Rakuin no Monshou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

6 313

Tiểu thư nhà nòi chỉ quấn quýt mỗi mình tôi

(Đang ra)

Tiểu thư nhà nòi chỉ quấn quýt mỗi mình tôi

Natsunomi

Sau khi chết, người đàn ông nọ đã tái sinh thành một cậu ấm con nhà quyền quý, dù có cuộc sống mới nhưng anh vẫn chấp niệm với tư tưởng ở thế giới hiện đại, song cũng nhờ những hành động gắn liền với

8 159

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

20 728

Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium

(Đang ra)

Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium

Sasaki Ichiro

Đây là một câu chuyện giả tưởng cảm động. Các nhân vật đều theo hình mẫu chung của những câu chuyện cổ tích quen thuộc, có hoàng tử, phù thủy, có cả nữ hoàng độc ác, nhưng nhân vật chính của chúng ta

9 610

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

100 6894

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

11 295

Tập 08: Nuốt trôi hổ, rồng tái sinh - Phần mở đầu

Rakuin no Monshou

Tập 8: Nuốt trôi hổ, rồng tái sinh

Phần mở đầu

Bóng người nọ khựng lại, tưởng đâu vừa nghe. Nó chậm rãi dò xét xung quanh một hồi rồi mới đi tiếp. Tuy nhiên, nó đi đứng loạng choạng, cà nhắc lê bước, ngả nghiêng như cành cây trước gió.

Bóng người đó là nữ. Bộ trang phục phi công trên người cô đã rách bươm, riêng phần tay áo là do chính tay cô xé để lấy vải quấn đầu. Miếng vải ấy hơi thẫm màu máu.

Cảm giác thời gian của cô gái rất mơ hồ. Cô nghĩ mình đã đi bộ như thế này được lâu lắm rồi nhưng kì thực còn chưa quá một giờ.

Nghĩa là- ít nhất khoảng 10 tiếng.

Nhận thức của cô gái mờ mịt như bị sương mù bao phủ, chỉ tạm duy trì một dòng suy nghĩ trong đầu.

Trận chiến đã bùng nổ ngay khi trời vừa nhá nhem sáng, đó là điều chắc chắn. Cô đã cố ngăn cản, hiềm nỗi lực bất tòng tâm. Rốt cuộc, tiếng súng vẫn rền vang trên khắp vùng biên giới.

Dẫu vậy, cô gái vẫn quyết không bỏ cuộc. Cô thậm chí còn điều khiển phi thuyền làm động tác như sắp lao đầu vào đối phương nhằm làm chúng nhụt chí. Tuy nhiên, trong lúc cô xoay sở toan lấy cao độ thì một phát đạn vu vơ đã ngẫu nhiên bắn trúng phần đuôi phi thuyền. Chỉ trong tíc tắc, cô đã mất tay lái, bị văng khỏi phi nguyền và ngã xuống con đường núi hoang vắng bên dưới.

Kể ra trong cái rủi cũng có cái may, khi ấy vì muốn hù dọa đối phương nên cô đã không bay cao, chứ không thì…

Khi cô gái tỉnh lại, bầu không khí chiến trận đã biến mất tự bao giờ. Chẳng có gì hết, ngoại trừ cảnh núi non im vắng khắp bốn phía.

Cô gái cố nhấc mình dậy. Thân thể đau nhừ. Đi theo lối mòn lên núi, chắc cô sẽ tìm lại được chiếc phi thuyền, bên trong có bản đồ và la bàn.

Nhưng cô đã trèo mãi, trèo mãi mà vẫn không thấy chiếc phi thuyền, đến cả dấu vết cũng không. Cũng không thấy xác chết nào, dù cho một trận quyết chiến vừa mới xảy ra ngay gần đây. Đến khi vỡ lẽ mình đang đi xa khỏi vùng chiến sự thì cô cũng mất luôn khả năng định hướng.

Đầu cô đau nhói. Đưa tay lên xoa đầu, cô gái mới nhận ra mình đang chảy máu. Cô đã xé tay áo che vết thương nhưng chừng đó là không đủ để lấp liếm cảm giác bất an khi phải một mình lang thang giữa chốn hoang dã. Khi cô dừng bước, một cảm giác kì cục cuộn lên trong bụng. Toàn thân cô run rẩy, cô muốn hét thật to theo bản năng.

Cô gái tiếp tục lê bước trong vô định. Nếu dừng chân, cô sẽ phải thừa nhận cảm giác ấy chính là nỗi sợ. Con đường bây giờ đã chuyển thành xuống dốc. Sau một hồi quan sát, cô quyết định sẽ đi xuống, ngờ đâu được một đoạn rồi con đường lại uốn éo lên dốc.

Xung quanh vẫn không có dấu hiệu gì của sự sống. Lắng tai nghe mãi cũng chỉ có tiếng chim kêu, âm thanh của con người, tiếng gươm giáo súng đạn hoàn toàn không có. Lúc nãy đổi hướng đúng là sai lầm. Rốt cuộc, cô lạc đường vẫn hoàn lạc đường.

Nhận ra trời đang tối dần, nỗi ghê sợ trong lòng cô dâng lên. Cảnh núi rừng hoang dã lúc đêm hôm chỉ nên ngắm nhìn qua cửa sổ mà thôi. Giờ cô đang lạc giữa nó, bụng đói, đơn độc, không ánh sáng, không chút hơi ấm.

Đằng đó hình như có ánh sáng?

Chẳng lẽ quanh đây tuyệt nhiên không có lấy một ánh lửa ư?

Cô gái tăng tốc, tựa hồ như muốn trốn tránh bóng đêm đang dần bủa vây. Cô tự tin mình có thể lực tốt nhưng cơ thể thì lại không quen đi bộ đường dài. Cô thở hổn hển, tay chân nặng như chì, đầu óc choáng váng, tự hỏi chẳng lẽ mình lại bất lực đến mức này. Trái tim quý phái, ánh mắt kiên cường, luôn sẵn sàng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đối mặt với khó khăn. Cô những tưởng mình là mẫu người như thế. Ngờ đâu, vừa bước một bước ra khỏi nơi phố thị, xa khỏi vòng tay của những người bảo vệ cho mình là cô lại thành ra như thế này.

Cơn đau đầu càng lúc càng tệ hơn. Cô phải dừng bước, tựa lưng vào một gốc cây ven đường, định bụng sẽ nghỉ mệt một chút rồi sẽ đi tiếp nhưng kì thực là đang trượt người ngồi xuống. Mới nãy trời còn đang sáng nhá nhem mà sao trong rừng đã tối đen rồi? Không, đúng hơn là cô không nhận ra mặt trời đã lặn từ bao giờ. Bóng tối bủa vây, rủ rê đôi mắt cô díu lại trong vô thức.

Không được ngủ. Không được ngủ. Không được ngủ.

Cô cố tự nhủ nhưng ý thức trong đầu cứ trôi tuột đi. Đôi chân không chịu nghe lời, như thể nó thuộc về kẻ khác. Cơn đau bửa đầu cũng nhòa dần đi, thế chỗ nó là vô số những cơn song đen kịt như màn đêm đang len lỏi vào trong tâm trí cô. Không còn gì để chống chọi lại sự kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cô gái đổ gục xuống, mắt khép lại…

Đằng xa kia văng vẳng tiếng thú hoang gầm gào.

Gió thổi gầm gào như đang lan tỏa màn đêm ra mọi ngóc ngách.

Chẳng biết bao lâu sau…

Tiếng chân sột soạt bước qua bụi cây thấp, tiến tới gần…

Người đang tựa lưng vào thân cây vẫn bất động, không phản ứng gì cả. Cô đã bất tỉnh.

***

Cũng trong khoảng thời gian này, tại điện thờ Long Thần trong thành Solon, vương đô của Đế quốc Mephius, một người đàn bà đang đứng một mình trước án thờ. Bà ta bất động, hai mắt nhắm nghiền, đầu cúi thấp như thể đang cầu nguyện.

Người đàn bà này được biết đến như một con chiên ngoan đạo hơn bất cứ ai trong hoàng cung.

Hoàng hậu Melissa Mephius.

Bà ta sở hữu nhan sắc bất chấp tuổi tác, gương mặt yêu kiều, đôi môi đỏ mọng như thiếu nữ. Đôi môi ấy hơi cong lên, vẽ một nụ cười. Bỗng có tiếng ai thì thầm, dù cho xung quanh bà ta hoàn toàn không một bóng người.

“Bầy chó săn đã được phóng thích.”