Dịch bởi nhóm East of Eden.
---------------------------------------
Thực ra, quản lí của Jonghoon là một gã chuyên buôn chuyện, vì chỉ trong một tiếng mà anh ta đã nói đủ thứ vấn đề trên đời của bảy năm đi làm, phải nói là miệng anh ta không chịu ngưng.
Ví dụ như chuyện anh ta phải cúi đầu chào trong năm đầu tiên đến nỗi thoát vị địa đệm và về việc hồi xưa anh ta thường say sau năm ly rượu, nhưng sau khi được huấn luyện một khóa với các phóng viên giải trí và nhà sản xuất hàng đêm, tiền bối đã nới rộng giới hạn tận năm chai. Mà cứ nhiêu đây chuyện mà anh ta lặp đi lặp lại mãi.
Bạn đầu tôi có đối đáp thường xuyên nhưng không lâu sau, tôi đã mệt lả.
"Thật ư? Chúng em cũng…"
Trái ngược với tôi, tên phản bội vẫn giữ nguyên từ đầu đến giờ, cười và thuận theo những gì lời tiền bối nói.
Lí do cho việc này chỉ có một trong hai. Hoặc là anh ta thật sự hứng thú với mấy câu chuyện này hoặc do có kỹ năng giao tiếp tốt nên đến tôi cũng không nhận ra. Hiển nhiên nó sẽ là lí do sau. Vì hễ là người bình thường, thì sẽ không ai thấy mấy câu chuyện này thú vị chỗ nào cả.
“Ê Sunwoo.”
"Ừ?"
Tên phản bội nhìn lên đồng hồ mình nói.
"Sắp đến giờ mua đồ ăn trưa cho mọi người rồi."
"Được, để tôi."
Vào lúc tôi nhanh chóng đứng dậy thì tên phản bội nhét vào tay tôi một chiếc thẻ tín dụng.
"Sáng nay sếp đưa tôi cái này, ảnh còn dặn khi mua nhớ lấy hóa đơn."
"Ok, tôi sẽ quay lại liền."
Nhưng đến khi tôi lấy áo gió định rời đi thì bị gọi lại.
“Này, sẵn đường đi mua luôn cho tụi anh thứ gì đó nha. Đây.”
Vừa nói, quản lí Jonghoon đưa tôi một tờ hóa đơn 10 đô, thứ từng được giữ trong mấy ngón tay lông lá của anh ta.
Anh không thể tự tiện… Vậy ra khi người ta nói nếu bạn cảm thấy bất công thì đầu tiên bạn phải thành công trước đã là vầy.
“...Tiền bối muốn ăn gì?”
“Mấy thứ như nước ngọt hay bim bim, à, anh Jonghoon thích snack khoai tây.”
Cố lên nào Sunwoo, mình chịu được mà.
Tôi gài nút áo mình và bước ra tiệm. Tuy ngoài trời hơi se lạnh nhưng tôi lại có cảm giác mình vừa được sống lại, tôi cứ tưởng mình sẽ chết vì bầu không khí ngột ngạt trong đó chứ.
Trong lúc tôi bỏ tay mình vào túi áo và mới đi được vài bước thì cửa tiệm salon mở ra.
“Cho em đi chung với.”
Đó là Songha, cô bé có vẻ ngẫu hứng chạy ra do còn chưa kịp mặc thêm áo khoác.
“Sao vậy? Em cần thêm gì từ cửa hàng tiện lợi à?”
“Em muốn tự mua đồ em ăn cơ.”
“Được rồi, nhưng em phải gấp cỡ nào mà chưa kịp mặc thêm áo hả?”
“A… anh nghĩ ngoài trời lạnh lắm à?”
“Đương nhiên ngoài đây lạnh rồi. Nên nếu không muốn hiểu cảm giác lạnh thấu xương thì em mau mặc thêm thứ gì đi.”
Thế là một lát sau, Songha trong bộ đồ thể thao xuất hiện.
Chúng tôi giữ khoảng khác thích hợp với đối phương khi đi, tuy vậy, vẫn có đôi lúc quần áo chúng tôi vô tình chà vào nhau nhưng tôi thề rằng đây chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
Cũng có thể do cô ấy sắp có buổi phỏng vấn hôm nay nên em ấy nhìn tự nhiên hơn và đẹp hơn ngày hôm qua. Da cô ấy trông thật trắng và tươi tắn với mái tóc thẳng đen dài bay trong gió.
Ngay lúc chúng tôi đặt chân tới cửa hàng tiện lợi, Sonha đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Từ nam, nữ, già, trẻ, hễ ai thấy em ấy đều phải thả chậm bước chân lại.
Và dần dần, lúc họ lướt qua chúng tôi cũng là lúc họ đã bị thu hút bởi Songha, và khi cả hai bước qua nhau, những người qua đường đó đều không nhịn được, ngoái đầu lại ngắm em ấy thêm một lần nữa.
Đính chính lại là không phải vì mọi người nhận ra Songha là một thần tượng đâu, mà là vì cô ấy quá đẹp.
Dù tôi chỉ được ban khả năng nhìn thấu tương lai nhưng hiện tại tôi có thể biết câu hỏi trong đầu những ai đi qua, chắc họ đang tò mò mối quan hệ giữa tôi và Songha, mà nghĩ vậy khiến mặt tôi đỏ lên.
Chắc giờ trong đầu người qua đường hiện lên hàng loại các suy đoán về quan hệ chúng tôi như bạn bè, anh em hoặc họ hàng, rồi họ sẽ tự nhủ ‘Không đời nào hai người này đang hẹn hò đâu’ và sau đó hài lòng xác nhận rằng chúng tôi đi còn không chạm vai.
Nhưng chắc Songha mệt mỏi lắm khi đi đâu cũng trở thành trung tâm đám đông, em ấy có ổn không đây?
Lúc tôi nhìn qua, tôi thấy em ấy đang bình tĩnh chơi điện thoại. Vậy cô gái này có tinh thần thép hay đơn thuần là em ấy cũng không nhận ra? Tưởng chừng trên điện thoại cô ấy cũng là thông tin bài báo như Seoyoung nhưng tôi đã lầm.
Songha đang xem lịch sử cuộc gọi hoặc trang nhắn tin…Bộ em ấy đang chờ ai à?
Ring.
“Chào mừng quý khách.”
Vừa bước vào, nhân viên cửa hàng chào đón chúng tôi, nói đúng hơn là chào đón Songha.
Ở quầy trước, tôi lấy một chiếc giỏ màu vàng và đi quanh cửa hàng, đi được một lúc thì giỏ đồ đã năng ịch. Do mỗi khi tôi bỏ một món đồ nào đó vào giỏ, thì Songha sẽ chạy lòng vòng và vứt thêm hai hoặc ba thứ vào giò.
Sau khi lấy thêm vài hủ bánh pudding không béo cho Seoyoung, tôi đã sẵn sàng tính tiền thì tôi thấy kế bên mình trống không, Songha không có ở đây. Em ấy chạy đi đâu rồi nhỉ?... Trong lúc tìm kiếm Songha, tôi thấy em ấy thủ sẵn ở quầy tính tiền. Không, nói đúng hơn là em ấy đang nhìn chằm chằm thứ gì đó ở quầy.
Đó những cây chả cá xiên que nóng hổi, mấy cái chả này có đầy ở mấy cửa tiệm này nhưng tôi chắc chắn rằng hôm qua, không có bán thứ này. Có vẻ như Songha sành ăn đã ăn may vì mấy que này này trông khá ngon miệng đi.
“Em muốn ăn thử một cái không?”
“Hai cái được không anh?”
“Được rồi, em muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Dù sao đây cũng đâu phải tiền tôi đâu.
“Chúng tôi muốn mua mấy cái que chả cá này. Còn cần trả tiền trước không vậy?”
Khi tôi hỏi nhân viên bán thời gian ở đây, thì anh ta chẳng thèm nhìn tôi mà quay qua giải thích cho Songha.
Thế là đủ rồi, thằng simp chúa.
“Em có thể ăn trước rồi tính tiền sau.”
“Ok.”
“Thứ lỗi, cho anh hói cái… em là ca sĩ à?”
“Vâng, em là Lee Songha, thành viên nhóm nhạc Neptune ạ.”
“Quao, quao, thải nào! Chút cho anh xin một tấm với em được không? Anh sẽ làm fan hâm mộ của em nha.”
“Được chứ, cảm ơn anh.”
“Hay là chụp hai…”
Này, để tiếp chuyện với cậu sẽ khiến em ấy nghẹn giờ.
“Cậu tính tiền giùm tôi trước được không?”
Vì không thể để tên thu ngân làm phiền một cô gái đang ăn, tôi đưa cho cậu ấy một giỏ đồ nặng ịch, làm tên làm việc bán thời gian thể hiện sự khó chịu ra mặt khi quét mã hàng.
Songha ăn bảy que chả cá tại chỗ, em ấy ăn ngon miệng đến nỗi khiến tôi cũng phải nhìn theo. Vậy ra mọi người thích xem mukbang đến vậy… tôi cũng tò mò ăn thử bả que nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Dù gì cũng vì Songha đề nghị mua nó, nên chúng tôi mua thêm một tô chả cá, à, và một đống đồ ăn nữa.
Sau đó nhân viên cửa hàng nhờ tôi chụp ảnh và đưa tôi điện thoại cậu ta, khi xem lại ảnh, cậu ta làm ầm lên với vẻ mặt đen như đít đấy nồi.
Này, tôi chỉ làm theo ý cậu thôi, cũng đâu phải tại tôi mà mặt cậu nhìn như con mực mắc cạn trong ảnh đâu.
Lúc quay về cũng giống hệt như lúc đi, mọi người chụm lại như nam châm bám sắt. Và họ hướng các ánh mắt mê mụi và tràn đầy hứng thú tới Songha, còn cho tôi là sự đố kỵ và ghen tỵ.
Cơ mà lúc này vẫn có điểm khác nhau, đó là chúng tôi đã thân thiết hơn và đi gần hơn, chạm vai nhau. Có lẽ là nhờ mấy que chả cá chúng tôi cùng nhau ăn mà bầu không khí ngại ngùng giữa hai đứa đã giảm đi. Nhưng chỉ chút ít thôi, tầm cỡ tiến một nửa bước trên cả một chặng đường phải đi?
Trong lúc chúng tôi tán gẫu, Songha kiểm tra điện mình một lần nữa. Từ lịch sử cuộc gọi, tin nhắn và cuộc đối thoại trên Kakao… Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều nhưng khi nhớ lại điều Trưởng nhóm Park nói, tôi cần phải kiểm tra em ấy có đang hẹn hò hay không.
Có thể…
“Em đang đợi ai à?”
“Ừm, em đang chờ bố mẹ.”
Vậy ra không phải người yêu.
“Cảm ơn anh .”
Không biết vì sao, Songha lại cảm ơn tôi.
“Vì cái gì?”
Đừng bảo tôi rằng vì mấy que chả cá đi.
“Chả cá là anh dùng tiền công ty mua.”
“Không, anh nhầm rồi, ý em nói về việc anh đã đưa chúng em vào Idol Hàn Kế Nhiệm. Oppa Hyunjo có kể cho em nghe rồi.”
À, là vụ này.
Không ngờ được, thì ra Songha vẫn đang nghĩ tới Idol Hàn Kế Nhiệm ư?
“Thì, đây là công việc của anh mà, nên cũng là chuyện thường tình anh phải làm thôi.”
Tôi cố gắng để giấu biểu cảm và cảm xúc nhưng xem ra, tôi đã thất bại. Công việc của tôi? Chuyện thường tình? Có tên nhân viên mới làm hai ngày nào chém gió thế này không? Trên hết là, nếu tính theo thời gian cống hiến xã hội thì tôi phải gọi em ấy là tiền bối mới đúng.
“Nhưng là nhờ oppa, em mới hoạt động được nha.”
“Hmm?”
“Em thật sự luôn muốn làm việc.”
“Tính tới giờ, chúng em luôn có nhiều ngày nghỉ hơn đi làm, nhưng từ lúc này, chúng em cuối cùng đã có lịch trình ổn định. Em thích lắm. Mong rằng sau này Idol Kpop Kế Nhiệm sẽ không thất bại mà thật thành công nha.
“Đừng lo, nó sẽ thành công viên mãn thôi.”
Vì sau này chương trình sẽ có lượt người xem khủng và thậm chí còn ra thêm mùa sau nữa mà.
“Thật ư?”
“Ừ, giác quan anh tốt lắm.”
Thật ra trăm phần trăm mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ nha.
Giờ nghĩ lại về khả năng dự đoán của mình, tôi lại tò mò về tương lai Songha. Vì ai cũng có thể thấy, rằng em ấy sinh ra để trở thành người nổi tiếng mà.
Không biết em ấy của hai mươi năm tiếp theo sẽ ra sao ta? Vì dù Neptune có trở nên nổi tiếng và tiếp tục hoạt động, thì đến lúc đó họ đều về hưu rồi.
Mà các nhóm idol nữ năm xưa bây giờ đã ra sao? Một số sẽ cưới chồng, sinh con và xuất hiện trên các chương trình TV chăm trẻ. Còn một số thì tiếp tục sự nghiệp làm ca sĩ, hoặc nghệ sĩ solo. Số khác chuyển qua làm diễn viên… Vậy đâu sẽ là tương lai Songha chọn?
Mặc dù tôi có tò mò thế nào thì tôi cũng phải đành bó tay do không có khả năng tiên tri trợ giúp.
“Oppa nghĩ tụi em sẽ đạt hạng mấy?”
“Hmm, anh nghĩ vì các nhóm nữ hay được ít phiếu bầu hơn nên khó có thể đứng đầu… nhưng mấy cái thứ tự này quan trọng à?”
“Sao xếp hạng không quan trọng được?”
“Cũng đúng vì nếu được đánh giá cao…”
Đối với Neptune, nhóm xếp đầu từ dưới đếm lên về danh tiếng, sẽ là một đại thành công nếu họ nhờ đó trở nên nổi tiếng. Và nếu may mắn hơn, thì các bản album cũ của họ sẽ được mọi người một lần nữa đón nhận.
Yêu cầu được hạng nhất cho cuộc thi thì hơi quá, thay vào đó nếu họ được mọi người đón nhận nhờ giai điệu mà nhóm sáng tác sẽ tốt hơn nhiều.
Và sẽ không khác gì trúng số độc đắc nếu một trong các cô gái nên nổi tiếng nhờ sự quan tâm của khán giả chương trình hết.
“Ngoài ra, anh nghĩ nên đáng lo về phần mấy em phải ganh đua với các nhóm khác hơn.”
“Tạo sao vậy?”
“Vì không phải nó là phần khó nhất mà? Đấu tranh tâm lí và mấy thứ… Seoyoung hôm qua có nói đấy. Cái vụ nếu em ở bên nhóm khác sẽ bị cô lập đến phát khóc và bỏ nghề ấy. ”
Mặc dù trong nhóm Neptune, Songha là người mà tôi khó tưởng tượng sẽ khóc nhất nhưng…không có gì là chắc chắn từ khi xảy vụ việc với nhóm Mèo Ngào Đường, nó không phải thứ nên bị làm ngơ được.”
Được rồi, tuy tôi biết chuyện Mèo Ngào Đường chẳng được bao lâu nhưng tôi vẫn sợ có thể xảy ra chuyện xấu.
“Oppa à, anh nói anh có tận bốn đứa cháu gái phải không?”
“Đúng rồi.”
“Em cũng gần giống anh đấy, em có hai người chị và một đứa em, tính luôn bản thân mình thì tổng cộng gia đình em có bốn đứa con gái và cả bốn đứa chỉ sinh sau nhau một năm thôi.”
Chà, phải nói số lượng việc nhà mà bố mẹ Songha phải chịu sẽ khủng bố lắm đây.
“Em có thể sống chung với chị em mình, nên sao anh nghĩ em sẽ không sống được với mấy chị Neptune?”
Cái này, cũng hợp lí phết. Mấy đứa cháu tôi vì siêu quậy nên chưa có lần nào bị bắt nạt hết.
“Để hòa hợp với các chị em ở nhà và các thành viên nhóm thì em đã cố gắng lắm nhỉ?”
“Nếu so sánh thì em thích ở đây hơn, tại nơi này như thiên đường vậy.”
“Bộ nhà em tệ lắm à?”
“Cũng không hẳn, lí do em thích ở đây là vì các chị sẽ không giành kem với em.”
Thế là lần đầu tôi trò chuyện đoàn hoàn với Songha kết thúc bằng đồ ăn.
---------------------------------------
Chương 15 đến đây là hết, cảm ơn các bạn vì đã đọc, chúc cả bạn đọc giả một ngày vui vẻ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage