Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 6: Trận pháo đài Zaim
Part 1
Cho đến mới đây Mephius và Garbera vẫn còn là kẻ thù của nhau. Sau trận công kích bất thành, cả hai phe đều không thể phối hợp với nhau được và chỉ có thể trừng mắt nhìn pháo đài Zaim đứng sừng sững ở đó.
Sự hoài nghi trong nội bộ quân Mephius về hoàng tử Gil đang tăng cao hơn bao giờ hết sau năm ngày liên tiếp án binh bất động. Binh lính đồn đại với nhau rằng hoàng tử không muốn bị Ryucown làm vướng chân trong khi đang tán tỉnh công chúa Vileena, vợ sắp cưới của mình. Đến cả người trong cuộc là công chúa Vileena cũng cảm thấy như đang ngồi trên đệm gai khi mà cục diện hoàn toàn không có lấy một chút thay đổi.
Còn về phần Orba, suốt khoảng thời gian đó, mỗi khi rảnh rang là cậu lại lượn lờ xung quanh doanh trại. Cậu đi hết chỗ này chỗ nọ, ra đủ kiểu mệnh lệnh kỳ cục trong khi lệnh tấn công vẫn không thấy tăm hơi. Nào là bố trí các chốt gác cho tới bữa tối có món gì.
“Thưa điện hạ, Người không nên đi quá xa khỏi đây. Ai mà biết được bọn lính Garbera có thể đang lẩn khuất đâu đây…”
Nhóm lính Mephius lớn tiếng cảnh báo khi thấy Orba đi xuống dọc theo sườn đồi. Nếu có lính Garbera ở đâu đó quanh đây thì cũng không lạ gì, quân ta và quân đồng minh cả mà.
Gowen vừa thúc ngựa chạy men theo sườn đồi vừa thì thào vào tai Orba,
“Orba, mày cẩn thận hơn một chút đi!”
Nhóm của Gowen hiện đang làm cận vệ của hoàng tử. Không biết vì sao mà hoàng tử lại chọn ra một bầy những tên cựu nô lệ và biến chúng thành lính cận vệ hoàng gia. Các binh sĩ khác đều đang trố mắt nhìn họ. Võ sĩ giác đấu vốn luôn là đối tượng bị binh lính, những người vẫn hay khoe khoang rằng mình đang hy sinh vì tổ quốc, thù hằn và ghen ghét. Còn quý tộc thì khỏi phải bàn.
“Còn phía bên kia khu rừng thì sao?” Orba dửng dưng đặt câu hỏi cho những dân làng xung quanh đây, những người hiện cũng đang đi tháp tùng cậu.
Dĩ nhiên họ là người dân Garbera. Riêng chuyện một vị hoàng tử người Mephius đến đây hỏi han là đã đủ rối rắm rồi, chưa kể đến cơ man nào là binh lính xung quanh với đầy đủ súng ống gươm giáo nữa chứ. Nếu biết điều thì họ sẽ không dám chống đối hay lừa gạt cậu đâu.
“Đằng đó có một con sông. Lòng sông rất rộng nhưng nếu Ngài Ryucown đem quân qua bên đó thì vẫn sẽ bị người ở đây nhìn thấy."
Orba nhón chân lên. Phải rồi, đây đúng là bờ sông bình thường thật. Nhưng giờ cậu mới nhận ra, nếu tập trung đông người ở chỗ đó là bị phát hiện ngay.
“Thưa, điện hạ có mệnh lệnh gì?” Gowen hỏi bằng giọng tôn kính trước mặt binh sĩ.
“Sắp đặt mai phục chờ sẵn Ryucown ở đây gần như là không thể rồi.”
“Nếu đó là Ryucown.”
Orba trả lời một câu quái lạ rồi lại đảo đi chỗ khác. Đi đến đâu là binh lính và sĩ quan cúi chào tới đó, nhưng cho dù có đứng nghiêm hết cỡ đi nữa thì họ cũng chẳng có chút tôn trọng nào đối với ‘hoàng tử Gil’. Đây đó lại có tiếng thì thào rằng nếu còn muốn chiến thắng trở về thì hoàng tử nên ngồi yên một chỗ và giao quyền chỉ huy lại cho tướng Oubary.
Orba để nhóm cận vệ chờ ở đằng sau rồi đi vào khu chuồng nhốt rồng.
Những con rồng chiến cỡ nhỏ được nhốt chung một chỗ. Trong số đó cậu còn thấy bóng dáng vài con rồng cỡ vừa cỡ lớn từng thuộc về hội Tarkas. Trong quân đội cũng có nhiều chuyên gia huấn luyện thú, nhưng Orba lại cho gọi Hou Ran, nay đã là thành viên của đội cận vệ hoàng gia.
“Chán cái mặt nạ rồi hả Orba?”
“Ahh,” cậu nặn ra một nụ cười cứng ngắc trước câu hỏi thẳng thắn của Ran.
“Lũ rồng sao rồi?”
“Đám trẻ ở bên quân đội con nào cũng cáu gắt cả. Hầu như tất cả đều bị bỏ thuốc. Ở đây tôi không xử lý được. Nếu ông đã thành người quan trọng rồi thì cũng phải làm gì đó với mấy người kia đi chứ.”
Hình như Ran cũng đang không vui. Mà ‘mấy người kia’ có lẽ ý nói mấy chuyên gia luyện thú khác.
“Hiểu rồi. Nhưng dù có là hoàng tử đi nữa thì cũng không thể giải quyết ngay được nhưng tạm thời tôi có thể đảm bảo bầy rồng của hội sẽ không bị bỏ thuốc nữa. Tôi chỉ là chân sai vặt chuyện này chuyện kia thôi, nếu lũ rồng mà cáu lên là tôi lãnh đủ rắc rối luôn đấy.”
“Chắc chắn rồi…”
Có vẻ như Hou Ran là người hòa nhập với môi trường mới thành công nhất. Cô vươn tay qua khe hở chấn song, gãi mõm cho con rồng như thường lệ, khiến cho đám đồng nghiệp phải há hốc mồm.
Trong lúc đi lang thang chỗ này chỗ kia, nhóm Orba bắt gặp một vụ lộn xộn bên rìa doanh trại vào lúc hoàng hôn. Nhân vật chính là Vileena, công chúa của vương quốc Garbera. Cửa vào nhà chứa phi thuyền đang mở với nhiều chiếc phi thuyền tốc độ cao đang xếp thành hàng và lính gác thì đang cố ngăn không cho Vileena leo lên một chiếc.
“Thả ta ra!” Vileena nói to, vẫn can đảm như thường lệ. “Bỏ tay ra! Đừng cố cản ta làm gì mất công!”
“Nhưng thưa công chúa điện hạ, Người là thượng khách của Mephius. Người phải được bảo vệ an toàn. Nếu không có lệnh, chúng thần không được phép hộ tống Người đi đâu hết.”
“Chính vì thế nên ta mới bảo ta sẽ đi một mình!” Vileena quát, nổi khùng lên khi ánh mắt cô nhìn thấy Orba đang đi tới.
“Nếu đã muốn nhận lệnh như thế thì sao ngươi không đi hỏi tên hoàng tử đằng kia đi?”
“Được rồi, ngươi lùi lại đi,” Orba lên tiếng.
Nhóm lính gác đi ra với vẻ bất mãn ra mặt. Trong nhà chứa giờ chỉ còn Orba và Vileena. Vileena đặt một tay lên ghế phi thuyền, ánh mắt quét về phía cậu. Thiết kế phi thuyền của Mephius phần lớn là mô phỏng theo loài phi long, nhưng cũng không có quá nhiều khác biệt so với mẫu phi thuyền Garbera.
“Công chúa đang định làm gì vậy?” cậu hỏi.
“Cái gì?” Nàng công chúa trẻ nhướn mày. “Ta có thể hỏi ngài câu hỏi tương tự không nhỉ? Thưa hoàng tử điện hạ, ngài đang định làm gì vậy? Ta quyết định phải hành động thay cho ngài vì ngài vẫn không làm gì hết.”
“Ô hô? Ý của công chúa là Người sẽ sát cánh nhân dân của Người, cùng chiến đấu và đổ máu với họ hả?”
“Không phải như vậy… cái gì đó đại loại như thế…”
Sắp phát cáu lên đến nơi, Vileena hít sâu vào một nhịp. Cô không muốn bị chọc tức bởi mấy câu châm chọc của tên kia đâu.
“Nếu không có Mephius hiệp trợ, quân Garbera sẽ bị xé nát. Đã có quá nhiều mất mát rồi, ta không thể đứng nhìn mãi được.”
“Nếu tôi có phát lệnh tấn công bây giờ thì cũng xôi hỏng bỏng không thôi. Bên cạnh đó, tôi đi đường nào cũng gặp khó hết.” (Note: Orba khi nói chuyện với quý tộc thường xưng là ware ( 我) nhưng ở đây lại xưng là ore (おれ ), lối xưng hô lúc bình thường.)
Orba đột nhiên lỡ miệng nói năng bất cẩn. Cậu vẫn diễn tốt trước mặt đám quý tộc và tướng lĩnh nhưng cứ gặp phải cô gái này là y như rằng. Cô ta quá ngay thẳng, đến nối khiến cậu phải cảm thấy cái cảm giác tội lỗi kỳ lạ khi phải che giấu thân phận.
“Ý ngài là sao?”
“ Ý ta là gã Ryucown đó phải biết thừa là Mephius cũng đang nhắm đến mình chứ.”
“ Vậy là ngài đã có sắp đặt hết rồi? Mà kể cả có như vậy đi nữa thì sao ngài có thể có thái độ dửng dung như thế? Sẽ ra sao nếu bọn họ sợ hãi đứng nhìn và không làm gì cả?”
“Mọi chuyện đã đâu vào đó cả rồi. Chúng ta, với ‘công chúa Vileena’ là người mang quân kỳ, đã cô lập bọn chúng. Ta dám chắc rằng vào lúc này guồng quay đã bắt đầu và có thể nó sẽ kết thúc sớm thôi. Mà nếu có gì đó bất thường xảy ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cuộc hết.”
“Cái đó…”
Nhận thức được điều hoàng tử vừa nói, Vileena cúi đầu. Đôi má cô hơi ửng hồng dưới ánh hoàng hôn. Rồi cô lại ngẩng đầu lên, như thể lại vừa nuốt trôi hết những cảm xúc cá nhân, kiểu như tức giận hay bẽ bàng, thêm một lần nữa.
“Tôi thừa nhận đó là điểm yếu kém của mình.Thật ra thì tôi đang định tự mình đi gặp Ryucown cho dù không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này. Chính vì thế nên xin ngài hãy tránh đường cho. Tôi và Ryucown đều là người Garbera, biết đâu khi gặp mặt tôi có thể tìm ra một cái kết khác cho anh ta, không phải là chết trong danh dự trên chiến trường.”
“Nhưng quan trọng hơn, nếu chúng tôi để mất công chúa thì toàn quân sẽ tan vỡ. Mối dây vừa mới buộc được với Garbera sẽ bị tháo tuột.”
“Tôi phải công nhận, ngài nói có lý.” Vileena rầu rĩ đáp.
Nét mặt xinh đẹp như đóa hoa bên cửa sổ của cô méo mó đi vì căm ghét. Cô cắn môi.Ôi giời…Orba nghĩ thầm. Cô công chúa này, đúng thật là cô ta không nói chơi về chuyện phẩm giá và lòng kiêu hãnh. Mà tại sao đôi khi minh lại cảm thấy như đang cãi lộn với một đứa dân quê thế nhỉ?
Orba giờ đã nắm đằng chuôi rồi. Đang định đuổi khéo cô ta thì,
“Tôi thấy thật kỳ lạ, không hiểu sao ngài lại có thể bình thản được như thế.” Vileena nói. “Ngày mai, quân Garbera và quân Ryucown có thể sẽ tiếp tục giao tranh. Nếu có thì sẽ lại có thêm binh sĩ phải uổng mạng. Ngài có thể gánh vác hết những cảm xúc đó được không? Chẳng phải ngài là người ghét phải hy sinh mạng sống người khác vì lợi ích của quý tôc, của quốc gia sao?” ( note : ở đây Vileena chơi chữ. Từ ‘cảm xúc’ và ‘sức nặng’ đều đọc là omoi)
Rõ ràng là cô ta gợi chuyện chỉ để mỉa mai Orba nhưng những lời đó đã đâm thẳng vào tim cậu.
Kinh ngạc, thở dốc, lần này thì Orba là người phải cúi đầu trong tủi nhục.Có lẽ cô ta đúng…
Trong trận chiến lần này, cậu chưa một lần đoái hoài đến tâm tư của binh lính. Tổn thất chỉ là chuyện nhỏ so với việc định đoạt kết quả cuộc chiến. Giống như kiểu góc nhìn của người chơi cờ vua. Nhưng mà,Đó chính là cánh nghĩ của bọn quý tộc mà mình căm ghét nhất.
Và cùng lúc đó,Nhưng mình tin vào nó. Bây giờ, đây là điều cần thiết.
Từ hồi còn là đứa bé vùng nông thôn, hay khi phải giết thóc với thân phận nô lệ, nỗi căm hờn và sát ý đều là thật, và việc chiến thắng mà không có hy sinh là điều không thể cũng là thật. Cậu không thể lo bảo vệ cho từng người lính dưới trướng mình được.
Cú sốc khiến Orba đứng chôn chân tại chỗ, trái tim bị thiêu đốt trong sự mâu thuẫn.
“Có điều gì làm ngài phiền lòng sao?”
Người ngoài nhìn vào bộ dạng đờ đẫn của cậu là nhận ra ngay cậu đang bị sốc. Vileena hơi cau mày, hạ giọng.
“Không có gì…” cậu nói.
“Nhưng không phải sắc mặt ngài đang tệ đi hay sao?”
Công chúa áp sát Orba khiến cậu phải lùi lại.
“Không phải thế,” cậu đáp. “Công chúa, tình hình là nếu quân Mephius tham chiến thì chiến sự sẽ càng ác liệt, thương vong càng lớn. Trong khi đó quân của Ryucown đều sẵn sàng liều chết. Vì thế nên chúng ta mới phải kéo dài thời gian. Ta suy nghĩ cho binh lính nên mới làm như thế. Chờ chút… nếu ta có thể thắng theo cách ta nghĩ…”
Đoạn cuối câu nói của Orba dường như đã hòa tan vào trong gió chiều và biến mất.
Cậu nắm chặt tay, đến mức cơ bắp trên cánh tay nổi gồng lên lúc nào không hay.
Buổi tối ngày hôm sau, ngày công thành thứ sáu, công chúa Vileena đang ăn tối trong phòng riêng trên chiến hạm. Cô dành cả ngày nhìn ra ngoài kia, lòng đầy bất an. Tuy đây là chiến trường nhưng như thế này có hơi thái quá.
Tuy đã lường trước được rồi nhưng Vileena thực sự không có người bầu bạn. Cô đã không được đưa Theresia đi cùng. Trong doanh trại Mephius cũng có hầu phòng, nhưng bọn họ cố gắng giữ khoảng cách với cô hết mức có thể.
Thường thì cô luôn có Theresia ở bên lo liệu mọi việc. Buổi sáng bắt đầu bằng chút thời gian chải tóc cho công chúa. Vileena vốn hiếu động và không được cần mẫn như Theresia, thành ra việc này khá là khó chịu, nhưng đây là thói quen từ bé rồi. Cô tin rằng mình có thể tự làm được, nhưng việc chải tóc không những tốn thời gian mà còn chán ngắt. Đến giờ cô mới nhận ra, Theresia vốn đã ít thời gian rảnh, vậy mà vẫn cất công thu thập đề tài để nói chuyện với cô.
Bây giờ tuy Vileena đang ở Garbera, quê hương của mình, nhưng Theresia lại không có mặt. Thật khó có thể chấp nhận chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy cô đơn, cảm giác như thể mình đang đơn độc nơi đất khách quê người.Sáu ngày rồi…
Mới có sáu ngày thôi, nhưng nó dài tựa sáu năm khi mà từng giây từng phút chờ đợi cứ cắt vào da thịt cô.
Hôm qua quân Garbera vẫn tấn công pháo đài và quân Mephius vẫn chỉ uể oải bắn pháo hỗ trợ như thường lệ.
Phía Garbera bất bình là đương nhiên, nhưng nội bộ phía Mephius cũng có không ít lời ra tiếng vào. Vileena biết, không chỉ các sĩ quan chỉ huy mà cả binh lính bình thường cũng đều chỉ trích hoàng tử.
Nếu cứ để hao tổn lực lượng như thế này, quân Garbera có thể sẽ không trông chờ vào hỗ trợ từ Mephius nữa và phải xin thêm viện binh từ kinh thành. Tuy sự hiện diện của quân Mephius chỉ tổ tốn chỗ nhưng chí ít vẫn có thể khiến cho Ende không thể dễ dàng đem quân đánh Garbera. Chính vì lẽ đó nên phía Mephius mới không bị chỉ trích công khai.
Mà nếu chuyện đó xảy ra thật thì cuộc chiến sẽ càng lúc càng rối ren. Như hoàng tử đã nói, phải dùng đến vũ lực bằng không Ryucown sẽ không đầu hàng. Nhưng ngoài ra còn có cả những binh lính bên phe hắn nữa. Ngày hôm kia, một sĩ quan báo tin,
“Thân nhân của những người bên phe Ryucown - những người quá già hoặc quá ốm yếu đến độ không thể cùng hắn đến Zaim - đều đã tự sát.”
Vileena loáng thoáng nghe được như vậy.
Có thể những người đó không thể chịu được nỗi nhục nhã khi có người thân mang danh phản bội, hoặc là không muốn bị bắt, bị đem ra làm con tin. Không biết đâu mới là đúng, nhưng quân lính của Ryucown xem ra đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể rồi. Họ sẽ càng đoàn kết hơn và sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến người cuối cùng.
Vileena đứng thẳng dậy. Cô đi men theo tường phòng, mắt nhìn những sợi thừng buộc phi thuyền ngoài kia. Cô bước vài bước về phía chúng rồi lại quay lại, cứ thế mấy lần liền.
Cô cắn môi. Đó là thói quen xấu mà Theresia vẫn luôn nhắc nhở,
“Bậc hoàng thân quốc thích không được để lộ cảm xúc cá nhân ra với người ngoài. Luôn giữ thái độ nghiêm trang khi người khác cười và cười khi họ làm ta khó chịu. Công chúa điện hạ, khuôn mặt của Người chính là thể diện quốc gia.”
Vileena hiểu rõ điều đó. Cô không thể nào cứ mãi làm cô công chúa nhí nhảnh được. Chính vào lúc này, bất cứ hành động bồng bột nào cũng sẽ gây ảnh hưởng cực lớn.
Cô lại nhỏm dậy khỏi ghế. Tuy đề xuất đàm phán trực tiếp với Ryucown đã bị bác bỏ, nhưng như thế không có nghĩa là kết thúc. Cô phải đi gặp Gil Mephius thêm lần nữa.
Mà cũng có tin đồn là hắn ta không muốn phair rời khỏi doanh trại…
Tin đồn này lan ra từ trong doanh trại Mephius chứ không phải Garbera. Quân đội Mephius tưởng rằng trận chiến này sẽ dễ dàng và muốn nhanh chóng trút bỏ cái gánh nặng vô ích này nó càng nhanh càng tốt. Vài người lính còn nghe lỏm được nhóm cận vệ hoàng gia nói với nhau rằng chàng hoàng tử thất thường đã chán trò chơi chiến tranh này rồi và muốn nhanh nhanh quay về hoàng cung.
Vẫn như mọi khi, cơn phẫn nộ của Vileena tuôn trào như núi lửa. Cô đã toan đến tận nơi để chất vấn Gil, bắt hắn phải nôn ra mọi thứ. Nhưng cả cô và Theresia đều có cùng quan điểm là họ vẫn chưa xác định được hoàng tử là người như thế nào. Cô cho rằng hắn ta không ban lệnh tấn công không phải vì hắn là đồ hèn, mà cũng có thể là hắn không buồn quan tâm xem thiên hạ chê trách gì hắn.Hắn ta đang âm mưu chuyện gì đó.
Lúc hai người nói chuyện ngày hôm qua, Gil đã để lộ chút manh mối. Hắn chính là vấn đề đầu tiên. Cô cần phải áp sát thì mới có thể nhìn vào trong tim hắn, nhìn thấu ý đồ của hắn. Cũng giống với Ryucown thôi. Nếu cô tìm ra được cái gì đó và hai người có thể cởi mở hơn với nhau được thì càng tốt.
Phải rồi. Mình quên bẵng mất!
Vileena chợt nhớ lại quyết tâm của mình với cuộc hôn nhân này. Dò la tình hình nội bộ của Mephius và thao túng tên hoàng tử ‘ngờ nghệch’. Cô bất giác nở nụ cười.Đúng rồi, đúng rồi! Mình có thể cùng hội ý với hoàng tử và nếu hắn ta không đồng ý thì mình sẽ hành hạ hắn cho đến khi hắn thay đổi thái độ.( Trans: time for some roleplay )
Trùng hợp làm sao, trong lúc cô đang cảm thấy như mình vừa đem bản thân ra làm trò cười thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, ngay lúc cô định đứng dậy.
“Hoàng tử Gil?”
Vileena giật mình, thuận miệng gọi tên hắn ta chứ thực ra đang sợ ý đồ đã bị bại lộ. Mặt cô đỏ tía tai. Cửa mở, hình như chỉ là người hầu phòng bình thường đến dọn dẹp sau bữa ăn. Cô đưa cái khay cho anh ta cùng với nụ cười hiếm gặp, má vẫn đỏ vì ngượng nghịu.
Đến khi anh ta lịch sự cúi chào, cô mới nhận ra người hầu phòng này có hơi khác thường.
“Thưa công chúa…”
Cảm giác bất an lướt qua trái tim Vileena khi cô nghe thấy giọng nói căng thẳng đó,
“Nếu Người không phiền, xin hãy bình tĩnh nghe thần nói,” anh ta thì thầm. “Thần đến đây từ doanh trại Garbera nhưng không phải vì thần muốn yết kiến…”
Tối hôm đó.
Một gã đàn ông bộ dạng khó coi bước vào phòng hoàng tử Gil. Đó là một thành viên trong đội cận vệ của anh, nhưng người này đã trà trộn vào trong quân Garbera từ trước. Một cựu võ sĩ giác đấu tên Iver.
Orba nhanh chóng cho gọi Shique và Gowen đến. Khi đến nơi, hai người kia giật mình khi thấy Orba đang mặc đầy đủ áo giáp.
“Có chuyện gì thế Orba?”
“Chú nghe được tin gì hay từ Iver à? Đừng nói với tôi giờ kẻ địch là quân Garbera nhá!”
Mấy ngày gần đây hai người này đã nhiều phen kinh ngạc trước những hành động quái gở của Orba. Vẻ mặt cậu ta trông rất dửng dưng, cho dù là ra mệnh lệnh gì đi nữa.
“Chính nó đó.” Orba đáp, chìa cho họ xem thứ mình đang cầm trên tay. “Chúng muốn đánh úp chúng ta một lần cho xong. Mau đi chuẩn bị đi. Tao sẽ đi lấy ‘món quà’ rồi chuồn đây.”
Một chiếc mặt nạ sắt, mô phỏng theo mặt con hổ, lấp lánh yếu ớt dưới ánh đèn.