Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 3: Chiếc mặt nạ mới
Part 3
Quay ngược thời gian một chút, dưới góc nhìn của Vileena Owell, Đệ tam công chúa của Garbera.
Cũng giống như Orba, bao nhiêu ánh mắt đều dồn vào cô khi cô bước đi dọc theo hành lang. Vài người thở dài buồn bã. Vileena thả đầu óc theo điệu nhạc trên đường đi, gần như không quan tâm gì đến chúng.
“Chà, thần thấy rằng ít nhất chỗ này cũng có tí chút văn minh,” Theresia, người đang đi bên cạnh cô, vừa nói vừa gật gù.
Vileena cũng nghĩ như vậy. Thấy công chúa khẽ gật đầu tỏ ý tán thành, Theresia nói thêm,
“Nhưng thưa công chúa, xin hãy cẩn thận lời nói. Xin đừng nói những câu như ‘lũ người vượn có chút trí tuệ’ hay ‘hậu duệ của bọn orge thích chém giết’.”
“Chỉ cần có Theresia ở bên,” Vileena cười, “thì dù ở Mephius hay những vùng đất bang giá cô quạnh hay bất cứ nơi nào đi nữa, ta cũng khó có thể thấy chán được.”
Theresia đã chăm sóc Vileena từ khi cô mới sinh và đã luôn hành động như người bảo hộ cho cô. Dù cho tóc đã bắt đầu điểm bạc, bà vẫn có thể pha ra mấy câu bông đùa nguy hiểm như thế này mỗi khi có hứng.
Bước vào sảnh đường, Vileena nở nụ cười khôn khéo với nhóm quý tộc người Mephius lại gần chào đón cô. Còn Theresia thì phải đứng lùi ra sau.
Đây không phải là lần đầu Vileena trao đổi với quý tộc người Mephius. Những cuộc nói chuyện trước đây đều có vẻ thù địch rõ ràng. Cô phát ói trước dáng vẻ trang trọng văn minh mà bọn chúng khoác lên mình.
Cô thả lỏng người khi màn chào hỏi đã xong xuôi.
“Mặc dù vậy, người ở đây có thái độ bảo thủ kỳ lạ đối với phụ nữ. Khi đặc sứ chịu trách nhiệm bàn thảo chuyện hôn sự nhắc đến niềm đam mê lái phi thuyền của ta, bọn chúng không một tên nào là không trợn tròn đôi mắt. Ở Mephius, phụ nữ không được phép cưỡi ngựa cưỡi rồng, có khi còn không được mặc quần áo mà để hở mắt cá chân.”
“Chà, thần dám chắc là công chúa đủ nam tính trong mắt chúng. Thần cũng thấy hơi khổ thân cho hoàng tử Gil Mephius, hôn phu của Người. Một hoàng gia ‘kiêu hãnh và giàu truyền thống’ mà lại phải chấp nhận cô công chúa tomboy của Garbera về làm dâu. Không phải với ai khác mà lại là với hoàng thái tử kế vị ngai vàng, chấp nhận Người làm hoàng hậu trong một tương lai không xa.”
“Đôi bên cùng đau khổ thôi,ta và hắn cũng đâu khác nhau là mấy,” Vileena cười như mếu rồi đưa tay lên chỉnh lại tóc. “ Có thể ta hành xử có hơi giống con trai, nhưng kẻ ta sắp phải sánh vai là đệ nhất hoàng tử của Đế Quốc Mephius, Gil Mephius. Ta chưa từng nghe ai nói lời nào tốt đẹp về hắn hết. Tên đặc sứ thì có, những lời bịa tạc tâng bốc quá đáng. Nghe chối tai đến mức ta cảm thấy chính người nói còn không tin nổi chứ đừng nói gì người nghe. Thật đáng thương.”
Gil Mephius, mười bảy tuổi, trưởng nam và là hoàng thái tử kế vị ngai vàng, người một ngày nào đó sẽ trị vì Đế Quốc Mephius. Người đó sẽ trở thành chồng của Vileena, dù cô mới chỉ nhìn thấy tranh chân dung của hắn.
Hôm nay là lần đầu đầu tiên hai người gặp mặt nhau. Ngày hôm sau, lễ cưới sẽ được cử hành tại lễ đường trên đỉnh thung lũng theo tục lệ Mephius. Đến ngày thứ ba, họ sẽ lên đường đến vương đô của đế quốc Mephius, nơi tiệc chúc mừng được tổ chức.
Điều quan trọng ở đây không phải chỉ có mỗi lễ cưới này. Cùng với nó, quan hệ liên minh giữa Mephius và Garbera sẽ được thiết lập. Cuộc chiến dai dẳng suốt hơn mười năm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Đương nhiên là Vileena cũng mong đợi chuyện đó. Nhưng những lời xì xào của thiên hạ về vị hoàng tử đó ─ hôn phu của cô ─ lại không hề có lấy một chút tốt đẹp nào. Một kẻ hèn nhát, khác xa với vua cha của mình, hoàng đế Guhl Mephius. Còn có những tin đồn về những cuộc ăn chơi trác táng suốt ngày đêm và cả tính cách quái gở nữa.
“Họ nói hắn là một thằng ngốc,” Khi phụ vương thông báo với Vileena về việc đính ước, cô đã nói thẳng như thế.
Đúng ra là Vileena đã được hứa hôn với một người đàn ông tên Ryucown, một vị tướng quân chỉ huy tàu không hạm. Ngài ấy là người can đảm, bất khuất và từng được khen tặng với những chiến công đã lập trong cuộc chiến với Mephius. Cũng trong hoàn cảnh chiến tranh đó, ngài ấy đã được đính ước với Vileena, đệ tam công chúa của vương quốc.
Vileena đã từng gặp người này, dù cho nó không có được kịch tính hấp dẫn như cái cách người dân vẫn bàn tán đến tận bây giờ. Hồi đó cô mới chín tuổi thôi.Bốn năm sau, khi chuyện đính ước đã được xác định, họ gặp lại nhau. Bản thân cô cũng không có ấn tượng rõ ràng về con người anh ta.
Lúc họ gặp lại nhau, Ryucown đã có hàng tá những chiến công vang dội nhưng lại tỏ ra nhút nhát đến khó tin. Anh ta không nặn ra được chuyện gì để nói với công chúa và cái điệu cười ngượng ngập đó cứ như thể anh ta đang tự chơi khăm mình. Vileena cũng không biết mình nên thích hay nên ghét, chỉ biết rằng hôn sự này là đúng đắn, vì lợi ích quốc gia dân tộc.
Nhưng vài tháng sau đó, cuộc chiến bắt đầu rơi vào thế giằng co. Cô biết, mười năm chiến tranh đã làm hao tốn sức lực của nhân dân và quân đội như thế nào. Một bộ phận quý tộc, hiệp sĩ và dân thường đã kêu gọi chiến đấu đến cùng, nhưng đó chỉ là nhóm thiểu số.
Phụ vương của Vileena, vua Ainn Owell Đệ Nhị, lại không có tính cách táo tợn như Guhl Mephius. Ông chỉ nói đúng một từ ‘làm ơn’ khi gặp con gái mình và Vileena cũng đáp lại đơn giản ‘con xin chấp nhận’. Cô biết mẫu hậu và Theresia đều đang khóc không ra tiếng sau lưng mình.
Rồi cách đây vài hôm, cảm thấy như cả phần xác lẫn phần hồn bị xé nát ra, cô đến thăm người ông mà mình hằng yêu quý, Jerog Owell, để nói lời từ biệt. Nàng công chúa cứng đầu lòng đầy kiêu hãnh, thích cưỡi ngựa, lái phi thuyền, đã từng bắn súng, lại trở về như một đứa trẻ trong mắt ông nội. Cô muốn mãi mãi được ngồi lên đùi ông, nghe kể truyện về những anh hùng.
Điều đó đã phải gạt sang một bên vì cô phải đến nơi này.
Không, thật tốt khi Vileena có thể lưu lại được những ký ức của ông nội. Vì quốc gia, vì cha cô, vì ông nội mà cô mới bước vào lãnh thổ của kẻ thù với ý chí chiến đấu bừng bừng.
Đúng, bọn chúng là kẻ địch. Mới đây thôi hai nước vẫn còn đang chiến tranh. Vileena hiện đang ở giữa quân thù.
Chúng đã giết rất nhiều người, có cả những người Vileena từng quen biết. Đương nhiên là phía bên kia cũng có thể đang nghĩ điều tương tự, nhưng công chúa Vileena chưa chín chắn đến mức sẵn sàng xí xóa chuyện đã qua.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Cô lấy lại vẻ bình thản khi nghe Theresia nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai. Có rất nhiều quý tộc Mephius đang dõi mắt vào họ. Ở giữa có một chàng trai mặc lễ phục trắng.
“Hoàng tử đệ nhất của Mephius, Gil Mephius.”
“Phải rồi,” Vileena nói.
Gương mặt cô hơi cứng lại, nhưng vẫn khá hoàn mĩ.
Người kia hình như cũng đã nhận ra. Gã quý tộc béo ục ịch thì thào gì đó vào tai hoàng tử. Sau đó hắn ta bước về phía họ với vẻ lo lắng trên mặt.
Nhìn thoáng qua, hoàng tử Gil trông không giống chút nào với tên nhu nhược yếu cơ mà thiên hạ vẫn đồn đại. Gương mặt hắn thanh tú nhưng dáng vẻ lại rắn rỏi đến bất ngờ. Đi đứng đàng hoàng thêm một chút là hắn sẽ trông giống một người đàn ông điển trai gan dạ. Nhưng mà…
Tên quý tộc hầu cận lại đi áp sát hắn như thể đang cầm tay chỉ việc vậy. Hắn vẫn còn bé lắm hay sao?
Dĩ nhiên là cô không thể nào biết được rằng ấn tượng đầu tiên của người kia về mình cũng y chang như vậy. Tệ hơn nữa, tên hoàng tử kia cứ bồn chồn, lóng ngóng không yên. Mắt hắn cứ láo liên hết chỗ này chỗ kia theo kiểu trẻ con lạc mẹ.
Trong khi Vileena vẫn đang lạc trôi theo thói quen nhìn mặt mà bắt hình dong thì bị Theresia khẽ khàng thúc cho một cùi chỏ. Cô vội vàng chỉnh lại thái độ của mình.
Hoàng tử dừng bước trước mặt Vileena. Cô cúi đầu theo lễ nghi và chờ hắn lên tiếng. Nhưng cô lại nghe thấy tiếng ho khan có vẻ như không phát ra từ cổ họng hoàng tử. Gã quý tộc to béo lại bắt đầu hạ giọng thì thào, hình như đang bảo hắn phải chào hỏi cô.
Trong trường hợp như vây, một quý cô phải biết mà làm như không biết. Đương nhiên là để vớt vát chút thể diện cho hắn ta trong lần đầu tiên gặp mặt hôn thê và cả thể diện của rất nhiều người khác.
“Thật hân hạnh khi được gặp ngài, thưa hoàng tử,” Vileena lên tiếng.
Theresia ngạc nhiên đến mức há cả miệng. Vileena tỏ vẻ không quan tâm, nhẹ nhàng dùng hai tay nâng tà váy lên và cúi chào.
“Tôi là đệ tam công chúa Vileena, con gái của đức vua Ain Owell Đệ Nhị của vương quốc Garbera. Từ giờ trở đi, tôi rất vui khi được tìm hiểu kĩ hơn về ngài.”
“À, ừ.”
Đó là lời đầu tiên hoàng tử thốt ra. Rồi hắn ta bắt đầu giới thiệu bản thân bằng cái giọng ngập ngừng nho nhỏ. Phần giới thiệu chán ngán nhất mà Vileena từng nghe trong đời
.Tên này sẽ thành chồng mình sao?
Vileena đã phải siêng năng tập luyện cách vừa cười vừa suy nghĩ chỉ để chuẩn bị cho ngày. Kết quả là gặp phải vị hoàng tử ‘khiêm tốn’ này. Lửa giận bắt đầu bùng cháy trong lồng ngực cô.
Nhưng ngược lại thì…
Ánh mắt đang hơi nhìn xuống của cô lóe lên một cảm xúc mãnh liệt Nếu hắn ta là người như thế này, biết đâu mình có thể thao túng được hắn.
Thao túng được hoàng thái tử nghĩa là có thể điều khiển được cả đất nước như con rối trong tay.
Đây cũng là một trận chiến. Giống hệt như ông nội đã từng nói. Trận chiến không có đổ máu, không có chết chóc.
Nếu cô có thể khiến cho hắn ta hành động theo ý mình, thì lợi ích cho Garbera sẽ còn lớn hơn cả khi họ chiến thắng cuộc chiến. Dù cho cô không thể tận dụng sở trường, dùng súng đạn hay phi thuyền để chiến đấu, nhưng Vileena tin rằng một khi đã đặt mục tiêu thì mình sẽ tìm ra cách.
Bản thân Vileena không nhận ra được rằng mình đang ‘chiến đấu cuộc chiến của phụ nữ’, cũng như cách cô không hiểu sự khác biệt giữa chiến tranh ngoại giao và chiến tranh súng đạn. Hiện giờ trong cô chỉ có một cảm xúc duy nhất đang bùng cháy.
Lúc này đây, chỉ có Theresia, người đã theo hầu công chúa từ khi còn nhỏ, là có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười vừa mới thay đổi trên mặt Vileena. Hoàng tử Gil của Mephius, hoàn toàn không hề hay biết về ý tưởng kinh khủng đang nhen nhóm trong đầu hôn thê của mình, vẫn đang nói về mấy chuyện không đâu với khuôn mặt cứng đờ.