Tôi đã chạm mặt với Osanai-san vào một buổi sáng chủ nhật nọ.
Osanai-san và tôi có mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, có qua lại nhưng không đến nỗi phải phụ thuộc lẫn nhau, và bọn tôi chắc chắn không phải một đôi uyên ương lưu luyến. Chúng tôi thường cùng nhau đi ăn tráng miệng sau giờ học, đôi khi ghé vào hiệu sách, nhưng cả hai chưa từng tính đến chuyện đi chơi vào cuối tuần. Sẽ không có ai trong hai người phản đối nếu người còn lại đề cập tới vấn đề này, nhưng cũng không ai muốn phải dính chặt với nhau một cách vô nghĩa.
Khi đang lang thang trên phố vào buổi sáng chủ nhật tháng 5, tôi bắt gặp một gương mặt mà bản thân đã từng nhìn thấy đi ra từ một đại lý bán điện thoại di động. Sau khi quan sát gương mặt kia thêm một lúc, tôi nhận ra người đó không ai khác ngoài Osanai-san. Hẳn mọi người đang hỏi tại sao tôi không thể phân biệt được “một người mà tôi từng nhìn thấy” và “một người quen” kể cả khi tôi lúc nào cũng kè kè bên cạnh Osanai-san trên trường, lý do cho việc đó là trang phục của Osanai-san.
Khi Osanai-san vận lên mình bộ đồng phục thủy thủ, sự hiện diện của cô ấy sẽ biến mất, kèm theo đó là mấy từ như “ảm đạm”, “nhạt nhẽo” hay “nhàm chán”. Nhưng hôm nay thì cô đang mặc một chiếc áo cộc tay màu hồng cùng áo sơ mi ren trắng khoác ngoài và quần soóc denim màu kem dài đến đầu gối. Trên đầu cô là chiếc mũ da che đi kiểu tóc amasogi thường ngày. Một phong cách ăn mặc kiểu “mọi ngày thì tôi là một nữ sinh năng động, nhưng hôm nay tôi đang chán đời”. Dù cho cô có đi ngang qua bạn học đi nữa thì chắc chắn sẽ chẳng ai có thể nhận ra đây là Osanai Yuki nếu chỉ lướt qua.
Sự khác biệt về thần thái là quá lớn, cứ như thể Osanai-san đang mặc đồ để ngụy trang. Thực chất, có khi bản thân cô ấy cũng đang coi việc này là ngụy trang. Tiểu thị dân bọn tôi rất hay tự ti mà.
Nhìn thấu được lốt ngụy trang của cô, tôi bắt đầu tiếp cận từ phía sau. Tuy nhiên, cuộc tập kích của tôi không được kết thúc suôn sẻ khi mà mục tiêu đã quay đầu lại ngay khi khoảng cách giữa cả hai giảm xuống còn vài mét. Tôi không tính làm cô ấy bất ngờ, nhưng chắc chắn tôi cũng không tính tới việc bản thân bị hù ngược lại. Với chiếc mũ da rũ xuống tầm mắt, Osanai-san mỉm cười.
“Trùng hợp thật đó, Kobato-kun.”
“Ừm, đúng là trùng hợp thật.”
Tôi vẫn chưa định thần lại được sau việc tập kích của bản thân bị phát giác. Nhận ra biểu cảm của tôi, Osanai-san giơ tay phải lên. Trên tay cô là một chiếc điện thoại gập đã được lật lên, nhưng không mở nguồn.
“Tớ nhìn thấy cậu từ hình phản chiếu trên màn hình.”
“Ể? Chỉ với nó thôi sao?”
Màn hình chiếc điện thoại có màu đen xịt, như mọi chiếc điện thoại khác, và không có nhiều ánh sáng được phản chiếu lên nó. Kể cả khi có cố dùng nó như một tấm gương, hình phản chiếu sẽ quá mờ để thấy được. Osanai-san lắc đầu.
“Tớ nghĩ là đang có ai đó bám theo, nên tớ đã nhìn ra đằng đó.”
Cô trỏ tay vào tấm kính cửa sổ trưng bày đã được đánh bóng sạch sẽ, trên đó là hình chiếu của cả tôi lẫn Osanai-san. Chà, thị lực của cô vẫn tốt như thường lệ. Cái này không giống lời khen cho lắm, nên tôi giữ nó trong lòng.
Ngưỡng mộ chán chê thì tôi nhận ra chiếc điện thoại mà Osanai-san đang cầm khác với cái mà cô thường dùng. Tôi chỉ điều đó ra.
“A, cậu đổi điện thoại rồi.”
Osanai-san gật đầu, gập chiếc điện thoại lại và đưa nó cho tôi xem. Chiếc điện thoại có màu ngà nhạt và khá là mỏng. Nó cũng có một cái ống kính được gắn trên mình.
“Ồ, nó có kèm theo máy ảnh.”
Vì lí do nào đó, Osanai-san trông có vẻ ngại ngùng.
“Cái điện thoại trước cũ quá rồi, nên là…”
“Cái của tớ còn cũ hơn cái điện thoại cũ của cậu mà.”
“À, xin lỗi, tớ không có ý đó.”
Không sao, tớ không dễ bị tổn thương vậy đâu. Tôi mỉm cười và lắc đầu.
“Vậy cậu tới đây để mua điện thoại thôi à?”
Khuôn mặt Osanai-san dần trở nên u ám.
“Ừm, một phần là vậy, cơ mà…”
“Hửm? Còn việc gì khác sao?”
“Không có gì đâu.”
Cô khẽ lắc đầu.
“Tớ chỉ nghĩ là nếu mình đi mua sắm thì sẽ khuây khỏa đầu óc được.”
Cô lẩm bẩm. Tôi đã suy nghĩ được một hồi rồi nhưng vẫn không tìm được lý do tại sao cô lại buồn thiu như vậy. Sau cùng thì vụ bánh tart dâu giới hạn vào mùa xuân đã trôi qua lâu lắm rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tớ đã được gọi lên phòng giáo vụ hai ngày trước.”
“À, tớ nhớ rồi.”
Nhớ lại thì Osanai-san đã bị gọi lên văn phòng qua loa phát thanh toàn trường. Lúc đó thì tôi có tự hỏi tại sao một người sống yên bình như Osanai-san lại bị gọi lên phòng giáo vụ, nhưng không lâu sau thì cũng quên đi.
“Cậu phạm lỗi gì à?”
Cô lắc đầu.
“Không có, nhưng bọn họ hỏi tớ đủ thứ… về chiếc xe đạp.”
“Xe đạp? Cái bị đánh cắp á?”
“Ừm. Họ nói nó được tìm thấy ở một nơi kỳ lạ.”
“Được tìm thấy thì chẳng phải là tốt sao?”
“Thay vì tìm thấy thì gọi là nhìn thấy thì đúng hơn.”
Osanai-san đáp lại với vẻ mặt bối rối. Tôi định dừng cô ấy lại và bảo rằng không cần phải kể tiếp nếu không muốn, nhưng cô đã tiếp tục trước khi tôi kịp làm điều đó.
“Có một vụ trộm xảy ra vào chủ nhật tuần trước. Xe đạp tớ được nhìn thấy ở hiện trường.”
“…Đã có người nhìn thấy nó ư?”
Osanai vẫn gật đầu rồi nói tiếp.
“Ở Hondo-cho, căn hộ của một học sinh tên Io Kibe đã bị đột nhập. Chủ nhật hôm đó có một cuộc bầu cử diễn ra, cậu có nhớ không?”
Đúng vậy, cuộc bầu cử đã kết thúc. Nghĩ lại thì gần đây khá là yên tĩnh bởi không còn tiếng của mấy chiếc xe kêu gọi bầu cử chạy quanh nữa.
“Căn hộ đó bị đột nhập vào khoảng thời gian 30 phút mà các học sinh tham gia bỏ phiếu. Con dấu của chủ nhà đã bị đánh cắp, nhưng sổ ngân hàng và mấy thứ khác vẫn còn đó, nên người ấy không chịu thiệt hại gì về tài sản. Cũng vào khi đó, xe đạp tớ đã được nhìn thấy. Phiền phức thật… À không có gì đâu, một số người hàng xóm tinh ý đã phát hiện một vài thanh niên kỳ lạ trông như đang đứng canh gác ở bên rìa đường, nên họ đã ghi lại số đăng ký dán trên xe.”
Học sinh cần phải có tem đăng ký để được đạp xe đến trường Phổ thông Funa. Tôi cũng không rõ về nó lắm vì bản thân toàn dùng xe căng hải để tới trường.
“Phía cảnh sát đã mở cuộc điều tra, và tem đăng ký trên xe liên kết với tên tớ. Do đó tớ đã được gọi lên phòng giáo vụ.”
“Họ có nghi ngờ cậu là thủ phạm không?”
“Không đâu. Tớ ngay lập tức bảo rằng cái xe đạp đó đã bị trộm.”
Có thể là do tôi nghĩ quá, nhưng giọng của Osanai-san có chút mỉa mai khi nói đến đây. Osanai-san nói thêm như thể muốn giải tỏa nỗi lòng.
“Tớ đã bị mắng vì để chiếc xe đạp bị trộm mất. Sau chuyện đó tớ bắt đầu cảm thấy chán nản nên đã đi ra ngoài để mua sắm.”
Và mọi thứ dẫn đến hiện tại.
Chủ nhật hôm nay nắng chói chang, và nhiệt độ thì hơi nóng. Tôi nhìn lên đồng hồ để kiểm tra thời gian thì nhận ra lúc này đang một giờ chiều. Nếu cứ tiếp tục phơi mình dưới ánh nắng của tháng 5, hậu quả của tia cực tím sẽ rất khó lường. Giơ tay lên để che nắng, tôi mỉm cười.
“Tớ hiểu rồi. Đi mua sắm để giải tỏa thì cũng tốt đấy… Cơ mà, sao cậu không nghỉ chân ở một chỗ nào đó mát mẻ một tí nhỉ?”
Osanai-san không lập tức đáp lại lời đề nghị trên, thay vào đó cô bắt chước tôi giơ tay lên che nắng, ánh nhìn cô chạm mắt tôi và hạ dần xuống cho tới khi dừng lại dưới đất.
“Đau lòng quá…”
Trời, thật đấy à.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hiếm thấy khi nào Osanai-san đầy khiêm tốn đây thúc giục tôi làm gì đó, và mặc dù cô không hẳn là đang buồn lòng, tôi chắc chắn là cô đang hậm hực. Đây còn là cơ hội tốt để thể hiện tấm lòng cao thượng của tôi nữa. Mặt khác, lẽ ra tôi nên lấp đầy hầu bao của mình trước khi chạy đến đây.
“…Được rồi, để tớ đãi cậu.”
“Gần đây có một cửa hàng bán sữa chua nhà làm rất ngon. Siro hoa quả họ làm tuyệt đỉnh luôn.”
Tuy không có vẻ vui sướng như mọi khi, Osanai-san vẫn đáp lại không chút ngập ngừng, rồi cô chỉnh lại chiếc mũ da trên đầu bằng cách kéo chặt nó xuống. Có vẻ cô đã lên kế hoạch tới đây từ trước rồi. Bản thân Osanai-san hẳn hiểu rằng so với mua sắm, đồ ngọt là thứ thuốc chữa lành tinh thần hiệu quả hơn nhiều.
Đáng buồn thay, kế hoạch dành cho món sữa chua yêu thích của Osanai-san đã phải tạm hoãn. Ngay khi bọn tôi vừa khởi hành, điện thoại cũ của cũ của tôi đã nhận được một dòng email với nội dung:
“Cậu có rảnh không?”
Người gửi là Kengo. Khi đang bước đi, tôi đi gửi một một lời hồi âm thành thật từ tận đáy lòng.
“Xin lỗi nhé, tớ đang bận đi bộ.”
“Thế là rảnh rồi. Tớ mời cậu sang nhà chơi đó. Đến nhanh đi.”
Tôi nhíu mày. Thật không thể tin nổi sẽ có ngày Kengo mời tôi đến nhà chơi vào cuối tuần. Tôi không có lý do để từ chối, nhưng việc đãi sữa chua cho Osanai-san có thể được ưu tiên trước.
“Tớ đang đi với Osanai-san. Để khi khác nhé.”
Một lúc trôi qua.
“Thế còn tuyệt vời hơn. Tớ cần phải cảm ơn cậu ấy về vụ bức tranh. Cả hai cùng sang được không?”
Ồ, đúng rồi. Osanai-san được cho là người đã xử lý vụ hai bức tranh. Hừm, làm gì đây nhỉ? Tôi thì ra sao đều ổn. Cơ mà ăn đồ ngọt với Osanai-san thì lúc nào đi cũng được mà. Câu hỏi còn lại là liệu Osanai-san có đồng ý đi cùng không.
Bận trao đổi tin nhắn khiến tôi phải đi chậm lại để gõ hồi âm. Osanai-san đã bước trước tôi vài bước. Tôi gọi cô ấy lại.
“Đợi tớ chút.”
Osanai-san quay đầu.
“Kengo muốn ta sang nhà cậu ấy.”
“…Vậy sao? Hẹn gặp cậu vào tuần sau vậy.”
“Cậu ấy đặc biệt mời cậu đến chơi.”
Osanai-san mở to mắt.
“Cả tớ á?”
“Ừm… Nếu không muốn thì cậu không cần phải đồng ý đâu.”
Tôi cứ nghĩ cô sẽ thấy chuyện này phiền phức, nhưng không chậm trễ một giây nào, Osanai-san lập tức hồi phục từ trạng thái bất ngờ và gật đầu.
“Được rồi, tớ sẽ đi.”
“Ồ, thật à? Cậu ấy bảo chúng ta đi ngay bây giờ đó, bộ cậu không muốn ăn sữa chua sao?”
“Ừm. Có vấn đề gì ư?”
Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, chỉ là chuyện này hơi bất ngờ thôi. Osanai-san là một người ngại ngùng, nên tôi không tin vào tai mình được là cô sẽ bỏ đi cơ hội được chiêu đãi sữa chua.
“Thế thì nhà của Doujima-kun ở đâu vậy?”
Tôi chỉ cho cô ấy vị trí chung chung. Osanai-san nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi rằng liệu cả hai có thể ghé qua nhà cô trên đường đi không. Giờ nghĩ lại mới thấy, nhà Osanai-san đúng là nằm trên đường đến nhà Kengo.
Rời khỏi phố mua sắm, theo yêu cầu của Osanai-san, cả hai tạt qua nhà cô, nơi mà cô dành tầm khoảng 10 phút để thay đồ. Cái áo cộc được đổi thành áo có cổ, quần bò thì đổi sang chiếc váy dài, và chiếc mũ da đã biến mất. Cô đang mặc theo phong cách giản dị. Hay nói cách khác, Osanai-san đã cởi bỏ lớp ngụy trang.