Rakuin no Monshou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 325

Tập 03 - Chương 7: Bia mộ kiếm (part2)

Part 2

Một lượng lớn nguyên vật liệu đang chồng thành đống gần khu chuồng rồng. Pháo đài Apta chỗ nào cũng bị hư hại nhưng khu vực này rõ ràng là đang được ưu tiên sửa chữa. Nguyên nhân đương nhiên là do lũ rồng hiện đang bị nhốt tạm trong cũi vận chuyển. Việc chúng lên cơn kích động đập phá cũi hay quay ra đánh nhau, gây ra những tổn thất không đáng có luôn mà một nguy cơ thường trực.

Dẫu vậy, chỉ riêng sự hiện diện của Hou Ran ở khu chuồng rồng đã đủ để khiến cho tình hình trở nên dễ chịu hơn. Cô thường xuyên đưa bầy rồng cỡ lớn ra ngoài sân vận động, trong khi rồng cỡ vừa và cỡ nhỏ sẽ thao luyện cùng với kỵ sĩ dưới sự giám sát của cô, đảm bảo sao cho không con rồng nào bị bức bối.

Sáng hôm ấy, Krau khật khưỡng đi ra chỗ miệng giếng gần khu chuồng rồng, đầu óc hãy còn ong ong sau một đêm rượu chè be bét. Chợt để ý thấy cảnh tượng kỳ dị đang diễn ra trước mắt mình, cô nàng sửng sốt đến mức thả rơi luôn cái gàu múc nước.

Đằng kia, Hou Ran đang ở trong cũi nhốt rồng. Cô đang kì cọ cho lũ rồng bằng một cái bàn chải dài chuyên dùng để cọ sàn tàu. Một nhóm đàn ông đang sợ sệt đứng vây quanh cũi, thỉnh thoảng lại thay nước theo chỉ đạo của Ran.

“Dừng lại! Dừng lại! Cô nghĩ mình đang làm gì thế hả?”

Krau quên bẵng luôn cơn váng đầu của mình. Cô nàng chạy xộc tới, tin chắc rằng một thằng cha thô bỉ nào đó đã bắt cô gái nô lệ kia phải làm việc này để mua vui.

“Lũ rồng đều rất vui vẻ mỗi khi tôi làm như vậy.” Cô gái kia lại tỏ ra bình thản đến lạ.

Quả thật, mỗi lần cô chà bàn chải là con rồng lại ưỡn lưng rên rừ rừ, đuôi đung đưa nhè nhẹ.

“Làm như tôi quan tâm ấy!” Krau hét. “Đừng nói là thực ra cô không quen chăm sóc rồng nhá. Cô có thể xin Sếp cho làm công việc nào dễ dàng hơn cơ mà.”

“Việc dễ dàng? Ví dụ?”

“Xem nào... cô còn trẻ, cũng xinh xắn lắm. Cứ việc lại gần người ta rồi cười duyên thôi. Hồi xưa tôi chỉ cần giở chiêu này là được trốn lao động khỏe re. Địa vị xã hội không thành vấn đề vì đàn ông vốn là những sinh vật đơn giản. Chỉ cần thì thào rót lời đường mật vào tai, nhún mình e lệ thêm một tí. Nếu cô bồi thêm câu ‘Dẫu biết thân phận khác nhau nhưng em không thể chôn giấu tình cảm trong tim’ thì tuyệt cú mèo luôn.”

Lúc ấy, nhóm binh sĩ đang có mặt quanh chuồng đều phải rùng mình, không phải vì giọng điệu õng ẹo thấy gớm của Krau mà là do Ran vừa bật cười khúc khích. Dễ chừng bọn họ đang sợ hơn cả lúc nhìn cô tắm cho lũ rồng.

“Để tôi dạy cho cô vài chiêu. Hát hò nè, khiêu vũ nè, sau đó sẽ đến mấy chủ đề thu hút đàn ông.”

“Coi bộ khó hơn chăm sóc rồng á.”

“Dễ ợt mà. Chí ít thì cô khỏi phải lo bị rồng xé xác. Nhanh nhanh ra ngoài hộ cái. Nguy hiểm lắm. Tôi không dám nhìn đâu.”

“Để dịp khác nhé, tôi sẽ học thử xem sao.”

Ran cọ bàn chải vào mạng sườn một con rồng Baian trong khi một con khác bắt đầu chìa lưng ra đòi được chăm sóc. Cô nhẹ nhàng giơ tay lên gãi cổ nó.

*

Ngay khi về đến Apta, điểm đến đầu tiên của Orba là thư phòng của hoàng tử, nay đã được chuyển vào trong trại lính. Cậu dự định sẽ giải quyết nốt công việc nhưng lại sực nhớ ra một chuyện.

Orba kiểm tra xem xung quanh có ai không rồi thò tay vào ngực áo, lôi ra một miếng kim loại bị biến dạng. Lâu nay cậu vẫn luôn nhớ phải xử lí cho xong vấn đề này, ngặt nỗi những sự kiện gần đây cùng khối lượng công việc khổng lồ đã khiến cậu quên bẵng mất.

Và rồi Orba quyết định sẽ một mình đi đến chỗ thợ rèn. Trên đường đi dọc theo khu vườn dẫn từ ngoài cổng vào trong khuôn viên pháo đài, cậu chợt dừng bước khi thấy bóng lưng của một ông già. Ông ta có mặt trong đội ngũ thợ rèn của pháo đài trong chuyến thị sát lần trước.

Ông già tóc tai bù xù nọ tên là Sodan. Vẻ ngoài già nua là thế nhưng ông vẫn nói mình chưa đến 60 tuổi. Orba cất giọng gọi rồi lại gần. Sodan ngoảnh lại. Ánh mắt ông mang nhiều nét nặng nề hơn là tinh anh, khiến người ta e ngại liệu ông có còn đang minh mẫn không. Dẫu vậy, ông vẫn nhận ra hoàng tử Gil và cúi đầu thi lễ.

“Thưa, hoàng tử điện hạ gọi gì lão?”

Sodan đón lấy cái huy chương do hoàng tử đưa và nhận sẽ sửa chữa nó. Orba đang định quay lưng đi thì chợt để ý thấy một loạt những thanh kiếm đang cắm dưới đất. Lần trước đi qua đây cậu cũng thấy như vậy. Hình như lúc nãy Sodan lúi húi nhặt lại những thanh kiếm bị văng ra rồi trả nó về chỗ cũ. Nảy dạ hiếu kỳ, Orba hỏi Sodan.

“Thưa, đó là bia mộ.”

“Bia mộ ư?”

“Mấy thanh kiếm đằng đó đều do tay lão làm. Trên mặt kiếm khắc tên một người lính đã tử trận. Chỉ những người lão còn nhớ mặt mũi tên tuổi thôi, chứ tất cả thì nhớ sao xuể.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ấy chết, lão nói vắn tắt quá. Đằng kia là bia mộ tưởng niệm những người lính đã ngã xuống ở thành Apta, ý lão là như thế. Lão đã dành gần như cả đời trong thành trì này, đã thấy không ít thanh niên trai tráng bỏ mạng rồi. Cao quý như hoàng tử điện hạ chắc không hiểu đâu. Binh lính chết trận không có mồ riêng, chôn lẫn lộn hết với nhau thôi. Thế nên lão mới khắc tên lên kiếm, hi vọng ít nhiều gì thì linh hồn chúng nó cũng có chỗ mà về. Chỉ tiếc là chừng này chưa thấm vào đâu. Hồi quân Garbera chiếm thành, người chết nhiều lắm.

Ra là như thế. Orba lẩm bẩm. Ánh mắt cậu lướt qua từng bia mộ. Thật vậy, trên bề mặt mỗi thanh kiếm đều có khắc chữ. Milan, Ceed, Raphael, Agnas... Cậu lần qua cái tên của những kẻ không hề quen biết, không dính dáng hay có ích lợi gì cho cậu. Rồi cậu đột nhiên nhận ra một điểm tương đồng. Không, không phải những cái tên. Lối khắc chữ trên mặt kiếm, Orba nhận ra nó.

Lúc ấy, Sodan đã trả hết kiếm về chỗ cũ và đang sửa soạn cáo lui. Orba gọi giật ông lại.

“Ngươi nói...tất cả những thanh kiếm ở đây đều do ngươi làm?”

“Vâng. Có chuyện gì vậy?”

“Ngươi...Thế ngươi có nhớ cái này không?”

Orba vội vàng nắm lấy thanh đoản kiếm đeo bên hông như thể mình không được phép lãng phí một giây nào. Thanh đoản kiếm dài tầm 60 centimet, trên mặt kiếm có khắc chữ. O-R-B-A. Tên của cậu.

“Hửm?” Sodan nhíu mày. “Đây đích thị là do lão làm. Có điều, thanh đoản kiếm này chắc chắn là không xứng đáng để một người vĩ đại như hoàng tử điện hạ dùng làm vũ khí phòng thân. Hay Điện Hạ vừa nhổ nó ra... không, lão nhớ mình không bao giờ đem thanh kiếm bé thế này ra làm bia mộ cả.”

“Ta được người khác gửi gắm lại. Ngươi còn nhớ không? Ắt phải có ai đó yêu cầu ngươi rèn thanh kiếm này. Anh ta đang ở đâu? Có còn ở Apta không hay đã đi đâu rồi?”

Orba, tay vẫn cầm lăm lăm thanh kiếm, áp sát Sodan trong vô thức. Người ngoài nhìn vào dễ hiểu lầm rằng cậu đang toan đâm ông cụ già.

Tuy nhiên, Sodan không mảy may run sợ.

“Lão không nhớ.” Ông nghĩ ngợi một lúc rồi đáp. “Lão đã rèn ra không biết bao nhiêu món vũ khí rồi. Đối với lão, chúng giống như đồ chơi trẻ con vậy. Chỉ cần nhìn kiểu dáng là lão biết ngay cái nào là của mình nhưng nhớ tường tận đến cả người mua nữa thì không, lão không nhớ.”

Sodan nói đoạn rồi chìa tay ra. Lồng ngực Orba quặn thắt, cậu đau khổ trao thanh kiếm cho ông. Người thợ rèn già nheo mắt soi xét nó dưới mọi góc cạnh.

“Thanh kiếm này chưa quá cũ.” Ông lẩm bẩm. “Mười năm, không, không đến nối đó. Cùng lắm là năm, sáu năm. Xem nào, cân bằng đối trọng giữa cán kiếm và lưỡi kiếm cũng hơi khác thường... Điện hạ còn nhớ tên người đó không?”

“Tên là Roan.”

“Roan...Roan...Hừm. Lão đã nhận làm nghĩa là chí ít cũng phải có chút ấn tượng, nhưng cũng có hàng tá người như thế. Trí nhớ của lão mông lung lắm nên không dám chắc.”

“Làm ơn đi. Cố nhớ xem. Ta sẽ làm bất cứ việc gì.”

“Cho dù Điện hạ có nói vậy... Lão biết thanh kiếm này hơi khác so với loại thông thường...nhưng tại sao...”

Sodan gật gù một hồi rồi bỗng mở to mắt. Á! Orba cản tưởng như mình vừa ngừng thở.

“Nhớ ra rồi! Một yêu cầu kỳ quặc, hình như là đặt làm cho người nhà chứ không phải cho bản thân.”

“Đúng lắm! Đúng người đó rồi!”

“Hình như anh ta đã đem gần hết tiền lương ra để đặt làm thanh kiếm này. Hồi ấy lão bận lắm nhưng cũng mủi lòng trước sự kiên quyết của cậu ta nên mới nhận lời. Yêu cầu rèn một thanh kiếm vừa tay trẻ con. Bản thân lão cũng chưa bao giờ làm ra món nào như thế nên cũng ngứa tay muốn thử.”

“Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Roan?” Orba gặng hỏi. Cậu đã hoàn toàn quên mất cái mặt nạ ‘hoàng tử Gil’ mà mình đang đeo.

“Sau đó...” Sodan rụt vai lại. “Cậu ta chỉ là một tên lính quèn ở thành Apta. Dĩ nhiên-“

Đáng lẽ Orba phải chăm chăm chú ý vào Sodan nhưng trong lúc ông còn đang nói chưa dứt câu, cậu bỗng cảm thấy một thứ gì đó kinh khủng vừa dấy lên nơi khóe mắt. Cậu ngoảnh sang nhìn. Không có ai, ngoại trừ những thanh kiếm vẫn đang cắm xuống nền đất.

“Ah.”

Sodan thở dài nhìn theo Orba. Cậu lẳng lặng bước tới, mắt dán chặt vào vệt chữ khắc trên một thanh kiếm nọ. Cậu nhổ nó lên và nhìn thật gần. Những kí tự của cái tên được khắc trên mặt kiếm vẫn không thay đổi.

R-O-A-N.

“Lần cuối cùng lão thấy cậu ta là vào lúc quân Garbera công thành.” Giọng Sodan nghe sao mà xa xăm. “Điện hạ biết đấy, các cấp chỉ huy đều đã bỏ trốn hết rồi nhưng quân lính đâu có biết. Một binh sĩ bị bắt làm tù binh sau này kể lại, đến phút cuối cậu ta vẫn động viên mọi người chiến đấu, vẫn tin tưởng vào quân cứu viện. Rốt cuộc, cái xác không hồn của cậu ta lọt thỏm giữa những chồng xác lính Mephius. Lão khắc tên lên thanh thanh kiếm này để tưởng nhớ đến cậu ta. Roan.”

“Không-Không thể nào.” Orba lẩm bẩm, giọng khàn vỡ. “Ông nhớ nhầm rồi. Có nhiều người tên là Roan lắm cơ mà. Đây không phải là Roan mà tôi biết.”

“Hình như Điện hạ rất coi trọng cậu ta. Xin chờ chút.”

Sodan quay vào trong xưởng rồi trở lại với một cuộn giấy da trong tay. Orba đón lấy nó rồi run run mở ra.

Một bản vẽ thiết kế. Orba nuốt nước bọt. Cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là do Roan vẽ. Nó mô tả chính xác cái tên ORBA phải khắc ở vị trí nào. Bên dưới bản vẽ thanh kiếm còn có một bức phác họa hình bàn tay.

“Làm chuôi kiếm sao cho vừa với bàn tay cỡ này, cậu ta nói thế.”

Orba run rẩy.

Sau rồi, khi Sodan đã trả kiếm về chỗ cũ rồi xin cáo từ, Orba vẫn đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu. Cậu ướm tay lên bản phác ấy. Đương nhiên, bây giờ tay cậu đã to quá rồi, không khớp với hình vẽ nữa nhưng cậu dám chắc trên mặt giấy vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Gặp lại sau nhé Orba.

Hơi ấm của người anh trai không hiểu vì sao lại muốn bắt tay mình, sáu năm về trước.

Có khi nào Roan làm thế là để chuẩn bị cho thứ này? Dùng chính bàn tay mình để ước lượng bàn tay của em.

Orba đứng đó, run rẩy...

*

Vào lúc Vileena lên bãi đáp phi thuyền để chào đón hoàng tử Gil thì ngài đã rời tàu rồi. Cô bèn đến thư phòng tìm nhưng lại được cho biết là ngài vẫn chưa về.

Bản thân Vileena cũng không nhất thiết phải gặp Gil, ngặt nỗi một khi đã đặt mục tiêu thì cô phải làm đến cùng. Có điều, không có công sự quan trọng mà lại chạy ngang chạy dọc đi tìm hoàng tử thì thật không thể chấp nhận được. Vậy nên Vileena phải nghĩ ngợi tìm vài cái cớ cho hợp lẽ.

Hoàng tử chắc chắn sẽ mở cuộc họp bàn về vấn đề chi viện cho Garbera. Ta sẽ bắt hắn cho phép ta tham dự.

Hiện giờ, Vileena đa có một lí do để bao biện cho chuyến viếng thăm của mình. Tuy nhiên, nếu cô quấy rầy hoàng tử quá đà thì sẽ chỉ tổ phản tác dụng.

Trước hết, phải nói vài câu tán dương để làm hắn cao hứng. Cô nghĩ thầm. Đối phó với trẻ con cũng khó ra phết.

Vileena nhoẻn miệng cười. Cô cho rằng mình đã bắt đầu xích lại gần hơn với hoàng tử Gil.

Công tác sửa chữa đang được tiến hành khắp trong và ngoài pháo đài Apta. Đa số những người đàn ông đang hối hả qua lại đều cởi trần. Vileena cũng thấy gò má mình hơi nóng lên nhưng cô vẫn bấm bụng nhẫn nhịn, dò hỏi tung tích hoàng tử Gil.

“Điện hạ vừa lên trên cầu thang trung tâm cách đây không lâu.”

“Cảm ơn ngươi.” Vileena nói đoạn rồi bắt đầu chạy vụt đi. Một người trong nhóm thợ gọi với lại.

“Bên trong pháo đài có nhiều chỗ dễ bị sập, rất nguy hiểm. Công chúa đừng lại gần những khu vực bị giăng dây chắn!”

Vileena không trả lời, chỉ vẫy tay ra hiệu đã hiểu.

Nhóm thợ bất giác cùng quay ra nhìn nhau, cười xòa.

*

Orba đang ở trên tầng thượng pháo đài.

Đây thực ra là gian phòng bên dưới tầng thượng vì phần lớn sân thượng đã bị trận không kích phá hủy. Quanh phòng vương đầy gạch vụn, vết bồ hóng, sàn phòng rạn nứt, sụt lún, tường bao cũng bị thổi bay mất một nửa. Bên ngoài kia, những tầng mây đen dày đặc đang dần bao lấy bầu trời nhuộm màu đỏ rực lúc chiều tà của thành Apta.

Chết.

Tại đây, trong tòa lâu đài đổ nát với những hành lang và sườn đồi đẫm máu, Orba đang bị ý nghĩa của từ [chết] làm cho choáng váng. Ánh nắng chiều đỏ rực như máu đập vào mắt cậu, khiến cậu liên tưởng mình là Roan đang nhìn những thi thể nằm chồng chất lên nhau.

Chết rồi ư?

Orba vừa nhắm mắt lại đã thấy cảnh tượng đó hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Roan, trên người mặc bộ áo giáp quá khổ, tay cầm thanh kiếm nặng nề không vừa sức, hết lời động viên bạn bè, những người đã không còn ý chí chiến đấu rồi xông lên, tin tưởng rằng viện binh đang đến.

Orba quỵ gối, tay chống sàn, cảm giác như thể mặt sàn sắp sập xuống bất cứ lúc nào.

Đến muộn quá.

Nước mắt rơi lã chã.

Bọn chúng đến muộn quá phải không anh?

Đâu đó trong thâm tâm, cậu hiểu Roan không có cơ may sống sót. Cậu đã nhận ra sự thật đó suốt sáu năm nay rồi. Dẫu vậy, cậu vẫn không chấp nhận nó, trừ khi mình đã tận mắt kiểm chứng. Một ước muốn cỏn con, cỏn con đến mức khó có thể coi là một niềm hi vọng.

Để rồi, khi trở thành thế thân cho hoàng thái tử, Orba lại nhìn thấy nó. Chút ánh sáng nơi cuối đường hầm. Hi vọng lại được nhen nhóm. Cậu chạy về phía nó, tưởng rằng mình sẽ thoát ra, sẽ lại được nhìn thấy ánh ánh mặt trời. Cậu nghĩ, nếu giành được quyền lực dưới thân phận hoàng thái tử, rồi sẽ có ngày cậu đoàn tụ với Roan, Alice và mẹ.

Và giờ, cậu nhận ra tất cả đều là ảo tưởng.

Tuyển thêm lính à?

Orba kinh tởm chính bản thân mình lúc nghĩ đến phương án ấy. Kẻ cầm quyền chỉ nhìn người lính qua những con số. Roan là một trong số đó. Anh chết mà không ai hay biết, không ai ghi nhớ. Rồi khi trận chiến kết thúc, anh bị gộp chung vào cùng một con số thống kê thương vong.

Mình không khác gì Oubary. Mình không khác gì bọn quý tộc thối nát Mephius.

Trong lúc Orba đổ gục xuống, lớn tiếng gào khóc, cậu không hề hay biết rằng có một người khác đang ở sau lưng mình. Cô ta đứng chôn chân tại chỗ rồi giật mình bỏ chạy xuống cầu thang, như thể mình vừa nhìn thấy điều không nên thấy.