Công đoạn chuẩn bị cho tầng 15 ngay lập tức được thực hiện.
Các vũ khí bổ trợ cung cấp cho thành viên tổ đội ba, và các trang thiết bị trước đó của họ đã được tăng cường thêm. Nhìn chung, các thành viên tổ đội ba có vẻ có cùng phương pháp mài dũa kĩ năng với bọn tôi, dành thêm thời gian tại sân huấn luyện.
"Ông không định làm gì với vụ này hả?"
Eolka, đang chạy cùng tôi, hỏi.
Dường như thể lực cô đã cải thiện đến mức có thể vừa nói chuyện vừa chạy.
"Nếu họ cứ như thế này nhá, chúng ta sẽ bị bắt kịp đấy. Tui không rõ có chuyện gì nhưng ông làm gì đó đi chứ!"
"Cứ mặc tụi nó. Nhưng nếu đằng đó định đổi nhóm thì đây không ý kiến đâu."
"Tui không có định thế. Bọn kia cứ khó chịu kiểu gì."
"Vậy thì chờ đợi thôi. Cho đến khi cơ hội xuất hiện."
"Mà bà đã học xong cách dùng năng lực ngoại cảm chưa đấy?"
"Dĩ nhiên. Không nhìn ra à?"
Đôi mắt Eolka sáng lên màu xanh dương rạng rỡ.
Một túi cát được đặt trong góc sân huấn luyện trôi nổi giữa không trung.
Cô thậm chí có thể di chuyển nó. Cửa sổ trạng thái cũng hiển thị một kĩ năng tên Sức mạnh Ngoại cảm Sơ cấp. Đó là một sự phát triển đáng kể khi cô đến đây lần đầu tiên. Mà, trông vẫn rách việc lắm khi rờ đến hỏa lực.
Tôi thám thính sân huấn luyện.
Thành viên tổ đội 1 đang chạy sau tôi. Tổ đội 2 đang tổng hợp thông tin bên cánh trái sân. Tổ đội 3, bên cánh phải, đang tích cực đấu tập. Trong một góc nọ, vài cá nhân 1 sao không thể hòa hợp ở bất cứ đâu đang gượng gạo vung kiếm.
Một tổ hợp năng suất với hơn hai mươi người.
Sân huấn luyện, đã từng rất thoáng mát, nay lại có vẻ chật chội hơn bao giờ hết. Lượt quay miễn phí được rút theo định kì, và giờ phòng chờ đã nhung nhúc người. Đã tới lúc tạo cơ sở hạ tầng cấp 3 rồi.
"Mà trông thằng chủ không có ý định làm thế thì phải."
Sau khi dọn sạch tầng 10, vài cơ sở hạ tầng trước đó không có đã được mở khóa.
Tuy nhiên, chẳng có cái nào được xây cả.
Tôi thở dài và bắt đầu bài hít đất.
Thành viên tổ đội ba, do Nokin dẫn đầu, bắt đầu bộc lộ bản chất, nhận ra rằng Master thiên vị bọn chúng.
Mấy hành vi đó chỉ nằm ở mức trẻ con, như cuỗm thêm phần thịt hay chiếm lấy sofa trong tiền sảnh, cơ mà nếu họ thành công vượt tầng 15, mức độ sẽ còn tăng ghê hơn nữa.
Vài ngày sau.
[Tổ đội 3, tập hợp tại quảng trường!]
Giọng Iselle vang vọng khắp phòng chờ.
"Hehe, cuối cùng cũng tới rồi à?"
Nokin, chém loạn xạ vào con búp bê gỗ trong khu huấn luyện, lầm bầm.
Một cơn ớn lạnh lạ kì hiện trên gương mặt họ.
"Đi thôi. Còn gì đặc biệt không?"
Winard bẻ các khớp tay.
Biểu cảm của nó tràn ngập tự tin.
'Họa chăng mấy tầng thấp hơn dễ xử lí.'
Bởi vì nhiệm vụ được giao ngẫu nhiên, chẳng có gì lạ khi tự nhiên có một nhiệm vụ đặc biệt dễ xuất hiện.
Tôi không nghĩ họ biết về chuyện màn boss xuất hiện sau mỗi năm tầng. Cũng không bất ngờ mấy vì tôi có nói cho họ biết đâu.
Ping!
Một âm thanh xé gió xuất phát từ đâu đó.
Tôi dời mắt.
Một mũi tên nhắm vào vai trái của tôi.
Tôi đang ngay giữa buổi tập dùng kiếm và khiên.
"Oppa, nguy hiểm..."
Tôi thả kiếm ra và tay không bắt lấy mũi tên.
Da tôi trầy xước một chút và máu ứa ra. Đồng thời, một cảm giác tươi mới chạy dọc tâm trí tôi. Cảm giác thân thuộc của tăng trưởng kĩ năng.
[Twing!]
[Kỹ năng 'Phòng đạn' của ‘Han (★★)’ đã tăng lên Cấp 2.]
"Nguy hiểm gì?"
"... Có đâu."
Tôi vứt cái mũi tên trong tay phải và tra kiếm vào vỏ.
"Buổi tập hôm nay kết thúc ở đây. Chúng ta có vài thứ thú vị để xem nên không thể bỏ lỡ."
"À nhỉ, dường như tổ 3 đang đi ra ngoài," Aaron nói.
"Anh cũng đi?"
"Nếu hyung-nim có ý thế."
"Tôi nữa, tôi nữa."
Jenna và Aaron cất vũ khí.
Eolka đang bận tập Năng lực Ngoại cảm trong Tháp Ma pháp. Chúng tôi quyết định không làm phiền cô ấy.
Một lượng người chen chúc nhau ở quảng trường.
Bao gồm nhân viên hỗ trợ như Chloe và Enok, tôi đã từng nhìn thấy cảnh này rồi. Đó là thời điểm Bang Sói bờm dàn quân.
Edis, đã đến từ sớm, lầm bầm.
"Làm gì có ai ló cái mặt ra khi tụi mình đi tầng 10."
"Chuyện tốt mà."
Tôi ngồi trên ghế dài.
Jenna và Aaron ngồi bên cạnh tôi.
[Đó!]
Iselle, mang chiếc xe đẩy ra khỏi nhà kho, ném vài lọ thuốc cho các thành viên Tổ đội 3.
Nokin nhận lấy một lọ thủy tinh chứa ngập chất lỏng màu đỏ. Theo sau, vài lọ thuốc bị ném vào không khí. Tổng cộng 3 chai.
[‘Nokin (★★★)’ được trang bị ‘Thuốc Sinh Lực Cấp Thấp’!]
[‘Weinad (★★★)’ được trang bị ‘Thuốc Sinh Lực Cấp Thấp’…]
"Khó lắm mới có được tụi nó."
Jenna bĩu môi.
Nguyên liệu cho những chai thuốc này do chúng tôi lấy được trong Hầm ngục Hàng tuần. Tôi không can thiệp vào quá trình làm thuốc. Anytng đã cố làm ra được ba lọ duy nhất sau khi làm nổ mười lần. Đó là một kết quả hiển nhiên khi chúng tôi không có một nhà giả kim chuyên nghiệp.
"Cứ nghĩ đến việc họ được dùng mấy món mà chúng ta tự thập cho mục đích cá nhân. Master thật sự là cái gì đó ha."
"Nếu cần thì lấy thêm nguyên liệu là được thôi."
"Cũng đúng."
[Mở ra, Vết nứt Không Thời gian!]
Két.
Cánh cửa phía trước quảng trường mở.
Hai người 1 sao trông khá do dự đã vào trước. Rồi, ba người 3 sao kia bắt đầu theo sau. Có hai người đi cùng lúc và Nokin, đội trường, đi cuối.
Trước khi tiến vào, Nokin nhìn tôi và nói.
"Mày, thằng xấc láo, cái thằng láo xược nhà mày! Khi tao quay lại, tao sẽ xử mày. Tao sẽ than phiền với Master và lật tung chỗ này lên. Cứ chờ mà xem, hahaha!"
Cùng với những từ đó, Nokin chạy vội vào trong như đang trốn chạy.
Cánh cửa đóng lại.
"..."
"Thằng đó khá cá tính á ha?"
Edis khúc khích, nhướng mày với tôi.
'Đó là nếu mày còn đường về.'
Tôi cũng cười khúc khích theo.
Liệu mọi chuyện có theo ý muốn của Nokin hay không, thời gian sẽ trả lời.
"Nếu mấy thằng đó thành công thì sao?"
Aaron, đã luôn ngồi lặng im, hỏi.
Anh ta bình tĩnh nhìn ra ngoài, nhưng ánh mắt lại run rẩy.
"Ý anh là vượt qua tầng 15?"
"Vâng."
"Chúng ta phải ngừng đình công thôi. Vì lúc này mạng sống sẽ bị đe dọa."
Khả năng Tổ đội 3 dọn sạch tầng 15 không phải là 0%.
Nhìn chung thì độ khó của hệ thống 'Pick Me Up' khá cam go, nhưng có một khả năng rất hiếm rằng một nhiệm vụ dễ sẽ lộ diện. Có những trường hợp mà một tổ đội được cử đi để tự sát rồi thành ra qua màn.
Nếu mọi chuyện theo hướng khả năng ít hơn 1%, vậy thì cuộc phản kháng của chúng tôi sẽ vô dụng. Anytng sẽ càng ngạo mạn hơn và nhu cầu lắng nghe yêu cầu của chúng tôi sẽ biến mất.
"Nếu họ có quay về, làm mọi thứ Master ra lệnh. Đừng chống cự."
Dĩ nhiên, theo cái đà đó, tôi sẽ tèo luôn.
Giai đoạn chuẩn bị đã kết thúc.
Tôi ngồi trên ghế và chờ kết quả.
Những con người tụ tập tại quảng trường đã quay về vị trí cũ. Sắc thái lắng lo có thể nhìn thấy trên gương. Dường như bọn họ đang mong rằng nhóm nào đó sẽ không quay về.
Khoảng năm phút trôi qua kể từ khi Tổ đội 3 lên tầng 15.
Quảng trường gần như rỗng tuếch. Chúng tôi không thể nhìn thấy nhiệm vụ nào đang được tiến hành. Rõ ràng là vẫn chưa có cuộc khủng hoảng nào xảy đến. Không có tin nhắn nào nhảy lên...
"Hửm?"
Kèm theo hiệu ứng âm thanh, vài tin nhắn xuất hiện.
[Nhiệm vụ Thất bại!]
[Mục tiêu - Tiêu diệt]
[‘Nokin (★★★)’ đã trở về vòng tay của nữ thần. Tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khắc ghi mãi mãi.]
[‘Winard (★★★)’ đã trở về vòng tay của nữ thần. Tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khắc ghi mãi mãi.]
[‘Zelan (★★★)’ đã trở về vòng tay của nữ thần. Tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khắc ghi mãi mãi.]
[‘Roberil (★)’ đã trở về vòng tay của nữ thần. Tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khắc ghi mãi mãi.]
[‘Juan (★)’ đã trở về vòng tay của nữ thần. Tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khắc ghi mãi mãi.]
[‘Party 3’ đã bị tiêu diệt.]
[You Lose!]
Còn chưa được mười phút kể từ khi họ bước vào.
'Một nhiệm vụ đặc biệt à?'
Năm người bọn họ chết cùng một lúc.
Không có tình trạng bất thường như chảy máu hay tim ngừng đập thường xảy ra trước cái chết.
Kugwang1
Một cơn rung chấn tạm thời lan ra khắp phòng chờ.
Jenna lắc lư trên ghế.
"G-gì đó, vụ gì vậy? Cái gì mà đột ngột quá vậy..."
Zap!
Với âm thanh như tiếng đập, một dòng điện màu xanh dương chạy dọc khắp bức tường quảng trường.
Iselle đi ra với gương mặt tái mét và nói.
"Master đã ném điện thoạt đi."
"Thật nhỉ."
[Master, ngài sẽ dừng kết nối chứ?]
[Yes (Chọn) / No]ư
[Vậy thì xin chào tạm biệt!]
Anytng dừng kết nối.
Iselle túm lấy áo tôi và run rẩy,
"Tôi nghĩ tụi mình gặp rắc rối lớn rồi, chúng ta nên làm gì đây!"
"Đang có nhiều người nhìn đấy, nên giờ thì bỏ ra trước đã."
Tôi gỡ Iselle, người đang trèo lên ống tay áo của tôi, ra và nói với những người đang nhìn tôi.
"Buổi diễn kết thúc. Đi về."
"Còn Tổ đội 3?"
"Đã bị quét sạch."
Họ thậm chí còn chưa bắt đầu mà đã bị xóa sổ.
Có thể họ không có lấy một gợi ý về chiến lược cho tầng 15.
Đó hoàn toàn là một thảm họa.
Edis lẩm nhẩm với âm giọng thất vọng.
"Họ bào còn chưa lâu nữa."
"Năng lực của bọn chúng chắc đã bị hạn chế nhiều."
Dù sao thì, công chuyện của tụi này đến đây là xong.
Không có việc gì phải ở lại quảng trường cả. Tôi quay về khu nhà ở.
Sau đó, Anytng không đăng nhập trong một khoảng thời gian dài.
Iselle đến phòng tôi mỗi tối và hỏi phải làm gì, khẽ nức nở.
Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Dù có là tình huống nào đi chăng nữa, tôi đã làm những gì có thể. Đó là nguyên tắc đầu tiên tôi đặt ra để tồn tại ở đây.
Thói quen vẫn duy trì không đổi thay.
Thức dậy vào buổi sáng, tập luyện sau khi ăn. Lại tập luyện cho đến tối. Đã lâu lắm rồi tôi không thực chiến. Để giữ kĩ năng sắc bén, chúng tôi tham gia đấu tập trong khi dùng vũ khí thật.
Hơn một tuần đã qua.
Không thể nhìn thấy các thành viên 1 sao, không kể những thành viên chính thức. Nỗi sợ tổng hợp đã biến mất. Số người tập luyện đã giảm mạnh. Cũng có ít người tình nguyện vào Hầm ngục Hàng tuần hơn.
Và thời gian cứ trôi.
Mười ngày theo lịch của phòng chờ. Thực tế, đã hơn ba ngày từ lần cuối đăng nhập.
Đột ngột, ánh sáng bừng lên trên bầu trời không rõ lí do.
[Chào mừng đến với Pick me Up!]
Và tin nhắn đăng nhập quen thuộc xuất hiện.
"... Đến rồi."
Tôi đã chờ đợi.
[Đã tải.]
[T O U C H! (Chọn)]
Giờ đã là hoàng hôn.
Tôi là người duy nhất còn sót trên sân huấn luyện.
Bùm! Bùm!
Ánh sáng nhấp nháy tiếp tục bừng lên trên bầu trời sáng lạn.
*Tách!*
[Đã chụp màn hình. Hình ảnh sẽ được lưu trong thư viện.]
[Master, ngài có muốn đăng xuất không?]
[Yes (Chọn) / No]
[Vậy thì xin chào tạm biệt!]
Anytng, đã đăng nhập sau một khoảng thời gian dài, chụp màn hình và rời đi.
Từ lúc đăng nhập đến lúc đăng xuất, còn chưa được một phút nữa là.
Tôi tra kiếm vào vỏ.
Tôi bỏ lại bức tượng gỗ cũ nát và đi ra khỏi sân tập. Tôi đi nhanh và hét.
"Iselle!"
[Hửm?]
Iselle xuất hiện, xoa xoa mắt. Thay vì bộ đầm đen thường lệ, cô đang mặc bộ đồ ngủ có họa tiết con mèo và một cái mũ lông trên đầu.
"Sao lại gọi người ta rồi? Đang ngủ..."
Ồ, chà.
"Master đã đăng nhập."
"Ừm, Master... Ngài nói gì ạ?!"
Bừng tỉnh, Iselle nhìn quanh.
"Đâu, ngài ấy đâu? Chuyện gì vậy? Ngài ấy đâu rồi?!"
"Vừa đi."
"Sau một khoảng thời gian không đăng nhập, sao ngài không làm gì hết? Đừng có nói là đăng nhập xong là thoát liền nha..."
"Tôi có kịp làm gì đâu. Nhưng cậu ta đã chụp màn hình."
"Sao lại chụp màn hình?"
"Cô nghĩ sao?"
Làm bức ảnh kỉ niệm?
Nhảm nhí. Tôi đóng cửa lại.
Iselle chăm chăm vào tôi với cái nhìn bối rối.
"Sở thích của cô là gì, Iselle?"
"Lần trước đã bảo là lướt mạng rồi còn gì. Sao lại hỏi thế?"
"Bởi vì tôi muốn đảm bảo cô có thể truy cập Internet."
"Trời, dĩ nhiên. Mà chi?"
Iselle nghiêng đầu.
Tôi đáp,
"Tôi cần cô giúp một chút."
Ở điểm này, chỉ có duy nhất một nguyên nhân để chụp màn hình.
Cậu ta định gọi viện trợ trong café chiến thuật.