Tôi mở mắt.
Một vùng trời âm u, mù mịt chào đón tôi. Khi quay đầu sang bên, tôi nhận thấy một chiếc giường thân thuộc. Đó là căn phòng của tôi trong khu nhà ở.
Tôi xoay cánh tay trái, phần đã bị ma thuật của tên hắc mục sư xé nát.
Nó đá di chuyển đúng cách. Cũng không có vết tích của cái lỗ nào trên ngực phải của tôi hết.
"Mình đã sống."
Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể quay đầu là bờ được nhưng có vẻ tôi đã đi trước một bước.
Tôi ngồi dậy trên giường và nhìn đồng hồ. Giờ là 3:45 sáng. Mọi người trong phòng chờ hiện tại chắc đã ngủ rồi.
Tôi nằm xuống và nhắm mắt nhưng tâm trí tôi vẫn còn tỉnh táo.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc và bước vào tiền sảnh.
Aaron đang ngồi trên ghế sofa trong đó, cúi đầu chào tôi.
Tôi ngồi cạnh anh ta và nói, "Trông anh tơi tả ghê chưa."
"Ồ, hyung-nim."
Aaron nhìn tôi. Bên dưới đôi mắt là những quầng thâm.
"Tôi mừng là cậu vẫn ổn. Chúng tôi đã lo lắm đó."
"Lo cái đầu tôi nè. Dù sao thì, anh đã phải trải qua cái quỷ gì mà trông oải dữ?"
"Tôi đang nghĩ về lí do chúng ta chiến đấu."
"Lí do chúng ta chiến đấu?"
"Sau khi anh rời đi, thành phố bị ngập trong xác chết. Và..."
Sắc mặt của Aaron dần tối đi.
Tôi không cần anh ta nói hết; tôi có thể đoán được rồi.
Trong thành phố, vô số công dân NPC cư trú.
Mặc dù họ tìm được nơi ẩn náu trong bức tường thành phố thì vẫn có giới hạn về số lượng chỗ ở.
Cuộc tàn sát do đám xác chết gây nên chắc phải điên khùng lắm. Jenna, Aaron, Edis và những người kia hẳn đã xem hết chuyện đó dưới hình thức không thể nào sinh động hơn.
Tôi nhìn Aaron, người chỉ xơi nước bằng vẻ mặt cau có.
'Bộ mức độ căng thẳng của ông này lại đạt đỉnh rồi à?'
Nếu một anh hùng cứ dồn dập tham gia vào mấy trận đánh và huấn luyện mà không nghỉ ngơi thì độ căng thẳng của họ có thể bị tồn đọng, dẫn đến trầm cảm.
Đặt lên bàn cân thì chứng kiến hay một cuộc thảm sát quy mô lớn hay cái chết của đồng chí trong nhiệm vụ đều có thể gây ra trầm cảm. Trầm cảm là một trong những nguyên nhân dẫn đầu của cái chết đột ngột.
Aaron, đã húp nước từ nãy giờ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Tôi đi trước nhé. Nghỉ ngơi cho tốt vào, hyung-nim."
"Ngày mai, anh cũng định chào tôi bằng cái bản mặt đó à?"
Aaron buông ra một tràng cười chua xót và đáp, "Tôi sẽ lại khỏe vào ngày mai ấy mà."
"Ừ, đi đi."
"Vâng."
Aaron cúi đầu về phía tôi và quay lại phòng.
Tôi ngồi một mình trong khu tiền sảnh tối đen và uống ngụm nước.
Tôi không thể không nghĩ đến cái thằng đã mang tôi tới đây.
Ngay cả lần này cũng vậy. Do bức tranh khảm xung quanh, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên khốn đó. Chỉ có giọng nói khó chịu, khàn khàn như kim loại, vẫn còn trong tâm trí tôi.
“Thằng đó bảo gì cơ, sẽ đợi luôn á?”
Nếu có thời gian, tôi sẽ hỏi hắc mục sư có vẻ muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã giết gã ta.
Ngày hôm đó, cho đến khi Chloe xuất hiện vào sáng sớm, tôi vẫn không thể ngủ được.
Tôi đã mất ngủ cả đêm.
Bây giờ, khi trận chiến lớn đã kết thúc, tôi cần phải thực hiện các biện pháp để giảm căng thẳng.
Ban đầu, đó là vai trò của Anytng, nhưng vì anh chàng đó không thể làm tốt công việc của mình nên không còn cách nào khác.
Tôi chào hỏi Chloe, người đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp.
“Mang tất cả các nguyên liệu ra. Nấu những món ăn ngon nhất có thể.”
Chloe do dự một lát nhưng rất nhanh gật đầu, lấy hết nguyên liệu từ trong kho ra. Người thợ làm bánh mới vào bếp theo sau Chloe cũng bắt đầu thể hiện tài nghệ của mình.
Bữa sáng là lúc mọi người trong phòng chờ tụ tập.
Trên bàn có nhiều món ăn lớn như thịt, bánh mì, salad, súp và nhiều món khác.
Jenna, người đầu tiên bước ra phòng ăn, chớp mắt ngạc nhiên.
“Cái gì thế này? Quá sang trọng cho bữa sáng.”
“Sao thế, không thích?”
“Không! Mấy cái này thì rất nhiệt liệt hoan nghên!”
Jenna mỉm cười và ngồi xuống.
Rất nhanh, các thành viên trong phòng chờ lần lượt đi ra. Họ ngạc nhiên một lần khi nhìn thấy đồ ăn và ngạc nhiên lần hai khi nhìn thấy tôi. Điều đó cũng dễ hiểu. Tôi hiếm khi xuất hiện ở khu vực ăn uống.
Bữa ăn bắt đầu.
Tôi vội vàng lấy một ít bánh mì và quan sát khuôn mặt của những người trong nhóm.
“Jenna có vẻ ổn, như thường lệ. Aaron cũng ổn. Eolka trông ổn.”
Họ có vẻ không có tâm trạng tốt.
Nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn giữ được bình tĩnh.
Tôi quan sát các thành viên của tổ đội 2.
Hai thành viên 3 sao có vẻ ổn. Asher vẫn xoay xở được.
Không cần phải tìm Shurn và Maekin, thành viên thứ 5 của mỗi nhóm vì ngay cả khi tôi không ở đó với họ, tôi biết họ đã chết rồi.
Điều này cũng có thể đoán trước được. Cả hai đều tham gia muộn và trình độ của họ quá thấp.
'Dica.'
Haaa-
Dica đang nôn.
Edis đứng dậy, đỡ Dica và dẫn nó đi.
Quản lý tinh thần của thành viên cũng là một trong những vai trò của người lãnh đạo.
Trận chiến diễn ra rất ác liệt, nhưng không có nhiều thương vong.
Đó có thể là lý do tại sao hiện tại chúng ta vẫn ổn.
Mặc dù vậy, tình trạng của nó chắc chắn không hoàn hảo.
Căng thẳng đang tích tụ, dù chúng ta có nhận ra hay không.
Và ngày hôm đó, vào buổi tối muộn khi mọi người trở về nhà trọ.
[Chào mừng đến với Pick Me Up!]
Anytng đăng nhập.
[Quá trình tải hoàn tất.]
[T O U C H! (Chọn)]
Bầu trời sáng lên.
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở quảng trường.
Tôi biết là Anytng sẽ đến.
Hỏa Thạch cấp thấp được trao tặng như phần thưởng hoàn thành tầng 10.
Trong nhà kho, tôi cất giữ những viên đá nguyên tố nước và gió mà chúng tôi đã thu thập được từ các hầm ngục hàng tuần.
Một âm thanh vui vẻ vang lên, một cảnh báo xuất hiện.
[Master, có một anh hùng đang chờ thăng cấp!]
[Anh Hùng Được Thăng Cấp – 'Han(★)']
[Tips/Để thăng cấp, ngài cần đến tòa nhà phụ 'Phòng thăng cấp' ở Trung tâm tổng hợp.]
Cửa sổ hoạt động của Anytng xuất hiện.
Đã chạm vào tab Cơ sở.
[Ngài đã chọn tòa nhà phụ 'Phòng thăng cấp' cho Trung tâm tổng hợp. Ngài có muốn xây dựng nó không?]
[Yes (Chọn) / No]
Kururur.
Một rung động nhẹ làm rung chuyển cả phòng chờ.
[Phòng thăng cấp đã hoàn thành! Từ giờ trở đi, có thể thăng cấp anh hùng.]
Tiếp theo, cửa sổ vật phẩm tổng hợp xuất hiện.
Bên trong cửa sổ tổng hợp, những viên đá màu đỏ, xanh lam và xanh lục đang quay tròn.
[Bắt đầu tổng hợp vật phẩm!]
[Vật liệu được chọn – Hỏa Thạch cấp thấp, Thủy Thạch cấp thấp, Phong Thạch cấp thấp]
[Vật phẩm hoàn thành – Đá thăng cấp cấp thấp]
[Tỷ lệ thành công – 87%]
[Phương pháp tổng hợp – Tự động]
[Ngài có muốn tiếp tục tổng hợp không?]
[Yes (Chọn) / No]
[Kudangtangtang!]
[Sức mạnh của Nàng Tiên!]
[Tốt!]
[Tổng hợp hoàn tất!]
[Ngài đã nhận được 'Đá thăng cấp cấp thấp'!]
Khi cánh cửa nhà kho mở ra, Iselle nhảy ra ngoài.
Cô ấy cầm trên tay một viên đá màu cầu vồng.
[Chúc mừng ngài sắp được thăng cấp, Master Loki!]
Tôi lặng lẽ nhận lấy viên đá màu cầu vồng mà Iselle ném cho tôi.
[Với điều này, ngài có thể lên 2 sao. Từ đây, ngài sẽ leo lên 7 sao! Đập tan tòa tháp và chinh phục! Woohoo!]
“Tôi không biết liệu mình có thể đạt tới cấp độ 7 sao hay không.”
[Haha, ai sẽ đẩy lên 7 sao nếu không phải Loki chứ!]
Nếu đúng như vậy thì Seris đã là 7 sao rồi.
Tôi đã nỗ lực hết sức nhưng vẫn không thể nâng cô ấy lên cấp độ anh hùng 7 sao.
[Master, chúng ta bắt đầu thăng cấp!]
Cót két.
Cánh cửa của trung tâm tổng hợp mở ra.
Tôi cầm viên đá thăng chức trên một tay và chậm rãi bước vào bên trong.
Bên trong trung tâm tổng hợp, với vòng tròn ma thuật màu tím được vẽ, một cánh cửa khác mở ra.
Tôi bước vào cánh cửa thứ hai.
Sảnh thăng cấp có cấu trúc gần giống với Trung tâm tổng hợp. Thay vào đó, vòng tròn ma thuật có màu đỏ, và ở giữa phòng, có một bệ thờ nhỏ đủ lớn để đặt một viên đá. Tôi đặt Đá thăng cấp lên bệ thờ.
Một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt phát ra từ Đá thăng cấp.
Bang!
Cánh cửa của Trung tâm Tổng hợp đóng sầm lại một cách dữ dội.
Cánh cửa của Phòng thăng chức đóng lại ngay sau đó.
Thăng cấp.
Đó là một trong những khu vực mà Master không thể nhìn thấy.
Khi anh hùng và vật liệu được đưa vào Phòng thăng cấp, anh hùng sẽ xuất hiện trong trạng thái thăng cấp sau một thời gian, master không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Một luồng ánh sáng đỏ phun ra từ toàn bộ vòng tròn ma thuật.
Tương tự như ánh sáng mà vết nứt không gian thường phát ra, nhưng bằng cách nào đó, nó có cảm giác gắn chặt hơn vào da.
Cảm giác giống như đang chìm xuống vùng nước sâu.
Ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa.
"Bé yêu."
Một căn phòng hẹp và khiêm tốn được làm bằng gỗ.
Một người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế bập bênh, bế một đứa trẻ sơ sinh trên tay.
“Con ngoan, con ngoan.”
"Bà là ai?"
Không phản hồi.
Người phụ nữ này có vẻ đang ở trong tình trạng tương tự như các NPC ở tầng 10.
Nhưng bà ấy hơi khác một chút.
Tong.
Tôi đưa tay về phía người phụ nữ, nhưng tay tôi bị bật ra giữa chừng.
'Thậm chí không thể chạm vào bà ta.'
Tôi nhìn xung quanh căn phòng.
Đó là một nơi có diện tích chưa đến 10 mét vuông. Đồ đạc cũ kỹ và tồi tàn.
Người phụ nữ tóc đen mắt đen nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé và nói: “Con sẽ trở thành một người tuyệt vời.”
Cái chạm của cô tràn đầy tình cảm.
Tôi trực giác nắm bắt được danh tính của đứa bé.
'Han Israt.'
Không phải tôi.
Tôi không có gia đình hay bất cứ thứ gì tương tự.
Người đáng lẽ phải ở đây thay vì tôi lại ở đằng kia.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi đến phòng chờ.
Han Israt từ Bán đảo Haim.
Iselle gọi tôi bằng cái tên đó.
Tôi nhìn vào cửa sổ ở góc phòng.
Bên kia cửa sổ, một bóng tối vô hình đang rình rập.
“Con ngoan, con ngoan.”
Tôi không có thời gian để lãng phí vào những việc như thế này.
Tiện thể, có một cánh cửa trên bức tường bên phải dẫn ra ngoài. Tôi nắm lấy tay nắm cửa. Lần này, nó không bật lại. Tôi mở cửa và chạy ra ngoài.
Khi tôi bước ra, đó chính là quảng trường của phòng chờ.
Tuy nhiên, quảng trường này trống không, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Đây không phải là phòng chờ của Anytng. Tôi không thể biết đây là nơi nào.
Bầu trời không có ánh sáng.
Tôi chậm rãi bước qua phòng chờ trống rỗng.
Quảng trường trước mặt cậu chỉ có một cánh cửa, không có khu nhà ở, nhà kho hay trung tâm huấn luyện.
Tôi nhìn lại phía sau và cánh cửa tôi vừa đi ra đã biến mất.
Tôi nhìn về phía trước và thấy tấm biển tên trên cửa có ghi “Vết nứt Không Thời gian".
Két.
Cánh cửa mở ra với một âm thanh khó chịu, và có thứ gì đó phát sáng phun ra.
Hai cặp cánh lấp lánh ánh sao.
Chiếc váy đen đó và khuôn mặt dễ thương đặc biệt đó.
“Đây có phải là Iselle không?”
Không, cô ấy khác biệt.
Đứa nhỏ này to bằng nắm tay. Iselle không nhỏ như vậy.
Nàng tiên bay lượn quanh tôi và cười khúc khích. Sau đó, bằng ngón tay nhỏ bé của mình, nàng chỉ vào bên trong khe nứt không gian.
“Mày muốn tao vào trong à?”
Gật.
Thật đáng ngờ, nhưng ở lại đây cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Tôi hít một hơi thật sâu và bước vào khe nứt không gian.
Ở giữa căn phòng hình tròn chỉ có một tấm gương.
"Có phải đây là…?"
Bang!
Cánh cửa dẫn trở lại quảng trường đóng lại. Nàng tiên vẫn vo ve quanh tôi. Ánh sáng đen bắt đầu rò rỉ ra khỏi tấm gương.
Ánh sáng đen kịt bao bọc lấy tôi mà không có bất kỳ sự cản trở nào.
Và rồi tôi thấy mình đang đứng một mình trong một không gian tối tăm.
“Dudung!”
“Hầm ngục Tinh thể đã mở!”
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
Ngay lập tức, một áp lực đè nặng bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.
“Ugh…!”
Tôi quỳ xuống một chân.
Cảm giác như có ai đó đang ấn tôi xuống từ trên cao bằng một máy ép cơ học.
Tầm nhìn của tôi mờ đi. Tôi không thể thở được. Nếu tôi lơ là cảnh giác dù chỉ một chút, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình sẽ sụp đổ và trở thành một nắm thịt băm.
“'Han(★)' cảm thấy sợ hãi! Tất cả thuộc tính đều giảm 30%.”
Tôi rút kiếm ra và đâm xuống đất.
Tôi không thể biết đó là mặt đất hay thứ gì khác. Chỉ có một màu đen kịt.
Tôi bám chặt vào chuôi kiếm và tuyệt vọng chịu đựng. Cơ thể tôi run rẩy, và máu rỉ ra từ hàm răng nghiến chặt.
Cứ thế này, tôi sẽ bất tỉnh mất.
Tôi cần làm vài thứ.
Vì vậy, trong lúc nóng giận, tôi đã cắt trúng lòng bàn tay trái của mình bằng thanh kiếm. Máu nhỏ giọt từ lưỡi kiếm.
Vào khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận được cảm giác như có thứ gì đó vừa mới bị phá vỡ.
“'Han(★)' đã bước vào trạng thái cuồng nộ!”
“'Han(★)' không còn bị áp bức nữa.”
“Hoo…”
“…Haah.”
Tôi từ từ hít vào và thở ra.
Lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.
Tôi đứng lên.
Và cô ấy đứng trước mặt tôi.
[SS▩SH黑⊙∈※ Cấp độ 999]