/ 0
Một đêm đầu tháng 8, Mikiya đã đến ghé thăm tôi mà không hề báo trước, đúng y như phong cách hành xử của cậu ta.
Tôi mở cửa ra và thấy vị khách đột ngột này đang đứng lơ ngơ ở ngoài hành lang, đối diện cửa trước giống một người hầu đang chờ đợi chủ nhân.
“Chào buổi tối, Shiki. Cậu vẫn lười nhác như xưa nhỉ.” Trên gương mặt cậu nở một nụ cười nhã nhặn, và không quên gửi một lời chào nhàm chán như thường lệ.
“Cậu biết tin gì chưa?” Cậu ta tiếp lời. “Hôm nay lại xảy ra một vụ tai nạn khác đấy. Thêm một cô gái gieo mình từ đỉnh cao ốc. Và lần này tớ đã thực sự có mặt tại hiện trường. Mặc dù dạo gần đây cũng hay nghe được mấy vụ kiểu này, nhưng tớ không ngờ sẽ có ngày mình tận mắt chứng kiến một vụ đâu——Nè, cất vào tủ lạnh đi.”
Đứng tại thềm cửa, cậu ta vừa nói vừa cởi dây giày, đồng thời đưa một cái túi nhựa ở cửa hàng tiện lợi mà cậu đang cầm trên tay cho tôi. Quả thực Mikiya sẽ chẳng là Mikiya nếu không phải một con người đa nhiệm.
Bên trong chiếc túi là hai hộp kem dâu Haagen-Dazs. Tôi đoán ý cậu ta là muốn tôi cất vào trong tủ lạnh trước khi kem bị chảy.
Trong lúc tôi lười nhác kiểm tra đồ trong túi thì Mikaya cũng đã cởi giày xong và bước vào bên trong.
Nhà của tôi chỉ là một căn hộ nhỏ ở một chung cư ít tầng. Thứ đập vào mắt mọi người đầu tiên ngay sau khi mở cửa trước là một thềm cửa nhỏ dài không đến một mét, chỉ vừa đủ không gian để cởi giày. Băng qua cái chỗ chật hẹp đó, sẽ tới một căn phòng kiêm luôn cả phòng ngủ và phòng khách, nơi mà Mikiya đang trở nên thoải mái tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang bước nhanh vào phòng, rồi cũng theo sau.
“Shiki, cậu lại trốn học nữa rồi đúng không? Điểm số của cậu ra sao không quan trọng, nhưng chí ít thì cậu phải tham gia đủ số buổi đã quy định chứ. Cậu sẽ không lên lớp được nếu cứ vậy đâu. Đừng nói cậu đã quên ước định cùng vào đại học của chúng ta rồi nhé.”
“Chuyện học hành cậu lấy quyền gì mà quở trách tớ?” Tôi đáp lại, mỉa mai thấy rõ. “Đặc biệt là đến từ một người đã rớt đại học. Hơn nữa, tớ không nhớ là chúng ta có cái ước định đó đấy.”
“Nếu cậu nói đến “quyền” thì chẳng ai có cả, nhưng....”
Cậu ta ngập ngừng một lúc như cố tìm lời để phản bác, rồi lại im bặt và bắt đầu tìm chỗ ngồi. Mikiya thường sẽ thẳng tính hơn một chút nếu bị dồn vào thế bí; một mẩu tin nhỏ lý thú rất hữu ích mà tôi chỉ mới nhớ lại gần đây.
Tôi leo lên đầu giường và ngả lưng xuống, còn Mikiya sau một hồi loay hoay thì chọn ngồi xuống sàn và tựa vào chiếc giường, quay lưng về phía tôi.
Nhìn tấm lưng đó, tôi nghĩ thầm nó hơi nhỏ so với đám thanh niên cùng tuổi.
Cậu thanh niên tên Kokutou Mikiya này từng là một người bạn từ thời trung học. Chí ít thì đó là những gì mà đầu tôi bảo. Những điều mà dạo này tôi nhớ lại đều có chút mơ hồ không rõ ràng.
Trong cái thời đại nơi mà giới trẻ ngày nay chỉ biết chạy theo các thứ mốt thịnh hành không ngừng xuất hiện, bùng nổ rồi lu mờ và đến cuối cùng là biến mất. Tìm được một người như Mikiya - người vẫn kiên định giữ gìn và không chịu thoát khỏi vẻ bề ngoài cũng như những lề lối của một học sinh trung học, quả thật chẳng khác nào hái sao trên trời. Cậu ta không nhuộm tóc hay để tóc mọc thành một đống bê bết không cắt tỉa, làn da không rám nắng mà cũng không đeo những thứ đồ trang sức lủng lẳng, không dành quá nhiều thời gian nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, và thậm chí còn không cho phép mình có thú vui đơn giản là tán tỉnh phụ nữ. Phong thái của cậu ta đã khiến tôi ngạc nhiên bởi lẽ mấy kẻ như Mikiya thường là kiểu người mà ta sẽ hay thấy ở các trạm xe lửa Anh lười nhác hơn. Chiều cao 1m70, dáng người cân đối, gương mặt hiền lành ưa nhìn và cặp kính gọng đen lớn chắc chắn đã càng làm thể hiện rõ hơn cái hình ảnh đó. Song cũng không hẳn là người mà ta sẽ phải ngoái đầu nhìn lại khi đi ngang qua trên đường, dù phần lớn là do lỗi của bản thân Mikiya: Vì tuy bây giờ đã tốt nghiệp cấp 3 nhưng vẫn ăn mặc rất giản dị. Nhưng nếu cậu ta thực sự dành thời gian để chăm chút vẻ ngoài thay vì hằng ngày chỉ mặc quần áo đen u ám, thu hút được không ít ánh mắt chắc chắn là có thể. Bởi tính ra thì cậu cũng khá đẹp trai.
“Cậu có đang nghe tớ nói gì không đấy? Hôm nay tớ cũng đã gặp mẹ cậu rồi. Ít ra thì cậu cũng phải về trang viên Ryougi thăm họ một lần chứ? Tớ nghe dì ấy nói rằng cậu đã không liên lạc với gia đình kể từ khi xuất viện hai tháng trước.”
“Hửm?”
Tôi đáp, thờ ơ trước những lời Kokutou vừa nói. "À, bởi vì chẳng cần thiết."
“Ài, thôi nào, không phải đã đến lúc cậu mở lòng với cha mẹ rồi hay sao? Đã hai năm xa cách nhau rồi, và từ lúc xuất viện cậu lại không gọi điện hay gặp mặt họ. Dẫu sao thì họ cũng là gia đình của cậu."
Im lặng một lúc rồi tôi mới trả lời.
“Không biết nữa. Gọi một cuộc điện thoại về nhà vô nghĩa hoặc một cuộc gặp mặt vô nghĩa sẽ chẳng đem lại gì cả. Nó chỉ khiến tớ và cha mẹ ngày càng xa cách hơn. Đối với tớ, mọi chuyện vẫn không thật tí nào cả. Mới chỉ ra viện cách đây không lâu. Hơn nữa, ngay cả nói chuyện với cậu tớ còn không thấy thoải mái, thì làm sao mà tớ có thể nói chuyện với những người xa lạ đó?” Sự kiên nhẫn của tôi với chủ đề này ngày càng vơi đi theo từng giây. Giá như cậu ta ngừng lấn sâu thêm.
“Mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ êm xuôi nếu cậu cứ mãi thế này. Con gái sống ở gần cha mẹ mà lại không chịu gặp nhau là không đúng rồi.”
Những lời trách cứ đột ngột khiến tôi cau mày. Không đúng là không đúng ở chỗ nào cơ chứ? Giữa tôi và bố mẹ tôi chẳng có gì bất hợp pháp cả. Chỉ là đứa con bị tai nạn giao thông và mất đi một phần ký ức. Dù theo pháp luật hay huyết thống thì chúng tôi vẫn được công nhận là người một nhà, cho nên chuyện này thực sự chẳng có gì cần phải bàn cãi.
Mikiya lúc nào cũng quan tâm đến người khác và xen vào các vấn đề đời tư của họ, dù với tôi nó chẳng khác gì một việc làm vô nghĩa.
◇
Ryougi Shiki là bạn từ thời trung học của tôi. Chúng tôi cùng học tại một ngôi trường tư thục nổi tiếng vì đã đào tạo rất nhiều học sinh đậu vào các trường đại học tốt. Vào hôm đến trường để tìm tên mình trong danh sách học sinh trúng tuyển năm ấy, một cái tên khá lạ đã hấp dẫn ánh mắt của tôi: Ryougi Shiki. Nó nổi bật đến mức cứ lởn vởn trong tâm trí tôi suốt. Và tình cờ là, cậu ấy cùng tôi lại được xếp vào chung một lớp. Cũng kể từ khi ấy, tôi đã trở thành người bạn duy nhất mà Shiki từng có.
Hồi đó, do nhà trường không quy định đồng phục và cho phép học sinh mặc đồ thường đến lớp, nên đã tạo điều kiện cho nhiều người thể hiện bản thân bằng nhiều cách ăn mặc đa dạng. Nhưng ngay cả trong một môi trường như vậy, Shiki vẫn là người nổi bật nhất.
Một phần là vì cậu ấy luôn mặc kimono.
Trước hết, vẻ thướt tha mềm mại của bộ kimono giản dị rất hợp với đôi bờ vai hơi nghiêng của Shiki. Tới nỗi chỉ cần Shiki bước vào phòng học cũng làm mọi người cảm thấy mình như đang ở trong một ngôi nhà Samurai ngập tràn bầu không khí thanh tịnh và cổ kính. Không chỉ trang phục, cậu ấy cũng không hề có những cử chỉ dư thừa. Ngoài trả lời các câu hỏi của giáo viên, dù cũng hiếm khi được gọi tên, Shiki hầu như không nói chuyện với người khác.
Khí chất bất khả xâm phạm đầy vẻ kiêu sa và giáo dưỡng ấy, dù có cố ý hay không, quả thật đã làm mở rộng khoảng cách hơn cách ăn bận, nhưng diện mạo của Shiki chắc chắn cũng đã góp phần không nhỏ cho chuyện đó.
Ngoại hình của Shiki gần như quá hoàn hảo. Mái tóc đen mượt như lụa ôm khít lấy gương mặt, cũng giống như bây giờ; được cắt ngắn lại chỉ vừa đủ dài để có thể che đi đôi tai. Tuy nhiên, rõ ràng là đối với Shiki, việc bảo dưỡng mái tóc chừng như là một việc làm tốn thời gian, bằng chứng là mái tóc ấy trông như bị dùng kéo cắt đại đi vì ngại phiền phức. Và mái tóc cắt ngắn chỉ vừa đủ che tai đó đã làm cho hầu hết mọi người phải nhầm lẫn về giới tính của cậu ấy trong lần tiếp xúc đầu tiên. Shiki thuộc về loại vẻ đẹp trung tính, cậu ấy đẹp đến nỗi nam nhìn vào sẽ thấy giống nữ, còn nữ nhìn vào thì lại thấy giống nam. Cơ mà, có lẽ dùng từ “quý phái” thì sẽ phù hợp hơn từ “đẹp”.
Song, ngoài những điều trên, đôi mắt của Shiki mới là thứ thu hút tôi hơn tất cả. Một đôi mắt sẽ khiến chân ta phải đứng lại. Đôi mắt của cậu ấy ánh lên một cái nhìn vừa sắc sảo vừa tĩnh mịch, và hàng lông mày tinh tế đã càng làm rõ cái vẻ đó. Ánh mắt luôn sâu thẳm ấy giống như đang nhìn một vật nào đó vô hình mà không ai khác có thể nhìn thấy.
Đối với tôi, đây là là tất cả những gì tôi biết về thiếu nữ tên Ryougi Shiki.
Đúng vậy.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
◇
“... Nhảy lầu...”
“Hửm—A, xin lỗi, tớ không có nghe. Cậu vừa nói gì cơ?” Cậu ta nghiêng đầu về phía tôi một chút.
“Nhảy lầu tự sát. Mấy người đã tự tử bằng cách nhảy xuống từ nóc tòa nhà. Mikiya, liệu có thể xem đó là tai nạn không?”
Mikiya vốn đang ngồi trầm ngâm suy tư về điều gì đó, nghe câu hỏi bất ngờ của tôi liền hoàn hồn rồi lại rơi vào im lặng, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cậu ta đưa tay sờ cằm, cử chỉ này gợi cho tôi hình ảnh một vị thám tử đang phải đau đầu tìm ra chân tướng của vụ án.
“Ừm…, tớ nghĩ điều này còn phụ thuộc vào người nhảy có thật sự muốn làm điều đó hay không. Còn theo cách nhìn nhận của xã hội, 'rơi từ trên cao xuống' được phân loại là một tai nạn nên—”
“Không hẳn là một vụ giết người, không hẳn là một vụ tự tử, mà cũng không hẳn là một vụ tai nạn. Đúng là mơ hồ thật.” Tôi nghiền ngẫm. “Thật sự chẳng biết họ có ý thức được việc mình tự sát sẽ gây ra ảnh hưởng cho nhiều người hơn họ tưởng không. Muốn tự sát thì sao không tìm một phương pháp không gây ảnh hưởng đến người khác rồi chết quách đi.” Vừa dứt lời thì tôi thấy Mikiya lắc đầu tỏ vẻ không tán thành.
“Shiki, nói xấu người đã khuất là không tốt đâu.” Cậu ấy đáp lại với một ngữ điệu bằng bằng, hầu như chẳng có ý trách cứ. Và đấy là những lời giống hệt như tôi đã dự đoán.
“Uầy, Kokutou. Tớ ghét cái kiểu nói chuyện đó của cậu.” Tôi đáp trả chẳng hề nể nang gì, nhưng Mikiya lại hoàn toàn không có vẻ gì là để tâm đến.
“Ha ha, nhớ cái xưng hô này thật đấy. Lần cuối cậu gọi tớ như vậy đã là rất lâu rồi.”
“Vậy à?”
"Ừ."
Cậu ta gật đầu như một chú sóc ngoan ngoãn.
Có hai cách xưng hô với cậu ta, Mikiya và Kokutou. Tuy vậy, tôi không thích cách phát âm của "Kokutou" cho lắm, lý do vì sao thì ngay cả bản thân tôi cũng không rõ, nên đa phần tôi đều gọi cậu ta bằng “Mikiya”, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng gọi bằng “Kokutou” vào mấy lúc vô cớ cảm thấy chán chường hoặc thấy cậu ta xử sự quá phiền. Giữa khoảng lặng sinh ra khi tôi nghĩ ngợi về chuyện ấy, Mikaya đột nhiên vỗ tay một cái rõ to như thể nhớ ra điều gì đó.
“Phải rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, em gái tớ Azaka đã nói rằng cũng nhìn thấy nó.”
“Nhìn thấy? Thấy gì cơ?”
“Cô gái bay lơ lửng giữa không trung tại cao ốc Fujou. Không phải cậu nói đã từng nhìn thấy một lần à?”
À nhớ rồi, quả thật từ ba tuần trước đã xuất hiện một lời đồn như vậy, thứ mà tôi đã nhìn thấy hình như cũng bắt nguồn từ đó. Người ta bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau về việc gần đây tại tòa cao ốc có tên Fujou - một chung cư cao tầng cũ nằm ở phố tài chính hiện đã bị bỏ hoang vì các vụ bê bối thuế, cứ đêm đến là lại có thể nhìn thấy những bóng ma bay lơ lửng trên nóc tòa nhà. Vài ngày trước, tôi đã đi ngang qua cao ốc này và đã tình cờ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ trông khá giống con người đang lượn lờ trên không trung. Nếu không chỉ có tôi mà cả Azaka cũng nhìn thấy nó, thì e rằng lời đồn này là thật.
Tôi bắt đầu sở hữu khả năng nhìn thấy những loại chuyện này (chí ít người ta cũng có thể chỉ ra được nguồn gốc rõ ràng của sự kỳ lạ này) từ một sự kiện mới xảy ra gần đây nhưng cứ có cảm giác như đã là rất lâu rồi.
Hai năm trước, tôi bị tai nạn giao thông và vì vậy đã hôn mê suốt hai năm qua. Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ dài đó, tôi đã… nhìn thấy những thứ mà trước đây mình chưa từng thấy, những thứ ‘vốn không nên tồn tại’. Theo Touko nói, tôi không phải “nhìn thấy” mà là “nhận ra”. Nói cách khác, có vẻ như não và mắt của tôi đã “thức tỉnh” lên một mức độ nhận thức cao hơn, nhưng bởi vì không hứng thú với mấy thứ trừu tượng khó hiểu thuộc phạm trù huyền bí này, nên dù có lời giải thích rõ ràng như vậy, tôi vẫn chẳng hiểu gì.
“Những cái bóng ở cao ốc Fujou thì tớ đã thấy không chỉ một lần, nhưng dạo này cũng không đi qua đó nữa nên tớ chẳng biết có còn nhìn thấy nó không.” Nằm ì trên giường, tôi vừa nói vừa rướn thẳng tay.
“Không biết tại sao.” Kokutou nghi hoặc, “Tớ cũng đi ngang qua đấy khá thường xuyên, cơ mà tớ chưa nhìn thấy những hồn ma đó bao giờ.”
“Có lẽ là vì cậu đeo mắt kính đấy.” Tôi trả lời.
“E hèm, tớ không nghĩ chuyện này có liên quan gì tới mắt kính đâu.” Mikiya cau mày, xem chừng đang rất nghiêm túc với lời bông đùa vừa rồi của tôi.
Cậu ta luôn như thế này. Mikiya đang đi trên một con đường không thể quay đầu, và vẫn sẽ tiếp tục tiến tới cho dù biết phía trước có là núi cao hay thác hiểm. Thành thật mà nói, tôi nghĩ chắc là vì quá trong sáng và tốt bụng nên người này mới không thể nhìn thấy những thứ… “đó”. Tuy nói như vậy, mặc kệ là bay lên trời hay rớt xuống đất, cái hiện tượng nhàm chán này vẫn cứ tiếp tục diễn ra. Tôi không hiểu đằng sau chuyện này có ẩn khuất gì không, nên hỏi Mikiya một câu.
“Mikiya, cậu có biết lý do con người lại bay không?”
Khẽ nhún vai một cái, Mikiya đáp lại. “Không biết nữa. Tớ không biết tại sao họ lại bay hay rơi, bởi vì tớ chưa thử hai cái đó lần nào cả.” rồi ngáp dài.
Một câu trả lời vừa đơn giản, vừa ngắn gọn mà lại rất thực tế.