Phát bệnh và mệt mỏi vì liên tục bị bạn thuở nhỏ kiêm bạn gái sỉ nhục, tôi đã chia tay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 10

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 89

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7410

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 358

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 21

Web Novel - Chương 28: Buổi học ngoài trời: Vũ khúc cuối của Hanabi (4)

Tôi kinh ngạc thở dài. Tôi không hề thấy cảm thông cho Hanabi, rốt cuộc cũng chỉ là gieo gió gặp bão thôi. Nhưng nếu bỏ mặc và có chuyện tồi tệ xảy ra, lương tâm tôi sẽ rất cắn rứt. Vì chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi quay lại chỗ Hanabi.

“Ugh...Augh…”

Co rúm lại trong bùn đất, tôi thấy khuôn mặt trắng bệt của cô ta trong lúc rên rỉ. Khuôn mặt cô đổ mồ hôi lạnh bởi bàn chân phải bị trật vị trí, trông cô vô cùng đau đớn. Dù không phải bác sĩ nhưng tôi vẫn biết nó đã bị gãy. Bởi là thành viên tham gia buổi học, mọi người hẳn sẽ nhận ra tôi vắng mặt khi điểm danh. Nhưng Hanabi thì đáng lẽ không nên ở đây nên nếu tôi không báo lại thì sẽ chẳng có ai đi tìm. Cũng chẳng có gi đảm bảo đám Kirigaya sẽ quay lại đây. Nếu tôi đi, Hanabi sẽ chỉ còn một mình. Kể cả tôi có thành kẻ giết người gián tiếp thì đều là lỗi của cô ta. Khi tôi định đi báo với giáo viên, một giọng nói vang lên.

“Ah…”

Khác với lúc tôi kiểm tra trước đó, giọng nói thanh tú của cô dần run rẩy. Cũng chẳng có gì lạ. Bị bỏ lại một, còn là trong bóng tối thì hiển nhiên sẽ thấy sợ. Đèn pin của cô thì hỏng, ánh trăng cũng chẳng còn. Mắc kẹt trong trong không gian nhỏ có thể khiến Hanabi hoảng loạn. Với người bình thường, ở một mình trong rừng buổi đêm sẽ thấy khó chịu, còn với Hanabi thì chẳng khác nào tra tấn vì cô sợ bóng tối nhất. Tôi không có ý định chơi đùa với suy nghĩ của cô ta, cũng như chẳng ngại việc bỏ mặc.

Và rồi, tôi bắt đầu xem xét theo một góc nhìn khác. Cho tới giờ, tôi đã cố tránh dính tới Hanabi. Việc ngăn cô ta liên tục nghĩ về tôi là không thể. Vậy nếu thay đổi cách đối xử thì sẽ ra sao? Bóng tối là điểm yếu của Hanabi và sự yếu đuối này chính là cơ hội không thể nào tốt hơn. Nếu lợi dụng nó, tôi có thể khiến cô ta hứa ngừng việc quấy rầy để đổi lấy sự giúp đỡ. Chà, đáng để thử đấy. Cách này có khi sẽ hiệu quả hơn tiếp cận trực tiếp. Được rồi, cứ làm vậy đi

 “…”

 Tôi thở dài và ngồi xuống, khuôn mặt đau đớn của Hanabi nhìn qua đầy bối rối.

 “Tại sao vậy chứ, Senpai…?”

 “Cô sợ bóng tối và còn ở một mình nữa. Với tình trạng hiện giờ, cô sẽ không thể tự mình leo lên dốc. Sau buổi cắm trại, họ sẽ điểm danh và hẳn sẽ tìm ra chúng ta trong nửa tiếng nữa. Người bị thương thường sẽ kêu cứu, đúng chứ?”

 Hanabi cau mày và lắc đầu.

 “Tại sao…anh lại quá tốt bụng như vậy chứ…”

 “…”

 “Em tưởng… Ugh… anh sẽ bỏ đi…”

 “Thì đúng rồi. Ý tôi là, chuyện này là do cô tự rước vào thân thôi.” Tôi ngạc nhiên trước cách Hanabi hợp lý hóa tình hình, lời nói cô ta bây giờ cũng không phải ngoại lệ.

“Vậy cô đang nói rằng vì tôi yêu cô nên mới không bỏ đi hửm?” Khuôn mặt tái nhợt của Hanabi cau lại trước lời nói thẳng thừng từ tôi. Sau đó cô ta gục đầu xuống và toàn bộ sức lực như rời bỏ cơ thể.

Ngay cả khi chuyện này có lợi đi chăng nữa, Hanabi không phải là kiểu người tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi. Tôi dám chắc cô ta thà chết chứ không để lộ điều đó với người mà cô luôn khinh thường.

Đó là lý do mà hiện giờ cô ta không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Có lẽ là vì quá đau đớn nên không thể xử lý tình huống một cách hợp lý. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hanabi như vậy trông không khác một loài động vật quý hiếm.

Và rồi, tôi nhận ra nước mắt đang lăn dài trên gò má nhợt nhạt đó.

Khoan...sao cô ta lại khóc vậy?