Dùng bữa trưa với gái xinh đúng là khó khăn hơn mình tưởng.
Giám đốc Mishima: Oh, cuối cùng con át chủ bài của chúng ta cũng hứng thú với tình yêu rồi nhỉ?
Đây là chủ đề bàn tán trong nhóm chat của phòng phát triển ngày hôm nay. Nguyên nhân là do tôi nhận được một lời mời từ người của bộ phận PR, một người mà tôi không ngờ tới, nhưng lại không phải bàn về công việc, mà thay vào đó là một lời mời ăn trưa.
Nói cách khác, đó là về chuyện cá nhân….Vậy tại sao một cô gái với ánh hào quang chói lọi như thế lại có việc để nói với một kẻ u ám như tôi được nhỉ?
Tôi: Em cũng thấy hoang mang lắm chứ.
Mấy tên làm online đang trì triết, kích động tôi để thỏa lòng sự ghen tị của họ. Nói chung thì đó là cách mà bọn tôi thường hay vui đùa với nhau trong nhóm chat.
Giờ nghỉ trưa đang càng lúc càng đến gần.
Tôi: Cứ coi như thế này đi, việc em tiếp xúc với cô ấy cũng giống như là được kết bạn với thần linh vậy.
Mười hai giờ….Đây là thời gian mà các nhân viên lũ lượt kéo đi ăn trưa. Tôi thường ăn trưa khá muộn vì thời gian này khá là tự do. Mọi khi thì tôi sẽ mua đồ ăn trưa ở cửa hàng tiện lợi sau đó ngồi xuống và thưởng thức ở bàn làm việc của mình.
Như thường lệ thì giờ này tôi không có việc gì để làm, trừ khi hôm đó các bộ phận khác có yêu cầu gì đó. Ah, hình như có một cuộc tìm kiếm nhân sự thông qua mạng xã hội thì phải. Mà kệ đi, cứ xem nốt bộ anime vừa ra hôm qua vậy.
Không cầ–!!
“Picon”
Chuông thông báo bất ngờ vang lên. Một dấu đỏ sáng lên trong mục tin nhắn cá nhân. Một cái tên không hề quen thuộc xuất hiện ...Mamiya.
[Được rồi đi thôi! Chị chọn được nhà hàng rồi! Nhanh nhẹn lên nhé!]
Kèm theo đó là một emoji rất đáng yêu. Cái cuộc trò chuyện đầy vui vẻ này là sao chứ? Mình nên nhắn lại như thế nào nhỉ?
Thôi cứ chụp màn hình cái đã.
Sau khi chụp xong, tôi cố gắng điều tiết hơi thở của mình. Chị đã chọn tiệm ăn rồi à? Đó là nhà hàng loại gì nữa chứ? Chắc chắn là kiểu mà các cô gái Minato-ku hào nhoáng thường lui tới rồi!
À thì, chỗ này là Minato-ku nên họ được gọi là gái Minato-ku. Mà nếu thế thì tôi sẽ là trai Minato-ku nhỉ?
“Fujishiro-san chuẩn bị xong chưa?”
Do không thấy tôi nhắn lại nên Mamiya-san bắt đầu mất kiên nhẫn, chị ấy tới và gọi tôi đi. Cơ bản thì văn phòng của bộ phận quảng cáo cũng khá gần với bộ phận phát triển nơi tôi làm việc.
Sẽ nhanh hơn nhiều nếu chị ấy hét lên gọi tôi, nhưng mà một thằng như tôi không hề muốn bị nổi bật đâu, cộng thêm việc chị đang là tâm điểm của cả công ty nên làm ơn đừng có làm như thế.
Mấy tên ở bộ phận bán hàng đang nhìn tôi với ánh mắt đau đớn. Và tất nhiên, tôi biết thừa rằng Mamiya-san đang nằm trong tầm ngắm của không chỉ mấy thanh niên đấy đâu, mà một núi người nữa cơ. Và tôi cũng biết mình vừa được mời đồ uống giảm giá.
“Vâng, được rồi chị ạ.”
“Thế thì đi thôi!”
Cô ấy nở nụ cười rồi chạy lại phía tôi với chiếc ví trên tay. Xin chị đấy, đừng có dễ thương như thế nữa.
Đôi mắt lấp lánh một màu hồng nhẹ nhàng, mặc dù kiểu váy của cô nàng khá là “an toàn”, nhưng không hề kém sành điệu với đôi giày cao gót màu bạc đáng yêu. Trong khi mái tóc được uốn xoăn nhè nhẹ, nhìn vô cùng mềm mại.
Cô nàng thực sự có cá tính và bắt trend rất tốt, chắc hẳn đó là điều khiến cô ấy trở nên đặc biệt…Tôi phải đi cạnh một người phụ nữ như thế bây giờ sao?
Tôi ăn mặc như một kỹ thuật viên bình thường. Do công việc đòi hỏi nên tôi thường xuyên lui tới chỗ cắt tóc, nhưng còn về khoản ăn mặc thì đúng là khó mà ngầu lên được.
Trên đường đi, Mamiya-san nói về đủ thứ trên đời như công việc dạo này thế nào, hay trò chơi yêu thích của chị ấy là gì....
Tôi tự hỏi không biết cô nàng nói về chủ đề game đấy làm gì? Hay là cổ nghĩ tôi là kiểu người sống trong nhà nên chơi game nhiều à? Xin lỗi nhưng tôi không hề giỏi trong khoản đấy đâu.
Ngay cả những trò chơi ngày nay cũng được thiết kế để có thể dễ dàng chơi cùng nhau trực tuyến, nhưng mà điều đó cũng khó mà cải thiện được chứng rối loạn giao tiếp của tôi. Bây giờ việc mọi người gặp mặt nhau trực tiếp đi chơi hay tổ chức tiệc cũng chẳng hiếm gì.
“Đến nơi rồi đây.”
Nơi chúng tôi đến là một nhà hàng yakiniku cực kỳ đắt đỏ.
Mamiya-san ưỡn ngực đầy phấn khích khi có chỗ để tiêu tiền, nhưng với tư cách là một người đàn ông thì có hơi xấu hổ.
“Vậy thì, ăn thôi nhỉ.”
Mamiya-san cười khúc khích ngồi đối diện với tôi.
“Ực”. Tôi nuốt nước bọt. Căn phòng riêng của nhà hàng này mang bầu không khí như thể một cuộc họp chính trị vậy, bữa trưa kiểu yakiniku được bày ra trước mặt chúng tôi.
“Ha,ha….”
“Chị có chuyện muốn nhờ em, nhưng nói trong công ty không tiện cho lắm. Xin lỗi vì kéo em ra đây nhé.”
“Không sao đâu.”
“Chị….không có…”
Đôi mắt của Mamiya-san ươn ướt. Với lại tôi cũng chẳng nghe rõ lắm. Cô ấy sao lại nướng thịt trước khi muốn nói một chuyện gì đó quan trọng chứ? Tôi chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng thịt nướng cả. Tôi lật lại miếng thịt rồi chờ nó chín trước khi cho vào đĩa của cô ấy.
“Chị không có khả năng…Chị cần em giúp…”
“Dạ?”
“CameraGram của chị.”
“Vâng?”
Giọng chị ấy nhỏ dần, ngượng ngùng lấy điện thoại của mình ra và cho tôi xem đống ảnh mình chụp. Mà những bức ảnh này trông có vể không ổn lắm, toàn bộ đều là những tấm selfie bị out nét..
Nói chị ấy không rành về mạng xã hội cũng chẳng sai. Có vẻ như cổ có đúng một tài khoản dùng để bình chọn cho cuộc thi hoa hậu do bản quản lý điều hành hồi là sinh viên đại học thôi.
“Ý chị là sao?”
“Chị không có khiếu chụp ảnh… thế nhưng mạng xã hội lại là thứ rất cần thiết đối với công việc quảng cáo, vậy mà chị chẳng biết phải thế nào với nó cả.”
À, chị ấy là quản lý của Mishima….và đang bí mật quản lý một tài khoản về ăn uống thì phải?
“Mashima-san đã bảo chị rồi, tài khoản CameraGram của em có tới một trăm năm mươi nghìn lượt theo dõi chỉ với những bức ảnh chụp món ăn và bàn tay mà thôi. Nên là, hãy giúp chị với nhé!”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại