CHƯƠNG 7: CHẠY TRỐN, NỮ THẦN TẠM THỜI
Kaoru đã đào tẩu một cách thuận lợi từ chỗ ở của nam tước và thị trấn mà không thất bại, và cô tiếp tục bỏ chạy. Cô đã đi bộ không ngừng nghỉ từ tối qua. Nó sẽ là một rắc rối to lớn nếu tay nam tước di chuyển quân đội của lão. Vì vậy cô phải coi chừng những kẻ truy đuổi khi cô di chuyển
Sau khi rời khỏi thị trấn, cô chuyển màu tóc của mình một lần nữa từ màu vàng sang bạc. Cô cũng thay đổi quần áo hầu gái sang bộ quần áo khác
Cô đã lưu trữ một số loại thức ăn vậy nên vào lúc này cô không cần phải lo lắng về chuyện thiếu thốn thức ăn trong một khoảng thời gian và cô có thể làm ra bất kì thức uống bất cứ khi nào cô muốn
Bây giờ mối lo lắng duy nhất còn lại là nếu cô có thể đi đến đích mà không bị tấn công bởi cướp hay dã thú. Nếu khả thi, cô muốn bổ sung thức ăn và một chỗ ngồi trên một chiếc xe, nhưng thế giới này không ngọt ngào đến thế
Khi đang đi, cô nghe thấy tiếng ồn và nhìn về phía sau, có một làn khói cát ở đằng xa. Từ tiếng ồn, đó chắc phải là ngựa đang phi cước đại
Chỉ để đảm bảo an toàn, cô ấy tránh khỏi con đường và trốn sau bóng cái cây
---
À, tôi ko phiền nghỉ ngơi một lát ngay bây giờ. Tôi không việc gì phải vội vàng
Nếu tôi thường xuyên kiểm tra phía sau, tôi có thể phát hiện mấy người cưỡi ngựa và tránh họ
---
Nơi mà Kaoru đang hướng đến là thành phố thủ đô
Thủ đô là nơi dân cư tập trung đông đúc nhất, nó sẽ tiện lợi khi trốn tránh trong nơi đông đúc nhất. Cũng như nó có nhiều quý tộc trong đó luôn, nhưng trái lại, nó cũng ngăn quý tộc về chuyện muốn làm gì thì làm. Và Kaoru cũng có thể kiếm thông tin của thành phố thủ đô này dễ dàng hơn
Sau thu thập đủ thông tin trong thủ đô, cô sẽ quyết xem nó có đáng sống ở đây không và thư viện là nơi thu hút Kaoru nhất
Cho đến tận bây giờ, cô chưa hề nghĩ về việc đi đến một đất nước nào đó. Cô phải lấy đủ thông thông tin cần thiết đầu tiên trước khi chon lựa bất cứ quốc gia nào
Cô đến thị trấn tiếp theo vào lúc chiều tối. Dĩ nhiên, cô không ở lại
Thị trấn này vẫn gần, nó vẫn có khả năng quân lính nam tước đến đây rất cao. Kaoru chẳng ngu ngốc đến nỗi ở lại nơi này. Cho dù cô đã sẵn thay đổi màu tóc của mình, nó vẫn nguy hiểm nếu những người đó biết Kaoru
Nhưng Kaoru vẫn sẽ bán và mua những thứ ở đây. Đến khi trời tối, Kaoru rời thị trấn và ngủ trong rừng. Cô lấy giường ra và đổ 「thuốc đuổi động vật」cô tạo ra
Sau hơn 3 ngày đi bộ ròng rã, Kaoru đã đến thị trấn kế tiếp
---
4 ngày từ khi đào tẩu, điều đó cũng xem như là một thời gian khá dài. Tôi tự hỏi rằng nam tước đã bỏ cuộc chưa. Nếu ông ta cố gắng bắt một đứa con gái chẳng phải công dân ông, ngay ở một nơi xa tít khỏi lãnh thổ ông. Nó sẽ là một tội ác mà ngay cả nam tước cũng không thể thoát được
Nam tước không thể trách cứ gì tôi được
Nếu có những người đuổi theo xuất hiện, tôi có thể tạo ra một trận ầm ỉ và nhờ người khác giúp đỡ
Oh, nói đến đây thì. Xem xét về cách mà tôi đào tẩu, không biết nam tước nghĩ gì về tình trạng của căn phòng của mình nhỉ?
Tôi tự hỏi ông ta có thấy nó kì lạ không
Hay ông ta sẽ lên kế hoạch gì đó nguy hiểm
Hay ông chỉ bỏ cuộc và quên sạch về mọi thứ
À, tôi không nghĩ ông ta có thể quên về tôi dễ thế được, tôi chắc phải là con cá lớn cho ông ta
À thì, trong bất kì trường hợp nào đi nữa, nó chẳng là gì với tôi cả. Hiện giờ tôi đã chạy đến vùng an toàn tồi.Trong bất kỳ trường hợp nào, dường như mọi việc sẽ ổn khi dừng lai thị trấn nào đó sớm thôi
Và trong 4 ngày cuối cùng, chỉ có duy nhất những chiếc xe ngựa thương nhân thay vì những kẻ cưỡi ngựa truy đuổi và tôi đã trốn thoát khỏi họ. Tôi đã đi bộ không ngừng nghỉ, bởi vì tôi có thuốc phục hồi thể lực, đích đến của tôi xa hơn rất nhiều so với môt con gái tuổi teen trung bình nào có thể du hành được một mình
Nói cách khác, tôi chắc phải nằm ngoài tầm tìm kiếm giả định rồi
Tôi cũng đồng thời đổi màu tóc mình sang bạch kim. Vì vậy tôi không thực sự lo lằng về nó. Từ nơi đầu tiên, thức ăn tôi đã sẵn cạn kiệt rồi
---
Tiền kaoru kiếm được từ guild chỉ 4 đồng bạc nhỏ. Nó tương đương với khoảng 400 yên
Nó chỉ đủ mua 2 thanh thịt xiên lớn và 2 thanh thịt xiên bự đã nằm gọn trong tay Kaoru rồi
「Ah…」(Kaoru)
Kaoru chẳng còn đồng nào cả. Cô phải thay quần áo mình trong bóng râm trước khi vào thị trấn. Ngay lúc này kaoru đang khoác lên mình bộ đồ hầu gái
Khi muốn bán thứ gì từ nhà nam tước. Nó sẽ thật đáng nghi cho một cô gái thường dân
Có khả năng cao là chủ cửa hàng sẽ nghĩ những thứ nào là đồ ăn cắp (trans đồ ăn cắp chứ còn gì nữa)
Thế đổi thành quần áo con gái nam tước thì thế nào?
Không được, những quý tộc sẽ không cố gắng tự bán những thứ này, nó vẫn đáng nghi
Sau một hồi xem xét, Kaoru chọn bộ hầu gái
Có một cửa hàng đồ cổ nào đó. Một cô hầu trẻ đi vào cửa hàng và nhẹ nhàng tiếp cận chủ cửa hàng
「Anou.., tôi xin lỗi, chủ nhân tôi bảo tôi bán những thứ này và mua những thành phẩm của hôm nay …」(Kaoru)
Một cô gái mặc đồ hầu gái nhìn vào chủ cửa hàng với đôi mắt u buồn trong khi giữ cái giá nến trên tay cô
Chủ cửa hàng mở to mắt nhìn Kaoru
「…Mình làm được rồi!」(Kaoru)
Kaoru có 6 đồng bạc
Nếu mình ở trọ với bữa tối và bữa sáng, nó sẽ tốn 4 đống bạc nhỏ, 4 đồng bạc nhỏ cho nước nóng và khăn tắm vân vân
Mình vẫn có 1 đồng bạc và 6 đồng bạc nhỏ để mua thức ăn trước khi khởi hành vào ngày mai
Được rồi, hãy tới nhà trọ thôi
「2 bữa ăn và trọ 1 đêm, 5 đồng bạc ạ」(chủ nhà trọ)
…Nhà trọ thị trấn lớn có giá cao hơn cái ở nông thôn. Chết tiệt.
---
Một vài ngày trước khi đến thủ đô
Khi tôi đang suy nghĩ về nó thì, có một khu vực mở kế bên đường cao tốc, có dòng nước tươi mát chảy xuống từ ngọn núi bên cạnh
「Ah, thật là tốt quá đi à!」(Kaoru)
Kaoru hứng nước bằng tay và rửa mặt cô
Cô có thể làm một chai thuốc thay cho nước, nhưng rửa mặt bằng nước khoáng của núi thì đã hơn. Cô cũng có thể rửa cơ thể mình hoặc tắm
Và cô quyết định ở lại đây đêm nay
---
Vẫn vậy, tôi sẽ không đi ngủ ở khu vực mở mà có thể bị nhìn thấy từ đường lớn
Tôi sẽ vào trong rừng một chút và đặt chiếc giường trong chỗ mà kể cả khi có người đi qua mắt họ cũng không nhìn thấy được .
Sau khi tận hưởng thật thõa mãn dòng nước tươi mát, Kaoru lấy chiếc giường ra ở trên cây và ngủ
---
「Vẫn chưa đến nơi à ~na no?」(Loli vô danh) 「Mada, mada na no?」
「Làm ơn xin hãy đợi một lát cho đến khi chúng ta tìm được một chỗ dừng chân cho đoàn, xa khỏi đường cái」(Kị sĩ nữ)
Một kị sĩ nữ khoảng cuối hai mươi cố gắng làm dịu cô gái nhỏ bồn chồn khoảng 10 tuổi trở xuống
「Thấy chưa, anh đã nói em nên giải quyết nó trước khi khởi hành…」(cậu bé)
Cậu bé khoảng 12 đến 13 tuổi mắng cô gái nhỏ
「Nhưng mà…, Onii-sama …」(Loli) (Datte~e, onii-sama…)
Đó là một chiếc xe quý tộc và 6 kỵ binh theo sau dàn trận trước và sau để bảo vệ chiếc xe .
Trong ca bin, có 4 người ở trong: 1 cậu bé và,một cô gái nhỏ, một nữ kị sĩ, và một cô hầu phục vụ
Các anh chị em quý tộc đang trên đường để đi thăm người bà nội ở xa đang ốm cùng với đoàn hộ tống của họ
Bây giờ, cô gái nhỏ muốn đi hái hoa
Cô gái nhỏ không thể cưỡng lại được sự ham muốn được hái hoa , nên đã thúc giục người lái xe đậu chiếc xe lại càng sớm càng tốt. Nhưng nếu họ dừng chiếc xe trên đường cái. Nó sẽ thành trở ngại cho những chiếc xe khác. Vì vậy người lái xe đang tìm kiếm một nơi phù hợp để đỗ xe
「Có một chỗ tốt ngay ở kia kìa!」(nữ kị sĩ)
Nữ kị sĩ nói với đội trưởng dừng ngay một khu vực mở
Nhìn lại ở đó một lần nữa, nơi này chắc chắc là một nơi tốt. Dòng nước tươi mát đang chảy từ ngọn núi trông thật đẹp. Cô bé có thể rửa tay cô sau khi giải quyết xong. Có lẽ nơi này là một nơi đáng để nghỉ ngơi. Khi chiếc xe vừa dừng lại, cô gái nhỏ hối hả rời khỏi và cậu bé đuổi theo khi nói 「Để anh đi theo em」 (trans: xem em gái chú đi hái hoa à)
thế là cô gái nhỏ chạy biến vào trong rừng, nữ kị sĩ, đội trưởng hiệp sĩ và cậu bé liền theo sau cô.
Dĩ nhiên chỉ nữ kị sĩ đi cùng cô, những kị sĩ còn lại thì đứng gác bên cạnh chiếc xe. Câu bé vả đội trưởng đang đợi ở khu vực mở
Có nhiều khả năng bạn sẽ gặp lũ cướp trên đường chính của khu rừng. Sau khi cô gái nhỏ hái hoa xong, cô trở lại cùng với nữ đội trưởng kị sĩ nơi mà mọi người đang chờ
Và họ thấy đội trưởng và cậu bé đang liên tục nhìn chằm chằm vào một chỗ tối của khu rừng
Nữ kị sĩ và cô gái nhỏ đến gần và cũng nhìn vào vị trí đó. Họ không thể tin được những gì đang hiện ra trước mắt mình:
… Có một nữ thần đang ở đó.
Một khoảng trống nhỏ giữa mấy cái cây, có một cái giường lớn đặt trên đó
Nó là một cái giường cỡ lớn mà không ai có thể nào mang nó đến chỗ đó được khi mà có rất nhiều cây xung quanh nó
Không hề có dầu vết như bị kéo hay cào vào các cây ở quanh. Trên hết thảy, có một nữ thần trẻ với mái tóc bạc bóng mượt như nhung, mang trên mình một bộ quần áo trắng tinh khiết khi đang say ngủ.
4 người bọn họ đứng đó há hốc mồm về cảnh tượng trước mắt và không thể cất tiếng trong một lúc. Sau đó cô gái nhỏ lấy hết can đảm của mình, bước về phía trước
「Yu, Yunis!」(cậu bé)
Cô gái nhỏ không thèm nghe lời cậu bé và tiếp tục bước đi, cuối cùng cô đến bên cạnh chỗ vị nữ thần đang ngủ đó , cô gọi vị nữ thần đang ngủ
「Nữ Thần, Nữ Thần !」(Yunis) 「Megami-sama, megami-sama!」
Nghe thấy tiếng cô gái nhỏ gọi, nữ thần mở mắt cô một cách chậm rãi, quay mặt về phía cô bé
「Ah~h! Hãy im lặng đi!」(Kaoru)
「Hii~!!」(Yunis)
Nữ thần thức dậy từ giấc ngủ và mắt cô khá là tệ. Cô gái nghĩ
Nhưng sau khi sửa sang tóc tai và quần áo, cô ấy nhìn khá xinh đẹp
「Vậy là, nữ thần đôi khi cũng muốn ngủ dưới đất à …」(Yunis)
「À thì, ngủ trong một khu rừng tự nhiên sẽ dễ phục hồi được năng lượng thần thánh …」(Kaoru)
Nếu tôi nói những thứ thích hợp, họ sẽ đi sớm thôi
Tôi đã lấy chiếc giường nam tước ngủ vào lần trước, tôi đổi đang bộ đầm trắng thoải mái nhất như là một bộ đồ ngủ để có một giấc ngủ ngon tối qua. Dường như tôi đã ngủ hơi quá giấc một chút, mặt trời đã mọc được một lúc rồi
「Vậy, ngài có phải là thần Celestine ko …」(Yunis)
「Ah, tôi không phải Celes」(Kaoru)
「Ee !!」(3 người)
Ý của nữ thần này là sao khi cô nói cô không phải Celestine-sama, vị thần duy nhất ở thế giới này?
「Tôi đến từ thế giới khác, Celes là bạn của tôi, Celes nói với tôi hãy tận hưởng chuyến du hành trong thế giới của cô ta」(Kaoru)
Tôi không hề nói dối gì cả
「Vậy, ngài là thần của thế giới khác! Bạn của Celestine …」
Ah, phần còn lại sai rồi, ôi chà. Thế là tôi lắng nghe câu chuyện của họ. Dường như bà nội của 2 anh em này đang trong một tình huống nghiêm trọng
2 người họ muốn tôi đến thăm người bà đang ốm của họ
Cho dù ba mẹ họ cố gắng ngăn họ lại, họ không từ bỏ, vì thế ba me họ sắp xếp xe ngựa và 6 hiệp sĩ hộ tống đi theo
Gia dình quý tộc có xu hướng kết hôn sớm. Thật là bất thường khi kết hôn ở tuổi 15 và sinh đẻ ở tuổi 16
Vì thế nó là điều bình thường khi thành một người bà ở khoảng 30 đến 40
Tuy nhiên, nếu cháu nội đã đến tuổi này, người bà họ chắc phải hơn 40 tuổi rồi. Trong bất kỳ trường hợp nào, bà ấy không hẳn là già. Bà ấy chắc mắc một căn bệnh không phải là do tuổi tác.
「Nữ thần ơi, tôi muốn giúp bà mình, tôi mong người cho bà ấy lời chúc phúc của người…」(Boy)
Cậu bé nói thế với Kaoru
Tốt thôi. Từ giờ, tôi sẽ chỉ là một nữ thần tóc bạc vô danh. Tôi có thể giúp họ nhưng tôi muốn có một vài thiết lập để làm cho nó nhiều thú vị hơn
「Được rồi, nhưng mấy người phải kể cho tôi vài mẫu truyện buồn」(Kaoru)
「Huh?」(4 người)
「Như tôi đã đề nghị, kể tôi vài mẫu truyện buồn nếu như mấy người muốn phước lành của tôi」(Kaoru)
Đây là cách để thiết lập nên phương thuốc bí mật của tôi『tears of the goddess』 [Nước mắt Nữ Thần]
Mọi người có vẻ như có gì thứ gì đó muốn nói. Sau khi suy nghĩ một hồi, vị đội trưởng bỗng nhiên bắt đầu 『cậu huyện buồn, khó nói 』của anh ta
「… Đó là lý do tôi bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ đó …」(đội trưởng)
Được rồi, kế tiếp!
「…Oto-sama (cha) trở nên đang sợ khi ông ta giận dữ và la mắng …」(cậu bé)
Được rồi, tiếp luôn!
「… Felissy-chan rất là xấu tính đó, ngài biết không !」(Fenis) 「De, hidoi no desu, ferishī-chan te ba」
Vâng, kế tiếp! … Bộ tôi chọn sai thiết lập rồi à?
「À thì, tôi đoán nói chẳng có gì vui hay buồn gì hết, nhưng cho phép nói một vài thứ về nó …」(nữ kị sĩ)
Người cuối cùng là nữ kị sĩ
「Tôi đã có một vài lời cầu hôn khi tôi ở khoảng 16 đến 17 tuổi, nhưng tôi đã từ chối tất cả và dùng tất cả mọi ngày để luyện tập với mục tiêu là trở thành một kị sĩ
Tôi đã từ chối mọi thứ bởi vì tôi không có thời gian cho nhửng thứ như vậy, tôi luôn luôn luyện tập. Chỉ mới gần đây, tôi mới nhận ra là bạn tôi, đồng nghiệp, đàn em và chị em tất cả họ đã kết hôn và có con cả rồi
Tôi đã 27 tuổi rồi. Tay tôi cũng đã chai sần vì vung kiếm quá nhiều. Cơ thể tôi đã đầy cơ bắp mà không còn chút sự mềm mại nữ tính nào cả…
Tôi tự hỏi rằng liệu tôi phải ở giá suốt cả đời này không. Nếu có một cơ hội thứ 2 để bắt đầu một lần nữa từ lúc 15 tuổi, tôi đoán tôi sẽ kết hôn ngay tại thời điểm đó…
Không nó không có gì to tát cả, chỉ là một câu chuyện chẳng có gì đáng buồn cả」(nữ kị sĩ)
Nữ thần khóc rất nhiều! Mặt cô ướt đẫm trong nước mắt (trans: gãi đúng chỗ ngứa rồi, chỉ những kẻ FA mới thấu hiểu nhau)
Cô ấy đột nhiên đưa ra 3 loại thuốc khác nhau
「Tôi đã rất buồn, vậy nên tôi làm hẳn 3 lọ thuốc luôn …」(Kaoru)
「Wa, ha~a …」(nữ kị sĩ)
Nữ kị sĩ với một khuôn mặt Pokan, tự hỏi chuyện của cô kể ra là một câu chuyện buồn đến thế cơ à
「Cái màu xanh này là cho bà của 2 đứa」(Kaoru)
Tôi đưa cậu bé một chai xanh
「Cô nên uống cái màu đỏ này. nhưng nếu cô không uống nó trước mặt những người cô tin tưởng, như cấp trên, người thuê, vân vân., cô có thể gặp rắc rối đó」(Kaoru)
「Wa, ha~a …」(nữ kị sĩ)
「Và cái thuốc màu vàng này nó có thể chữa lành bất kì mọi tổn thương hay bệnh tật nào 」(Kaoru)
Sau đó tôi đưa lọ thuốc màu đỏ và vàng cho nữ kị sĩ. Thứ thuốc đỏ,xanh, vàng hiện giờ chi là màu sắc để phân biệt sự khác nhau, không phải là một cái thứ hạng như thuốc trị thương
「Mọi người nên đi bây giờ … Tôi cũng sẽ rời đi sớm thôi. Làn sóng sức mạnh thần thánh khi chiếc giường biến mất sẽ gây ảnh hưởng xấu cho con người ở gần.」(Kaoru)
Khi nữ thần nói thế, 4 người họ rời đi và không quên gửi cảm ơn đến cô nhiều lần trước khi rời đi
Khi tôi đe dọa bằng sức mạnh thần thánh, tôi đã nghĩ họ sẽ không ở lại và xem lại tình hình. Nhưng để cho anh toàn, tôi nhìn con ngựa kéo cỗ xe và đội hội tống đi xa từ các cành cây
Sau đó kaoru cất cái giường và rời khỏi chỗ đó trong vội vã. Không, tôi có thể tranh thủ thời gian
Chỉ còn một chút nữa là tới thủ đô của vương quốc Brancott
Tôi đã làm mấy loại thuốc đó mà không suy nghĩ
Nhưng nó bắt nguồn từ việc nữ thần tình cờ đến nơi này, mặc dù nếu có phép màu xảy ra, nó chẳng có gì liên quan tới tôi cả. Họ cũng chẳng gặp lại tôi sau tất cả
Vì vậy tôi không phải lo lắng về điều gì cả. Sau tất cả thì mọi thứ chỉ là một 「việc làm của nữ thần」mà thôi
Tôi tự hỏi cái màu đỏ hoạt động tốt chứ
Tôi không biết nếu nói nó có tác động hoàn hảo không dù tôi đã làm ra nó
Nhưng tôi, ngay cả thuốc chỉ cho những hiệu ứng mà tôi muốn, nên nó sẽ đủ tốt thôi
Câu chuyện đó thật buồn, tôi thật sự đã khóc, tôi phải cẩn thận để không phải mắc phải điều này một lần nữa sau vụ này
Dịch vụ lớn cho thời điểm này là「học phí」…