RE:Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 712

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2585

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2620

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3983

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4281

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 894

Chương 112

Không đợi người trung niên trả lời, Lâm Trạch đã lấy điện thoại của mình gọi cho Hứa Nghiên Nghiên.

Thấy Lâm Trạch gọi điện, người trung niên mở miệng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc đã được kết nối.

“Tiểu Trạch?”

Giọng nói của Hứa Nghiên Nghiên truyền đến từ đầu bên kia.

“Đúng vậy, bây giờ em ở đâu?”

“Bây giờ em đang ở ‘khách sạn Vịnh Hải Đường’, chờ một lát em ra khỏi phòng riêng đã…”

Giọng nói của Hứa Nghiên Nghiên bị ngắt quãng một lúc.

‘Khách sạn Vịnh Hải Đường?’

Trong ký ức của Lâm Trạch nhớ láng máng mình từng nghe qua cái tên này, hình như là khách sạn cao cấp, bao gồm một loạt các dịch vụ như ăn uống, nghỉ ngơi, thể dục.

Sau đó giọng nói của Hứa Nghiên Nghiên lại vang lên.

“Ba em ép em phải mời anh dùng bữa, em không có cách nào ngăn ông ấy. Tiểu Trạch, anh không vui phải không, nếu anh không muốn đến thì cứ từ chối.”

Nghe Hứa Nghiên Nghiên nói vậy, Lâm Trạch lại nhìn người trung niên kia.

Lâm Trạch lập tức cảm thấy mình đã bị Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân khiến cho thần kinh căng thẳng, dường như đã mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi.

Đối với chuyện này anh chỉ đành cười khổ.

“Không sao, nếu đã nhiệt tình mời như vậy, anh đến đó là được. Đúng rồi, ba em bảo tài xế đến đón anh phải không.”

“Đúng vậy, hẳn là chiếc Audi.”

“Vậy được, lát nữa anh sẽ đến.”

Sau khi Lâm Trạch trả lời Hứa Nghiên Nghiên như vậy bèn cúp máy.

“Đợi một lát, cháu cất cặp đã.”

Lâm Trạch nói với người trung niên như vậy.

“Đương nhiên là được, không thành vấn đề.”

Người trung niên trả lời Lâm Trạch.

Sau đó Lâm Trạch lấy chìa khóa mở cửa nhà mình ra, sau khi tiện tay cất cặp lên tủ giày ở gần cửa, sau đó đóng cửa nhà mình lại.

Sau khi lên xe của người trung niên, Lâm Trạch ngồi vào ghế sau, người trung niên nhanh chóng lái xe chạy đi.

“Cậu nhóc, thích nhạc gì?”

Người trung niên hỏi Lâm Trạch.

“Cháu thích nhạc ACG, cháu nghĩ xe của chú không có loại nhạc này đâu.”

Lâm Trạch hài hước trả lời người trung niên như vậy.

“Chỉ cần có mạng nhạc gì cũng có, cháu cũng xem thường tôi quá đấy. Tuy tôi hơi lớn tuổi, nhưng không lạc hậu, mấy cái này con gái tôi có dạy cho tôi. Cho nên chỉ cần cháu có thể nói tên bài hát, tôi đảm bảo có thể lên mạng tìm cho cháu nghe.”

Người trung niên cười nói với Lâm Trạch.

“Chú lái xe mà chơi điện thoại không tốt đâu, bỏ đi, cháu muốn yên tĩnh một lúc.”

“Ok, hiểu rồi.”

Cả quãng đường sau đó hai người đều không nói chuyện, sau khi lái xe khoảng ba mươi phút, Lâm Trạch và người trung niên đến trước một tòa nhà cao cấp, tòa nhà này có khoảng hai mươi tầng lầu, được thiết kế thành hình dòng nước, hơn nữa đèn đuốc rực rỡ.

Vừa dừng xe lại trước cửa tòa nhà, còn chưa đợi Lâm Trạch đẩy cửa xuống xe đã có nhân viên phục vụ đến mở cửa xe giúp.

“Tôi không lên đó đâu.”

Sau khi người đàn ông nói như vậy với Lâm Trạch, bèn nói với nam nhân viên phục vụ đang đến bên cạnh muốn mở cửa xe:

“Không cần lái đến chỗ đậu xe giúp tôi, cậu đưa cháu đây đến phòng ‘Tử Khí Đông Lai’ là được rồi.”

“Hiểu rồi, thưa ông.”

Sau đó nam nhân viên phục vụ này đến bên cạnh Lâm Trạch, nói với Lâm Trạch:

“Mời cậu theo tôi, tôi đưa cậu đến phòng ‘Tử Khí Đông Lai’.”

Phòng ‘Tử Khí Đông Lai’?

Chẳng có cảm giác cao quý gì cả, tên phòng hội chứng tuổi dậy thì này khiến Lâm Trạch thật sự không còn sức để phỉ nhổ nữa.

Nhưng cách trang trí và phục vụ của khách sạn này quả thật là hàng đầu, Lâm Trạch cảm thấy ăn bữa cơm ở đây không hề rẻ.

Được nhân viên phục vụ dẫn đường, Lâm Trạch đến lầu bảy, sau đó đổi thành một cô gái tiếp tân dẫn đường, cô gái tiếp tân mặc một bộ sườn xám vừa vặn.

Cô gái tiếp tân đưa Lâm Trạch đến phòng ‘Tử Khí Đông Lai’.

Mở cửa phòng, Lâm Trạch vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một chiếc bàn tròn lớn như thường lệ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy tấm chiếu tatami.

Diện tích căn phòng không nhỏ, có thể nói là rất rộng rãi, đầu cuối của tấm chiếu tatami là cửa sổ thủy tinh lớn chạm đất, xuyên qua lớp kính thủy tinh lớn được lau chùi sạch sẽ, ở trong phòng có thể nhìn ngắm rõ ràng phong cảnh bên ngoài.

Trên vách tường hai bên cửa sổ chạm đất có treo ba bức tranh chữ, ba bức tranh chữ bên trái là ba bức thư pháp viết các chữ ‘tĩnh’, ‘khí’ và ‘ổn’.

Tranh chữ bên phải là ba bức tranh vẽ ‘tôm’, ‘cá’ và ‘trúc’.

Hiển nhiên đã cố ý thiết kế vị trí treo sáu bức tranh chữ này, sau khi trang trí giúp căn phòng trông rất sang trọng và trang nhã.

Một chiếc bàn vuông được đặt ở vị trí chính giữa chiếu tatami, hai bên chiếc bàn vuông dài có kê ba tấm đệm.

Bây giờ Hứa Nghiên Nghiên và mẹ cô bé đang ngồi trên tấm đệm đối diện với lối ra cửa phòng.

Hứa Nghiên Nghiên ngồi bên trái, mẹ của Hứa Nghiên Nghiên ngồi bên phải.

Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi lăm tuổi ngồi giữa hai người.

Người đàn ông này mày kiếm mắt sáng trông cực kỳ trầm ổn, hơn nữa toát ra khí chất của một người ở địa vị cao đã lâu, cho người ta cảm giác không dám tùy tiện. Tóc của người đàn ông được chải chuốt kỹ lưỡng, quần áo tươm tất và vẻ ngoài bảnh bao khiến ông ấy trông khá đẹp trai.

Lâm Trạch có thể nói không chút nghi ngờ, người đàn ông này đi trên đường lớn tuyệt đối khiến tỷ lệ quay đầu của phụ nữ cực cao. E rằng đều có lực sát thương rất lớn với phụ nữ trưởng thành và cả những cô gái trẻ tuổi.

Nhìn Hứa Nghiên Nghiên và mẹ cô bé ngồi hai bên người đàn ông này, Lâm Trạch không cần nghĩ cũng biết thân phận người này, e rằng người này là ba của Hứa Nghiên Nghiên.