Tôi ngay lập tức rút kiếm.
Tôi không biết đó là ai. Dù người đó có đứng ngay trước mặt tôi thì tôi không thể nhận ra được hình thù của người đó một cách chính xác.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều là tên quỷ này có trực tiếp dính líu đến nguyên nhân tại sao tôi ở đây.
"Cuối cùng, chúng ta cũng đã gặp nhau."
Một âm giọng không mấy dễ nghe, như tiếng kim loại bị đập thành từng mảnh vụn, xé toạc lỗ tai tôi.
Tôi siết chặt thanh kiếm trong bàn tay phải. Các khớp ngón tay chuyển sang màu trắng.
'... Mình muốn giết con nhỏ này.'
Máu và mồ hôi tôi đã đổ ra.
Và những cuộc chiến như chết đi sống lại tôi đã trải qua.
Tất cả chúng đều do con ả này.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy mặt nó, giọng điệu vẫn còn tồn đọng rõ trong tâm trí tôi.
Tôi lấy khiên ra và cố định trong tay trái.
Tôi chậm rãi hít thở.
Ước định sức mạnh tôi có.
Tuyệt vọng toan tính các bước tiếp theo để giết ả; cân đo cấp độ và kĩ năng với khả năng của nó...
Đột nhiên, một cơn đau đầu dữ dội đập vào người tôi.
"Định mệnh nó..."
Tôi không thể thấy rõ cái chi nữa.
Hiện tài, tôi là anh hùng 1 sao cấp 10. Chỉ là một anh hùng với sáu kĩ năng cấp thấp. Trái lại, sức mạnh của con ả thì không tả nổi. Tôi nhớ rõ nó đã thổi bay tổ đội hai của tôi, bao gồm các anh hùng 6 sao và 5 sao có cấp độ cao nhất, như thế nào trong khoảng thời gian ít hơn 10 giây.
Tôi chỉnh lại cái tầm nhìn xiên vẹo này.
Nó ở gần tôi, nhưng hình ảnh lại mù mờ bởi một lớp sương lạ kỳ.
Cái phần mà có vẻ như là miệng của nó bỗng giật giật.
"Ngươi không định đuổi theo ta à? Chắc ngươi giận ta lắm ấy chứ."
"Nếu chỉ biết nhổ ra mấy điều không đâu thì biết điều mà câm cái mõm chó lại."
"Hehe, tốt, rất tốt. Đúng vậy, nếu ngươi không biết cách kiềm chế thì đã chết mất xác rồi."
Cánh tay tôi lắc lư như định chuẩn bị vỗ tay hoan hô.
Cơn đau đầu ngày càng nặng hơn. Tôi lùi lại một bước, ra thế đứng để sẵn sàng vung kiếm bất cứ lúc nào.
"Tất cả anh hùng khi thăng cấp đều phải như thế này hả?"
"Dĩ nhiên là không rồi. Ngươi là hàng hiếm đó. Nơi này là một món quà cho ngươi. Đó là một màn ải mà ta đã chuẩn bị cho ngươi, vị master từng là một người đấu hạng huy hoàng của Pick Me Up."
Sương mờ che khuất mặt trận tản ra.
Đằng sau lớp sương, tự bản thân nó lộ diện...
'... Một người phụ nữ.'
Không, con ả này giống với thiếu nữ hơn là phụ nữ.
Các nét và hình hài gần như hoàn hảo, giống một con bút bê. Cô gái mang một bộ đầm đen bồng bềnh, chậm rãi tiến về phía tôi, theo cùng là một nàng tiên trôi nổi chung quanh, con nhỏ đã mang tôi đến đây.
"Ta không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào mới phải nữa."
"Tôi sẽ nghĩ về cô như là một con chó khốn nạn vậy."
"Có chút thô lỗ đấy."
Cô ả mỉm cười như bức họa và búng tay.
Một chiếc ghế được bao phủ bởi một lớp lông nhã nhặn xuất hiện. Ả ngồi lên đó, ánh mắt hướng thẳng vào tôi.
Nhìn gần, ả càng giống Iselle.
Tôi có cảm tưởng rằng nếu Iselle trưởng thành thì cô ta sẽ trông như thế này này.
Ả bắt được ánh mắt của tôi và dịu dàng mỉm cười.
"Ta không giống Isell; Iselle giống ma. Con bé đó không khác gì acc clone của tôi vậy. Chi tiết hơn, có những 147.900.000 bản lận. Chà, không phải số liệu đó có chút giống số lượt tải xuống của Pick Me Up sao?"
"... Ý cô là sao?"
"Nghĩ đi."
Ả cười khúc khích và rút ra một tấm doanh thiếp từ chiếc túi.
Khi cô ngẫu nhiên vứt nó đi, tấm thẻ xoay tròn trong không khí và đáp trên tay tôi.
<(Công ty Mobius, đồng Giám đốc Điều hành, @※☆>
<010-6666-5555>
Chỗ tên được lấp bằng những ký tự đặc biệt.
"Cô giỡn mặt với tôi đấy hả?"
"Ta không có mỗi một cái tên đâu. Ta đổi tên tùy vào tình huống này nọ."
Tôi vò tấm doanh thiếp và ném xuống đất, rồi giẫm lên.
"Xin thứ lỗi?!"
Tôi khảm sâu hình dạng thật của cô ả vào ký ức để không quên. Rồi tôi nói.
"Cô là người mang tôi tới đây?"
"Có thể."
Tôi gần như vô thức nhảy dựng lên.
Cô ả nheo mắt lại, có vẻ cảnh giác về tình trạng của tôi, và mỉm cười.
"Đừng có ghét ta dữ thế. Thậm chí ngay cả ta cũng không ngờ rằng sẽ có ngày ngươi bị triệu hồi vào Mobius. Nó là một vụ tai nạn, một loại nhầm lẫn."
"Tôi không cần biết về trường hợp của cô. Nếu không muốn chết thì mau trả tôi về."
"Một anh hùng 1 sao điển hình mà dám nghĩ đến việc giết ta cơ đấy? Tham vọng của cu em có chút vĩ đại à nha?"
"Xác suất của chuyện này có thể thay đổi theo thời gian."
"Nếu vậy, giết ngươi ngay bây gờ có lẽ là một ý hay."
Một ánh sáng đo đỏ nhấp nháy trong đôi mắt ả.
Không dừng lại ở đó, một ngọn giáo đen bắn lên từ dưới chân ả nhắm thẳng vào ngực tôi.
Tôi không tránh nó.
"Sự gan dạ của ngươi khá ấn tượng đấy."
Mũi giáo dừng ngay trước trái tìm tôi.
Khi ả ra hiệu bằng tay, mũi giáo quay về cái bóng của ả.
'Con này vẫn chưa có ý định giết mình.'
Tôi có thể nói vậy qua tình huống vừa rồi.
Mặc dù tôi không thể đánh giá chính xác mức độ giới hạn sức mạnh của ả, nhưng chắc chắn là rất không phải dạng vừa đâu. Ả trực tiếp can thiệp vào nhiệm vụ màn ải được bao bọc bởi một rào cản trong suốt và thậm chí còn đào sâu vào quá trình thăng cấp.
Chắc hẳn ả đã có nhiều cơ hội để loại bỏ tôi.
Tuy nhiên, ả đã chọn cách bỏ qua điều đó và triệu hồi tôi đến đây. Điều đó có nghĩa là ả có mục đích khác. Tôi tuyệt vọng kìm nén những suy nghĩ đang sôi sục của mình.
"Cô muốn gì?"
“Không có gì nhiều. Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi.”
"Một cuộc trò chuyện?"
“Đúng vậy, Loki. Master xếp hạng 5 trên thế giới và là một master bất bại. Ta là người hâm mộ của người. Trong khi theo dõi, ta đã không đếm được bao nhiêu lần bản thân đã kinh ngạc trước lối chơi của ngươi. Niflheimr hùng vĩ của ngươi cũng là ưu tiên hàng đầu trong việc giám sát trụ sở của tụi này. Làm sao ta có thể không đối xử tử tế với ngươi được?”
Cô ả cười khúc khích và đứng dậy khỏi ghế.
Chiếc ghế biến mất như có phép màu.
“Ta đến đây để tiết lộ sự thật của thế giới này cho ngươi.”
“….”
“Loki, ngươi nghĩ sao về cốt truyện của game di động? Trong game gacha, cốt truyện là một trong những khía cạnh mà người dùng không mấy chú ý. Thay vào đó, họ tập trung nhiều hơn vào nội dung. Ta cũng vậy. Nói thẳng ra thì cốt truyện của Pick Me Up hơi lỗi thời. Việc xây dựng thế giới không có gì đặc biệt, và hầu hết các master thậm chí còn không biết liệu có thứ gì gọi là tiến trình cốt truyện hay không.”
Cô gái búng ngón tay.
Giống như sân khấu của một vở kịch đã thay đổi, sân khấu tối tăm đã biến đổi thành một địa điểm khác.
Đó là một nơi quen thuộc.
Thành phố biệt lập đóng vai trò là màn chính cho tầng 5 và tầng 10.
Tuy nhiên, có một sự khác biệt. Tôi nhìn xung quanh. Dòng sông ở phía đông đã hoàn toàn khô cạn, và khu rừng tươi tốt ở phía bắc trước đây giờ chỉ còn lại rễ và cành. Đồng bằng từng được phủ đầy cỏ đã bị chia cắt, để lộ ra một lớp đất đỏ. Không cần phải nói, thành phố giờ chỉ còn là một đống đổ nát.
Và trên hết, bầu trời tối đen như mực.
Không phải vì trời đã tối, nếu là như vậy, tôi căn bản không nhìn thấy gì cả.
Đó là một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
"Ngươi có biết nơi này là?"
“Tôi thực sự không muốn biết.”
“Ta xin lỗi về điều đó. Ta có xu hướng hơi quá kích động. Nơi này là thành phố Nelsa trên lục địa Townia, bán đảo Haim. Như ngươi có thể thấy, nó đã bị phá hủy hoàn toàn.”
Cô lại búng ngón tay lần nữa.
Địa điểm lại thay đổi một lần nữa.
“Đây là Silpia. Kaia. Edora.”
Với mỗi cú búng tay của cô, sân khấu lại biến đổi.
Bối cảnh thì khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung.
Thậm chí không có lấy một con người, chứ đừng nói đến động vật hay côn trùng nào được chú ý tới.
Mọi nơi đều đã trở thành đống đổ nát.
“Fiona. Mardian. Ikardia. Rilgia. Halcea. Arantia. Cisnia. Và thậm chí cả Bardashia. Đây là tình hình hiện tại của tất cả các khu vực ở Townia.”
Sau khi nở một nụ cười đầy ẩn ý, ả tiếp tục nói.
“Ngươi nghĩ Niflheimr có khác gì không? Thật không may, không. Mọi lục địa thuộc về Mobius đều như thế này. Hơn một trăm triệu thế giới đã bị hủy diệt.”
Mặt trận lại trở về bóng tối ban đầu.
“Đó là một cuốn sách có kết thúc được định sẵn. Một kết thúc rất tệ. Mọi thứ đều kết thúc. Các nhân vật trong cuốn sách hy vọng sẽ thay đổi cái kết, nhưng họ không thể làm điều đó một mình. Nên làm gì? Câu trả lời rất đơn giản. Chúng ta cần đưa những nhân vật mới từ bên ngoài cuốn sách vào. Chúng ta phải viết lại câu chuyện. Ngay cả khi bối cảnh và tính nhất quán bị phá vỡ, ngay cả khi các trục không gian và thời gian đan xen và sụp đổ.”
“….”
"Những sinh vật ở chiều không gian cao hơn có thể bóp méo nhân quả chỉ bằng cách quan sát. Đó là lý do tại sao Pick Me Up được tạo ra, master Loki."
Sau khi kể một câu chuyện hoành tráng như vậy, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mở to, và tôi nói,
"Thì?"
"Thì…?!"
“Tại sao cô lại kể cho tôi nghe những điều này?”
“Ta đang yêu cầu sự hợp tác của ngươi.”
"Sự hợp tác?"
“Cùng với ta, cứu lấy thế giới…”
Tôi rút một con dao găm từ sau thắt lưng ra và ném nó.
Bụp.
Con dao găm đâm xuyên qua trán ả một cách gọn gàng.
Máu đen bắn ra từ giữa trán nứt nẻ.
“Tôi đang tò mò thôi, nhưng cô chỉ toàn nói nhảm và tự chuốc lấy rắc rối.”
"Hãy suy nghĩ cẩn thận, Loki. Câu trả lời của ngươi là có hay không?"
Cô gái cười khẽ, trán hơi tách ra.
Tôi đã trả lời.
“Đ*t dòng họ nhà mày.”
Đột nhiên gọi tôi đến nơi khốn đốn này rồi yêu cầu hợp tác?
Tôi đã quá chán ngán việc phải đối phó với những kẻ điên rồ rồi.
Tôi vào tư thế chiến đấu và lẩm bẩm.
“Tao sẽ không hợp tác với mày đâu. Đồ khốn khiếp. Nếu nmày muốn giết ta thì cứ việc. Nhưng tao sẽ không chịu cảnh ngồi yên đâu.”
“Lời nói của ngươi rất nghiêm khắc. Đau quá. Hehe, hehehe…”
Thụp.
Con dao găm găm trên trán cô gái tự động được rút ra.
Máu đen chảy ra từ vết thương đã ngừng lại và vết thương đã được chữa lành ngay lập tức. Máu trên sàn nhà hòa vào bóng hình của ả. Tôi kìm nén mong muốn lao vào người ả và xé nát ả ra.
*Haa*
Tôi từ từ xua tan cơn nóng bừng trong tâm trí.
Tôi có một kỹ năng gọi là điềm tĩnh. Ngay cả cơn giận dữ ban đầu của tôi cũng lắng xuống ở một mức độ nào đó, cho phép tôi bình tĩnh đánh giá tình hình.
“Tao không thể giết mày ngay bây giờ được.”
Tôi chỉ là người 1 sao thôi.
Trình độ của tôi chỉ ở cấp 10.
Kỹ năng của tôi chỉ ở mức trung bình, và chức nghiệp của tôi thậm chí còn chưa được mở khóa.
"Chưa phải lúc."
Nếu tôi muốn giết cô ấy, trước tiên tôi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù có mạnh đến đâu thì vẫn luôn có chiến lược để đánh bại trùm.
Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.
Đầu óc tôi trở nên sáng suốt hơn.
Tôi nói, “Tao không muốn nói chuyện với mày nữa. Gửi tao lại chỗ cũ.”
“Điều này có chút thất vọng… Ta đã tốn rất nhiều năng lượng để đưa ngươi đến nơi này.”
Cô gái nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Loki, ta rất trân trọng ngươi. Thật sự, hơn bất kỳ master nào khác trong Pick Me Up. Ngay cả người xếp hạng cao nhất cũng chẳng là gì so với ngươi, giống như một con đom đóm trước mặt trăng. Ngươi có biết tại sao không? Đó là vì ngươi, với tư cách là một master, đã đạt được một thành tựu độc nhất vô nhị.”
Cô gái lại búng ngón tay lần nữa.
Một văn bản ba chiều xuất hiện ở giữa trường.
[Master, hãy tin vào mối liên kết của ngài với các anh hùng]
“Ngươi hẳn biết câu này xuất phát từ đâu chứ?”
Tôi biết chứ.
Đây là một phần của hướng dẫn xuất hiện sau khi hoàn thành khóa huấn luyện.
“Trong trăm triệu cao thủ, chỉ có ngươi mới có thể chân chính thể hiện ý tứ của câu nói này. Chỉ có ngươi.”
“Mày đang nói gì thế?”
Cô gái lại búng ngón tay lần nữa.
Phong cảnh lại thay đổi một lần nữa, và trong bối cảnh xa lạ đó, dòng chữ ba chiều từ từ xuất hiện.
[Tầng 80.]
[Loại nhiệm vụ – Phức tạp]
[Mục tiêu – Không xác định.]
“Loki, ngươi có biết đây là đâu không?”
Cô ả mỉm cười một cách xảo quyệt.
“Đây là tầng thứ 80 của Niflheimr, sáu tháng trước.”