Thùng thùng rầm!
“Uy! Làm cẩn thận! Cái giường ngọc này mà làm sứt mẻ, các ngươi cứ đợi bị Bùi tiên cô đưa lên núi đào quáng đấy!”
“…Xin lỗi, Trương sư huynh… Chúng ta sẽ cẩn thận hơn…”
Trong đại viện, hơn mười đệ tử Luyện Khí kỳ của Kiếm Tông, dưới sự chỉ huy của Trương Nhất Hạc, ngay ngắn trật tự chuyển từng món đồ gia dụng vào phòng, sắp xếp nhà mới.
Dưới một cái đình trong sân, Bùi Liên Tuyết mang gương mặt ngốc không cảm xúc, gục xuống bàn đá, chán nản dùng ngón trỏ xoay một cái chén trà rỗng.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng, đôi cánh vàng trên vai khẽ động theo gió, phối hợp với bộ tiên y tơ lụa trắng vàng, cả người nàng dưới ánh nắng như phát sáng, rực rỡ lóa mắt.
Hiện tại, về bối phận trong Kiếm Tông, Bùi Liên Tuyết vượt trên cả trưởng lão nội phong. Theo quy củ tông môn, lời nói của nàng có trọng lượng chỉ kém Thiên Xung. Nhưng vì nàng còn trẻ, tu vi thấp, các trưởng lão không giao cho nàng quyền lực lớn.
Dù vậy, địa vị của nàng vẫn không thể xem thường.
Giờ đây, đệ tử Tịch Nhật Phong thấy nàng đều phải chắp tay gọi “Bùi sư thúc”.
Căn nhà lớn này, cả chiếc giường ngọc vừa được Kiếm Tông đệ tử mang đến, đều do trưởng lão Kiếm Tông tặng nàng.
Thậm chí, các trưởng lão còn sắp xếp một ngọn linh sơn tuyệt đẹp trong Kiếm Tông cho nàng, để nàng lập môn thu đồ và mở động phủ sau này.
Cứ như một cô nương nghèo khổ hơn mười năm, đột nhiên được báo rằng mình là thiên kim hào môn, không cần lo ăn mặc, đúng là một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Bùi Liên Tuyết đương nhiên biết đây là chiếc bánh khổng lồ.
Nhưng nàng chẳng vui vẻ gì.
Chiếc bánh này thiếu đi một hương vị quan trọng.
Khi nàng năm tuổi, Diệp An Bình dẫn nàng đến phường thị Bách Liên Tông dạo hội chùa. Họ chơi một trò rút thăm, nàng rút được dây chuyền trị giá mấy ngàn linh thạch, còn Diệp An Bình thì trắng tay.
Đến nay, nàng vẫn nhớ gương mặt kinh ngạc của sư huynh. Đó là lần đầu nàng thấy “kinh ngạc” trên mặt anh, cũng là lần đầu nàng vượt qua anh trong một việc.
Lúc đó, nàng vui đến mấy ngày không ngủ, thậm chí bán dây chuyền, đắc ý mời sư huynh ăn cả ngày mứt quả và kẹo ở phường thị Bách Liên Tông.
Dù sau đó cả hai đau răng nửa tháng…
Cùng là bánh từ trời rơi xuống, nhưng một ngọn núi, một căn nhà lớn so với một dây chuyền mấy ngàn linh thạch, cái nào lớn hơn không cần nói.
Cái sau khiến nàng vui đến mất ngủ, còn cái trước chỉ khiến nàng cảm thấy: “À… Ta biết rồi.”
Bùi Liên Tuyết hiểu rõ, chiếc bánh này là do sư huynh cố ý chuẩn bị cho nàng.
Nhung với nàng, nó như một bữa cơm, có hay không cũng chẳng khác biệt. Thiếu một bữa cũng chẳng chết đói.
So với thanh linh kiếm lợi hại, so với căn nhà và ngọn núi giá trị liên thành, nàng thà được sư huynh giao thêm nhiệm vụ, thay vì đặt nàng ở nơi an toàn nhất, ngồi chờ thành quả.
Bùi Liên Tuyết biết rõ mình muốn gì.
—Nàng muốn giúp sư huynh gánh vác!
Nhưng sư huynh luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, không để nàng động não hay thể hiện. Nàng thậm chí lo nếu tự ý hành động, sẽ phá hỏng kế hoạch của anh.
Dẫu vậy, nàng muốn sư huynh phải kinh ngạc.
Muốn sư huynh công nhận.
Muốn sư huynh biết, nàng không còn là cô bé ngây ngô ngày trước.
—Nàng trưởng thành! Nàng cập kê! Nàng tự lập!
—Nàng có thể bảo vệ sư huynh!
—Sư huynh! Mau ỷ lại vào ta!
—Mau lên! Ỷ lại! Ta!
Nghĩ đến đây, Bùi Liên Tuyết khó chịu, vô thức đập đầu xuống bàn, trút giận gõ mạnh vào chén trà.
Ầm!
Tiếng gốm vỡ giòn tan, chén trà bay theo đường vòng cung, rơi xuống sân.
Đúng lúc, một đệ tử Kiếm Tông xách rương đồ bước qua, dẫm phải chén trà, trượt chân, làm rương văng ra, dao kéo trong rương bay tứ tung.
Cùng lúc, từ cổng viện vang lên tiếng hét của Vân Tịch:
“Ôi!”
Chén trà lăn đến cổng, bị Vân Tịch vừa bước vào dẫm phải, ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất.
Vân Tịch, như đã quen, cố đứng dậy, thì thấy hàng chục con dao nhỏ bay tới. Nàng hít một hơi, vội lấy từ túi trữ vật một mai rùa lớn chắn trước mặt, chặn hết dao.
“Hô…” Vân Tịch thở phào, rồi hít mạnh, hét: “Trương Nhất Hạc!!”
“…Hả?”
...
Bùi Liên Tuyết chứng kiến chuỗi phản ứng dây chuyền, ngơ ngác chớp mắt.
Vân Tịch và Tiêu Vân La, trong mắt nàng, đều là những cô nương tốt không nhòm ngó sư huynh. Vì thế, nàng áy náy, khẽ nói: “Thật xin lỗi,” rồi lấy cuốn sổ nhỏ từ tay áo, nhanh chóng viết:
「Vân Tịch vào viện dẫm phải chén trà, suýt bị dao bay trúng. Không biết chén trà do ai ném.」
Viết xong, Vân Tịch cũng mắng xong Trương Nhất Hạc.
Khi Bùi Liên Tuyết đứng dậy, định đưa khăn tay cho Vân Tịch, một đạo phi kiếm từ trên trời đáp xuống cổng viện.
Vân Tịch quay lại, thấy Vân Y Y, lập tức nhíu mày, nghĩ thầm tỷ tỷ này đến chắc chắn không có chuyện tốt.
Nàng chạy đến, chặn cửa viện, ngăn Vân Y Y ngoài phủ.
Vân Tịch ghét bỏ, ngẩng đầu nhìn Vân Y Y:
“Ngươi đến làm gì?”
Vân Y Y cũng nhíu mày, nhưng giọng hòa hoãn:
“…Nói chuyện với ngươi.”
“Có gì thì nói ở đây. Lão nương không rảnh dâng trà.”
“…Ở đây không tiện. Dù gì chúng ta là tỷ muội, không dâng trà, nói chuyện cũng không được sao?”
Vân Tịch liếc nàng, bực bội:
“Không biết ai lúc nhỏ hao tâm tổn trí muốn giết ta? Ta sống được hai mươi mấy năm, ngươi bất ngờ lắm đúng không?”
Vân Y Y bất đắc dĩ, trầm mặc, giải thích:
“Trước đây ta có ác với ngươi, nhưng ta nói bao lần rồi, những chuyện hại mạng ngươi đều do mẫu thân ta làm, ta không tham gia lần nào.”
“Ngươi không cùng thuyền với mẹ ngươi à?”
Vân Y Y bĩu môi, trầm ngâm, nói:
“Vậy ngươi muốn sao? Ta quỳ dập đầu cho ngươi à?”
“Vậy ngươi dập đi.”
“... ...”
Hai tỷ muội nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa. Trương Nhất Hạc đứng cạnh cảm nhận được sát khí, vội lùi hai ba bước, không dám can.
Bùi Liên Tuyết dưới đình nhìn thấy, nhíu mày suy tư.
Nhiệm vụ sư huynh giao là đi theo Vân Tịch, bảo vệ và ghi lại hành tung nàng.
Nhưng ở Bách Liên Tông, nàng từng lén đọc kế hoạch của sư huynh. Vì chữ viết ngoáy và đứt quãng, nàng không hiểu hết, nhưng biết mục tiêu cơ bản của anh là cải thiện quan hệ giữa Vân Tịch, Vân Y Y và Vân Tửu Tửu.
Có lẽ nghĩ nàng không đủ khả năng, sư huynh không giao nàng cải thiện cách nhìn của Vân Tịch về Vân Y Y và Vân Tửu Tửu.
Nhưng…
Bùi Liên Tuyết do dự.
Nàng lo nếu làm ngoài nhiệm vụ, sẽ phá hỏng kế hoạch của sư huynh.
Dẫu vậy, nếu giúp được anh, chia sẻ gánh nặng, anh chắc chắn sẽ khen nàng trưởng thành.
Bùi Liên Tuyết cắn môi, quyết định làm một việc ngoài nhiệm vụ.
Nhưng làm thế nào để hai người hòa giải?
Nàng nhớ lại hành động của sư huynh, lập tức có ý tưởng, lấy thanh Tuyết Quỳnh Thiên Linh Kiếm từ túi trữ vật.
Vì kiếm này từng hấp thụ linh mạch Quỳnh Phong, vừa xuất hiện, cả sân bị hàn khí bao trùm.
Các đệ tử Kiếm Tông đang chuyển đồ run lên, Vân Tịch và Vân Y Y giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Bùi Liên Tuyết.
Bùi Liên Tuyết bước tới, cắm kiếm xuống đất.
Vút!
Vân Tịch và Vân Y Y bị hàn khí làm rùng mình, thầm nghĩ sao Bùi Liên Tuyết lại tức giận, thì nghe nàng yếu ớt nói:
“Đừng cãi nhau.”
“... ...”
“... ...”
Thấy cả hai im bặt, Bùi Liên Tuyết mím môi, thêm:
“Nếu cãi nữa, ta… ta đánh mông các ngươi.”
“?”
“?”
Bùi Liên Tuyết nhíu mày, nhấn mạnh:
“Đánh sưng!”
Vân Tịch và Vân Y Y ngơ ngác, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, không dám cãi lại.
Trương Nhất Hạc thấy vậy, vội tiến lên hòa giải, xoa tay:
“Đại tiểu thư, tam tiểu thư, Bùi sư thúc đã lên tiếng. Có gì ngồi nói chuyện, ta đi dâng trà, được không?”
Nghe thế, Vân Tịch và Vân Y Y trừng mắt nhìn hắn.
Vân Tịch quát: “Trương Nhất Hạc, liên quan gì ngươi! Cút!”
Trương Nhất Hạc giơ tay về phía Bùi Liên Tuyết, chớp mắt với cả hai, diễn trò “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, kéo ánh mắt họ về phía Bùi Liên Tuyết.
Vân Tịch không hiểu sao Bùi muội muội tức giận, nhưng đành gật đầu, nhường đường:
“Nể mặt Bùi muội muội, ngươi vào đi.”
“…Đa tạ.”
Vân Y Y nhìn thanh huyền băng linh kiếm trên đất, liếc gương mặt Bùi Liên Tuyết, thầm nghĩ gì đó, bước qua nàng, theo Vân Tịch vào trong.
Nhưng Vân Tịch, còn mải nghĩ về hành động kỳ lạ của Bùi Liên Tuyết, không để ý lại dẫm phải mảnh chén trà vỡ.
Rầm!
Nàng ngã ngửa, đầu đập vào mặt Vân Y Y phía sau.
Cả hai ngã lăn ra đất.
Vân Y Y nhịn không nổi, mắng: “Ngươi đi đường không nhìn à?!”
“Ai bảo ngươi đi sát thế… Hừ!”
Hai người vừa đứng dậy…
Bộp bộp!
Hai tiếng vang giòn tan như quả đào nở hoa.
Bùi Liên Tuyết cầm cành cây nhặt dưới đất, nhíu mày, đánh mạnh vào mông mỗi người một cái, nhanh đến mức Vân Tịch và Vân Y Y sững sờ hai nhịp mới cảm nhận được đau, cắn răng ôm mông, nhảy lùi một bước.
“Bùi muội muội, ngươi thật đánh à?” Vân Tịch không tin nổi, quay lại nhìn.
Vân Y Y thì nghi Bùi Liên Tuyết công báo tư thù, vì nàng “cướp” sư huynh, nên đánh mạnh tay, nhưng không dám nói gì.
Bùi Liên Tuyết nhắc lại:
“Không được cãi nhau.”
Cả hai bĩu môi, liếc đám đệ tử Kiếm Tông đang dừng tay trong sân, cố nén đau, loạng choạng đi vào trong.
Trương Nhất Hạc thấy Bùi Liên Tuyết thật sự đánh, vội chạy đến, giơ ngón cái:
“Bùi sư thúc, ngài đúng là thế này! Tiểu đệ sau này theo ngài lăn lộn!”
“... ...”