‘Tiểu Trạch, xin lỗi, em có chút việc phải đi xử lý cho nên có thể em sẽ đến nhà anh nấu cơm cho anh muộn một chút.’
Lâm Trạch nhìn thấy dòng nội dung này, nói thật đúng là anh có một dự cảm chẳng lành.
‘Em có chút việc phải đi xử lý’ qua lời kể của Hứa Nghiên Nghiên, rốt cuộc là cô bé muốn đi ‘xử lý’ chuyện gì đây.
…Chắc, chắc sẽ không phải đi ‘xử lý’ Đường Nhân đâu nhỉ?
Lâm Trạch không khỏi hơi lo lắng nghĩ như vậy.
Dù sao trên danh nghĩa, hiện tại quả thật mình là bạn trai của Hứa Nghiên Nghiên, hơn nữa mình còn hôn cô gái khác sau lưng cô bé.
Lâm Trạch cảm thấy nếu để Hứa Nghiên Nghiên biết được chuyện này, e rằng cô bé ‘xử lý’ xong Đường Nhân thì người tiếp theo bị ‘xử lý’ có khi là mình?
Không, không, có lẽ tình hình sẽ không tồi tệ đến thế, nhỡ hai người Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân đều bị thương, trai cò đánh nhau như vậy, chẳng phải ngư ông như mình được lợi à.
Nhưng hai người Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân đều bị thương cũng không phải kết quả mà Lâm Trạch muốn thấy, Lâm Trạch mong kết quả tốt nhất chính là mình và Đường Nhân cùng với Hứa Nghiên Nghiên, cả ba người họ đều ‘quên mất nhau giữa giang hồ’, đây mới là cái kết hay nhất đối với Lâm Trạch.
Nếu Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân thật sự xảy ra tranh chấp, Lâm Trạch cảm thấy mình chắc chắn phải nghĩ cách ngăn cản mới được.
Lùi bước không phải tác phong của Lâm Trạch, thời điểm cần thiết, Lâm Trạch cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng át chủ bài ‘báo cảnh sát’ rồi.
Tuy nhiên tình hình xấu nhất bên trên chỉ là suy đoán mà Lâm Trạch tự tưởng tượng ra mà thôi, chân tướng sự thật ra sao, Lâm Trạch cảm thấy mình vẫn cần phải nhắn tin hỏi thử Hứa Nghiên Nghiên mới được.
Từ nội dung trả lời tin nhắn của Hứa Nghiên Nghiên, ít nhất có thể nhìn ra được, hiện tại cô bé có lừa dối mình hay không, với lại bây giờ trạng thái tinh thần của cô bé có bình thường không…
Suy nghĩ không bằng hành động, thế là Lâm Trạch nhanh chóng soạn tin nhắn, vội vàng trả lời Hứa Nghiên Nghiên.
Nội dung: ‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, nếu là việc tốn thể lực, cần anh xử lý giúp em không?”
Lâm Trạch làm bộ quan tâm gửi một dòng tin nhắn như vậy, bây giờ chỉ chờ đợi Hứa Nghiên Nghiên trả lời.
Trong lúc đợi Hứa Nghiên Nghiên trả lời, tất nhiên Lâm Trạch bấm mở tin nhắn của Đường Nhân gửi cho mình lúc trưa ra.
Người gửi: ‘Đường Nhân’
Nội dung: ‘Hôm nay tớ đi học trễ, bị chủ nhiệm lớp bọn tớ dạy dỗ một trận.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Đường Nhân, Lâm Trạch cũng cảm thấy hơi nghẹn lời.
Nội dung: ‘Tớ cũng đi trễ nên bị thầy dạy dỗ. Lúc trưa vì buồn ngủ quá nên ngủ bù, vừa mới để ý tới tin nhắn của cậu gửi đến cho nên đừng giận tớ nhé. Tớ đảm bảo lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.’
Thế là Lâm Trạch soạn một dòng tin nhắn với nội dung như vậy trả lời Đường Nhân.
Ngay sau khi Lâm Trạch vừa gửi tin nhắn cho Đường Nhân xong, không bao lâu sau thì điện thoại của Lâm Trạch đã nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Nghiên Nghiên.
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên’
Nội dung: ‘Em cảm ơn Tiểu Trạch đã quan tâm, nhưng anh cứ yên tâm, chuyện rắc rối bây giờ của em cũng không phải việc tốn thể lực gì. Chủ yếu là do ba em, tóm lại lát nữa em sẽ nhanh chóng qua đó.”
Trong nháy mắt, Lâm Trạch đã đọc xong tin nhắn của Hứa Nghiên Nghiên.
Lâm Trạch từng gặp mẹ của Hứa Nghiên Nghiên, bà ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Chỉ có điều Lâm Trạch đúng là vẫn chưa từng gặp ba của cô bé.
Tuy chưa từng gặp ba của Hứa Nghiên Nghiên, nhưng không có nghĩa Lâm Trạch không hề biết gì về ba của cô bé, anh từng nghe phong thanh một số chuyện có liên quan tới ông ấy qua lời kể của Lâm Linh – cô em gái mình.
Lâm Trạch chỉ nhớ rằng đã nghe Lâm Linh từng kể về ba của Hứa Nghiên Nghiên có chức vụ không nhỏ một cách mơ hồ, hơn nữa còn luôn làm việc tới rất muộn mới trở về nhà. Vì vậy Lâm Trạch từng suy đoán có thể ông ấy là cán bộ cao cấp gì đó trong công ty. Cho nên tuy tiền lương cực kỳ cao nhưng có vẻ như rất bận rộn và hiếm khi về nhà.
Lâm Trạch dường như nhớ lại bản thân bị Đường Nhân hạ độc chết trong ‘Quay lại cái chết’ lần thứ hai, hình như Hứa Nghiên Nghiên cũng từng nhận được cuộc gọi của ba mình.
Dựa theo thứ tự thời gian, có lẽ gần đây ba của Hứa Nghiên Nghiên hiếm khi được nghỉ phép nên về nhà sớm, vì vậy kêu con gái trở về bầu bạn với mình.
Vì vậy Lâm Trạch hơi yên tâm một chút, nhưng sau khi cảm thấy yên lòng, Lâm Trạch lại cười khổ.
Lâm Trạch nhanh nhẹn bấm phím trên màn hình điện thoại.
Nội dung: ‘Không sao đâu, anh cũng không vội. Hay là tối nay để anh trổ tài nấu nướng cho Nghiên Nghiên thử nhé. Khoảng thời gian trước luôn là em chăm lo cho anh, hôm nay cũng nên để anh chăm sóc cho em.”
Lâm Trạch đang định gửi tin nhắn, bỗng nhiên nhớ ra mình phải thực hiện ‘Kế hoạch trai tồi’ với Hứa Nghiên Nghiên, thế là anh mau chóng sửa lại nội dung tin nhắn.
Nội dung: ‘Anh đã đói bụng sắp chết rồi, em nhất định phải đến nấu cơm cho anh đó. Hơn nữa tối nay anh không muốn ăn đồ của người khác làm, chỉ muốn ăn đồ do em nấu, cho nên em nhất định phải đến đấy. Còn nữa, tối nay anh muốn ăn thịt bò hầm miến, nhớ mua sườn bò tốt một chút.”
Thấy nội dung này hơi trơ tráo, nội dung tin nhắn hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của người khác tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, Lâm Trạch hài lòng gật đầu.
Cũng như câu nói ‘kiểm định qua sử sách, lấy người làm tấm gương’, Lâm Trạch cảm thấy, sau này mình chắc chắn không thể trở thành kẻ tồi tệ, hoàn toàn không màng tất cả mà nhận lấy ơn huệ của người khác như vậy.
Rõ ràng ba của đối phương đang ở nhà nhưng lại bắt cô bé nhất định phải qua đây nấu cơm cho mình, hơn nữa nửa đường còn kêu Hứa Nghiên Nghiên tự đi siêu thị mua đồ, còn ăn tiêu bằng số tiền tiêu vặt trong ví của cô bé, Lâm Trạch cảm thấy quả thật tin nhắn này của mình hết sức tồi tệ.
Chỉ mong Hứa Nghiên Nghiên sớm ngày nhìn rõ ‘bộ mặt thật’ của mình, tốt nhất nhanh chóng quay đầu là bờ.