Papa No Iukoto Wo Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 03 - Chương 05: Oba-san và những tấm hình

Vào thời điểm giữa tháng 12, không khí Giáng Sinh gần như đã tràn ngập trên khắp các nẻo đường con phố của Ikebukuro.

Và tất nhiên, Tobu ở khu phố phía Tây và Seibu ở khu phố phía đông, hai trung tâm mua sắm rộng lớn đại diện cho những nét đặc trưng của một trong những khu phố mua sắm sầm uất nhất Nhật Bản, đều đã có những trang trí cho mùa Giáng Sinh năm nay

Mặc dù vậy, vấn đề của gia đình chúng tôi vẫn đang dậm chân tại chỗ khi mà chưa đến một nửa vấn đề được giải quyết.

Mặc dù những rắc rối mà chúng tôi gặp phải hiện tại vẫn chưa thấm vào đâu so với những gì mà chúng tôi đã phải trải qua trong kì nghỉ hè- và thú thật là những rắc rối ấy cũng chẳng có gì quá to tát, thế nhưng không vì thế mà chúng tôi có thể nhắm mắt làm ngơ.

Vào một ngày lạnh giá trong chuỗi ngày được ghi nhận là “thời điểm lạnh nhất trong năm”, tôi nhanh chóng chạy ra bãi rác.

Mặc dù tôi đã hoàn thành gần hết các bài báo cáo của lớp học bổ túc thế nhưng vẫn còn đó những báo cáo của lớp học tín chỉ mà tôi còn phải giải quyết, vậy nên mặc dù đã đến kì nghỉ đông những vẫn chưa phải lúc để tôi có thể nghỉ ngơi được.

Còn về Sora-chan, vì phải luyện tập cho buổi trình diễn đêm Giáng Sinh mà gần đây em ấy rời khỏi nhà sớm hơn mọi khi, và hiểu nôm na thì đây là một buổi tập sáng. Khi mà những bài kiểm tra cuối kì chả Sora-chan chỉ vừa mới kết thúc gần đây, tôi cảm thấy không khỏi lo lắng cho thể trạng sức khỏe của em ấy.

Chính bởi lo lắng cho sức khỏe của em ấy mà tôi cảm thấy khá vui khi mà Sora-chan có thể trông cậy vào tôi chuyện việc nhà những lúc em ấy vắng mặt.

Dẫu vậy, chúng tôi vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi đến một thỏa thuận nhất trí chung cho hộp bento Giáng Sinh của Sora-chan.

Sau cả một quá trình luyện tập gian khổ, kĩ năng nấu nướng của chúng tôi đã có những sự cải thiện đáng kể… Phải, mọi thứ lẽ ra phải là như vậy.

Cũng phải nói thêm, lí do mà tôi đang đem rác đi đổ là bởi Sora-chan đã rời khỏi nhà từ sáng để đi tập luyện, còn chúng tôi thì đã lỡ mất một buổi thug om rác của tuần này. Khi mà lượng thức ăn trong nhà đang ngày một tăng lên như là kết quả của những “tiết học nấu ăn”, Sora-chan và Miu-chan đã bị Oba-san mắng một trận.

Mặc dù Miu-chan đã nói là em ấy sẽ đi đổ đống rác, thế nhưng tôi làm sao có thể để cho một cô bé còn đang học tiểu học phải xách mấy túi rác nặng trịch như thế này vào một buổi sáng lạnh cắt da cắt thịt được cơ chứ.

Và như thế, tôi xách 3 túi rác to bự này ra khỏi nhà và chạy thẳng đến bãi đổ rác.

Đúng lúc đó, tôi để ý có một bóng hình ở phía trước mặt, một cô bé học trung học đang gặp khó khăn trong việc đi thẳng lên phía trước trong khi phải xách mấy túi rác trông cũng nặng ngang đống của tôi. Đó là Shiori-chan sống đối diện nhà chúng tôi.

- Chào buổi sáng, Shiori-chan.

Nghe thấy tôi nói từ phía sau, cô bé nhảy dựng lên cái nhẹ và quay lại nhìn tôi với một vẻ mặt khá hờ hững

- … Chào buổi sáng. Có vẻ hôm nay Sora-chan không đi đổ rác như mọi ngày rồi.

- Haha, em hơi nghiêm túc quá đấy, nhưng không phải ngày nào anh cũng để em ấy phải đi đổ rác buổi sáng đâu.

- … Có đúng vậy không?

Sự ngờ vực mà Shiori-chan dành cho tôi không phải là điều gì đó mới mẻ, thế nhưng thực sự tôi vẫn nghĩ là bản thân chưa hề làm gì để cho em ấy phải ghét tôi… Khi nghĩ đến điều đó, tôi không khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Lúc đó tôi cũng để ý, còn có vài túi rác khác đang đặt trước cửa nhà Shiori-chan.

- Ế? Có vẻ như hôm nay nhà em đem đổ nhiều rác hơn mọi khi. Có phải là em dồn rác nhiều ngày lại rồi đi đổ một lần luôn không vậy?

- Ah… Mẹ em mấy hôm nay có vẻ đã quên bẵng mất chuyện đổ rác, dù sao cũng cảm ơn sự quan tâm của anh.

File:Papakiki v03 183.jpg

Mặt Shiori-chan hơi đỏ lên vì xấu hổ, và em ấy nói trong khi lắc đầu nguầy nguậy như để phủ định giải thuyết của tôi.

Thì ra mọi chuyện chỉ đơn giản là như vậy. Nếu vậy thì, đã đến lúc để tôi ra tay nghĩa hiệp rồi.

- Được rồi. Để anh giúp một tay.

Bên cạnh ba túi rác mà tôi đang xách, tôi xách thêm hai túi rác nữa ở trước cửa nhà Shiori.

- Đ- Đợi một chút! Anh không cần phải làm vậy đâu!

- Haha! Đừng để ý, cứ coi như đây là thay lời cảm ơn của anh vì đã giúp anh chăm sóc Hina suốt thời gian qua.

- Chuyện đó không thành vấn đề… Ngay cả mẹ em cũng rất vui mỗi khi được chăm sóc cho Hina… cả em nữa.

- Cảm ơn em. Nhưng bất kì khi nào có cơ hội anh đều rất sẵn lòng giúp đỡ, vậy nên hãy để anh giúp em lần này.

Chưa kịp nghe câu trả lời của em ấy, tôi đã chạy vụt đi. Đây là cách để thể hiện lòng biết ơn của tôi. Nếu như không có Shiori-chan và gia đình em ấy sống ngay đối diện nhà chúng tôi thì cuộc sống của chúng tôi lúc này hẳn đã khó khăn hơn rất nhiều, khi mà chúng tôi phải gửi Hina đến nhà trẻ và dành ra nhiều thời gian để chăm sóc em ấy ở nhà.

Vậy nên việc có thể trả ơn cho họ dù chỉ từ những việc nhỏ nhặt như vậy thực sự khiến tôi rất vui.

Một cách bình thường, chúng tôi bước đi cạnh nhau trên con đường, thế nhưng… Có vẻ như chúng tôi không có một chủ đề thú vị nào để khơi mào một cuộc trò chuyện.

- … Tại sao?

Khi mà tôi còn đang vắt óc để nghĩ ra một chủ đề hay ho thì, những lời nói chứa đựng chút sự lưỡng lự ấy ập vào tai tôi.

Tôi thắc mắc liệu Shiori-chan có đang bị cảm hay không, khi mà mặt em ấy lúc này khá đỏ.

- Ế?

- Tại sao anh… lại muốn sống chung với lũ trẻ? Chẳng phải sống một mình sẽ dễ dàng hơn sao?

Shiori-chan nói với cái đầu cúi thấp trong khi đang cầm trên tay một túi rác lớn.

- Liệu có phải… vì một lí do nào đó không?

Tôi cảm thấy khá khó hiểu khi mà bản thân không chắc Shiori-chan đang thực sự muốn nói gì.

- Ừm… em đang định nói về chuyện gì vậy?

Trong khi còn đang mang trên người 5 túi rác, tôi vừa đi cạnh Shiori-chan vừa hỏi.

- … Không có gì.

Sau khi đi đến nơi đổ rác, chúng tôi quẳng xuống đó đống rác nặng trịch mà chúng tôi đã phải xách suốt nãy giờ.

- Phew! Như vậy là ổn rồi đó.

- Nnn, cảm ơn anh.

Shiori-chan cúi đầu cảm ơn tôi với một gương mặt vẫn còn ửng đỏ.

- Không có gì đâu. Nhiêu đó đâu là gì so với những lần em giúp đỡ anh trông Hina cơ chứ.

Với một nụ cười trên gương mặt… tôi quay trở lại với câu hỏi mà ban nãy Shiori-chan đã hỏi sau một hồi suy nghĩ:

- Shiori-chan, về câu hỏi ban nãy của em…

- Ế… ?

- Anh nghĩ, cũng giống như lí do mà em đã quyết định giúp đỡ anh mà thôi.

Sau khi nói vậy, tôi nở một nụ cười. Thành thực mà nói, tôi nghĩ rằng bản thân đã nhận được nhiều thứ hơn kể từ khi tôi sống chung với 3 cô cháu gái… Chỉ cần trông thấy bọn trẻ là lòng tôi đã tràn đầy hạnh phúc, và chỉ muốn được bao bọc chở che cho bọn trẻ ngay tức khắc… Tôi nghĩ cảm nhận ấy của tôi cũng giống với của Shiori-chan.

Shiori-chan nhìn tôi với một vẻ mặt ngạc nhiên. Nhìn em ấy ở phía trước như thế khiến tôi nhận ra Shiori-chan thực sự là một cô bé đáng yêu.

- K- Không phải như vậy! Em không có giống anh đâu!

Nhưng vì một lí do nào đó, em ấy lại ra sức phủ nhận trong một tâm trạng bối rối… Whoops, tôi đã nói gì không hay sao?

Tôi đi thẳng về nhà mình trong khi Shiori-chan lặng lẽ đi sau tôi.

Em ấy lẩm bẩm điều gì đó mà nếu không đứng lại tôi sẽ không tài nào nghe thấy được.

Shiori-chan vô tình nhìn vào bóng lưng của Yuuta, và không tài nào tiết chế được trái tim đang đập những nhịp liên hồi của cô bé lúc này.

- … Sheesh, anh không cần phải tỏ ra mình là một người tử tế như vậy đâu?

Có vẻ như những suy nghĩ cho rằng Yuuta là một gã trai biến thái và đang khinh vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí Shiori.

Nhưng bên cạnh đó, Shiori cũng nhận ra Yuuta hoàn toàn không giống với những tên con trai mà cô từng quen biết trong quá khứ.

- Mặc dù mình không có cảm tình với anh ta nhiều đến vậy… thế nhưng anh ta… có vẻ cũng không đến nỗi nào.

Nghĩ lại thì, đây cũng chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, có lẽ mình không cần phải quá suy nghĩ về nó như vậy? Đang đi giữa chừng, Shiori bắt đầu nghĩ đến những thứ mà Yuuta thường hay bận tâm đến. Một anh sinh viên trẻ đứng lên để đấu tranh cho hạnh phúc của những cô cháu gái của mình… Nghĩ đến điều đó thì, mình cảm thấy anh ta cũng không hoàn toàn là người xấu.

Đến lúc này Shiori đột nhiên cảm thấy xấu hổ cho những thái độ hiềm khích của cô dành cho Yuuta trước đây.

Cũng phải thôi, bởi với một cô gái có trí tưởng tượng phong phú như Shiori thì việc nảy ra những suy nghĩ cũng như thái độ bộc trực là điều không thể tránh khỏi.

Cũng vào lúc đó khi mà Shiori-chan và tôi đi đến cửa trước, một giọng nói hồ hởi phát ra từ sau lưng tôi.

- Oji-san~ Cháu sắp bị trễ giờ rồi, vậy nên cháu đến trường trước đây.

Sauk hi nói vậy, Miu nhanh chóng cánh cửa sắt ở lối ra vào.

- Ồ, chào buổi sáng. Có vẻ như hôm nay cháu không quên việc đi vứt rác nhỉ.

Một cách tình cờ, Oba-san cũng xuất hiện đúng vào lúc đó. Hôm đấy bác ấy ghé qua khá sớm so với mọi khi.

Còn Oba-san thì nở một nụ cười khô khốc như thể bác ấy nhìn thấu tâm can tôi.

- Hôm nay bác có một số việ cần phải làm, thế nên bác ghé qua từ sớm. Bên cạnh đó, nếu Yuuta-san có quên đổ rác ngày hôm nay thì bác cũng không còn giận cháu đâu.

… Nói theo một cách khác thì, Oba-san không tin tôi? Sao cũng được, dù sao tôi cũng đã quen với điều này rồi.

- Chào buổi sáng, Oba-san.

Miu-chan cúi chào với cái đầu cúi thấp ngay sau khi em ấy trông thấy Oba-san, còn giọng của Hina thì có thể nghe thấy ngay sau khi Oba-san gật đầu nhẹ đáp lại lời chào của Miu-chan.

- Oi~ta~n! Oi-tan ta~n.

Hina giận dữ nhìn tôi từ đằng sau cánh cửa sắt mà em ấy không thể tự mở được. Khi mà tôi ngủ gật trong bếp sáng nay, tôi nhanh chóng chạy đi đổ rác ngay sau khi tỉnh dậy, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi trông thấy Hina ngày hôm nay. Hina vẫn dễ thương như mọi khi. Thật tuyệt vời.

Sau khi tôi gật đầu tỏ vẻ mãn nguyện, Miu-chan, với một mái tóc được chải chuốt gọn gang không chút sơ rối, và cùng với đó là dáng vẻ thanh thoát tao nhã của một người đẹp, nói với tôi ngay sau đó:

- Oji-san, hôm nay việc đưa Hina tới nhà trẻ cháu trông cậy vào chú đó.

- Ah, được thôi, cháu đi đường cẩn thận nhé.

Tôi chào Miu-chan và nhanh chóng chạy ra chỗ Hina đến nỗi không có thời gian để mà trông hình bóng của Miu-chan dần biến mất trên con đường.

- Oi-tan và Shiori Nee-tan, chào buổi sáng~

Với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, Hina trông mới thật đáng yêu bất kể tôi có quan sát em ấy từ góc độ nào đi chăng nữa.

- Chào buổi sáng, Hina-chan.

- Đồng phục của Shiori Nee-tan… Đẹp quá! Hina thích lắm!

- Đồng phục nhà trẻ của Hina-chan cũng rất đáng yêu.

- Hina thích đồng phục của chị hơn~

- Nếu vậy thì phải đợi đến khi em lớn hơn đã, Hina-chan.

Khung cảnh của một cô bé nữ sinh trung học xinh đẹp đang diện trên mình bộ đồng phục cùng với đó là một cô bé nhỏ tuổi xinh xắn đáng yêu với bộ đồng phục nhà trẻ như đang tô điểm vẻ đẹp cho nhau khiến cho bất cứ ai khi trông vào sẽ thấy trái tim không khỏi bị lỡ nhịp.

- Có nước dãi còn dính trên miệng Oi-tan kìa.

… Ế?

- Yuuta-san, có phải là bây giờ anh đang mặc đồ ngủ hoặc quần áo mặc trong nhà gì đó, có phải không?

- Và bên cạnh đó, đầu tóc của anh trông cũng rất luộm thuộm nữa.

Rốt cục thì tôi cũng nhận ra vẻ ngoài của mình hiện giờ sau khi bị Oba-san và Shiori-chan đem ra làm trò cười như vậy.

Uh h, sau khi vật lộn với đống báo cáo, tôi ra khỏi nhà với quần áo trong nhà còn mặc từ tối hôm qua. Tôi mới cảm thấy thật bất cẩn khi mà lúc đó chỉ nghĩ đến mỗi việc đổ rác mà không nhớ ra quần áo mình đang mặc hiện tại.

- Ack! Ahh~ Đợi đã, cháu vẫn còn phải đưa Hina tới nhả trẻ.

Nếu vậy thì tôi phải nhanh chóng chạy vào nhà thay quần áo thôi.

- Uh oh, chúng ta sắp bị muộn rồi.

Trong khi tôi còn đang lẩm bẩm như vậy với gương mặt lúc này đã trắng bệch vì thiếu oxi, Shiori ngồi thấp xuống ngang mặt Hina và vẫy tay chào em ấy.

- Vậy thì, Onee-san phải đến trường đây. Tạm biệt em nhé.

- Nnn! Tạm biệt chị.

Sau khi chào tạm biệt Hina với một nụ cười, Shiori-chan cũng cười trong khi cúi đầu chào Oba-san, và cuối cùng em ấy làm ngơ đi sự có mặt của tôi với một gương mặt đỏ bừng trước khi rời đi sau đó.

- Oi-tan?

Dù sao thì bây giờ không phải là lúc để tôi lo nghĩ về chuyện này. Miu-chan đã lo việc chuẩn bị quần áo cũng như bữa sáng cho Hina trước khi đưa em ấy đến nhà trẻ, vậy nên tất cả những công việc lặt vặt khác trong nhà sáng nay đều sẽ do tôi đảm nhiệm nốt.

- Có vẻ như cháu vẫn cần thêm chút thời gian để chuẩn bị. Vậy thì hãy để bác đưa Hina-san tới nhà trẻ. Trước khi bác quay lại, tốt hơn hãy cháu hãy thay quần áo và rửa ráy mặt mũi cho sạch sẽ vào.

- X- Xin lỗi bác…

- … Còn về việc cháu không sắp xếp được cho mình một giờ giấc sinh hoạt hợp lí cũng như một lối sống lành mạnh, chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.

- Xin lỗi bác ạ!

Tôi chỉ có thể biết cúi đầu thật thấp. Có vẻ như hành trình trở thành một người giám hộ tuyệt vời… À không, trở thành một người giám hộ bình thường đúng nghĩa vẫn còn rất nhiều chông gai đang chờ đợi phía trước.

Sau khi kết thúc buổi tập sáng nay của clb Hợp Xướng tại lớp học, Sora chẳng thể làm gì khác ngoài việc thở dài sau khi ngồi xuống ghế.

Buổi tập sáng diễn ra trước giờ lên lớp 40 phút của clb Hợp Xướng vẫn diễn ra mượt mà như thường lệ, khi mà các thành viên đều có mặt đông đủ và ai nấy đều đã có những sự tiến bộ nhất định sau buổi tập hôm nay. Còn về tiết mục solo của Sora, để có được sự chuẩn bị tốt nhất thì cả Kiyomi và Youko đều đã cho cô bé tập theo một giáo trình đặc biệt.

Việc phải hát quá nhiều khiến cho cổ họng Sora không khỏi cảm thấy khô khốc. Có vẻ như cô bé cần phải ghi ra một tờ giấy nhớ rằng không nên tập luyện quá gắng sức, bởi đó là cách nhanh nhất khiến cho cổ họng bị đau, nhất là trong thời tiết khô hanh như thế này. Thế nhưng đó lại không phải là lí do khiến cho Sora phải thở dài.

- … Không biết Onii-chan có ổn không nhỉ…

Sora trông thấy Yuuta đang nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách khi cô bé đi vào nhà vệ sinh lúc trời mới tờ mờ sáng. Mặc dù cô bé đã trùm cho Yuuta một cái chăn, thế nhưng cô bé vẫn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như mình gọi anh ấy dậy và bảo anh ấy vào ngủ trên giường.

- Mình băn khoăn liệu anh ấy có đi vứt rác đúng giờ không…

Mặc dù vậy, Sora vẫn không thể nào đánh thức Yuuta dậy sớm, thế nhưng nếu đích thân cô bé đi vứt rác thì chắc chắn Yuuta sẽ cảm thấy không hài lòng. Dạo gần đây, thay vì nói rằng Yuuta đang chăm sóc và lo lắng cho Sora quá mức, cô bé nghĩ đúng hơn là… anh ấy không tin tưởng cô bé.

- Sheesh, tại sao mình lại lo nghĩ nhiều đến vậy cơ chứ!

Khi nghĩ về chuyện đó, Sora nhận ra dạo gần đây cô bé thường xuyên có những cuộc tranh cãi với Yuuta. Mặc dù ngay sau đó cả hai đều làm lành một cách rất nhanh chóng, và nguyên do cho những cuộc tranh cãi cũng chỉ là những thứ vụn vặt, thế nhưng đó lại là vấn đề quan trọng với Sora.

- …Haizzz…

Có vẻ như lúc này Sora đã không còn chú tâm đến thời gian và mọi thứ xung quanh mình. Khi mà Sora bắt đầu cảm thấy chán nản trên ghế của mình, cô bé nhận ra có một bóng dáng đang đứng trước mặt mình.

- Chào buổi sáng, Sora-san.

- Ah, Youko-chan, chào buổi sáng.

Sora giờ đây đã quen với việc cô bé và Youko gọi nhau bằng tên. Cùng lúc đó khi cô bé chào Youko với một nụ cười, Sora cảm thấy không khỏi nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Cùng với đó, Sora nghĩ mỗi khi Daiki đến chào mình, cô bé lại cảm thấy khá căng thẳng trong việc nên đáp lại cậu ấy làm sao cho phải.

Thành thực mà nói, mỗi khi phải đối mặt với những cậu chàng có tính cách bộc trực và nôn nóng như Daiki, Sora cảm thấy rụt rè, thế nhưng từ trong thâm tâm thì cô bé vẫn biết rằng Daiki là một chàng trai tốt. Mặc dù Sora nhận ra điều đó, thế nhưng cô bé vẫn cảm thấy không khỏi sợ hãi mỗi khi phải đối mặt với cậu ấy mà không có sự chuẩn bị về tinh thần từ trước. Thế nhưng tích cực thay là dạo gần đây cô bé đã bắt đầu quen với điều đó hơn.

- Fufu, có phải cậu cứ nghĩ mình là Maeshima-kun không thế?

- Sheesh! Đương nhiên là không rồi.

Đối diện với cô bạn lúc này đang nở một nụ cười tinh nghịch, Sora trưng ra một vẻ mặt có gì đó không được hài lòng.

- Tớ chỉ đùa thôi. Mấy hôm nay trông cậu có vẻ khá vui, đó là điều tốt. Cậu cũng đã hoàn thành rất tốt buổi tập của mình, vậy nên với tư cách là một người bạn, tớ cảm thấy rất tự hào về cậu. Từ tình hình hiện tại của chúng ta, có thể nói là quá trình tập luyện của clb Hợp Xướng đang diễn ra rất tốt.

Khi Youko nói vậy, điều đó có nghĩa là cậu ấy còn một chuyện khác muốn nói. Sora dường như ngày một hiểu rõ hơn tâm tư cũng như tính cách cô bạn có cùng sở thích với mình.

- … Youko-chan, có phải clb Văn Học đang gặp rắc rối đúng không?

- Cậu quả là tinh ý, Sora-san. Dù sao cũng săp đến lễ Giáng Sinh, tớ muốn nhân dịp này chúng ta có thể thảo luận về vấn đề đó nhiều hơn.

- Ế? Ế Ế Ế Ế? Thảo luận vào lễ Giáng Sinh? Tức là ngay sau khi buổi diễn kết thúc ư?

- Tất nhiên rồi, đây là vấn đề vô cùng quan trọng và cấp bách mà, thế nhưng thứ mà tớ đang nói đến là một sự kiện hoàn toàn không có liên quan gì tới clb Hợp Xướng cả.

Đó là sự kiện gì vậy?

- Đó là Comiket mùa đông. Tớ đang băn khoăn không biết liệu cậu có thể đi cùng tớ đến đó hay không.

Hả, vậy ra đó chỉ là Comiket mùa đông thôi sao? Khi mà Youko nói ra điều đó, tâm trí của Sora như bị đứng hình trong giây lát. Mọi người nói rằng Comiket là một hội chợ doujinshi với qui mô rất lớn được tổ chức vào dịp cuối năm, và đó chắc chắn là một sự iện mà Yuri, mẹ kế của Sora và cũng là chị gái của Yuuta, sẽ rất thích. Mặc dù Yuri đã từng hứa với Sora rằng một ngày cô sẽ dẫn Sora đến đó, thế nhưng…

- Có vẻ như cậu chưa bao giờ đi Comiekt. Nếu vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu từ việc cospla…

- Y- Y-Y- Youko-chan!

Sora nhanh chóng đứng bật dậy khỏi ghế và định lấy tay che miệng Youko.

… Mặc dù vậy, Sora không thể nào làm một hành động khiếm nhã như thế với bạn của mình , vậy nên cô bé chỉ có thể hành xử một cách luống cuống trước mặt Youko. Sora thực sự mong Youko sẽ không nói ra những cụm từ đầy nguy hiểm như Comiket mùa đông, cosplay hay những thứ đại loại thế khi vẫn còn đang ở trong lớp học.

- Thoải mái đi, không ai nghe thấy chúng ta đâu.

Youko tự tin khẳng định với một thái độ vô cùng điềm nhiên, thế nhưng với Sora, những tình huống như vậy đều rất đáng quan ngại, đến độ nhịp tim của Sora tăng lên rất nhanh, nhanh đến mức mà cô bé tưởng chừng cả lớp học đều có thể nghe thấy được.

- Cảm giác thế nào? Cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng đúng không? Nếu vậy thì tại sao cậu không chính thức trở thành một cosplayer ở Comiket mùa đông này, cùng với đó là rèn luyện bản lĩnh để có thể tự tin thể hiện phần solo của mình tại buổi nhạc hội đêm Giáng Sinh?

- Ừm… chẳng phải là Comiket mùa đông sẽ diễn ra sau buổi nhạc hội đêm Giáng Sinh sao?

- Chính xác!

Youko nói bằng một giọng thản nhiên như thể đó là một điều hết sức bình thường.

- …Youko-chan.

- Tớ chỉ đùa về chuyện cosplay thôi, thế nhưng nếu cậu thấy hứng thú thì tớ không hề đùa khi hỏi cậu có muốn đi Comiket mùa đông cùng mình hay không. Hãy suy nghĩ về chuyện đó nhé.

Sau khi nói vậy với một nụ cười trên môi, Youko đứng dậy khỏi ghế và quay lại nói với Sora trong khi cô bé trở về chỗ ngồi của mình.

- Dĩ nhiên, nếu cậu sẵn sàng cosplay thì mình sẽ rất hoan nghênh đó.

Qủa bom mà Youko quăng lại cho Sora khiến cô bé chỉ còn biết cứng đờ người trên ghế.

Khi mà Sora còn đang bị sốc trong lớp học thì Miu, chị hai trong số 3 chị em nhà Takanashi, lại đang ở trong một hoàn cảnh đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh của Sora hiện tại.

- Miu-chan, cậu sẽ đồng ý tham gia bữa tiệc của tớ chứ?

- Cậu đang nói nhảm cái gì thế! Miu-chan đã hứa là sẽ đi chơi Giáng Sinh cùng với tôi rồi!

- Cậu mới là kẻ đang nói nhảm ấy! Miu-chan đã nói là sẽ đi chơi Tokyo Disneyland với tôi…

Một đám con trai đang vây quanh chỗ ngồi của Miu và lải nhải không ngừng.

Trong khi đó các bạn nữ chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ phía xa.

Thế nhưng, họ không nhìn Miu- cô bé đã thu hút hết sự chú ý và cảm tình của đám con trai trong lớp, một cái nhìn lạnh lùng. Thay vào đó ánh nhìn của họ lại tỏ ra thương cảm cho tình huống khó xử mà Miu đang phải trải qua lúc này.

Hiện tại, cái “sự thật” rằng Miu có “một người bạn trai lớn tuổi mà trông qua chẳng có gì nổi bật” đã được lan truyền rộng rãi, và ngay cả khi đó chỉ là một sự bịa đặt, những cô bạn cùng lớp vẫn dành cho Miu một sự qúy mến nhất định.

Đáng yêu, thân thiện và luôn tỏ ra nghiêm túc những khi cần thiết, có thể nói thật khó để có thể tìm ra một điểm nào đó khiến cho người ta cảm thấy không ưa Miu. Mặc dù việc trở thành người nổi tiếng nhất trong mắt đám con trai đã đem đến cho cô bé không ít phiền toái, Miu lại chưa bao giờ thể hiện thái độ khó chịu hay cằn nhằn với ai khác về việc này.

Còn những cô bạn cùng lớp khác khi trông vào tình cảnh hiện tại của Miu, điều đầu tiên mà họ nghĩ đến đó là: “những cô gái tài sắc vẹn toàn như vậy quả là hiếm có, vậy nên việc cậu ấy thu hút sự chú ý của đám con trai cũng là điều không thể tránh khỏi”.

Dẫu vậy, giữa sự tôn trọng và gần gũi lại có một khoảng cách khá xa. Đối với các cô gái khác, sự hiện diện của Miu dường như quá lung linh và hào nhoáng, đến độ ngay cả việc đứng cạnh cô bé cũng sẽ khiến cho họ cảm thấy tự ti và rụt rè, cứ như thể cô bé đến từ một hành tinh hoàn toàn xa lạ với họ vậy.

- Miu-chan! Làm ơn hãy giải thích để cho cậu ta hiểu đi, nếu cậu làm vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ từ bỏ thôi.

- Cậu sẽ đi chơi Giáng Sinh cùng với mình, đúng không? Miu-chan.

- Không, người đó phải là tôi.

Miu nhìn đám con trai còn đang tranh cãi dữ dội một cái nhìn có phần tỏ ra tiếc nuối.

- Mình xin lỗi, nhưng mình đã quyết định sẽ ở bên gia đình mình vào đêm Giáng Sinh năm nay.

- “S- Sao lại có thể như vậy cơ chứ…”

Sau đó Miu chỉ còn biết nở một nụ cười gượng gạo với mấy cậu trai lúc này đang cảm thấy vô cùng đau khổ và thất vọng, cùng với đó là tự nhủ trong lòng rằng” Mình rất vui vì các cậu muốn rủ mình đi chơi, thế nhưng mình đã quyết định là sẽ tận hưởng đêm Giáng Sinh bên gia đình- những người quan trọng nhất đối với mình”.

Miu không khỏi cảm thấy biết ơn ông già Nôen vì đã cho cô bé được khép lại một năm đầy những biến động và rắc rối bằng một câu nói như vậy.

Sau khi đã kết thúc những ngày tháng luôn bị Oba-san soi xét lối sống cũng như phải tham gia những buổi tập huấn khổ cực mang tên “ buổi học nấu ăn”, tôi in ra những tờ báo cáo mà tôi vừa mới hoàn thành và nhanh chóng đi đến trường để nộp. Sau đó, tôi về nhà ngay tức khắc khi mà năng lượng của tôi giờ còn chẳng đủ để ghé qua phòng sinh hoạt của clb Quan Xá.

Đúng lúc đó, cơn buồn ngủ ập đến như rút cạn ý chí cũng như sinh lực của tôi. Vừa vế đến nhà là tôi quăng luôn cái cặp sách và nằm gục lên ghế sô pha ở phòng khách.

- M- Mình mệt đến chết mất…

Ngay khi tôi vừa nhắm mắt, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Tôi không chắc là tôi đã ngủ bao lâu nữa.

“Onii-chan?Anh ngủ à?”

“Có vẻ như chú ấy đã ngủ rồi, sáng nay Oji-san trông cũng rất mệt mỏi”

….Giọng của Sora-chan và Miu-chan…

Khi ý thức của tôi vẫn còn mơ hồ, tôi nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, một cảm giác hạnh phúc trào dâng trong trái tim tôi.

“Oi-tan đang ngủ khòo~”

Ngh.

“Ah!Hina-chan, đừng! Đừng có véo mũi của Oji-san chứ”

“Oh~”

Có vẻ như là lúc tụi nhỏ đã trở về rồi.

Nimura-san nói rằng làm các báo cáo khá mệt mỏi. Onii-chan có lẽ cũng không có thời gian để ngủ ngon…Ah! Hina! Đừng có mà ôm anh ấy chứ!”

“Hina, Oji-san đang ngủ đấy! Đừng có làm phiền chú ấy!”

“Vâng ạ ~~”

Trong tiềm thức của tôi, tôi vẫn muốn nằm ngủ tiếp nhưng một phần trong tôi lại khao khát muôn mở mắt và thức dậy. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải chào mừng tụi nhỏ trở về nhà một cách đàng hoàng.

“Ch…ào mừ…ng đã v….ề nh….à….”

Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng thể chào tụi nó đàng hoàng đc.

“Chào mừng đã về nhà”

Sau khi đứng dậy và lặp lại lời tôi đã nói, cả ba phản ứng mỗi người một kiểu.

“Onii-chan, anh sẽ bị cảm nếu ngủ ở đây đấy.”

“Tóc chú rối cả rồi kìa!”

“Chào buổi sáng, Oji-san”

Tôi ngồi dậy vào ôm Hina vào long.

“Oba-san đến đây để dạy nấu ăn nên anh đã làm xong bữa tối luôn rồi. Hôm nay chúng ta sẽ ăn món gà xào rau om( chikuzen-ni ), đậu xanh luộc và đậu phụ ăn kèm thịt”

Mặc dù khoác lác về khả năng nấu ăn của mình có vẻ không hay lắm nhưng tôi nghĩ rằng mình đã làm khá tốt. Tất cả là nhờ có Oba-san.

“Uuu… Onii-chan có vẻ tiến bộ hơn cả em nữa…”

Vì lí do nào đó, Sora-chan lầm bẩm điều gì đó với một vẻ mặt khó hiểu. Căn phòng khách ngập tràn tiếng cười. Không khí kiểu này thật tuyệt. Đột nhiên tôi bỗng nghĩ ra một chuyện. Đây có vẻ là một cơ hội tốt.

“Um… nhân lúc mọi người đông đủ như thế này, anh có chuyện muốn hỏi tụi em.”

Tôi tuyên bố long trọng. Mặc dù tôi đã tự làm khó cho bản thân mình vì chuyện này trong một thời gian dài, tôi không thể kéo dài thêm nữa.

Rốt cuộc, Raika-san cũng không thể giúp tôi về chuyện này, nên tôi chỉ có thể chọn đối mặt với nó thôi.

“Giáng sinh sắp tới rồi. Hina, em muốn ông già Noel tặng cái gì nào?”

Miu-chan có vẻ như vẫn còn tin ông già Noel là có thực, và mặc dù có lẽ là Sora-chan đã biết, nhưng tôi chắc rằng Hina-chan vẫn còn tin vào ông già Noel.

Vì vậy, tôi nghĩ rằng sẽ là tốt nhất cho tôi nếu tôi hỏi như thế này. Đúng như dự đoán, Sora-chan hướng ánh mắt của mình về phía tôi sau khi liếc nhìn Hina, dường như đã hiểu ý tôi.

“Đ-đúng rồi đó, em sẽ được ông già noel tặng quà đó. Thế, em thích quà nào?”

“Uuu~, Hina muốn thỏ bông!”

Hina vừa nói to vừa giơ Mr. Bunny lên.

“Ể? Một con nữa sao?”

“Bạn của Mr.Bunny! ~~”

Ah, mình hiểu rồi. Vậy là Hina muốn một con Mr.Bunny số 2 sao?

“Sora-chan thì sao?” (muốn anh đó )

“….Cái gì cũng đc… miễn là Oni-chan….không, ông già Noel tặng thì …. Gì cũng đc, gì cũng được.”

Nhìn thấy Sora-chan trả lời với khuôn mặt đỏ thế kia, trái tim tôi như rên rỉ. Vậy là em ấy để mình quyết định sao?

Thế thì sẽ phiền lắm đây.

“Um, vậy còn em thì sao, Miu-chan?”

“Ể? Cháu nên chọn gì đây nhỉ… cho cháu nghĩ một chút~ ♪ Hay có lẽ là cháu sẽ để ông già Noel quyết định vậy?”

Có vẻ như quà giáng sinh của Miu-chan cũng sẽ được quyết định bởi tôi. Nhưng tôi muốn hỏi chi tiết vì tôi chả biết những cô gái ở độ tuổi của Miu và Sora thì muốn quà gì cả.

Nếu như vậy, thay vào đó có lẽ tôi nên hỏi Oba-san. Dù sao dì ấy cũng từng là một cô bé 10 tuổi và một thiếu nữ 14 tuổi mà. Chờ đã, mấy năm ấy nhỉ? Tôi gần như nghe được Nimura làm tsukkomi(?) vào tôi từ xa nhưng hiện giờ, tôi cần một người để nhờ giúp.

Dù thế nào, tôi cũng sẽ bàn với dì ấy trong lần tới dì ấy tới đây.

Thế nhưng, Oba-san chẳng hề tới đây trong một thời gian.

Mặc dù dì ấy đã đồng ý rằng sẽ tới đây mỗi 3 ngày nhưng đã hơn một tuần trôi qua và điều này khiến tôi nghi ngờ.

“…… Lạ nhỉ”

Thoạt đầu, tôi có một tin nhắn từ Oba-san rằng dì ấy không thể tới đây thường xuyên vì vài chuyện gì đó, nhưng một tuần đã trôi qua như thế. Thật tình mà nói, tôi rất lo lắng khi Oba-san ghé qua kiểm tra, và nhiều khi tôi cũng rất mất kiên nhẫn với dì ấy.

Dù sao, kể từ khi Oba-san tới đây để dạy tôi và Sora chan nấu ăn cứ ba ngày một lần, dì ấy thậm chí còn giúp chúng tôi dọn dẹp bát đũa nữa, sau những chuyện đó, nỗi sợ trong tôi đối với dì ấy bắt đầu giảm dần. Chuyện một người làm việc cứng nhắc như một cuốn sách như dì ấy mà tới trễ làm tôi càng lo lắng hơn.

“…Oi-tan, Oba-tan sao chưa tớiiii?”

Đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách là Hina đặt Mr.Bunny trên đùi và nói với biểu cảm cô đơn.

“Em đã có thể nấu món thịt hầm khoai tây mà dì đã dạy nhưng…”

“Cháu đã chán cái món ấy lắm rồi. Sẽ tốt hơn nếu Oba-san đên và dạy Onee-chan vài món mới.”

Sora-chan và Miu-chan cảm thấy hối tiếc vì sự vắng mặt của Oba-san. Nhìn thấy tụi nhỏ trong tình trạng này khiến tôi nghĩ rằng mình phải đứng ra giải quyết vấn đề, và vì đỉnh điểm hoàn thành báo cáo của tôi vừa kết thúc nên tôi đã có rất nhiều thời gian trong tay. Vì ngày mai là chủ nhật, hãy cùng nhau đi thăm Oba-san.Sau khi nghe lời đề nghị của tôi, ba chị em mắt sáng lên. Chúng tôi đi tàu từ ga Ikebukuro. Trên đường đi, chúng tôi đổi từ tàu nhanh sang tàu chậm (?) dừng ở mỗi ga, mất tổng cộng hai mươi phút để đến ngoại ô Tokyo, và cuối cùng đã đến đây.

"Đã hơn bốn mươi lăm phút kể từ khi chúng ta ra khỏi nhà... Điều đó cho thấy về việc quãng đường dài bao nhiêu."

Tôi cảm thấy đó là một khoảng cách không xa cũng không gần.

"Theo anh nhớ thì... nó có lẽ là nơi này"

Tôi thực sự nghĩ đến việc gọi cho dì ấy trước khi đến thăm, nhưng điện thoại của dì ấy dường như đã bị tắt, trong khi không ai nhấc điện thoại. Vì mọi chuyện trở nên như vậy, những cảm xúc nghi ngờ ban đầu của tôi biến thành lo lắng, vì vậy cuối cùng chúng tôi đã đi đến quyết định sẽ tạo ra một chuyến thăm bất ngờ.

"Eh?"

"Đây có phải là nó không? Sahara Yoshiko... Đúng là vậy, chính là nơi này"

Nhưng sau khi nhìn thấy tòa nhà trước mặt chúng tôi, tất cả chúng tôi đều chết lặng. Tòa nhà cũ hơn nhiều so với chúng tôi tưởng tượng.

"Dù sao, nó cũng không đến nỗi là một căn hộ quá xập xệ nhỉ."

"Giống như ngôi nhà cũ của chúng ta vậy ~"

Đúng vậy, đó là những gì tôi nghĩ. Nơi này làm tôi nhớ đến căn hộ mà Nimura đang ở hiện tại và hai căn hộ gần như giống hệt nhau, ngoại trừ thực tế là căn hộ mà Oba-san đang sống dường như còn cũ hơn.

"Khá bất ngờ nhỉ? Nó có một chút khác biệt so với ấn tượng mà Oba-san mang lại cho chúng ta."

Miu-chan nói ra đúng những gì mà tất cả chúng tôi đang nghĩ.

"Nn, anh cũng hơi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà Oba-san."

Đó là một căn hộ có hai tầng. Mặc dù cầu thang bên ngoài đã bị rỉ sét, nhưng những chiếc lá rụng được chất đống lại và khó mà có thể kiếm được một mẩu rác ở đây, nơi này có lẽ đã được dọn sạch sơ rồi, một căn hộ vẫn có người chăm sóc nó mặc dù trông nó đã cũ.

"Um...Số 5... tầng hai?"

Tôi bước lên cầu thang và gõ cánh cửa với biển số 205.

"Oba-san, dì có nhà không? Cháu là Yuuta đây ạ"

Không có ai trả lời cả.

"Oba-san, đây là Sora, Takanashi Sora."

"Cháu là Miu đây! Oba-san, dì có ở nhà không?"

"Oba-ta ~ n ~ ♪"

Ba người họ đưa bàn tay dễ thương của họ để gõ cửa.

Tuy nhiên, vẫn không có phản hồi, nhưng lần này, âm thanh có thể được nghe thấy từ trong căn phòng.

"Oba-san? Dì đang ở trong đó à? Oba-san, cháu là Yuuta đây!"

Sẽ thật xấu hổ nếu tôi nhầm lẫn, nhưng tôi vẫn quyết định gõ cửa một lần nữa. Ngay khi tôi đang giơ tay lên, tay nắm cửa bắt đầu di chuyển trước mắt tôi, và người xuất hiện sau cánh cửa mở ra là Oba-san, người đang mặc đồ ngủ bằng vải bông với một túi nước đá. Nhân tiện, bộ đồ ngủ bằng vải cotton có màu hồng và hình ảnh những chú gà con màu vàng trên đó.

Cuối cùng chúng tôi cũng hiểu rằng Oba-san, người đang mặc đồ ngủ bằng vải cotton, có vẻ hợp với sở thích của Hina, bị ốm ở nhà, như chúng tôi đã lo lắng.

"Dì đáng lẽ nên liên hệ với tụi cháu sớm hơn."

"Chỉ là một cơn sốt nhẹ thôi mà, không sao đâu. Các cháu không cần phải lo lắng như vậy"

Oba-san nói trong khi lên định sẽ gói đi chiếc nệm trên sàn nhà. Khi nhìn thấy điều đó, Sora-chan và Miu-chan lập tức chặn tay Oba-san từ hai bên.

"Oba-san, đừng quá sức. Thay vào đó, dì nên nằm xuống."

"Đúng vậy đó, Oba-san."

"Làm sao dì có thể nằm xuống khi đang có khách ở đây chứ?"

Mặc dù Oba-san nói với giọng điệu nghiêm khắc như thường lệ, một bệnh nhân mặc đồ ngủ bằng vải bông với hình ảnh những chú gà con nói ra những điều đó trông thật thiếu thuyết phục. Sora-chan và Miu-chan ngăn Oba-san một cách vừa mềm mỏng vừa bắt buộc.

"Làm ơn đừng quá lo lắng về điều này và nằm xuống đi ạ. Vì dì đang bị sốt, nên dì không thể cứ đứng dậy nhiều được."

"Một cơn cảm nhỏ như thế này có là gì đâu chứ....Oof!"

Hơi thở khàn khàn của Oba-san cho thấy thực tế là dì ấy vẫn bị sốt. Thấy Oba-san như vậy, Sora-chan và Miu-chan buộc phải dìu dì ấy vào giường mà không cần phải đắn đo thêm.

So với ngôi nhà mà chúng tôi sống trước đây, ngôi nhà này rộng hơn một phòng, trong khi nhà bếp chỉ cách biệt với phòng khách có 1 cửa kính. Có một căn phòng khác cách nhau bằng một cánh cửa giấy. Giờ có một tấm nệm trải ở chính giữa phòng khách, sự hiện diện của bốn người chúng tôi và Oba-san khiến nơi này dường như còn chật chội hơn.

"...Nếu dì mà biết tụi cháu đến, dì đã ngủ trong phòng ngủ rồi. Khi dì sống một mình, làm thế này thì sẽ gần nhà bếp hơn, vì vậy nó rất tiện lợi..."

Khi dì ấy nói trong một thái độ bối rối hơn thường ngày, cô dường như cảm thấy khá khó xử khi nói. Oba-san có lẽ cảm thấy rằng ngủ trong phòng khách trong một tấm nệm trông khá cẩu thả, nhưng sự tiện lợi là điều quan trọng nhất khi cơ thể một người ốm yếu, vì vậy dì ấy thực sự không cần phải thấy phiền.

"Oba-tan bị sốt à? Nóng?"

"Để cháu đi nấu cháo"

"Onee-chan, em cũng sẽ giúp"

Hai chị em kiên quyết đứng dậy. Tôi giao lại căn bếp cho họ và cho phép Hina ở bên cạnh tôi, xem xét tình trạng xung quanh Oba-san sau đó.Có một hộp nước đá bằng gối Oba-san, cùng với một chai nước nóng chứa trà và một cái cốc. Tuy nhiên, đánh giá từ trạng thái trống rỗng của hộp đá, Oba-san có lẽ đã nằm ở nhàcả một tuần nay.

"Dì có ăn uống đầy đủ không ạ?"

"Dì có ăn uống đàng hoàng, nên đừng lo lắng."

"Chúng ta đã có thể làm được điều gì đó nếu như dì đã đề cập điều này với chúng cháu sớm hơn"

"Nó chỉ là một vấn đề nhỏ nên không cần phải gọi chúng cháu làm gì".

Mặc dù Oba-san vẫn bướng bỉnh hơn bao giờ hết, so với ánh mắt thường thấy của dì ấy khi nhìn chúng tôi, dì ấy có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

"Dì thường bị ốm khi thời tiết thay đổi. Mặc dù lúc đầu sẽ rất mệt, thường chỉ là sốt nhẹ rồi hết ngay, nên dì sẽ trở nên tốt hơn chỉ bằng cách nằm xuống."

"Nhưng……!"

"Yuuta-san, so với dì, cháu nên suy nghĩ kĩ hơn về việc đưa bọn trẻ qua. Nếu dì bị cúm, thì rất có thể tụi nó cũng có thể bị nhiễm bệnh. Ít nhất thì cháu cũng phải cho tụi nó mang khẩu trang chứ."

Ah, tôi đã quá bất cẩn.

"Trời ạ..."

Oba-san thở dài trong tấm nệm của mình và có vẻ hơi thất vọng.Tuy nhiên, dì ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến sau đó.

"Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn các cháu vì đã lo lắng cho dì.

"Eh?"

"Mặc dù nó chỉ là một cơn cảm lạnh, nhưng khá là mệt mỏi khi không thể di chuyển do bị sốt.Thật vui khi có ai đó quan tâm đến mình vào lúc này."

"Sau chuyện này, hãy cứ liên lạc cho cháu nếu như dì gặp rắc rối, hãy để cháu giúp. Bên cạnh đó, chúng cháu cũng sống khá gần với dì mà...Ah , Oba-san, có ổn không khi dì không liên lạc với con dì?"

Chà, có lẽ tôi nên gọi họ là anh em họ của tôi.

"Không cần phải như vậy đâu, vì chúng nó hiện đang ở ngoài Nhật Bản"

"Họ đã đi nước ngoài? Họ đi nghỉ mát hay đi công tác?"

"Cả hai đều không chính xác. Tụi nó đang làm việc ở nước ngoài. Cả hai đứa con của dì hiện đang làm việc cho một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, và cuối cùng đã được gửi đến trụ sở ở nước ngoài. Tụi nó dường như khá bận rộn, và thậm chí có thể không quay lại sau mỗi hai năm."

Nghe thấy điều mà tôi chắc có lẽ sẽ không thể tự biết, đôi mắt tôi mở to ngạc nhiên.

"Sau cùng thì, họ đều lớn hơn cháu những mười tuổi... Có vẻ như cháu và tụi nó không có nhiều cơ hội gặp nhau nhỉ. Sau khi Yuri kết hôn, cả hai đều ở nước ngoài, ngay cả lễ cưới của hai đứa cũng được tổ chức ở nước ngoài, vì vậy dì là người duy nhất từ Nhật Bản đến dự"

Nhắc mới nhớ thì, cơ hội cho người thân của tôi và tôi gặp nhau chỉ là dịp kết hôn hoặc đám tang mà thôi.Khi tôi nghĩ về điều đó, việc có thể gặp Oba-san thường xuyên như thế này khiến tôi cảm thấy điều đó thật tuyệt vời.

Miu-chan và Sora-chan đang cố hết sức để nấu ăn trong một nhà bếp xa lạ. Mùi thơm phả ra từ bếp khiến tôi hiểu rằng họ không chỉ làm cháo.

"Ah! Trứng đã hết hạn rồi sao.."

"Nếu nó chỉ hết hạn trong một hoặc hai ngày thì không sao đâu".

"Không được đâu Oba-san, có thể sẽ ổn khi dì đang khỏe mạnh, nhưng chắc chắn sẽ không ổn chút nào khi dì đang ốm đau như thế này đâu."

Miu-chan nói mà không ngần ngại.

"Onee-chan, em sẽ đi mua trứng tươi ngay lập tức, hãy đợi em một lúc nhé."

"Trông cậy vào em đó, Miu."

Thấy Miu-chan, người định chạy ra ngoài như thế, tôi vội vàng ngăn em ấy lại.

"Nếu chỉ như vậy thì để anh đi cho."

"Mnn ~ Điều đó có ổn không?"

""Có gì phải lo lắng? Chỉ là mua vài quả trứng thôi mà."

"Ahaha! Đùa thôi! Nhân tiện chú đi mua đồ, cháu cũng có một số thứ khác cần mua. Oji-san, chú có thể mua chúng dọc đường được không?"

"Không vấn đề gì."

Miu-chan nhanh chóng viết ra một ghi chú với một nụ cười, và trong số đó là đồ uống thể thao, nước đóng chai, thuốc dinh dưỡng, thuốc cảm cúm và những thứ dường như là rau để ăn với cháo. Tôi có thể thấy kết quả của những gì Miu-chan đã học được khi Sora-chan bị ốm trước đó.

"Có thể sẽ hơi nặng. Xin lỗi vì điều đó, Oji-san"

"Chú đi đây"

Tôi ra ngoài trên tay cầm tờ giấy có ghi một lượng lớn đồ tạp hóa. Khi tôi trở về trong khi cầm một cái túi đầy, cháo đã vừa được hoàn thành Cùng lúc tôi mở cửa, mùi thơm phả vào mũi tôi.

"Ôi lạy trúa.... ngon thật đấy."

"Well, Oba-san đã dạy em trước đây rằng cháo sẽ chỉ ngon nếu bạn nấu nó bắt đầu từ cơm."

"Vậy là, em đã thành thục nó rồi. Cảm ơn."

"Ah, không có gì đâu."

"Oba-tan!Cố lên! Dì phải ăn thật nhiều đó!"

Oba-san, người đang ngồi trên tấm nệm của mình, dường như rất hài lòng với món cháo mà Sora-chan và Miu-chan đã làm, trong khi Hina và Mr.Bunny đang cổ vũ cho Oba-san.

"Cháu đã về. Có phải anh mua trứng về trễ quá không?"

"Em sẽ nấu cháo trứng sau món này, vì vậy nên không có trễ đâu, Onii-chan."

Nghe Sora-chan nói vậy, tôi đặt những quả trứng mà tôi vừa mua vào tủ lạnh. Chiếc tủ lạnh trông giống như đã trải qua một đợt làm sạch mùa xuân khổng lồ, vì hầu như không còn gì trong đó. Điều đó khiến tôi hoàn toàn hiểu rằng Oba-san không thể đi ra ngoài để mua bất cứ thứ gì khi cô ấy bị ốm.

Khi tôi thấy Oba-san gần như đã ăn xong món cháo của dì ấy, tôi đã mở quả đào đóng hộp mà tôi đã mua.

File:Papakiki v03 207.jpg

Đó sẽ là một bữa ăn bệnh nhân truyền thống. Oba-san có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng dì ấy vẫn bắt đầu ăn trong sự hài lòng sau khi lấy lon đào trong xi-rô ngọt.

"Oi-tan! Hina cũng muốn!"

Và tất nhiên, yêu cầu của Hina đã nằm trong tính toán của tôi, vì vậy tôi đã mua hai cái.Sau khi mở lon đào cho Hina, Sora-chan và Miu-chan, một mùi thơm ngọt ngào tỏa ra trong phòng.

"Nấu ăn chỉ có thể được tính là hoàn thành sau khi làm sạch xong."

Đó là giáo lý nghiêm khắc của Oba-san. Căn bếp nhỏ dường như khá chật chội vì không chỉ Sora-chan và Miu-chan, mà ngay cả Hina cũng đi qua để nhìn. Mặc dù tôi nói rằng tôi muốn giúp đỡ, tôi đã bị đuổi ra vì căn phòng đã đầy.Thấy mọi người nỗ lực, Oba-san đột nhiên lên tiếng:

"Tụi cháu có ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà này quá nhỏ và tồi tàn không?"

"Eh?T- Tại sao chúng cháu lại nghĩ thế chứ?

"Cháu không cần phải giữ kẽ đâu. Rốt cuộc, đây vẫn là một căn hộ nhỏ và tồi tàn. Các cháu cũng biết rằng chồng dì đã qua đời không lâu trước bố mẹ các cháu, phải không? Lần đó, con út của dì cũng là một sinh viên đại học, vì vậy đó là thời điểm cần tiền về nhiều mặt. Đó là lý do tại sao dì vội vàng chuyển đến ngôi nhà này, nơi tiền thuê rẻ nhất, và dì đã sống ở đây kể từ đó."

Oba-san nói trong hồi ức.

"Thời gian đó, nếu dì có thêm một chút can đảm, có lẽ dì đã có thể cưu mang cháu và chị cháu. Nhìn thấy cháu bây giờ làm cho dì cảm thấy rằng mọi thứ có thể đã khác nếu dì làm việc chăm chỉ hơn vào lúc đó."

"Dì nghĩ rằng tất cả là nhờ vào những nỗ lực tuyệt vời của cháu khi muốn bảo vệ ba chị em để tụi nó có thể sống cùng nhau đến tận bây giờ. Mặc dù cháu thường nghe người ta nói 'Có chí thì nên', nhưng việc đưa nó vào thực tế là khá khó khăn."

Oba-san nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng. Đột nhiên, nụ cười của cô ấy trùng với nụ cười của chị gái tôi trong tâm trí tôi.Mặc dù khuôn mặt của họ không giống, nhưng vì lý do nào đó, tôi chỉ cảm thấy như nụ cười trên khuôn mặt của Oba-san, trông cực kỳ giống với Nee-san.

Tôi nghĩ về nó một hồi và gật đầu.

- Đúng đó, Hina. Oi-tan cũng hi vọng là Oba-san sẽ sớm khỏe lại để có thể ghé thăm nhà chúng ta.

Trong quá khứ, tôi cũng hiểu rằng lí do mà Oba-san quát mắng chúng tôi chính là vì muốn tốt cho chúng tôi, thế nhưng khi mà còn đang ở cái đọ tuổi còn bồng bột thì tôi đâu có dễ gì mà chối bỏ đi cái cảm giác tự ái của bản thân khi đó. Thế nhưng, cái cảm giác mà Oba-san mang đến cho tôi ngày hôm đó lại hoàn toàn khác, và tôi cũng không có ý muốn nói rằng khi Oba-san nằm trên giường thì toàn bộ năng lượng của bác ấy như bị rút cạn…

- Sau tất cả thì… chúng ta là một gia đình mà.

Những lời ấy bật ra từ miệng tôi lúc nào không hay

- Em cũng rất yêu mến Oba-san.

Sora-chan nói vậy với một nụ cười trên môi.

- Khi Yuri-san vẫn còn ở bên em, em chưa bao giờ giúp mẹ trong việc bếp núc… Vậy nên… em có thể thấy được hình bóng của mẹ khi Oba-san đang dạy em nấu ăn… Em thích điều đó.

- Phải… đó là … một cảm giác hoài niệm đến kì lạ.

Miu-chan gật đầu tán thành. Tôi đoán là tôi cũng có thể hiểu được phần nào cảm xúc của bọn trẻ lúc này. Oba-san thực sự khiến tôi nhớ lại sự hiện diện của Nee-san trước đây.

Có thể vì đang cảm thấy chán mà bỗng dung Hina cũng bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.

- Hina cũng muốn học nấu ăn!

- Chả phải bây giờ vẫn còn là hơi sớm với em sao?

- Hina muốn cow~ Với lại, khi Papa và Mama trở về, Hina sẽ nấu cho 2 người những món thật là ngon~

Tôi không khỏi cảm thấy nghẹn lời. Và khi mà tôi còn đang chưa biết nên trả lời em ấy thế nào cho phải thì Miu-chan đã giữ tay Hina trong một sự phấn khích.

- Hina, em không định để cho bọn chị ăn cùng sao? Như thế là ích kỉ quá đấy~

- Em sẽ cho mọi người cùng ăn mà!

- Nn! Như vậy thì thật tuyệt làm sao~

- Mọi thứ sẽ rất tuyệt vời~

Hina ôm trầm lấy chân của Miu-chan và bắt đầu bắt chước theo giọng nói của em ấy.

- Dừng lại đi nào! Em khiến chị không di chuyển được.

Miu-chan nói trong khi vẫn đang nắm tay Hina, bước đi với một tư thế giống kiểu nửa chạy nửa đi bộ.

- Oji-san! Onee-chan! Bọn em sẽ bỏ lại hai người phía sau nếu hai người không nhanh chân lên!

Sau khi nói vậy, Miu-chan quay đầu về phía chúng tôi và nở một nụ cười rạng rỡ.

- Nhưng có lẽ Onee-chan thích như vậy hơn, có phải không?

- M- Miu!

- Ahaha! Em chỉ đùa thôi~

Miu-chan có vẻ như đã nói với Sora-chan điều gì đó mà chỉ có 2 đứa mới có thể hiểu được, và từ đánh giá của tôi về tình huống hiện tại thì, nhiều khả năng là Miu-chan sẽ chạy thẳng ra nhà ga với Hina mà không đợi chúng tôi.

- Ngh! Đợi chút đã! Miu!

- Nhanh lên và đuổi theo đi!

- Nhanh lên và đuổi theo đi~

Trong khi còn đang bị thúc giục bởi Miu-chan và Hina, chúng tôi chạy ra nhà ga như thể đang chơi đuổi bắt vậy.

Không lâu sau, vấn đề xoay quanh chuyện Sora-chan không muốn để chúng tôi đến buổi hòa nhạc đêm Giáng Sinh đã được giải quyết chỉ trong nháy mắt nhờ sự can thiệp của Oba-san sau khi bác ấy khỏe lại.

- Buổi hòa nhạc đem Giáng Sinh ư? Vậy thì chắc chắn tất cả chúng ta sẽ đến xem rồi.

- …O- Oba-san…

Oba-san nói với một nụ cười trong khi còn đang nhâm nhi tách trà trên ghế sofa với tạp dề vẫn đang mặc trên người.

- Như vậy được chứ? Sora-san.

- Ngh~!

Sora-chan, lúc này cũng đang mặc tạp dề, giữ chặt tà váy trong khi khuôn mặt thì đã đỏ bừng.

Có vẻ như Sora-chan, người mà chúng tôi không thể thuyết phục được, đã không thể kháng cự lại đề nghị của Oba-san.

- Bác rất mong chờ được xem cháu hát đấy. Nhân tiện nói luôn, bác không hiểu là tại sao lại có một dấu khoanh tròn màu đỏ vào ngày Giáng Sinh ở trên lịch nhỉ…

- N- Ngggh… Thôi được rồi…

Trông thấy một Sora với khuôn mặt đã đỏ đến mang tai gật đầu, Oba-san nở một nụ cười mãn nguyện. Mặc dù Sora-chan cảm thấy xấu hổ khi để cho chúng tôi xem em ấy hát ở trên sân khấu, thế nhưng em ấy lại có vẻ vui khi mà tất cả chúng tôi đều rất háo hức đi xem em ấy hát.

- Oba-san, chúng ta sẽ rất bận rộn vào đêm Giáng Sinh. Đưa Hina đến nhà trẻ vào hôm đó, xong sau đó lại còn phải đến buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Hợp Xướng nữa chứ.

- Hôm đó bác được nghỉ, vậy nên sẽ không có vấn đề gì… À, nhân tiện mà nói, các cháu định làm món gì cho hộp bento Giáng Sinh của Hina vậy?

Với một nụ cười mà nếu ai đó nhìn vào đều sẽ miêu tả là “tinh quái”, Oba-san lần lượt nhìn Sora-chan rồi đến tôi.

Phải rồi, vẫn còn chuyện về hộp bento nữa.

Không khi lúc này ngày một trở nên căng thẳng. Bởi vì Oba-san bị ốm ngay trước khi chúng tôi chuẩn bị cho hộp bento vậy nên chúng tôi đã hoàn toàn quên béng mất chuyện này.

- Cháu đang làm.

- Còn cháu thì mới tìm ra được món phù hợp và chuẩn bị đi làm ngay đây.

Sora-chan và tôi nói đồng thanh với nhau. Tôi hoàn toàn không nghĩ ra được một câu trả lời nào khác xoay quanh vấn đề này cả.

- Có vẻ như… mấy đứa tỏ ra khá cứng đầu về chuyện này nhỉ

Oba-san lấy ngón tay xoa xoa 2 bên thái dương, một động tác như thể hiện rằng bác ấy đang đau đầu vậy.

- Yuuta-san, tại sao cháu lại muốn làm bento cho Hina đến vậy?

- …N-Ngh~

Ngay cả khi tôi có phải trả lời, đó cũng sẽ là một câu hỏi mà tôi không dễ gì để trả lời trước mặt 3 chị em cả.

- Bởi vì cháu là người bảo hộ của bọn trẻ. Chẳng phải đã có một thời gian cháu còn không nhận thức được rõ trách nhiệm ấy cho đến khi Sora-chan đã bị ốm chỉ vì phải lo toan quá nhiều việc khi cháu đi vắng sao? Vậy nên đó là lí do mà…

- Sheesh! Onii-chan! Anh vẫn còn để tâm đến chuyện đó sao!? Anh không cần phải suy nghĩ về nó nhiều đến vậy đâu!

Sora-chan lườm tôi với một vẻ mặt không hài lòng.

- Em đã nói là em sẽ cố gắng hết sức, chả phải như vậy là ổn rồi sao!

-Nhưng em vẫn còn phần solo trong buổi trình diễn của clb Hợp Xướng, và em thậm chí còn không cho anh xem điểm số kiểm tra ở trường nữa.

- Đ- Đ – Điểm số của em vẫn rất ổn! Em cảm thấy vui vì đã được vào học ở ngôi trường mà mình mong muốn.

Sora-chan hét toáng lên với một chút giật mình.

- Em vẫn đến tập luyện đầy đủ vào buổi sáng ở phòng sinh hoạt của clb, và Shiori-chan còn giúp đỡ em sau giờ học nữa…

- Nhưng mà….

- Không có nhưng nhị gì hết! Onii-chan đại ngốc ! Em đã bảo là em muốn làm màm!

Tôi rót cục không thể hiểu Sora-chan đang muốn nói điều gì nữa.

- Thế nhưng chả phải em đã suy nghĩ nhiều về chuyện này đến mức lăn ra ốm sau! Nếu như điều tương tự lặp lại, anh sẽ chẳng còn mặt mũi nào đế đối mặt với Nee-san và Nii-san nữa! Hơn nữa, nếu em dùng khoảng thời gian trước khi đi tập hát để làm bento thì em thậm chí sẽ chẳng còn thời gian để ngủ nữa!

Thấy đó, dù mọi người còn nhìn nhận vấn đề này như thế nào thì rõ ràng tôi cũng có cái lí riêng của mình trong cuộc tranh cãi này. Thế nhưng, Sora-chan thì lại không tài nào chấp nhận lí luận của tôi, còn Miu-chan thì chỉ biết đứng một bên và nhún vai tỏ vẻ bất lực. Có vẻ như tôi vẫn chưa đi vào luận điểm chính để có thể thuyết phục được em ấy thì phải

- Ah, bác hiểu rồi.

Oba-san chậm rãi gật đầu, và có vẻ như bác ấy cũng đã hiểu được tình huống hiện tại của chúng tôi.

- Bác đã hiểu được lập luận của từng đứa. Nói cho cùng thì, mỗi đứa đều đưa ra được những lí lẽ của riêng mình.

Chúng tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc khẽ rung vai.

- Hina-san, cháu muốn ăn bento do ai làm hơn?

Bỗng nhiên được hỏi một câu hỏi như vậy đã khiến Hina, lúc này còn đang chơi với ngài Thỏ Bông, không khỏi giật mình.

- Bento? Bento Giáng Sinh sao?

- Hina, Hina! Em muốn ăn bento do Oji-san làm, đúng không?

- Hina, Onee-chan sẽ làm cho em một hộp bento thật ngon.

Hina suy nghĩ một hồi rồi đưa ra câu trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

- Mama! Hina muốn ăn bento do Mama làm!

-… Hina-san, cái này…

Khuôn mặt của Oba-san lúc này trông như thế, bác ấy hối hận vì đã lỡ hỏi một câu không nên hỏi.

Mặc dù chúng tôi hoàn toàn có thể trả lời em ấy một cách thành thực, nhưng đơn giản là chúng tôi không thể làm thế.

Cho đến bây giờ, Hina vẫn chưa thể đối diện được với sự thật rằng cha mẹ em ấy đã không còn, và điều mà chúng tôi trăn trở là không biết đến bao giờ chúng tôi mới có thể để cho em ấy biết được sự thật này.

- Hina à, về chuyện này…

Khi mà mọi người còn đang bối rối không biết phải trả lời em ấy như thế nào thì, tôi đã tiến lên trước và lắc nhẹ vai Hina trong khi nói:

- Vậy em muốn bento do Mama làm à… Oi-tan hiểu rồi. Thế nhưng điều đó khó có thể mà thực hiện được, bởi Mama nói rằng Mama đang rất bận và không thể về nhà vào dịp Giáng Sinh được.

- Uuu… Oi-tan… thật vậy sao…

Trông thấy vẻ mặt buồn bã của Hina, tôi liền nhấc bổng em ấy lên.

-… Bác xin lỗi, Yuuta-san.

- Không, mọi chuyện vẫn ổn mà. Xin bác đừng bận tâm.

Tôi nói với Oba-san bằng một nụ cười. Có lẽ hôm nay, chúng ta nên gác chuyện về hộp bento lại.

Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ bước vào căn phòng khách tối om sau khi đã đưa Hina đi ngủ, và lật giờ cuốn album.

Tôi nhìn vào những bức ảnh có chụp cả 3 chị em và Nee-san, và nghĩ rằng liệu trong số đó có bức ảnh nào chụp hình bento hay không.

Sẽ thật tuyệt nếu như tôi có thể tìm ra manh mối để đem lại niềm vui cho Hina, dù chỉ là một niềm vui nhỏ bé… Đó là những gì mà tôi nghĩ lúc này.

-… Chú cảm thấy khó ngủ à?

Người vừa bước vào phòng khách với những bước chân rón rén chính là Miu-chan.

- Nn~ cũng tại anh còn rất nhiều báo cáo phải hoàn thành vậy nên đêm nay anh chưa thể đi ngủ sớm được.

- Fufu! Nói dối.

Bằng một động tác thuần thục, Miu-chan hất nhẹ mái tóc vàng của em ấy và ngồi xuống cạnh tôi.

- Về chuyện hộp bento, cháu xin lỗi vì Onee-chan đã không chịu nhường cho chú…

- Ế? K- Không, thực ra em không cần phải bận tâm về chuyện này đâu, thế nhưng… anh vẫn băn khoăn, là tại sao con bé lại kiên quyết đến vậy cơ chứ?

- Có lẽ là cháu biết lí do, thế nhưng… đó là một lí do mà cháu nghĩ là mình không nên nói ra.

- Tại sao chứ…

Khi mà tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện thì, tôi thực sự gặp khó trong việc nên quyết định mình cần phải làm gì. Đúng vào lúc đó, Miu-chan khẽ hạ thấp đầu xuống.

- Oji-san, cháu có thể tựa vào đây một chút được không?

- Ế?

Khi mà tôi còn chưa kịp trả lời Miu-chan đã khẽ tựa đầu lên vai tôi.

- M- M- M- Miu-chan?

- … Nhiều lúc, cháu cảm thấy Hina thật hạnh phúc khi mà em ấy được nhiều người yêu mến và quan tâm đến vậy.

- Ế? N- Nhưng anh cũng quan tâm rất nhiều đến Miu-chan mà, em biết không?!

- Hehe! Cháu biết. Cháu không có ý đó.

Sauk hi nói vậy, Miu-chan dang tay ra và bắt đầu lật mở từng trang của cuốn album trên đùi tôi.

- Có thật nhiều những kí ức đẹp đẽ như vậy… và còn rất yêu qúy mẹ của mình nữa, Hina chắc hẳn cảm thấy rất vui.

Tôi không thể trông thấy rõ biểu cảm của Miu-chan trong màn đêm này. Vào khoảnh khắc đó, em ấy có thể đã khóc cũng nên.

- Mặc dù đó là những kí ức khi mà em còn chưa đến 3 tuổi, nhưng em băn khoăn không hiểu vì sao mình lại không nhớ gì cả.

Giọng nói chan chứa đầy sự cô đơn ấy khiến trái tim tôi không khỏi bồi hồi.

- Mẹ ruột của em đã bỏ đi khi mà em mới 3 tuổi, và sau đó… chúng em đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau. Thế nhưng, em lại không cảm thấy quá cô đơn. Dù sao thì, em cũng không nhớ bất cứ kỉ niệm nào mà mình đã từng có với mẹ cả.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu lú do mà Miu-chan không có bất cứ tấm ảnh nào chụp lễ Shichi-Go-San lúc 3 tuổi của em ấy.

Thế nhưng, khoảnh khắc đó, tôi cũng không biết mình nên nói gì để có thể khiến em ấy vui hơn…

Ngày hôm sau, sau khi đã tiễn 3 đứa đi học như thường lệ, tôi gọi điện cho Oba-san.

- Có một chuyện mà cháu cần phải hỏi bác, Oba-san. Cháu muốn làm lại món bento mà Nee-san đã từng làm trước đây cho Hina.

Đưa ra đề nghị ấy là quyết định cuối cùng của tôi sau cả 1 đêm dài suy ngẫm. Cuối cùng thì tôi đã hiểu mình cần phải một món bento như thế nào cho Hina

Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!

bandicam2018-06-1820-43-18-775.jpg