Phát bệnh và mệt mỏi vì liên tục bị bạn thuở nhỏ kiêm bạn gái sỉ nhục, tôi đã chia tay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 10

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 89

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7410

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 358

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 21

Web Novel - Chương 22: Hẹn hò tại thư viện (1)

Solo: Loli666

============================

Và rồi, ngày chủ nhật với bầu trời trong xanh hiếm có trong tháng sáu, chúng tôi quyết hẹn nhau lúc 11h sáng.

Dù là cuối tuần, tôi thức dậy như mọi ngày và ăn chút bánh mỳ nướng. Thời gian là khá dư dả. Khi rời khỏi nhà, tôi vẫn tự nghĩ rằng thời tiết thật tuyệt vời. Cả hai đã hẹn gặp nhau ở nhà ga cách nhà tôi vài phút đi bộ. Vì bố mẹ đều đã đi làm nên tôi cũng khóa cửa luôn.

Bỗng một cơn ớn lạnh ùa tới, đã là lần thứ ba. Tôi liền quay đầu lại quan sát nhưng chẳng thấy Hanabi đâu cả.

“Huh... chắc là tưởng tượng thôi.”

Phải, hẳn là vậy rồi. Tôi liền dẹp nó khỏi đầu. Nếu còn cảm thấy thì hẳn phải có stalker nào đấy. Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vào rất là đáng quan ngại. Cùng tiếng thở dài, tôi hướng về phía nhà ga.

Khi tới được cổng soát vé thì vẫn còn sớm 30 phút.

“Hả…”

Vãi? Yukishiro-san đã đến rồi ư!?

Cô ấy đang ngồi đọc sách kế bên đài phun nước như mọi khi. Mái tóc tết dài chấm vai giờ đã được xõa ra hoàn toàn. Bộ váy đồng điệu màu cùng làn da trắng khiến cô ấy toát lên nét quyến rũ giản dị, mang lại cảm giác muốn được ở cạnh mãi mãi.

“Xin chào, Yukishiro-san.”

Tôi bước nhanh tới và lên tiếng. Rồi cô ấy nhìn lên đầy bất ngờ.

“Ah, cậu đến sớm quá nhỉ Ichinose-kun!”

“Xem ai đang nói kìa.”

“Hehe... tại căng thẳng quá nên tớ đến sớm ấy mà.”

Cô rụt rè đứng dậy, cất cuốn sách vào túi xách và lấy vé tàu ra. Trang phục của Yukishiro-san vô cùng gọn gàng làm toát lên nét trưởng thành. Sự khác biệt giữa cách cư xử và khuôn mặt non choẹt ấy thật thú vị.

“Thật lòng thì cậu trông trưởng thành thật đấy.”

Lời nói thẳng thắn ấy khiến cô đỏ mặt và nhìn tôi chằm chằm như thể là tội phạm hay gì đó. Có vẻ cô ấy không quen được khen ngợi.

“Haha, được rồi, đi thôi nào.”

Tôi đưa tay ra và Yukishiro-san nghiêng đầu bối rối.

“Huh!? Cậu chắc chứ!?”

Cô ấy lúng túng điều gì vậy? Sau đó, bàn tay tôi đưa ra được Yukishiro-san nắm lấy. Tôi liền căng thẳng run rẩy.

“Ahh!”

Tôi bất ngờ ré lên một tiếng. Thế quái nào lại thành nắm tay nhau!?

“Không thể nào, tớ thực sự đã làm vậy…”

Hai bàn tay tách khỏi nhau trong sự bối rối. Tôi xấu hổ tới mức có thể chết luôn đấy, chúa ơi.

Phải, rõ ràng tôi đã phạm sai lầm lớn.

“X-xin lỗi…”

“K-không sao đâu. Nhưng sao cậu lại đưa tay ra vậy?”

“Tớ chỉ muốn cầm giúp túi xách cho cậu thôi.”

“Túi xách ư…?”

Yukishiro-san tỏ vẻ hoài nghi. Argh, lỡ đi quá giới hạn rồi. Đều tại lỗi tôi cả.

Khi gặp Hanabi, cô ta sẽ luôn đưa túi xách cho tôi nên tôi nghĩ rằng đó là hành động thông thường khi hẹn hò.

“Cậu không muốn cũng không sao đâu, lỗi của tớ.”

“À không, phải là do tớ hiểu nhầm ý cậu.”

Mắt chúng tôi chạm nhau cùng sự xấu hổ trào dâng. Cuối cùng, cả hai không kìm được mà bật cười.

“Ahahaha, lỗi tại Ichinose-kun hết đó, sao lại đưa tay ra thế chứ!”

“Ahaha, đúng vậy ha. Một cặp đôi thường sẽ nắm tay hơn là để bạn trai cầm giúp túi xách. Nhưng nếu cậu muốn thì cứ để tớ cầm cho!”

“Thôi nào Ichinose-kun, nuông chiều một cô gái mà cậu còn không thích thì sẽ phát điên đấy.”

“Thật vậy ư?”

“Đúng đúng. Hơn nữa, nếu tớ cầm túi thì hai ta có thể nắm tay mà.”

“Phải…”

“…..”

“…..”

Cả hai đưa mắt ngại ngùng nhìn quanh., rồi Yukishiro-san hướng xuống bàn tay phải của tôi.

“Cậu muốn…nắm tay không?”

Ừ thì, tôi vui khi được hẹn hò với Yukishiro-san. Khi tôi đang nghĩ thế, cô ấy đưa tay lên miệng và cười khúc khích trong vui vẻ.