Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương4: Tại thung lũng Seirin (part3)
Part2
Chỉ trong nháy mắt, đấu trường bên dưới đã bị bao phủ trong một đám bụi mù. Vileena cũng phải nhảy dựng lên khỏi ghế trước cảnh hỗn loạn như chiến trường đang bày ra trước mắt.
Theo phản xạ, Vileena đảo mắt tìm phi thuyền ngay khi nhìn thấy lũ rồng giẫm đạp những nạn nhân xấu số. Cô có thể sẽ thu hút được lũ rồng nếu dùng phi thuyền sà xuống từ trên cao. Quân phòng vệ Mephius chắc cũng phải có vài chiếc tàu trinh sát đời cũ chứ.
“Tên kia! Không được lại gần thêm nữa!”
“Thật láo xược! Trong số những người đến đây, tên nào lại...wahh!”
Nhóm lính đang dàn đội hình hàng ngang chợt xảy ra biên động. Xem ra không phải là do lũ rồng. Có một người đang nhằm thẳng vào họ mà chạy tới. Hai người lính ra sức cản bước hắn ta bị chém gục gần như ngay lập tức.Là ai ─!?
Vileena cố cất tiếng nhưng nước bọt lại đặc quánh nơi cổ họng. Thoáng thấy thanh gươm đẫm máu, cô nhận ra đó là gã đàn ông đáng lẽ phải đang chiến đấu trong đấu trường. Nàng công chúa xứ Garbera né được một kiếm nhắm vào mạng sườn trong gang tấc nhưng lại bị vấp ngã do cái váy dài vướng víu.
Các lính gác khác đều bị lũ rồng làm phân tâm, chạy loạn cả lên. Vileena nhanh nhẹn lăn mình trên sàn, giật lấy khẩu súng bên hông một người lính đã ngã xuống. Tia lửa lóe lên trước mặt cô. Gã kia vừa chém một kiếm xuống đất nhưng lại nhấc lên toan chém nhát nữa.
Ánh mắt Vileena dán thẳng vào lưỡi gươm trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết. Rồi đột nhiên một thanh kiếm khác không biết từ đâu xen vào.
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Giọng nói vang lên đằng sau gã đàn ông. Đó là tên đấu sĩ đáng lẽ phải chiến đấu với hắn. Đôi môi đỏ của anh ta cong lên thành một nụ cười bí hiểm.
“Ngươi đã phóng thẳng tới đây ngay khi lũ rồng xuất hiện. Ngươi là ai?”
“Thằng khốn!”
Gã kia gào lên, giọng khản đặc. Hắn xoay mình, rút ra một con dao từ bên hông trong khi tay còn lại vẫn giữ chặt thanh kiếm và đâm thẳng vào ngực tên đấu sĩ với tốc độ xé gió. Thế nhưng tên đấu sĩ – Shique – chỉ lắc mình một cái là né được. Anh ta dùng một thanh kiếm gạt phăng con dao đi trong khi thanh còn lại đâm thủng ngực gã.
Tên sát thủ gục ngã với ánh mắt đầy nỗi bàng hoàng. Vileena thở phào nhẹ nhõm trước cảnh tượng đó.
Một tên sát thủ...
Vileena cảm thấy lạnh toát trong lồng ngực. Chợt nhận ra tình hình hiện tại, cô nhìn quanh quất tìm hoàng tử Gil. Tên này đang trốn lẫn lộn cùng vài người khác dưới gầm bàn, chỉ im lặng thò mặt lên quan sát xung quanh. Dù rằng an toàn tính mạng của hoàng thái tử là cực kỳ quan trọng, nhưng cái bộ dạng dó lại càng làm cô thấy ngán hắn hơn. Vị hôn phu run rẩy một chỗ trong khi hôn thê của mình bị tấn công suýt chết.
Vileena giật bắn mình khi thấy Gil nhìn về phía cô. Ánh mắt không một chút kinh hãi, hay đúng hơn là....
“Này công chúa, lại đây nấp đi,” Gil ─ mà thực ra là Orba ─ chợt lên tiếng.
Hắn ta kéo tay Vileena đang có hơi ngơ ngác, bắt cô nấp kiểu nằm sấp giống mình rồi cất tiếng gọi tên Shique. Tay đấu sĩ ngạc nhiên ra mặt khi thấy hoàng thái tử biết tên mình.
Nhìn vẻ mặt chưng hửng ngơ ngáo của Shique, Orba phải cố kìm lại cái cảm giác muốn trêu chọc thằng này bất chấp tình thế nguy hiểm hiện tại.
“Ta là người hâm mộ ngươi.” Orba ngay lập tức nặn ra nét mặt nghiêm nghị khi nói chuyện. “Lũ rồng chỉ là kế nghi binh thôi. Chắc chắn là có một tên xạ thủ đang ngắm bắn chúng ta. Mau đi xác định vị trí của hắn.”
“Ha,hahah...”
Đến cả người như Shique cũng không khỏi cảm thấy quái lạ khi được một vị hoàng tử chỉ mặt gọi tên, đã thế lại còn được giao nhiệm vụ nữa. Orba cứ thế nói tiếp.
“Thêm nữa, báo cho Gowen đưa những người còn chiến đấu được đến hỗ trợ.”
Shique nhanh chóng hành động, vừa chạy vừa đảo mắt láo liên khắp nơi. Gã phóng vù qua mấy con rồng đang trong cơn say máu sau khi nuốt chửng vài người. Orba vừa đảm bảo bọc hậu cho Shique vừa thập thò nhấp nhổm lên xuống dưới gầm bàn. Lặp lại vài lần thì Vileena nghe tiếng súng nổ.
Mồi nhử ư?
Cô ngay lập tức nhận ra chủ ý của hoàng tử. Hắn cố ý chìa mặt ra để dụ đối phương nổ súng, qua đó giúp Shique xác định được vị trí. Gã hoàng tử này, đâu mới là bộ mặt thật của hắn đây?
Trong cơn hỗn loạn, một con rồng Sozos trèo lên vị trí của họ.
“Công chúa điện hạ! Đi lối này!”
Hai người đàn ông chạy vào từ trong nhóm lính hộ vệ. Cuối cùng thì cũng có vài người với đầu óc đủ tỉnh táo xuất hiện. Orba cũng cho rằng đây là cơ hội tốt để thoái lui. Cậu đứng dậy và kéo tay Vileena, cô không phản kháng gì.
Orba đang chạy. VÌ phải đóng vai thế thân nên có thể cậu đã có chút ít dự liệu cho những chuyện như thế này. Nhưng giờ thì Orba còn không có thời gian để suy nghĩ. Cậu cũng thấy lo cho đám đấu sĩ, nhưng tiếng súng đã ngừng, có lẽ chúng nó không sao đâu.
Với vài binh sĩ dẫn đường, Orba nắm tay Vileena chạy dọc theo một hang động ngầm trong vách núi, thỉnh thoảng lại ngoảnh cổ nhìn về phía sau.
“Xin hãy tạm thời đi theo bí đạo này. Nó dẫn sang phía bên kia thung lũng.”
Một mảng tường trên vách núi cheo leo bắt đầu xoay khi một người lính đập tay vào một cái cột trong hang, để lộ ra một lối đi đủ cho một người chui lọt.
“Đi thôi, nhanh lên,” họ giục.
Ngay khi Vileena bị đẩy sang phía bên kia, bức tường lại xoay về vị trí cũ.
“Ơ?”
Cô cất giọng ngạc nhiên, xoay người lại. Trước mặt chỉ là một vùng tối thăm thẳm. Trong hang không có lấy một ánh đèn. Cô mò mẫm tìm cơ cấu mở thông đạo nhưng mãi mà không được. Thêm nữa, bên kia bức tường có vài giọng nói vang lên, nghe như đang tranh cãi.
Vậy là kẻ địch đã chờ sẵn ta sao?
“Công chúa Vileena!”
Một giọng nói vang lên từ đằng sau. Hai người lính mặc áo giáp, tay cầm đèn lồng xuất hiện từ phía bên kia thông đạo. Nhưng kiểu trang bị đó lại không phải là của Mephius.
“Thưa công chúa, xin hãy khẩn trương lên. Có tàu đang chờ Người.”
“Tàu? Ý ngươi nói ‘tàu’ là như thế nào?”
“Con tàu sẽ đưa công chúa thoát khỏi xứ sở tàn bạo này, tìm kiếm một người xứng đáng hơn cho xuất thân cao quý của Người.”
“Các ngươi...”
Tiếng súng gầm vang phía bên kia bức tường dày khi Vileena nhận thấy một cảm giác như điềm báo trước.
◊
Ngay sau khi Vileena bước vào bí đạo.
“Chuyện gì thế này!?”
Một nhóm binh sĩ, có vẻ là đang canh gác khu vực bên trong vách núi bước về phái họ. Một trong hai người lính đã dẫn đường cho Orba nhanh nhẹn vỗ lên cái cột thêm lần nữa, để Vileena lại một mình trong thông đạo.
“Cũng không biết nữa, nhưng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.” Anh ta vừa nói vừa rút súng ra từ sau lưng.
Ngay khi anh lính nọ bắn gục người cảnh vệ đi đầu,người lính còn lại ngay lập tức rút gươm xông vào đâm chém. Đội cảnh vệ không kịp phản ứng trước đòn tất công bất ngờ, hết người này đến người khác ngã xuống.
Orba đang đứng dựa lưng vào tường, chứng kiến toàn bộ diễn biến bất ngờ này. Trông không giống xung đột nội bộ cho lắm. Tính đến việc Vileena bị bỏ lại một mình trong bí đạo, rất có thể đám lính này, những kẻ đã dẫn Orba đến đây, có liên quan đến vụ việc ban nãy.
Orba cúi người, gỡ lấy một thanh kiếm trên xác một người lính. Cậu tạm thời giấu nó sau lưng. Trận chiến trước mặt cũng đã kết thúc.
“Lũ vô tích sự,” tên lính đã bắn phát súng mở màn lên tiếng rồi quay sang nhìn Orba. “Anh em ta nên làm gì với thằng hoàng tử này đây?”
“Cữ giữ lại làm con tin. Ngươi, lại đây!”
Tên lính chìa tay ra, tay còn lại vẫn cầm kiếm. Chính gã này đã chém chết sáu binh sĩ chỉ trong nháy mắt nhờ có yếu tố bất ngờ. Hắn không đội mũ bảo hộ, nét mặt đầy vẻ kiêu căng.
“Ngươi... Các ngươi là ai?”
Orba run rẩy, lưng tựa vào tường. Hai tên kia cười khinh khỉnh, mặt nhuốm đầy máu.
“Hừm, tao không hề biết là hoàng tử của ‘Vương Triều Đế Quốc Vĩ Đại’ lại là thứ phế phẩm đến như thế này. Mà đằng nào thì hắn cũng là đồ vô năng nếu không có một bầy cận thần đứng xung quanh.”
“Một gã như hắn trở thành hôn phu của Vileena-sama ư? Thật nực cười! Chỉ tổ làm ô uế huyết thống cao quý của Garbera. Nào lại đây, hỡi hoàng tử Ngu Ngơ xứ Mephius.”
Orba hét lên và chạy khỏi cánh tay đang vươn ra của gã kia.
“Tao không có thời gian chơi bời đâu. Nào, nếu ngươi không mau mau lại đây...”
Khi tên lính kia vừa cười nhăn nhở vừa đuổi theo thì Orba bất chợt vòng ngược lại, chém thẳng vào người hắn bằng thanh kiếm nãy giờ cậu giấu trong người. Cậu ngay lập tức nhảy qua kẻ địch vừa ngã xuống và đâm thẳng vào vai tên lính cầm súng, để lại một vệt máu loang cùng tiếng la thất thanh.
“Th-thằng khốn!”
Orba đập chuôi kiếm vào mặt tên lính. Hắn ngất xỉu, ngã đập đầu gối xuống sàn.
Một nhóm lính gác khác của Mephius đang chạy tới từ phía bên kia hang động. Có lẽ họ nghe thấy tiếng náo động. Orba ngắn gọn giải thích tình hình rồi ra lệnh bắt trói kẻ đang bất tỉnh. Sau đó cậu ra lệnh mở bí đạo nhưng lại để mất khá nhiều thời gian vì sĩ quan quản lý khu vực đó hiện không có mặt.
Mình ghét thể loại thích rình rập và thu thập thông tin. (trans: riki is a bitch eh?)
Thời gian là vàng bạc. Orba chắt lưỡi thầm trong họng, bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại đang đứng ngồi không yên.
Phải đến vài phút kể từ khi Vileena biến mất trong bí đạo, họ mới mở được cửa.
◊
Điều đầu tiên Orba nhận thấy là tiếng đàn ông và phụ nữ vật lộn.
Đúng như vậy, có vài gã đàn ông đang kéo cả hai tay Vileena, cố lôi cô đi dọc theo thông đạo nhỏ hẹp.
“Buông ta ra, quân láo xược!”
Tiếng Vileena vang vọng. Lính Mephius chạy lên trước mở đường cho Orba.
“Là kẻ nào? Các ngươi định đưa công chúa đi đâu?”
“Lũ Mephius mọi rợ đần độn vẫn chưa ngộ ra cơ à!?”
Tên lính ở phía bên kia vừa trả lời vừa rút ra một khẩu súng lục. Nhóm lính Mephius cũng toan súng ra thì...
“Khoan đã, các ngươi bắn trúng công chúa mất!”
Orba vừa ra lệnh vừa nấp vào một chỗ. Ngay lúc đó, một điều không thể tin được đã xảy ra.
Vileena, được thoải mái một bên người khi tên lính kia bận rút súng, đã nhảy lên đá khẩu súng. Lãnh phải cú đòn bất ngờ, tên lính nọ phải buông tay ra. Sau chút bất ngờ lúc ban đầu, Orba lập tức trấn tĩnh lại và ra quyết định.
“Ngay bây giờ! Đừng dùng súng, xông lên!”
Y lệnh, nhóm lính Mephius rút giáo và gươm ra xông tới.
Dù cho có một người vẫn cố gắng chống trả nhưng phía bên kia vẫn bị áp đảo trong nháy mắt.
“Lùi lại! Lùi lại!”
Cuối cùng thì bọn họ đành phải bỏ công chúa lại mà chạy.
Lính phe Mephius gào thét truy đuổi, nhưng hang động nhỏ hẹp lại gây bất lợi. Một tên lính phe Garbera dừng lại, bắn tới tấp buộc họ phải tìm chỗ tránh đạn. Sau khi bắn sạch đạn, đảm bảo bọc hậu cho đồng đội, người lính nọ rút dao ra tự đâm vào cổ họng tự sát.
Orba không chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối. Phần còn lại là vấn đề của Mephius và Garbera chứ nào có liên quan gì đến cậu. Ngoài ra, đầu óc cậu còn đang mải nghĩ đến an toàn của những người mình quen biết.
Quay lại từ trong hang động, hỗn loạn đã im ắng đi ít nhiều. Những con rồng đang phun máu, nằm ngửa phần cổ dài trên mặt đất hay dựa vào sườn dốc của thung lũng. Chúng gục ngã dưới súng đạn của Gowen và nhóm kiếm nô cùng với hỏa lực pháo binh Mephius. Cả Gilliam và Shique đều hăng hái tham gia. Cả hai đều thở hồng hộc, vũ khí dính đầy máu.
Nhưng mà, vẻ mặt của nhóm kiếm nô không giãn ra tí nào mà thậm chí còn trông có vẻ như sẵn sàng chịu chết. Cũng khó có gì ngạc nhiên cho lắm khi mà mọi họng súng của lính Mephius đều đang chĩa vào họ.
“Tarkas! Chuyện này là như thế nào?” Fedom, mặt đỏ gay gắt, đang quát tháo.
Những con rồng được hội giác đấu Tarkas mang đến đây đều đồng loạt nổi điên. Có nhiều người đã nhìn thấy kiếm nô của Tarkas chĩa kiếm đe dọa Gil và Vileena. Tarkas, mặt trắng bệch, cố hết sức phân trần “tôi không biết gì hết,” nhưng Fedom làm gì có tâm trạng mà nghe lão lảm nhảm. Nếu giờ có súng trong tay thì Fedom đã bắn bỏ Tarkas tại chỗ luôn rồi.
Phần lớn nhóm kiếm nô bị bắt phải bỏ vũ khí và giơ hai tay lên ôm đầu. Nhưng nhóm binh sĩ đang chĩa súng cũng tỏ ra bối rối. Chính bọn nô lệ đã tham gia chiến đấu với lũ rồng, ngay từ đầu.
Cảm giác hoang mang lởn vởn trong không khí, cùng với mùi thuốc súng, bụi và đất.
“Khoan!”
Orba bước ra. Nhóm binh sĩ tránh đường trong sự ngạc nhiên. Fedom liếc nhìn Orba, khóe miệng lão cong cớn.
“Cái gì? Sao ngươi lại chen ngang như ─”
“Ngươi đang to tiếng với ai vậy? Không nhận ra ta luôn sao, Fedom?”
Fedom buộc phải ngậm mồm trước khi nói được hết câu, lão ném cho Orba một ánh mắt tức tối. Tarkas không nhịn được mà cười khẩy trước cảnh tượng lần đầu tiên được thấy này.
“Người này có liên quan đến một âm mưu làm khuynh đảo quốc gia. Mà cũng có thể là hắn bị lợi dụng. Ta tin rằng người Mephius, những kẻ đã thuê những người này mà không tính toán trước sau cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nhưng chúng ta không biết là ai. Nếu ta biết được bất cứ kẻ nào đùn đẩy trách nhiệm, bằng cách giết dù chỉ một kiếm nô ở đây mà không được cho phép, thì ta sẽ chém đầu kẻ đó ─ chính tay ta(1) sẽ làm!” (Note: Orba vốn tự xưng là ore(tôi) nhưng đến đây lại xưng là ware(ta- một lối xưng hô trang trọng hơn.))
“Ta cũng đồng ý.”
Orba quay mặt lại, nhướn mày ngạc nhiên nhìn Vileena đang thong dong bước tới. Có vẻ hơi lảo đảo, nhưng nếu tính đến rắc rối hồi nãy thì có thể nói cô ta đang làm rất tốt.
“A, công chúa điện hạ!”
Hầu gái Theresia chạy thẳng tới chỗ Vileena, có lẽ bà đã lo lắng suốt từ nãy tới giờ. Vileena mỉm cười.
“Đúng là có một đấu sĩ đã tấn công ta, nhưng vị đấu sĩ đằng kia lại là người đã giải cứu ta. Chúng ta không thể nào cứ đơn giản kết thúc việc này tại đây được, phải không nào?”
Dù cho bộ váy của cô lấm tấm bụi cát, gương mặt đầy những giọt mồ hôi và mái tóc búi bị xổ ở chỗ này chỗ kia nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo với mục đích rõ ràng.
Chỉ ngay sau vụ lộn xôn...
Vileena không những không hoảng loạn mà vẫn bình tĩnh nhận định tình hình. Hồi nào giờ Orba vẫn cho rằng cô gái này chỉ là một con rối không hơn. Nhưng sau khi cô ta bị tấn công, bị thương, cậu mới cảm thấy rằng người này có cùng một niềm tin với mình.
“Bên cạnh đó,” nàng công chúa ngoại quốc đưa mắt nhìn xuống, răng nghiến chặt. “Rất có thể đó là người Garbera, thuộc hạ của tướng Ryucown.”
◊
Tối hôm đó, Orba ở một mình trong căn phòng nằm trong lòng thung lũng. Đây vốn là phòng dành cho hoàng tộc, cậu đã ngủ ở đây ngày hôm trước.
Trong khi còn chưa nắm rõ tình hình thì việc quay trở lại các thành phố trực thuộc Mephius được cho là quá nguy hiểm. Hiện giờ quân đội đang tổ chức phòng vệ trong thung lũng cho đến khi viện binh tới.
Đương nhiên là người Garbera, tính cả Vileena, và cả phái đoàn của Ende đều phải ở lại. Tình thế đang càng lúc càng trở nên phức tạp.
Trong bí đạo, nhóm binh sĩ Mephius truy đuổi kẻ địch đến tận bên kia thung lũng và phát hiện một con tàu long thạch đang cất cánh. Một chiếc tuần hạm cao tốc chở được mười người, rõ ràng là nó đã chờ sẵn ở đó cho đến khi bị phát hiện ra. Có lẽ nào chúng âm mưu dùng con tàu đó để đưa Vileena đi?
Về phần Vileena, cô có nói rằng đây là ‘hành động của Ryucown.”
Ryucown là một chiến binh nổi tiếng người Garbera, đến cả Orba cũng biết tên. Như thế có khác gì nói rằng chính Garbera đã ủ mưu?
Thế nhưng...
Orba bắt đầu suy xét lại mọi chuyện. Nếu người Garbera đứng đằng sau vụ này thì nó có quá nhiều điểm bất thường.
“Gil-sama? Gil-sama!”
Mải suy nghĩ nên cậu không trả lời giọng đang gọi mình. Dinn, cậu bé người hầu, đang đặt vài bình rượu cùng ba chiếc cốc lên bàn. Orba đã dặn cậu ta chuẩn bị mấy thứ này.
“Ngài vẫn phản ứng hơi chậm nhỉ?”
“Thì ta đã bao giờ được người khác gọi bằng cái tên đó đâu, cậu cũng biết mà.” Orba nhún vai. “Tên họ là một chuyện, cái kính ngữ ‘sama’ nghe cũng không ăn nhập tẹo nào. Ngượng cả mồm. Nếu không có người xung quanh thì cậu không cần phải làm quá lên như thế.”
“Không được.Vách tường có tai, ai ai cũng có thể nhìn trộm. Hơn nữa, thần cũng không phải kiểu người giỏi giang. Thần không thể chắc chắn rằng mình có thể thay đổi thái độ xoành xoạch được, thành ra phải luôn xưng hô với ngài như với hoàng tử Gil. Cả ngài nữa. Nếu ngài không tập cho quen, không thường xuyên hành xử sao cho giống với hoàng tử điện hạ thì không sớm thì muộn cũng bị lật tẩy thôi.”
Cậu bé tuổi mới chừng mười hai, mười ba đáp lời Orba, giọng điều đầy vẻ kiêu-hãnh-quý-tộc.
“Tập cho quen hở?” Orba ậm ừ, mắt nhìn khung cửa sổ vĩ đại kéo từ mặt sàn lên đến tận trần nhà.
Vì đang buông rèm nên cậu không thể ngắm cảnh thung lũng. Đến cả ban công cũng có đầy lính gác, nhưng ban công này nằm cheo leo giữa vách núi nên họ có thể thoải mái trò chuyện mà không sợ nghe lỏm.
Orba chợt cười toe toét khi nhớ lại một chuyện. Cậu đã nói đỡ cho Tarkas mấy câu khi lão bị Fedom buộc tội. Sau đó lão còn quỳ gối khấu đầu tạ ơn mấy lần liền. Cậu sẽ nhớ mãi cái bản mặt đầy nước mắt nước mũi đó.
“Nhiều ly cốc thế này, ngài mời ai tới vậy?”
Orba còn chưa trả lời thì lính gác ngoài cửa báo rằng có người đến gặp.
“Cho họ vào.”
Hai người, bị hai lính gác đi kè kè hai bên, bước vào phòng. Hồi nãy Orba đã cho gọi họ.
Đó là huấn luyện viên kiếm nô Gowen và đấu sĩ Shique. Cả hai đều có vẻ rụt rè, có thể là do ngạc nhiên và căng thẳng.