Ranh Giới Hư Không

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

74 7698

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

弧盐

Nhìn chằm chằm vào đóa Tâm Hoa đã phủ bụi từ lâu trong tủ quần áo—Lâm Quân, cựu ma pháp thiếu nữ từng giải nghệ cách đây 19 năm—lại một lần nữa đứng trước ngã rẽ lớn trong cuộc đời mình.

11 17

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

3 7

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

44 103

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

16 31

Quyển Thượng - Quang cảnh nhìn xuống

Ngày hôm đấy, một xung động tò mò mãnh liệt đã thôi thúc tôi chọn đại lộ chính làm đường về nhà. Tuy nhiên, nó không phải con đường tắt gì, đồng thời bản thân tôi cũng chẳng định tạt qua địa điểm nào ở nơi đây, chỉ đơn thuần là một ý niệm mang đầy tính ngẫu hứng bỗng nhất thời nảy lên trong tâm trí mà thôi.

Phần đại lộ tập trung dày đặc những tòa nhà chọc trời cùng chung cư cao tầng. Cũ có, mới có, và số tòa nhà đã bị bỏ hoang cũng có chẳng ít; nhưng dẫu có thế nào thì tất cả cũng đều đang hòa mình vào cùng một đường chân trời chật ních. Tôi dám cá rằng, tất cả mọi người trong thành phố này, gồm cả tôi đều đã phát chán việc phải nhìn quang cảnh ấy từ ngày này qua ngày khác rồi. 

Lặng lẽ rảo bước bên dưới các tòa nhà đã rất đỗi quen thuộc, ánh mắt tôi chợt bắt gặp một vật thể rơi xuống nền vỉa hè bê tông cách mình không xa.

Đó là một con người.

Khoảnh khắc vật thể ấy chạm đất, tôi đã nghe thấy một âm thanh bịch vô cùng khó chịu. Một thứ âm thanh rơi vỡ mà thường thì ta sẽ không bao giờ được nghe thấy. Và thanh âm ấy làm tôi không khỏi nghĩ tới mấy chuyện không may mà mình sẽ chẳng đời nào muốn nó xảy ra ở đâu gần.

Từ cái độ cao đó mà rơi xuống thì rõ ràng là vào ngay tích tắc va chạm với nền vỉa hè, người đó đã chết rồi.

Tôi tiến lại gần chỉ vì muốn quan sát rõ hiện trường hơn. Tất cả những gì còn sót lại, cũng là tất cả những gì tâm trí tôi có thể tiếp nhận vào lúc ấy; là một thứ chất lỏng đang chậm rãi loang ra từ nơi cái xác kia đổ xuống, dần thấm nhuần nền vỉa hè bằng màu đỏ tươi. Nằm lặng thinh trên mặt đường là một cái xác với tứ chi mảnh mai đã bị biến dạng cùng mái tóc dài đen tuyền - thứ duy nhất vẫn còn giữ được nét đẹp lúc sinh thời của nạn nhân.

Còn gương mặt của cô gái đó thì đã bị dập nát be bét đến mức không thể nhìn ra dung mạo nữa.

Chuỗi hình ảnh liên tục này khiến tôi vô thức liên tưởng tới một bông hoa bị ép khô giữa các trang giấy đã ngả vàng của một cuốn sách cũ đầy mùi ẩm mốc.

Có lẽ là bởi vì trong mắt tôi, cái xác với chiếc cổ non nớt bị vặn ngược lại kia trông giống như một bông huệ đã héo tàn.