Part 2
Ax Bazgan đang điều binh khiển tướng từ trên chiếc phi hạm duy nhất của quân đội Taulia. Hai cột buồm no căng gió ở cả mạn trước lẫn mạn sau có vai trò giữ thăng bằng, vũ khí được sắp xếp sẵn sàng trên boong và hai bên sườn tàu.
Dưới mặt đất, Ravan Dol đích thân đốc thúc các đơn vị kỵ sĩ rồng tổ chức vượt sông Yunos. Ngay bên cạnh ông là một chiếc phi thuyền liên lạc luôn sẵn sàng đợi lệnh.
Quân Mephius hẳn sẽ không ngờ đến trường hợp quân Taulia vượt sông công thành. Dòng chảy hung dữ của sông Yunos đã không làm chùn chân lũ rồng. Vấn đề duy nhất là đạo quân tấn công sẽ phải phơi mình ra trước hỏa lực từ trên tường thành mà không có gì bảo vệ, nhưng chính vì thế nên Ravan mới đề ra chiến thuật đánh giáp công.
“Binh lực trong thành Apta vốn dĩ ít ỏi. Chúng không tính đến khả năng quân ta dám vượt sông đánh vào từ phía tây nên sẽ không bố trí quân canh phòng ở đó. Đến khi phát giác ra ý đồ của quân ta thì bọn chúng sẽ trở tay không kịp.”
Ax nhe răng cười. Sự hiện diện của chiếc phi hạm đã làm cho nhiệm vụ ngăn cản đạo kỵ sĩ rồng đang băng qua sông trở nên muôn phần khó khăn. Còn tuyệt vời hơn nữa, các cỗ pháo dọc bờ sông của quân Taulia cũng bắt đầu bắn phá.
“Mau bắn yểm trợ! Cứ bắn bừa đi, cốt sao cho bọn chúng bị phân tâm là được!”
Chiếc phi hạm tác chiến như một pháo đài bay là quá đủ để tạo hiệu quả. Không cần thiết phải tiến đến gần để tránh nguy cơ bị phản công.
Cùng với tiếng pháo nổ, khu vực quanh tường bao phía tây thành Apta rực lên màu đỏ, khói bốc trắng xóa. Đúng theo lệnh Ax, đợt bắn phá không gây ra nhiều thiệt hại cho quân Mephius mà chỉ vừa đủ để tạo khoảng trống cho đội kỵ sĩ vượt sông trên lưng những con rồng Sozos hay Gorus.
Đạo quân băng qua sông rồi men theo con đường vận tải hàng hóa lên trên đồi, áp sát tường thành. Ngay lúc ấy, khi móng vuốt của bầy rồng tưởng như đã chạm đến thành Apta...
“Phi thuyền địch xuất hiện! Chúng đang tấn công đội kỵ sĩ rồng!” Một binh sĩ báo cáo diễn biến chiến trận cho Ax qua ống nhòm. Ax cong môi cười.
“Ha! Quá trễ, quá trễ rồi! Bọn Mephius thối tha! Trò cạm bẫy của các ngươi phản tác dụng rồi! Mấy trò vặt đó đã bị ta đọc thấu hết rồi!”
Hoàng tử Gil tỏ ra rất tự tin với cạm bẫy mà hắn đang giấu trong pháo đài. Hắn đã không đưa ra động thái nào để ngăn cản Ax hòng dụ ông đem quân vào. Tuy nhiên, hoàng tử đã quá chủ quan khi sắp xếp quân một cách tùy tiện.
“Điều cánh quân thứ hai đến cổng nam! Đừng quên cảnh giới trên không, đề phòng phi hạm địch!”
Theo lệnh Ax, các đơn vị bộ binh và kỵ binh cưỡi rồng cỡ nhỏ đang ẩn mình trong cánh rừng phía nam lập tức xuất trận. Đà hưng phấn của đạo quân Mephius đang giao tranh tại đây nhanh chóng biến thành hoảng loạn trước sự xuất hiện của kẻ địch mới. Sau một hồi loay hoay kháng cự, quân Mephius rút lui vào trong thành, đóng cổng cố thủ.
Quân Taulia đã huy động toàn bộ pháo binh đến bắn yểm trợ cho đạo kỵ sĩ rồng vượt sông. Hai khẩu pháo ở cổng nam cũng không còn, thay vào đó là một bóng đen cao sừng sững. Bouwen – người được giao nhiệm vụ chỉ huy đạo quân thứ hai - hiện đang đứng bên cạnh bóng đen ấy. Anh rút kiếm ra.
“Hỡi anh em binh sĩ! Khoảnh khắc mà chúng ta chờ đợi đã đến! Đội công binh đẩy xe công thành tiến lên, xạ thủ bắn yểm trợ! Rút gươm ra và chờ hiệu lệnh của ta!”
Trong khi cánh quân thứ nhất giao chiến với quân Mephius ở cổng nam thì cánh quân thứ hai lo việc lắp ráp xe công thành. Cỗ xe thổi tung cát bụi trên đường đi, bề ngoài trông như một con rồng cơ khí khổng lồ với ba đầu cùng những cánh tay trang bị nỏ hạng nặng. Ngoài ra trên xe còn có tháp súng cho xạ thủ với công dụng tạo bàn đạp tấn công vào các thành lũy, cùng với một chiếc sừng vạt nhọn sáng bóng nơi đầu xe, thứ vũ khí chuyên dụng để phá cổng thành.
Vốn dĩ cỗ xe đồ sộ này cần rồng kéo để di chuyển, tuy nhiên đa số các đơn vị quân sử dụng rồng đều đang tham gia vào cuộc tấn công ở phía tây nên công binh Taulia đã đặt bánh xe lên một dạng đường ray cơ bản và đẩy.
Uỳnh!
Chiếc sừng nhọn đâm vào cổng nam thành Apta. Xung chấn mạnh đến nỗi khiến cho Bouwen cảm thấy xây xẩm nơi ổ bụng. Quân Mephius trên tường thành nã đạn xuống như mưa và binh lính Taulia bên dưới cũng đáp trả không hề kém cạnh.
Cổng nam thành Apta bị chọc thủng gần như đồng thời với lúc kỵ sĩ rồng Taulia tràn vào trong thành từ hướng tây. Những tiếng gầm đinh tai nhức óc cùng tiếng chân giậm làm rung chuyển mặt đất gieo rắc nỗi kinh hoàng trong lòng những người đang trú ẩn dưới tầng hầm.
“Hay lắm!” Ax đắc ý kêu to.
Ta thắng chắc rồi.
Có thể quân Mephius muốn dụ quân Taulia vào sâu trong trận địa, nhưng bây giờ, khi bọn chúng đã để cho quân của Ax xâm nhập vào trong thành phố thì cái bẫy kia đã mất gần hết hiệu quả. Trong thành phố, tầm nhìn bị hạn chế đến mức phải áp sát nhau mới biết đâu là địch đâu là ta. Các đội kỵ sĩ rồng chia thành nhiều nhóm đi triệt hạ xạ thủ và pháo binh , giải phóng phi hạm khỏi các mối đe dọa. Điều này đồng nghĩa với việc chiếc phi hạm của Ax đang làm bá chủ trên bầu trời Apta.
“Cho tàu tiến lên. Ta sẽ xuống dưới kia và sẽ đích thân tóm cổ thằng ranh con Gil Mephius.” Ax vừa ra lệnh vừa đưa tay sờ vào cái quạt đeo bên hông.
Chiếc phi hạm áp sát thành Apta mà không vấp phải trở ngại gì đáng kể. Ax dần dần nhìn thấy rõ từng mái nhà và tòa tháp trong thành phố. Không hề có cảnh tượng dân cư bỏ chạy tán loạn. Rất có thể họ đã đi trú ẩn để phục vụ cho ‘cái bẫy’ đang chờ đợi quân Taulia.
“Hừm... Chúng ta có thể xong việc mà không để lại quá nhiều oán hận.”
Ax gật đầu đầy thỏa mãn. Thành Apta này gần như đã nằm gọn trong túi ông rồi. Chấm dứt cuộc chiến mà không gây ra cảnh nhà tan cửa nát hay làm liên lụy đến dân thường, thật không có kết quả nào khả quan hơn.
Vì lẽ đó, Ax ra lệnh cho quân sĩ tuyệt đối không được phóng hỏa.
Bầy rồng nặng nề chạy trên những con đường lát đá hướng về pháo đài Apta ở mạn bắc thành phố. Các tháp canh bắn tên đạn xuống và các nhóm kỵ sĩ Taulia, ba người cùng cưỡi trên lưng một con Sozos, cũng giương súng bắn trả. Một con Sozos bị trúng đạn vào mắt, ngã nhào trong khi cả bầy cùng bu lấy ngọn tháp rồi đánh sập nó.
Chiếc phi hạm Taulia áp sát một tòa tháp có đường thông lên pháo đài rồi thả thang dây đưa quân xuống. Ax sẽ dùng một phi thuyền nhỏ để xuống cùng với cánh quân này.
“Duy trì cảnh giới. Chúng ta vẫn chưa xác định được hành tung của chiếc phi hạm đã rời Apta. Chỉ phòng hờ thôi, bọn chúng có quay lại cũng chẳng làm nên được trò trống gì đâu.”
Ax dặn dò thuyền trưởng rồi cho phi thuyền hạ cánh. Ông đặt chân xuống mái một tháp canh của pháo đài Taulia.
“Chúa công!” Một binh sĩ chạy vội lên cầu thang rồi quỳ xuống báo tin. “Trinh sát đã phát hiện ra vị trí của hoàng tử Gil. Hắn ta đang rút lui xuống tầng một cùng với một toán quân có vẻ như là lính Cận Vệ.”
“Hử? Thằng lỏi con không cong đuôi bỏ chạy à? Đáng khen đấy. Ravan!”
Trông thấy vị quân sư già đang cưỡi trên lưng rồng ở dưới sân, Ax hào hứng gọi lớn.
“Ngươi xem ta nên làm gì với hoàng tử Gil? Bắt sống hay giết?”
“Nếu có thể, xin Chúa công hãy bắt sống hoàng tử.” Ravan đáp ngay. “Một cuộc chiến tổng lực với Mephius sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho chúng ta. Đem hoàng tử ra làm con tin để buộc bọn chúng phải chấp nhận đình chiến là khả dĩ nhất.”
“Hừm...Cho đến khi ấy, ta sẽ chăm sóc thằng ranh con thật tận tình chu đáo, đến khi nào nó hết chịu đựng nổi thì thôi.” Ax vừa ngâm nga vừa xuống cầu thang cùng với quân lính của mình.
Về phần Ravan Dol, ông đang nho mắt dò xét các khu vực hãy còn sặc mùi thuốc súng xung quanh.
Xem nào, hoàng tử phải trông đợi vào một lợi thế nào đó thì mới dám khiêu khích quân ta.
Hiện giờ, không một cạm bẫy nào của quân Mephius phát huy tác dụng. Một cánh quân tấn công đã bị đánh bật, nhưng suy cho cùng, việc quân Taulia có thể dễ dàng xâm nhập vào trong thành phố như thế này có thể coi là...ngoài dự tính.
Mình cực kỳ nghi ngờ khả năng hoàng tử thực sự chọn phương án cố thủ trong pháo đài.
Ravan chợt có cảm giác như chiếc phi hạm trên đầu mình đang cất cánh. Ông ngẩng lên.
Trên bầu trời, một bóng đen đang hướng về thành Apta. Đó chính là con tàu đã mang công chúa Vileena đi lánh nạn. Phi hạm Taulia lập tức bay ra đánh chặn. Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch ban đầu của quân Mephius là cho tàu đem quân vòng ra sau lưng quân Taulia trong lúc họ đang mải công thành để tạo thế gọng kìm. Tuy nhiên, cơ hội đã trôi qua. Thành phố gần như đã thất thủ, con tàu này có nhập cuộc cũng không thể cứu vãn nổi tình thế. Quả thật, nó nhanh chóng đảo hướng thoái lui với chiếc phi hạm Taulia đang bám đuổi đằng sau.
Không, khoan đã...
Nhiều năm kinh nghiệm thực chiến gióng lên hồi chuông cảnh báo, đánh động các giác quan hãy còn đang hả hê trong men chiến thắng của Ravan.
“Con tàu đó bỏ chạy quá nhanh! Bọn chúng đang nhử phi hạm của quân ta! Tín sứ đâu!”
“Thưa, có!”
Chiếc phi thuyền truyền tin đang đậu sát mặt đất để tiết kiệm Ether.
“Truyền lệnh đến cho phi hạm! Không được truy đuổi quá xa!”
“Rõ!”
Người lính đưa tin lập tức khởi động phi thuyền rồi bay đi mất hút vào trong đêm đen.
“Ngài Ravan, vậy còn chúng tôi thì sao?”
“Tiếp tục cảnh giới. Đã tàu tàu làm mồi nhử nghĩa là sẽ có tàu khác xuất hiện.”
“Giả sử quân Mephius có viện binh, liệu chúng có xua rồng tấn công quân ta không?”
“Chúng ta không cần phải e ngại bầy rồng chiến của Mephius. Nhắc mới nhớ, các ngươi có đụng độ con rồng nào không, hay chúng rối trí chạy loạn lên hết rồi?”
Vừa nói dứt câu, Ravan bỗng thấy cơ thể mình bị chấn động mạnh. Không chỉ mình ông, cả quân lính, rồng, các tòa tháp – toàn bộ thành Apta đều đang rung lên bần bật.
“Chuyện gì vậy?” Ravan hét.
Ông ngẩng mặt nhìn lên. Một bóng đen khổng lồ đang chiếm trọn bầu trời đêm, tựa như đang nuốt chửng pháo đài Apta. Ông đã phán đoán chính xác. Tuy nhiên, đòn tấn công của bóng đen kia chỉ nhắm vào một điểm duy nhất, như thể đó chính là điểm mấu chốt của kế hoạch. Vị trí đó nằm ngoài mọi suy đoán của Ravan.
*
Dĩ nhiên, tại tầng một của pháo đài, Ax Bazgan cũng cảm nhận được cơn rung chấn.
“Có chuyện gì vậy?”
Ông ta hét lên y hệt như quân sư Ravan Dol. Đợt rung lắc thứ hai, rồi thứ ba ập tới. Trần nhà, vách tường rạn nứt, bụi tung mù mịt. Quân lính của Ax rối trí chạy tán loạn, bản thân ông cũng mấy lần suýt va phải người xung quanh.
“Động đất!? Vào lúc này ư?... Quỷ tha ma bắt!”
Một binh sĩ chạy vội vào rồi quỳ gối trước Ax.
“Có địch tấn công!”
“Có địch tấn công? Ở đâu?”
“Từ trên không... Một chiến hạm long thạch cỡ lớn vừa xuất hiện. Nó đang đánh bom pháo đài Apta!”
“Apta!?”
Dẫu đang lâm vào tình thế hiểm nghèo, Ax vẫn cố gắng lí giải ý nghĩa của báo cáo vừa rồi.
“Cái gì mà Apta cơ? Hoang đường! Thể loại ngu xuẩn nào lại đi đánh bom chính-“
Lại thêm một đợt rung chấn nữa. Lần này thì các cột chống trần pháo đài bắt đầu kêu răng rắc. Đa phần quân sĩ đều đã tự động bỏ chạy tháo thân mà không chờ lệnh Ax.
Không được chạy! Ax toan quát lên nhưng một đợt rung chấn khác đã đánh sập một mảng trần sau lưng ông, đè bẹp vài người lính bên dưới.
*
“Tốt lắm. Giữ nguyên cao độ, chờ hiệu lệnh. Dang rộng buồm ra và tiếp tục đánh phá.”
Cách mặt thành Apta chỉ 150 mét trên không trung, một chiếc chiến hạm cỡ lớn đang xòe rộng buồm. Thể theo thông lệ xa xưa, con tàu này được ban cho cái tên của con rồng được thờ phụng trong đạo Long Thần Mephius –Dhum – và là kỳ hạm của hoàng tử Gil Mephius.
Thuyền trưởng là một viên sĩ quan phi long trẻ tuổi, con út trong một gia đình quý tộc. Anh ta là một trong số những người mà hoàng tử đã sắp xếp cho ở lại Birac.
Ngoài ra, công chúa Vileena cũng đang có mặt trên cầu hạm. Cô ngẩng cao đầu, lưng tựa vừa phải vào chiếc ghế dành riêng cho mình, ánh mắt đang theo dõi diễn biến của trận oanh tạc.
Cách đây một ngày, theo lệnh hoàng tử Gil, Vileena đã rời khỏi thành Apta nhưng mục đích lại không phải là đi lánh nạn. Đó chỉ là cái cớ để lừa quân Taulia mà thôi. Trên thực tế, cô được đưa đến một trạm trung chuyển phi thuyền nơi tàu Dhum đang đợi sẵn. Con tàu này được đưa đến điểm hẹn này thông qua thương gia Zaj Haman của thành Birac. Ông ta đã ngụy trang cho chiếc chiến hạm và cho nó bay lẫn cùng với đoàn tàu buôn của mình.
“Dhum chính là con át chủ bài của quân ta.” Orba giải thích chiến thuật cho Vileena. “Con át chủ bài để dành cho lúc nguy nan, cùng quẫn. Ưu thế lớn nhất của quân Taulia nằm ở số lượng. Nếu một chiến hạm lớn như tàu Dhum đột nhiên xuất hiện, bọn chúng ắt sẽ phải giật mình tưởng rằng viện binh từ Mephius đã đến, rằng nguy cơ mà bọn chúng sợ nhất đã trở thành hiện thực.”
Vileena tin chiến thuật này là có cơ sở, đủ khả năng đẩy lùi quân Taulia. Tuy nhiên, nó sẽ không tái diễn. Rốt cuộc lại, thành Apta vẫn yếu thế hơn. Một khi sự thật đã bị phơi bày, Ax Bazgan nhất định sẽ quay lại cùng với lực lượng đông đảo hơn gấp bội.
Ai có thể ngờ rằng-
Nét mặt Vileena vẫn tỏ ra điềm đạm nhưng vẻ kinh ngạc lại đang hiện rõ trong ánh mắt cô. Tự tay đánh bom pháo đài của chính mình, điều này hoàn toàn vượt xa mọi sự tưởng tượng. Làm gì có kế sách nào như thế. Dĩ nhiên, để chuẩn bị cho kế hoạch này, hoàng tử đã cho người dân thành phố đi sơ tán.
Những tiếng nổ vang trời, những mảnh đá vỡ văng tứ tán, hình ảnh cột khói bốc lên ngùn ngụt như thể đó là một con quái vật.
“Ban đầu ta cũng không tính đến việc phải phá hủy pháo đài. Nó chỉ là phương án dự phòng thôi. Tuy nhiên, nếu muốn nhanh chóng loại bỏ mối hiểm họa mang tên Taulia thì đây lại là phương án duy nhất.”
“Ta đã trực tiếp đối mặt với Ax Bazgan. Trăm nghe không bằng một thấy. Lòng tự tôn ngút trời sẽ thôi thúc ông ta phải đích thân xuất chinh, hoặc chí ít cũng phải đem thiên binh vạn mã đến đè bẹp tên hoàng tử không biết trời cao đất dày là ta đây. Đó chính là mục đích của ta. Việc hy sinh pháo đài Apta sẽ mất đi ý nghĩa nếu Ax không đem một đạo quân khổng lồ ra để đánh đổi lấy nó.”
Orba chợt nghĩ, đây cũng là lần đầu tiên cậu nói lời gan ruột trong thâm tâm với công chúa Vileena.
“Đưa cô đi Birac cũng là một kế để dụ Ax tưởng rằng ta muốn quyết một trận sống mái với ông ta. Ta nói thế này có thể sẽ làm cô giận nhưng nếu cô muốn ở lại Birac-“
“Đã biết sẽ làm ta nổi giận thì hoàng tử điện hạ đừng nên nói ra làm gì. Suy đoán của ngài không sai đâu, ta đảm bảo đấy.”
“Ờ...ừ.”
“Gil gãi mũi. Hình ảnh một cậu thanh niên mới lớn thật không ăn nhập gì với một vị chỉ huy táo tợn dám đánh bom pháo đài của chính mình.
Lúc này đây, những mảnh vỡ trên tường và trần pháo đài Apta đang rơi lả tả xuống sân và các hành lang bên dưới. Nhiều đoạn tường thành đã biến thành đống gạch vụn, các tháp canh biến dạng trong ngọn lửa cháy hừng hực.
Binh lính Taulia, những kẻ vừa mới xâm phạm vào bên trong pháo đài chắc chắn là đang bị trận đánh phá làm cho hoang mang tột độ. Thế trận đột ngột xoay chiều, dường như việc Ax Bazgan bị buộc phải rút quân chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.
*
Ravan Dol đang sững sờ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời. Ông thậm chí còn không nhận ra con rồng mình cưỡi đang mất kiểm soát và đang cố hất ngã ông.
Dẫu vậy, sự ngạc nhiên trong ánh mắt vị quân sư già nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, ông bình tĩnh quan sát và bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Triệt tiêu pháo binh địch giờ lại thành ra phản tác dụng.
Quân đội Taulia không còn nguồn hỏa lực nào đủ khả năng bắn hạ chiếc chiến hạm kia. Bản thân Ravan cũng không ngờ quân địch lại đi phá hoại pháo đài của chính mình. Những tiếng nổ khiến cho cả quân lính lẫn bầy rồng đều phải dao động.
“Ngoan nào! Ngoan nào!” Ravan vừa lớn tiếng quát vừa giật dây cương.
Trong hoàn cảnh như thế này, các kỵ sĩ thường sẽ cho lũ rồng ngửi một loại thuốc bột do chính Ravan bào chế. Chỉ một chút thôi là đủ để kìm chế cơn kích động của chúng, ngặt nỗi loại thuốc này lại gây tê liệt cơ bắp, khiến lũ rồng trờ nên vô dụng.
“Anh em! Đừng hoảng sợ.”
Quân sư Ravan Dol đã trấn an được con rồng của mình. “Nhìn đi!” Ông chỉ tay lên trời.
Nhận lệnh của Ravan, chiếc phi hạm của quân Taulia đã quay trở lại và ngay lập tức lao vào tấn công tàu Dhum. Ông đã phán đoán đúng, con tàu lúc nãy của Mephius chỉ là mồi nhử. Trận không kích thành Apta đã bị gián đoạn.
“Trước khi con tàu đó quay lại, chúng ta phải đảm bảo đường rút lui cho bầy rồng cỡ lớn và cỡ vừa. Các đơn vị kỵ sĩ cưỡi rồng cỡ nhỏ nhanh nhẹn sẽ đến hợp binh với Chúa công và đưa ngài ấy về, bằng vũ lực nếu bắt buộc!”
“Nhưng thưa ngài, chúng ta đã tiến xa đến như thế.”
“Đồ ngu! Bọn chúng cố tình thả cho chúng ta tiến xa thì có! Làm như ta bảo, mau lên!”
Kẻ ngu đần ở đây là mình chứ đâu phải ai khác.
Ravan nhìn đội kỵ sĩ cưỡi rồng Tengo phóng đi hết tốc lực, trong lòng phải nín nhịn nỗi nhục nhã ê chề đến độ muốn rút dao cắt cổ tự sát cho rồi.
Dẫu vậy, đôi mắt từng trải của ông vẫn bình tĩnh nhận định tình hình.
Nguy cơ chiếc phi hạm mồi nhử kia quay lại vây đánh quân Taulia vẫn còn đó, nhưng...
Chiến hạm Mephius không phóng phi thuyền nhỏ ra. Bọn chúng không có đủ quân, nhưng ta thì có. Nếu ta tung đội phi thuyền nhỏ ra giao chiến và đẩy lùi chiến hạm địch thì quân ta sẽ có cơ hội rút lui.
Ngoài ra, quân Mephius đã phải trả giá đắt cho trận chiến này. Đổi lại, nếu quân Taulia không bị tổn thất nặng nề thì tương quan lực lượng sẽ càng nghiêng về một phía. Đây vẫn có thể coi là chiến thắng nếu họ có thể giữ thương vong ở mức tối thiểu.
Tạm rút về Taulia, chỉnh đốn quân ngũ rồi lập tức quay lại đánh chiếm pháo đài rệu rã này.
Ánh mắt Ravan Dol dõi theo trận không chiến đang nổ ra giữa hai chiếc phi hạm trong khi đầu óc bắt đầu toan tính cho những nước cờ tiếp theo.