Phát bệnh và mệt mỏi vì liên tục bị bạn thuở nhỏ kiêm bạn gái sỉ nhục, tôi đã chia tay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Web Novel - Chương 25: Buổi học ngoài trời: Vũ khúc cuối của Hanabi

Solo: Loli666

==============================

“Bắt chước kiểu tóc của tớ…”

“Tất cả đám con trai có tiếng đều làm thế, rõ ràng là vậy…”

Nếu phải nói thì nó thật điên rồ.

“Bắt chước? Chẳng phải chúng chỉ là kiểu tóc thông thường thôi sao?”

Một kiểu chẳng có gì nổi bật với màu đen tự nhiên.

“Đúng là nó khá không hợp thời thật.”

Nhưng có đống hàng nhái đang làm tôi có chút tự nhận thức.

“Ừ thì, hợp mốt khá là mang tính chủ quan. Tôi thì không nghĩ kiểu tóc đó sẽ ổn với bất kỳ ai, nhưng chắc sẽ phải còn dựa vào khuôn mặt. Ví dụ như một người nổi tiếng có thể biến một kiểu tóc bình thường trở nên thịnh hành. Không biết sẽ thế nào nếu họ cạo trọc đầu nhỉ?”

“Ra vậy. Vì thế nên kiểu tóc của tớ trở nên nổi à.”

“Tôi biết Ichinose nên khá dị khi thấy người khác mang kiểu tóc của cậu. Thậm chí thằng khốn Kirigaya cũng tương tự luôn.”

Ừ thì, Kirigaya làm vậy là vì Hanabi nên khá hợp lý nhưng với phần còn lại thì thật khó tin.

“Có khi bọn họ bắt chước Kirigaya chứ không phải tớ thì sao?”

“Tôi không nghĩ thế đâu. Khi mọi chuyện xảy ra, chẳng có ai chú ý tới Kirigaya. Không đời nào có người đi bắt chước hắn.”

Sau lễ hội thể thao, chủ đề về Kirigaya và bạn gái cũ đã không còn làm cậu bận tâm nữa. Thái độ vênh váo cũng biến mất hoàn toàn sau khi bị Hanabi đá thẳng mặt. Cũng chẳng còn cô gái nào khác chú ý tới, thang danh tiếng của hắn rớt thê thảm khiến Hasuike cũng không buồn nhắc.

“Tuy vậy, tôi nghĩ kiểu tóc đó hợp với cậu đấy Ichinose. Không giống lũ nổi tiếng kia, cậu toát ra khí chất khá ngầu và hiếm có trong thời đại này đấy.”

Tôi không khỏi cười trừ khi nhận ra vẻ ngoài của mình cũng có chút giá trị.

“Mà vẫn không tin được bọn họ lại làm thế.”

“Phải, tôi hiểu mà. Cậu không hề thích nổi tiếng và coi đây là một mối phiền phức.”

“Đúng là vậy.”

Thật sự chẳng biết vì sao đám nổi tiếng lại đi bắt chước kiểu tóc của tôi.

“Này Ichinose, nhìn kìa.”

“Huh?”

Hasuike chỉ về phía hành lang.

Chuyện gì vậy?

Tôi quay sang thì thấy tầm mười tên có kiểu đầu tương tự tôi đang tiến vào lớp. Tôi có nhận ra vài khuôn mặt; họ là những người có mặt ở cái ngày tôi đau bụng và bị Hanabi chế nhạo. Đám đó dừng lại và đứng giữa lớp học, rồi Hanabi từ trung tâm bước ra, được bảo vệ không khác gì một Nữ hoàng. Tất nhiên, lớp học liền trở nên náo động. Rốt cuộc bọn họ ở đây làm gì? Tôi khá bất ngờ trước cảnh tượng đó và nhận thấy hai mắt Hanabi bắt đầu lóe lên.

“Senpai, anh nói là muốn vứt bỏ em, nhưng em không chấp nhận chuyện đó đâu.”

Giọng nói nhu mỳ cùng cơ thể run lên như đang sợ hãi, đây là một Hanabi hoàn toàn khác mọi khi. Rõ ràng chúng chỉ là diễn và còn lâu tôi mới bị lừa. Nhưng chẳng có ai khác biết bản chất của cô ta. Đúng như kế hoạch, những người xem tò mò đều cảm thông cho Hanabi đang run rẩy khóc lóc.

“Vứt bỏ? Hai người họ đang hẹn hò ư?”

“Thật sao!? Mà dạo này tớ nghĩ Ichinose-kun khá ngầu đấy.”

“Biết mà!”

“Thậm chí còn hẹn hò với mỹ nhân số một của trường, Hanabi Kisaragi…”

Tôi nghe thấy đám con gái xì xào, còn Hanabi liếc mắt nhìn quanh trước khi bắt đầu la làng.

“Sao anh không nói gì hết vậy, senpai? Hai ta hẹn hò và anh bảo phải giữ kín chuyện… em đã nghe lời nhưng vẫn bị anh vứt bỏ…Chúng ta đã hẹn hò từ hồi cấp hai đó. Khi anh trở nên nổi tiếng thì liền vứt em đi… Waah…”

Hanabi ôm mặt khóc nức nở, những người xung quanh bắt đầu bu quanh cô ta. Mấy thằng simp chúa còn đưa khăn tay và nói lời an ủi. Tuy nhiên, màn khóc lóc vẫn chưa dừng lại, làm kích động đám đông.

“Hắn nói em ấy phải giữ kín đấy. Thật kinh tởm.”

“Một sự quấy rối tâm lý. Tóm lại, hắn đã lợi dụng nó.”

“Không thể tin được. Tớ không biết tên đó là loại người như vậy…”

“Đám đê tiện thường có vẻ ngoài tốt đẹp đó.”

“Nhưng cậu biết đấy, ngay khi có danh tiếng, hắn liền vứt bỏ em ấy…”

Mọi người bắt đầu vô thức nói ra suy nghĩ của mình, còn tôi thì há hốc mồm vì sốc. Sau cùng, Hanabi mới là bậc thầy ngôn từ chứ không phải tôi.

“Khoan đã! Dù gì mới là một chiều thôi, các người đừng phán xét cậu ấy khi chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện.”

“Hasuike, đó là sự thật.”

Trước lời thú nhận từ tôi, đám đông càng trở nên náo loạn còn Hasuike thì ngơ ngác nhìn tôi. Hiển nhiên, tôi đã đoán trước phản ứng này. Rõ ràng, chúng không phải dối trá. Tại góc mắt của tôi, Hanabi với nước mắt cá xấu đang quan sát tình hình.

“Nếu vậy, cậu thực sự đã bỏ em ấy à…?”

“Chính xác.”

Náo động càng lúc càng lớn.

“Nhưng tôi phủ nhận mọi tố cáo lạm dụng.”

Đúng hơn, tôi mới là nạn nhân ở đây. Chỉ có Hasuike là thay đổi sắc mặt sau khi tôi đính chính. Toàn bộ đám học sinh đã sẵn sàng hiến tôi từ lúc khẳng định chuyện hẹn hò với Hanabi rồi. Thật lòng, tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra trước cả khi nói lời nào.

“Không đời nào một cô gái có thể hành hạ một thằng con trai…”

Ai đó thoáng thì thầm như thế.

Oh đương nhiên rồi. Trong xã hội hiện tại, quan niệm đàn ông là kẻ ngược đãi còn phụ nữ là nạn nhân đã in sâu vào não. Chính điều đó đã đẩy tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tôi có thể cảm thấy những ánh nhìn thù ghét từ học sinh cùng khối. Giống như một quân cờ bị khóa chết trong cờ vây, tất cả mọi người trừ Hasuike đều trở thành kẻ thù của tôi.

Hóa ra đây chính là điều Hanabi đã nói.

____________________

Với việc vô cùng nổi tiếng, hành động của Hanabi nhanh chóng lan khắp trường. Buổi trưa, tôi thấy phần lớn học sinh nói sau lưng rằng tôi là một tên vũ phu đáng kinh tởm. Bất cứ cô gái nào chạm mặt đều sẽ hét lên vì sợ hãi. Từ khi cắt tóc, tôi chưa từng bị đối xử thế này.

Tất nhiên, tôi có tưởng tượng ra cảnh Hanabi đang cười khoái trí khi mọi thứ đều theo đúng kế hoạch. Tất cả đám cùng khối từng chú ý tới tôi giờ đã quay lưng bởi một lời đồn vô căn cứ. Làm như tôi muốn nổi tiếng không bằng. Chứng kiến sự khiếm nhã và lật lọng trên làm kích động điều gì đó bên trong tôi.

Trên hết, tin đồn vẫn chưa hạ nhiệt dù đã đến ngày học ngoài trời. Với học sinh thông thường, ngoại trừ lúc đi về nhà và học thể chất ba lần một tuần thì có rất ít cơ hội để gặp học sinh khác lớp. Nếu chỉ vậy thì tôi có thể bơ đẹp đống ánh mắt lạnh toát và suy nghĩ khó chịu kia, nhưng lớp học ngoài trời lại không cho phép.

Ngay thời điểm chúng tôi tới Rừng tự nhiên Seseragi để tiến vào vẽ tranh, màn quấy rối liền bắt đầu.

“Này, Ngài vũ phu kìa!”

“Ah, nó đang nhìn về hướng này. Chắc đang muốn hành hạ tao đây mà!”

“Hahaha, đừng lo, thằng đó chỉ chọn mấy đứa con gái yếu ớt thôi.”

“Thật kinh tởm. Mày nghe thấy chứ, Ngài vũ phu?”

Tôi đảo mắt đi để không lộ sự thất vọng của mình. Có vẻ Kirigaya và đồng bọn là kẻ đã gây nên tất cả đống ồn ào. Tôi tách khỏi lớp và Hasuike để kiếm một chỗ tốt để vẽ một mình. Bọn đó hẳn đã thấy và tới chỗ tôi để gây sự. Dường như vẫn còn cảm xúc với Hanabi và cay cú vụ chạy tiếp sức nên Kirigaya không chịu ngừng cái miệng.

“Giờ thì Ngài vũ phu đây đã lộ bản chất bẩn thỉu và không còn được mọi người tán dương nữa. Mày đã bị loại bỏ, sẽ chẳng còn ai nâng bi mày nữa đâu.’

Đáp trả lại thì chẳng khác nào châm ngòi đống bom. Từ ngày tin đồn xuất hiện, tôi đã cố thanh minh nhưng chẳng có ai chịu nghe cả. Bọn họ thích hùa với đám đông hơn là tìm ra sự thật. Nhưng khác khi ở trên trường, nơi mà không thể mạnh tay, bây giờ bọn chúng bao vây lấy và không cho tôi có đường quay lại với lớp.

Bởi xe bus lớp C đến hơi trễ nên giáo viên bảo chúng tôi đợi ở bãi đỗ xe. Nói cách khác, tôi phải tiếp tục ngó lơ màn quấy rối này thêm một lúc nữa.

“Mày im lặng phết nhỉ. Có đang nghe không đấy? Ít nhất, trả lời lại coi Ngài vũ-”

Đúng lúc Kirigaya tóm lấy vai tôi…

“Này, mày làm trò gì đấy!?”

Cùng một tiếng gầm lớn, Hasuike lao tới với khung vẽ trên tay.

Không chỉ mỗi cậu, Yukishiro-san, Aihara và toàn bộ lớp tôi đều lần lượt bước tới. Chỉ cần nhìn qua sẽ thấy được sự tức giận trên khuôn mặt họ. Cả lớp giương khung vẽ lên như tấm khiên, dựng nên một bức tường chắn giữa tôi và đám Kirigara.

“Là senpai thì đừng tham gia bắt nạt ngu xuẩn như thế!”

“Cậu ta chắc còn cay vì thua chạy tiếp sức!”

“Thật tệ hại! Nếu dư thời gian để bắt nạt Ichinose-kun thì dành nó để sửa lại nhân cách đi!”

“C-cái đéo gì thế!?”

“Này, đám ồn ào này là sao!?”

Với đống tiếng gào lớn, không lạ gì khi có giáo viên can thiệp. Nhờ số lượng khá nhỏ nên đám Kirigaya đã chuồn ngay lập tức, bỏ lại lớp tôi bị giáo viên rầy la.

Nhưng không có ai trách móc tôi cả. Đúng hơn, khi tôi cố bước ra chịu trách nhiệm thì họ đã ngăn lại.

Bối rối trước tình hình, giáo viên đành nói chúng tôi đừng gây rối chỉ vì đang học ngoài trời và liền rời đi sau đó.

Bạn cùng lớp lo lắng nhìn tôi trong khi liên tục hỏi thăm không ngớt.

“Cậu ổn chứ, Ichinose-kun? Đám Kirigaya đúng là tồi tệ!”

“Bất kể bọn họ có nói gì, chúng tớ không đời nào tin những lời đồn nhảm nhí đó đâu!”

“Phải đấy! Sau khi tiếp xúc, cậu không đời nào là kiểu người vũ phu được!”

“Cảm ơn các cậu…”

Dù vô cảm trước màn quấy rối của Kirigaya, lòng tôi lại xúc động trước những lời từ các bạn cùng lớp. Kể cả phần lớn học sinh quay lưng lại với tôi thì họ đã không làm thế. Trên hết, họ còn nguyện đứng ra bảo vệ cho tôi. Dám chắc Hanabi không lường trước được việc này.

Những người từng bu lấy tôi đã không còn nhưng các bạn ấy vẫn ở đây. Đó là điều sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng đời không chỉ có mỗi cầu vồng, vì tôi mà lớp đã bị mắng. Hơn nữa, mỗi lần chống lưng cho tôi thì họ cũng sẽ phải nhận những lời khó chịu. Mặc cảm tội lỗi khiến tôi thấy ngộp thở. Họ đều rất tốt bụng nên nhìn họ bị vạ lây vào rắc rối làm tôi thật sự đau đớn

Kể cả như thế, các bạn cùng lớp vẫn không bỏ mặc. Nếu có bất kỳ ai từ lớp khác gây sự, họ sẽ liền chặn lại. Mỗi lần như thế, tôi đều nói lời cảm ơn và nhận lại câu trả lời rằng họ không thấy phiền gì.

Tôi đã tưởng buổi học ngoài trời sẽ là địa ngục nhưng nhờ có họ, viễn cảnh ấy đã không xảy ra. Nếu không có những con người này, tôi đã chẳng thể đi xa tới thế.