Dịch bởi nhóm East of Eden.
---------------------------------------
Sau 15 phút chúng tôi đã tới nơi ở của nhóm Neptune. Hôm qua nhìn nó hơi tàn nhưng dưới ánh nắng mặt trời hôm nay, căn chung cư như khoác lên chiếc áo mới.
Đến lầu năm, chúng tôi nhấn chuông chờ họ mở cửa, có lẽ sau nhiều lần thay đổi nhân viên quản lý, họ cũng phải đổi mật khẩu cửa theo nên chúng tôi sẽ không dễ vậy có được mật khẩu.
"Ai vậy?"
Seoyoung nhìn qua khe cửa bị hạn chế dây khóa an toàn hỏi.
"Tụi anh đây, sếp nói có việc bận nên tụi này đến thay.."
"À, vậy chờ em chút."
Cánh cửa một lần nửa khép lại để mở khóa an toàn rồi chào đón chúng tôi. Dù đây không phải lần đầu tới nhưng chúng tôi vẫn hồi hộp và thận trọng tiến vào. Người kế bên tôi, tay và chân của cậu ta cứng đờ, bộ tên phản bội này lo lắng lắm mới vậy hay đây chỉ đơn thuần là thói quen?
"Mấy anh tới rồi?"
"Đúng rồi, chào buổi sáng nha."
Các thành viên tập trung quanh phòng khách để chào đón trong lúc nhìn chằm chằm vào tôi, nói đúng hơn là họ nhìn cả hai chúng tôi. Tôi đoán lí do họ nhìn có vẻ đầy năng lượng hơn hôm qua là bởi chương trình Tân Kpop Idol.
Với buổi sáng được chào đón người đẹp thế này thì dù không ngủ, tôi vẫn có thể tràn đầy sức sống và nạp đầy năng lượng mà không cần ăn.
Nếu mọi chuyện diễn ra như tương lai tôi thấy thì tôi đoán mình sẽ nhớ lúc này lắm.
“Nè, dù em đã nghe từ Hyunjo oppa và Trưởng nhóm Park xác nhận cả trăm lần trên điện thoại nhưng… em vẫn muốn tự nghe bằng hai tai mình về việc đã xảy ra. Chúng em sẽ được lên chương trình Next K-star ư? Như một thành viên chính thức thật hả?”
“Đúng rồi đấy.”
Tôi và tên đâm sau lưng đồng thanh đáp.
“Kyah!”
Nghe vậy Seoyoung hớn hở nhảy cẫng lên, đưa theo ngực cô ấy bên dưới chiếc áo thun rộng thùng thình của cô ấy. Lúc này trông cô ấy thật đáng yêu, mình phải chụp hình cô ấy mới được. Nghĩ vậy tôi lấy điện thoại ra chụp hình cô ấy và đương nhiên chỉ lần phần từ vai trở lên thôi.
Ngay khi nghe tiếng điện thoại chụp hình, tầm mắt của các cô gái đều hướng tôi.
“Cái này là dành cho Đội trưởng Park, cô ấy bảo tụi anh chụp thật nhiều ảnh về các em.”
Sau khi tự tin biện hộ cho mình, tôi chụp thêm mấy tấm hình khác của thành viên Neptune trong phòng khách. Phải nói là các em ấy đúng chuẩn nghệ sĩ, ngay khi ống kính hướng về các cô gái, tự thế và biểu cảm của họ liền thay đổi duyên dáng. Nên khi kiểm tra, tất cả tấm ảnh tôi chụp đều giữ lại hết, không tấm nào bị xóa cả.
“Em nên làm gì đây? Em hạnh phúc quá, đến nỗi người em cứ lâng lâng, tưởng đây là mơ làm em cứ phải xem lại các bài báo.”
Seoyoung vui vẻ vừa nói vừa giữ điện thoại trong tay mình.
“Đồ ngốc, bà đừng có nhìn.”
LJ đá vào chân Seoyoung nói.
“Trên đó đâu có mỗi lời khen đâu mà xem.”
“Kệ đi, đối với tui bình luận tiêu cực cũng được. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta được mọi người chú ý mà, sao chúng ta có thể phân bì mọi người với nhau được?”
“Được, vậy tui sẽ hóng coi bà còn thích được bao lâu.”
“Hừ, bà đường có giả vờ bình tĩnh trước mặt tui, tui biết bà có gọi về nhà để báo người thân biết sáng nay. Bà thậm chí gọi một cuộc điện thoại quốc tế tận hai tiếng dù bà nghèo kiết xác!”
Seoyoung cười khẩy trong lúc chọc LJ, chịu đủ, LJ bật dậy từ sofa và đáp trả.
“Tui méo có gọi nhá. Người gọi là mẹ tui ngay khi bà ấy thấy báo đưa tin! Ngoài ra tui không có giả vờ bình tĩnh, tui chỉ cư xử cẩn trọng thôi.”
Nếu chỉ nhìn bề nổi, thì tôi phải nói người bình tĩnh nhất là Songha. Tôi không biết là do cô bé có thần kinh vững như thép hay đây là tự nhiên khi không ấy ít biểu lộ cảm xúc nữa.
Nhất là khi vào lúc này, cô ấy đang nằm lăn trên thảm trong lúc ăn khoai tây chiên, vụn bánh bị em ấy làm lên hết trên thảm. Nhưng dù sao cô ấy cư xử ngoan hơn cháu tôi nhiều, vì sau đó Songha còn biết dọn mấy mảnh vụn đó.
Bằng cách nhặt từng miếng và vứt nó vào miệng mình…
“Anh nghĩ mấy em lo chuẩn bị đi.”
Vừa nói tên phản bội hướng tay về phía đồng hồ.
“Thời gian là có hạn vì tầm hai giờ chiều nay chúng ta sẽ có một cuộc phỏng vấn.”
Songha là người đầu tiên sẵn sàng, các thành viên còn lại quay về phòng họ để lấy mấy thứ như túi xách và nón đội đầu theo. Các cô gái đều chuẩn bị khá tốt, lúc đầu tôi có hơi lo vì lần này chỉ có tên phản bội và tôi nhưng xem ra mọi thứ vẫn diễn ra suông sẻ dù thiếu đi sự hiện diện của sếp.
Nếu không tính lúc Seoyoung xém làm rơi điện thoại mình hai lần trong lúc dùng và làm ầm lên khi LJ chôm điện thoại cô ấy.
Chúng tôi sau đó lên chiếc mini sau khi rời căn chung cư, tên phản bội vẫn là người lái xe.
“Xem nào, địa chỉ tiệm là…. cái này.”
Tôi cài đặt địa chỉ tiệm trên GPS và thắt dây an toàn. Nhìn về hàng ghế phía sau thì tôi thấy không thành viên nào chịu cài dây an toàn, thay vào đó họ lại tập trung luyện tập nên nói gì trong buổi phỏng vấn.
“Mấy đứa nhớ cài dây an toàn khi lên xe nha.”
Vừa nhắc xong, tôi liền nghĩ lại điều mình vừa nói. Bộ mình vừa cư xử như ông bố với bốn đứa con nữa à?
Nhớ lại hồi đó, cứ hễ cái thói quen có từ lúc chăm sóc mấy đứa cháu này bộc phát, bạn tôi lại trêu tôi bằng cách đặt tôi mấy cái biệt danh như Jungjumma, Jung-Phụ huynh hay Má Jung.
Khi tôi liếc qua, cũng may là các cô gái đều thuận theo và cúi đầu mình để thắt dây an toàn.
Thấy vậy, tôi nhẹ nhõm chụp lại khoảnh khắc này.
Hôm nay tôi cũng đã chịu được cảm giác buồn chán khi ngồi chờ bên ngoài tiệm salon. Vì trong lúc các cô gái trang điểm và làm tóc, kẻ phản bội và tôi bận ngồi trên ghế sofa thu thập thông tin về Tân Kpop Idol.
Được rồi, tên chương trình là ‘Idol Hàn Quốc Kế Nhiệm’.
Nó là mùa thứ tám của một chương trình so tài giọng hát mà đã kết thúc gần đây. Và vì đa phần các chương trình thế này đều rất mất thời gian nên công tác chuẩn bị sẽ bận rộn lắm đây.
Next Kstar còn nhận được rất nhiều sự quan tâm từ công chúng vì là một chương trình mới nhưng tiếc là trước đây tôi không hứng thú với thứ này nên chưa biết.
Vậy sự ủng hộ có phải là hiệu ứng tích cực nhờ vẻ đẹp của các idol không?
Theo phương diện nào đó, tôi có thể nói rằng ngoại hình của họ tốt hơn người bình thường là một nhân tố quan trọng. Ngoài ra dù đều là những tân binh, một số nhóm nhạc nam đã có người hâm mộ cho mình. Và cũng nhờ họ nên dù Tân Kpop Idol có trải qua mấy vụ lùm xùm trên các trang mạng xã hội hay phương tiện truyền thông thì vẫn có fan đứng ra chống lưng cho chương trình.
Đương nhiên tôi vẫn phải cân nhắc tới khoảng tiền lớn các studio chi trả để quảng bá chương trình, nhưng lượng người xem từng một lần đưa ngành công nghiệp truyền hình cáp làm mưa làm gió đã giảm dần. Với tình hình này chắc studio đã phải điên cuồng tìm kiếm một chương trình ăn khách khác đi.
Mà cũng có thể vì họ đã vắt sữa hết tất cả chương trình giọng hát tranh tài nên đành phải chuyển qua các cuộc thi đối đầu giữa các idol trẻ.
Với nội dung về tám nhóm, gồm bốn nhóm nam và bốn nhóm nữ cùng nhau tranh tài để xem coi ai sẽ giành ngôi vị quán quân với danh hiệu Ngôi sao Kpop tiếp theo. Họ đã thành công đa dạng hóa chủ đề chương trình.
Trên báo, người ta có mở đầu bằng thông tin các nhóm sẽ thi đấu về các lĩnh vực khác nhau như hát, nhảy và tạo dáng như cách họ biểu diễn trên các chương trình giải trí bình thường.
Nhưng khi kết thúc cuộc thi, người thắng cuộc sẽ được tự bầu ra từ nhóm nhận được số điểm cao nhất từ ban giám khảo và tin nhắn bình chọn của quý khách khán giả. Nên nếu ban quản trị có thể nâng cao danh tiếng các nhóm tranh tài thì họ sẽ chắc chắn sẽ đứng top bảng xếp hạng diễn đàn thôi.
Phần thưởng chiến thắng là một series truyền hình thực tế gồm 7 phần do Knet tổ chức, cũng như cơ hội tham dự Lễ trao giải Knet Âm Nhạc Phương Đông, vốn chỉ dành cho những nghệ sĩ Kpop xuất sắc. Theo quan điểm của tôi, đó dường như là một cơ hội tuyệt vời với họ.
“Chắc sẽ có cuộc xung đột giữa các fan trong suốt buổi bình chọn đây.”
Cũng có thể họ sẽ phát điên trong lúc giành sự chiến thắng cho nhóm mình ưa thích nữa.
Nghe vậy, tên đâm sau lưng cũng gật đầu đồng ý.
“Chà, thật ra người ta chỉ bỏ phần bình chọn để làm chương trình nổi tiếng hơn thôi. Vì vốn dĩ quá trình bình chọn đã được lên kế hoạch sẵn rồi.”
“Cái gì?”
“Để ý kỹ, cậu sẽ thấy nếu nhóm nữ đấu với nhóm nam thì lúc nào fan bên nữ cũng thua, nên người thắng cuộc sẽ đến từ nhóm nam. Thậm chí đã bảy mùa thi đấu mà bên nữ chưa bao giờ có lần nào thắng hết.”
“Thật luôn? Vậy tôi đoán chúng ta phải dời chuyện thắng thua qua một bên và lo tập trung nâng cao danh tiếng vậy.”
“Ngoài ra Nhà sản xuất Go Joontae là một tay editor táo bạo nên nếu xui xẻo, cảm đám sẽ ăn một rổ gạch đá cho mà xem.”
Ờ ha, tôi quên bén việc luôn có một chú cừu hy sinh cho quá trình edit tàn bạo. Mà vì tương lai tôi thấy có nhắc Neptune sẽ bị chỉ trích nên hiển nhiên họ đã dính vào loại rắc rối nào đó. Nên từ giờ tôi phải mở mắt thật to để canh chừng bất cứ mọi thứ thôi.
Đùng.
Có vài người vừa bước và cửa tiệm, họ không phải một nhóm lớn như chúng tôi nhưng là một cặp hai người. Tôi không biết người đàn ông dẫn đầu là ai người người đi kế bên đội mũ chơi bóng chày trông thật quen thuộc.
Đó là Kim Jonghoon.
Anh ta là một nghệ sĩ nhảy hip-hop đã hành nghề từ lâu. Trước cả khi tôi vào học cấp ba tôi đã biết đến anh ấy, mặc dù anh đã chuyển nghề từ ngành giải trí sang nghệ thuật.
Trở về những tháng năm tôi còn chung sống với bố mẹ, mỗi lần tôi xem TV, Lim Jonghoon sẽ là thành viên không thể thiếu vắng từ các chương trình giải trí tôi thường xem.
“Em chào tiền bối ạ.”
Seoyoung mới uốn tóc một nửa liền đứng dậy, mang theo các thành viên Neptune khác bắt chước và chào anh ấy. Bao quanh bởi các cô gái, Kim Jonghoon nhìn đơn thuần như một ông chú trung niên bình thường đang tươi cười và vẫy tay chào vậy.
“Chà… chắc tôi phải đến đây vào giờ này thường xuyên quá. Mấy em là một nhóm nhạc à?”
“Vâng tiền bối, nhóm chúng em tên Neptune ạ!”
Nhờ cách ăn nói tài tình của Seoyoung duyên dáng, cô đãn tự dẫn đầu giới thiệu tới nhóm và thành viên cho anh ấy biết, và cũng vì thế biểu cảm Joonghoo càng lúc càng thư giản hơn. TRong lúc mọi người làm quen nhau, tôi và tên phản bội cũng đi tới tự giới thiệu, có điều mục tiêu của chúng tôi là quản lí của Kim Jonghoon chứ không phải bản thân anh ta.
“Xin chào tiền bối, chúng em là quản quản lí nhóm Neptune.”
“À, ừm, chào hai cậy, tôi là quản lí của anh Jonghoon.”
Người này có bộ râu bờm xờm và không chắc anh ta có uống rượu cho đến sáng hôm nay hay không nhưng mỗi lần anh ta nói, hơi thở anh ta nồng đậm mùi rượu.
“Các cô bé kia là những người sẽ tham gia Next Kstar phải không? Hôm nay tôi thấy rất nhiều bài báo ghi về nhóm cậu.”
“Vâng, tiền bối nói đúng rồi đấy. Mong tiền bối chiếu cố cho.”
“Tôi không biết gì để chỉ hai cậu nữa, nhưng xem ra các cậu sẽ sớm căng thẳng lắm đây.”
“Ý tiền bối là?”
“Có tổng cộng tám nhóm tham gia phải không?”
“Vâng.”
“Vậy thì nếu tất cả tập trung một chỗ, nơi đó sẽ có tới năm mươi hoặc sáu mươi người. Nó sẽ không giống như khi idol gặp gỡ fan hay gì đâu nên fuck, tôi éo thể nào chịu nổi vụ này.”
Hmm, năm mươi tới sáu mươi người, giờ tôi mới nghĩ đến cái này.
Vì trong buổi phát sóng âm nhạc hôm qua có vẻ đã có uẩn khúc ngầm giữa các nhóm, nên có thể lên Next K-star sẽ càng tệ hơn? Mà lần này chúng tôi sẽ không chui trong phòng nghỉ trong suốt buổi phát sóng nữa mà là mọi người công khai mặt đối mặt nhau.
Bây giờ vấn đề không những nằm ở phiếu bình chọn giữa các fan, mà còn là cuộc chiến giữa các nhóm.
“Và…”
Quản lí Jonghoon hạ giọng khi anh ta nói.
“Cậu nhớ cô gái bị cho ra rìa vì dính DUI với tên quản lí khốn nạn của cô ta phải không? Gã to con với ngoại hình như tên du côn tục tĩu ấy.”
“Vâng?”
Tôi trả lời.
“Tôi cho cậu biết để phòng hờ có chuyện gì, hành xử cẩn thận trước hắn ta.”
“Cẩn thận ư?
“Tôi có thấy hắn một vài lần, hắn ta không đến từ bối cảnh tốt nên mỗi lần tôi gặp hắn ở trường quay, gã ta chẳng bao giờ chào tôi lấy một cái. Thậm chí có tin đồn về việc hắn đánh các cô gái làm được giao. Đúng là tên khốn mà. Dù sao thì đó chỉ là một trong số cả đóng tin đồn về hắn thôi.”
Anh ta thật sự giống loại người trong lời đồn, chỉ bằng cách anh ấy gọi một cô gái mình đang phụ trách là ‘con chó cái chết tiệt’ hay ‘đồ giẻ rách’ với không chút do dự mặc dù tôi đang quan sát…
Anh ta cũng có lườm tôi một hồi lâu nữa, nếu không nhờ bộ vest cộng thêm việc tôi làm lộ sơ hở là quản lí thì tôi tin mọi chuyện chỉ có thể diễn ra tệ hơn thôi.
“Gã ta có lẽ đã bị khiển trách vì không chăm sóc các cô gái chu đáo nên cậu nghĩ hắn sẽ đối xử tôi với không không? Ý tôi đang muốn diễn đạt là tên khốn đó có thể định trút giận lên đầu hai cậu, nên hãy nhớ kỹ đấy.”
“Vâng, cảm ơn tiền bối.”
“Cậu không cần cảm ơn đâu, mà nếu gã ta thật sự âm mưu làm gì đó thì hãy gọi phóng viên tới.”
“Phóng viên ư?”
Tại sao là phóng viên mà không phải bảo vệ hay cảnh sát?
“Phóng viên là giải pháp tốt nhất cho mất người như hắn. Và nếu công ty hắn xui xẻo thì danh tiếng họ sẽ bay màu bằng một bài viết. Chắc mấy cậu có quen một hoặc hai tay phóng viên giải trí phải không?”
“Vâng.”
Lần này tới lượt tên phản bội trả lời. Chết tiệt. Người mà quản lí Lemon Girls nhằm vào và có thể xung đột nhất là tôi, nhưng tại sao người kết thân với phóng viên là tên đâm sau lưng chứ?
Mà… sẽ không có gì xảy ra đâu nhỉ?
---------------------------------------
Chương 14 đến đây là hết, cảm ơn các bạn vì đã đọc, chúc cả bạn đọc giả một ngày vui vẻ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage