Nghe có vẻ khó tin nhưng mới chỉ tuần trước thôi, tôi phát hiện ra mình đang ở trong bộ web novel yêu thích của bản thân. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, tôi lại sắp trở thành một học sinh năm ba cao trung. Đó chính là tình hình hiện tại của tôi.
“Điên mất thôi...”
Hiện tôi đang ở thành phố Bucheon, Hàn Quốc. Dù trong tiểu thuyết chưa từng nhắc đến bất kỳ một thành phố cụ thể nào nhưng đây lại là Bucheon – thành phố kế bên nơi tôi từng sinh sống. Dẫu sao, tất cả đều không phủ trong màu hường.
“Lee Han-gyeol! ‘Mẹ’ gọi mày dậy rồi mà?! Mày muốn ngày đầu tiên của năm ba cao trung lại trễ học hả? Lết nhanh cái xác lên!”
Cả tuần qua tôi phải nghe những lời rầy la từ một người phụ nữ mới chỉ quen được một tuần và phải gọi bà là mẹ. Mẹ ruột tôi đã mất từ khi tôi còn bé, chính vì thế mà tôi không cảm nhận được nhiều tình thương là bao. Quãng thời gian qua làm tôi thấy thỏa mái đến lạ kỳ.
“Nhấc mông dậy không thì bị tẩn vào lưng mất.”
Rời giường là tôi đi thẳng đến phòng tắm. Tôi vẫn chưa quen với việc nhìn vào chính bản thân mình trong gương. Gương mặt tôi trông khá bình thường, tôi đã lùn đi 2cm. Không tới 180cm đâu nhưng tôi cao khoảng 176cm, không ai có thể gọi tôi là một thằng lùn được cả.
Rời khỏi phòng tắm, tôi mặc bộ đồng phục xa lạ vào.
“Dù đã 27 tuổi rồi nhưng mình vẫn mặc đồng phục học sinh...”
Đây chính xác là bộ đồng phục được miêu tả trong bộ tiểu thuyết. Có vẻ như Shin Eun-ha và tôi trong cơ thể này cùng tuổi nên mong sao cả hai được học chung một lớp .
“Lee Han-gyeol! Vẫn chưa dậy hả?”
“Dạ rồi!”
Nán lại lâu hơn nữa là ăn bụp thật quá. Tôi vội vàng mặc cho xong bộ đồng phục rồi chạy xuống bếp.
“Sao lâu vậy hả?”
“Mẹ à, người ta thường bảo ngủ càng nhiều thì càng tốt mà. Đến khi đi làm con sẽ chẳng thể có nổi một giấc ngủ đàng hoàng—ow ow ow!”
“Sao tự nhiên cả tuần nay mày lại bắt đầu gọi tao bằng ‘mẹ’ vậy hả? Đừng có xàm xàm nữa mà mâu ăn đi.”
“Vâng nhưng... mà mẹ ơi? Con chẳng thấy mống đồ ăn nào trên bàn hết. Chẳng phải mẹ đã làm xong bữa sáng rồi à?”
“Cứ ngồi xuống cái đã. Mà mày có thể ngưng cái điệu bộ trịnh trọng ấy đi được không?”
“Tập làm quen dần đi mẹ ạ. Chẳng phải thế này thì thỏa mái hơn sao?”
“Đủ rồi, thật đấy...”
Vậy ra có mẹ là như này à? Nhưng lâu rồi mới được người khác nấu bữa sáng cho khiến tôi cảm thấy thật ấm lòng. Ăn xong tôi tới trường luôn.
“Ugh, lạnh quá.”
Khí trời tháng ba vẫn còn khá lạnh. Tôi chưa từng nghĩ rằng việc đi bộ tới trường giờ đây lại xa lạ tới thế. Hi vọng tôi sẽ được tận hưởng tuổi thanh xuân khi lại một lần nữa trở thành một học sinh cao trung.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi bước vào lớp là kiểm tra ngay cái sơ đồ lớp trên bàn giáo viên.
Xem nào... mình là số 18. Có vẻ mình không được may mắn cho lắm nhể?
“Huh?”
Ngay khoảnh khắc đó, cái tên được viết ngay phía trên thu hút sự chú ý của tôi.
Số 17: Shin Eun-ha.
Kiểm tra lại lần nữa, số ghế cạnh tôi là số 17 và người ngồi chỗ ấy là Shin Eun-ha.
Shin Eun-ha? Liệu đây có phải là Shin Eun-ha mà mình biết không ta?
“Không thể nào là Shin Eun-ha đâu phải không?”
Đang lẩm bẩm một mình thì cánh cửa chợt mở ra. Mội nữa sinh ăn mặc gọn gàng với chân váy dài đúng quy định bước vào. Tôi ngừng thở ngay khi thấy hình bóng cô ấy cẩn thận tiến vào.
Khuôn mặt cô thật nổi bật với những đường nét tinh xảo và tỉ mỉ.
Cô gái với cặp mắt nai ấy bước vào.
Con tim tôi vô thức đập mạnh.
Dụi mắt nhìn lại, không nghi ngờ gì nữa, cô là Shin Eun-ha.
Cô gái tôi luôn hâm mộ trong suốt hai năm qua đang hiện hữu và bước đi ngay trước mắt tôi.
“Uh… Xin chào?”
“Wow- Shin Eun-ha.”
“Uh… Huh? Cậu biết tớ à?”
Dĩ nhiên rồi.
Nhưng tôi đâu thể trả lời thế được.
“Ừ, tớ từng thấy cậu vài lần trên hành lang.”
“Oh ra vậy. Làm tớ cứ lo rằng mình lỡ quên mất cậu chứ haha..”
“Không phải đâu. Chúng ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với nhau bao giờ. Mong cậu giúp đỡ tớ năm nay nhe. Cậu ngồi cạnh tớ mà.”
“Oh..? Ahh... Vậy nên cậu mới biết tên tớ à?”
“Cậu nghe được à?”
Thực sự thì tôi đã qua tới 27 cái xuân rồi. Có vẻ nguy hiểm quá nhỉ?
Không, hiện tại mình mới chỉ 19 thôi nên sẽ chẳng sao đâu.
“Không phải thế. Tớ gần như đã hiểu lầm cậu nhưng những lời vừa rồi đã làm sáng tỏ hết mọi chuyện.”
Nàng ấy thật tốt bụng mà.
Không nghi ngờ gì nữa, nàng ấy chính là nhân vật của bộ tiểu thuyết ấy.
Nhưng trông cô có vẻ hơi buồn.
Mới chỉ hai tháng kể từ khi cô phải trải qua trắc trở ấy.
“Cậu ở lớp 1 hồi năm hai phải chứ?”
“Ừ đúng vậy. Sao cậu biết?”
“Tớ nhớ là tớ có thấy cậu khi qua chơi với bạn.”
“Oh... Cậu ở lớp mấy? Oh chờ đã, tên cậu là gì?”
“Tớ? Tớ là Lee Han-gyeol. Năm ngoái tớ ở lớp 5.”
“Rất vui được gặp cậu, Han-gyeol.”
Tôi bất giác mỉm cười mỗi khi nghe được giọng cô.
Được trò chuyện cùng nhân vật ưa thích của mình...
Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ?
Nhưng tôi vẫn muốn nhiều hơn.
“Ăn kẹo không?”
“Kẹo? Hương gì vậy?”
“Có lẽ là loại cậu thích nhất?”
“Hmm… Cậu biết tớ thích vị nào nhất à?”
“Không, tớ đoán đại thôi.”
Nói dối đấy.
Tôi thừa biết rằng Shin Eun-ha thích kẹo vị cam nhất.
Sau khi mua quyển bối cảnh của bộ tiểu thuyết, tôi đã thuộc long toàn bộ thông tin về cô nàng.
Ở thế giới cũ, tôi luôn mang theo bên mình mấy viên kẹo cam để cai thuốc lá.
Thuốc lá thì đã bỏ nhưng thói quen mang theo kẹo này thi không nên qua đây tôi vẫn thường mang theo chúng.
“Hmm… Nó dễ đoán tới vậy sao?”
“Tớ mà đoán đúng thì cậu phải đáp ứng một yêu cầu của tớ nhé.”
“Oh? Vậy sao? Tớ có thể nói dối đó?”
“Hahaha tớ thấy cậu không thể nào là loại người đó được.”
Không đời nào Shin Eun-ha lại nói dối.
Tôi thật tệ khi lợi dụng sự dễ dãi của cô nhưng tôi không thể không làm thế để tiếp cận cô một cách nhanh chóng.
“Okay. Để xem đáp án của cậu có đúng không nào.”
“Phải vị này không?”
Tôi cẩn thận lấy ra viên kẹo hương cam ra khỏi túi quần.
“Wow..! Sao cậu biết? Tớ không ăn vị nào khác ngoài vị cam cả.”
“Tớ có linh cảm thế.”
“Thật tuyệt khi cậu đoán trúng chỉ với một lần thử…!”
“Vậy cậu có chấp nhận yêu cầu của tớ không?”
“Chắc rồi. Cậu muốn tớ làm gì nào?”
“Trưa nay ăn cùng tớ nhé.”
****
Giờ ăn trưa, Eun-ha tới căn tin cùng tôi. Những cuộc trò chuyện nhỏ trong những giờ nghỉ đã khiến chúng tôi thân thiết hơn trước. Tôi tiếp cận Eun-ha một cách cẩn thận, tránh để mọi chuyện xảy ra một cách quá dồn dập.
“Cậu biết menu hôm nay có gì không?”
“Tteokbokki, gimbap, và súp odeng.”
“Đúng là một bữa trưa cao trung điển hình.”
“Này Han-gyeol, Cậu là học sinh cao trung phải chứ?”
Ah, phải.
Giờ mình là một học sinh cao trung mà.
“Chắc chắn rồi.”
“Hehe. Sao trông cậu ngỡ ngàng thế?”
“T-tớ đâu có ngỡ ngàng gì đâu.”
“Vậy sao? Tin cậu lần này vậy.”
Bọn tôi tham gia vào cái hang dài ngoằng ở căn tin. Khi tôi đang lựa chủ đề tiếp theo để nói, Eun-ha lại khơi chuyện.
“Han-gyeol, cậu khá là thân thiện đấy chứ?”
“Tớ á? Tớ không phải kiểu người quan tâm nhiều đến người khác đâu.”
“Thật ư? Ngạc nhiên đấy. Tớ khá là lo lắng khi bước vào năm học mới vì phải xa bạn bè cũ nhưng thật mừng vì đã gặp được cậu.”
Tôi biết ý của cô ấy là Kang Seo-ha và con cá heo. Họ là những người bạn duy nhất của cô. Họ dính lấy nhau từ năm nhất sang năm hai nhưng giờ Kang Seo-ha và con cá heo kia đã thành đôi thành cặp.
Thế là Eun-ha phải tự giữ khoảng cách với họ. Tham gia một nhóm bạn đã than từ trước là việc khó như lên trời. Nhưng với tính cách và vẻ đẹp của Eun-ha thì việc hòa nhập vào mọi nơi trên lớp chỉ là chuyện giản đơn. Tuy nhiên tôi đã ra tay trước rồi.
“Thật à? Thật ra tớ không có bất kỳ một đứa bạn than nào cả. Nếu phải kể ra thì cậu là người đầu tiên đó
Trong ký ức của ‘Lee Han-gyeol’, chẳng có ai mà tên này có thể gọi là bạn được cả. Tên này chỉ lặng lẽ làm việc của mình. Nữ chính bất hạnh của chúng ra mỉm cười khi nghe câu chuyện của tôi.
“Hehe – Thật á? Cảm ơn cậu nhen.”
“K-Không có gì...! Haha..!”
Nụ cười của nàng thật xinh đẹp mà.
“Chúc cậu ngon miệng.”
“Cậu cũng vậy, Eun-ha.”
Lấy xong bữa trưa, Eun-ha và tôi ngồi đối diện nhau trên cùng một cái bàn.
Khi ăn, thường tôi sẽ tập trung ăn lẹ cho xong. Nhưng giờ tôi lại lén lút nhìn Eun-ha ăn.
Cách cô cho từng muỗng thức ăn nhỏ vào miệng thật đáng yêu và xinh đẹp biết bao. Thật kỳ lạ, nó làm tôi nhớ đến hồi tôi quan sát đứa cháu bé bỏng của mình ngồi ăn, không ổn xíu nào cả... Tôi cố điều chỉnh tốc độ ăn của mình để phù hợp với nàng.
“Mình xong rồi. Han-gyeol, Liệu mình có...uh, ăn chậm quá không?”
“Nào có đâu? Mình cũng chỉ mới ăn xong thôi. Cùng đứng dậy và...!”
Vừa định cầm khay đồ ăn và đứng lên, tôi thấy Kang Seo-ha và con cá heo ở hướng đối diện đang tiến lại.
Khốn thật.
Bầu không khí đang rất ổn áp và tôi chẳng muốn phá hủy tâm trạng của Eun-ha xíu nào.
“Ê! Đống kẹo đang rơi ra kìa!”
“Huh? Kẹo?”
Tôi nhanh chóng hướng ánh nhìn của Eunha sang hướng khác nhưng chả có viên kẹo nào rơi ra cả nên cô ấy nhanh chóng quay lại. Cô nhìn tôi một cách khó xử, tôi cười gượng.
“Haha... Đ-đó chỉ là trò đùa của tớ thôi!”
“Oh, Vậy hả? Haha... Ta đi chứ?”
Tôi cầm cái khay và rời khỏi đó trong sự ngượng ngùng. Cùng lúc đó, Eun-ha đi cùng tôi.
“Cậu thường làm gì trong giờ nghỉ trưa Han-gyeol?”
“Huh? Giờ nghỉ trưa hả? Không có gì hay ho đâu. Tớ thường đọc sách hay học bài thôi. Đôi khi tớ chơi bóng chày nữa.”
“Oh, thật à? Cậu thích đọc sao?”
Eun-ha là một thành viên của câu lạc bộ thư viện và cô yêu việc đọc. Nhưng lý do cho việc cô thích đọc lại khá đáng buồn. Thuở nhỏ, ba mẹ cô rất bận bịu nên cô chỉ có thể làm bạn với sách mà thôi.
“Ừ. Tớ thích cả loại giả tưởng và thực tiễn.”
“Thực tiễn? Ý cậu là mấy quyển triết học ấy hả?”
“Mhm. Tớ không kén chọn sách cho lắm. Muốn tới thư viện cùng nhau không?”
Eun-ha có vẻ vui khi kiếm được người có cùng sở thích với mình. Đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười rạng rỡ ấy với tôi.
“Ừ. Đi nào.”
Nào, đừng cười như vậy chứ.
Tim tớ sẽ ngừng đập mất.
.
.
.
Solo: Kelvin_Key.