"Con người dù có ra sao đi chăng nữa, thì vẫn là loài có bản chất hơn thiệt. Đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng không thể tránh khỏi thì có sao chứ, nếu có người đang gặp khó khăn ở ngay trước mặt con, thì con hãy đừng ngần ngại mà dang tay ra giúp đỡ họ nhé."
Đó là lời mà người cha quá cố của tôi thường nói, người đã hy sinh tính mạng trong một vụ tai nạn khi cố bảo vệ một đứa trẻ. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa quên câu nói ấy và nó luôn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Dù vấn đề có lớn hay nhỏ, thì tôi vẫn cố gắng làm những gì mình có thể trong khả năng của mình.
Tuy nhiên, tôi sau cùng vẫn là một đứa trẻ và tôi vẫn có giới hạn về những gì mình có thể làm.
Nói cách khác, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống nào vượt quá giới hạn khả năng của bản thân.
Nhưng có một điều tôi hiểu rõ.
Đó là không bao giờ có thời gian để do dự.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"...Tôi cũng không biết."
Nghe tiếng một người đàn ông vọng lại từ xa, tôi và Shuka vội vàng chạy về phía đó.
Ở đó đã có một đám đông tụ tập và đang xôn xao. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, và khi cố nhìn qua đám đông, rồi thấy một người phụ nữ đang nằm bất động giữa đám đông.
"Mẹ ơi! Tỉnh lại đi mẹ, mẹ ơi!"
Một giọng nói the thé vang lên, trộn lẫn giữa hoảng loạn, sợ hãi và bối rối.
"Này, làm gì bây giờ đây?"
"Làm gì là làm gì, tôi thì biết thế quái nào được."
"Sao không gọi xe cấp cứu đi?"
"Sao lại là tôi. Anh tự đi mà gọi đi chứ."
"Mà cô gái kia trông cũng dễ thương nhể?"
“Giờ mà còn nói thế được à? Nhưng... cũng dễ hiểu.”
Đám đông xung quanh thì vẫn cứ thế bàn tán xôn xao, nhưng sau cùng thì lại chẳng có ai chịu giúp đỡ.
Xung quanh người phụ nữ đang nằm gục là hai người trông giống con gái của bà. Nhưng hình như... tôi đã gặp họ ở đâu đó rồi thì phải.
"Onii-chan, bên này nè!"
Shuka đã gọi tôi trước khi tôi kịp nhìn kỹ càng hơn. Nhưng đúng là bây giờ không phải lúc cho những thứ như thế.
Shuka đã chen lên phía trước. Đám đông không đứng kín thành vòng, mà chỉ tụ lại thành hình vòng cung.
Thế nên tôi cũng mau chóng chen qua và tiến đến chỗ mà người phụ nữ đang nằm gục trên mặt đất.
"Shuka, mau gọi xe cấp cứu!"
"Ư, ừm."
Do Shuka vẫn còn là học sinh sơ trung nên con bé chưa có điện thoại di động. Vì vậy nên tôi nhanh chóng lấy điện thoại của mình từ túi ra, vừa đưa cho em ấy vừa chỉ thị.
Có người đang nằm gục.
Thường thì ta phải làm gì trong những tình huống như thế này đây?
Tôi không phải không biết.
Tôi đã từng xem trên TV và cũng được cha kể cho nghe nhiều lần.
Nhưng tôi lại chưa bao giờ áp dụng chúng nên cũng không dám chắc chắn là mình sẽ làm được. Lỡ tôi vô tình khiến tình trạng của người này tệ đi thì sao?
Nỗi lo cứ dâng lên không ngừng.
Càng lo lắng thì chúng sẽ càng kìm hãm tôi. Nếu tôi cứ thế mà để chúng lấn át, thì kiểu gì cũng sẽ đứng đơ ra trong bất lực.
Do đó, tôi bắt buộc phải hành động trước khi bị nỗi sợ lấn át.
“Này Yuzuki, phải làm sao đây? Mẹ sẽ thế nào đây!?”
"E-Em không biết. A-Ai đó…"
"Xin thứ lỗi."
Tôi chen vào khoảng trống bên cạnh hai cô gái đang hoảng loạn gần người phụ nữ.
Tôi nhìn xuống khuôn mặt người phụ nữ.
Quả nhiên, bà ấy đã bất tỉnh.
"Haaaaa." tôi hít sâu một hơi.
Nghe đây, Aoi. Nếu con gặp phải một người đang nằm bất tỉnh, thì con phải kiểm tra xem họ còn ý thức không.
Những lời của cha tôi vang vọng trong đầu.
"Dì có sao không ạ?"
Tôi vỗ vai bà.
Lần thứ nhất là vai trái, lần thứ hai là vai phải, lần thứ ba là cả hai vai cùng lúc. Vừa gọi vừa vỗ, mỗi lúc càng mạnh hơn.
Cha tôi đã từng nói là tùy theo triệu chứng mà có thể một phần cơ thể sẽ bị tê liệt cảm giác, nên tốt nhất là nên thay đổi vị trí tác động lực.
Tôi đã gọi mấy lần rồi nhưng bà ấy vẫn không tỉnh lại. Tôi đã hy vọng là bà ấy sẽ mở mắt ra, nhưng khi thấy bà ấy vẫn không chịu động đậy cho dù các cô gái của bà có la hét ra sao, thì tôi biết khả năng điều đó xảy ra là rất thấp.
Ừm, tiếp theo là…
Chắc là phải gọi xe cấp cứu và…
"Xin lỗi. Có ai có thể mang giúp tôi một máy AED được không?"
AED, máy khử rung tim ngoài tự động.
Thiết bị này tự động đo và phân tích điện tâm đồ, nếu cần thiết sẽ sốc điện để đưa tim về nhịp đập bình thường.
Người ta nói nó được sử dụng để sơ cứu trong những tình huống như thế này, và vì thế mà chúng đã được lắp đặt ở nhiều nơi.
"Ai đó làm ơn!"
Mọi người đều nghe thấy tiếng kêu của tôi.
Thế nhưng, không hiểu tại sao những người xung quanh lại không chịu làm gì. Tôi có thể thông cảm nếu họ lúng túng vì đột ngột bị yêu cầu, nhưng đây thực sự là tình huống rất cấp bách.
Đám đông xì xào.
Liệu tôi có nên đi lấy nó không.
Không được, tôi còn những việc khác phải làm mà.
Nhờ con gái bà ấy đi lấy giúp? Không, tôi khá chắc là họ đang không ở tình trạng có thể làm việc đấy.
"ONII-CHAN!"
Đúng lúc đó, em gái tôi đã chạy đến cùng với máy AED. Dù đúng là em ấy đã ngay lập tức làm theo yêu cầu của tôi, nhưng việc đến nhanh như thế này đã cho thấy rằng em ấy vốn dự đoán trước được là tôi sẽ cần đến nó sau khi gọi xe cấp cứu, nên đã tranh thủ đi lấy nó cho tôi.
Đúng là con gái của cha mà.
"Shuka, chuẩn bị cái đó giúp anh."
"Ư, ừm."
Vẻ mặt Shuka trông lo lắng.
Tôi không thể trách con bé được. Đâu phải lúc nào cũng đột nhiên vướng vào vụ việc như thế này chứ. Ngay cả tôi cũng đang hồi hộp lắm đây này.
Chính vì thế nên tôi càng phải tỏ ra bình tĩnh.
Nếu tôi để lộ sự lo lắng, nó sẽ lan sang cả Shuka.
"...Được rồi."
Tôi kiểm tra hơi thở.
Cha đã nói rằng có thể biết được qua chuyển động của lồng ngực. Nếu ngực không phập phồng thì đồng nghĩa với việc người đó đang không thở.
...Không động đậy.
Tình hình đang thực sự rất nghiêm trọng.
Nếu đã đến nước này thì chỉ còn cách thực hiện ép tim ngoài lồng ngực, tức là hồi sức tim phổi hay CPR. Cái động tác ép mạnh ngực mà bạn hay thấy trong phim truyền hình ấy.
Tôi đặt tay trái lên tay phải, rồi đặt chúng giữa lồng ngực người phụ nữ, dùng lực và thực hiện ép tim.
"Onii-chan, em chuẩn bị xong xuôi rồi."
Shuka đã chuẩn bị xong máy AED trong lúc tôi đang ép tim. Chỉ cần cắm dây điện cực vào máy và bật nguồn lên thôi.
Máy có hướng dẫn bằng giọng nói tự động, nhưng dù có thế thì ai cũng không khỏi lúng túng vào lần đầu thực hành.
-Hãy ghi nhớ rằng điện cực phải dán ở hai bên ngực. Đối với người lớn, thì nó là ở vùng eo và gần vai.-
Trên miếng điện cực cũng có hình vẽ hướng dẫn vị trí dán.
Tôi nhớ cha nói không nên để vật kim loại nào ở gần đó. Bà ấy không đeo dây chuyền, nhưng…
Đồ lót thì sao nhỉ.
Hình như không cần phải cởi quần áo, nhưng móc áo ngực chẳng phải vẫn là kim loại sao?
Tôi vừa ép tim vừa suy nghĩ. Nhưng tôi không thể tiếp tục chần chừ.
"Shuka, đồ lót của người này…"
"Ừm, em hiểu rồi."
Em ấy dường như hiểu ngay điều tôi muốn nói. Tôi cởi áo sơ mi của mình và đắp lên cơ thể người phụ nữ.
Trời cũng không nóng đến mức đấy nếu tôi mặc áo cụt tay. Thậm chí tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn tại đang toát mồ hôi do thân nhiệt tăng cao vì vận động.
"Onii-chan, em làm xong rồi."
AED đang đọc điện tâm đồ.
Trong lúc này, không được chạm vào người phụ nữ mà phải chờ chỉ dẫn tiếp theo của AED. Nếu thiết bị xác định cần sốc điện thì sẽ sốc điện, nếu không cần thì tiếp tục ép tim. Cứ thế lặp đi lặp lại.
"À, vâng…"
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một trong hai cô con gái dè dặt lên tiếng. Cô gái tóc nâu dài ngang vai, người vừa nãy còn đang hoảng loạn.
"Mẹ tôi... sẽ không sao đâu phải không?"
Cô ấy cầu cứu với đôi mắt ngấn lệ. Nhưng tôi lại không biết phải trả lời như thế nào
Tôi có nên động viên rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn không?
Nhưng nói một điều vô trách nhiệm như thế khi ngay cả mình cũng không biết rõ thì liệu có đúng không?
Không cần sốc điện. Hãy tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực.
Giọng nói tự động của AED thông báo.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng điềm tĩnh để trấn an cô ấy.
“…Sẽ ổn thôi. Chắc chắn bà ấy sẽ ổn.”
Thời gian từ khi liên lạc đến khi xe cấp cứu đến ước tính khoảng chín đến mười phút.
Và do có lẽ đang ở gần đây, nên xe cấp cứu đã đến rất nhanh và vai trò của hai anh em chúng tôi đã kết thúc.
◇◇
Chẳng còn tâm trạng đi mua sắm, tôi và Shuka quay về nhà.
"Người đó sẽ ổn chứ, onii-chan?"
"Anh không biết. Nhưng... có lẽ chúng ta đã làm tất cả những gì mình có thể rồi."
Tôi không biết liệu những gì mình đã làm có đúng hay không. Nếu bà ấy qua khỏi, điều đó chứng minh tôi đúng. Nhưng nếu không…
Dù không phải lỗi của tôi, ý nghĩ “lỡ như” vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
"Shuka cũng đã cố gắng rất nhiều."
"Onii-chan cũng vậy mà."
"Hay là mình mua gì đó ngọt ngọt về ăn nha."
Tôi cố để không nghĩ ngợi nhiều, nhưng điều đó lại chẳng dễ dàng.
Nhưng ít ra thì tôi cũng nên tỏ ra vui vẻ để Shuka không cảm thấy lo lắng.
"Onii-chan bao à?"
"Đành vậy, mà do hôm nay là ngày đặc biệt thôi. Nhờ có khoản thu nhập bất ngờ mà ví tiền của anh cũng khá đầy đặn."
◇◇
Cạch, đèn báo "Đang phẫu thuật" tắt. Một lúc sau, bác sĩ bước ra.
Cô gái tóc nâu, Kotobuki Hikari, bật dậy khỏi ghế và chạy đến chỗ bác sĩ.
Cô bé tóc đen dài, Kotobuki Yuzuki, đang ngồi cạnh Hikari, dù không tự đứng dậy được nhưng cô vẫn hướng khuôn mặt lo lắng về phía bác sĩ.
"Mẹ cháu? Mẹ cháu không sao chứ ạ?"
Vẻ mặt bác sĩ cực kỳ nghiêm nghị.
Trong lòng hai cô bé, suy nghĩ "lẽ nào..." cũng chợt lóe lên. Nhưng, dù vậy, họ vẫn chưa đủ lớn để có thể chấp nhận điều đó.
Họ thầm cầu nguyện trong lòng, trong khi trờ đợi câu trả lời của bác sĩ.
Chính lúc đó.
Vẻ căng thẳng trên trán bác sĩ giãn ra như trút được gánh nặng. Ông tháo khẩu trang và mỉm cười với Hikari.
"Ừm. Mẹ cháu đã ổn rồi."
Ngay khi những nghe lời đó, Hikari liền mềm nhũn ra và ngồi sụp xuống. Như thể chân cô ấy đã không còn sức lực.
“Nhưng thật sự là rất sát nút. Nếu không nhờ sơ cứu kịp thời, thì chuyện không may có lẽ đã xảy ra…”
"Thật, thật sao ạ?"
Hikari trả lời bằng giọng nói yếu ớt.
Yuzuki, vẫn ngồi trên ghế, lộ vẻ mặt ngơ ngác.
"Vâng. Hai cháu phải cảm ơn người đã sơ cứu đó. Hai cháu có thông tin liên hệ của người đó không?"
"Dạ, cháu thì…"
Hikari nhìn sang Yuzuki, nhưng cô cũng chỉ biết lắc đầu.
"Vậy sao. Thật đáng tiếc."
Sau đó, hai cô gái nói chuyện với mẹ khi bà đã tỉnh lại, nghe về việc nhập viện, rồi có chút thời gian rảnh. Hikari và Yuzuki mua nước từ máy bán hàng tự động, rồi ngồi cạnh nhau.
Trên tay Hikari là nước cam.
Còn trên tay Yuzuki là Fanta vị nho.
"Mình đáng lẽ phải hỏi thông tin liên hệ của người đó nhỉ."
Yuzuki gật đầu trước lời của Hikari.
Họ muốn bày tỏ lòng biết ơn, và không chỉ vậy, họ còn muốn cảm ơn tử tế nữa.
"Vì lúc đó hoảng quá, nên em cũng không nhớ rõ lắm."
"Ừm."
Hikari gật đầu trước câu trả lời của Yuzuki.
"Nhưng người đó hình như đang mặc đồng phục của Daimaku thì phải…"
Cao trung Daimaku.
Đó là tên ngôi trường mà cả Hikari và Yuzuki đều đang theo học. Cả nam và nữ đều mặc áo khoác làm đồng phục.
"Cái đó, em cũng nghĩ như vậy."
Hai cô gái nhìn nhau.
"Thế thì, người đó phải ở trong trường mình đúng không?"
"Ừm. Vậy nên chúng ta sẽ phải tìm và cảm ơn cậu ấy một cách đàng hoàng."