Danh hiệu của một vị vua.
Đó không phải là một tuyên bố đáng cười.
"Họ, những anh hùng của Niflheimr, vẫn đang tuyệt vọng tìm kiếm ngươi. Họ thậm chí còn biết rằng ngươi đã rơi vào cái hố này."
Ả lên tiếng.
“Hãy nghĩ về điều đó. Liệu có anh hùng nào trên thế giới này không ngừng tìm kiếm mọi chiều không gian trong nhiều tháng chỉ vì master của họ biến mất không? Ngươi có làm vậy không? Liệu những anh hùng từ các phòng chờ khác có làm vậy không?”
Nàng tiên đặt cả hai tay lên eo và lắc đầu.
Nó có nghĩa là "không".
“Cách chơi của ngươi rất độc đáo. Đồng thời, nó cũng rất thông thái. Ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Ta chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp một master không sử dụng tổng hợp.”
Tôi không hoàn toàn kiêng sử dụng tổng hợp. Nếu cần thiết, tôi vẫn sử dụng.
Nhưng như cô gái kia nói, nếu tôi là một master khác, thì đúng là tôi sẽ sử dụng tổng hợp nhiều hơn để vận hành phòng chờ, có lẽ tổng hợp hai đến ba lần một ngày. Nhìn lại trước khi tôi được triệu hồi, lần tổng hợp cuối cùng hẳn là cách đây ba tháng.
“Cũng giống như các hoạt động khác. Trước khi ngươi được biết đến, hầu như tất cả các master trong Pick Me Up đều đối xử với các anh hùng như đồ chơi. Chơi với họ cho đến khi chán và sau đó vứt bỏ họ như đồ tiêu hao.”
Ả nói với giọng tự tin.
“Ngươi có biết rằng những anh hùng thực chất là con người không? Hay ngươi chỉ cảm thấy rằng điều đó không phải là không thể? Ta cảm thấy ngươi biết. Đó là kết luận của ta.”
Tôi nghĩ đó là một trò chơi đặc biệt.
Các anh hùng bên trong rất thực tế đến nỗi khó có thể tin rằng họ là những nhân vật trong trò chơi do các lập trình viên tạo ra. Mỗi người phản ứng khác nhau và có cách làm việc khác nhau theo mệnh lệnh.
Nhưng không phải vì thế mà tôi tin họ là con người thực sự.
“Nó chỉ hiệu quả hơn thôi.”
Những master bình thường điều khiển các anh hùng thông qua sự tổng hợp.
Nếu có những người không nghe lời hoặc vô giá trị, họ sẽ xử lý một cách không thương tiếc và điều hành phòng chờ với nỗi sợ hãi được truyền vào những người khác. Ngay cả khi có những anh hùng cấp thấp thể hiện tiềm năng, họ cũng sẽ trở thành thức ăn cho những anh hùng cấp cao hơn.
Tôi thì khác biệt.
Tôi chưa bao giờ có được một anh hùng 5 sao bẩm sinh. Tôi chỉ có một anh hùng 4 sao.
Mọi người khuyên tôi nên từ bỏ, nói rằng đó là tài khoản lỗi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc.
Tôi đã quen với sự phi lý. Vì vậy, tôi chỉ tìm kiếm một cách tiến về phía trước, và theo đó, góc nhìn của tôi đã thay đổi. Tôi phải sắp xếp phòng chờ với các anh hùng 3 sao trở xuống và thực hiện tất cả các chiến lược.
Kể cả khi thứ hạng của họ thấp, tôi cũng sẽ không loại bỏ họ nếu họ cho thấy tiềm năng.
Lúc đầu, họ có vẻ là những anh hùng vô dụng, nhưng sau này họ có thể thay đổi.
Nếu phòng chờ chỉ được vận hành thông qua nỗi sợ hãi, nó chắc chắn sẽ sụp đổ.
Sau khi tìm hiểu, tôi thấy rằng trong Pick Me Up, có một số cách để điều khiển các anh hùng tùy thuộc vào lối chơi. Tôi đã phân tích và nắm bắt chúng để sử dụng chúng một cách thích hợp khi cần thiết.
Ai có giá trị thì được thưởng
Còn sự vô giá trị và lười biếng, hình phạt.
Nếu có những người trở nên vô dụng và trở thành vật cản trở, tôi sẽ sử dụng họ như những "con tốt dùng một lần".
Nhóm thứ hai mà tôi phái đi làm tiên phong cho Hầm ngục Khởi Nguyên là kết quả của việc này. Những người đó có xu hướng không phù hợp để sử dụng lâu dài, tác động xấu đến những anh hùng gần đó.
Tôi không sử dụng phương pháp tổng hợp trừ khi thực sự cần thiết.
Đó chính là cách Niflheimr được thiết kế.
Trong nhóm chính, được biết đến là mạnh nhất trên mọi máy chủ, có năm thành viên.
Và trong số đó, có những anh hùng bắt đầu từ cấp 1 sao.
Vì tôi không sử dụng phương pháp tổng hợp nên điều này tự nhiên dẫn đến việc số lượng người vào phòng chờ tăng lên.
Kết quả là Niflheimr đã phát triển đến quy mô tương đương với một vương quốc.
Tuy nhiên, không có gì ngu ngốc hơn việc hiểu lầm kết quả phân tích hiệu quả trò chơi của tôi là 'biết sự thật'.
“Vậy là mày cũng thích tao?”
“Ừ. Ta thực sự muốn nói chuyện với ngươi. Thật đáng tiếc là điều đó không thể xảy ra trên Trái Đất.”
“Tao cũng cảm thấy như vậy. Nếu chúng ta gặp nhau trên Trái Đất, tao sẽ giết mày ngay lập tức.”
Cô gái chớp mắt.
Tôi mỉm cười và nói.
“Mày đã chọc tức tao. Trong số những thứ khác, có lẽ tao sẽ không bao giờ quên điều đó. Lòng tao không có gì dành cho mày ngoài sự căm ghét..”
"Là vậy sao?"
“Dù là Townia hay Niflheimr, tao cũng chẳng quan tâm. Tao là người Trái Đất. Đừng áp đặt hoàn cảnh của mình lên người khác.”
“Hehe, ngươi không quan tâm sao? Những anh hùng của Niflheimr sẽ thất vọng nếu nghe ngươi nói thế.”
“Cứ để họ thất vọng tùy thích.”
Tôi không thể hiểu được ý định của cô gái này.
Nếu mày chỉ muốn tao giúp họ leo lên tháp, mày không cần phải đưa tao đến đây. Nhóm Niflheimr đang tiến triển rất chăm chỉ thông qua các chiến lược. Họ đã đến tầng 88, vượt qua tầng 85 và tầng 90—Bức tường ma quỷ nơi hạng nhất đang mắc kẹt—ngay trước mặt họ.
Nhưng giữa tất cả những điều đó, cô ấy đã đưa tôi tới đây.
Hơn nữa, cô ta còn xâm chiếm tầng 10, thậm chí còn đưa tôi đến đây để nói chuyện phiếm, với thông tin hạn chế như vậy, tôi không thể đưa ra bất kỳ dự đoán nào.
Tuy nhiên, có một điều tôi có thể nhận ra là cô gái này không hề quan tâm đến người khác nếu điều đó có lợi cho bản thân cô ấy.
Nếu tôi ghi nhớ điều đó, tôi có thể đưa ra phán đoán hiệu quả.
“Tao sẽ không hợp tác với mày hay bất cứ điều gì tương tự. Thực ra, mày nên biến đi ngay bây giờ trước khi sự kiên nhẫn của tao đạt đến giới hạn.”
“Nhưng ngươi có thể trở thành anh hùng cứu Mobius.”
Ả cười.
“Được rồi, không sao cả. Ta chỉ muốn một điều ở ngươi. Leo lên tòa tháp một cách an toàn đến nơi ta đang ở. Nếu ngươi có thể làm được điều đó, ta có thể chịu đựng bất kỳ sự sỉ nhục nào.”
“Có phải chính mày là người khiến các hắc mục sư xuất hiện ở tầng 10 không?”
“Và nếu đúng như vậy thì sao?”
Tôi nghiến chặt răng.
“Đừng quá kích động. Ta sẽ không can thiệp từ tầng 15 trở đi. Townia sẽ chào đón ngươi một cách đầy phấn khích ngay cả khi không có sự can thiệp của tôi. Đây là một cấp độ khó S giống như Niflheim.”
“…….”
“Cho dù ngươi làm tốt đến đâu, ta ước tính khả năng ngả bài của master ít nhất cũng phải là 90%. Ừm, có thể sẽ khác nếu ta giúp ngươi.”
Cô gái đứng dậy khỏi ghế.
Chiếc ghế da đen lập tức biến thành tro bụi và biến mất.
“Ta thề một điều này. Nếu ngươi đạt được kỳ tích leo lên tòa tháp đến tận cùng, ta sẽ đưa ngươi trở về nơi ngươi đã từng ở. Và một điều nữa, ta sẽ chuyển một nửa cổ phần của ta ở Mobius cho ngươi. Ngươi sẽ trở thành cổ đông lớn của một tập đoàn toàn cầu, chiến đấu để giành quyền kiểm soát thế giới.”
Một cổ đông lớn của Mobius.
'Đ*o tin.'
Lời hứa sẽ đưa tôi trở về, phần thưởng.
Khi tôi leo lên tháp, nhiều thông tin mà tôi chưa biết sẽ được tiết lộ.
Tôi sẽ tự mình trở về. Tôi sẽ không dựa vào thứ rác rưởi đó.
“Dù sao thì hợp đồng đã được ký kết chưa?”
Cô gái hỏi với vẻ mặt đắc thắng.
“Chỉ cần mày không xuất hiện trước mặt tao là được.”
“Ngươi thực sự có vẻ ghét ta nhỉ. Tại sao?”
“Còn hỏi nữa hả?”
"Chà…."
Tôi rút con dao găm thứ hai ra và đâm vào trán cô gái.
Con dao găm đâm xuyên qua hộp sọ của cô, cắm sâu vào chuôi dao.
"Đây là câu trả lời của tao."
“Hehehe…”
Con dao găm nhẹ nhàng rút ra khỏi trán cô như thể thời gian đang quay ngược lại, và vết thương đã lành.
“Đúng vậy, nếu không có quyết tâm như vậy, ngươi không thể trèo lên tháp được. Ta tha thứ cho sự vô lễ của ngươi, ta tha thứ cho ngươi!”
Một cánh cửa đá cẩm thạch xuất hiện từ trong bóng tối.
Cánh cửa mở ra.
Bên kia cánh cửa, một luồng ánh sáng óng ánh xoáy tròn tràn ngập không gian.
Tôi bước chậm rãi về phía cánh cửa đó.
“Ta sẽ cho ngươi thấy, mở đầu thực sự được chuẩn bị dành riêng cho ngươi, người đang bắt đầu leo tháp. Sự khởi đầu thực sự của Pick Me Up!”
Cơ thể cô gái tan biến vào trong bóng tối.
Kururur.
Một rung động nhỏ lan tỏa khắp toàn bộ sân đấu.
Cùng với lời tường thuật, một thông điệp xuất hiện.
[Vùng đất nơi con người và các chủng tộc khác cùng chung sống, Townia.]
Vị trí đã thay đổi.
Một mặt trời lặn. Một người đang thu hoạch trên cánh đồng lúa mì vàng.
Nó lại thay đổi lần nữa.
Một ngôi làng. Trẻ em chạy nhảy xung quanh với tiếng cười vui vẻ.
Phong cảnh thay đổi liên tục như một bức tranh toàn cảnh.
Cảnh tượng thế giới con người thanh bình.
Trong số đó có thành phố Nelsar, nơi tôi đã nhìn thấy trong chuyến làm nhiệm vụ của mình.
Tôi tiếp tục bước đi qua những quang cảnh luôn thay đổi.
[Một kẻ thù vô danh xâm lược lục địa hòa bình và thịnh vượng!]
Vị trí bị đảo ngược.
Một lâu đài và cánh đồng đang chìm trong đống lửa ngay phía trước.
Những người lính đụng độ với quái vật.
Nhưng kết quả thì rõ ràng.
Con người đang bị tàn sát trong cuộc thảm sát một chiều, đến mức khó có thể gọi đó là một trận chiến.
Trận đấu và chiến tranh trong lâu đài, làng mạc, cánh đồng, rừng rậm và sa mạc đều kết thúc bằng thất bại.
Tôi bước qua chiến trường với đầy máu và tiếng la hét.
[Cuối cùng, lục địa đã bị xé nát bởi sức mạnh của bóng tối.]
Ở đâu đó, một cánh đồng cỏ với vô số bông hoa đang trôi nổi trên cánh đồng.
Từ bên trong, một giọng nói lớn vang lên.
“Ngươi có biết vì sao độ khó của Pick Me Up lại khó đến vậy không?”
“Bởi vì chúng ta phải lật ngược những trận chiến đã kết thúc bằng thất bại!”
“Đảo ngược số phận đi, Loki!”
[Hy vọng vẫn còn.]
Trong một khu rừng xa lạ, một cô gái với mái tóc đỏ và làn da cháy nắng đang cầm một cây cung.
Tôi biết cô ấy là ai. Tên cô ấy là Jenna Shirai.
Cảnh vật thay đổi.
Một thành phố xa lạ. Aaron, mang một gánh nặng trên lưng, đang mặc cả với một người đàn ông trung niên. Bên cạnh anh ta, một cô gái trẻ nắm tay Aaron.
Nó lại thay đổi lần nữa.
Tại bãi tập luyện, Shay cầm kiếm đang luyện tập cùng các hiệp sĩ khác.
[Master! Nếu muốn cứu thế giới, hãy trèo lên tòa tháp!]
Sau đó.
Cuộc sống thường ngày của những anh hùng đã được triệu hồi và những người sẽ được triệu hồi trong tương lai được diễn ra.
Trong khung cảnh mờ nhạt, cơ thể họ tỏa sáng.
[Sẽ có vô số anh hùng ở bên ngài.]
Cuối cùng, ngoài màn hình, tôi được nhìn thấy đang sử dụng điện thoại di động.
"Đớn ghê nhở…"
[Master, hãy tin vào mối liên kết với các anh hùng. Tương lai của thế giới nằm trong tay ngài!]
[“Đúng vậy! Tương lai của thế giới phụ thuộc vào bạn và Master!”]
[Sẽ có vô số kẻ thù cản đường bạn!]
Cảnh vật đột nhiên thay đổi.
Hàng trăm con quái vật đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau một lớp rào chắn trong suốt.
Tôi hít một hơi thật sâu và tiếp tục bước đi.
[Kẻ thù mạnh mẽ ẩn núp trong nhiều cảnh quan khác nhau!]
Ở nơi sâu thẳm của biển sâu.
Bên kia biển mây.
Qua những sa mạc rộng lớn.
Những con ác ma to lớn và đáng sợ đã tụ tập lại.
Bị bao phủ trong sương mù, tôi không thể nhìn rõ hình dáng chính xác của chúng, nhưng tôi có thể nói rằng chúng cực kỳ nham hiểm.
[“Bạn có thể leo lên đỉnh tòa tháp này không, nơi chưa ai từng đặt chân đến trước đây?”]
“Kraaaaaaaah!”
Lũ quái vật cùng lúc gầm lên.
Mặt đất cũng rung chuyển dưới những đợt sóng âm mạnh mẽ.
Tôi liếc nhìn lại một lát trước khi đi về phía cửa.
Cảnh vật liên tục thay đổi hiện ra như một ống kính truyện tranh đang được nâng lên.
Đột nhiên, tôi thấy mình quay trở lại khe nứt từng là lối vào nơi này.
Ngay trước mặt tôi là cánh cửa dẫn ra ngoài.
Tôi bước chân trái vào đó.
Khi tôi quay lại, cái bóng bên trong gương phòng đang ngọ nguậy.
[“Leo lên tháp đi, Loki. Ta, Không. 'Chúng ta' sẽ làm.”]
Một đôi mắt đỏ lóe lên trong bóng tối.
[“…Đang đợi ngươi.”]
Ngay trước khi bước vào cửa, tôi đã trả lời.
“Đ* m* mày.”
*Két!*
[Chúc mừng Master!]
[Những ký ức bị lãng quên của người anh hùng đã được đánh thức.]
['Han (★★)', thăng cấp hoàn tất! Trở thành anh hùng 2 sao.]
[Hình ảnh minh họa đã được cập nhật.]
[Giới hạn cấp độ và kỹ năng đã tăng lên.]
Ánh sáng chói lòa bao trùm lấy tôi.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang đứng trên vòng tròn ma thuật đỏ thẫm.
"Hết rồi."
Tôi nhìn lên bầu trời.
Một luồng ánh sáng chói lọi đang chảy qua.
Từ bên ngoài màn hình, Anytng đang nhìn xuống tôi.
Khi tôi rời khỏi phòng tổng hợp, từng cánh cửa lần lượt đóng lại.
Khi tôi đang quay trở lại ký túc xá từ sân tập, tôi nhìn thấy Aaron.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy tiến lại gần với vẻ mặt thích thú.
"A, hyung-nim. Cậu về rồi à?"
"Mọi việc ổn chứ?"
“Như thường lệ. Vẫn như vậy.”
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết u sầu nào giống buổi bình minh hôm trước trên khuôn mặt anh ấy.
'Anh ấy hẳn đang suy nghĩ về lý do phải chiến đấu.'
Lý do bạn chiến đấu.
Lý do bạn được đưa đến đây là mạo hiểm mạng sống để chiến đấu với kẻ thù.
“À mà, anh vào đó một mình làm gì thế?”
“Tôi được thăng cấp. Anh cũng sẽ sớm được thăng cấp thôi.”
Trong lúc Aaron và tôi trò chuyện đôi chút, chúng tôi quay trở lại ký túc xá.
'Nina, đó có phải tên cô ấy không?'
Cô ấy là em gái của Aaron.
Trong ảo ảnh tôi thấy, họ đang nắm tay nhau.
Anh ấy nói rằng anh muốn quay lại vì cô ấy.
Không cần phải nhắc tới nữa.
Tôi quyết định chôn chặt điều này trong lòng một thời gian.
'Mục tiêu không thay đổi.'
Leo lên tháp.
Trở về Trái Đất.
Nếu có một điều thay đổi thì đó là tôi cảm thấy tồi tệ hơn nhiều so với trước đây.
'Mình sẽ không quên.'
Dù mày là ai, tên mày là gì.
Tao chắc chắn sẽ trả được món nợ này.
Khi tôi cố đóng cửa ký túc xá.
Bất ngờ, một tin nhắn xuất hiện.
[Chào mừng đến với thế giới của Pick Me Up!]