Lời kết
Bữa tiệc cứ kéo dài mãicho tới đêm muộn.
Dù là vô tình, hay cố ý, nhưng các nàng tiên cánh trắng lại tụ hội về đây, dưới bầu trời đêm này-và bỗng chốc, Ikebukuro trở thành một thế giới lung linh sắc màu dưới ánh đèn lung linh huyền ảo
Tiếng cười, những âm thanh tràn đầy hạnh phúc, những thanh âm tưởng chừng trải dài bất tận về phía chân trời kia.
Hina, với gương mặt dính đầy bơ, đang vô cùng thích thú tham gia vào bữa tiệc.
Thường thi giờ này Hina đã ngủ rồi, nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt.
Sako-senpai đang ngồi đằng kia chơi với Hina với một ánh nhìn đầy hạnh phúc.
Miu-chan và Nimura ở một góc thì đang song ca với nhau, trông họ tỏ ra thân thiết quá mức rồi… Nhưng tôi sẽ tạm bỏ qua lần này.
Về phần mình, tôi đã có cơ hội được chăm sóc Raika-san, gương mặt cô ấy đỏ lên bất thường, và tôi cũng rất vui lòng với công việc này. Nhưng vì lí do nào đó, Sora-chan lại cố giành lấy việc này, làm tôi bỗng dấy lên một nỗi buồn man mác nào đó.
Như là một giấc mơ vậy.
Được nhìn thấy Sora-chan và mọi người cùng nhau đón lễ Giáng sinh an lành,giống với cách mà bất cứ một gia đình bình dji nào trên đời này sẽ làm thực sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tuy nhiên, thời gian vẫn cứ thế trôi đi. Khung cảnh này sẽ không là mãi mãi.
Nghĩ như vậy, tôi bất giác ngẩng đầu lên, nhìn vào đồng hồ kia, đã gần đến lúc phép màu của nàng Cinderella biến mất.
Thì, cũng đã đến lúc cho tiết mục cuối cùng rồi nhỉ.
Sau khi ra dấu hiệu với Raika-san và những người khác, tôi ho nhẹ một tiếng.
“Okay, bắt đầu thôi.”
Sau khi tôi đưa ra hiệu lệnh như vậy, Sora-chan và những thành viên của Roary cùng nở một nụ cười tinh quái.
“Eh? Cái gì? Cái gì bắt đầu?”
“Ah! Hina nữa! Hina nữa!”
“Oh, đương nhiên là cả Hina nữa mà. Em đã đưa tiền tiết kiệm của em cho bọn anh mà, nhớ chứ?”
Dù đã được sự cho phép của em ấy, nhưng dường như Hina không hiểu rõ tình hình cho lắm.
“Ehh~ Chỉ có em là không biết về việc này à?!”
Cô chị hai của chúng ta đang phồng má lên giận dỗi kìa…
“Đó chỉ là suy nghĩ của em thôi~”
“Ahaha! Lỗi của bọn anh. Vậy, chúng ta bắt đầu nào!”
Sora-chan và Raika-san mau lẹ chạy ra sau phòng, sau đó trở lại với một bộ đồ tuyệt đẹp trên tay. Đó là một bộ kimono với họa tiết hình hoa anh đào trên nền chất liệu tối tỏa ra một sắc màu đẹp đẽ.
“Eh…? Một bộ kimono? Không phải giờ đang là Giáng sinh sao?”
“Đúng, đó là một bộ kimono, và cũng là Giáng sinh nữa.”
Chúng tôi mỉm cười khi thấy vẻ bối rối đó của Miu-chan.
“Sau ngày Shichi-Go-San của Hina… Bọn anh không tìm thấy ảnh ngày lễ Shichi-Go-San năm ba tuổi của em, nhớ chứ? Nó khiến anh thấy khá để tâm đến việc này…”
“Ahaha… Anh không cần làm đến vậy… đâu……?”
Có lẽ do hoàn toàn nằm ngoài dự đoán nên trông em ấy khá luống cuống.
“Đó là lúc mà anh nghĩ, hãy tổ chức một buổi lễ Shichi-Go-San khác như bù vào lần năm em ba tuổi. Đây là món quà mà mọi người muốn dành tặng em. Bộ kimono này dùng tiền của tất cả mọi người để thuê đó. Tất cả là cho hôm nay.”
“Thật là tuyệt vời, phải không Miu? Onii-chan nghĩ ra ý kiến này đó!”
“Nee-tan! Mặc đi, mặc đi!”
Thấy cái nhìn đầy thích thú của chị em mình, Miu-chan trông như không chắc phải làm gì.
“Ah, nhưng…… Um…”
“Nếu là mặc kimono, để chị giúp.”
Miu-chan đi ra sau quầy với sự giúp đỡ của Raika-san.
Một lát sau.
Trước mắt chúng tôi giờ đây là một cô bé tóc vàng, trên mình là một bộ kimono với những cánh hoa anh đào rực rỡ như tôn lên vẻ đẹp của người đang khoác nó.
“Ohoho… Thật lỗng lẫy! Thật đẹp đẽ! Thật tuyệt vời!”
Sako-senpai như thể đang hét lên trong hạnh phúc vậy.
“… Nó hợp với em thật đó, Miu-chan. Bộ kimono này cùng màu với bộ Yuri Nee-san mặc hồi còn học tiểu học. Em trông giống Hina với Nee-san lắm.”
Và, đương nhiên, người tìm ra bộ này là Sako-senpai. Những lúc thế này thì anh ấy thật đáng tin cậy.
Miu-chan cứ đứng đó, nhìn chúng tôi mà không thốt lên lời nào.
Ban đầu, trông em ấy còn hơi do dự…… rồi chầm chậm ngẩng đầu lên.
Cái ô (dù) giấy mà chúng tôi đưa cho Miu-chan như để trang trí thêm cũng vô cùng hợp. Thật sự không ngoa khi nói em ấy giờ trông như một mĩ nữ bước ra từ bức tranh tuyệt sắc giai nhân vậy.
“Sheesh, chẳng ai lại đi mặc kimono vào lễ Giáng sinh cả…”
Miu-chan từ từ, khẽ thốt lên những lời đó.
Em ấy từ từ, xoay một vòng, và mỉm cười với chúng tôi. Những giọt nước mắt tràn ngập trong khóe mắt như chỉ chực chờ trào ra.
“Nhưng… Cảm ơn… mọi người……”
Miu-chan nở một nụ cười rạng ngời, và những giọt lệ hoàn vào cùng lời cảm ơn đó.
Nhưng, đó không phải nỗi buồn.
Thậm chí cả tôi đây cũng hoàn toàn hiểu được, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Miu-chan, người luôn động viên chúng tôi với nụ cười tinh nghịch, vui tươi đó, cùng lúc, cũng hiểu được suy nghĩ của mọi người.
Em ấy, người không bao giờ để lộ ra vẻ yếu đuối…… chắc chắn đã phải ép bản thân rất nhiều.
Cũng như Sora-chan.
Dù có hơi lạ thế nào đó khi mặc kimono trong lễ Giáng sinh, nhưng đó là món quà mà tôi muốn tặng cho em ấy nhất.
To me, the daily life that anyone could treat as a given was a rather difficult thing.
__(So sorry,… but I don’t know what it means… Please, help me…)__
Chỉ sức tôi là không đủ. Nếu không có sự giúp đỡ của Sora-chan và mọi người, nếu không là Giáng sinh, tôi có lẽ cũng đã quên mua quà cho hôm nay luôn rồi.
Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra Miu-chan đang thấy rất cô đơn, trong khi nhìn chúng tôi vui vẻ đùa giỡn trong suốt buổi lễ Shichi-Go-San.
Tuy nhiên, đó không phải là kết thúc, chúng ta có thể bắt đầu lại bất cứ khi nào ta thích.
Bởi, chúng ta vẫn đang bên nhau.
Và mọi người vẫn đang sát bên ta nữa.
Gia đình, bạn bè, và cả những người luôn giúp đỡ tôi.
Nhờ có mọi người, đó là vì sao tôi luôn cố gắng với tất cả sức mình để đem lại cho họ hạnh phúc như tất cả mọi người.
(Eng: Thanks to everyone, that was why I wanted to try hard within the range of my capabilities to provide them the happiness that was treated as a given to everyone else.)
Sau cùng thì, niềm vui của Sora-chan, Miu-chan và cả Hina cũng là niềm vui của tôi mà.
Đương nhiên, cả Raika-san, Oba-san, Nimura, Shiori-san và Sako-senpai nữa.
Và, khoảng khắc đó, Miu-chan đã tặng tôi một món quà khác, một món quà vô cùng tuyệt vời.
“……Cảm ơn, Papa.”
Nghe được những lời đó, nó giống như tôi đã là người chiến thắng luôn rồi vậy.
Bởi tôi đã nghe được cảm xúc chân thành nhất từ cô cháu tiểu quỷ đáng yêu của mình.
Tôi thấy như khoảng cách giữa chúng tôi lại càng ngắn lại.
Cuối cùng, bốn người chúng tôi đã chụp một tấm hình kỉ niệm.
_(Dù trang phục có được ‘best match’ cho lắm… (fan KR, ok…))_
Dù trang phục có hơi ‘lệch’ chút…
Tuy nhiên, chúng tôi chắc chắn là một gia đình.
Chắc chắn là vậy, bởi hạnh phúc mà chúng tôi đang có đây.
Sau khi chụp hình, Miu-chan nhẹ nhàng quay sang phía tôi.
“Cảm ơn rất nhiều, Oji-san. Cháu sẽ giữ mãi tấm hình này với chiếc vòng cổ mà cậu tặng cháu hôm nay.”
Và…
Miu-chan hôn lên má tôi nữa…
“A – Ahh.. Ahhhhhhhh!”
Vì vài lí do nào đó, Sora-chan hét lên khi thấy cảnh đó. (Ghen đó, O – ji – san…)
“Whoaaa! Tôi muốn một nụ hôn gián tiếp của Miu-chan!”
Cùng lúc, Sako-senpai nhảy luôn vào chỗ tôi. (Tởm quá…)
“Wa! Đợđợđợđợđợđợi chút đã! T- tha cho em đi!”
Trong tầm nhìn của tôi khi đang cố chạy thoát thân là căn phòng đầy ắp tiếng cười.
Như những bông tuyết đang lấp đầy ngoài kia, tiếng cười nói cũng đang lấp đầy không gian ấm cúng này.
_______
Và buổi sáng hôm nay, ngay sau Giáng sinh.
Khi đang đánh răng và ngâm nga bài hát, Hina chạy lên trước tôi.
“Oh! Em muốn anh rửa mặt cho hử?”
“Nn!” ( Ẻm gật đầu…)
Tôi giúp Hina lau mặt.
“Oi-tan, Hina muốn cho Oi-tan biết một tin rất~ tuyệt!”
“Oh? Nó có thể là gì ta?”
“Hôm qua, Santa Claus đã tới đó!”
Hoho, Hina đang nhắc đến chúng tôi, hử?
“Santa Claus đã thực hiện ước muốn của Hina.”
“Một chú thỏ bông, phải không? Thật là tuyệt!”
“Không phải nó~ Oi-tan đưa nó mà~”
Thấy nụ cười rạng rỡ đó của Hina, tôi không thể hiểu ngay được em ấy đang nói tới cái gì.
“Thế, Santa Claus đến khi nào vậy?”
“Um… Um…… Khi Hina đang ngủ.”
Ngh, nó có vẻ giống với cổ tích hơn đấy, nhưng ngay cả khi không có ống khói, tôi có nên chuẩn bị tất không nhỉ?
“Hina đã ước với Santa Claus! Hina nói Hina muốn được gặp Papa và Mama.”
Những lời đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi không biết phải cất lời thế nào nữa.
Tôi nhớ lại, mong ước mà Hina vẽ ra trong bài tập ở trường mẫu giáo là một bức chân dung gia đình; nó khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
Nhưng…
“Thế, Santa Claus đã nói gì?”
“Sheesh~ Nó đã thành sự thật! Hôm qua Hina đã thấy Papa và Mama!”
“Eh!?”
Thấy cái giật mình của tôi, Hina cười vui vẻ.
“Và đã nói chuyện rất~ nhiều trong giấc mơ ngày hôm qua!”
Sau khi nói vậy, Hina tung tăng chạy ra ngoài, trông em ấy đang thực sự hạnh phúc.
Hina có lẽ đang muốn nói vậy với họ.
“…… Hahaha, Những ba mẹ thực sự quả thật là mạnh mẽ.”
So với phép màu của Nee-san và Nii-san đã dành tặng cho Hina, như trong đêm huyền diệu vừa rồi, tôi hãy còn một chặng đường dài để đi. (trở thành một Papa thực sự…)
Với tâm thế vui tươi này, tôi vươn vai dưới bầu trời đông tự lúc nào đã không còn lạnh giá.
___________