Ò ó o o.
Mặt trời rạng rỡ, ánh sáng chói lóa như được đánh bóng từ đỉnh đầu, vừa nhô lên từ sau dãy núi phía Tây, Thiên Phong Tiên Thành lại chào đón một ngày mới.
Trong chính điện của Phủ Thống Lĩnh, vách tường treo đầy chiến khí từ dã thú như hươu lớn, mặt đất trải tấm thảm da bạch hổ, tất cả đều toát lên khí phách bất phàm của chủ nhân nơi này.
Hứa Mộc Lan, thân vận trường bào màu đen thêu hình mãng xà, đã thức suốt một đêm không chợp mắt.
Lần này, nhờ sự trợ giúp của Tiêu thiếu chủ và các đồng đạo, Tuyết Y Vệ Thiên Phong Tiên Thành đã đại thắng, tiêu diệt bảy mươi ma tu Trúc Cơ kỳ, bốn ma tu Kết Đan kỳ, và một ma tu Nguyên Anh kỳ.
Chiến công này không chút nghi ngờ là vang dội, dù chưa đủ để lưu danh sử sách, cũng đủ khiến Hội Thụ Nữ Đế triệu kiến ban thưởng.
Song, cái giá phải trả không hề nhỏ: hai mươi Tuyết Y Vệ Trúc Cơ kỳ và một Tuyết Y Vệ Kết Đan kỳ đã ngã xuống, cùng sáu mươi chín người trong Thống Lĩnh Phủ hoặc trọng thương hoặc nhẹ thương.
Thế nên, lòng Hứa Mộc Lan không khỏi đau xót. Những người này là trung sĩ đã theo nàng hàng chục năm, tình như cốt nhục.
Dẫu vậy, nàng hiểu rằng, dù tâm trạng có nặng nề đến đâu, nàng tuyệt không thể để lộ ra ngoài.
Tuyết Y Vệ là lực lượng bảo vệ Hàn Thiên Quốc, còn nàng, thống lĩnh Tuyết Y Vệ Thiên Phong Tiên Thành, là biểu tượng của sự kiên cường trong mắt các tu sĩ bình thường quanh đây.
Nàng phải mang đến cho dân chúng một lý do để an tâm: chỉ cần nàng còn sống, Thiên Phong Tiên Thành sẽ không bao giờ rơi vào tay ma tu.
Trấn an lòng dân, giữ vững sĩ khí, đó là trọng trách của nàng.
Nhưng suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một con người, một nữ tử bình thường.
Từ khi trở thành thống lĩnh Tuyết Y Vệ, hàng chục năm qua, nàng đã chôn sâu khía cạnh nữ nhi vào tận đáy lòng.
Những cảm xúc chất chứa ấy dần hóa thành áp lực nặng nề, đè lên đôi vai vốn đã gánh vác nhiều bởi vóc dáng nổi bật của nàng.
Giờ đây, nàng muốn tìm một người để giãi bày, nhưng chẳng biết tìm đâu.
“Haizz… Giá mà lúc này có ai đó bên ta, thật tốt biết bao… Ta mệt quá rồi.”
Hứa Mộc Lan nặng nề tựa người lên bàn, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, hình ảnh tám ngày trước bỗng hiện lên trong tâm trí.
Khi nàng suýt bỏ mạng dưới quyền giáp của tên thể tu, một bóng áo trắng bất ngờ xuất hiện, chắn trước nàng.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên vóc dáng chưa tới cằm nàng, nhưng lại như bức Trường Thành ở Đông Bắc Vực, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối.
Trong trận đối chiêu hoa mắt với tên thể tu, chỉ mười hơi thở, thiếu niên đã hạ sát đối thủ, rồi điềm tĩnh bước đến, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy khi nàng không còn sức lực.
“Đẹp trai quá…”
Trái dưa hấu bị ép méo trên mặt bàn, gò má Hứa Mộc Lan ửng hồng nhàn nhạt.
Nhưng khi nhớ tới thiếu niên khiến nàng xiêu lòng lại đang để ý muội muội nàng, Hứa Tịch Nguyệt, lòng nàng chợt nhói lên từng cơn chua xót.
Nếu Diệp An Bình chỉ là thiếu chủ một môn phái nhỏ bình thường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nàng là Kết Đan hậu kỳ, còn Diệp An Bình chỉ mới Kết Đan sơ kỳ.
Chỉ cần nàng gửi thiếp canh đến Bách Liên Tông, phụ thân Diệp An Bình chắc chắn không thể từ chối. Dù là cưỡng hôn, nàng cũng có thể gả đi.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bên cạnh Diệp An Bình, các cô nương đều có thân phận hiển hách, một người hơn một người.
Bùi Liên Tuyết, Lê Lung Linh, Tiêu Vân La.
Chưa kể Phượng Vũ Điệp, người mà vài ngày trước nàng hỏi một lão tiên sinh trong Thống Lĩnh Phủ về chuyện Kim Long và mái tóc bạc. Ông ấy bảo rằng, ngày xưa, Tiên Gia Thánh Hoàng cũng sở hữu mái tóc bạc, đi cùng Kim Long.
Mỗi người đều không thể động vào.
Trừ phi Diệp An Bình chủ động để ý nàng, nếu không, nàng chẳng có chút cơ hội nào.
“Một người hoàn mỹ như vậy, sao lại để ý muội muội ta chứ… Nếu muội muội không cần, liệu có phải… Không được, không được.”
Hứa Mộc Lan nhận ra mình đang nghĩ những điều kỳ quặc, vội ngồi thẳng dậy, lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ.
Cốc cốc.
Hứa Mộc Lan vội hít sâu, lấy lại vẻ uy nghiêm của thống lĩnh Tuyết Y Vệ, cầm bút lông bên cạnh, lạnh giọng đáp.
“Mời vào.”
Kẹt kẹt.
“Làm phiền.” Giọng kiều mị của Hứa Tịch Nguyệt vang lên từ cửa.
Hứa Mộc Lan khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Hứa Tịch Nguyệt tay cầm một chiếc rổ, khéo léo hành lễ, rồi đóng cửa, bước đến bên nàng, đặt rổ lên bàn.
“Tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị thương, muội mang ít trái cây đến cho tỷ.”
“À… Ừ.” Hứa Mộc Lan ánh mắt lảng tránh, khẽ gật đầu, xoa đầu muội muội, “Suýt nữa tỷ không gặp được muội, may nhờ Diệp thiếu chủ cứu tỷ.”
Hứa Tịch Nguyệt mím môi, gật đầu.
“Ừ, lát nữa muội sẽ đi cảm tạ hắn. Trước đây hắn cho muội hai quyển công pháp, mấy ngày nay luyện thấy tiến bộ vượt bậc. Biết đâu sang năm muội Trúc Cơ, có thể gia nhập Tuyết Y Vệ giúp tỷ.”
Rồi nàng hỏi tiếp.
“Diệp tiền bối đang ở đâu?”
“Diệp thiếu chủ trọng thương, đang dưỡng thương trong chủ điện Thống Lĩnh Phủ.”
“À… Hắn vì cứu tỷ mà bị trọng thương sao?”
“Coi như vậy… Đại phu nói suýt nữa mất mạng, may nhờ Phượng tiên tử dùng… một cách rất đặc biệt để cứu.”
Hứa Tịch Nguyệt nghe vậy, lông mày khẽ nhướng, đáy mắt lóe lên kinh ngạc, trong lòng thầm cộng thêm mười điểm cho Diệp An Bình.
Hắn liều mình cứu tỷ tỷ nàng, đủ để chứng minh sự chân thành với tỷ tỷ.
Hứa Tịch Nguyệt gật đầu, nói.
“Tỷ tỷ, muội thấy Diệp tiền bối rất tốt, tỷ có muốn cân nhắc không? Hắn liều mình cứu tỷ, lại còn cho muội công pháp quý giá. Tuy bên cạnh hắn đã có nhiều cô nương, nhưng…”
Hắn thích muội đấy, đồ ngốc!
Hứa Mộc Lan rất muốn thốt ra câu này, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của muội muội, chẳng hiểu sao lại không nói nên lời.
Hứa Tịch Nguyệt là thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời này.
Nàng sợ, sợ nếu nói ra, Hứa Tịch Nguyệt sẽ theo Diệp An Bình về Tây Vực, bỏ lại nàng cô đơn ở Thiên Phong Tiên Thành.
Tây Vực và Bắc Vực cách nhau vạn dặm, nàng lại là thống lĩnh Tuyết Y Vệ.
Nếu Hứa Tịch Nguyệt đi, tỷ muội họ e là nhiều năm sau khó gặp lại.
Hứa Mộc Lan khẽ cắn môi, bất chợt đưa tay kéo Hứa Tịch Nguyệt vào lòng, ôm chặt.
“Tịch Nguyệt, muội muội của tỷ…”
“Ơ… Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế?!”
Như thể đang cáo biệt lần cuối, Hứa Mộc Lan ôm muội muội, vuốt tóc nàng như thể lần cuối cùng.
Nhưng cuối cùng, nàng hít sâu, lấy hết can đảm.
“Tịch Nguyệt, nghe tỷ nói…”
“Ừm… Gì thế?”
“... ...”
Hứa Mộc Lan môi khẽ run, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của muội muội, dứt khoát đứng dậy, nắm tay nàng kéo ra ngoài.
“Tịch Nguyệt, đi theo tỷ. Tỷ dẫn muội đến gặp Diệp thiếu chủ, để hắn đích thân nói với muội.”
“Ơ? Nói… nói gì?”
Hứa Tịch Nguyệt ngơ ngác, nhưng không chống nổi sức kéo của tỷ tỷ, đành lẽo đẽo theo ra khỏi lầu các.
Hai người men theo hành lang Thống Lĩnh Phủ, nhanh chóng đến trước cổng chủ điện.
Hai Tuyết Y Vệ đứng gác tận tụy, thấy tỷ muội họ đến, đồng loạt lộ vẻ xấu hổ, cúi người hành lễ.
“Hứa thống lĩnh…”
“Diệp thiếu chủ thế nào?”
“Ờ…”
Một người lúng túng lảng tránh, người kia ngẩn ra, mặt lộ vẻ xấu hổ, ám chỉ.
“Bùi tiền bối và Tiêu thiếu chủ đang ở trong.”
Hứa Mộc Lan không hiểu ám chỉ, gật đầu, nghĩ rằng vừa hay hai vị phu nhân của Diệp An Bình đều ở đây, để hắn thẳng thắn với muội muội trước mặt họ.
“Vừa khéo.”
?
Vừa khéo là sao? Thêm đôi đũa à?
Hai Tuyết Y Vệ ngẩn người, nhưng Hứa Mộc Lan đã đẩy cửa, khiến cả hai vội chắp tay cúi đầu, lùi hai bước.
“Diệp…”
Một chữ thốt ra, rồi im bặt.
Gió lạnh lùa qua cánh cửa gỗ mở toang, tràn vào trong điện.
Hứa Mộc Lan cằm dần hạ, gần chạm trái dưa hấu của mình.
Bên giường tạm dời vào chủ điện, một thanh linh kiếm và y phục của hai cô nương nằm rải rác.
Một lớn hai nhỏ, ba đôi chân ló ra dưới chăn.
Hai đôi chân nhỏ trắng nõn mịn màng, như hai cánh tay, quấn quanh chân trái phải của người ở giữa.
Tiêu Vân La và Bùi Liên Tuyết nhắm mắt, tựa vào hai vai Diệp An Bình, ngủ say, dường như bị gió lạnh từ cửa lùa vào, khẽ rúc vào người hắn.
Nếu chỉ có một người, Hứa Mộc Lan còn chấp nhận được.
Nàng từng nghe về thuật hợp đạo để chữa thương, hơn nữa Diệp An Bình đã có đạo lữ.
Nhưng…
Hai người?!
Lại còn là Tịnh Đế!
Hứa Tịch Nguyệt đứng ngây bên tỷ tỷ, hơi thẹn thùng, nhưng cũng tò mò, mắt cứ lén nhìn, rồi không kiềm được nhìn lại.
“Tỷ tỷ, cái này…”
“... ...”
Hứa Mộc Lan hoàn toàn sững sờ. Diệp An Bình rõ ràng trọng thương, vậy mà đêm tỉnh lại không nghỉ ngơi, còn gọi cả hai người cùng lúc.
…
Vu vu.
Gió lạnh thổi vào, Diệp An Bình vốn không ngủ thật, chậm rãi mở mắt.
Cảm giác vai mỏi nhừ, hắn liếc nhìn hai người đang ngủ say bên cạnh.
Ký ức đêm qua ùa về trong đầu.
Diệp An Bình khẽ bất đắc dĩ. Tối qua hắn nhắm mắt vờ ngủ, mặc hai nàng giằng co cả đêm, đến gần sáng mới bỏ cuộc, tựa vào hắn ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, một giọng kiều mị vang lên từ cửa.
“Tỷ tỷ, cái này…”
Diệp An Bình tim ngừng đập, nghiêng mắt nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Hứa Tịch Nguyệt và Hứa Mộc Lan, một lớn một nhỏ, đứng khuất bóng, mặt đen như mực.
Trời ơi!!
Diệp An Bình thầm kêu trong lòng. Hắn tốn bao công sức giữ hình tượng hoàn mỹ trước tỷ muội họ, giờ e rằng đã thành Vân Thiên Xung thứ hai.
Giờ mà đứng dậy giải thích, chắc chắn là hạ sách.
Thôi, tiếp tục vờ ngủ vậy.
Đợi hai người ngoài cửa bình tĩnh rồi giải thích sau.
“Ưm…”
?!
Bùi Liên Tuyết khẽ chớp mắt, tỉnh dậy. Diệp An Bình vội nhắm mắt, giả vờ ngủ tiếp.
Nàng mơ màng nhìn gò má sư huynh, bất chợt thấy hai người ngoài cửa, liền rụt cổ.
“Hứa thống lĩnh và…”
Thấy Bùi Liên Tuyết tỉnh, Hứa Mộc Lan mới hoàn hồn, vội che mắt Hứa Tịch Nguyệt, kéo nàng ra ngoài.
“Quấy rầy!”
Bốp.
Cửa gỗ đóng sầm.
Tiêu Vân La tựa vai trái Diệp An Bình giật mình tỉnh, vội ngồi dậy, thấy Bùi Liên Tuyết mặt không đổi sắc nhìn mình, nàng mờ mịt, hạ giọng hỏi.
“Liên… Liên Tuyết, sao vậy?”
“Vừa nãy Hứa thống lĩnh đến, rồi đi.”
“… Hả?”
Tiêu Vân La lúng túng, mặt đỏ bừng, mím môi, cúi nhìn Diệp An Bình đang vờ ngủ, thì thào.
“Vậy… chúng ta về trước nhé? Thừa dịp An Bình chưa tỉnh…”
Bùi Liên Tuyết mím môi, suy tư, chậm rãi lắc đầu.
“Không được.”
“Không sao đâu… Tối nay chúng ta quay lại. Lát nữa làm chút đồ ăn, An Bình chưa Tích Cốc, ngủ tám ngày chẳng ăn gì.”
Diệp An Bình: ?
“Ừ… Để ta làm, ta biết khẩu vị sư huynh.”
“Đi!”
Diệp An Bình nằm ngửa, lòng bất lực, nghe hai nàng huyên náo, cảm giác họ trèo qua trèo lại trên người mình.
“Liên Tuyết… Giúp ta lấy y phục, ở chỗ ngươi… Chân ta run…”
“Đây.”
“Liên Tuyết, chân ngươi không mềm à?”
“Cũng mềm…”
Sột soạt.
Tiếng mặc y phục vang bên tai, Diệp An Bình hé mắt liếc, thấy sư muội và Tiêu Vân La đã mang giày xong, ngồi bên giường, đỡ nhau đứng dậy, từng bước hướng cửa.
Kẹt kẹt.
Cẩn thận đẩy cửa, rồi khép lại.
“... ...”
Trong phòng tĩnh lặng trở lại, mùi an thần hương và quế lan thấm đẫm, Diệp An Bình mệt mỏi thở ra, khẽ cử động vai tê dại, trầm tư nhìn trần điện.
Diệp An Bình chưa từng nghĩ mình sẽ mở hậu cung.
Ít nhất, khi còn là pháo hôi thiếu chủ Bách Liên Tông, hắn chưa từng nghĩ vậy.
Hắn chỉ định cùng Tịch Nguyệt và sư muội sống an ổn trong tông môn.
Nhưng…
“Haizz…”
Lẽ nào đây là ý của “Nghịch Tinh”?
Nói cách khác, hậu cung là cơ duyên hắn đoạt từ Phượng Vũ Điệp?
Giải thích này có vẻ hợp lý, Phượng Vũ Điệp trong trò chơi quả thực có hậu cung, giúp nàng vô số lần.
Vậy thì, hắn không thể phế Cửu Nguyên Tâm Quyết để trùng tu pháp môn khác. Với thể chất của sư muội và Vân La, hắn làm sao chịu nổi?!
Diệp An Bình vội lắc đầu, đổi ý.
“Hừ… Quốc sư Hàn Thiên Quốc hẳn đã nhận bản đồ ta vẽ, bắt đầu thanh trừ ma tu Bắc Vực. Nếu Cổ Minh Tâm chết dưới tay quốc sư thì tốt… Haizz, e là không thể. Nếu nàng dễ chết vậy, đã chẳng còn.”
Nghĩ đến đây, Diệp An Bình khẽ nhíu mày.
Thực ra, nếu không phải Giang Mặc Giao xông đến vào khúc cuối, hắn có bảy phần nắm chắc giết Cổ Minh Tâm.
Dù Cổ Minh Tâm lợi hại, bị hắn, Phượng Vũ Điệp, sư muội và Vân La – bốn Kết Đan tu sĩ phối hợp ăn ý – vây công, nàng tuyệt không thể lật ngược tình thế.
Có thể nói, Giang Mặc Giao cứu nàng một mạng, nhưng cũng có thể nói, Thiên Đạo cứu nàng.
“Là nàng chưa đến thời điểm định mệnh? Hay là…”
Diệp An Bình xoa trán, không nghĩ nữa, định về Huyền Tinh Tông hỏi Tư Huyền Cơ kỹ lưỡng về tinh tượng nàng thấy.
Cả chuyện tại sao nàng đưa Cổ Minh Tâm một cái linh đang.
Không nghĩ nữa.
Giờ nghỉ ngơi thì hơn.
Diệp An Bình thở phào, nhắm mắt.
Nhưng ngay sau đó, một tiểu nhân vàng rực ló ra từ trán hắn, bay lơ lửng giữa không trung, vươn vai.
『Ô a, An Bình, chào buổi sáng!』
“... ...”
Tiểu Thiên bay vòng vòng, rồi nằm sấp trên ngực hắn, vung vẩy chân, bỗng nhận ra điều gì.
『Ủa? An Bình, sao ngươi ngủ không mặc y phục?』
“... ...”
Diệp An Bình mở mắt, liếc nó, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
『Ai nha! An Bình, ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, dậy đi, phơi mông đi!』
“Ta bị thương.”
『Hôm qua Vũ Điệp chữa cho ngươi rồi mà?』
“… Nội thương.”
『Ủa?』
Tiểu Thiên chưa hiểu, thì một mùi tương thơm nức từ ngoài phòng bay vào.
Bộp!
“Diệp thiếu chủ! Dậy chưa, ta nướng gà quay cho ngươi!”
“... ...”
Phượng Vũ Điệp đá cửa xông vào, hai tay bưng đĩa gà quay, thấy Diệp An Bình mắt trừng trừng, nằm thẳng trên giường, nàng khẽ rụt cổ.
“Diệp thiếu chủ, sao ngươi ngủ trần vậy?”
— ╬ ╬ ╬
“Hừ… Ta nói bao lần rồi, gõ cửa trước khi vào!!!”
“Ơ…” Phượng Vũ Điệp ủy khuất rụt cổ, “Sao hung dữ thế…”
“Lăn ra ngay!”
Một luồng linh lực từ tay phải Diệp An Bình bật ra, giật lấy đĩa gà quay từ tay Phượng Vũ Điệp, đẩy nàng ra ngoài cửa.
“Á! Gà quay của ta!”
Phượng Vũ Điệp vội lao ra, vững vàng đón lấy đĩa gà, quay đầu định vào lại, thì cửa đại điện bị linh lực đóng sầm.
Bộp!
Đứng trước cửa, Phượng Vũ Điệp mếu máo, nhìn đĩa gà quay, nhíu mày.
“Ngươi không ăn, ta ăn! Hứ!”
Nàng ngồi xếp bằng trước cửa, đẩy hé cửa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Chóm chép xì rụp.”
Tiếng nhai và mùi tương thơm theo khe cửa bay vào, đến mũi Diệp An Bình. Hắn chưa Tích Cốc, lại ngủ bảy ngày.
Ọc~
Bụng réo lên, Tiểu Thiên che miệng cười trộm.
『An Bình đói bụng rồi nha?』
Diệp An Bình mệt mỏi thở dài, ngồi dậy, nhặt y phục dưới sàn, mặc vào, chậm rãi bước ra cửa.
Kẹt kẹt.
Mở cửa, Phượng Vũ Điệp quay đầu, thấy Diệp An Bình nhìn mình từ trên xuống, nàng híp mắt cười.
“Haha, đói bụng hả? Đây!”
Nàng đưa đĩa gà quay đã ăn mất hai miếng.
“Cảm tạ.”
Diệp An Bình bất đắc dĩ thở dài, nhận gà quay, nhìn quanh, nói.
“Ra hoa viên ăn đi. Lấy xe lăn cho ta, chân ta chưa hồi phục.”
“Được!”
Phượng Vũ Điệp gật đầu, nhanh như gió chạy dọc hành lang đến y quán bên cạnh, ôm xe lăn về, đỡ Diệp An Bình ngồi lên, đẩy hắn ra hoa viên sau Thống Lĩnh Phủ.
Tịnh Đế: giải thích xa xôi lắm, nói chung là kiểu song tu hợp đạo thuần thiết, lòng không dính phong trần.