Trong lớp học đang nôn náo tiếng cười đùa, Sora-chan lặng lẽ lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra.
Hôm nay là buổi đi học đầu tiên sau khi kết thúc kì nghỉ của học kì 3. Dư âm của sự cố xảy ra ngày mừng năm mới vẫn còn đó – dù rằng chỉ diễn ra trong thoáng chốc nhưng lại khiến cho kì nghỉ như kéo dài thêm. Dẫu vậy thì hôm nay Sora-chan vẫn có thể phần nào an tâm dự lễ khai giảng, bởi vì ở nhà Miu-chan và Sasha-san có vẻ như đã có thể chung sống 1 cách hòa thuận với nhau.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, bên trong lớp học các học sinh đều đang bàn tán sôi nổi về những gì mình đã làm trong quãng thời gian nghỉ lễ kéo dài 2 tuần. Tuy vậy hôm nay Sora-chan đã không có được một tâm trạng tốt sau khi ra khỏi nhà, hơn nữa trong lòng cô bé hiện tại vẫn còn rất nhiều điều phiền não. Vẫn ở chỗ ngồi của mình, Sora-chan ngước đầu lên nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ.
Việc được gặp Sasha-san đã khiến cho Sora-chan không khỏi cảm thấy bỡ ngỡ - bởi cô ấy đã có 3 năm chung sống với bố của Sora-chan trước khi lấy người vợ mới. Dù không phải là mẹ ruột của mình thế nhưng khi trông thấy Sora-chan khóc nức nở vì mất đi người mẹ ruột của, Sasha-san đã ở bên động viên và an ủi cô bé rất nhiều. Cô cũng dành rất nhiều tình yêu thương cho Miu – người con út của Shingo và cũng là con kế của mình.
Trong một khoảng thời gian Sasha-san đã trở thành người mẹ mới trong gia đình sau khi mẹ ruột của Sora qua đời. Cô bé vẫn còn nhớ mình đã cảm thấy đau buồn như thế nào khi mà Sasha-san quyết định quay trở lại Nga. Cả 3 người Sora-chan, Miu-chan và Sasha-san khi ấy chỉ biết ôm nhau mà khóc.
Sora-chan hiểu rằng, Sasha-san không hề muốn bỏ rơi Miu lại Nhật Bản.
Và cô bé càng hiểu hơn cảm giác bị mẹ ruột bỏ rơi của Miu-chan là như thế nào. Đó là một sự mất mát về tinh thần vô cùng to lớn, bởi chính cô bé cũng đã mất đi người mẹ ruột của mình.
- Mình và Miu-chan chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Sora -chan tự nhủ trong lòng như vậy. Dù Miu giờ đây là một cô bé đã khá trưởng thành, thế nhưng khi còn nhỏ cô bé đã không ít lần cất tiếng khóc.
Vì Sasha-san đã rời đi mà không hẹn ngày quay trở lại, Miu càng thêm lo sợ rằng rồi một ngày Sora-chan cũng sẽ rời xa cô bé. Và thế là từ đó Miu-chan luôn dính chặt lấy Sora-chan như hình với bóng. Cô bé sợ cô đơn, và bất luận Sora-chan có đi đâu thì Miu-chan cũng sẽ đi theo.
- Em yên tâm nhé Miu, chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không rời xa em đâu.
Cùng nói về những chủ đề giống nhau, cùng khóc với Miu-chan mỗi khi cô bé khóc. Những tháng ngày đó có thể Miu-chan không nhớ rõ thế nhưng Sora thì nó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí.
Bởi vì Miu là em gái của Sora, mặc dù hai người không hoàn toàn có chung huyết thống nhưng tình cảm chị em thì không hề vì thế mà lay chuyển. Sora-chan vẫn nhớ rất rõ những lần Miu-chan cất tiếng gọi “Nee-chan!Nee-chan” với cô bé.
Sasha-san chắc chắn cũng đã phải chịu nhiều đau khổ vì cô mất đi đứa con gái của mình – mất đi người mà cô hết mực yêu thương.
Sora-chan, Miu-chan, Hina-chan, ba và Yuri-san – tất cả đều đã từng làm nên một gia đình thật hạnh phúc.
Liệu rằng ở đất nước xa xôi ấy, Sasha-san đã có một mối nhân tình khác không?
Nếu Sasha-san vướng bận ở nơi đó thì cô sẽ không thể lựa chọn ở lại Nhật Bản được. Nhưng điều quan trọng là, Miu-chan thì cũng chỉ có một mà thôi.
Bỗng nhiên cô bé lại nghĩ tới Yuuta-san – người đã và đang phải chăm lo cho cả 3 chị em. Yuuta cũng rất yêu qúy Miu, vậy nên khi chuyện này xảy ra Sora-chan hiểu rằng Yuuta sẽ phải lo lắng và suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến điều đó mà Sora-chan lại càng thêm phiền não.
- … Ai vậy?
- Cậu ổn chứ? Sora-chan?
Sora-chan ngẩng đầu lên và thấy Youko đã đứng trước mặt mình từ bao giờ không hay. Khi nãy tâm trí của cô bé vẫn còn đang nghĩ đến Sasha-san và Yuuta-san, vậy nên cô bé không khỏi giật mình khi bị kéo trở về thực tại.
- Chào buổi sáng, Youko.
- Trông bộ dạng cậu có vẻ không ổn cho lắm, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- …Haizzz
Dù có giải thích thế nào thì đi nữa thì chuyện của Sasha-san thực sự vẫn quá phức tạp, thật khó để có thể kể từ ngọn nguồn câu chuyện.
Dù rằng Sora-chan muốn được tâm sự với một Youko vốn thông minh và bình tĩnh để có thể lắng nghe người khác kể, nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng không phải là chuyện có thể nói giữa nơi đông người như thế này. Cuối cùng Sora-chan cũng chỉ nở nụ cười rồi lặng lẽ lắc đầu.
- … À, không có gì đâu.
- Nếu cậu đã nói thế thì thôi vậy.
Đôi lông mi có hơi nhếch lên – Youko dường như đã nhìn thấy rằng Sora-chan có điều muộn phiền trong lòng, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Sự tinh tế ấy của người bạn thân khiến cho Sora-chan không khỏi cảm kích.
- … Chỉ là… Nếu như… nếu như ở một thời điểm thích hợp tớ tìm đến cậu để tâm sự… cậu sẽ lắng nghe tớ chứ?
Sora-chan có chút nao núng mà thử hỏi người bạn của mình – cơ mà chỉ thấy ánh mắt của Youko hướng về phía Sora-chan đột nhiên có sự thay đổi.
Cậu ấy giận rồi sao? Nghĩ đến việc bản thân lỡ lời khiến cho vẻ mặt của Sora-chan trở nên u ám.
- Tớ đã nói với cậu rồi, Sora-chan
Youko thể hiện 1 thái độ hờn dỗi hiếm thấy, đôi môi từ từ cất tiếng.
- Đó là lẽ đương nhiên mà. Chúng ta là bạn bè, đừng cảm thấy ngại ngùng gì cả nếu cậu có điều gì cần kể với tớ.
- … Ha, cảm ơn cậu.
Youko nói đúng, quả nhiên là chính Sora-chan đã nói lung tung rồi. Cô bé lòng không khỏi cảm thấy vui mừng – điều đó khiến Sora-chan bất giác nắm chặt lấy tay của Youko.
Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, Sora-chan không biết rằng ở một bên nào đó Maeshima Daiki – người đem lòng thương thầm nhớ trộm cô, cũng đang quan sát về phía mình.
Một thành viên khác của clb hợp xướng – Tani Shuuji, nhìn thấy cảnh tượng đó của 2 cô gái cũng chỉ bất đắc dĩ mà vươn vai.
Và cũng trong khoảnh khắc đó, một cô bé xinh đẹp với mái tóc đuôi ngựa lung lay trong gió, cũng đang nhìn lên phía không trung.
Nơi đó là một nơi nằm ở phía sau trường học – một nơi tuyệt nhiên yên tĩnh vì không có ai tìm đến.
Cô bé ấy – Miu, nhìn lên bầu trời bao la xanh thăm thẳm – một màu sắc đối lập hoàn toàn với nội tâm của mình lúc này.
Hiện tại thì buổi lễ khai giảng đã chấm dứt, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ bắt đầu quay trở lại lớp học. Trong lớp học của cô bé thì chắc hẳn các bạn học cũng đều đang bàn tán sôi nổi về những gì đã xảy ra trong quãng thời gian 2 tuần nghỉ lễ. Nói không chừng nếu giờ Miu quay trở lại lớp thì cô bé sẽ lại trở thành tâm điểm bàn tán của các cậu con trai.
Nghĩ đến điều đó trong lòng mà đôi chân của Miu như bám rễ trên mặt đất – không nhúc nhích lấy 1 ly. Tính ra từ lúc Miu chạy ra đây thì đã được khoảng 20 phút rồi.
Hiện tại thì trong lòng cô bé chỉ có một mối bận tâm duy nhất.
Mấy ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến Miu. Người mẹ tưởng chừng đã vĩnh viễn rời bỏ cô bé bỗng nhiên xuất hiện trở lại đã khiến Miu không khỏi bị kích động, đã thế lại thêm việc cô bé phát hiện ra mình và Sora-chan hoàn toàn không có mối quan hệ huyết thống nào… Tất cả những điều đó không khỏi khiến cho Miu cảm thấy sửng sốt.
Việc mất đi cha và Yuri-san đã khiến cho cuộc sống bình yên của cô bé sụp đổ hoàn toàn – cơ mà đó lại chẳng phải là những sóng gió duy nhất ập đến cuộc đời của Miu.
- Thật đau đầu…
Sau khi trầm ngâm một hồi lâu thì đó là câu nói đầu tiên của Miu. Hơn nữa thanh âm cũng không có gì khác thường nên nếu người đi qua có nghe được, sẽ không mấy người nhận ra những muộn phiền trong lòng của cô bé mà sẽ rời đi luôn.
- Thật là, tôi mới chỉ là một cô gái 10 tuổi thôi mà tại sao lại có quá nhiều chuyện xảy đến với tôi như vậy chứ? Thượng đế hãy cẩn trọng hơn trong việc sắp đặt số phận cho người khác đi.
Miu vừa nói vừa cong môi – bộ dạng ấy thật chẳng khác Sasha-san chút nào.
- Rời khỏi Nhật Bản sao… Điều này mình hoàn toàn không nghĩ đến…
Đối với Miu, cô có một Sora-chan tuy có đôi lúc không đáng tin cậy cho lắm nhưng lại là một người chị không thể tách rời, một Hina-chan đáng yêu hết mực, và một người cậu sẵn sàng hi sinh lợi ích của bản thân để chăm lo và che chở cho 3 chị em. Việc phải chia cắt với họ là điều mà Miu không thể nào hình dung ra được.