Trans: Yeep, Yuukei
Editor: Yuukei
============================================================
Osanai-san vẫn đang đứng chờ cạnh tủ giày. Cô ấy đã chờ ở đây hơn 30 phút.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu đợi. Tớ phải chạy vặt cho một việc khá kỳ lạ.”
Osanai-san nhẹ nhàng lắc đầu mình.
“Không sao. Tớ cũng không ghét việc chờ đợi đâu.”
Tôi cũng hầu như không ghét việc phải chờ đợi, vì nó là một hành động đồng nghĩa rằng ta đã giao phó hết mọi việc cho phía bên kia. Tuy nhiên, tôi lại ghét phải để ai đó chờ mình. Osanai-san hỏi tôi với giọng the thé.
“Cậu vẫn đi đến đó không?”
“Đến cửa hàng bánh crepe nhỉ? Tớ vẫn sẽ đi. Nhưng trước đó, ta nói chuyện được chứ? Có vài điều mà tớ muốn hỏi cậu.”
Osanai-san nhìn lại tôi bằng ánh mắt vô hồn.
“Hỏi gì thế?”
“À thì, tớ sẽ lần lượt giải thích mọi chuyện.”
Tôi bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra suốt 30 phút vừa qua theo trình tự thời gian cho Osanai-san.
***
“Urgh...”
Sau khi tôi hoàn thành bài tự sự của mình, Osanai-san rên lên, như thể đang có một cơn đau chạy qua cô ấy vậy.
“Có vấn đề gì thế?”
“Doujima-kun thật là, er....”
“Là kiểu người mà cậu khó có thể xử lý nhỉ?”
“Không hẳn. Cậu ta trông có vẻ phiền phức khi ở gần, nhưng sẽ không phải là vấn đề nếu tớ gặp cậu ta từ đằng xa đâu.”
Tôi cười nhạt.
“Đó có khi lại chính là cách tốt nhất để tiếp xúc với Kengo đấy. Nhân tiện thì…”
Tôi kiểm tra cẩn thận xem liệu Kengo, Yamada hay Yoshiguchi có ở gần chỗ bọn tôi không, rồi tôi lên tiếng.
“Tớ muốn làm gì đó với vụ này trước khi Kengo trình nó lên phía cảnh sát. Tớ ghét cái ý tưởng làm quá mọi chuyện lên của cậu ấy.”
“Mình hiểu nhưng… Kobato-kun, cậu định làm nó thật sao?”
“Yup.”
Osanai-san mở to đôi mắt mình.
“Cậu sẽ làm thám tử rồi truy tìm danh tính thủ phạm ư?”
Không, tất nhiên là không rồi. Tôi khẽ lắc đầu mình.
“Không phải, tớ chỉ đơn giản sẽ tìm lại chiếc túi xách, và âm thầm trả nó lại lên trên bàn của Yoshiguchi-san thôi. Theo hướng đó, vụ việc sẽ không bị công khai, cảnh sát sẽ không cần phải nhúng tay vào, và sẽ chẳng vấn đề gì xảy ra nữa cả, tớ nghĩ ít ra mọi chuyện sẽ là vậy.”
“Thật ư?”
Osanai-san trông có vẻ không hài lòng.
“Kobato-kun, cậu thật sự nghĩ cách đó ổn à? Dù gì đi nữa, chiếc túi vẫn không thể được tìm thấy dù cho đã có tới 5 người tìm kiếm nó trong suốt 30 phút. Có khi nó còn không ở trong trường nữa rồi.”
Chà, đó mới là vấn đề. Tôi cất lên những suy luận mà mình đã nghĩ ra được kể từ lúc chia tay Kengo cùng đội tìm kiếm cho đến khi đặt chân được đến khu vực này.
“Về việc đó, tớ nghĩ cái này có thể được giải quyết chỉ bằng lời khai từ nhân chứng thôi.”
“Nhân chứng… Ai cơ?”
“Trước tiên, nghe kỹ này. Việc Takada cho Kengo chạy một vòng quanh trường hoàn toàn là có chủ đích.”
Osanai-san gật đầu, không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
“Uh-huh.”
“Vậy gì nữa?”, cô ấy hỏi.
Việc Takada và Kengo nhớ nhung nhau đến nỗi có thể dựng được thành một tiểu phẩm hài là đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng sự thật rằng hai người vẫn lạc nhau trong cái ngôi trường chả lớn một chút nào này khiến cho việc đó còn kỳ lạ hơn nữa. Trong mọi trường hợp, dập máy trước khi nghe được địa điểm hẹn gặp mà còn lặp đi lặp lại điều này thêm vài lần nữa cũng đủ để khiến cho cả cậu bé đãng trí phải sốc đấy. Kengo lúc đó đã quá quá khích để nhận ra nó, nhưng Takada rõ ràng không có ý định họp mặt với cậu ta.
Tiếp theo…
“Có hai điểm kỳ lạ trong chuyện này.”
“Hai ư? Không phải chỉ có một thôi sao, là việc tại sao Takada lại dẫn Doujima-kun chạy quanh trường ấy?”
Tất nhiên, nó là một trong hai cái. Tôi nhếch miệng cười và gật gù cái đầu.
“Điều còn lại chính là việc tại sao Takada-kun lại cố tình đi ra ngoài và vẫy tay tới bọn tớ. Vẫy loạn xạ cánh tay mình ngay giữa đám đông học sinh đang đi về nhà đối với tớ là một việc khá kỳ lạ.”
Nếu tôi thấy nó bất thường, nó cũng sẽ trông bất thường đối với Osanai-san. Tuy nhiên, cô ấy phản đối.
“Nhưng ở đây có tồn tại mấy người kiểu vậy mà, những người hào nhoáng cùng với cái ngôn ngữ cơ thể của mình.”
“Tớ đoán là có… nhưng kể cả vậy thì cũng không nhất thiết là phải đi ra bên ngoài. Nếu Kengo và Takada vẫn đang nói chuyện với nhau qua điện thoại, thì việc để lộ bản thân ra có ích gì cơ chứ?”
Osanai-san chìm sâu vào suy nghĩ. Có rất nhiều học sinh đang đi về nhà bỗng quay lại nhìn chúng tôi một cách tò mò, vì chúng tôi đều trò chuyện với nhau rất thân thiện. Nói cái này có thể sẽ hơi tự ái, nhưng thừa nhận rằng hai chúng tôi là một cặp hẳn sẽ giúp ích cho sau này. Miệng nói là vậy, tôi cũng hơi ngại với điều này. Tôi kéo Osanai-san sang chỗ hành lang ngoài phòng y tế.
Cuối cùng, Osanai-san lẩm bẩm một cách rời rạc.
“... Có thể là vì cậu ta chỉ muốn vẫy tay mình thôi? Hay là cậu ta muốn đi đôi giày ngoài trời của mình? Hoặc nếu ta nghĩ theo hướng ngược lại, cậu ta muốn cởi đôi giày đi trong nhà của mình ra chăng?”
“Tớ không nghĩ vậy.”
Tôi gãi má.
“Yup.”
“Tớ hiểu rồi… Vậy là cậu đưa ra một suy luận nhỉ.”
Gần như câm nín trước những câu từ lạnh giá của Osanai-san, tôi nhanh chóng đáp lại.
“Không, mọi chuyện không phải là thế đâu.”
Với một tiếng hưm, Osanai-san ngoảnh mặt đi. Mặc kệ cho việc cảm thấy có chút tội lỗi trong mình, tôi nhấn giọng để lấp bớt cái cảm giác đó đi.
“Ờm, dù sao thì, bằng cách vẫy tay mình ở bên ngoài, Takada-kun có thể giấu đi vị trí mà mình từng ở.”
“...?”
“Nói cách khác… Này, Osanai, tớ đã nhắc đến việc cả Kengo và Takada-kun đều đang mặc đồng phục thể dục chưa nhỉ?”
“Cậu đã nói rồi.”
“Vậy thì, trời bên ngoài vẫn đang rất ẩm bởi vì cơn mưa. Giả sử, Takada-kun không đi lên tầng 4 như đã được bảo, mà thay vào đó chạy ra bên ngoài từ phía tủ giày, trốn khỏi tầm nhìn của Kengo thì sao? Nếu như cậu ta chạy đi đâu đó khác để có thể nhanh chóng thực hiện điều gì đấy thì sao?”
Osanai-san chậm rãi gật đầu.
“Hiểu rồi, viền bộ đồ thể dục bị ướt.”
“Sẽ thật tai hại cho Takada-kun nếu như để cả bọn nhận ra bộ đồ bị ướt của mình khi tập trung lại với nhau. Tuy nhiên, một thứ bị ướt thì sẽ không thể làm khô lại một cách dễ dàng được. Đó là tại sao Takada chờ đến thời điểm thích hợp để đi ra bên ngoài, chỗ mà mọi người có thể nhìn thấy cậu ta và cho thấy bộ đồ thể dục của mình đã bị ướt kể từ lúc đó. Ngoài cái đó ra, không còn lý do gì để cậu ta bước ra ngoài vào khi ấy cả.”
Dừng lại một lúc, tôi tiếp tục.
“Xét đến việc Takada-kun không có mặt ở tầng 4 kể từ lúc Kengo gọi cậu ấy, sẽ không thể phủ nhận được rằng cậu ta đã chạy ra bên ngoài khá lâu, nhưng vẫn tốt hơn khi có bằng chứng cho việc này. Để đánh giá đúng thời điểm xuất hiện ở bên ngoài và vẫy tay, cậu ta hẳn đã đợi ở gần phía tủ giày. Nhân chứng của tớ ở đây chính là người đã chứng kiến cậu ta khi hành động.”
Osanai-san gật đầu đồng ý, rồi chỉ ngón tay vào mình một cách đầy ngạc nhiên.
“Eh?”
Tôi bật cười.
“Đúng rồi đó. Vì thế, tớ có một vài câu hỏi dành cho vị nhân chứng ở đây nè.
“Trong lúc đang đứng chờ tớ ở phía trước tủ giày, có phải có một cậu trai mặc đồng phục thể dục đang loay hoay với chiếc điện thoại của mình không?”
Osanai-san trả lời một cách bất cẩn.
“Có. Cậu ta mặc bộ đồ thể dục và có một thân hình đô con.”
Chuẩn luôn.
“Đó chắc chắn là cậu ấy rồi. Giờ thì, chiếc túi xách của Yoshiguchi-san hẳn được giấu ở đâu đó trong khu vực lân cận trường học, có thể là ở một nơi có mái che.”
****
“Kengo nói rằng chiếc túi xách có thể đã bị trộm hoặc bị giấu đi. Nếu là bị trộm, nó sẽ là vì lợi ích cá nhân. Còn nếu như nó bị giấu đi, đó sẽ là vì ý đồ xấu.”
Tôi nói trong khi đang bước đi trên con đường nhựa vẫn còn ướt đẫm những vệt nước mưa.
“... Vậy Takada-kun đã giấu đi chiếc túi vì ý đồ xấu?”
“Điều đó có vẻ không đúng. Nếu cậu ấy thực sự có ý đồ xấu, sẽ thật vô nghĩa khi cố gắng giấu chiếc túi đi. Đơn giản chỉ cần bỏ nó vào một cái thùng rác thì có khi còn hiệu quả hơn.”
“Cậu ta cũng không đánh cắp nó đi phải không? Vì nếu là thế, cậu ấy sẽ không tham gia vào cuộc tìm kiếm mà sẽ chỉ rời khỏi trường luôn.”
Vẫn là các góc của hành lang và cái máy bán nước lúc nãy, nhưng giờ tôi kiểm tra từng ngóc ngách của những cái chậu cây đặt dưới mái hiên, cũng như cả trong những bụi cây. Khác với sự phù phiếm của việc tìm kiếm một mình, tìm kiếm theo nhóm hai người khiến cho việc làm trông đôi phần ý nghĩa hơn. Đó chính là một trong những lý do chính cho việc tại sao tôi lại rủ Osanai-san đi cùng mình.
“Cậu nghĩ thế nào, Kobato-kun?”
“Tớ nghĩ hẳn phải có một lựa chọn nào khác ngoài việc ăn cắp và giấu đi. Có khả năng là để gài thứ gì vào chiếc túi.”
“Gài vào?”
“Thứ gì đó có thể đã được bỏ vào bên trong chiếc túi xách, hoặc thứ gì đó trong chiếc túi có thể đã bị lấy ra. Vì việc làm này tốn một chút thời gian và công sức mà chiếc túi thì lại không thể đặt về được khi chưa xong việc, nó đã tạm thời bị giấu đi khỏi Yoshiguchi-san. Đó là ý của tớ khi nói gài vào.”
Nói cách khác, thủ phạm sau cùng cũng có ý định trả lại chiếc túi. Vậy nên, nó sẽ không bị quẳng ra ngoài trời mưa, mà sẽ ở nơi nào đó có mái che. Thoạt nhìn thì việc bọn tôi âm thầm tìm kiếm chiếc túi có vẻ là vô nghĩa khi đằng nào chiếc túi cũng sẽ về lại tay chủ, nhưng việc gài đồ vào túi sẽ tốn kha khá thời gian, hoặc nếu như nó kéo dài đến tận tối, một cái đơn sẽ được trình cho mấy chú cảnh. Tốt nhất là bọn tôi vẫn nên tìm ra nó trước.
Tôi không biết rõ họ định tráo cái gì vào chiếc túi, dù tôi đã có một ý tưởng cho việc đó. Osanai-san đáp “Có thể”, rồi im lặng, dành hết tâm trí mình vào việc tìm ra cái túi xách.
Cả hai vòng ra phía sau dãy nhà của trường học.
Chỉ cần nhìn thoáng cũng thấy rõ được thứ đáng ngờ nhất ở cái nơi này - là cái nhà kho. Có một tấm biển được treo phía trước với nội dung: “Cấm dùng lửa ở kho chứa bình gas”. Cánh cửa thép ở lối vào nhà kho đang bị khóa chặt, nhưng vẫn có đủ khoảng trống giữa cánh cửa và cái sàn bê tông. Trao đổi ánh mắt với Osanai-san, tôi tiếp cận cánh cửa. Cẩn thận với cái nền đất ẩm ướt, tôi cúi đầu xuống, và đã tìm được kho báu. Một cái dây đeo màu trắng nhỏ thò ra từ phía sau cái bình ga. Tôi vươn tay mình ra để kéo nó, và một chiếc túi xách nhỏ màu đỏ rớt ra bên ngoài. Tôi lôi nó ra và khoe nó với Osanai-san.
Cô ấy vỗ tay vài lần với khuôn mặt rạng rỡ và cùng lúc cũng biểu lộ sự vui mừng đến phát khó từ tận sâu trong tim.
“Đúng như mong đợi từ Kobato-kun.”
Tôi cảm thấy mặt mình ửng đỏ, nhưng không phải vì vui sướng.
Tôi giữ chiếc túi trong tay rồi khom người xuống, cả Osanai nhỏ bé cũng khuỵu gối xuống một chút, sau đó cả hai bắt đầu săm soi lấy chiếc túi xách.
“Cậu có định kiểm tra bên trong chứ?”
“Ừ, mặc dù là tớ không muốn làm vậy. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác vì việc này sẽ quyết định ta nên làm gì tiếp theo.”
Xin lỗi, Yoshiguchi-san! Tôi nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng, rồi nhìn hé vào trong chiếc túi.
Yoshiguchi đã nói với tôi rằng cô ấy không bỏ nhiều vật dụng vào trong, nhưng có vẻ như bên trong lại tràn ngập đủ mọi thể loại đồ. Có một bộ bút bi nhiều màu, và một vài cây dạ quang. Còn có hai cuốn vở dường như thỉnh thoảng mới được dùng đến. Tất nhiên tôi không mở nó ra. Khả năng cao là bên trong túi cũng có một chiếc kéo, nên tôi dùng tay mò mẫm thật thật trọng rồi tìm thấy một vật có cạnh tròn, chắc đây là đồ chơi hay gì đó. Có khi nó được dùng để cắt nhãn dán. Tôi cũng tìm thấy một vài thỏi son dưỡng môi cùng một cái gương nhỏ ở trong chiếc túi.
Mọi thứ được bỏ ra khỏi chiếc túi xách xếp thành một đống lộn xộn, và tôi để ý thấy có một thứ gì đấy ở dưới đáy chiếc túi.
“...Có phải đây là nó không?”
Đó là một phong thư có màu xanh nhạt, không, hẳn là nó giống màu xanh lục nhạt hơn. Chiếc thư có đề người gửi là Yoshiguchi-san, và có cái tên “Takada Youichi” được ghi ở mặt bên kia.
“Đây là gì vậy?”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm được một thứ như thế này. Thực chất, tôi đã nghĩ mình sẽ tìm thấy một thiết bị nghe lén hay thứ gì đấy tương tự được đặt bên trong chiếc túi xách. Trong trí tưởng tượng của tôi, lớp lót của chiếc túi sẽ bị rạch ra để khâu cái thiết bị nghe lén vào. Nhưng dù có soi kỹ thế nào đi nữa, thì nó cũng chỉ là một chiếc phong bì giản đơn. Tôi thử nhìn xuyên qua để đọc trộm nội dung, cơ mà trời âm u thế này thì lại không có đủ ánh sáng.
Khác với vẻ hoang mang của tôi, Osanai-san thốt lên tiếng, “Hử…”, trông có vẻ đã nắm bắt được tình hình. Ngay khi tôi định hỏi cô ấy đang nghĩ gì về thứ này, thì…
“Cậu!”
Một chất giọng lanh lảnh vang lên, khiến tôi quay người lại trong ngạc nhiên.
“Ah, may mắn làm sao.”
Tôi lẩm bẩm mà không chút nghĩ ngợi. Takada đang đứng sừng sững ngay trước mặt bọn tôi, với gương mặt tức giận đến tím tái cả đi. Nhìn cậu ta như thể sắp tặng cho tôi một đấm nếu tôi dám bất cẩn kích động cậu ta. Tôi có thể đoán rằng Osanai-san đã vòng ra ngay sau lưng tôi để nấp. Takada nhìn vào chiếc túi xách trong tay tôi, rồi đến chiếc phong bì ở tay còn lại, và gầm gừ đầy giận dữ.
“Là cậu! Kobato, đúng chứ? Cậu đang nghĩ cái gì hả, khi dám tự ý nhìn trộm túi đồ của người khác!”
Tệ rồi. Nếu tôi không xử trí việc này một cách khôn khéo thì tình hình có thể sẽ chuyển sang thế cục phải đổ máu. Tôi ghét phải lôi cảnh sát vào, nhưng tôi cũng ghét dùng đến bạo lực để giải quyết vấn đề. Đặc biệt là khi nó xảy ra với tôi.
Tuy nhiên, vấn đề rắc rối ở đây là tôi không thể trốn chạy được. Nếu tôi chạy đi, hành động đó chỉ tổ đặt mối quan hệ của hai chúng tôi vào trạng thái thù địch. Chắc chắn là tôi không muốn gây thù chuốc oán với ai khi vẫn còn đến tận ba năm trong quãng đời cao trung của mình. Takada dần tiến tới mà không chút do dự. Tôi nhìn xuống chân cậu ta và nghĩ, rõ là viền bộ đồ thể dục của cậu ta bị ướt.
Và rồi chiếc túi cùng phong thư bị tước khỏi tay của tôi… từ đằng sau. Osanai-san vươn tay ra từ sau lưng tôi và bất thình lình chôm mấy món đồ đấy đi.
Đôi mắt Takada mở to đầy ngạc nhiên, cứ như thể cậu ta chỉ vừa mới để ý đến Osanai-san, dẫu cho nghe thì chẳng hợp lý tí nào.
“Cậu là ai?”
“... Tôi là Osanai. Một người bạn của Kobato-kun.”
Osanai nêu tên bằng một giọng nghe nửa được nửa mất, khiến Takada khịt mũi. Hẳn cậu ta coi cô ấy là một người dễ để đối phó. Cậu ta sắp tiếp tục tiến thêm bước nữa về trước, nhưng bị ngăn lại bởi Osanai-san.
“Làm ơn đừng di chuyển!”
Chất giọng nghe y hệt như một chú sóc đang khậm khè. Mất đà lấn tới, khuôn mặt của Takada lộ ra một vẻ ngây ngốc. Osanai-san ôm chầm lấy cả chiếc túi xách và phong thư vào trong lồng ngực rồi lên tiếng.
“Nếu cậu còn tiến gần thêm chút nào nữa…”
Nếu cậu ta còn tiến gần thêm chút nào nữa?
“Thì tớ sẽ chạy đến một chỗ thật đông người rồi trao tận tay thứ này cho Yoshiguchi-san. Cậu có chắc là mình muốn điều này xảy ra chứ?”
“....”
Takada chỉ im lặng. Chắc chắn là cậu ta nhanh tay hơn Osanai-san nhiều, nhưng hẳn cậu ta cũng không muốn cưỡng ép để lấy lại cho bằng được chiếc túi xách từ cô ấy. Dẫu sao, nếu Osanai-san có thực sự chạy đi, thì việc của tôi chính là đánh lạc hướng Takada. Tôi không còn lựa chọn nào khác, vì cái lời hứa mà tôi đã lập nên với Osanai-san, do đó tôi hy vọng rằng cô ấy sẽ không thật sự chạy đi.
Thế đối đầu kéo dài suốt một lúc.
Có vẻ Takada đang tìm kiếm thời cơ để ra tay, nhưng sau cùng thì cậu ta cũng bỏ cuộc và buông ra một tiếng thở dài.
“Thôi được rồi, tôi nhận sai.”
Nhận ra vẻ dịu đi của Osanai-san, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lúc tôi đang tự hỏi rằng cô ấy định làm gì tiếp theo, thì cô ấy đã tiến lại gần Takada và đưa ra hai món đồ trong tay mình, tất cả đều là cô ấy tự nguyện.
“Ể?”
Takada thốt lên đầy ngạc nhiên. Vì vẫn chưa thể tin được chuyện này, cậu ta lần lượt nhìn về phía chúng tôi rồi lại nhìn sang những món đồ. Sau khi đưa phong thư và chiếc túi xách lại cho Takada, cô ấy lại nấp nửa người ở sau lưng tôi. Vừa sử dụng tôi như một tấm khiên, cô ấy nói với Takada bằng một giọng nhỏ đến nổi gần như không lọt được vào tai cậu ta.
“Đây là thư tỏ tình phải không? Cậu không có đủ can đảm để đưa nó cho Yoshiguchi-san, nên cậu quyết định đặt nó vào trong chiếc túi của cô ấy. Nhưng cậu lại cảm thấy hối hận vì quyết định của mình và muốn thu hồi lá thư, rồi lại có người bất thình lình xuất hiện nên cậu phải giấu nó đi. Đúng chứ?”
Takada đáp lại bằng cách cứng đờ cả người ra. Tôi đoán là Osanai-san đã đánh trúng tim đen của cậu ta.
Takada đã đặt bức thư tình vào bên trong túi xách của Yoshiguchi nhân lúc cô ấy không để ý. Cậu ta đã dự định dùng cách này để trao nó đến tay cô, nhưng lại cảm thấy hối hận với quyết định của mình, ắt là cậu ta nghĩ làm như thế này thì không đáng mặt đàn ông cho lắm. Dù sao thì bất cứ ai bỗng tìm thấy được một vật gì đấy đột nhiên lại bị bỏ vào trong cặp của mình thì chắc chắn sẽ tức giận lắm. Đây không được coi là một lời tỏ tình. Nhận ra điều này, cậu cố gắng lấy lại bức thư, nhưng bởi vì phía bên trong chiếc túi là cả một mớ hổ lốn nên sẽ tốn kha khá thời gian. Trong cơn hoảng loạn, cậu ta đã tạm thời giấu đi chiếc túi. Nên để đánh lừa nhóm tìm kiếm của Kendo, cậu ta đã tham gia vào và đem chiếc túi đi giấu ở một nơi khác bên ngoài dãy nhà của trường học. Có vẻ như đấy là cách mà mọi chuyện đã xảy ra.
Còn có một khả năng khác cũng hợp tình hợp lý là cái phong thư kia là một thứ gì khác hơn là một bức thư tình, nhưng dù là thế nó vẫn sẽ gây ra rắc rối tương tự. Tuy nhiên, thái độ của thủ phạm đã khiến cho sự thật rõ như ban ngày.
Osanai-san hắng giọng mình để khiển trách Takada.
“Bởi vì chính cậu đã tự làm việc này nên tôi nghĩ cậu không có quyền để chỉ trích Kobato-kun về việc nhìn trộm những vật dụng có bên trong túi xách của người khác.”
Tôi đã nghĩ rằng cậu ta sẽ nổi cơn thịnh nộ thêm một lần nữa, nhưng sức lực trong cơ thể của Takada đã tan biến đi. Để đáp lại, tôi cũng thả lỏng thân thể mình. Takada bật cười một cách nhún nhường.
“Cậu nói đúng. Tôi đã làm một chuyện thật ngu ngốc. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình nữa…”
“Thật tốt khi cậu hiểu được điều đó. Thế thì chúng tôi sẽ rời đi vậy.”
Osanai níu chiếc áo đồng phục của tôi và thoái lui. Takada dường như không phản ứng gì khi chúng tôi bỏ đi, điều đó khiến tôi cũng cảm thấy trong mình tràn ngập sự thư thái. Ngay cái lúc mà chúng tôi chuẩn bị quay lưng lại, chất giọng buồn bã của Takada vang lên.
“Hai cậu hiểu mà, đúng không? Nếu các cậu thích nhau, cậu chắc cũng hiểu được cảm xúc của tôi khi làm như vậy, phải chứ?”
Cả hai bọn tôi nhìn nhau.
Ờm, bề nổi thì bọn tôi trông là như thế. Chúng tôi gật đầu ngầm tán thành, rồi quay người và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
****
Vị chiếc bánh crepe của cửa hàng mới mở quá ngọt so với khẩu vị của tôi. Osanai-san cất tiếng, trong khi trên chiếc đĩa của tôi vẫn còn hơn phân nửa phần bánh crepe chuối phủ socola.
“Kobato-kun này, có một điều mà tớ không thể hiểu được. Trong lúc các cậu đang hì hục lục tìm cho được chiếc túi, Takada hoàn toàn có thể bảo rằng mình đã tìm ra nó. Vậy tại sao cậu ta lại quá chú tâm vào việc lén trả lại nó vào lúc sau vậy?”
Tôi ngước mặt lên nhìn Osanai-san vừa liếm sạch đĩa bánh crepe mứt táo. Tôi liếm hết chút kem tươi còn dính trên mép và trả lời.
“Nếu cậu là Takada, liệu cậu có làm như thế không?”
Trong chốc lát, Osanai-san đưa ánh nhìn của cô ấy vào tôi mà không chút nghi ngờ, rồi lại rụt rè nhìn xuống.
“Tớ không nghĩ là có. Chuyện đó thật vô liêm sỉ… trơ tráo quá thể là đằng khác.”
“...Khi Takada đem chiếc túi ra khỏi dãy nhà, cậu ta hoàn toàn có thể thu hồi lá thư. Nhưng vì mọi chuyện không quá gấp rút để làm vậy nên cậu ta đã quên béng nó đi, có nghĩa là cậu ta hoàn toàn tập trung vào việc làm sao để không bị phát hiện là thủ phạm thay vì mục tiêu là thu hồi lá thư.”
Nhất là khi Kengo là đứa hăng hái nhất trong vụ này. Tôi cười khúc khích khi mường tượng ra cái cảnh Kengo trông sẽ ra sao khi ăn phải một cục tức to tướng.
Yoshiguchi-san sẽ không cần phải nộp đơn trình báo cảnh sát nữa, bởi vì sớm muộn gì thì Takada cũng trả lại nó cho cô ấy nội trong ngày hôm nay thôi. Việc này không còn là mối bận tâm của chúng tôi nữa, nhưng ít ra tôi có thể cầu nguyện mong cho cậu ta sẽ thành công. Biết đâu cậu ta sẽ tìm lại cho mình được một cơ hội khác trong khi làm vậy thì sao.
Âm thanh từ thiết bị điện tử lọt vào tai tôi. Một tin nhắn vừa được gửi đến điện thoại. Nó là từ Kengo.
“Bọn tớ đã tìm được chiếc túi rồi nhưng không biết được thủ phạm là ai.”
Tốt rồi. Thật ổn thỏa khi hay tin vấn đề đã được giải quyết đâu vào đấy như một việc nhỏ nhặt. Tôi tắt chiếc điện thoại của mình đi.
Bởi vì Osanai-san đã chén xong phần của mình, cô ấy hẳn là đang bắt đầu thấy chán rồi. Osanai-san nhìn ra cửa sổ và nhủ thầm.
“Này, Kobato-kun… Cậu có hiểu được cảm giác muốn trao một lá thư tỏ tình, rồi lại đi trộm đồ của người đó bởi vì đó là vật trung gian tạo cơ hội để đưa lá thư cho người ấy không?”
“...”
Dù vẫn đang dỏng tai lên để nghe Osanai-san, tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là chiếc bánh crepe này ngọt quá mức rồi.
“Cậu ta đã nói là chúng ta sẽ hiểu mà…”
Tôi bó tay chịu trận. Dù cảm thấy chút tội lỗi trước Osanai-san, nhưng chuyện đó là bất khả thi đối với tôi. Tôi đặt chiếc bánh crepe chuối phủ socola lên cái khay rồi thở dài.
“Tớ không biết nữa. Đó là một tình huống mà tớ không thể đặt bản thân vào nổi.”
Chà, nếu chúng tôi từng cảm nhận được rằng bản thân có thể thấu hiểu cảm giác đó, thì cái ngày mà chúng tôi nhận thức được nó sẽ đến thôi. Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm, dù có là thế nào đi nữa. Nếu Osanai-san đã ăn xong phần bánh của mình với một tốc độ từ tốn, thì cuộc nói chuyện này sẽ chẳng phải kéo dài đến thế này.
Hoàng hôn đang dần buông xuống trên những con phố.
“Ừ… Tớ cũng vậy.”
Những ánh dương đỏ đang dần tắt đi của chiều tà chiếu rọi lên gương mặt của Osanai-san trong khi ánh mắt của cô ấy vẫn đang ngắm trông vạn vật ngoài khung cửa sổ.