Papa No Iukoto Wo Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chìm trong sắc hạ

(Đang ra)

Chìm trong sắc hạ

青葉寄

Vào mùa hè cuối cùng của năm mười tám tuổi, Rin đã giết người.

1 3

Former Hero, Solo Play Oriented

(Đang ra)

Former Hero, Solo Play Oriented

치킨좋아요

Nhưng... Game lại ép phải chơi theo nhóm?

1 3

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

12 546

[Oneshot] Bản giao hưởng bánh ngọt.

(Đang ra)

[Oneshot] Bản giao hưởng bánh ngọt.

翡翠

"chất độc" thực sự đã khiến Yumi phải chết là gì?

1 3

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

170 2954

Tập 04 - Chương 05-4: Học kì mới cùng với người nhà mới

Lúc này trong đầu Miu-chan hiện lên hình bóng của người phụ nữ có vẻ bề ngoài giống mình y đúc

Ngay từ lần đầu ánh mắt của 2 người gặp nhau, Miu-chan đã biết được thân phận của người phụ nữ đó. Thật khó để mà có thể không nhận ra được.

Bởi dáng vẻ ngoại hình của 2 người không hề khác nhau chút nào.

Cả Miu-chan và Sasha-san, 2 người họ nếu đứng trước gương trông sẽ không khác nào một cặp mẹ con xinh đẹp và thông minh.

Chỉ là…

Miu-chan lấy từ trong túi của mình ra 1 chiếc gương nhỏ.

Ánh mắt của cô bé không rời khỏi hình bóng trên gương của mình một chút nào – một ánh mắt cứ như thể đang muốn tìm kiếm hình bóng của mẹ mình trong đó vậy.

- … Chính là cô ấy đã bỏ rơi mình mà đi… Đó là sự thật.

Miu gật đầu phụ họa cho lời thầm thì của chính mình, rồi sau đó cô bé nở một nụ cười mà vẫn như mọi khi – đủ khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng bị mê hoặc. Một nụ cười đẹp như của chính mẹ cô bé.

- Cho nên là, dù là một lựa chọn khá khó khan…

Nói tới đây cổ họng của Miu như nghẹn ứ lại – sau khi nuốt nước bọt cái ực thì cô bé mới có thể tiếp tục mở lời.

- Nơi mà mình thuộc về… Chính là ở đây, bởi vì mình là Takanashi Miu mà.

Tuy rằng lời nói của Miu toát lên một sự quyết đoán, nhưng chẳng hiểu vì sao mà bóng hình của cô gái trong chiếc gương tay kia, lại đang phảng phất những giọt nước mắt tuôn rơi trên má.

Mái tóc đuôi ngựa của Miu-chan khẽ lay động trong gió – và khoảnh khắc bay ngang qua ánh mặt trời càng khiến cho mái tóc đó thêm phần rực rỡ và chói lóa biết bao.

- Nếu như… ở lại đây.

Miu-chan cất tiếng nói với một thanh âm hết sức yếu ớt, mà chắc chắn sẽ không ai ở quanh đây có thể nghe được.

Là một nhà thiết kế thời trang, tên tuổi của Sasha-san được khá nhiều người biết tới.

Tuy rằng thương hiệu thời trang của cô không thực sự quá lớn, thế nhưng những bộ trang phục với phong cách giản dị, mộc mạc nhưng đem lại sự ấm áp cho người mặc là thứ đã giúp cho Sasha-san trở nên nổi tiếng.

- A~~Nghĩ lại thì có lẽ loại vải đó không thực sự phù hợp với loại trang phục mà mình đang định thiết kế… Có lẽ mình cần phải tham khảo thêm vài loại khác.

Vừa suy nghĩ về công việc vừa bận rộn chuẩn bị bữa tối, thế nhưng gương mặt của Sasha-san lúc này lại trông khá vui vẻ.

Sasha-san đến Nhật Bản là để lên ý tưởng cho bô sựu tập mới, nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là bởi cô muốn được gặp mặt Miu-chan.

Trước kia khi ở Nhật Bản Sasha-san đã khá nổi tiếng. Tuy nhiên nghệ danh khi đó của cô lại không giống với tên thật, nên là nếu có người nhận ra cô thì cô cũng sẽ không lo lắng việc danh tính thật của mình bị bại lộ.

Và hơn nữa… những người hâm mộ Sasha đều nghĩ rằng cô vẫn đang độc thân, và càng không nghĩ đến việc cô đã có con nhỏ.

- Haha… Nếu biết sự thật thì mọi người sẽ phản ứng như thế nào đây?

Tuy rằng Miu-chan vẫn chưa thực sự mở lòng thế nhưng việc có thể ở bên cô bé lúc này, cũng đã là đủ đề Sasha cảm thấy hạnh phúc.

Cả Sora-chan và Miu-chan, 2 cô bé cũng vô cùng đáng yêu. Tuy rằng trước kia Sora-chan đã từng chung sống cùng với Sasha, cô rất yêu qúy cô bé nhưng giờ đây khi chứng kiến Sora-chan đã lớn như vậy, hàng loạt suy nghĩ về việc nên làm ra những bộ trang phục như thế nào để phù hợp với cô bé lại nảy ra trong đầu Sasha. Còn Hina-chan, sự đáng yêu của cô bé thì luôn làm người khác khó có thể kìm lại mong muốn được bế cô bé lên và ôm vào lòng.

Cơ mà khi nghĩ đến Miu – nghĩ đến việc cô bé như là 1 phiên bản thuở trẻ của chính mình mà Sasha không khỏi xúc động.

Mái tóc xinh đẹp đó, cá tính năng động có phần ương bướng đó – tất cả đều là kế thừa từ Sasha.

Giống như năm mười bốn tuổi, bất chấp sự ngăn cấm của cha mẹ, Sasha đã một mình đi đến Nhật Bản. Đối mặt với người mà mình đã từng bỏ lại… đối mặt với cô bé mà Sasha đã lựa chọn quay lưng lại, để rồi giờ đây cô bé ấy – con của Sasha vẫn còn đang giữ khoảng cách với cô.

Việc được gặp lại con gái khiến cho Sasha vừa hạnh phúc mà lại vừa đau buồn – cô không biết phải làm sao để mình lại có thể được trở thành mẹ của Miu-chan thêm một lần nữa.

May mà thời gian của chuyến công tác này khá dài, nên sau khi hoàn thành xong công việc Sasha vẫn có thể nán lại ở đây thêm một thời gian nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại của Sasha bỗng reo lên

- …Sasha?

Tuy rằng là một thuê bao lạ gọi tới, thế nhưng Sasha vẫn bấc máy.

Nghe thấy giọng nói bên kia nhắc tới tên của mình, Sasha không khỏi giật mình mà mở to hai mắt.

Một lúc sau, Sasha hoàn toàn không đề cập đến những chuyện đã xảy ra.

Cô cảm thấy rằng có những thứ không nhất thiết phải nói ra – và điều quan trọng hơn là phải để cho cuộc sống hàng ngày được tiếp diễn một cách bình yên.

(Quay trở lại góc nhìn và giọng kể của Yuuta)

Mặc dù đã khá là muộn thế nhưng giờ mới là lúc gia đình chúng tôi chuẩn bị ăn tối.

- Xin lỗi nha, hôm nay đáng ra mẹ phải là người chuẩn bị bữa tối.

Sasha-san chắp tay xin lỗi – phía trước cô là bàn ăn đã bày sẵn rất nhiều món ăn trông vô cùng hấp dẫn. Tất cả những món ăn đó đều là do Sasha-san đặt giao hàng tới.

Hôm nay Sasha phải tham dự một hội nghị có thời gian khá dài, mãi đến lúc hoàng hôn cô mới gọi điện thoại về nhà báo cho tôi biết “Hôm nay chắc tôi phải về trễ rồi, có mọi người thông cảm cho cô nha.”

- Sasha-san, nếu cô không kịp về thì vẫn sẽ có người chuẩn bị bữa tối mà, lần sau cô không cần đặt đồ ăn về như vậy đâu.

Sora-chan nói có chút ngượng ngùng, tôi thấy vậy mà cũng gật đầu phụ họa theo. Thế nhưng Sasha-san lại lắc đầu.

- Không được, mẹ không thể gây thêm phiền toái cho mọi người được nữa! Hơn nữa những món ăn đến từ quê hương của mẹ cũng rất ngon đấy, mọi người còn chần chừ gì nữa mà không nếm thử đi nào!

- Hina thích bánh sủi cảo!

- Hina-chan, đây không phải là bánh sủi cảo, đây gọi là bánh sủi cảo kiểu Nga nhé.

- Sủi cảo kiểu Nga? Oi-tan, đây có phải là bánh sủi cảo không?

- Tuy rằng rất giống, nhưng đây là bánh sủi cảo kiểu Nga nha, Hina-chan.

- Nga?

Hina-chan biểu lộ một vẻ mặt khó hiểu – dường như việc phân biệt 2 loại bánh này là điều khá phức tạp với cô bé. Dù sao thì mặc dù hình dạng có chút khác biệt, nhưng thực sự là sủi cảo kiểu Nga này trông rất giống sủi cảo truyền thống. Trước đó Sasha-san cũng đã từng làm món này cho bữa tối, Hina-chan khi đó hẳn là cũng có giúp chị ấy một tay thế nhưng lại không nhớ rõ hình dạng của loại bánh đó.

- Miu thấy sao? Ăn ngon chứ?

- Món ăn được làm bởi 1 đầu bếp chuyên nghiệp, đương nhiên là ngon rồi ạ.

Đưa miếng sủi cảo vào miệng xong, mặc dù có trả lời thế nhưng ánh mắt của Miu-chan lại không hề hướng về phía Sasha-san. Bầu không khí lúc này giữa 2 người trở nên khá ngượng ngùng.

Cần phải làm sao để có thể xử lý tình huống này, tôi thật lòng cũng không biết. Khi mà tôi vẫn còn đang phiền não về tình hình giữa 2 người họ thì Sora-chan đột nhiên hướng ánh mắt về phía tôi – và 2 người bắt đầu dùng mắt để đối thoai.

(… Mối quan hệ của Miu-chan và Sasha-san, cần phải có một biện pháp phù hợp để cải thiện tình hình)

(Điều đó là đương nhiên rồi Onii-chan)

(Mặc dù là như vậy… nhưng nếu Miu-chan và Sasha-san có thể hòa hợp với nhau, có thể em ấy sẽ đồng ý quay về Nga với mẹ của mình)

(Không, chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra được)

(Đúng vậy)

Tôi và Sora-chan đối thoại với nhau qua ánh mắt, người ngoài nếu nhìn vào chắc hẳn sẽ chỉ nghĩ rằng chúng tôi đang chơi một trò chơi gì đó. Cuộc đối thoại của chúng tôi diễn ra với nội dung được thể hiện đầy đủ thông qua biểu cảm gương mặt – nhưng không biết nên nói là may mắn hay đáng tiếc, mà giờ đây người hàng ngày vẫn đóng vai là kẻ khơi mào câu chuyện – Miu-chan, lại đang không tham gia đối thoại cùng chúng tôi.

- Miu-chan, trước đây mẹ thường xuyên làm những món ăn như thế này cho con đấy, con có cảm thấy hoài niệm không?

- Lúc đó cháu còn rất nhỏ, nên cháu không còn nhớ gì cả.

- Nhưng mà con cũng không ghét hương vị của những món ăn này, đúng không?

- Đúng vậy, cháu không ghét.

- Con thú nhận đi, có phải là bởi trước kia con đã từng ăn nên hương vị của chúng vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi con đúng không?

- Kể cả cô có nói như vậy thì như cháu đã nói, khi đó cháu còn quá nhỏ nên kí ức nó không thực sự rõ rang lắm… Nào Hina-chan, em ăn đừng để rơi vãi ra như vậy chứ.

- Nee-chan, bánh sủi cảo kiểu Nga này ăn ngon quá!

- Ưm, Hina thấy bánh sủi cảo này cũng ngon!

- Nào, tên của nó là bánh sủi cảo kiểu Nga nhé.

- Đúng vậy là bánh sủi cảo kiểu Nga~~

- Phải rồi, em đọc đúng rồi đấy Hina-chan, là bánh sủi cảo kiểu Nga đó.

- Ngon lắm ngon lắm~~

- Em ăn ngon là tốt rồi Hina-chan.

Và thế là, Miu-chan hoàn toàn không có thêm một cuộc đối thoại nào với Sasha-san.

Không những không nói chuyện với chị ấy mà Miu-chan còn cố tránh ánh mắt của Sasha-san. Em ấy còn chuyển qua bắt chuyện với tôi, Sora-chan và Hina-chan như là một cách để tránh né những câu hỏi của Sasha-san.