Phần thưởng khi cứu một người phụ nữ bị bất tỉnh chính là được làm quen với hai cô con gái xinh đẹp của bà ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

111 870

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

27 132

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

81 662

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

6 13

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

114 1779

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

119 2029

Web Novel - Chương 01: Một phút trước khi vận mệnh đổi thay

"Có người bất tỉnh kìa!"

Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ đâu đó.

Khi đang đi bộ trên phố, tôi đột nhiên dừng bước, và em gái tôi cũng làm theo ngay sau đó.

"Onii-chan, ở bên kia kìa!"

Kirishima Shuka, em gái tôi, chỉ về một hướng khác với hướng mà chúng tôi đang đi. Ở đó hiện đang có một đám đông tụ tập, và đã quá rõ ràng là vừa có chuyện xảy ra ở bên đấy.

Shuka liền chạy đi trước, còn tôi thì cũng dõi theo sau.

Thật tình.

Đúng là sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra khi rời nhà vào ngày nghỉ mà. 

◇◇

"Này, onii-chan."

Shuka gọi tôi ngay khi vừa bước vào phòng với chất giọng dễ thương một cách trầm nhất có thể.

"Có chuyện gì vậy. Anh đã bảo là phải gõ cửa trước khi vào phòng rồi mà."

"Chuyện đó không quan trọng! Giờ em có thứ quan trọng hơn cần nói!"

Với thái độ khoa trương của con bé, tôi chỉ biết giương dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Shuka đứng chống nạnh trong khi ưỡn ngực ra một cách rõ ràng, nhưng do vốn quá dễ thương nên em ấy trông chả uy hiếp tí nào cả.

Với mái tóc đen cắt ngang vai, cùng với khuôn mặt trẻ con và chiều cao khiêm tốn, em ấy hay bị người ta nhận nhầm là trẻ con dù năm nay đã là học sinh năm 2 sơ trung.

"Gì vậy?"

Đối với Shuka, người đáng yêu như một thiên thần đến từ thế giới khác, thì tên anh trai là tôi - Kirishima Ao, lại là một người trầm tính với bầu không khí hướng nội và mờ nhạt.

"Hôm qua bạn bè em đã nói về onii-chan khi ở trường đó."

Ngay từ câu mở đầu đó, tôi đã không hiểu sao em ấy lại có vẻ mặt nghiêm trọng đến thế.

"Anh nghĩ mấy cậu ấy đã nói gì nào?"

Do được hỏi nên tôi cũng thử vắt óc mà suy nghĩ xem.

Tôi khoanh tay và rên rỉ trong giây lát.

“Chắc là ‘Anh trai Shuka trông tẻ nhạt ghê ha?’ hay câu gì đó tương tự.”

"Sai tè le! Nó nghiêm trọng hơn thế rất rất nhiều."

"Vậy thì đành chịu thôi, onii-chan của em không biết."

"Là câu 'Hôm nọ, tớ nhìn thấy anh trai của Shuka-chan rồi, quần áo đúng là quê mùa quá đi mất, trông xấu đau xấu đớn. Mà ảnh đã là học sinh cao trung rồi đấy nhá!' đó!"

Shuka nói với một giọng điệu hơi kịch tính.

"Không biết anh bị nhìn thấy khi nào nữa, đúng lúc thế không biết..."

"Đừng có nói kiểu 'bình thường thì anh cũng đẹp trai mà, tại lúc đó hơi xuống sắc thôi' nữa đi! Onii-chan trông quê mùa suốt 365 ngày một năm và 24 giờ mỗi ngày đấy!"

"Em thật sự nói thế luôn à!?"

Ừ thì đúng là tôi thuộc tuýp người không quan tâm đến thời trang gì cho cam. 

Thành thật mà nói, mọi hôm thì tôi cũng chỉ lấy đại cái áo với cái quần từ trong tủ ra và mặc cả ngày mà thôi. 

Mùa hè thì ưu tiên mát mẻ, mùa đông thì ấm áp, mùa xuân với mùa thu thì chẳng có tiêu chí gì mấy, ngoài mấy cái đấy ra thì tôi chẳng còn gì để quan tâm khi nói đến quần áo.

"Mà cái bộ đồ hôm nay là sao thế kia?"

"Ể, cái này á?"

Tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi màu tím có hình đầu lâu, mà tôi thì chẳng thấy nó có gì sai sai cả. Thậm chí còn nghĩ là nó rất ngầu nữa cơ.

"Có gì không ổn hả?"

"Nó sai ngay ở cái đầu lâu rồi ấy!"

"Hả!?"

Em ấy trả lời nhanh đến mức mà chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

Tôi nghĩ cái đầu lâu này cũng khá ổn đó chứ. Vậy cái với hình đầu rồng sẽ trông đẹp hơn à?

“Quần áo của onii-chan một là toàn được in những cái hình xấu đau xấu đơn, hai là cả đống chữ cái La Mã thôi. Và cả hai bọn chúng đều quê mùa y như nhau ấy!”

"Đồ vô duyên."

Nhưng nghĩ lại thì cả năm nay tôi chẳng sắm thêm bộ quần áo nào mới cả. Tiền tiêu vặt thì cũng toàn đốt hết vào sách.

"Vậy là anh hay mặc mấy bộ như thế này để đi gặp bạn của mình à?"

"Đâu phải, làm gì có."

"Hả, là sao cơ? Em nhớ là onii-chan đâu còn gì để mặc ngoài mấy bộ đồ quê mùa đó nữa đâu. À, hay ý anh là mấy bộ đồng phục?"

"Ngay từ đầu thì anh cũng có bao giờ đi chơi với người bạn nào ở trường cao trung đâu mà mặc với chả không mặc."

"Hả? Đã là đầu học kỳ 2 rồi đấy!? À mà nghĩ lại thì đúng là nguyên mùa hè anh cũng chỉ toàn ru rú trong nhà chứ chẳng thèm ra ngoài bao giờ đâu!"

"Làm gì có. Anh vẫn hay đi ra nhà sách mà."

"Anh đi mua là để chuẩn bị ở nguyên trong nhà chứ gì! Onii-chan của em cô độc quá đi mất!"

"Oe oe", Shuka vừa giả vờ khóc vừa móc mỉa tôi. Này, onii-chan của em cũng có thanh HP đấy nhá!

Tôi không phải bao cát, tôi là con người và cũng có cho mình một trái tim.

"Rồi sao?"

Thấy mọi chuyện dần đi lệch khỏi quỹ đạo, tôi vội vàng hối em mình nói thẳng vào vấn đề.

Tôi làm gì có dư dả thời gian để nghe em tôi càm ràm vào ngày nghỉ chứ. Vẫn còn nguyên một đống tiểu thuyết đang chờ tôi mở ra kia kìa.

"Đi mua quần áo với em đi!"

"Em muốn anh xách đồ à?"

"Không, hai ta sẽ đi cùng mua quần áo cho onii-chan!"

"Ể, tại sao vậy?"

"Vì anh quá quê mùa đó! Em không muốn nghe mọi người nói xấu onii-chan nữa đâu!!!"

Haiya~ Phiền phức ghê.

Tôi là người thuộc trường phái "Kệ những lời đàm tếu qua loa linh tinh". Nếu bị nói thẳng mặt thì may ra tôi còn cân nhắc, chứ mấy lời nói xấu sau lưng như thế thì quan tâm là quái gì, dù sao thì tôi vốn đã quen làm một thằng hướng nội rồi mà.

À mà tôi cũng không hẳn là một tên cô độc đâu đấy nhé.

"Anh tiêu hết sạch tiền tiêu vặt của tháng này rồi."

"Mẹ cho em ứng tiền tiêu vặt trước rồi nên không sao đâu."

"Hả? Em mua tặng anh luôn à?"

"Làm gì có chuyện đó. Là đồ của onii-chan đấy."

"Đồ của anh!?"

"Tất nhiên rồi", Shuka khịt mũi. Con bé này bướng bỉnh lắm, người càng thân thì nó sẽ càng cứng rắn. 

Và Shuka cũng chưa bao giờ nuốt lời khi đối diện với tôi. Ẻm khá giống Naruto nhể? 

Mà chẳng phải do em ấy đang buông lỏng cảnh giác hay gì cả, ẻm chỉ đơn giản là coi thường tôi thôi.

Nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng thể làm em ấy thay đổi suy nghĩ của mình, nên cứ đành tỏ ra ngoan ngoãn cho đỡ tốn công đi.

"Thôi được rồi. Ta mau đi nhanh rồi về."

"Đừng có mặc cái bộ đồ đó mà đi cạnh em."

"Ý em là anh phải đi bộ mà không mặc gì à? Ngoài mấy bộ "quê mùa" này thì anh đâu còn gì để mặc đâu."

"Mặc đồng phục là đủ rồi."

"...Hôm nay là ngày nghỉ mà."

'Mà thôi kệ đi' tôi nghĩ như thế rồi mặc đồng phục dù hôm nay đang là ngày nghỉ và cùng rời khỏi nhà với Shuka .

Trong khi hai anh em đang đi bộ song song đến trung tâm thương mại, thì tôi đã nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên với giọng bàng hoàng ở gần đó, 

"Có người bất tỉnh kìa!"