Part 2
Orba lui về phòng và nhờ đến sự trợ giúp của cậu người hầu Dinn để lại hóa thân làm hoàng tử Gil. Chàng hoàng tử rảo bước trong sân pháo đài, tấm áo choàng phấp phới sau lưng đầy oai vệ.
“Hoàng tử điện hạ.”
“Hoàng tử Gil!”
Trông thấy hoàng tử xuất hiện ở một hành lang dẫn ra khu dân cư, người dân thành phố hò hét gọi tên ngài, vẫy tay chúc mừng chiến thắng. Đêm đã khuya nhưng ai nấy đều tỉnh rụi sau hàng loạt những biến cố dồn dập. Nào là đánh bom, tập kích rồi sau đó quân Mephius lật ngược thế cờ và giành thắng lợi. Tất cả đều diễn ra chỉ trong chớp mắt khiến cho không ai kịp hiểu đầu đuôi.
Orba mỉm cười vẫy tay đáp lại đám đông, đồng thời cũng trừng mắt với đám binh sĩ đang ngơ ngác nhìn cậu.
“Trong suốt trận chiến, ta không thấy bất cứ tên lính chính quy nào có nhiệm vụ túc trực đêm nay có mặt tại vị trí chiến đấu...”
Orba tức giận chửi mắng. “Súng và gươm chúng bây đeo bên hông là đồ trang sức hết đấy phỏng? Nếu vậy, ta sẽ lột trần các ngươi ra và đem treo lên trên tường thành một thể cùng với đống trang sức kia luôn!”
Orba đi thẳng về hướng tháp tây, bỏ lại đằng sau đám binh sĩ bị lời nói của cậu làm cho bủn rủn chân tay. Noue Salzantes đang chờ cậu tại căn phòng trên đỉnh tháp.
Orba xưng danh rồi bước vào. Noue đứng dậy thi lễ. Nét mặt anh ta có đôi chút ngạc nhiên khi thấy ‘hoàng tử Gil’ không có ai đi tháp tùng.
“Như thế này dễ nói chuyện hơn.” Hiểu cảm giác của Noue, Orba nói luôn. “Ngài có muốn uống gì không?”
“Thưa, không. Nếu được, chúng ta nên xong việc rồi hãy uống.”
“Ừm.” Orba gật đầu. Cậu lệnh cho viên hầu đang ở bên cạnh Noue lui đi. Vậy là trên tháp chỉ còn lại hai người cùng với bốn cái cột nơi bốn góc. Lan can bên ngoài thấp đến nỗi người đang ngồi cũng có thể nhìn thấy ánh đèn của thành phố bên dưới. Đáng chú ý là khu vực cổng thành, nơi người dân đang tự nguyện tham gia sửa chữa thiệt hại.
Không ai nói gì một hồi lâu...
“E hèm...” Cuối cùng, tiếng hắng giọng của Noue cũng phá vỡ sự im lặng.
“Hoàng tử điện hạ, thần tự hỏi có lẽ nào Điện hạ sở hữu năng lực thấu thị?”
“Ối chà,” Orba nghiêm nghị lắc đầu. “Ngài Noue, câu đó phải là ta hỏi mới đúng.”
“Thật hổ thẹn khi phải nói thế này, đúng thật là hạ thần có chút ít năng lực trong việc nhìn thấu sự vật, tiếc rằng chút tài mọn ấy lại hóa ra vô dụng trước hoàng tử điện hạ. Xin thứ lỗi cho thần hỏi thẳng, khi thần đưa quân Garbera rời Apta, Điện hạ đã cho người bám theo phải không?”
“Việc đó hả? Ta chỉ đoán mò bằng trực giác thôi, cũng tại ngài cảnh giới nghiêm ngặt quá.”
“Trực giác ư?”
“Rằng ngài Noue đây đang tìm cách khiến cho ta mắc nợ ngài một món nợ ân nghĩa. Chính vì lẽ đó nên ngài mới cố tình không đả động gì đến Ax Bazgan.”
“Ý của Điện hạ là thần muốn Người lơ là phòng bị ư?”
“Không đúng à?”
Orba đáp sẵng rồi thuận thế bồi thêm một câu trúng ngay tâm can Noue.
“Hiện giờ, ngài đang bận tâm đến cuộc chiến sắp nổ ra trong tương lai gần giữa Garbera và Ende. Vấn đề lại càng thêm nghiêm trọng khi mà cường quốc Arion ở phương đông sẽ về phe Ende. Trong tình thế này, sự hiện diện của một đồng minh như Mephius là vô cùng quan trọng. Có điều, hoàng đế Guhl Mephius – phụ hoàng của ta – lại đang tỏ ý sẽ về phe Ende. Đối với ngài mà nói, đây chính là cơn nguy khốn sẽ định đoạt sự tồn vong của cả quốc gia dân tộc.”
“...”
Mọi nét biểu cảm trên mặt Noue đều tan biến. Anh ta lấy tay hất tóc ra sau vai.
“Mất công dò xét chủ ý của nhau chỉ tổ phí thời gian. Ta vào đề luôn nhé. Vì thế nên ngài mới đem quân vào rừng ẩn nấp, chờ Ax đến công thành Apta rồi mới quay lại cứu viện. Tất cả là để tình bằng hữu giữa ta và ngài thêm phần khăng khít. Ta nói có sai ở đâu không?”
“Điện hạ phân tích rất đúng, thần e là vậy.”
“Và?”
Hả?
Dòng suy nghĩ của Noue khựng lại, nét mặt anh ta cũng thay đổi. Về phần Orba, cậu hơi nghiêng đầu sang một bên với vẻ dò hỏi.
“Và? Nhờ viện binh của ngài Noue nên thành Apta mới được bảo toàn. Đổi lại, ngài muốn ta giúp gì đây?”
“Thần rất mong Điện hạ chi viện cho Garbera.” Noue đáp. Giọng điệu anh ta có hơi bồn chồn. Cuộc thương lượng này với hoàng tử Gil thật quá sức chịu đựng với một người quen nắm thế chủ động mỗi khi đối thoại như anh ta.
“Thần muốn nhận được sự giúp đỡ từ Mephius. Hay đúng hơn là Garbera muốn được bảo đảm là Mephius sẽ đến tiếp viện trong trường hợp xảy ra chiến tranh. Nếu Mephius cũng nhập cuộc, phía Arion sẽ nhận ra cuộc chiến này sẽ không dễ dàng và sẽ tạm thời rút lui. Ngoài ra, đây cũng không phải là vấn đề của riêng Garbera. Nếu có thể dễ dàng đánh bại Garbera, nhất định quân Arion sẽ đến đánh Mephius, các quốc gia vùng vịnh phía bắc, hay thậm chí là miền tây Tauran.”
“Kể cả khi Mephius và Garbera hợp lực lại thì Arion vẫn là một đối thủ khó nhằn. Đó là còn chưa tính thêm Ende.”
Hai quốc gia Ende và Arion đều là hậu duệ của dòng dõi đế vương xa xưa. Tuy có quan hệ ngoại giao lâu đời nhưng hai bên chưa bao giờ cùng hợp tác vì một mục tiêu chung. Trong lịch sử, khi Ende còn là một đế quốc, họ đã từng giao tranh với các lực lượng tiền tiêu của Arion. Vì thế nên hai nước khó có thể hình thành quan hệ đồng minh trong một sớm một chiều, dẫu cho có cùng gốc gác và mối lợi ích đi chăng nữa.
“Năm ngoái, hoàng gia Arion đã đến thăm Ende một cách không chính thức. Thần tin động thái đó là để ngăn cản Ende lập liên minh với Garbera. Tuy nhiên, quan hệ Garbera – Ende giờ đã đổ sông đổ bể, rất có khả năng Arion sẽ nhảy vào bắt tay với Ende.”
Để thỏa mãn tham vọng của nhà vua, các đạo quân hùng mạnh của Arion đã đàn áp hàng loạt các tiểu quốc ở miền viễn đông. Sau nhiều năm tranh đấu, họ cũng đã đặt dấu chấm hết cho Liên Minh Dylian Thần Thánh, kẻ thù lâu đời ở miền đông bắc. Giờ đây, khi các chiến dịch ở viễn đông đã kết thúc, khả năng Arion sẽ huy động quân đội ở quy mô lớn có thể coi là rất thấp, nhưng đưa vài đạo quân cỡ vừa sang chi viện cho Ende là việc hoàn toàn có thể.
Về phía Orba, cậu cũng hiểu cho nỗi lo của Noue.
“Ừm.”
Orba đưa tay lên gãi má. Đôi lúc cậu lại không kìm được mà phải dùng tay xoa mặt, thử xem mình có đang chạm vào da thịt hay không. Lần nào tháo mặt nạ ra là cậu lại làm như vậy, riết rồi thành quen.
“Lúc này đây, vận mệnh của cả quốc gia đang đặt trên đôi vai ngài. Ngài Noue à, ngài quả thật là một nhà ái quốc, hệt như Ryucown, kẻ mà ta đã từng đối đầu.”
“Điện hạ...”
“Để bảo vệ tổ quốc, việc gì ngài cũng dám làm. Ngài sẵn sàng hi sinh bất cứ thứ gì, kể cả... Kể cả mạng sống của nàng công chúa được cả nước thương yêu.”
Tiếng nuốt khan của Noue là quá đủ để Orba xác nhận. Cậu đứng dậy, dựa lưng vào lan can, mặt ngoảnh đi nhìn chỗ khác.
“Công chúa Vileena có thễ vẫn là người Garbera, nhưng nàng sẽ trở thành vợ của ta, không sớm thì muộn. Nếu nàng đã là của ta rồi, ngài Noue à, thì không bao giờ có chuyện ta bỏ qua cho ngài đâu. Lần này coi như ngài gặp may.”
“Hoàng tử điện hạ.”
Orba ngoảnh lại. Noue đang cau mày, ánh mắt ra vẻ không phục. Không, sự thật đúng là như vậy. Noue là người đã kích động Zaat Quark và bọn nô lệ thành Solon nổi loạn nhằm tìm cơ hội ám sát công chúa. Ắt hẳn chính bản thân y cũng phải thừa nhận là hoàng tử Gil – hay đúng ra là Orba – đã phát hiện ra âm mưu đó và ra tay ngăn chặn. Dẫu vậy, y vẫn nhận trách nhiệm tiếp đón hoàng tử tại Apta, vẫn khờ khạo tìm cách lấy lòng ngài.
Tên này, hắn ta khờ khạo ở chỗ quái nào chứ?
Suy nghĩ nọ đang hiện rõ ràng trên mặt Noue. Cả hai người đều hiểu rằng những thứ cần phải giấu diếm đều đã bị vạch trần hết rồi.
“Ngài Noue à, chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau. Ta tin chắc là mình đã nói câu đó rồi mà nhỉ? Dạo này ta đãng trí quá. Ta thích trò sắp đặt cạm bẫy, lập cơ mưu cao cường hơn những kẻ bị ta coi là kẻ địch. Có điều, làm vậy với những người có thể sẽ cùng hợp tác với ta trong tương lai thì thật không hay. Nếu ngài vẫn muốn diễn tiếp vở kịch thì đành vậy, nhưng cả ta và ngài đều sẽ không thu hái được gì đáng kể đâu.”
“Hoàng tử điện hạ, Người định đi đâu vậy?” Thấy Orba sửa soạn rời đi, Noue cất giọng hỏi.
“Cho ngài thời gian nếu ngài cần. May là Garbera không có nhiều rừng rậm nên các ngài không phải lo bị dính sương đêm khi hành quân. Về phần lương thực, chắc hẳn các ngài vẫn còn. Mà thôi, ta có việc bận, xin cáo từ.”
Tiết lộ thông tin cho Noue mới chỉ là một nửa kế hoạch theo dự định của Orba. Với một đối thủ sắc sảo như Noue, cậu không cho rằng mình có thể đạt được một thỏa thuận hợp lý với hắn mà không chuẩn bị chu đáo.
Còn quân Garbera nữa. Tất nhiên là bọn chúng cũng không ở lại đây mãi được.
Đầu óc Orba vẫn không ngừng suy nghĩ trên đường xuống cầu thang. Cậu vẫy tay đáp lại những tiếng hô vang ‘hoàng tử Gil’ trong khi tâm trí đang tính đến những trận chiến sắp tới.
Ax sẽ làm gì tiếp đây? Hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên, đồng thời khả năng hắn phát hiện ra quân ra không có viện binh là rất cao.
Nếu bản thân là Ax, cậu sẽ làm gì? Tuy nhiên, dù đang rất bận tâm đến vấn đề này, cậu vẫn cần phải xử lý những vấn đề cấp thiết hơn.
Ngày hôm sau, khi đã xong việc thị sát công tác sửa chữa cổng và các công sự ở phía nam thành phố, Orba cho triệu tập các sĩ quan chỉ huy đến sân trước pháo đài. Trong số đó có cả binh lính của Oubary và Odyne, Gowen và đội Cận Vệ Hoàng Gia cũng như đội chiến nô của Pashir.
Hoàng tử Gil gọi tên những binh sĩ đã lập công trong trận chiến tối hôm qua và đích thân trao thưởng. Dĩ nhiên, những cá nhân này đa số đều là người của đội Cận Vệ hoặc lính bộ binh của Pashir, những người đã được Orba sắp đặt sẵn.
“Người tiếp theo.” Orba gọi, nhìn thẳng vào mặt đám lính. “Còn ai nữa không? Mau bước ra đây.”
Đội lính chính quy đều ngoảnh đi với vẻ mặt khó xử. Khi chiến sự nổ ra, nhóm này hoặc đang mải chơi bời trên phố nên không kịp về vị trí thì cũng bị cuộc đột kích dọa cho sợ mất mật nên đã không tham chiến.
“Thưa Điện hạ...”
Người vừa bước ra là Aeson, một lính Cận Vệ.
“Có chuyện gì? Ta tin chắc là ngươi đã có phần thưởng tương đối hậu hĩnh rồi.”
“Dạ thưa, hai người này – Rinus và Bran – tuy trực thuộc quân đoàn Giáp Đen nhưng đêm qua họ đã hợp sức với đội của thần và cũng góp công không nhỏ ạ.”
“Thật vậy sao. Được, ta nhớ rồi. Sau này ta sẽ nói lại với tướng quân Oubary rằng Rinus và Bran là hai chiến binh quả cảm bậc nhất trong đội ngũ quân Giáp Đen.”
Orba cười thật tươi, trao thưởng mà không hề đắn đo. Trái lại, hai người kia lại tỏ ra rụt rè và miễn cưỡng khi lên nhận thưởng. Thực ra, nếu không phải do Aeson rủ rê thì họ đã xuống phố chơi rồi. Dĩ nhiên, người đứng đằng sau chỉ đạo Aeson chính là Orba.
Khoảng nửa tiếng sau, tại thư phòng của hoàng tử.
“Sao chú phải mất công bày vẽ thế làm gì?” Shique hỏi. “Ý tôi là, tôi hiểu dụng ý muốn tạo dựng hình ảnh hoàng tử là người luận theo công trạng để thưởng phạt. Đặc biệt là với bọn lính chính quy. Thấy anh em mình bỗng nhiên vớ bở như thế, nhất định chúng nó sẽ tự nhủ: lần sau tao cũng sẽ có phần.”
“Mày đã hiểu đến thế rồi cơ à? Còn gì thắc mắc nữa không?” Orba đáp. Cậu đang vừa ăn bữa chiều vừa đọc sách.
“Không, chỉ là tôi thấy vẫn có cách khác hiệu quả hơn. Nếu quân chính quy cũng biết về chiến thuật ta sắp dùng thì trận chiến ắt sẽ diễn ra thuận lợi hơn cho phe ta. Bọn chúng cũng được phen nếm trải tài thao lược của hoàng tử.”
“Phải gặp lúc gian nguy thì con người mới bộc lộ hết thực lực.”
Trông thấy Orba toan dùng bàn tay dính đầy nước sốt để lật trang sách, Dinn thở dài và xen vào làm thay cho cậu.
“Cách của tao đã đẩy bọn lính vào thế cùng đường. Cay cú vì bị mất thể diện, chúng nó sẽ dồn nhiều sức lực hơn vào bàn tay cầm vũ khí, làm tất cả để sau này có cơ hội được hoàng thái tử biết đến.”
“Ối chà, chiến lược gia Orba.” Gowen cất giọng châm biếm.
“Sẵn nhắc đến đây...” Orba tiếp lời mà không đáp lại câu châm chọc vừa rồi. “nếu như chiến sự leo thang, ta phải làm cho kẻ địch đề phòng quân ta. Nội bộ quân ta cũng vậy, thậm chí còn phải cảnh giác hơn nữa.”
Một lúc sau, Shique nói chuyện với Gowen.
“Có thể đó là do sự tinh nhạy của Orba.”
“Cái gì tinh nhạy cơ?”
“Nói thế nào bây giờ nhỉ... Giả dụ như với một chuỗi mười sự việc lần lượt xảy ra, người bình thường có nhìn thấy đến cái thứ tám thứ chín thì cũng hoàn toàn không biết cái thứ mười nó như thế nào. Ngược lại, một số người chỉ cần quan sát sự việc thứ nhất, thứ hai là đã có thể phán đoán ra những diễn biến tiếp theo. Chính là Orba đó. Nó nhìn thấu, hay đúng hơn là bản năng của nó nắm bắt được sự việc. Cái này tôi đã thấy nhiều rồi. Đã bao nhiêu lần chúng ta bị hành động bột phát của nó làm cho giật mình nhưng nó không nhắm mắt làm bừa đâu. Orba luôn để ý kĩ đến những thứ đang diễn ra quanh mình, cộng thêm trực giác sắc bén tựa như dã thú đã ăn vào tiềm thức. Vẻ bề ngoài có thể khiến ông lầm tưởng nhưng số phận của thằng Orba chắc chắn sẽ không đơn thuần chỉ là một tay võ sĩ có kiếm thuật cao cường thôi đâu.”
Gowen khoanh tay lại, đưa mắt lên nhìn trời. “Nhưng tao không ưa cái cách nó đặt mình vào vị thế của kẻ có quyền. Cứ như thế mãi rồi nó sẽ đâm ra giống với bọn quý tộc cường quyền kia mất.”
“Ngài vừa nói cái gì thế hả ngài chỉ-huy-trưởng-của-đội-Cận-Vệ-Hoàng-Gia?” Shique cười toe toét. “Tôi thấy thế này hay ho là đằng khác. Một gã đấu sĩ quèn như Orba có thể tiến bao xa? Được tận mắt chứng kiến hành trình vươn lên của cậu ta là quá đủ lí do để tôi ở lại rồi. Còn ông thì sao, Gowen-dono? Vì sao ông lại chọn đi theo Orba?”
“Vì tao đã phát mệt với công việc huấn luyện chiến nô rồi.” Gowen thật lòng đáp.
“Quyền lực... Hừ, thằng Orba đúng là có hiểu biết thật, nhưng nếu không nắm quyền hành trong tay thì sẽ có ngày nó bị cắt cổ trong khi ngủ cho xem.” Shique lẩm bẩm.
*
Phần lớn các tù binh Taulia đều được trả tự do, ngoại trừ chỉ huy Natokk và phó tướng Shadam vẫn bị giam trong ngục. Orba chỉ đến thăm họ đúng một lần, làm bộ như thể đó là hành động ngẫu hứng, nói vài câu, hứa sẽ cung cấp đồ ăn thức uống. Cậu cũng không đả động gì đến việc thẩm vấn hay tra tấn.
Natokk rất cảnh giác. Ông ta chỉ nói những điều chung chung về xứ Taulia. Về phần Orba, cậu dự định sẽ thử thăm dò xem thành chủ Taulia – Ax Bazgan – là người như thế nào và cũng không chắc liệu mình có tìm ra manh mối gì không.
Xem ra hắn ta rất được tôn kính.
Orba không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình đã tạo dựng được một ấn tượng ban đầu về Ax chỉ sau hai tiếng đồng hồ hỏi han. Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa thì cậu cũng không thấy Ax có khí phách của bậc vĩ nhân. Nếu cậu nhớ không lầm thì Zaj Haman cũng có nhận xét tương tự về con người này.
“Ax không phải là người xấu, ông ta rất được lòng dân. Có điều, ông ta thờ phụng Jasch Bazgan – người đã đặt nền móng cho miền tây Tauran – như thần thánh, tin rằng sức ảnh hưởng của Jasch vẫn còn trên khắp miền tây, dẫu cho các đời lãnh chúa Taulia đều như vậy. Ông ta có tham vọng xây dựng một quốc gia mới.”
“Ngươi còn biết ai đáng chú ý ở Taulia không? Ngạn ngữ có câu ‘hiểu biết không phải là tội’ mà.”
“Điện hạ nói chí phải.” Zaj gật đầu. “Có đại công tước Hergo, người có vai trò như trợ tá của Ax. Ông ta đã cao tuổi rồi. Tướng quân Bouwen, con trai nuôi của đại công tước, là một chàng thanh niên đầy nhiệt huyết. Có tin đồn sau này Bouwen sẽ thành đôi với tiểu thư Esmena – con gái Ax. Tuy nhiên tên tuổi của Bouwen lại không được biết đến nhiều. Ngoài ra còn...”
“Còn ai nữa?”
“Còn có Ravan Dol, bậc thầy huấn luyện rồng và cũng là quân sư của Ax. Tuy đã gần đất xa trời nhưng trí lực của ông ta vẫn còn bén nhạy. Thần được biết chính ông ta là người đã vận động các thành bang của Zer Tauran trợ giúp Ax và vạch chiến lược phản công của liên quân miền tây trong cuộc chiến chống Mephius xâm lược cách đây mười năm. Ngoài ra còn có những tin đồn về tài thuần hóa rồng nữa...”
Ravan Dol à.
Giống như Mephius, miền tây Tauran cũng thuần hóa rồng làm công cụ chiến tranh. Đội quân đột kích Apta của Natokk không sử dụng rồng vì chúng quá lộ liễu, nhưng một khi quân Taulia đã chính thức gây chiến thì bầy rồng của Ravan Dol nhất định sẽ tham gia.
Và rồi, trong khi Orba đang truyền đạt lại những thông tin mà Zaj Haman cung cấp cho Shique và Gowen thì một giọng nói đột nhiên chen vào.
“Tôi biết Ravan Dol đấy. Ông ta nổi tiếng lắm, tên tuổi lan đến cả bộ lạc hồi xưa của tôi. Người ta đồn là ông ta có tài thuần hóa những con rồng hung hãn nhất chỉ trong vòng 3 ngày.”
Là Hou Ran. Cô tình cờ nghe lỏm được nội dung cuộc trò chuyện khi đang chăm sóc rồng. Có thể bộ lạc du mục nơi cô sinh ra và lớn lên ở miền tây Mephius có chút quan hệ với miền đất Tauran. Orba cũng lấy làm sửng sốt, tự trách mình tại sao lại không hỏi Ran.
“Nghe như Ran phiên bản ông già ấy nhỉ. Nè, thử nói xem giữa cô và lão ta, ai là người giỏi hơn?”
“Tôi không biết.” Ran nói như hát. “Nhưng tôi tò mò muốn thấy lũ trẻ được người tài giỏi như ông ta nuôi dưỡng sẽ như thế nào.”
Ran trông phấn chấn một cách lạ thường với nụ cười luôn thường trực trên môi. Cùng lúc đó, một kỵ sĩ bị trượt ngã khỏi lưng con rồng Tengo và bị kéo lê do chân bị vướng vào bàn đạp yên. Ran chạy như bay đến chỗ tai nạn, đặt tay lên phần đàu như mỏ chim của con rồng rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ dài của nó. Chỉ trong nháy mắt con rồng đã trở nên ngoan ngoãn và dừng hẳn lại. Đến lúc đó binh lính mới rón rén lại gần để giải cứu người kỵ sĩ.
“Con bé Ran đó...”
“Có vấn đề gì à Gowen?”
“Trông nó đầy ác ý.”
“Tôi thấy cô nàng đang cười tươi rói cơ mà?” Shique ngạc nhiên.
“ Tao nhận ra vài điều ở Ran sau một thời gian nhận con bé làm con nuôi.” Gowen đáp với giọng điệu lần lữa rất không hợp với ông ta. “Con bé không biết cách che giấu tâm trạng. Đổi lại, nó biết cách làm cho người ta không dễ dàng đọc cảm xúc của mình.
“Ờ...”
“Phải nhìn ánh mắt mới biết được. Chúng rất chân thật.”
“Bố già thương con gái ghê nhỉ.” Shique nói vừa đủ to để Gowen không nghe thấy. Và rồi, khi Orba đang phải cố nín cười thì Shique đột nhiên đổi chủ đề, chĩa mũi dùi vào cậu.
“Này Orba, dạo gần đây chú có gặp công chúa Vileena lần nào không thế?”
“Mày hỏi vớ vẩn vậy? Còn hơn cả thường xuyên luôn. Sáng nay tao còn ăn sáng chung với cô ta nữa là. Chính mày cũng có mặt ở bàn ăn còn gì.”
“Tôi đang hỏi về đấu sĩ Orba chứ không phải hoàng tử Gil.”
“......”
Có nhất thiết phải làm thế không? Câu hỏi hiện ra trên nét mặt Orba. Shique quát lại với vẻ giận dữ hiếm thấy.
“Chú đã từng khiêu vũ với công chúa rồi, có đúng không? Thế chú đã gửi lời cảm ơn vì chiếc huy chương cô ta tặng chú trong giải đấu chưa? Chưa! Chàng đấu sĩ Orba thậm chí còn không đến chào hỏi công chúa Vileena lấy một lần, suốt từ vụ Zaat nổi loạn đến giờ. Đi ngay đi! Quan trọng là chú phải chìa cái mặt Orba ra để cô ta không đặt giả thiết hoàng tử Gil và Orba là cùng một người.”
Orba toan phản đối nhưng Shique đã gọi Dinn đến, yêu cầu cậu bé phải chuẩn bị ngay trang phục cho ‘đấu sĩ mặt nạ Orba’.
“Đi mau, mau, mau!” Shique thúc lưng cậu. “Công chúa vừa đi xem diễn tập phi thuyền ở bãi đáp tàu cách đây không lâu. Nhấc mông và đến đó nhanh lên!”
Và thế là Orba bị Shique ép phải mặc bộ đồ đấu sĩ lên người trong nỗi bất bình. Cậu không phủ nhận là mình đã không tính đến trường hợp Shique vừa chỉ ra. Về vụ chiếc huy chương, đúng thật là cậu đã không cảm ơn Vileena, mà nếu nói thì cậu cũng thấy rất khó xử. Dù gì thì chiếc huy chương đó cũng là minh chứng của tình bạn giữa công chúa và đấu sĩ Orba.
Hừ.
Địa vị của một tay cựu nô lệ và một nàng công chúa khác nhau như trời và vực. Và nếu gã cựu nô lệ cố ý tránh mặt, không đáp lại thiện cảm của nàng công chúa thì chắc chắn sẽ gây ra những ngờ vực không cần thiết.
Thằng khốn Shique. Tất cả đều do mày sắp đặt đúng không...
Orba trên người mặc áo giáp da, mặt nạ che trước mặt, đi về hướng bãi đáp phi thuyền. Đây là khu vực nằm cao hơn hẳn tường thành Apta. Cảm giác bực tức với Shique nhanh chóng tan biến trên đường đi, dẫu cho những khó khăn đang bủa vây cậu vẫn không hề suy giảm. ‘Tình cảm cá nhân’ thậm chí còn không có chỗ trong danh sách những việc cần ưu tiên chú ý của cậu.
Ngoài ra, vấn đề với Noue Salzantes cũng là một mối bận tâm lớn. Hiện giờ Orba chỉ dùng đến hắn như một biện pháp câu giờ, nhưng nó sẽ không kéo dài mãi được. Không cần đến lượt Gowen nhắc thì cậu cũng tự biết là mình gần như không hiểu gì về con người Noue.
Dẫu vậy, cậu vẫn cảm thấy hắn ta ‘đáng tin cậy’.
Khi phát hiện ra Noue âm mưu lợi dụng lễ Quốc Khánh Mephius để ám toán Vileena, Orba đã rất giận dữ. Cơn giận dữ đó gắn liền với nỗi căm giận đối với hành động ích kỉ của những kẻ cầm quyền. Tuy nhiên sự kiện đó cũng là xuất phát điểm cho sự ‘tin tưởng’ mà cậu dành cho Noue. Bản thân cậu cũng không nhận ra hai cảm xúc đối lập kia có cùng một căn cơ.
Về việc đó...
Orba không có bằng chứng quyết định nào cho thấy Noue sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu. Có điều, hiện giờ đầu óc cậu đã gạt Ax Bazgan sang một bên để tính đến nước cờ tiếp theo. Một cuộc đối thoại thẳng thắn với Noue Salzantes là điều kiện tối quan trọng để đạt được điều đó.