Solo: Loli666
============================
Và rồi, ngày chủ nhật với bầu trời trong xanh hiếm có trong tháng sáu, chúng tôi quyết hẹn nhau lúc 11h sáng.
Dù là cuối tuần, tôi thức dậy như mọi ngày và ăn chút bánh mỳ nướng. Thời gian là khá dư dả. Khi rời khỏi nhà, tôi vẫn tự nghĩ rằng thời tiết thật tuyệt vời. Cả hai đã hẹn gặp nhau ở nhà ga cách nhà tôi vài phút đi bộ. Vì bố mẹ đều đã đi làm nên tôi cũng khóa cửa luôn.
Bỗng một cơn ớn lạnh ùa tới, đã là lần thứ ba. Tôi liền quay đầu lại quan sát nhưng chẳng thấy Hanabi đâu cả.
“Huh... chắc là tưởng tượng thôi.”
Phải, hẳn là vậy rồi. Tôi liền dẹp nó khỏi đầu. Nếu còn cảm thấy thì hẳn phải có stalker nào đấy. Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vào rất là đáng quan ngại. Cùng tiếng thở dài, tôi hướng về phía nhà ga.
Khi tới được cổng soát vé thì vẫn còn sớm 30 phút.
“Hả…”
Vãi? Yukishiro-san đã đến rồi ư!?
Cô ấy đang ngồi đọc sách kế bên đài phun nước như mọi khi. Mái tóc tết dài chấm vai giờ đã được xõa ra hoàn toàn. Bộ váy đồng điệu màu cùng làn da trắng khiến cô ấy toát lên nét quyến rũ giản dị, mang lại cảm giác muốn được ở cạnh mãi mãi.
“Xin chào, Yukishiro-san.”
Tôi bước nhanh tới và lên tiếng. Rồi cô ấy nhìn lên đầy bất ngờ.
“Ah, cậu đến sớm quá nhỉ Ichinose-kun!”
“Xem ai đang nói kìa.”
“Hehe... tại căng thẳng quá nên tớ đến sớm ấy mà.”
Cô rụt rè đứng dậy, cất cuốn sách vào túi xách và lấy vé tàu ra. Trang phục của Yukishiro-san vô cùng gọn gàng làm toát lên nét trưởng thành. Sự khác biệt giữa cách cư xử và khuôn mặt non choẹt ấy thật thú vị.
“Thật lòng thì cậu trông trưởng thành thật đấy.”
Lời nói thẳng thắn ấy khiến cô đỏ mặt và nhìn tôi chằm chằm như thể là tội phạm hay gì đó. Có vẻ cô ấy không quen được khen ngợi.
“Haha, được rồi, đi thôi nào.”
Tôi đưa tay ra và Yukishiro-san nghiêng đầu bối rối.
“Huh!? Cậu chắc chứ!?”
Cô ấy lúng túng điều gì vậy? Sau đó, bàn tay tôi đưa ra được Yukishiro-san nắm lấy. Tôi liền căng thẳng run rẩy.
“Ahh!”
Tôi bất ngờ ré lên một tiếng. Thế quái nào lại thành nắm tay nhau!?
“Không thể nào, tớ thực sự đã làm vậy…”
Hai bàn tay tách khỏi nhau trong sự bối rối. Tôi xấu hổ tới mức có thể chết luôn đấy, chúa ơi.
Phải, rõ ràng tôi đã phạm sai lầm lớn.
“X-xin lỗi…”
“K-không sao đâu. Nhưng sao cậu lại đưa tay ra vậy?”
“Tớ chỉ muốn cầm giúp túi xách cho cậu thôi.”
“Túi xách ư…?”
Yukishiro-san tỏ vẻ hoài nghi. Argh, lỡ đi quá giới hạn rồi. Đều tại lỗi tôi cả.
Khi gặp Hanabi, cô ta sẽ luôn đưa túi xách cho tôi nên tôi nghĩ rằng đó là hành động thông thường khi hẹn hò.
“Cậu không muốn cũng không sao đâu, lỗi của tớ.”
“À không, phải là do tớ hiểu nhầm ý cậu.”
Mắt chúng tôi chạm nhau cùng sự xấu hổ trào dâng. Cuối cùng, cả hai không kìm được mà bật cười.
“Ahahaha, lỗi tại Ichinose-kun hết đó, sao lại đưa tay ra thế chứ!”
“Ahaha, đúng vậy ha. Một cặp đôi thường sẽ nắm tay hơn là để bạn trai cầm giúp túi xách. Nhưng nếu cậu muốn thì cứ để tớ cầm cho!”
“Thôi nào Ichinose-kun, nuông chiều một cô gái mà cậu còn không thích thì sẽ phát điên đấy.”
“Thật vậy ư?”
“Đúng đúng. Hơn nữa, nếu tớ cầm túi thì hai ta có thể nắm tay mà.”
“Phải…”
“…..”
“…..”
Cả hai đưa mắt ngại ngùng nhìn quanh., rồi Yukishiro-san hướng xuống bàn tay phải của tôi.
“Cậu muốn…nắm tay không?”
Ừ thì, tôi vui khi được hẹn hò với Yukishiro-san. Khi tôi đang nghĩ thế, cô ấy đưa tay lên miệng và cười khúc khích trong vui vẻ.