Rakuin no Monshou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 325

Tập 07: Đoàn đưa tang ngu xuẩn đánh thức rồng - Chương 7: Hộ vệ của miền tây (part2)

Chương 7: Hộ vệ của miền tây

Part 2

Quân Mephius hành động quá chậm.

Nguyên nhân khiến Orba có cảm tưởng như vậy trong cuộc họp chiến nghị xuất phát từ sự sai lệch giữa tin cấp báo với hoạt động trên thực tế của quân Mephius.

Nguồn tin báo rằng chính mắt họ trông thấy lính Mephius rời thành Apta từ cổng bắc, nghĩa là tuyến đường vượt sông Yunos của bọn chúng nhất định nằm ở hướng bắc. Thế nhưng sau đó vài giờ quân địch lại tổ chức vượt sông từ hướng chính diện.

Có quân biệt kích.

Orba chợt động linh cảm, đưa mắt rà soát kĩ tấm bản đồ trải trên bàn.

“Đây.” Cậu chỉ vào vị trí cao điểm Belgana. “Chỗ này có một chốt kiểm soát của thành Helio. Tôi đã phá hủy nó. Hiện giờ ở đó có ai canh giữ không?”

“Nực cười.” Bouwen vừa nhìn đã hiểu ý Orba. Anh nhăn mặt, hai hàng lông mày đan vào nhau. “Cao điểm Belgana là một pháo đài tự nhiên che chắn cho Taulia. Không dễ gì hành quân qua nơi đó nếu không thông thạo địa hình, trong đêm tối thì lại càng bất khả thi.”

“Thế nếu quân Mephius biết rõ hoặc có hướng đạo thì sao? Ngài nên nhớ nơi này bị bỏ hoang trong suốt cuộc chiến thảo phạt Garda.”

Guhl. Orba thầm nguyền rủa. Chẳng lẽ tên thuật sư Garda chỉ là tay sai dọn đường, tạo điều kiện thuận lợi cho Guhl xâm lược miền tây.

“Đạo quân vừa vượt sông chỉ là mồi nhử thôi. Chủ công chính là đạo quân đã rời Apta từ trước đó. Bọn chúng nhất định là đang trên đường tiếp cận thành Taulia từ hướng khác.”

Các sĩ quan hết dán mắt vào Orba rồi lại chuyển sang Bouwen. Tướng quân cúi mặt xuống bản đồ, miệng hơi há ra.

“Tướng quân.” Orba đổi giọng thúc giục. “Ngài nên cho một người tin cẩn đem quân đến dãy Belgana. Dân địa phương ắt sẽ biết chỗ nào rộng rãi cho phép các đạo quân lớn đi qua. Chúng ta sẽ đánh úp chúng ngay tại chỗ.”

Orba trỏ tay lên bàn đồ, chỉ từ vị trí này sang vị trí kia.

“Chúng ta cũng nên đem quân ra biên giới nghệnh chiến, dụ quân Mephius tin rằng kế sách của chúng đã thành công. Cánh quân ở Belgana sau khi dọn dẹp xong toán biệt kích phải lập tức về hỗ trợ cánh quân ở biên giới. Trước khi hành động, chúng ta sẽ đốt lửa hiệu.”

“Lửa hiệu?”

“Tạo một đám cháy thật lớn ở ngoại thành Taulia. Quân địch ắt sẽ tưởng toán biệt kích đang công phá thành phố nhưng kỳ thực chính bọn chúng mới là con mồi bị sập bẫy.”

Bouwen ngẩng lên nhìn Orba.

Phải nhắc lại rằng thời gian có hạn. Anh đưa mắt qua các sĩ quan một lượt như muốn dập tắt những tiếng làu bàu bất mãn trước khi chúng kịp thốt ra ngoài miệng. Rồi-

“Được, chúng ta sẽ theo kế sách đó.” Bouwen đã quyết ý. “Orba, ta sẽ giao quân cho cậu chỉ huy.”

“Cho tôi?”

“Để xem, giờ ta chỉ có thể tăng cường cho đội lính đánh thuê của cậu khoảng 100 người nữa. Nhiêu đó được không?”

“Muốn nhử đạo quân Mephius ở biên giới thì phải có nhiều quân hơn.”

“Không, ở biên giới đích thân ta sẽ lo đối phó. Việc của cậu là đến dãy Belgana.”

“Tướng quân!”

Các sĩ quan đều choáng váng trước tuyên bố này. Cũng dễ hiểu thôi, cứ tạm coi như hai chốt chặn ở biên giới và dãy Belgana cùng chung mức độ rủi ro nhưng nếu phân tích của Orba là chính xác thì thất bại tại Belgana sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của thành bang Taulia. Nhiệm vụ quan trọng như vậy mà lại giao cho Orba, một gã lính đánh thuê ngoại quốc.

“Cho ta thấy tài nghệ của người anh hùng đã chém đầu Garda.”

Thấy nụ cười khô khan của Bouwen sau khi truyền lệnh, Orba sực nhớ ra địa vị của mình. Cậu nghiêm trang đáp lễ.

“Rõ!”

***

Orba đã ém quân chờ sẵn quân của Darren ở dãy Belgana từ lâu. Cậu đợi đối phương vào trong tầm ngắm rồi lệnh cho đội xạ thủ 100 người được Bouwen điều sang đồng loạt nhả đạn. Đồng thời, hai khẩu trọng pháo cũng khai hỏa, nhắm vào hậu tuyến của địch.

Một trận mưa đạn bắn tới tấp trước mặt, đằng sau lưng pháo nổ liên hồi. Cây cối trúng đạn đổ sập, bắt lửa bốc cháy. Quân của Darren lập tức náo loạn, bắt đầu nháo nhác tháo chạy. 

“Tấn công!”

Orba là người đầu tiên xung phong, lao vào hàng ngũ đang tan rã của địch.

Kiếm chém, giáo đâm. Cậu quăng mình vào vòng chiến, mau lẹ và dứt khoát. Những cái cây đang bốc cháy soi rõ quân lính Mephius. Thanh trường kiếm trong tay cậu lóe sáng, rít lên những tiếng rít chết chóc theo từng cú vung. Cậu chém gục tên này, búng mình nhảy sang trái, khua một nhát bổ đôi cả mũ trụ lẫn hộp sọ của tên thứ hai, chặn nhát búa do tên thứ ba đánh tới rồi cho y đầu lìa khỏi cổ bằng một đường kiếm.

Quân địch là người Mephius nhưng Orba không nghĩ gì đến chuyện đó. Mephius giờ đã không còn là một phần trong cậu nữa, nó chỉ còn là một cái tên mang cùng hình dạng với hoàng đế Guhl mà thôi.

Đội lính đánh thuê cũng hang hái chiến đâu. Họ là đội quân vang danh khắp miền tây với chiến công tiêu diệt Garda, riêng điều đó thôi đã cho họ thêm phần tự tin. Shique và Gilliam thì khỏi bàn, đến anh chàng Kurun người Helio, hồi đánh trận Coldrin còn sợ xanh mặt mà nay đã lột xác thành một chiến binh thực thụ.

Đội Orba diệt sạch đạo biệt kích của Darren, áo giáp của ai cũng đẫm máu. Vừa xong việc là cả đoàn lập tức lên đường, ruổi ngựa men theo tường thành Taulia. Đến góc cuối tường thành, trước khi chuyển hướng sang bình nguyên Gajira, cậu phát hiệu lệnh đốt đống cỏ và rơm khô chất đống bên ngoài thành. Tuy nhiên, do thời gian cấp bách nên tướng Bouwen không kịp gom đủ chất đốt. Sau khi họp bàn với Toun Bazgan, vị tướng đã nhiều năm phòng thủ Taulia, anh đã đưa ra một phương án táo bạo. Cư dân tại một góc thành phố sẽ được di tản rồi anh sẽ nã pháo vào chỗ đó.

Khói lửa bùng lên dữ dội.

Trông thấy tín hiệu, Nabarl chắc mẩm đạo biệt đích đang công thành. Đồng thời, quân Taulia do Bouwen chỉ huy đang có dấu hiệu tháo chạy, đúng như dự đoán của y. Thế là Nabarl xua quân truy đuổi, bị dụ vào bẫy đúng theo kế hoạch.

Khi Nabarl đã triển khai tấn công thì đội Orba đã vào vị trí chờ sẵn bên rìa con đường đá, chờ thời cơ ập vào tung đòn đánh thọc sườn.

Mọi diễn biến cho đến lúc này đều đúng theo kế hoạch của phe Taulia.

Có điều-

Hắn chia nhỏ lực lượng.

Ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Orba vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Nhìn cách đội xạ thủ chặn hậu bị pháo binh áp chế là đủ biết chỉ huy quân Mephius là kẻ thông thạo thuật dùng binh. Toán xạ thủ thất bại trong việc cầm chân bọn chúng nghĩa là đội Orba sẽ lỡ nhịp, khó mà can thiệp kịp lúc. Chưa kể quân của Bouwen cũng không có cơ hội thoát khỏi thế bị truy đuổi để vòng lại tiến hành phối hợp. Trận chiến giáp lá cà tiếp theo đây chắc chắn sẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Viễn cảnh ấy suýt chút nữa đã xảy ra. Lí do là-

Chiếc phi thuyền kia.

Khi quân của Bouwen sắp bị đuổi kịp thì một chiếc phi thuyền bỗng từ đâu bay thẳng vào đội hình quân Mephius. Từ xa, Orba chỉ thấy con thuyền ấy chao lượn cực kỳ gọn ghẽ và linh hoạt. Chỉ một thoáng sai sót trong điều chỉnh động cơ Ether thôi là cũng đủ khiến nó đâm sầm xuống đất. Độ gan lì và kĩ năng của người phi công chắc phải ngang ngửa với việc cưỡi ngựa hoang mà không dùng yên cương hay dây kéo.

Người Taulia thật can đảm.

Orba giục ngựa lao vào cơn bão chiến hỏa. Máu tươi văng tung tóe theo mỗi nhát kiếm. Quân địch phía trước vẫn đang truy đuổi Bouwen. Bọn chúng đang đánh liều. Có lẽ cột khói lửa từ hướng Taulia đã nuôi hy vọng cho chúng, rằng kế hoạch của chúng tới giờ vẫn đang thành công.

Chỗ này.

Orba đã thấy một vị trí có thể xuyên phá. Đội hình quân Mephius ở hai cánh đã tan vỡ. Cậu quạt kiếm tấn công một tên địch. Tình cờ thế nào mà đối phương lại chính là Cesar, phó quan của Nabarl. Nhát kiếm đánh trúng áo giáp, khiến hắn loạng choạng rồi bị nhát bồi sau đâm thủng trán. Cesar ngã ngựa, mũ trụ vỡ làm hai, máu phun như suối. Orba thúc ngựa xông lên, toan giẫm lên xác hắn.

Đúng lúc đó-

-một ánh thép bỗng lóe lên như tia chớp, cắt ngang mặt cậu.

Dưới bầu trời nhá nhem trong buổi bình minh, bóng đêm dường như đang hấp thụ cơn cuồng sát trước khi tan biến. Orba vặn mình, chặn nhát gươm trong đường tơ kẽ tóc.

Tên này…

Cậu thấy lạnh sống lưng. Vừa rồi mà phản xạ chậm một tích tắc thôi là cậu đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

Chết đi!

Ruột gan thấy ớn lạnh là thế mà huyết quản trong cậu thì lại sôi trào, luân chuyển khắp tứ chi, như thể lửa địa ngục đang cháy bỏng trong lồng ngực.

Mạnh quá!

Một nhát gươm nữa đưa qua nhanh như chớp giật. Orba vừa xoay sở chống đỡ vừa di chuyển, tìm vị trí bằng phẳng để đứng vững cả hai chân. Tên lính địch sấn tới. Thân hình y đồ sộ, một khối sát ý dày đặc. Orba giậm chân xuống đất, lấy thế tấn chặn đòn đâm tiếp theo rồi đáp trả bằng một nhát kiếm bổ dọc.

Một.

Hai.

Ba.

Tia lửa văng tứ tán ba lần liền.

Orba phản công, đối phương trả miếng, rồi thêm một đòn nữa của Orba. Cả ba lần vũ khí hai bên đều va chạm kịch liệt giữa không trung.

Đến lần thứ ba, hai thanh kiếm đan vào nhau, đưa hai chiến binh vào thế mặt đối mặt. Đúng lúc ấy, ánh bình minh ló rạng.

Trong tích tắc, Orba ná thở vì ngạc nhiên. Đối phương không đeo mặt nạ, Ánh ban mai nhập nhoạng tạo cảm giác như thể xung quanh là mặt nước chiếu lên gương mặt y.

“Pashir!” Cái tên cũng đồng thời bật khỏi bờ môi cậu.

Nghe thấy tiếng kêu sửng sốt ấy, uy lực mà tên lính địch dồn lên thanh kiếm bỗng giảm hẳn. Cả hai đồng thời nhảy lui ra sau, mắt vẫn dán chặt vào đối phương, vẫn giữ nguyên thế thủ.

Tên này-

Đích thị là Pashir rồi. Orba nhớ rõ gã, không chỉ ở diện mạo mà còn ở cảm giác tê điếng nơi cánh tay, y hệt như lần trước hai người giao chiến. Cậu chưa bao giờ đụng phải tay kiếm nào mạnh ghê gớm như gã, chỉ trừ tướng quân Ryucown xứ Garbera.

Pashir dán mắt vào Orba. Dù rằng cậu đeo chiếc mặt nạ khác so với hồi ở Mephius nhưng gã ắt cũng đã nhận ra kiếm pháp của cậu.

“Không lẽ nào…” Gã mở miệng. “Mày-mày là Orba?”

“Tao đây.” Orba thuận miệng đáp ngay nhưng trong lòng thầm rủa

 Thôi hỏng.

Thế đấy. Chống lại Mephius nghĩa là cậu có khả năng sẽ đối mặt với người quen cũ trên chiến trường. Có khi Gowen hay đội Cận Vệ cũ cũng đang ở đây. Nếu bỗng nhiên nhận mặt nhớ tên tất cả những kẻ địch quanh đây thì chắc gì Orba sẽ đủ tàn nhẫn để vung kiếm chém giết mà không chùn tay chứ?

Giữa chiến trường, những âm thanh chát chúa của vũ khí, tiếng người hò hét, kêu khóc hấp hối hết rộ lên rồi lại lắng xuống. Ở trung tâm vòng chiến, Orba và Pashir nhìn nhau, giữa hai người là một khoảng không im lặng hoàn toàn, tựa như đó là bức màn phân chia thế giới.

Một mũi giáo chợt xẹt ngang, nhắm vào lưng Orba. Cá nhân cậu lại thấy đôi phần nhẹ nhõm trước đòn tấn công bất thình lình này. Nó buộc cậu phải đánh trả, không hơi đâu mà đắn đo xem liệu mình có biết mặt đối phương hay không. Cậu dồn trọng tâm xuống chân, hơi gập người rồi lia kiếm quạt ngay vào điểm mù của kẻ kia.

Bên phía Pashir, gã cũng không rảnh rỗi gì. Gã đấm cái bốp vào thái dương một người lính, tung mình nhảy qua thân xác còn chưa ngã xuống đất của kẻ xấu số và một lần nữa áp sát Orba trong vòng cận chiến.

Hai người tiếp tục đọ kiếm thêm phen nữa.

“Tại sao mày lại ở đây?” Pashir suýt rống lên. “Hay mày thực chất là gián điệp của Taulia?”

Chậc.

Đến giờ Orba mới tạm trấn tĩnh lại sau khoảnh khắc sửng sốt vì bỗng nhiên gặp người quen. Đối phó với một chiến binh tầm cỡ như Pashir là quá khó trong khi cậu phải tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng truy đuổi quân chủ lực của Mephius. Cậu từng thắng gã một lần, thắng sít sao bằng một canh bạc liều mạng bất chấp hậu quả. Lần này chắc gì cậu có thể thắng được gã mà còn nguyên vẹn, chưa kể ở lại quyết ăn thua vừa mất sức vừa phí thời gian.

Toàn thân Pashir đang tỏa áp lực kinh người.

“Tao có cả tỉ chuyện muốn hỏi mày đây.”

“Xin lỗi chứ giờ tao đéo rảnh.”

“Cái gì?”

Pashir thoáng hạ kiếm xuống nhưng chỉ tích tắc sau đã ào lên. Orba toan chống trả bằng một nhát chặt vào hông nhưng Pashir đã chặn trước bằng bộ pháp di chuyển linh hoạt như dã thú.

Không, thằng này là dã thú thật chứ người gì.

Orba thiết nghĩ mình đang phải đối phó với một con quái vật.

“Đội Cận Vệ thế nào rồi?” Cậu bỗng đặt câu hỏi. Tia lửa bắn tung tóe theo từng đường kiếm va chạm.

“Rã đám cả hết rồi, chỉ trừ một nhóm đang bị giữ ở Apta.”

“Oh, còn mày thì sao?”

“Tao á?”

“Tại sao mày...Không, tại sao quân Mephius lại kéo sang đây? Hoàng tử Gil đã lập hòa ước với miền tây, mày biết mà.”

“Cái đấy phải hỏi hoàng đế chứ hỏi gì tao? Quan trọng hơn, mày còn sống nghĩa là thằng hoàng tử đó cũng thế, đúng không? Đây lại là một trò mưu hèn kế bẩn khác của hắn chứ gì? Mà khoan, chẳng lẽ mày-“

“Ai là tổng chỉ huy?”

Orba đang đánh liều thêm lần nữa. Rủi ro chắc cũng không kém hồi ở giải giác đấu nhưng lần này cậu hành động kiểu khác. Cậu nhảy lùi lại, thu kiếm về chỉ cầm bằng tay phải. Pashir toan đuổi theo thì bỗng khựng lại, nét bất an quét qua mặt gã.

Ánh mắt Orba nhìn trực diện Pashir, cậu hỏi lại.

“Là ai?”

“Nghe đâu là tướng quân mới được bổ nhiệm, tên là Nabarl Metti thì phải.”

“Nabarl...” Orba thầm lục lại trí nhớ.

Chưa từng nghe qua.

“Pashir, giờ tao sẽ đi hỏi thăm thằng Nabarl đó. Mày sẽ đưa hắn rút lui.” Cậu điềm nhiên ra lệnh cho Pashir, thái độ nhẹ tênh như thể đó là hoàn toàn bình thường.

Đối phương nhất thời cứng họng, chưa biết đáp thế nào. Thấy Orba quay gót bỏ đi, mũi kiếm trong tay gã bắt đầu rung lên dữ dội.

“Mày- Mày...”

“Tao...” Orba ngoái lại. “Tao giờ đang làm lính đánh thuê cho Taulia nhưng tao cũng là người Mephius. Tao không tin ở đây có gì mâu thuẫn hết.”

“Nói vớ vẩn! Mephius bây giờ-“

“Mephius [bây giờ] thôi, mày hiểu không?”

Chiến mã của Orba đã chạy mất, vừa hay gần đây có một con ngựa đang nhởn nhơ, người kỵ sĩ Taulia trên lưng nó đã gục chết với một thanh gươm cắm sâu vào lưng. Cậu nắm dây cương rồi đỡ thi thể xuống. Đến khi cậu đã tung mình lên lưng con chiến mã rồi mà Pashir vẫn chưa động đậy.

“Shique! Gilliam! Chúng mày đâu rồi?” Cậu quát lớn, thúc ngựa lao vào vòng chiến. Với kinh nghiệm dày dặn của cựu võ sĩ giác đấu, hai gã người quen của cậu đang tung hoành ngang dọc mà không bị thương tích gì mấy. Còn quân Mephius, sau khi mất chỉ huy Cesar đã bắt đầu tháo chạy hàng loạt. Quân lính mạnh ai nấy chạy, mặc kệ mệnh lệnh liều chết chiến đấu của chủ tướng Nabarl.

“Chúng mày theo tao! Ta sẽ chọc thẳng vào phía sau quân chủ lực của địch và chặt chúng làm hai khúc!”

“Mày lại nói xàm.” Gã khổng lồ Gilliam quăng cây rìu chiến to tướng lên vai. Tấm thân bồ tượng của gã cao vượt hẳn mọi cái đầu xung quanh.

“Vẫn y như cũ nhỉ.” Shique phấn khởi đáp, hai tay vẩy bớt máu thịt dính trên cặp song kiếm.

Đến khi ba người đã đi xa thì Pashir mới xuất hiện, lẳng lặng bám theo sau.