XIn lỗi mọi người nha, nay mới đi học thêm với hơi lười nên trễ mất 28 ngày rồi.
.
.
.
“Không, tốt hơn hết là cứ chạy luôn dual channel . Nghe bảo hệ thống làm mát bữa nay hoạt động cũng khá ổn, chưa kể tới tản nhiệt khí cũng không quá chát nên rất đáng để đầu tư đó. Cá nhân em nghĩ nên bỏ thêm ít tiền nữa. Sau này anh cũng nên nâng cấp cả cái card đồ họa nữa. Đây là ý kiến cá nhân của em thôi nha. Anh nên tham khảo một vài người nữa đã. Oh, em cũng nghe rằng mấy bộ PC lắp sẵn gần đây cũng ok lắm, anh cũng nên kiểm tra thử đi!”
Tôi trả điện thoại lại cho Eun-ha ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc.
“Xin lỗi nha. Anh tớ có làm khó cậu quá không vậy? Để tớ nói chuyện lại với ổng sau.”
“Huh? Không đâu! Tớ thực sự rất thích lên kế hoạch cho mấy bộ PC đó.”
Bầu không khí khó xử từ hôm qua đã biến mất tăm. Nhận lại chiếc điện thoại, Eun-ha nở một nụ cười nhẹ.
“Huh...? Anh tớ vừa gửi thẻ quà tặng để tớ và cậu đi ăn nè.”
“Thật à? Anh ấy không phải làm vậy đâu.”
Ồ tuyệt. Anh ấy tử tế quá.
“Vậy... Khi nào thì đi ăn đây?”
“Huh? Lúc nào tớ cũng rảnh.”
“Cậu không đi học thêm à?”
“Huh?”
Nghĩ lại thì... cô ấy không tham gia bất kì lớp học thêm nào? Mong rằng mình không nhớ nhầm.
“Nếu bận thì báo tớ sau cũng được mà?”
“Không! Tớ rảnh mà! Sau giờ học hôm nay thì sao nhỉ?”
“Hôm nay?”
“Ừ, hôm nay.”
Việc đang lên kế hoạch ăn tối cùng Eun-ha làm tôi hạnh phúc hết mức, chắc tôi cười cả buổi học mất.
Thanh xuân là một quãng thời gian rất thú vị.
Thanh xuân của tôi thì khác, nó bị vùi dập bởi đống sách vở mà tôi không ưa xíu nào. Nhưng cuối cùng tôi cũng được trải qua những gì mình từng mơ ước.
-Haiz
Trải nghiệm cuộc sống của một học sinh cao trung ở tuổi hai mơi bảy... Mình nên tận hưởng nó khi còn có thể.
“Rồi, ổn định chỗ ngồi nào. Tôi sẽ phát tờ đăng kí tự học buổi tối. Nhớ nộp lại vào ngày mai nhé.”
“Vâng ạ~”
Tôi nhận được một văn bản vào buổi sinh hoạt lớp sáng nay. Đó là một tờ đơn đăng kí buổi tự học vào buổi tối.
“Cậu có tham gia vào lớp học buổi tối không, Eun-ha?”
“Tớ vẫn còn phân vân đây. Tớ muốn than gia nhưng lại không muốn ăn tối một mình.”
Hồi năm nhất và năm hai, Eun-ha luôn ăn cùng Kang Seo-ha và ả cá heo. Thế giờ cổ có muốn ăn cùng mình không ta? Tôi thì rất muốn đấy.
“Thật à? Nếu được thì cậu muốn thưởng thức bữa tối với tớ chứ hả?”
“Huh? Cậu cũng tham gia lớp học tối à, Han-gyeol?”
“Tớ không chắc lắm về buổi học nhưng bữa tối thì có thể. Nếu cậu học thì có lẽ tớ cũng sẽ tham gia đấy.”
“Được thế thì tớ mừng lắm… Nhưng tớ chỉ học hôm thứ năm và thứ sáu thôi. Cậu có ổn với điều đó không?”
“Tại sao lại không phải là thứ hai, thứ ba hay thứ tư?”
“Tớ chỉ muốn về nhà sớm vào mấy vữa đó thôi, chưa kể hai hôm đó còn sát ngày cuối tuần nữa nên là...”
Kiểu lý do đáng yêu gì thế này. Nhưng mà cũng có lý đấy chứ. Tôi từng làm việc đến rất khuya vào ngay trước ngày cuối tuần.
“Vậy tớ sẽ đăng kí học ngày thứ năm và thứ sáu vậy.”
“Oh- Cậu không cần phải làm thế vì tớ đâu.”
“Huh? Không, tớ cũng cần phải học mà.”
Oh- Mình có làm quá lên không nhỉ?
Tôi liền quan sát Eun-ha nhưng cổ không có bất kì biểu cảm kì lạ gì.
“Tuyệt quá.”
Tim tôi biểu tình khi thấy nụ cười của Eun-ha.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc đến nhường này chỉ vì đăng kí đi học đêm.
Tôi di bút đến ô chữ ký.
“Cậu có chữ ký không Han-gyeol?”
“Uh..?! Oh, tự nhiên tớ có khi lớn lên thôi?”
“Không thể tin được...! Nhìn như của mấy ông nhân viên chuyên nghiệp vậy á!”
Khó tin thật nhưng cô ấy nói rất đúng.
Nhưng tôi vẫn nên cẩn thận hơn vào lần sau.
“Cậu ngầu thật đấy.”
Nghe Eun-ha khen mình ngầu, tôi tự cảm thấy khuôn mặt mình đang đỏ dần lên. Eun-ha mở to mắt, có lẽ vì giật mình trước những gì cô thốt ra. Sau vài giây im lặng, cô vung tay loạn xạ, cố gắng giải thích.
“Không- ý tớ là! Cái chữ ký á! Ý là... Hầu hết học sinh cao trùng đều không có chữ ký như vậy nên trông nó thật ngầu ấy!”
Tôi tự hỏi rằng... Mình có đang tiếp cận Eun-ha đúng cách không vậy?
Nhưng thấy cô bối rối như này, tôi thấy mọi chuyện đều đang ổn cả.
Từng chút một, từng bước một, nếu cứ tiếp tục tiếp cận liệu cô ấy có thể ở bên tôi không?
****
Sau giờ học, bọn tôi tới thẳng tới quán gà rán.
Giờ đã là buổi chiều nhưng trưa nay tôi đã ăn một ít nên giờ vẫn ổn.
“Cậu muốn uống gì?”
“Hmm? Dĩ nhiên là bi...! Tớ sẽ uống Coca!”
Whew- Suýt thì tôi gọi bia rồi.
Liệu tôi có bị cho chim cút khi gọi bia trong bộ đồng phục này không nhể?
Nguy hiểm thật đấy.
Suýt thì lớn chuyện rồi.
Hình tượng tôi mất công xây dựng bữa giờ tý thì bay màu.
Phải bình tĩnh lại thôi.
Mình là một học sinh cao trung.
Mình là một học sinh cao trung.
“Pfft! May mà cậu không gọi nước trái cây đó, không thì kì lắm.”
“ồ không, tớ cũng thích nước trái cây lắm. Riêng với gà thì coca mới... chuẩn bài!”
“Ừ. Tớ cũng sẽ chọn coca thay vì nước trái cây.”
“Thật à? Chúng ta có nhiều điểm chung ghê.”
“Có lẽ vậy? Ta quen nhau chưa lâu nhưng tớ cảm thấy cậu rất thân thuộc.”
Tôi rùng mình ngại ngùng khi nghe cô ấy kêu mình “thân thuộc”.
Ai nghe cách cô ấy nói vậy đều sẽ cảm thấy vậy mà thôi.
Ugh- Tôi hơi lo rằng cảm xúc của mình sẽ lộ ra ngoài rồi đấy.
“Xin lỗi vì câu hỏi kì lạ ngày hôm qua nha.”
“Hmm? Câu hỏi nào cơ?”
“Thì vụ cậu biết về mối quan hệ giữa tớ, Seo-ha và Jung-yeon.”
“Oh-”
“Chuyện đó” cũng không kì lạ gì đâu.
“Chúng tớ hay chơi cùng nhau hồi năm nhất và năm hai. Nhưng vì vài lý do mà bọn tớ phải giữ khoảng cách như hiện tại. Ah-! Bọn tớ không có giận nhau hay gì đâu! Seo-ha và Jung-yeon đều tốt bụng và là những người bạn quý giá đối với tớ.”
Trước khi gà được bưng ra, Eun-ha nói ngắn gọn về sự việc.
“Tớ tưởng hôm qua cậu biết về cản xúc của tớ. Như thể cậu đã cố tình đánh lạc hướng tớ trong căn tin và cả khi ta vô tình gặp họ ở hành lang vậy. Tớ nghi cậu biết về hoàn cảnh của tớ. Nhưng có vẻ là tớ nhầm mất tiêu rồi. Haha.”
Cổ nói với nụ cười trên môi nhưng giọng điệu có pha lẫn chút đắng cay. Khỏi cần phải thắc mắc về lý do làm gì.
Những gì tôi cần làm chỉ là thấu hiểu và bước vào miền cảm xúc của cô ấy.
Dù vậy phần nào đó trong tôi vấn muốn tăng tốc thêm một chút. Có lẽ tôi đã quá tham lam rồi.
Từ giờ, tôi sẽ cố cư xử một cách cẩn trọng hơn.
“Hiểu rồi. Tớ rất vui khi giúp được cậu mặc dù tớ không cố ý làm thế.”
“Dù cậu không có chủ ý nhưng tớ vẫn đánh giá cao hành động đó. Đáng nhẽ tớ nên thành thật ngay từ ban đầu.”
“Nào- việc đó khó lắm. Sao cậu có thể kể chuyện này cho người cậu mới chỉ quen biết được có một ngày chứ?”
Tôi làm một ngụm coca lớn ngay sau đó.
“Càng quan sát tớ lại càng thấy cậu trưởng thành Han-gyeol ạ. Không thể tin được chúng ta cùng tuổi đấy.
“Hmm? Sao cậu lại thấy thế?”
“Thì... Không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng thường người ta sẽ tò mò hơn về câu chuyện phải chứ? Cậu trông chẳng giống thế tẹo nào.”
“Vậy á? Không phải là tớ không tò mò đâu Eun-ha ạ. Chỉ là cậu trông như không muốn nói về nó thôi.”
“Wow... Han-gyeol, cậu sắc bén gớm ấy chứ?”
“Tớ rất thông thạo việc đọc vị người khác đó.”
“Haha-! Ý cậu là gì chứ!”
Khi Eun-ha và tôi đang cười cười nói nói, món gà được phục vụ mang ra.
Tôi lấy vài miếng, đặt lên đĩa rồi lặng lẽ tập trung ăn uống.
Bọn tôi không nới chuyện trong lúc ăn.
Tôi cứ lặng lẽ ăn gà rồi rót thêm coca vào cốc của Eun-ha.
Cứ mỗi lần như vậy, Eun-ha sẽ vừa ngồm ngoàm vừa cười khúc khích.
Cô ấy gật đầu để bày tỏ lòng cảm kích của bản thân.
Cách cô ấy nhai trông thật dễ thương.
“Eun-ha, trông cậu ăn ngon thật đấy.”
“Huh? Không, tự nhiên nó thế thôi!”
Eun-ha nhanh chóng che miệng.
“Đừng có nhìn... tớ ngại lắm.”
“Haha- được rồi. Ăn tiếp đi.”
Giờ thì tôi hiểu tạ sao người ta lại thích xem mukbangs rồi.
Ăn xong, chúng tôi thanh toán rồi rời khỏi quán.
Trời hơi lạnh nhưng hoàng hôn trông mới đẹp làm sao.
“Nhà cậu ở đâu vậy, Han-gyeol?”
“Tớ á? Tớ ở Puleunma-eul.”
“Thật à? Tớ thì ở somangma-eul. Đi cùng nhau một chút nhé?”
“Tớ đang no nên đi chầm chậm thôi nhé.”
“Okay.”
Tôi cất bước cùng Eun-ha.
Bước đi một cách chậm rãi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy thêm xíu nữa.
Tôi biết rất nhiều về Eun-ha nhưng tôi muốn nghe cô cất giọng kể trực tiếp.
“Cuối tuần cậu hay làm gì thế Eun-ha?”
“Tớ á? Tớ có lịch học kèm vào buổi sáng.”
“Thế là cuối tuần cậu không được nướng à.”
“Pshh- Như kiểu. Tớ có thích ngủ không vậy?”
“Thế cuối tuần cậu dậy lúc mấy giờ?”
“Khoảng tám? Thường là trước chín giờ.”
“Là ngủ nướng dữ chưa?”
“Haha! Thì thế là trễ hơn bình thường rồi.”
Cô ấy là một người rất siêng năng.
Nướng tới tận chiều làm tôi thấy có chút tội lỗi.
“Này Han-gyeol, cuối tuần cậu có đi chơi với bạn bè không?”
“Không hẳn? Tớ không năng động tới vậy đâu. Rất khó để tớ chơi bóng rổ hoặc bóng đá ngoài giờ học.”
“Ra vậy? Thế cậu thường làm gì? Chơi game à?”
Mình thường làm gì nữa nhể?
Tôi không muốn kể việc lăn qua lộn lại trong khi cắm mặt vào cái điện thoại xíu nào.
“Coi phim? Tớ thường hay coi phim.”
“Thể loại gì cơ?”
“Drama? Kinh dị nữa nhưng mà bạo lực quá thì thôi nghỉ nha.”
“Tớ cũng thích xem phim lắm. Tớ tính đi xem bộ phim mới công chiếu tuần này.
“Oh, thật à? Đi cùng người nhà à?”
“Uh? Không. Tớ tính đi một mình.”
Giờ mà xin đi cùng thì có kì quá không nhờ?
Tốt nhất là cứ từ từ chậm rãi thêm ít lâu nữa vậy.
Kiềm lại thôi. Để thân nhau hơn rồi hỏi vậy.
“Này Han-gyeol, cậu phải đi đường đó đúng chứ?”
“Ah-! Đúng vậy!”
Dù đã đi được khá xa nhưng ở bên Eun-ha thời gian trôi nhanh thật đấy.
Thuyết tương đối của Einstein rốt cục vẫn chuẩn xác đấy chứ.
Thật đáng tiếc nhưng đã đến lúc say goodbye rồi.
“Tớ sẽ đi đường này. Cẩn thận nhé. Đừng có đi theo người lạ đấy.”
“Haha! Cái quỷ gì thế? Tớ không phải là đứa nhóc tám tuổi.”
“Nhưng trông như cậu sẽ đi theo người lạ nếu họ dụ cậu bằng cái gì đó ngon ngon ấy?”
“Nếu là thịt bò thì có thể đấy?”
“Haha! Không, đừng. Thôi, mai gặp lại nha?”
“Ừ, bảo trọng nha Han-gyeol.”
Một ngày của tôi đã kết thúc cùng cái vẫy tay của Eun-ha
Có lẽ cuối tuần này mình cũng nên đi xem phim nhỉ? Nên coi bộ nào đây ta?
Tôi rất tò mò về mấy bộ phim được nhắc đến trong bộ tiểu thuyết này quá.
“Nếu tình cờ chạm mặt Eun-ha thì đúng là đệnh mệnh mà.”
Trên đường về, tôi thấy mình tự mỉm cười sau một khoảng thời gian dài.
.
.
.
Solo: Kelvin_key.
hai thanh RAM “Huh? No, it just happened!” Kiểu mấy cái video ghi hình cảnh ăn uống ấy