Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 4: Tại thung lũng Seirin
Part3
“Cảm ơn các ngươi đã tới.”
Orba mở lời, chào đón hai người kia khi họ bước vào. Dù đã trưng ra một cái cười mỉm rất ư là hoàng gia nhưng thực ra chính cậu cũng thấy khoái trá khi nhìn cái vẻ mặt bối rối bất thường của họ. Gowen, người bình thường vốn không biết sợ là gì, giờ chỉ biết lúng búng lời chào lí nhí khó nghe, còn Shique thì lại đang đảo mắt trầm trồ nhìn ngó khắp nơi.
Có lẽ là từ khi nhận được ‘lời mời của hoàng thái tử’, hai người này đã đâm ra dở chứng như thế. Nghĩ đến đây, Orba phải cố lắm mới không phá ra cười.
Dinn cũng ngạc nhiên không kém. Cậu ta còn tưởng là Fedom hay bậc đức cao vọng trọng nào đó của Mephius sẽ đến cơ.
“Chờ đã – thế này là thế nào? Thần không thể để ngài mời bọn đấu sĩ đến đây mà không được cho phép. Nếu Fedom-sama phát hiện ra – “
“Ta là hoàng tử cơ mà!? Ta không thể hành sự theo ý mình được sao? Hay là ta không được nói chuyện với bất cứ ai nếu không được ngươi cho phép hả?”
Dinn cứng họng không phản bác được khi Orba lôi chuyên ‘làm hoàng tử mọi lúc mọi nơi’ lúc nãy ra. Cậu ta đành phải chịu trận, rót rượu mời khách theo lệnh Orba.
“Dù là kiếm nô nhưng các ngươi đã làm rất tốt. Nếu không có nỗ lực của các ngươi thì có khi ta không còn ở đây để nâng ly nữa đâu. Ta(*) nên vinh danh các ngươi như những người anh hùng dân tộc mới đúng!” (Note: ban đầu Orba vốn xưng là ore nhưng ở đây lại đổi thành ware )
Orba nâng ly chúc tụng. Hai người kia cũng cụng ly đáp lễ trong lo lắng. Cậu vừa nhấp rượu vừa thưởng thức cái vẻ mặt có một không hai của hai người kia. Món rượu này cũng không phải rượu mạnh.
“Thưa hoàng tử Gil,” nhận thấy mãi mà không ai nói đến vấn đề chính, Shique mở lời trong bầu không khí có đôi phần không thoải mái. Xem ra về mặt này thì Shique dũng cảm hơn hẳn so với Gowen.
“Hồi đó, lúc điện hạ nói chuyện thần đã thấy lạ rồi. Làm sao ngài lại biết tên chúng thần được?”
“Ngài nói mình là người hâm mộ,” Gowen tiếp lời. “Nh-nhưng đã nhiều năm rồi tôi không chiến đấu trong đấu trường. Kể cả hồi còn làm đấu sĩ thì tôi cũng không nhớ là mình từng có trận đấu kinh điển nào. Vậy thật ra Điện hạ đã biết đến người như tôi ở đâu...”
“Thật đó, ta biết,” Orba đáp, cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị. “Để cho một người như ta biết tên có gì bất tiện lắm sao? Hay những chuyện như kiểu hoàng thái tử lại có hứng thú với trò giác đấu là quá hoang đường và đi ngược lại với đạo lý của các ngươi?”
“Kh-Không, chưa bao giờ!”
“Thôi bỏ qua đi. Đừng để ý. Ta sẽ ra chỉ lệnh sau."
Mặt Gowen cứng đờ ra cho dù ông không biết ‘chỉ lệnh’ đó là gì. Về phần Shique, thằng này hấp tấp lên tiếng.
“Xin hãy bỏ quá cho chúng thần, thưa hoàng tử điện hạ. Chúng thần chỉ là phận võ sĩ giác đấu hèn mọn, vốn không quen với chốn thâm nghiêm, lại càng không biết phải ứng xử ra sao trước mặt hoàng thất. Thậm chí cách nói năng còn chưa sành sỏi, ngộ nhỡ có gì mạo phạm....”
Orba làm mặt lạnh trước bộ dạng bối rối đó của Shique, nhưng rồi...
“Khục...”
Cuối cùng thì cậu cũng không nhịn nổi mà phải phì cười. Khi trò khôi hài đã bắt đầu thì khó mà dừng lại nổi, thành ra Orba cứ cười tiếp, cười lớn, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cả Shique lẫn Gowen đều ngơ ngác nhìn.
Dinn, mặt tái xanh, luôn miệng nhắc “Hoàng tử, hoàng tử điện hạ!” Nhưng Orba lại gạt phăng đi. “Thằng nào là hoàng tử vậy?” Nói rồi cậu cười thêm phát cuối rồi lau nước mắt chảy ra trên mặt.
“Ông vẫn chưa nhận ra sao Gowen? Thật không giống ông tí nào! Thế hóa ra ông là kiểu người chân tay nhanh hơn não à?”
Orba rút ra một thanh kiếm đang treo trên tường rồi chĩa thẳng mũi kiếm vào mặt Gowen.
“Chính ông đã dạy tôi những bài cơ bản khi sử dụng đoản kiếm, dù rằng tôi chẳng mấy khi xài tới nó. Đứng tấn cho đàng hoàng, căng cái tay ra, nhưng phần từ cùi chỏ trở xuống thì phải dẻo. Hình như là thế thì phải?”
Orba nhẹ nhàng xỉa kiếm về phía trước, bước chân lượn lờ vòng quanh Gowen như đang khiêu vũ. Cậu còn ném cho Shique một cái nháy mắt cùng nụ cười đểu giả khi thấy thằng này kêu lên sửng sốt.
“Có lẽ nào...không, nhưng – giọng nghe hơi giống... nhưng mà...”
Orba bước về phía Shique. Thằng này có vẻ như đang hoang mang cực độ, nhưng vẫn lùi lại theo phản xạ, quay mặt né khỏi thanh kiếm đang khua khoắng trong không trung.
“Mày sẽ cho phép tao khắc sẹo lên mặt mày chứ? Để nó trở thành mối liên kết huynh đệ của đôi ta?”
Orba cười nhăn nhở. Cái cổ họng của Shique cứ lên lên xuống xuống nhưng người lên tiếng lại là Gowen.
“Orba!?” Lão bất giác hét lên.
◊
Hai người, Shique và Gowen, đang ngồi bên cái bàn. Nét mặt cả hai vẫn còn sốc, có vẻ là vẫn chưa hết nghi ngờ. Họ kinh ngạc khi nghe Orba giải thích đầu đuôi mà không xen ngang giữa chừng. Về phần Dinn, cậu ta vẫn tiếp tục đứng hầu cạnh bàn với thái độ khá là cau có.
“Hừ,” Gowen làu bàu. “Tao đã sống bao nhiêu năm nay rồi nhưng cũng chưa bao giờ nghe đến chuyện nào quái lạ như chuyện này. Mà đúng là mày tháo mặt nạ ra là trông giống với hoàng tử. Thiệt tình, tao vẫn nghĩ ngài ấy còn trẻ, nhưng không trẻ đến mức này.”
“Tôi cũng thấy như vậy,” Shique nói. Thằng này đã hoàn toàn trở về với trạng thái bình thường. “Mà này, chẳng phải ông vẫn khoái làm một thằng cha đẹp mã còn gì?”
Gowen lắc đầu.
“Nhưng mà mày để chúng tao biết chuyện có ổn không đấy? Cái này chắc chắn phải là bí mật cấp quốc gia.”
“Làm gì có từ ‘ổn’ ở đây,” Orba đáp ngay. “Nhưng nếu phải đóng vai hoàng tử suốt ngày thì tôi cũng đến tắc thở mất. Mà mấy người cũng biết cách giữ kín cái miệng, đúng không nào?”
“Ồ?”
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Orba ngoảnh sang bên, cậu thấy không thoải mái trước ánh nhìn săm soi của Shique.
“Mà thôi không sao. Rồi mày sẽ quen với cái mặt tao thôi.”
“Không, không phải thế đâu Orba. Không phải chuyện cái mặt ông được giảm tải. Ông không thấy là khí chất của mình đã khác trước à?”
“Khí chất!?”
“Phần đấu sĩ trong người ông, nó bị một thứ vô hình nào đó đè nén, vậy mà ánh mắt của chú mày vẫn bừng sáng. Đấu sĩ thằng nào thằng nấy đều là lũ đầu bò đầu bướu cả, nhưng ông - thành phần nguy hiểm trong số đó – lại làm tụi nó sợ lạnh cả lưng. Nhưng giờ, dù chẳng hiểu lý do gì nhưng một phần nào đó trong người chú cứ như đang tỏa sáng rực rỡ ấy.”
“Có thể là vì phải vào vai hoàng thái tử đấy. Tao chỉ phải gánh một quốc gia trên lưng thôi mà. Mày hơi xem nhẹ Mephius rồi đó.”
“Kể cả như thế đi nữa,” Shique nói, miệng nở nụ cười khó hiểu.
Orba bắt đầu thấy hơi bực bội khi cảm thấy cái cảm giác quái lạ kiểu như mình bị đối xử như đứa con nít.
“Mà này,” Gowen nói xen vào. “Nếu mày đã được xác định sẽ phải làm thế thân từ trước khi đám cưới diễn ra, vậy nghĩa là Mephius đã lường trước được cuộc tấn công bất ngờ ngày hôm nay sao?”
Shique cũng quay lại với vẻ nghiêm nghị và lắc đầu.
“Thế thì chẳng phải mọi chuyện có hơi quái lạ rồi sao? Lính Mephius lúc đó đều ngơ ngác đứng đần cả ra, có mấy thằng kịp xử lý tình hình đâu?. Nếu không có hoàng tử, ý tôi là Orba, ra lệnh thì bọn chúng còn hoang mang dài dài và cả hoàng tử lẫn công chúa đều sẽ bị tên xạ thủ bắn chết rồi, đúng không nào?”
Shique nhận định tình thế khá tốt, thật không hổ danh là một kiếm sĩ dày dặn. Orba rót thêm rượu vào cái ly mà Gowen vừa uống cạn.
“A,” Gowen cười gượng. Xem ra lão vẫn có hơi không thoải mái.
“Liệu có dấu hiệu nào cho thấy Tarkas biết gì đó không?”
“nahh. Tarkas cứ khăng khăng là lão không hề hay biết gì hết, mà lão cũng không phải loại người giỏi diễn trò. Tao sợ rằng có khi lão thật sự không biết cái mẹ gì hết thật?
“Nhưng bọn sát thủ đã cố giết công chúa Vileena và lũ xạ thủ đều là người mới do chính Tarkas mua về. Giá như ta để một đứa còn sống thì...”
Shique cong môi nhưng bản thân gã cũng không thể trông mong đến chuyện bắt sống kẻ địch trong một trận đánh giáp lá cà. Hiện giờ họ chỉ có đúng một tên kiếm sĩ, kẻ đã bị Orba đánh gục rồi trói lại. Giờ này chắc tên đó đang được thẩm vấn -hay đúng ra là tra tấn - kĩ lưỡng.
“Còn Hou Ran thì sao? Nhỏ đó chăm rồng tài lắm cơ mà, chắc cũng phải biết chút ít khi lũ rồng nổi điên chứ?”
“Hình như con bé ấy đang bị tra hỏi về thuốc thang gì đó. Cũng có lý vì hình như con bé đã để bọn mới đến chăm sóc rồng. Mà vụ này lại làm tao thay đổi quan điểm của tao về Tarkas. Hou Ran là dân du mục theo đạo thờ Long Thần, lại giỏi huấn luyện rồng, thành ra ai cũng nghi ngờ con bé đã bỏ thuốc lũ rồng. Vậy mà Tarkas lại một mực bảo vệ cho nó mới tài.”
“Thế hóa ra là khi có biến thì Tarkas lại hóa thân thành người tốt bụng tử tế à?”
“Tarkas khai rằng sau khi hội giác đấu nhận lệnh, có một tên lái buôn đến gặp lão và quyên góp cả đống tiền. Chừng đó có khi còn đủ cho cả hội được tự chủ tài chính, thế là lão đồng ý lập tức mà không hề đắn đo. Lão còn nói mấy thằng lính mới đó là ‘hàng trao đổi’.”
“Vậy ra đó là kẻ giật dây vụ này? Nhưng đã dám chi một núi tiền chỉ để tống khứ mấy thằng nô lệ thì cả xứ Mephius này chắc cũng không được mấy người.”
“Cái đó thì…” Gowen đáp, lão đã lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày. “Được thế đã tốt. Chưa biết cái này là đúng hay sai vì chỉ có mỗi Tarkas là biết về tên lái buôn đó và mở miệng nhắc đến hắn. Mà cũng đâu có bằng chứng gì để truy cứu cả. Hắn chỉ cần giải thích đơn giản đó là ‘một vụ hợp tác làm ăn’,thế thôi. Mày có thể kết luận rằng có một thế lực rất lớn đứng đằng sau chuyện này. Chúng chắc chắn không phải là kiểu đối thủ dễ xơi đâu.”
“Như vương quốc Garbera chẳng hạn?” Shique gợi ý.
“Tao cũng tin là Garbera chắc chắn có liên đới.” Orba cẩn thận nói từng từ một.
Nhóm lính mà cậu đã chạm trán trong bí đạo rõ ràng là có thái độ yêu quý và kính trọng với Vileena. Nhưng đó lại chính là chính là điểm mâu thuẫn. Shique đã từng nói là lúc đó không chỉ Orba mà còn cả Vileena cũng bị đe dọa tính mạng. Đương nhiên là những kẻ muốn giải cứu công chúa sẽ không cố giết cô ta đâu chứ?
Gowen nghiêng đầu trầm tư.
“Cũng không thể loại trừ khả năng Ende trả đũa Mephius và Garbera. Người Ende chắc chắn là đang ôm hận khi để tuột mất mối liên minh với Garbera vào tay chúng ta rồi. Mà quan trọng nhất là Ende sẽ lâm nguy nếu liên minh được thiết lập.”
“Ông nhảy thẳng đến kết luận luôn rồi à? Nếu đúng thế thật thì có khác gì Ende đang tạo cho chúng ta lý do gây chiến đâu chứ?”
“Mày nói đúng,” Orba cũng đồng tình với Shique. “Nếu cả hai hoàng gia đều bị mất người thân thì động lực gây chiến sẽ rất khủng khiếp. Hôm qua Mephius và Garbera còn là kẻ thù không đội trời chung nhưng hôm nay sẽ hợp lực để báo thù Ende.”
“Ồ, nói năng như hoàng tử thật ấy nhỉ?”
“Mày im đi!”
Rồi đột nhiên cảm giác căng thẳng lại bao trùm khi có tiếng ầm ĩ vang lên ngoài cửa phòng.
Hình như lính gác đang cố ngăn không cho ai đó đi vào . Trong một thoáng tất cả mọi người đều chuẩn bị cho trường hợp có kẻ địch xông vào.
“Xin thứ lỗi cho thần nhưng xin Người hãy về phòng đi ạ.”
Orba chán ngán ra lệnh khi nghe thấy lời lẽ lịch sự của viên cận vệ.
“Cho họ vào đi Dinn.”
“Thưa hoàng tử, ngài lại tự ý…”
“Sao cũng được, nếu thích thì ngươi cứ việc tiết lộ thân phận ta đi.”
“Tôi mà làm thì ngài bị treo cổ là cái chắc!” Dinn than vãn rồi thở hắt ra, mà thực ra nếu bị lộ thì những người đang ở trong phòng này đều chết chắc. Ngay khi mở cửa ra Dinn đã phải kinh hãi nhảy lùi lại.
Gowen và Shique cũng phải chỉnh trang tư thế và đứng thẳng dậy ngay khi thấy người đó bước vào. Or tuy đã lường trướcchuyện này nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tiến vào phòng với bước đi uyển chuyển duyên dáng nhưng lại rất vững vàng với đôi tay đan vào nhau đặt trước bụng là công chúa Vileena của vương quốc Garbera. Hầu gái trưởng Theresia đi tháp tùng đằng sau cô. Nét mặt cả hai đều trông căng thẳng nhưng đồng thời lại tỏ rõ vẻ quyết tâm.
“Xin ngài rộng lượng bỏ qua cho sự thô lỗ của chúng tôi, thưa hoàng tử Gil. Cô dâu không nên bước vào phòng hôn phu của mình trước lễ cưới. Dù biết hành động này rất không phù hợp với một tiểu thư của Garbera nhưng đây lại là tình thế ngoài dự định.”
Theresia lên tiếng, đi ngay nước did phủ đầu, thể hiện rõ quyết tâm của mình.
Vì lễ cưới bị gián đoạn giữa chừng nên Gil và Vileena vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng. Orba lại phải đeo cái mặt nạ hoàng tử rồi mời họ ngồi nhưng Vileena vẫn đứng yên tại chỗ.
“Làm ơn, đừng để tâm đến sự khiếm nhã này. Xin hãy nghe tôi nói.”
Vileena nói câu đó với nét mặt như một chiến sĩ trước lúc lâm trận. Vì sứ mệnh, vì nhân dân và những người đặt kì vọng nơi cô. Vileena cho rằng sự việc lần này không có liên quan gì đến Garbera. Đất nước của cô không có lí do gì để gây hấn với Mephius thêm lần nữa.
“Nhưng,” Orba ngắt lời. “Chẳng phải tên Ryucown gì đó là người Garbera sao?”
Vileena cụp mắt nhìn xuống trong khoảnh khắc cái tên đó được thốt lên. Cô cắn chặt môi và lấy lại vẻ bình tĩnh với ánh mắt hằn học như thể đang xem Orba là kẻ thù.
“Chính phải. Nhưng chuyện xảy ra đã xảy ra rồi. Ngay khi Garbera nhận được tin, Ryucown sẽ bị tước bỏ cả địa vị lẫn quyền công dân.”
“Vậy nghĩa là một mình Ryucown dàn dựng tất cả mọi chuyện sao?”
“Rất có thể là như thế. Những binh sĩ đó, họ có nói đến tên Ryucown lúc cố đưa tôi đi. Và hiện giờ ở Garbera cũng chỉ có một người có đủ khả năng tấn công Mephius mà thôi.”
“Ryucown?”
“Chính phải.”
“Hắn ta là người như thế nào?”
Đôi mắt đẹp đẽ sáng lấp lánh của Vileena mở tròn. Cô đã không ngờ rằng hoàng tử lại hỏi cô câu này. Orba hỏi với tong giọng hờ hững.
“Đương nhiên Ryucown nổi tiếng đến mức người ở Mephius cũng biết đến tên, nhưng bản chất của hắn thì lại không mấy người được biết. Công chúa điện hạ đã bao giờ gặp hắn ta chưa?”
“Có… Ta đã từng.”
Ryucown xuất thân từ một gia tộc quyền thế ở vùng lãnh thổ mới sáp nhập vào Garbera. Gia tộc của Ryucown, kể từ sau thời ông nội anh ta, đã chính thức trở thành một gia tộc phụng sự cho Garbera. Thế nhưng cha của Ryucown lại thất bại khi xung đột với gia tộc khác, để mất lãnh thổ và bị buộc phải sống như dân thường. Hầu hết các quý tộc nổi danh ở Garbera đều có quan hệ mật thiết hoàng gia suốt nhiều thế hệ. Họ, những công tước(*) có vị thế rõ ràng và không dễ gì bị lay chuyển do ảnh hưởng từ những ‘thủ lĩnh bên ngoài’.
Lên mười tuổi, Ryucown trở thành hiệp sĩ chỉ huy một đơn vị nhỏ. Mười ba tuổi, hắn lập chiến công đầu tiên. Danh sách công trạng của Ryucown cứ thế dài mãi ra. Đến năm hai mươi tuổi, người ta bắt đầu cho rằng hắn ta không tài nào thoát được khỏi cái chức phận ‘hiệp sĩ tập sự’.
Người Mephius vốn không quen với từ ‘hiệp sĩ’, thành ra Vileena phải giải thích vắn tắt rằng đó là ‘danh phận quý tộc trong quân đội’. Ở Garbera, các cấp chỉ huy quân sự dưới trướng nhà vua đều mang tước danh hiệp sĩ. Quý tộc không nhất thiết phải là hiệp sĩ nhưng dân thường lại không được phép mang tước danh này. Vì rắc rối xuất thân nên Ryucown bị các quý tộc xem như người ngoài và không thể dễ dàng phong tước được.
Và rồi, năm năm về trước.
◊
Tại thời điểm đó, ở Garbera xảy ra một cuộc nổi loạn chống lại hoàng gia. Một quý tộc có tên Bateaux, người được cho là thủ lĩnh của một nhóm các công tước, đã cấu kết với một số gia tộc địa phương có đất đai bị sát nhập vào Garbera vài năm về trước, âm mưu đảo chính. Dù phía Mephius bị tình nghi đứng đằng sau chuyện này nhưng Vileena đã cố tình không nhắc đến.
Bateaux âm mưu chiếm giữ li cung, nơi ở của Jerog Owell, thái thượng hoàng Garbera. Lúc đó Vileena mới chin tuổi và lại đang tình cờ đến thăm ông nội vào đúng lúc đó.
Li cung bị đột kích vào quãng nửa đêm. Jerog cùng vài người cận vệ đã ngoan cường chống trả. Nhưng xem ra viện binh sẽ không tới kịp lúc nên Jerog quyết định đầu hàng để tránh có thêm thương vong vô ích. Người trong li cung đều bị bắt làm con tin, trong đó có cả Vileena trong khi quân Bateaux bao vây bên ngoài.
Bản thân Jerog cũng bị thương trong lúc chiến đấu. Sức khỏe ông hồi đó vốn không tốt, lại bị thương nặng và phải nằm liệt giường từ đó. Li cung bị cô lập, tiếp viện không vào được, thiếu thốn cả về bác sĩ lẫn thuốc thang. Những binh sĩ còn sống sót sau trận chiến cũng sống lay lắt, cố gắng cầm cự qua ngày.
Trong hoàn cảnh đó, chính Vileena là người thay mặt Jerog đứng ra đàm phán. Một cô bé đàng hoàng đối đáp với Bateaux. Cô khăng khăng đặt điều kiện: trả tự do cho người trong li cung, phụ nữ, binh sĩ bị thương và ông nội cô; đổi lại cô sẽ ở lại làm con tin. Cả Bateaux cũng không khỏi ấn tượng trước lòng dũng cảm của cô công chúa nhỏ. Ông ta đồng ý xuống nước: trả tự do cho một nửa số tù nhân, nhưng Jerog vẫn phải ở lại.
Ban đầu cuộc nổi dậy diễn ra khá thuận lợi, nhưng chính điều đó lại gây ra xung đột và đấu đá quyền lực giữa các gia tộc có liên quan. Sau chừng một tháng, phần lớn quân nổi loạn đã bị đàn áp. Cuối cùng chỉ còn lại Bateaux, kẻ vẫn lì lợm cố thủ trong li cung. Nguồn lương thực và nước uống đều sắp cạn, nhưng có vẻ ông ta đã chuẩn bị để chiến đấu đến chết.
Đương nhiên là quyết định đó làm suy giảm sĩ khí quân Bateaux. Một vài binh sĩ bắt đầu liên kết với tù binh trong li cung mong tìm đường sống. Phần lớn những người này được giao nhiệm vụ canh phòng nghiêm ngặt đường cống ngầm bên dưới li cung. Một ngày nọ, họ xoay sở tạo ra được một kẽ hở nhỏ khoảng thời gian đổi gác, cố gắng tận dụng cơ hội, chí ít là phải đưa Jerog và Vileena chạy thoát.
Nhưng Vileena lại từ chối. Cô không chắc một cô bé là một ông già đang bị thương có thể thoát ra kịp hay không.Mà nếu chạy thì chắc chắn Bateaux sẽ truy tìm và thông đạo bí mật sẽ bị bại lộ. Những người bị bỏ lại cũng sẽ không có đường sống. Họ sẽ chết đói cùng Bateaux hoặc sẽ chết do bị vướng vào lửa đạn lúc giao tranh. Khi không phải lo bảo đảm an toàn cho hoàng thất nữa thì binh lính Garbera chắc chắn sẽ đánh toàn lực.
Jerog tuy đang phải nằm một chỗ nhưng ông cũng đồng ý với cháu gái mình. Họ cùng lên kế hoạch. Vileena bí mật vẽ sơ đồ li cung, kể cả các vị trí chốt gác của quân lính rồi giao cho một thanh niên trẻ trong nhóm tù binh cùng với lời nhắn ‘mang nó đến chỗ quân Garbera đang đợi bên ngoài’.
Nhận được tin, quân đội Garbera lập tức cử một biệt đội tinh nhuệ xâm nhập li cung qua đường cống ngầm. Vileena dẫn họ đi giải cứu các tù nhân bị giam giữ riêng biệt.
Ryucown, lúc đó 23 tuổi, cũng có mặt trong biệt đội đó. Quân Garbera tổ chức tấn công ngay sau khi con tin thoát ra an toàn. Ryucown một mình len lỏi giữa đám quân phòng thủ đang nhốn nháo và lấy đầu Bateaux.
◊Wow, cũng đáng nể đấy…
Orba thật lòng thấy ngưỡng mộ nhân vật trong truyện. Không phải Ryucown mà là với Vileena. Mới có chín tuổi mà đã đối đáp với quân nổi loạn, không từ bỏ hi vọng và còn biết hợp mưu với người khác nữa…
Sau khi chiến công của Ryucown trong cuộc đàn áp Bateaux được ghi nhận, thái thượng hoàng Jerog đã đích thân viết thư tiến cử gửi cho nhà vua. Cuối cùng thì anh ta cũng được phong tước hiệp sĩ. Từ đó danh tiếng của Ryucown lên như diều gặp gió. Công trạng trước đây đã giúp anh ta dành được chức vụ chỉ huy tàu mẫu hạm. Chức vụ này tương đương với danh hiệu sĩ quan phi long trong quân đội Mephius.
Ryucown vẫn tiếp tục lập công trong các trận chiến với Mephius. Không lâu sau, chuyện đính giữa anh ta và công chúa Vileena được quyết định. Đây là động thái nhằm củng cố khối đoàn kết nội bộ của Garbera.
“Nếu phải dùng một từ để mô tả tướng quân Ryucown thì, ừm, ‘thật thà’. Ngài ấy không phải là người biết cách lừa dối. Không biết lừa dối người khác, có khi còn không biết lừa dối chính mình.”
“Chính mình???”
“Phải,” Vileena gật đầu. Orba nhận thấy một cái cười mỉm thoáng qua trên môi cô.
“Chính vì hôn lễ của tôi và ngài sẽ đem lại hòa bình với Mephius nên tướng quân Ryucown lại càng có động cơ để phản đối. Không phải vì cơ hội được kết thân với hoàng gia bị tan thành mây khói. Tôi không thích cách người ta lầm tưởng đó là lí do và tôi cũng không cho rằng đó chỉ là chỉ trích không thôi. Ngài ấy còn không bao giờ nghĩ đến chuyện như thế. Vốn là người thẳng tính cùng lòng dũng cảm và kiêu hãnh của hiệp sĩ lớn hơn bất cứ ai, ngài ấy chỉ đơn giản là ghét phải kết thúc cuộc chiến trong dang dở mà thôi.”
“Tư tưởng đó, rõ ràng là người dân Garbera đều đang ủng hộ nó còn gì?”
“Không,” Vileena lại phải đề cao cảnh giác. Trông cô như thể vừa giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê. Đương nhiên là có nhiều người muốn được giống như tướng quân Ryucown. Cũng có nhiều tướng lĩnh lên tiếng phản đối lúc hôn sự được sắp xếp. Nhưng con người không ai không có tính cố chấp. Triều đình, không, cả quốc gia đều mong được kết thúc chiến tranh.”
“Ý kiến của Tiểu thư Vileena cũng như vậy, nhỉ?”
“Tôi? A…đương nhiên rồi.”
Ánh mắt cô gái bắt đầu lóe lên vẻ tăm tối và buồn bã không hợp tuổi. Cô đặt một tay lên ngực.
“Quân đội mệt mỏi, nhân dân cũng phải chịu khổ bao lâu nay. Không ai mong muốn hôn lễ này hơn tôi đâu, để thiết lập liên minh với Mephius và chí ít là để cứu người dân của tôi khỏi cảnh lầm than.”
Vileena nói mà không hề chần chừ, ánh mắt nhìn thẳng vào Orba. Lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, cô để lộ con người thật mà mình vẫn luôn giấu diếm, dù chỉ qua một cái liếc mắt. Ánh mắt đó ấn tượng đến mức không ai tìm được lí do gì để nghi ngờ cô hết.
Orba cũng cảm thấy như vậy.
“Người dân của cô à?”
Cô công chúa nói như thể mình biết rõ lắm, chắc như đinh đóng cột. Như thể chính cô ta hiểu rõ, biết mặt từng người một. Nhưng Orba dám chắc cô ta không đời nào lại ngó ngàng đến những kẻ nằm dưới đáy xã hội ─ như cậu chẳng han ─ đến hai lần. So với bọn quý tộc Mephius, những kẻ vốn xem con người như những kẻ không phải người, thì xem chừng cô ta còn ở trên chúng một bậc.
“Nếu hoàng tộc đã tự ý gây chiến mà không xem xét đến nhân dân thì làm sao lại có thể tuyên bố kết thúc chính cuộc chiến đó vì ‘lo cho nhân dân’? Sinh ra với địa vị khác nhau và thế là con người được đối xử khác hẳn nhau. Thế sao không thôi trò chiến tranh ngay từ đầu đi!? Nếu được như thế thì chuyện này đã không kết thúc bằng cách công chúa phải dấn thân vào cuộc hôn nhân không mong muốn này.”
“Vậy nghĩa là…Thưa hoàng tử, phải chăng ý của ngài là, ngài cũng không mong muốn cuộc hôn nhân này?”
“Không phải chúng ta giống hệt nhau sao? Ngày hôm qua chúng ta là trùm sò gây đầu rơi máu chảy và hôm nay, chúng ta nắm tay nhau, cưới nhau, làm hòa. Nhưng còn những kẻ không muốn đánh nhau, hay cả những kẻ tìm thấy được chút nghĩa lí khi đánh nhau, tất cả bọn chúng đều nằm chung trong trong núi xác chết rồi. Hòa bình kiểu gì thế hả?”
“Đó…”
Cảm giác như Vileena chợt nuốt hết lời nói vào trong họng. Hắn ta đổ lỗi lên đầu hoàng gia, cũng đúng thôi. Cô cất cao giọng, đôi má nhợt nhạt cũng chuyển sang sắc đỏ.
“Ngài có thể tùy ý buông lời chỉ trích nếu hoàng thất của ngài không đẩy quân đội và nhân dân của ngài vào cuộc chiến với chúng tôi! Ngài mà giả bộ không biết thì cũng không khác gì phản bội những người đã ngã xuống nhân danh ngài! Tôi và ngài là thành viên của hai hoàng tộc khác nhau và cả hai đều có nghĩa vụ phục vụ quốc gia. Nếu nghĩa vụ đó có đòi hỏi chúng ta phải bỏ qua sở thích và cảm xúc cá nhân thì cũng là thường. Kẻ khác phải ca ngợi huyết thống thượng đẳng và quỳ gối trước những kẻ cao quý hơn, đó là hiển nhiên. Nếu không có nhận thức cơ bản đó thì chưa nói gì đến kẻ phản loạn mà đến cả dân thường cũng nổi lên chống đối hoàng gia!”
“Thượng đẳng? Cao quý!?” Orba quát to.
Sống trong cuộc đời đầy những khó khăn, đầu óc Orba có mấy khi nghĩ đến hoàng gia này nọ đâu. Thành ra từ ‘thượng đẳng’ mà Vileena thốt ra lại không khác gì quả tạ đầy những cao ngạo và giễu cợt tống thẳng vào m ặt cậu.
“Ta hiểu rồi. Vậy là chỉ cần sinh ra ‘thượng đẳng’ là có thể định đoạt sinh mạng của người khác dễ như nắm bàn tay chứ gì? Người ta sống thế nào, chết ra sao, kiểm soát hoàn toàn. Cái ‘lòng kiêu hãnh’ của cô, của vương quốc cô, chỉ là cái vỏ ngoài. Tạo ra luật để chiến thắng và thay đổi nó để tiếp tục đảm bảo chiến thắng. Cô nói ‘bỏ qua cảm xúc cá nhân’ à? Nhìn hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn mạng, mỗi mạng có một cảm xúc riêng, lao vào chém giết nhau, cái cảm giác đó nó khoái như thế nào?”
“Ngài…”
Vileena giận tím mặt, bước một bước lại gần Orba, nhưng ở đằng sau Theresia đã kịp giữ tay cô lại, miệng gọi to “Công chúa điện hạ!”
“Sao!? Cô mới có mười bốn tuổi thôi đó, sao cô có thể làm như mình là đấng biết tuốt được hả? Nói tiếp đi, nói ta nghe xem nào!”
Orba cũng bắt đầu sấn lại gần Vileena. Gowen và Shique phải vội vã đến giúp Dinn, cố giữ hoàng tử lại.
“Bỏ ra, cái đ..! Đồ…”
“Thôi đi Orba!” Shique thì thào vào tai cậu. “Có người đang đến kìa. Nếu chuyện chú mày làm thế thân bị lộ tẩy là vụ hòa bình với Garbera đi tong luôn đấy.”
“Mày nghĩ tao không biết chắc?” Orba quát trả. Gowen lên tiếng.
“Nếu chuyện thế thân trong lễ cưới bị lộ thì không chỉ Garbera mà cả Mephius cũng sẽ lôi mày ra treo cổ để vớt vát thể diện hoàng gia. Mày cố công sống sót suốt hai năm nô lệ để làm gì? Tương lai trong đầu mày là đây à?”
“ Thả ta ra Theresia! Bỏ-tay-ra!”
Ở phía bên kia, Theresia cũng đang phải mướt mồ hôi vật lộn với Vileena.
“Xin Người hãy dừng lại đi, thưa công chúa. Công chúa vừa định làm gì vậy? Người không thể qua mắt tôi được đâu. Dù Người có không thích nhưng đây là điều phải xảy ra.”
“Tên hoàng tử đó! Đôi chân bẩn thỉu của hắn dám chà đạp lên phẩm giá của hoàng gia Garbera với nét mặt trẻ thơ không biết gì đó! Đánh cho hắn một trận thì có gì sai? Ta chỉ đang dạy cho y một bài học thôi!”
“Công chúa, người đang để lộ bản chất đó! Bình tĩnh lại đi!”
Trong phòng vang lên những tiếng la hét, đấm đá lộn xộn, nghe như tiếng bọn trẻ con khi lần đầu tiên được đưa đi xem rồng trong cũi vậy.
Vào lúc đó, có một người đến trước cửa phòng. Đương nhiên là lính gác đã thông báo nhưng cả Orba lẫn Vileena đều bỏ ngoài tai. Người nọ trợn tròn mắt nhìn cảnh lộn xộn kì dị đang bày ra trước mắt.
“Hoàng tử điện hạ! Công chúa Garbera!” Người đó giận dữ hét lên, thu hút sự chú ý về mình.
Là Fedom Aulin.
“Tất cả chuyện này là như thế nào? Vào giờ này rồi…? Tiểu thư Vileena nữa. Xin đừng hành động dại dột.”
Hai người kia không ai trả lời. Họ vẫn đang bận trừng mắt tóe lửa với nhau. Fedom hắng giọng.
“Thôi được rồi. Sẵn tiện hoàng tử điện hạ và tiểu thư Vileena đều đang ở đây. Một phi đội tàu bay của Mephius vừa đáp xuống đây cùng với một thông điệp.”
Nói đoạn, Fedom lôi ra bản báo cáo với vẻ mặt rõ ràng đang nói rằng chính lão ta cũng bị sốc vì nội dung của nó.
“Rạng sáng ngày hôm qua, pháo đài Zaim nằm ở vùng biên giới Ende – Garbera đã bị chiếm đóng bởi đội quân tự xưng là ‘Quân đội Ryucown’. Chúng tuyên bố mình là đại diện hợp pháp của vương quốc Garbera và được hoàng gia Garbera ủng hộ.”
“Không thể nào!”
Vileena, mặt tái xanh, đứng đơ ra đó như thể vừa bị sét đánh. Nhìn thấy cảnh đó, Orba chợt muốn buông ra câu ‘đáng đời mày chưa’, nhưng lại ngay lập tức dập tắt ý tưởng đó.
“Hoàng đế Guhl Mephius đã kết luận rằng cuộc tấn công nhằm vào hôn lễ là do Ryucown chủ mưu. Vì hành vi tàn bạo chà đạp lên phẩm giá quốc gia và hi vọng của nhân dân, Vương triều Đế quốc Mephius đòi hỏi phải thực thi công lý. Quân đội sẽ được triệu tập dưới sự thống lĩnh của hoàng thái tử Gil Mephius để tiễu trừ Ryucown-“
“Cái gì?”
“Sau cuộc hội đàm khẩn cấp với Garbera, chúng ta đã được chấp nhận hành quân qua biên giới. Hoàng thái tử không cần trở về vương đô mà phải lập tức khởi hành đến thành phố pháo đài Idoro tại biên giới phía đông. Nội dung là như vậy.”
Fedom thở dài sau một hồi nói năng liến thoắng.
Trong phòng không ai nói gì. Đương nhiên là Orba cho rằng chuyện này không liên quan gì đến mình. Nhưng Fedom thì khác. ‘Đây là chiến dịch đầu tiên của ngươi đấy’ – ánh mắt lão nói như vậy.
Chú thích
*: ở đây tác giả dùng từ 譜代 (fudai.) danh từ chỉ những gia tộc trung thành với gia tộc Tokugawa thời Edo.