Chaper 1 – Ngày Shichi-Go-San
Tờ giấy được đặt trên bàn, không giồng như những tờ báo cáo như ở trường của tôi, nhưng lại có những danh mục được đánh dấu đầy màu sắc; và người đang lật qua lật lại mấy trang giấy đó là Sora-chan, Hina và tôi.
“Hmm…… “
“Umm–m …”
Tiếng thở dài trong vô thức của Sora-chan và tôi như bị cuốn theo chiều gió ra ngoài khung cửa đang mở kia; và trong khi đang nằm trong vòng tay tôi, Hina ngẩng lên nhìn tôi ngơ ngác.
Đã vào tháng mười một, gió ngoài trời đã dần trở nên lạnh hơn. Và thực sự là gió hôm nay đã trở nên mạnh hơn rồi, trông tờ giấy kia cứ phất phơ trên bàn là đủ biết, giờ đã trỏ thành một rắc rối lớn cho chúng tôi.
Tôi thì ước có thể đóng cánh cửa ngay khi có thể, nhưng Miu-chan, người hôm nay phụ trách việc dọn nhà, lại quyết định để gió vào nhà cho thông thoáng, nên thành ra chúng tôi phải giữ cho mấy cánh cửa mở cho đến khi con bé quay về.
Nhưng, tiếng thở dài của chúng tôi không liên quan gì đến mấy cái thời tiết lạnh đó.
“Hmm… Khó thật đó.”
Nhìn tờ giấy trên bàn, rồi tôi lại khẽ thở dài lần nữa.
“Oi-tan. Nó không đáng~ yêu ư!”
Đang ngồi vào lòng tôi là một cô bé tươi tắn, mái tóc đen khá giống mẹ được cột lại sau đầu, và hơn hết, đôi mắt to, long lanh đang nhìn tôi. Phải, một thiếu nữ tuyệt đẹp… Không, một cô bé đáng yêu.
( I know what you think… )
“Oi, Hina. Em thích những bộ như thế này hả?”
“Mnn! Nó trông giống một quả dâu tây ngon lành!”
“Không không. Chẳng ai chọn quần áo như thế này cả.”
Chồng sách được chất đống trên bàn kia là tài liệu về mấy bộ kimono có thể thuê.
Và lí do cho việc này, nói cho dễ hiểu thì là vì chuẩn bị cho ngày Shichi – Go – San, và đương nhiên là nó sắp đến rồi.
Mặc dù tôi nghĩ mọi người nên biết Shichi – Go – San là cái gì, nhưng nếu các bạn cần tôi giải thích thì nó khá giống một lễ hội, như để kỉ niệm sự lớn lên của trẻ bằng việc thể hiện sự biết ơn đến thần linh, đến đền cảm tạ và cầu chúc bình an.
Vì nó được tổ chức vào mười lăm tháng mười một hàng năm, cho các bé trai lên ba hoặc năm tuổi, và đối với bé gái là ba hoặc bảy tuổi, nên mới được gọi là ‘Shichi–Go–San’. Và giờ Hina vừa lên ba tuổi, nên đây là năm đầu tiên tổ chức buổi lễ cho con bé.
“Uuu~ Điều này thực sự không nên! Chẳng ổn tí gì cả!”
Vừa đập mạnh xuống bàn, rồi rướn người lên phía trước mà nói, là cô cháu gái khác của tôi – Takanashi Sora.
“Sau cùng thì, chẳng phải đây là lần đầu Hina làm lễ Shichi – Go – San sao!? Dù quần áo thì chỉ để lúc chụp ảnh thôi, nhưng dùng đồ thuê thì chẳng hay gì cả, chúng ta cần một bộ đồ đặc biệt cho Hina! Mà bên cạnh đó, không phải là chúng ta không có tiền phải không?”
Cô bé với mái tóc nâu được cột lại với rải ruy-băng màu xanh dương không hiểu sao lại vô cùng hợp đó tuyên bố một cách chắc nịch như vậy trong khi vỗ vỗ vào cái bảng danh mục. Vì lí do nào đó, dải ruy-băng đề chừa ra một sợi tóc dựng đứng lên trông như cái ăng-ten vậy; nhưng ngoài điều đó ra, con bé là một cô gái không có khuyết điểm gì cả.
Nhưng mà, theo Sora-chan, thì cái kiểu tóc kia bắt buộc phải có cái ăng-ten đó (nó gọi là ahoge, rõ ràng là vậy…) thì mới đúng kiểu. Thật sự, mấy cái tiêu chuẩn làm đẹp của học sinh trung học thật không thể giải thích được.
Mặc dù vậy, dù cô bé vui tươi đang ở trước mắt tôi đây thực sự sống rất nội tâm, đến nỗi khó mà giao tiếp bình thường với các cậu trai ở ngoài kia, em ấy lại trông rất mạnh mẽ theo một cách bí ẩn nào đó trước mắt tôi. Phải chăng, tôi đây, với tư cách là trụ cột gia đình hiện tại, lại là một người đáng tin cậy sao?
Nói một cách hợp lí thì, tôi, như một người bảo hộ của bọn trẻ, thì sẽ thở dài, rồi thấy thật tồi tệ vì lại là người khiến chúng lo lắng; nhưng bị đôi mắt to tròn đáng yêu của Sora-chan nhìn chằm chằm như vậy thì chẳng còn hơi đâu mà thở dài cả, khuôn mặt tôi giờ thấy hơi nóng nóng thế nào đó.
“Sao giờ đây? Onii-chan?”
Dù tôi không chắc nếu Sora-chan có chú ý tới cái phản ứng (khá là) ngại ngùng của tôi hay không, nhưng rõ ràng thái độ thúc giục tôi đưa ra quyết định của em ấy là hoàn toàn hợp lí.
Cái giai đoạn quan trọng trong cuộc sống của cô công chúa nhỏ bé của chúng tôi sẽ dùng đồ cho thuê?
Dù với chúng tôi, những người đã phải làm việc rất chăm chỉ mà không có sự chăm sóc của cha mẹ, thì đây thực sự là một số tiền đáng lưu tâm đấy. Lễ Shichi-Go-San của Hina thì thực sự là một dịp rất quan trọng, bởi chỉ có hai cơ hội trải nghiệm nó trong cả đời người… Rồi, tôi biết là mình có hơi phóng đại chút khi nói vậy mà.
“Điều đó….. Cũng đúng thôi! Có ổn không nếu chúng ta dành ra chút tiền nhỉ?”
Dù có khá là khó khăn khi xét đến thời gian còn lại hay vấn đề tài chính của chúng tôi, nếu chúng tôi mua đồ may sẵn thì…
“Đúng đúng. Bộ kimono của Hina nên là màu xanh với những họa tiết hình gợn sóng, và chắc chắn những bộ cho thuê không thể nào có được màu sắc như vậy! Hãy mua một bộ đồ phù hợp với Hina!”
Đợi chút nào, Sora-chan. Anh nghĩ có điều mà anh không thể theo ý em được đâu.
( Đoán xem là gì nào? )
Một bộ kimono màu xanh với họa tiết hình gợn sóng……?
“…… Đợi chút đã nào, màu phù hợp với Hina, nên là mà hồng chứ?”
“Cái……?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Từ ánh mắt kia, tôi có thể nghe thấy những lời kiểu như ‘Anh vừa phun ra mấy lời vô~ nghĩa gì vậy hả’
“Màu phù hợp với Hina là màu hồng, đương nhiên là vậy.”
“Là một cô gái nên, đương nhiên, bộ đồ của con bé sẽ là màu hồng.”
( Rồi ok, ok! Bạn nữ nào có đọc thì cmt xem thích màu gì cho thằng Yuuta này ‘sáng mắt’ ra nào… )
Nghe những lời tôi nói, Sora-chan trả đũa:
“Cho rằng mọi thứ một cô gái dùng là màu hồng hay đỏ thì quả là lỗi thời rồi!”
“Uuu… Nhưng! Dù Hina có trông ổn với bất cứ màu gì đi nữa, thì chắc chắn màu hồng là đẹp và hợp nhất!”
“Đương nhiên, em nghĩ Hina thì hợp với màu gì cũng được, nhưng chắc chắn, xanh dương vẫn là tuyệt nhất!”
“Không! Hồng!”
“Xanh dương!”
Sora-chan và tôi lườm nhau, với Hina đang ngồi giữa.
Đây đúng ra là lúc tôi nên kiệm lời, như một người đàn ông, và cũng như một người lớn nữa.
Tuy nhiên, như là người bảo hộ của Hina, cũng như papa của con bé nữa, tôi sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng đâu. ( Etou… What? )
“Hina, Hina. Em thích màu xanh dương đúng không? Em thích kem soda phải không?”
“Hmm! Hina thích hem~!”
“Ah! Đó rõ ràng là chơi xấu!”
Sora-chan ác độc đang giăng bẫy Hina! ( Trí tưởng tượng thật phong phú… )
“Hina! Em còn nhớ hôm trước chứ? Sữa với trái dâu tây đó. Em rất thích phải không? Sữa sau đó có màu hồng đó!” ( Ai đó ác độc kìa… )
“Mnn! Nó cũng ngon~”
Có thể do nhớ lại mùi vị của mấy món đó, Hina nở nụ cười rạng rỡ; và dù có ít nước miếng đang chảy ra ngoài kia kìa, nhưng thôi, tôi sẽ coi như mình chưa thấy gì cả.
“Onii-chan! Đó là chơi xấu!”
“Em đang nói gì vậy? Chẳng phải em là trò tiểu xảo này trước sao?”
Và chúng tôi lại lườm nhau.
“Onee-chan, chị xong chưa?”
Miu-chan, vừa xuất hiện ở trước cửa phòng khách, nhìn chúng tôi trong sự hồ nghi.
Từ việc vẫn còn cầm cái máy hút bụi, dường như con bé vừa dọn dẹp tầng trên.
Sau bài học lần trước, việc nhà giờ là luân phiên, và hôm nay là phiên Miu-chan dọn dẹp.
Em ấy đã đóng mấy cái cửa sổ trước đó, nên có vẻ không khí trong nhà sẽ được làm sạch lần nữa, vì công việc dọn dẹp đã được hoàn thành. ( Bản thân thằng Trans cũng không hiểu mình dịch cái kiểu gì ra câu tối nghĩ vậy? ) Cảm thấy thật nhẹ nhõm vì không phải chịu luồng gió lạnh đó nữa. Thật cảm ơn Miu-chan vì sự chăm chỉ của em ấy.
Một cô bé tóc vàng, vóc dáng nhỏ nhắn như thể bước ra từ trong mơ đang đứng trước mắt tôi đây, là người chị thứ của gia đình – Takanashi Miu.
Có nhiều tin đồn rằng có cả một câu lạc bộ những người hâm mộ em ấy. Dù sao thì, với ngoại hình trông như một idol như thế thì điều đó có lẽ cũng là lẽ thường mà thôi.
Bạn thấy đó, các em ấy đều là những mĩ thiếu nữ (và một bé gái) với những nét lôi cuốn khác nhau, nhưng điểm chung chắc chắn vẫn là thu hút sự chú ý của mọi người. Ba chị em nhà Takanashi phải nói là rất nổi tiếng ở khu này.
Còn tôi ( trans: sao từ chuyện gì xoay sang chú thế?) – Segawa Yuuta, người có thể gọi là cậu của ba chị em tuyệt sắc đó. (trans: xin lỗi vì nói hơi nhiều, nhưng chỗ này ai thấy tên Yuuta đang nói với vẻ có gì đó hãnh diện không???)
Dù cả ba chị em đều rất nổi bật, nhưng không may thay, tôi không được như vậy.
Đang học ở một trường đại học bình thường ở đâu đó trong Tokyo, ăn mặc đơn giản, nét mặt bình thường, và cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt cả. (Đến đây lại thấy hơi tội tội anh main…)
Thì, cũng chẳng khác được. Dù là cháu gái tôi, nhưng Sora-chan và Miu-chan không cùng huyết thống với tôi, và chỉ có Hina là cháu ruột của tôi thôi.
Tuy nhiên, chắc chắn rằng, chúng là gia đình của tôi, là những đứa con gái của tôi, mà tôi đây, Segawa Yuuta, cần phải bảo vệ và trân trọng.
“Đến đúng lúc lắm, Miu. E cũng nên nói vài lời đi. Bộ kimono của Hina nên là màu xanh dương với những họa tiết hình gợn sóng đúng không?”
“Không, chúng ta nên chọn màu hồng.”
Nhìn chúng tôi lại lườm nhau như vậy, Miu-chan khẽ nhún vai.
“Oji-san, nghiêm túc chút đi, và làm ơn bình tĩnh lại đã nào. Và cũng vậy, Onee-chan. Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là sẽ thuê một bộ kimono sao? Hina sẽ lớn rất nhanh, nên chẳng thể mặc lâu dài được dù chúng ta có mua một bộ rộng hơn một chút.”
Miu-chan nói có lí. Những lời đó khiến chúng tôi thấy mình đã hơi quá khích rồi.
Trong sự kiện lễ hội trường lần trước, chúng tôi đã quá chú tâm, đến nỗi quên luôn lễ Shichi-Go-San của Hina. Thành thử việc chuẩn bị mới chỉ bắt đầu từ ngày hôm kia. Nhưng dù vậy đi nữa, sẽ rất đáng tiếc khi để sự kiện chỉ xảy ra có hai lần trong cả đời người trôi qua một cách cẩu thả như vậy; cho nên, tôi, và Sora-chan, cùng nhiều người khác nữa, đang điên cuồng chuẩn bị đây.
Nhưng, phần trang phục truyền thống dùng trong ngày lễ, cũng là phần quan trọng nhất, lại chưa đâu vào đâu cả.
Tôi cũng đã nghĩ Sora-chan và Miu-chan đã từng tham gia lễ Shichi-Go-San trước đó rồi, nhưng sau khi tìm kiếm trong cả đống quần áo, cũng như đồ cosplay giấu trong tủ Nee-san, thì tôi cũng chẳng tìm ra bộ kimono nào phù hợp cả.
Mới ba tuổi thôi nên em ấy chắc chắn sẽ lớn rất nhanh; vậy nên, thậm chí nếu bây giờ chúng tôi có mua một bộ kimono cho em ấy, thì cũng rất khó để chắc rằng em ấy có thể mặc bộ này vào lễ Shichi-Go-San lần sau, và sau cùng, chúng tôi thấy phù hợp hơn là nên đi thuê một bộ. Cả Sora-chan và những người khác có lẽ cũng đã làm vậy trong dịp này.
“Đúng vậy đó. Và, Hina cũng sẽ nhanh cao hơn bay giờ thôi mà.”
“Thật hông? Hina nhớn hơn?”
Hina hơi nghiêng đầu hỏi.
“Không phải chúng ta đã đo chiều cao trước đó rồi sao? Nhìn cái cột đằng kia xem!”
Sora-chan chỉ vào góc phòng khách. Ngày tháng được ghi chi tiết trên đó bằng bút chì, và nó đánh dấu chiều cao của Hina trên đó. Không ngạc nhiên lắm, nhưng Hina đã cao thêm tận 3cm chỉ từ mùa xuân tới giờ.
“Hina muốn được cao như Onee-tan!”
“Mnn, mnn… Em chắc chắn sẽ cao như vậy thôi.”
Sora-chan vừa xoa nhẹ đầu em ấy vừa nói vậy khiến Hina có chút ngượng ngùng thì phải.
Mà nói mới nhớ, Hina trông rất giống Nee-san; nếu phải nói thì như thể hai hạt đậu trong cùng một quả vậy, với tư cách là một người em, cũng như một người chú.
Khi Hina lớn lên, em ấy có thể trông sẽ rất xinh đẹp như Nee-san vậy.
Đương nhiên, thật đáng để mong đợi như vậy, nhưng bởi vai trò của tôi bây giờ như là một người cha dượng, nên có lẽ nó cũng là một vấn đề đáng lo ngại.
Lấy ví dụ, khi Hina đến tuổi vào cao trung, chắc chắn sẽ có ý đồ xấu xa nào đó xuất hiện trong tim mấy bạn nam/tên đàn ông xung quanh.
Nhận được một bức thư trong tủ đồ, được mời lên sân thượng, hay ra sau khu lớp học, hay dưới một cái cây huyền (cmn) thoại nào đó…
Và sau đó…… Đúng vậy. Một lời tỏ tình.
Và, và…… Dù tôi không có sẵn sàng để mà nghĩ đến những điều có thể xảy ra sau đó, nhưng nếu là một tên con trai đi cùng Hina vào lúc đó…… Chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi thấy tân can mình bị đâm vô số nhát vậy. ( Daughter –con??? )
Và nếu một đứa tự dưng đến đứng trước mặt tôi mà nhận mình là bạn trai của Hina, tôi không dám tự tin nói rằng mình có thể giữa được mấy cái như là đạo đức xã hội hay hình ảnh gì đó đâu…
“Khi Hina lớn lên, em ấy chắc chắn sẽ trở thành một người xinh đẹp như Yuri-san. Thật tuyệt vời, Oji-san.”
Tôi không chắc Miu-chan có phải đã đọc được suy nghĩ của tôi hay không, nhưng giờ em ấy đang cười rất tươi.
“Không! Không được! Hina không được có bạn trai!” (???)
“Oji-san, điều vô nghĩ gì mà chú đang………?”
“Hina! Em không cần tìm bạn trai hay cái gì đó tương tự như vậy. Hãy hứa với Oi-tan nha?”
“Bạn tai (boyfan) là cái gì ạ?”
Với đôi mắt mở lớn, Hina bối rối hỏi tôi.
Nếu có thể, tôi muốn em ấy cứ mãi trong trắng đáng yêu thế này.
“Nó cũng gần giuống với việc Oji-san gần đây đang ngày càng trở nên giống cha hơn ấy.”
“Uuu……”
Em ấy chạm đúng chỗ đau rồi.
Nửa năm trước, Nee-san và Nii-san, Shingo-san ……đã mất trong một vụ tai nạn máy bay.
Cũng không cần nói thêm, Shingo-san là cha của cả ba đứa.
Đối diện với tìm yêu mà anh ấy dành cho ba đứa con gái, đến cả tôi cũng phải bại dưới chân anh ấy.
Em hiểu cảm xúc lúc này của anh, Shingo Nii-san…… Nhưng mà, có lẽ tôi cũng nên nhìn lại bản thân mình.
“D- Dù thế nào thì! Hina trông vô cùng là đáng yêu, nên chúng ta phải cực kì cẩn thận. Đặc biệt là đứa đó–– “
“Đứa đó, như là Katsuya-kun?”
Một cái tên tôi thật sự chẳng muốn nghe thấy từ miệng Sora-chan.
Đó là một đứa trẻ vô cùng hư và khá có tiếng trong khu này. Cái thái độ đặc biệt kiêu ngạo đó, và nó chẳng còn biết tôn trọng người lớn ra gì.
Sau khi trở về Ikebukuro, cho Hina trở lại nhà trẻ trước đây khi còn chưa đến Hachiouji ( Chỗ kí túc xá cho sinh viên trước đây của Yuuta ), tôi đã gặp……
Tôi nên nói là, cái người mà ai cũng biết đó, trừ tôi…… Đó là một cậu trai.
Thì, tôi thực sự không biết nó bất lịch sự hay bướng bỉnh ra sao, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn nó chạm bất kì ngón tay nào vào Hina, chắc chắn. Và còn, gần đây, nó còn… Ahh, sao cũng được, lần này tôi sẽ coi như chưa thấy gì hết.
Dù sao thì, nó cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nên tôi không nghĩ nó sẽ giơ nanh vuốt của nó nhắm vào Hina đâu.
“Tại sao? Kacchan là pạn (Eng: Kacchan is a fran.)
“Một người bạn, huh… Em không nên bị lừa bởi những điều như vậy. Nghe nè, sớm hay muộn thôi, nhưng những đứa như thế sẽ trở thành những đứa chuyên đi gây rối, như thể --- Guwagh!”
“Đừng dạy Hina những điều kì lạ như vậy chứ!”
Tôi bị Sora-chan mắng. Nhưng dường như em ấy đã bình tĩnh hơn chút rồi.
“Chúng ta đang nói về bộ kimono cho ngày mai đó! Vậy, chúng ta sẽ quyết định sau khi xem qua mấy bộ kimono ở cửa hàng, vậy được không?”
“O- Okay!”
Đối mặt với một Sora-chan đang nóng giận, tôi cũng phải thỏa hiệp vậy, dù không muốn.
__________
Hachiouji vào sáng sớm rất lạnh, cái lạnh như thể xuyên qua cơ thể vậy.
Dù hình như tôi đã nói điều gì đó tương tự như vậy một lần rồi, nhưng tôi thấy mình vẫn cần nhắc lại.
Gió thổi xuống từ đồi, cả một bình nguyên rộng lớn mà chẳng có chỗ che chắn nào cả, thêm vào cái thực tế rằng giờ đang là sáng sớm.
Tất cả những điều đó cộng lại, biến khuôn viên trường Đại học Xã hội Tama thành nơi vô cùng lạnh lẽo vào sáng sớm. Sau khi kết thúc công việc khuân vác mà mình mới nhận tháng trước, tôi nhìn theo Hanamaru-senpai đang lái chiếc xe tải đi mà đi đến quán cà phê gần đó, chờ chút thời gian ít ỏi còn lại qua đi cho cuộc sống thường nhật bắt đầu.
Còn hơn tiếng nữa mới tới giờ học, nên khung cảnh ngoài khung cửa sổ kia vẫn còn khá vắng tiếng người.
Nói về điều đó lớp tự học vào tiết đầu hôm thứ Hai về cơ bản là lớp cho những người mất hay bỏ tiết như tôi chẳng hạn. Bởi vậy, tôi không có nhiều người để nói chuyện, chỉ có thể ngồi một mình bên cửa sổ và tự mình thưởng thức hết đồ uống trong cái chai kia. Nhân tiện, trong đó là houjicha pha chút sữa mà Sora-chan đã mất công dậy sớm làm cho tôi vì tôi còn phải đi làm part-time.
Một thức uống đơn giản cho sữa nóng sắp sôi vào trà houjicha. (dịch hơi tối nghĩ nhỉ???)
( Houjicha: một loại trà ở Nhật. Khác với các loại trà khác thường được hấp lên rồi pha, Houjicha là loại được đem đi sấy trên một nồi sứ với nhiệt độ cao, làm màu sắc trà thành màu nâu đỏ. (khá giống nước chè hâm ở miền Bắc mình) Tra gg nếu các bạn muốn tìm hiểu thêm.)
Dù nghe hơi lạ, nhưng loại trà này thật khiến tôi bất ngờ.
Thì, nó cũng được tính là một loại trà sữa, nhưng rõ ràng nó trông tươi hơn so với hồng trà, và cũng nguội đi chậm hơn do có thêm sữa.
Mà quan trọng nhất, là tôi thực sự thấy biết ơn khi được uống một thức ấm áp như thế này trong buổi sáng lạnh giá ở đây.
Vừa thưởng thức trà, tôi vừa nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, thử xem có người quen nào đi qua không.
Khi nhâm nhi gần hết nửa chai trà houjicha, tôi chú ý tới một gương mặt thân quen bước qua.
“Uuu… Mình có nên đi ra và chào hỏi không nhỉ?”
Dù ban đầu tôi định sẽ ra chào hỏi bất cứ ai mà tôi nhận ra hay biết tên, không quan trọng đó là ai; nhưng chỉ duy nhất một người khiến tôi thấy ngần ngại.
Do cứ lưỡng lự mãi, nên có vẻ bên kia cũng đã nhận ra tôi.
“Oh! Segawa-kun!”
Người đang tràn đầy sức sống chạy tới chỗ tôi không ai khác ngoài Sako-senpai.
“Tới đây vào giờ này, có chuyện gì sao ạ?”
“Thật là vô sĩ. Tôi luôn đến trường vào giờ này mà.”
Sako-senpai khẽ nhíu mày khi nói những lời chẳng mong chờ đó.
Sako-senpai là một người khá béo, và có thể nói là khá luộm thuộm, đặc biệt, là một otaku chính cống.
Thêm nữa, tuổi thực, cũng như việc học tập của anh ấy, hoàn toàn chẳng có thông tin gì hết; và mạng lưới thông tin của anh ấy thì đã quá để nói là bí ẩn, mà đã vươn đến một tầm đáng quan ngại. Tôi chỉ biết một điều duy nhất, anh ấy là chủ tịch đầu tiên của câu lạc bộ tôi tham gia, Hiệp hội Nghiên cứu và Quan sát Đường phố, gọi tắt là Hội Quan Xá – ‘Roary’.
Thỉnh thoảng, anh ấy hay nói mấy lời kiểu như: “ ooo của cậu đã bị phơi bày.” ( Eng: Your ○○○○ is exposed. Mình không hiểu cho lắm… ) bởi mấy cái chữ kí của anh ấy trông khá giống một thám tử, và nó như thể được kết hợp giữa từ ‘Roary’ và ‘phơi bày’, nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng bị bơ đẹp. (Trans Eng: ‘Roary’ và ‘expose’ là hai từ đồng âm trong tiếng Nhật.) Dù sao thì, thế nào đó mà đến hơn nửa sinh viên trong trường còn chẳng biết đến sự tồn tại của cái câu lạc bộ này; Trong khi những ai biết đến, thì lại hiểu nhầm Hội Quan Xá thành ‘ Lolicon Đồng minh Hội ‘ (chém đấy…) (Eng: Lolicon Research Society), và tôi cũng là người đang bị hiểu nhầm như vậy.
Và một thực tế là, Sako-senpai, cái người này đây, thường ngày đến trường rất sớm là điều tôi mới nghe lần đầu.
Nói mới nhớ, tôi chẳng thấy anh ấy vào học lớp nào cả. Dù anh ấy tuyên bố rằng mình là một học sinh ‘Năm Ba’, nhưng dường như anh ấy đã qua cái ‘ Năm Ba ’ ấy được vài năm rồi cũng nên; và điều đó khiến anh ấy trở thành một người vô cùng bí ẩn với tôi.
Thử nghiềm ngẫm xem mấy hành động của những người thế này có ý nghĩa ra sao chắc chỉ tốn thời gian và công sức thôi.
“Dù sao thì, cậu xuất hiện đúng lúc lắm. Tôi có vài điều cần nói với cậu.”
“Senpai, anh…… đang tìm em sao?”
“Đúng rồi đó, Segawa-kun. Khi nào cậu định về nhà?”
“Em không có lớp sau tiết ba, nên em nghĩ mình sẽ về vào buổi trưa…”
Tôi đang định sẽ đưa Hina đi thử vài bộ kimono khi tôi về. Đương nhiên, Sora-chan và Miu-chan cũng sẽ theo luôn.
Sako-senpai nói: ”Khá là rắc rối đây.” rồi làm một biểu hiện khá bồn chồn.
“Được rồi. Trước khi cậu về, có thể cho tôi ít thời gian chứ?”
“Cũng được thôi ạ, nhưng… Anh có việc gì với em sao ạ?”
“Thế nhá. Nhớ đến phòng câu lạc bộ đấy! Chào.”
Hoàn toàn lơ luôn lời của tôi, Sako-senpai biến mất với một tốc độ chẳng đúng với cái vóc dáng của anh ấy tí gì cả.
__________
Khi tiết học rất dài, và vô nghĩa cuối cùng đã kết thúc, tôi lại phải lê bước trên những bậc thang dài lê thê lên tầng.
Điểm đến của tôi là phòng câu lạc bộ, và nó lại là nơi cao nhất trong khu khuôn viên trường.
Về Hội Quan sát và Nghiêm cứu Đường phố mà tôi tham gia, ngay từ cái tên thôi tôi cũng chẳng thể hiểu nổi hoạt động của nó là gì, và còn chủ tịch câu lạc bộ là Sako-senpai nữa chứ; nên tôi thực sự nghĩ Hội Quan Xá là một câu lạc bộ không chính thức, mà chỉ là nơi tụ tập mấy người cùng sở thích.
Nhưng ngạc nhiên thay, Hội Quan Xá là một câu lạc bộ chính thức được nhà trường công nhận. Tôi thấy thật quan ngại về vấn đề này.
Dù tôi không biết Sako-senpai đã dùng cái cách thần kì gì để nhà trường công nhận đơn thành lập câu lạc bộ; nhưng đã là một câu lạc bộ chính thức, có nghĩa là chúng tôi có quyền dùng phòng ở đây làm phòng câu lạc bộ.
Hội Quan Xá cũng có phòng câu lạc bộ riêng, và giờ tôi đang đi đến đó.
Và đương nhiên, tất cả là do Sako-senpai.
Nhưng từ hồi Lễ hội trường kết thúc tới giờ, tôi dồn sức vào học, làm việc, cũng như chăm lo việc nhà, nên tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt cho mình ghé qua phòng câu lạc bộ mà mình đã bỏ lơ đi một khoảng thời gian. Nhưng, để tôi làm rõ điều này trước, tôi không phải lolicon.
Tôi có một mục đích đứng đắn. Nghĩ vậy khiến tôi thấy bước chân mình thanh thoát hơn.
Leo lên những dãy cầu thang không-quá-dốc, nhưng lại dài kinh khủng, và chúng có thể nói trông như một vách đá vậy. Sau khi leo lên, một không gian mở, và thật sự rộng lớn có thể thấy từ đây – Chuyên ngành Nhân Văn Đại học Tama.
Việc xây dựng các câu lạc bộ là cho lĩnh vực này. Như cái tên của nó đã gợi ý, tòa nhà được xây dựng cho việc tập trung tất cả các phòng câu lạc bộ có trong trường. Trong giờ nghỉ trưa, nơi này trở nên rất đông đúc và cực kì ồn ào, nhưng vì lí do nào đó, ngày đó lại đặc biệt lạnh .
Thì, có thể là những thứ còn sót lại từ hôm lễ hội trường? Cả núi đồ có thể thấy ở mọi nơi trong khuôn viên này, khiến tôi chợt nhận ra còn chưa tới hai tuần từ cái hôm lễ hội hỗn loạn đó.
Trong lễ hội đó, Hội Quan Xá chúng tôi đã làm một quán cà phê cosplay. Với sự giúp đỡ của ba chị em mà chúng tôi vô cùng yêu mến và tự hào, chúng tôi đã đặc biệt thành công vào hôm lễ hội đó. Tuy nhiên,… vài điều khá rắc rối đã xảy ra sau đó.
Sora-chan, vì làm việc quá sức mà đã bị ốm, trong khi tôi bị một cậu học sinh cùng lớp của em ấy mắng cho một trận.
Thì, những việc như vậy cũng khiến tôi phải xem lại mình dưới tư cách là một người bảo hộ.
Trong khi nghĩ về những điều như vậy, tôi đẩy cánh cửa Hội Quan Xá.
Bởi rác chất đống quanh đó, tôi phải cố chui người qua cánh cửa mới mở được một nửa để vào trong.
“Eh? Lạ thật.”
Vì vài lí do nào đó, căn phòng lại tối om, trong khi cửa lại không khóa, và tôi cũng chẳng thấy ai ở đây cả.
Thế có nghĩa là… họ về mà không khóa cửa sao? Mà nói về điều đó, thật sự chẳng có gì để trộm cả dù trong tình huống nào đi nữa. Nhưng giờ chẳng có ai ở đây, vậy tôi tới đây làm gì? Tôi có thấy hơi nghi nghi trong khi dùng tay trái mò mẫn trong bóng tối cái công tắc đèn, rồi đột nhiên tôi có cảm giác như bị ai đó bắt lấy.
“Guwagh!”
Tôi bất giác hét lên, rồi một ánh đèn sáng đến chói mắt rọi thẳng vào tôi.
Người ta gọi đây là đèn sân khấu? Rồi từ chỗ ánh đèn đó, hình bóng ai đó hiện ra.
Sau đó, một âm nhạc vui nhộn vang lên, và hai ánh đèn từ hai góc phòng câu lạc bộ đan vào nhau, và đến khi nó dừng lại tại một chỗ, người xuất hiện ở đó là ---
“Nyan.”
Đó là Raika-san. Và còn, cô ấy đang mặc bộ đồ cô gái thỏ mà đã mặc suốt hôm lễ hội trường nữa, rồi còn tạo một dáng với khuôn mặt trông rất kịch với biểu hiện như thường vậy.
Nếu một ai đó hỏi một nam sinh trong trường, rằng: ”Ai là người công bằng nhất ở trường này?”, gần như chín mười phần trăm số người được hỏi sẽ trả lời: “Năm hai Oda Raika.”. Và nếu có hỏi thêm: ”Ai có cỡ ngực lớn nhất ở đây?” hẳn cả trăm người cũng sẽ cho câu trả lời là cô ấy.
Và Raika-san, với tư cách là một người đẹp đây, lại đang mặc bộ đồ cô gái thỏ, và chờ tôi trong phòng kín. Dù theo lẽ thường thì đây nên là một tình huống khiến ai cũng thấy ’phấn khích’, nhưng đáng buồn là, con người có một khả năng gọi là học hỏi.
“Err… Chị lại làm mấy cái ‘thí nhiệm’ gì gì đó phải không ạ……?”
Cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi mấy lời đó, trong khi thực tế thì tôi đang ướt đẫm mồ hôi đây. Tất nhiên, ánh mắt của tôi không thể rời khỏi hình bóng xinh đẹp của cô ấy, nhưng tôi cũng đang cố hết sức giữ cho cái đầu của mình không bốc hỏa.
Và tôi xin phép bổ sung thêm. Nếu ai đó hỏi: “Nếu bạn có cơ hội hẹn hò với Raika-san, thì bạn định sẽ có kế hoạch gì?”; thậm chí một số còn cho thấy họ hơi do dự, nhưng rồi cuối cùng câu trả lời vẫn là: “Chẳng thể đâu.”
Nó có nghĩ là, thành viên nữ duy nhất trong Roary, cũng là người mà tôi đang để ý, Oda Raika là người thế này đây.
“…… Nyan?”
“Umm… Chị có thể dừng việc này lại được rồi.”
Chẳng thay đổi tư thế đó, Raika-san hơi nghiêng đầu. Và khi tôi nhìn kĩ hơn, tôi nhận ra thay vì đội tai thỏ, Raika-san lại đội tai mèo. Thế, đó là lí do chị ấy cứ nói ‘Nyan’.
Khi mà tôi cuối cùng cũng hiểu được cái tình huống này, thì ánh đèn lại được chiếu đến đâu đó. Người xuất hiện ở nơi đèn chiếu tới làn này là Sako-senpai.
“Xinnnnnnnn Chào.” (~…\)
Sako-senpai hét to lên như vậy trong khi bàn tay đang cầm cái micro với ngòn út thì lại chỉ ra.
Cái ngày gì thế này?
“Hey! Come on! Mr.Segawa!”
Trong khi nói mấy lời tiếng Anh nghe có vẻ khá phóng đại, senpai vẫy vẫy tay, rồi yêu cầu tôi nguồi vào một cái ghế mà không biết từ lúc nào đã chìm trong ánh đèn nào đó. Thật tình thì, tôi chỉ có một linh cảm khá kinh khủng về điều này, nhưng thiết nghĩ cứ đứng đây cũng chẳng đưa tôi tới đâu cả, nên đành làm theo chỉ dẫn vậy.
Chiếc ghế mang cảm giác đặc biệt êm, trong khi phần lưng ghế để tựa đặc biệt cao. Tôi đang tự hỏi không biết họ có được nó từ đâu.
Sau đó, như đã đợi tôi ngồi xuống, một chiếc cốc xuất hiện từ trong bóng tối. Khi tôi vừa cầm vào cái cốc, Raika-san đã đến và rót một ít đồ uống vào đó.
“Nyan.”
Sau rót xong, chị ấy liền tạo dáng đáng yêu. Cái này…… là phục vụ đặc biệt nhỉ?
Một bộ trang phục rất gợi cảm, tạo dáng đáng yêu, duy chỉ có gương mặt là không khác gì kia khiến tôi thấy chẳng hợp gì cả.
“Erm… Chẳng phải đã đến lúc mọi người nên nói cho em xem đang chơi trò gì rồi ư?”
Nói với giọng có chút nghi ngờ, tôi hướng tới Sako-senpai.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Sako-senpai quay lại, vừa lắc ngón út qua lại, miệng vừa tạo ra mấy âm thanh ‘tsk, tsk, tsk.’
“Thật là một câu hỏi chẳng khôn ngoan tí nào, Segawa-kun. Không cần lo về mấy cái tiểu tiết đó đâu.. Đây, vui lên nào. Không phải cậu thích thế này nhất còn gì?”
“Cái…?”
Cái li rõ ràng là chứa trà sữa ngọn được bán ở căng-tin trường trước giờ nghỉ trưa, và nó chẳng khiến tôi thấy muốn uống nó gì cả; dù thường ngày đúng là tôi hay uống loại này.
“Và thức ăn… Nyan.”
Sau khi nói vậy, Raika-san đưa ra một chiếc hộp, dường như là bento mà cô ấy tự làm.
Đôi mắt cô ấy sáng lên trông như đá hoa cương, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi không thể từ chối ánh nhìn đó, nên đành lấy một miếng onigiri (cơm nắm, đúng không nhỉ?) từ hộp bento của cô ấy.
Gói trong đó là thịt cá hồi.
Cà phê sữa và onigiri cá hồi, một sự kết hợp thật sự kinh khủng mà tôi chẳng thể miêu tả bằng lời.
“Đây nữa.”
Như Raika-san nói, trước mặt tôi đây là hộp bento cực lớn với đầy onigiri và các món khai vị khác nữa, hoàn toàn chật kín cả hộp luôn.
“Còn rất nhiều đồ uống nữa đó.”
Sako-senpai đã đến gần, với một nụ cười đầy nguy hiểm.
Không biết có phải do tiếng hét làm khuấy động vừa rồi hay không, nhưng giờ mặt anh ấy đầy mồ hôi.
“Ohh! Đúng rồi đó! Oda-kun, hãy giúp cậu ấy ‘Ahhh~’ đi nào!”
“Okay.”
Raika-san lấy một miếng cơm nắm, từ từ đưa lại chỗ tôi.
“Ahhh~”
“Err…… Thì……” ”Ahhh~”
“Uuu……”
Thật là một yêu cầu không thể cưỡng lại được. Dù tôi có hơi do dự, nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn cho phép cô ấy đút cho tôi miếng cơm nắm đó. Hay tôi nên nói là, trong những cái tình huống như thế, thật là bất khả thi mà từ chối được lời ‘Ahhh~’ đầy lôi cuốn đó Raika-san. Mà suy cho cùng thì, lí do tôi gia nhập Roary bất chấp thời gian biểu dày đặc của mình, rồi ở đây vào giờ phút này, hoàn toàn là do cô ấy.
Người mà tôi đã không được gặp trong một thời gian dài…… Ừ thì, tôi vẫn có thể đếm được rằng mình chưa gặp cô ấy trong một thời gian dài, tầm khoảng chục ngày gì đó; mà dù sao thì Raika-san vẫn rất đẹp.
Nếu người ngoài giờ nhìn vào, dù trông thế nào đi nữa cũng thấy như tôi đang bị dem ra làm trò đùa vậy; nhưng được ăn bento tự tay làm, rồi còn được phục vụ bởi chính người mà mình thích thì sao có tên đàn ông nào chịu được.
Sau khi nuốt trôi miếng onigiri và cố gắng giữ lòng mình lặng lại, tôi quay ra nói với người có thể nói là một trong những nguyên nhân tôi tới Roary, và chắc giờ đang tận hưởng một li ở nơi nào đó.
“Oi, Nimura. Chuyện này là gì thế?”
Bị tôi hỏi, cái người có vẻ ngoài ưa nhìn trông như dân chơi đang đung đưa một cái li trong bóng tối, cậu ta mỉm cười khô khốc trong khi nhún vai.
“Chỉ là họ có chút lo lắng thôi. Về chuyện đã xảy ra trước đó.”
“Trước đây…?”
Cậu bạn đầu tiên mà tôi có được sau khi vào đại học là người này đây, Nimura Kouichi. Cậu ta giỏi quan sát xung quanh, và thêm cả sự chu đáo nữa, rồi biết dọn dẹp, giỏi nấu nướng, lại ăn nói khéo léo nữa, một người hiển nhiên rất nổi bật trong con mắt phái nữ. Và chính bản thân cậu ta, cũng rất rõ về những điểm mạnh của mình, và giờ đang hạnh phúc tận hưởng cuộc sống đại học của mình theo đúng nghĩa.
“Sau hôm lễ hội trường, Sora-chan đã bị ốm đúng không?Senpai và những người khác vẫn nghĩ rằng đó là do họ đã ép con bé tham gia lễ hội, và rồi không thấy cậu xuất hiện ở trường nữa, nên họ thực sự thấy khá tội lỗi. Dù trông Oda-senpai vẫn chẳng khác mấy.”
Giờ tôi đã hiểu, mọi thứ là như vậy. Tôi có thể hiểu được những suy nghĩ đó, cũng như cảm xúc của họ khi nghe tin; nhưng bởi thế mà họ phải làm những chuyện như thế này như một lời xin lỗi lại khiến tôi thấy hơi tệ thế nào đó.
“Mọi người không làm gì để phải xin lỗi cả. Là lỗi của em khi đã không chú ý đến tình trạng của Sora-chan, và khi đã kha khá được cuộc sống của mình thì em đã bất cẩn…” ”Nhưng, tôi vẫn phải xin lỗi. Sẽ tốt hơn nếu như chúng ta có để ý tới tình trạng của em ấy.”
Ánh mắt của Raika-san có hơi trĩu xuống so với thường lệ, và giọng chị ấy cũng nhỏ hơn nữa.
“Xin đừng xin lỗi ạ. Sau cùng thì, Sora-chan cũng đã khỏe lại rồi mà.”
Sau khi tôi nói vậy, Sako-senpai và Raika-san trông đã an tâm hơn.
“Đ- Đúng rồi đó! Như tôi đã nói đó thôi! Tôi thực sự không để tâm gì cả, chỉ là Oda-kun cứ nói rằng nên làm thế này dù sao đi nữa.”
“Kaichou nói dối. Cậu rõ ràng lo lắng thế cơ mà!”
“Kh- Không phải như vậy! Nonono, làm ơn đừng nói thế! Oda-kun! Làm ơn hãy nói nó ở đâu đó mà tôi không nghe thấy……”
Sako-senpai vừa nói vừa đung đưa cái cơ thể to béo của mình, như thể anh ấy đang thấy ngại ngại thì phải.
…… Dù thấy có hơi kinh kinh thế nào đó, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng Sako-senpai là người tốt.
“Em rất biết ơn suy nghĩ đó, nhưng thay vì làm trò với em thế này, đi thăm trực tiếp Sora-chan có phải tốt hơn không? Nói đến đó, không phải có hơi vô nghĩa khi các anh chị đi xin lỗi em sao?”
“Thì,…… con bé ghét tôi, sau tất cả…….”
Sako-senpai nói một cách nghiêm túc. Có vẻ anh ấy hoàn toàn hiểu rõ chuyện này.
“Không hẳn, nó không đến nỗi ghét đâu ạ…… Nói tóm lại thì, có lẽ chỉ là con bé cố tránh mặt anh thôi.”
”Trông thế nào đi nữa, thì cũng như ghét thôi.”
Lời an ủi của tôi bị Raika-san gạt phắt đi.
“Uwaaaaaaaaaaaaa! Rốt cục vẫn là ghét ư…!!”
Gọi một nữ sinh trung học là oba-san ngay lần đầu gặp mặt, chả trách anh ấy bị ghét luôn được. Dù tự thân anh ấy đã gây nên chuyện, nhưng anh ấy trông như đã hối hận rất nhiều.”
“Thì, gần đây em có nghĩ Sora-chan là một cô bé hay ngại ngùng, nên nếu dành ra nhiều thời gian có lẽ sẽ giải quyết hiểu nhầm này thôi…… Nếu không có quá nhiều tai nạn xảy ra.”
“Thật không? Tôi có thể tiếp tục được sống ư? Cô ấy sẽ không nói: ‘Kinh tởm.’, ‘Tôi không muốn thở cùng một bầu không khí với kẻ như anh.’, ‘Để một kẻ như anh sống là một sai lầm của nhân loại.’ hay mấy câu tương tự đấy chứ?”
“……… Anh từng nói mấy câu như vậy lần nào chưa?”
Có vẻ tôi chạm nhầm chỗ đau trong con tim senpai rồi; nếu tôi cứ tiếp tục, tôi sẽ phải thấy cảnh tượng nào đó không nên mấy, nên tốt hơn là dừng lại tại đây.
Nimura, cái tên dân chơi đó, gãi gãi đầu nói:
“Thực sự thì, dù không quá như Sako-senpai, nhưng mình cũng thấy có lỗi phần nào khi đã quá bất cẩn như vậy. Tớ đã nghĩ Sora-chan và mấy đứa nhỏ đã vui vẻ hơn lúc ở căn hộ chật chội đó, nên đã để chúng tham gia, mấy chuyện như cosplay, hay lễ hội trường chẳng hạn…… Tớ đã nghĩ rằng làm vậy sẽ cho bọn trẻ năng động hơn.”
“Nimura, cả ba em ấy đề nói rằng nó rất vui, nên đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó như thế.”
Mọi người dường như đã rất lo lắng cho chúng tôi.
Trong cái ngày hè đó, tôi mấy đi chị gái duy nhất của mình, trong khi cả ba chị em thì mất cả cha lẫn mẹ.
Lúc đó, mọi thứ như trở thành một màu xám xịt vậy, tôi thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến những chuyện sau đó nữa…
Tôi đã một lần có những suy nghĩ như vậy đấy. Nhưng tôi có thể tự động viên chính mình, và tiếp tục tới tận lúc này đây, không nghi ngờ gì là bởi ba chị em, và cả những người trước mặt tôi đây.
Tôi ước có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình vào một này nào đó. Thật ra thì nếu giờ mà tôi làm luôn thì chắc tôi ngại chết mất.
“Yuuta…?”
“Ah, ah! Xin lỗi!”
Thấy tôi bất giác mỉm cười, Raika-san nhìn tôi với đôi mắt hơi mở ra chút.
Ngay sau đó, dường như đã nghĩ ra điều gì, cô ấy đập nắm tay vào lòng bàn tay như đang diễn một vở kịch, rồi nhanh chóng đứng dậy, rồi đi vào trong góc phòng câu lạc bộ. Hành động của Raika-san không khỏi khiến tôi tò mò. Và sau vài nỗ lực, senpai lôi ra một cái túi rất lớn, đến nỗi tôi cũng khó mà giữ chúng với hai tay.
“Gì đây ạ?”
“Một món quà cho Yuuta.”
“Quà……?”
“Đúng rồi! Tôi có một tin tốt cho cậu đây! Thực ra ban đầu thì tôi muốn cho cậu biết sớm hơn, nên mới bảo cậu đến tìm tôi ngay sau lễ hội, nhưng rồi đến tận hôm nay cậu mới xuất hiện, nên mới muộn như này.”
Sako-senpai ngay lập tức lấy lại sức sống của mình sau câu hỏi của tôi, rồi bắt đầu giải thích.
“Cậu không ngạc nhiên sao? Bởi những nỗ lực của tôi đây, Segawa-kun, cậu sẽ có cơ hội có được tín chỉ mà cậu đã không có được vào học kì trước. Đúng vậy, tất cả là nhờ có tôi!”
Senpai đang hết lòng khen ngợi những cố gắng của chính mình, và anh ấy hoàn toàn đúng.
Raika-san đang giữ những tập báo cáo. Và khi tôi hoàn thành chúng, tôi có thể có được tín chỉ mà mình đã lỡ vào học kì trước. Quả thực, cuộc sống của tôi đã trải qua những biến động rất lớn từ khi phải chăm sóc ba em ấy, thành thử tôi đã khá hoản loạn, rồi tụt lại thế này đây.
Và cũng chính vì thế, mà tôi đã mất vài tín chỉ rồi. Trong một thoáng, cụm từ ‘học lại’ chạy ngang tâm trí tôi.
Lúc đó, tôi đã tự thề rằng sẽ cố hết mình sau hôm lễ hội để cứu lấy vài tín chỉ, nhưng rồi lại vấp ngã lần nữa.
Kết quả là, việc cố lên lớp học bổ sung lại trở thành một kịch bản cho ngày nào đó khi Sora-chan ngã bệnh.
Điều hối tiếc duy nhất là, tôi chỉ có thể dùng những báo cáo này để nhận lại tín chỉ từ Liberal Studies ( Không tìm được từ nào hay… ) và những môn khác nữa, nhưng tôi thực sự biết ơn điều này. Nếu không nhờ Sako-senpai, tôi không bao giờ có được một điều kiện tốt như thế này.
“Senpai…… thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
“Cố hết sức nhé, Yuuta.”
“Vâng, Raika-san.”
“Dù có khá nhiều chuyện, nhưng mình cũng sẽ giúp.”
“Cảm ơn…… Nimura, tớ sẽ đãi cậu một bữa.”
Chắc bởi niềm hạnh phúc đang trào dâng, nước mắt bắt đầu trào ra.
“Đ- Đợi chút đã! Người đã giúp cậu có được điều này là tôi đó! Tôi đấy!”
“Ah. Cảm ơn, Sako-senpai.”
“Thế thôi sao? Sao chỉ có tôi là cậu lại tỏ ra như chẳng có gì vậy? Rồi, cũng được! Người khác thì không nói, nhưng cậu phải nói cho Miu-sama và Hina-sama rằng đây tất cả là nhờ công sức miệt mài của tôi đấy! Nếu có thể thì, hãy nói cho cả Sora-kun nữa! Nếu không, lần sau tôi sẽ rất khó xử khi gặp chúng. Làm ơn, hãy giúp tôi lần này.”
Đây là động cơ của anh hả? Em chắc chắn sẽ không nói cho ai hết.
Trong khi được vây quanh bởi mọi người, tôi bất giác nở một nụ cười.
Trong khi ngoài kia đang ngày càng tê cóng, sự ấm áp lại đang tới bên tôi.
__________
Tôi trở về nhà ở Ikebukuro, cho chìa vào ổ khóa sau khi lấy nó ra từ trong túi.
Tay nắm cửa lạnh buốt như thể nó làm từ băng giá vậy. Trong khi tay kia mở cửa, tay này đang giữ một ba lô nặng trĩu. Đương nhiên, trong đó là một đống tài liệu, giấy tờ cho bài báo cáo của tôi.
Chỉ nghĩ đến việc phải hoàn thành chúng trước khi kì nghỉ đông kết thúc thôi đã khiến tôi thấy khá nản rồi.
Lúc bước vào, tôi liền nhận ra một đôi giày lạ ở cửa ra vào, và đang được để ngay ngắn với mũi giày hướng ra ngoài.
Dù không đến nỗi quá đặc biệt, nhưng đôi giày sạch sẽ đó sẽ là thứ một người phụ nữ down-to-earth sẽ dùng. (Eng: Although it was not particularly sharp, those were rather clean shoes that down-to-earth females would wear.)
“Whoa…… Không lẽ…”
Khi chú ý hơn ,những đôi giày khác cũng được để lại gọn gàng, thậm chí chiếc ô/dù được gấp lại đầy bất cẩn cũng để gọn ở góc.
Chỉ có thể là vậy thôi. Tôi cố ép mình bước vào phòng khách.
“Mừng trở về, Yuuta-san.”
Đang ngồi trên ghế, Oba-san quay lại nhìn tôi nhanh hơn bất cứ ai.
“C- Chào, Oba-san.”
Giọng tôi có hơi đứt quãng.
Đến giờ, tôi vẫn không biết ứng phó ra sao với người này, kể cả sau khi Nee-san đã mất và Oba-san trở thành người họ hàng duy nhất tôi còn lại, và giờ đã trở thành một người giám sát nghiêm khắc hơn bất kì ai.
“Có lí do gì dì đến hôm nay không ạ? Cháu nhớ cuộc kiểm tra mới từ tuần trước thôi mà……”
“Dì không thể đến nếu không có lí do sao?”
“Uuu…… Không hẳn ạ… Ý cháu không phải vậy…”
Tôi thực sự không biết phản ứng thế nào trước Oba-san.
Nhưng dường như không phải chỉ mình tôi không biết làm thế nào. Sora-chan và Miu-chan vốn về trước và đang ngồi đối diện với Oba-san cũng đang cho biể hiện tương tự.
Có lẽ, người duy nhất còn đang bình thường là Hina. Thì, cũng là bất khả cho một cô bé ba tuổi có thể đọc được bầu không khí lúc này.
“Nhìn qua thì, có vẻ cháu đã dọn nhà rồi nhỉ.”
Oba-san nói trong khi lướt quanh một lượt phòng khách.
“Vâng! Tất cả chúng cháu đã cùng nhau dọn dẹp ạ.”
Dù Miu-chan trả lời một cách đầy nồng nhiệt với một nụ cười (cố tỏ ra) tươi tắn, Oba-san cũng không cho thấy gì hài lòng cả mà chỉ nhấp một ngụm trà.
“Nhớ dọn dẹp cả cửa ra vào nữa. Sau cùng thì, đó là nơi khách đầu tiên nhìn vào.”
Miu-chan lườm tôi giận dữ.
Anh chẳng thể giúp gì đâu cho dù em có lườm anh như vậy…… Nhưng thành thực mà nói, tôi cũng muốn nhờ Oba-san đến đây hôm nay, bởi chúng tôi phải chọn cho Hina một bộ kimono ngay sau đây.
“Th- Thực ra! Chúng cháu có chút việc phải làm…”
Khi tôi còn đang cố vắt óc nghĩ xem nên nói gì, Sora-chan đã tự mình lên tiếng.
“Vài việc cần làm?”
“Vâng! Chúng cháu sẽ đi thuê cho Hina một bộ Kimono cho ngày Shichi-Go-San, bởi thời gian còn lại không có nhiều nên…”
“Vâng, vâng. Mọi chuyện là như vậy.”
Khi Sora-chan kết thúc lời nói của mình, Miu-chan đã nhanh chóng chêm vào.
“Nếu vậy, có vẻ ta đến đúng lúc đấy chứ.”
Lờ đi lời chúng tôi nói, Oba-san lấy ra một cái bọc lớn từ cái túi mang theo rồi đặt nó lên bàn.
“Xin lỗi ạ. Nhưng, đây là……?’
“Một bộ kimono, thứ mà Yuri-san đã từng mặc trước đây.”
“Ehh…”
Ngay khi Oba-san nói vậy, hình ảnh Nee-san đang tươi cười trong một bộ kimono màu đen rất người lớn hiện ra trong tâm trí tôi lần nữa.
Nhưng, bộ đó hẳn đã được xử lí bởi Nee-san rồi chứ…
(However, that kimono should have been disposed of by Nee-san already) (Chả biết dịch sao cho hay…)
Trước sự căng thẳng của tôi, Oba-san mở gói bọc.
“Ahh…”
Không.
Không phải bộ kimono đó.
Một bộ kimono hoàn toàn khác so với trí nhớ của tôi.
Oba-san cẩn thận trải nó ra trước mắt tôi.
Dù tôi không biết thế nào là một chiếc kimono tốt hay dở, nhưng từ một cái liếc tôi cũng biết được nó chắc chắn là hàng cao cấp.
“Đây là bộ Yuuri-san mặc lúc ba tuổi trong suốt lễ Shichi-Go-San, và rồi đến con của dì vào lễ Shichi-Go-San của nó. Sau cùng thì, dì đã cẩn thận bảo quản nó đến ngày hôm nay.”
Nếu vậy, thậm chí nó có thể trên hai mươi năm rồi. Tuy thế, chẳng những không hề có dấy hiệu của một vết sờn, đến cả một nếp nhăn cũng không thấy. Có thể hiểu Oba-san đã cẩn thận giữ gìn nó như thế nào.
Bộ kimono mà Yuri Nee-chan mới mặc một lần. Chỉ nghe thôi cũng khiến cảm xúc của tôi khẽ thắt lại trong tim, và có lẽ những người khác cũng vậy.
“Đây là của Yuri-san,… Oba-san, dì đến để mang bộ kimono này đây ư?”
“…… Ngay từ đầu, dì đã định sẽ mang nó tới khi Hina lên ba. Thực ra thì, dì đã định sẽ tự tay đưa nó cho các cháu sớm hơn, nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra, và dường như các cháu cũng không dư đâu ra thời gian hay công sức bởi những chuyện đó, nên ta đã tiếp tục giữ chúng.”
…… Thật sự, chúng tôi chẳng lấy đâu ra thời gian hay công sức cho bất kì chuyện gì khác cho đến tận lúc này.
Đứng phía sau Oba-san, người luôn luôn nghĩ cho những đứa cháu của mình, tôi thực sự thấy biết ơn từ tận đáy lòng.
Dường như, bộ kimono nhỏ nhắn luôn được gìn giữ cẩn thận này giống như một kỉ vật minh chứng cho mối quan hệ giữ Nee-san và Oba-san vậy.
Nhưng cuối cùng thì, bộ kimono trong trí nhớ của tôi lại chẳng thấy đâu.
Nó khiến tôi thấy buồn buồn thế nào đó.
Còn với Hina, em ấy trông vô cùng thích thú, có lẽ vì đây là lần đầu tiên được trông thấy một bộ kimono thực sự.
”Uwaa–– Quá quyệt–!”
“Hina, em có thích nó không?”
“Vâng! Như một quả dâu tây ạ!” (”Yes! Like a stawberry!”)
Dù tôi cũng đã nghe được mấy suy nghĩ như vậy trước đó, nhưng dù sao thì, Hina có vẻ cũng rất thích kimono đó.
“Hina-san, tới đây nào. Dì sẽ điều chỉnh kích cỡ cho cháu.”
“Kay~”
Hina nhanh chạy đến trước Oba-san, rồi ngồi vào lòng dì.
“Đ- Đừng có làm vậy, Hina. Em không được làm vậy!”
“Eh?”
Dường như Hina còn chưa hiểu điều em ấy vừa làm thì phải.
Nhưng còn ngạc nhiên hơn, Oba-san nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Dì không thể đo cháu khi cháu ngồi thế này được. Nào, đứng lên một chút nhé.”
“Okay!”
Sau đó, Hina đứng dậy, trong khi Oba-san choàng bộ kimono ra sau lưng Hina để lấy kích cỡ.
Giờ tôi mới nhớ ra, Oba-san đã có hai người con.
Dù cả hai đều đã khôn lớn và rời nhà, tôi nghe nói rằng Oba-san đã tự mình nuôi nấng cả hai người họ. Khi so với tôi, thực sự dì ấy làm mọi việc chu toàn hơn nhiều.
“Dường như không có quá nhiều chi tiết cần phải sửa lại lắm.”
Sau khi đo xong, Oba-san liền giữ bộ kimono lại.
“Eh~ Dì lại mang nó về sao?”
“Dì sẽ mang nó tới trước hôm đó vì còn phải chỉnh kích cỡ nữa. Bên cạnh đó, miễn là sau khi mặc thì nó cần được giặt.”
( Eng: ”I shall bring it again that day for the modification of the size. Besides, as long as it is worn, it is necessary to wash it.” ) (Không biết dịch thế nào cho hay..)
Trước lời nói có phần buồn rầu của Miu-chan, Oba-san vẫn nói không chút dao động.
Sau khi nói xong, Oba-san ngay lập tức đứng dậy để ra về.
“Err… thực sự thì, dì không phải về ngay vậy đâu… Phải rồi, dì hãy ở lại dùng cơm tối đã.”
Thay vì nói đó chỉ là mấy lời lịch sự, tôi nghĩ sẽ đúng hơn rằng mình không muốn Oba-san trở về như vậy.
Dù cả Sora-chan và Miu-chan đều nhanh chóng quay ra liếc tôi với ánh mắt đầy dữ dội.
“Không, thế này cũng được.”
Sau khi nói vậy, Oba-san ngay lập tức rời đi.
“Phew… Căng thẳng quá đi mất.”
Ngay khi Oba-san rời đi, Miu-chan liền duỗi thẳng tay chân ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Quả thực. Đột nhiên tới đây, dì ấy khiến chị thấy khá là sợ đấy.”
Cũng tương tự Miu-chan, Sora-chan đổ sập luôn xuống ghế sofa.
“Khi mà Hina hoàn toàn lơ đi Oba-san đang như vậy rồi ngồi ngay xuống lòng dì ấy, thực sự em thấy sốc quá luôn ấy.”
“Thực sự, chị đã nghĩ dì sẽ mắng cho một trận cơ, nhưng tạ ơn trời dì ấy chỉ cười thôi. Thật sự, chuyện đó chẳng tốt cho tim tí nào cả.”
“Uu~ Oba-san đã về?”
Dường như chỉ có Hina là thấy tiếc khi Oba-san về thì phải…
“Dù sao thì, cuối cùng vấn đề về kimono đã được giải quyết, Oji-san.”
“Phải. Dù là đi thuê đi chăng nữa thì giá thuê cũng thật đắt đỏ.”
Điều này phải nói là trên cả may mắn. Nếu chúng tôi đi thuê một bộ kimono chất lượng một chút, thì cái giá chắc cũng đến nỗi chấp nhận được, trong khi nếu giá có rẻ hơn chút thì lại khiến chúng tôi khá băn khoăn về chất lượng thực sự của nó. Mặc dù còn vài bộ kimono trong tủ, nhưng chất lượng thì chúng cũng chỉ bằng mấy bộ rẻ tiền cho thuê thôi; và trên hết, chúng không đúng kích cỡ, cũng như đủ tốt cho Hina đáng yêu của chúng tôi, trong khi ý kiến của Sora-chan và tôi lại đang mâu thuẫn nhau.
Và trong hoàn cảnh chúng tôi phải đưa ra quyết định vô cùng khó khăn đó, không biết phải do vô tình hay cố ý mà dì xuất hiện thật đúng lúc, và giải quyết chúng thật dễ dàng.
(Eng hơi khó hiểu nên chém tí… Eng: It was because Oba-san helped us out when we were forced to make difficult choices that her help felt timely.)
Còn với Sora-chan đằng kia, em ấy đang ôm Hina một cách trìu mến.
“Tuyệt vời, Hina. Em có thể mặc bộ kimono của Mama đó!”
Đương nhiên, cả tôi và Miu-chan đều hiểu được những suy nghĩ chất chứa trong những lời của Sora-chan.
“Mama sẽ tới? Còn Papa? Họ sẽ tới lễ Shichi-Go-San?”
“Ah, err…… Thì…”
Sora-chan nhìn tôi bất lực.
“Hina này, có vài chuyện khá đáng tiếc, nên Mama và Papa sẽ không tới được.”
“Uuu~……”
“Nh- Nhưng, Oba-san với Oji-san từ nhà Takanashi vẫn sẽ tới mà, với rất nhiều người nữa. Và,… khi chúng ta về thì em có thể ăn gì tùy thích mà.”
“….Kay!”
Nghe những lời đó của tôi, vẻ buồn rầu trên khuôn mặt Hina trước đó dịu đi, và em liền tỏ ra vui vẻ trở lại.
“Nói mới nhớ ha! Em vẫn thắc mắc từ đầu đến giờ. Cái túi anh đang cầm là gì vậy?”
“Ehh…… Ah, là bài tập của anh. Nếu mà làm xong chỗ này, anh có thể bổ sung số chứng chỉ mà anh đã mất vào học kì trước. Dù chỉ là từ chỗ Liberial Studies với mấy môn nữa. Ahh, nó khá khó hiểu với em nhỉ,…”
Thấy mấy ánh nhìn đầy mơ hồ về mấy lời mình nói, tôi nhanh chóng dừng lại.
“Thì, nói cho dễ hiểu là: nếu anh hoàn thành đống này thì sẽ không còn nguy cơ phải học lại nữa.”
“Thật chứ ạ?!”
“Thật tuyệt, Oji-san.”
Thấy các em ấy hạnh phúc như thể đó là việc của mình, tôi lại thấy hơi ngại ngùng thể nào đó… Nhưng mà, hoàn thành đống báo cáo này thì có hơi… Không, chắc chắn là rất gian truân đây.
“Ah, rồi rồi, anh muốn nhờ các em chút……”
Tôi nói với các em ấy về vấn đề mà mình đã nghĩ đến nát cả óc từ lúc lúc tan học đến khi về tới Ikebukuro xem làm sao để giải thích.
“Ehhh! KHÔNG! ”
Và sau khi nhận lấy một lời từ chối thẳng thừng hoàn toàn có thể hiểu được… Sau đó, tôi đã phải tốn kha khá thời gian để mà dỗ dành Sora-cha, như một cái giá cho những lời của mình.
__________
Sau đó, vài ngày nữa là tới lễ Shichi-Go-San, chúng tôi bắt đầu trở nên bận rộn, và cũng hào hứng nữa.
Do cả ngày nghỉ hết, nên tôi phải điều chỉnh lịch làm việc đôi chút, thành ra mấy ngày liền đều sẽ về muộn. Lúc trước, tôi nghĩ đây sẽ trở thành gánh nặng với Sora-chan và Miu-chan, tuy nhiên …… Gần đây đã khác.
Bởi vì, giờ tôi đã có nơi có thể dựa vào.
Tôi đến nhà Kitahara ở đối diện với tâm trạng có chút lo lắng, và giọng ‘Cho hỏi ai vậy ạ?’ có thể nghe thấy từ bên kia khi tôi nhấn chuông.
“Cháu đến từ nhà Takanashi bên phía đối diện ạ. Cháu đến để đón Hin…”
Trước cả khi tôi kết thúc lời nói của mình, cánh cửa đã nhanh chóng mở ra.
“Chào mừng. Về Hina, con bé đang chơi với Shiori. Sao cháu không vào nhà trước nhỉ?”
Người mẹ thân thiện nhà Kitahara ra chào đón chúng tôi ngay lối vào, trong khi nụ cười của bác làm tôi không thể ‘ý kiến’ gì, và tôi đành phải chấp nhận vào nhà mà chẳng thể phản kháng được.
(Thấy hơi sai sai… Eng: The friendly mother of the Kitahara family greeted me at the entrance, while her smile did not allow me to have any opinions about that, and that made me decide to stop at the Kitahara residence for a moment without further ado.)
Ngay khi bước chân vào nhà, tôi đã có thể nghe thấy giọng vui vẻ của Hina vang lên từ phòng khách.
“Các bác đã phải đón Hina từ trường mẫu giáo về rồi, mà giờ cháu lại nhờ chăm sóc em ấy nữa. Thật sự, cháu rất xin lỗi ạ.”
Bà ấy chỉ mỉm cười khi thấy tôi cúi thấp đầu xuống.
“Cháu không cần lo lắng vậy đâu. Dù là bác hay Shiori, ai cũng thích chăm sóc cho Hina lắm. Rồi, để bác đi pha chút trà, với cả thêm ít ‘choux à la crème’ nha. Nào, vào đi, vào đi.”
(choux à la crème: yep. Một loại bánh ngọt, nghe tên thôi cũng biết là xuát xứ từ Pháp. Hãy tưởng tượng nó giống như một cây kem mà bên trong là kem kem kem kem và kem, thêm chút caramel, đường, và… E~tou~ Nói chung là một món ngọt thường được dùng trong mấy kiểu tiệc trà, hay trong câu chuyện này đây là tiếp khách. Nhắc chút, nếu yêu thích đồ ngọt thì không thể bỏ qua món này.)
“Oi-tan, đã về.”
Ngay lúc đó, Hina nhanh chóng chạy tới chỗ tôi, rồi ôm tôi thật chặt sau khi suýt chút nữa thì đâm sầm vào tôi.
“Hina, em cũng thích choux à la crème, phải không nào?”
“choux à la crème rất ngon.”
Trước cả khi có thể ôm lấy Hina, em ấy đã nhảy khỏi tôi rồi chạy lại chỗ mẹ của Shiori-san.
Dù rằng, thấy Hina thân thiện với người nào khác làm tôi thấy rất biết ơn đấy, nhưng mà… cảm giác của tôi bây giờ khá phức tạp.
“Thật tuyệt. Thực ra, chúng ta làm chúng cho mình. Dù sao thì cũng mong cậu thích nó.”
“Món tráng miệng của Oba-san dất dất ngon.”
Không, giờ tôi không thể nói rằng mình muốn về nhà ngay được nữa. Mrs. Kitahara đã nhanh chóng đem trà và cả khay đựng món tráng miệng ra nữa. Bên trên cái khay là món choux à la crème tuyệt đẹp mà chẳng thể tin được là tự tay họ làm, và nó thực sự là một món hảo hạng nữa chứ! Vị của kem không quá ngọt, mà lại dìu dịu, lan tỏa trên đầu lưỡi, rồi khi ăn kèm với lớp vỏ ngoài mỏng nhưng lại giòn tan tạo nên cảm giác thật tuyệt vời, thỏa mãn cả vị giác, xúc giác nữa… (chém tí…)
Tuy nhiên, có một vấn đề khác, một vấn đề vô cùng hệ trọng. Và nó đang diễn ra ngay trước mắt tôi đây.
“Ngon quá~! Shiori Nee-tan, chị cũng ăn nữa! Ahh~!” ”Hehe! Cảm ơn nhé, Hina-chan! Để chị làm vậy nữa nào! Ahh~”
TẠI SAO? Hina không ngồi vào lòng tôi, mà lại là Shiori-san. Và rồi họ đang đút cho nhau ăn?!! Hể? Hả? Chuyện gì thế nàyyyyyy~???
“Hina. Tới ngồi trên đùi Oi-tan nè…” ”Shiori Nee-tan rất thơm~”
Hoàn toàn lơ luôn lời của tôi, Hina tiếp tục chà chà khuôn mặt mình vào ngực Shiori-san.
(Oi, oi… nhìn đâu đấy anh giai?)
“Sau cùng thì, chị giúp mẹ làm chỗ choux à la crème này. Nhưng Hina cũng giúp nữa, nên là …… Mnn~ Em cũng rất thơm đấy.”
Rồi, họ đang thân mật như vậy,…… còn Oi-tan đang lẻ loi một mình giữ chốn này đây.
“Err… Hina, em phải cảm ơn Shiori-san vì đã chơi với em hôm nay đó. Và còn,…… đã đến lúc…”
“Nghe nè, nghe nè! Hôm nay Hina đã chơi với con búp bê của Shiori nee-tan đó!”
“Đó là đồ chơi của chị khi còn nhỏ. Nên cũng ổn thôi nếu em có đem nó về.”
“Hina đã có một chú thỏ bông ở nhà rồi. Nó ổn thôi miễn là có thể chơi với Shiori Nee-tan.”
“Được thôi, em cứ đến đây bất cứ khi nào em thích. Thật sự, sao Hina lại đáng yêu thế này cơ chứ!!!”
“Shiori Nee-tan cũng đáng yêu!”
Cả hai ôm chặt lấy nhau, và hoàn toàn lờ luôn sự tồn tại của tôi.
Erm…… Chú thấy rất tệ, Hina.
Hina quả thực là một cô bé ba tuổi ‘bất khả chiến bại’, đáng yêu đến nỗi tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu cả thế giới này đều ‘đổ’ trước vẻ đáng yêu đó; NHƯNG, đấy là chuyện khác. Tôi chỉ ước người quan trọng trong thế giới của Hina chỉ có Sora-chan, Miu-chan và tôi thôi.
Đương nhiên, Shiori-san và nhà Kitahara là những người tốt, và chúng tôi cũng đang được họ chăm lo cho nhiều chuyện,…… Nhưng, dù vậy…… ! Thậm chí là như thế…!
Giờ tôi chỉ ước Hina đừng chăm chú vào Shiori-san như vậy, mà hãy nói kiểu như: ‘Hina muốn được ngồi vào lòng Oi-tan!’…
Aaa~ Cái này người ta gọi là ghen tị nhỉ…!?
“Oi-tan…”
Ohhh, Hina, em cuối cùng cũng hiểu rồi ư? Đúng rồi, cuối cùng thì vẫn nên chọn gia đình mà,… Đúng! Hina, đến đây, ngồi lên đùi Oi-tan nè!
“Mặt của Oi-tan…… nạ.” (Em ấy nói ngọng, là ‘lạ’ nhé!)
Nhận lời tsukkomi không thương tiếc từ một cô bé ba tuổi, giờ tôi nhìn hai người họ với một cảm xúc cực kì khó diễn tả…
Mrs.Kitahara đằng kia đang mỉm cười đầy ẩn ý, trong khi Shiori-san quay ra nhìn tôi chằm chằm với biểu hiện cũng không khá hơn tôi là bao.
(Em hiểu là Shiori-san cũng đang làm vẻ mặt khó hiểu nên dịch thế… Eng: while Shiori-chan just stared at me with the expression of wanting to shy away.)
“Đến giờ để họ về rồi, Shiori.”
Như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nụ cười của Mrs.Kitahara làm tôi thấy có chút ngượng ngùng.
“…… Vè họ thì…… Oji-san đây có thể về bất cứ khi nào anh ấy muốn.”
Giọng nói có vẻ không vui đó của Shiori-san đặc biệt đi vào tai tôi.
“Mang mấy cái choux à la crème này về như quà nhé. Bác mong Sora-chan và Hina-chan sẽ thích nó.”
“À nhân tiện, nhắn hai em ấy rằng có thể đến đây chơi bất cứ lúc nào các em ấy thích nhé.”
Cái gì vậy? Cái sự đối đãi đặc biệt này là sao? .....Như thể họ đang bảo tôi không cần đến nữa vậy… Hay đấy chỉ là tưởng tượng của tôi thôi thế?
Khi tôi lấy mấy cái choux à la crème rồi chuẩn bị đi về, Hina đột nhiên lên tiếng:
“Oi-tan, Shiori Nee-tan nói chị ấy cũng muốn đến lễ Shichi-Go-San nữa! Hãy để chị ấy thấy Hina mặc kimono nữa!”
Tôi nhìn quanh, và thấy Shiori-san đang vẫy tay chào Hina, và đang nở một cụ cười.
“Tôi chắc chắn sẽ đến. Nhớ báo cho cả hai chị em ấy nữa nhé!”
Hoàn toàn lơ luôn ý kiến của tôi, Shiori-san lại bước trở vào nhà.
…… Tôi thấy dường như vẫn còn chút khoảng cách giữa tôi với cô ấy, và dường như cô ấy đang cố tránh xa tôi ra vậy. Tại sao vậy, tôi cũng muốn biết lắm.
Mà, thôi không bận tâm về vấn đề đó nữa.
Dù sao thì, tôi cũng thấy rằng lễ Shichi-Go-San lần này sẽ diễn ra vô cùng tốt đẹp.
………
Và như thế, ngày Shichi-Go-San cũng đã tới.
“Shi~chi-Go-San ♪ Shi~chi-Go-San ♪ Whee~ Quay vòng quanh~ và đó là Shi~chi-Go-San ♪”
Giọng nói trong trẻo, tươi tắn vang lên nơi ngôi đền đầy trang nghiêm với sàn lát đá.
Người đang ngâm nga những lời đó chính là nữ ca sĩ (không chuyên) của gia đình chúng tôi.
Đương nhiên, cả lời và giai điệu đều là nguyên tác, và đầy độc đáo với một đứa trẻ chỉ mới biết chập chững biết đi, và cả những lời thường không rõ cùng chất giọng đặc biệt được lặp đi lặp lại khiến nó dễ đi vào lòng người.
(Eng thấy hơi khó hiểu…And of course, the lyrics and melody were original, full of a sense unique to toddlers, and added to the lyrics with unclear lyrics and the special husky singing voice, it caused the frequency of playback to increase drastically in one’s mind.)
Đây có thể được gọi là tài năng thiên bẩm nhỉ…!?
Phải chăng Hina sẽ trở thành một idol hay một nhà soạn nhạc trong tương lai?
Hina, người đang đi giữa Raika-san và tôi, trông vô cùng vui vẻ, nhưng chúng tôi cũng có chút rắc rối trước mắt.
Đầu tiên, dù Hina thế nào đó đang rất vui vẻ vì được mặc một bộ quần áo đẹp, thì việc phải mặc một bộ đồ không quen như kimono này, rồi mang guốc gỗ nữa, và sau khi đi được một đoạn, em ấy có lẽ đã thấm mệt rồi, nếu không muốn nói là có chút giận dữ trong đó. Bắt một bé gái ba tuổi làm những việc chẳng mấy quen như vậy quả thực quá khó.
Thêm nữa, hôm nay cũng có rất nhiều trẻ lên ba tham dự lễ Shichi-Go-San, nên chắc chúng tôi cũng phải đợi một lúc nữa.
Sau khi cố làm em ấy khuây khỏa và đưa được tới đền, tâm trạng của em ấy có đã có chút tốt hơn.
Và người đã giúp đỡ rất nhiều trên đoạn đường đó là Raika-san; cô ấy đến gặp chúng tôi trước những người khác.
Vấn đề hôm nọ tôi hỏi Sora-chan, không gì khác ngoài việc cho những người ở Roary cùng đến dự lễ Shichi-Go-San của Hina. Tuy thế, để Raika-san đến trước thật là một quyết định khôn ngoan. Bởi lúc tâm trạng của Hina đang xấu đi, cô ấy đã thì thầm gì đó vào tai Hina, và vấn đề liền được giải quyết.
“Oi-tan, cháu có thể nhận được Chiroro Ame sau chuyện này không?”
“Chiroro…… nó là cái gì thế?”
“Erm, thì, Raika-chan bảo nếu Hina ngoan ngoãn trong suốt lễ Shichi-Go-San thì Hina có thể nhận được Chiroro Ame!”
“Em đang nói tới ‘Chitose Ame’?”
(Chitose ame, nghĩa đen là "kẹo ngàn năm tuổi", là quà tặng cho trẻ em vào dịp Shichi-Go-San. Chitose ame là một loại kẹo dài, mảnh màu đỏ và trắng, tượng trưng cho sự phát triển khỏe mạnh và trường thọ. Nó được tặng trong một cái bao có trang trí hình một con hạc và một con rùa, tượng trưng cho cuộc sống lâu bền ở Nhật Bản. Chitose ame được gói trong một loại giấy dướng mỏng, sạch và trong suốt và có thể ăn được. ) ( Bạn nào muốn tìm hiểu thêm hãy hỏi Gg-sama…)
“Vâng! Nó đấy ạ! Chị ấy nói nó rất~ là to, và nó cũng ngon nữa!”
Dường như Raika-san đã lấy đồ ăn ra để ‘dụ’ em ấy nhỉ?
“Hina, không phải Chiroro Ame, mà là Chitose Ame. Nói lại nào.”
“Chisese Ame?”
“Không không. Lại nào. Chi – To – Se – A – Me!”
“Hahaha… Oi-tan nạ quá hà!”
Và tôi trông như một tên ngốc vậy.
“Raika-san, cảm ơn chị nhiều. Chị đến thực sự đã giúp chúng em nhiều lắm.”
“Không có chi, dù sao tôi cũng tự muốn đến mà.”
Tôi thấy Raika-san có chút phân tâm thế nào đó. Phải chăng chị ấy đang bận ngắm Hina hay sao vậy?
“Hina khát~”
“Cái!...... Uuu…… Em cố đợi chút nữa thôi nha, rồi anh sẽ đi mua nước hoa quả ngay sau đây thôi.”
“Eh~ Oi-tan neo kiệt~” (keo kiệt)
“Chị có mang ít nước ép đây.”
Raika-san mang ra một lo nước từ túi sách đang đeo trên vai.
“Hina-chan, em có thích nước ép hoa quả không?”
“Vâng! Nước ép hoa quả!”
“Đ- Đợi chút! Chốc nữa em ấy chắc chắn sẽ muốn đi nhà về sinh nếu giờ uống nó đấy!”
“Hina, em ổn với nó chứ?”
“Vâng, hông sao hết ạ!”
Chờ chút đã nào, nó chẳng có căn cứ gì cả…… Cuối cùng thì, Hina uống tận hai cốc nước ép hoa quả ‘homemade’ của Raika-san. Thành thật mà nói, tôi giờ lại có chút gì đó ghen tị với Hina rồi.
“Hah~ Nó rất ngon. Raika-san, không tệ!”
“Hina…… Em học nó ở đâu vậy?”
Cứ như vậy, chúng tôi cùng bước trên con đường tới đền, trong khi nắm tay nhau.
Hina nắm lấy tay hai chúng tôi và đi vào giữa; nhìn từ ngoài vào chắc chắn mọi người sẽ nói đây là một gia đình mất…
“Ng- Nghiêm túc đấy hả?”
Giờ mới để ý, và tâm trí tôi không khỏi ‘đơ’ mất một thoáng.
( Thấy Eng để hơi ‘nhạt’: My expression couldn’t help but soften; nên chỉnh lại chút…)
Hina thì không nghi ngờ gì nữa, vô cùng tuyệt vời, nhưng Raika-san, cô ấy chắc chắn đã trang điểm cẩn thận để đến đây, và giờ thật sự không ngoa nếu đem so sánh vẻ đẹp kia với một người mẫu hay diễn viên đình đám. Giờ tôi thật sự thấy phải cảm ơn người đề ra lễ Shichi-Go-San rồi.
“Chuyện gì với cái nụ cười ngốc nghếch đó của anh vậy hả? Onii-chan! Hay anh bị ngớ rồi hả?”
“Uwagh!”
Eo tôi đột nhiên bị véo cho một phát.
“S- Sora-chan……”
Vì vài lí do nào đó, trông em ấy không vui.
“Anh nói nè…… Nó đau lắm đấy.”
“Hmph! Thì chẳng? Em muốn anh thấy thế nào là đau.”
Làm ơn đừng làm vậy nữa mà. Mà bên cạnh đó, tại sao tôi lại bị véo vậy?
“Oji-san nhìn thật dễ trở thành kẻ phạm tội~ Nhưng mà, cần thêm chút tinh vi nữa.”
“Phải, Segawa-chan thật thành thật trong khoản này. Ah, cứ tự nhiên như vậy thật sợ quá đi!”
(Iya, iya… Dịch thấy không sát lém…
”Oji-san is quite good at committing sins~ You’re really lacking in the delicacy department.”
”That’s right, Segawa-chan is really too honest that way. Ah, natural airheads are quite scary~”
Miu-chan và Nimura)
“Cả hai người! Tôi nghe thấy đấy nhá! Biết vì sao thì qua đây mà nói với tôi đây nè!”
Nimura, với vẻ ngoài còn trang trọng hơn bình thường, và Miu-chan, với ngoại hình hoàn toàn có thể so với một idol, đang nói chuyện với nhau khi đi trước chúng tôi như thế đó. Trông chúng tôi thật là một nhóm đặc sắc nhỉ…… à mà ngoại trừ tôi.
“Đúng rồi, nói mới nhớ, chẳng phải còn một người nữa sao?”
Vâng, chính là cái người đã oang oang rằng ‘Hãy để việc chụp ảnh cho tôi’ không lâu trước đó.
Anh ta có thể nói là mong chờ ngày này hơn ai hết , và cũng là người hào hứng với chuyện này nhất, nhưng giờ thì chẳng thấy hơi anh ta đâu.
Nghe tôi hỏi, Miu-chan chỉ tay về một phía:
“Nếu anh đang hỏi hội trưởng, thì anh ta ở đằng kia kìa.”
“Ehh……”
Khi nhìn kĩ hơn, có thể thấy một cái bóng dáng quen thuộc đang núp đằng sau cái cột đền đằng kia.
“Anh ta đang định làm cái quái gì vậy……?” ”Anh ấy nói ‘Để có một bức hình tự nhiên nhất, cần một người ở xa với vai trò thợ ảnh’.”
Như Miu-chan nói, Sako-senpai đang giữ một cái máy ảnh một cách đầy chuyên nghiệp đứng từ xa và tác nghiệp với những ngón tay đang thoăn thoắt thao tác với cái máy. Tôi sẽ nói anh ta là một thợ máy vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi Miu-chan vẫy tay về hướng đó, hình như đứng đây thôi tôi cũng nghe được tiếng máy ảnh chụp thì phải.
“Nếu có thể, tôi ước anh ấy sẽ chụp hình nhân vật chính của hôm nay hơn…”
“Tớ đã bảo anh ấy rồi, nhưng tớ chẳng thể chắc anh ấy sẽ chụp cho nghiêm túc được đâu.”
Tôi thấy Sako-senpai ra chỉ thị cho tôi từ đằng đó, dường như đang bảo tôi tránh ra chỗ khác vậy.
“……Dường như không nên quá kì vọng vào anh ấy nhỉ…”
“Ahaha, có vẻ thế nhỉ? Sau lễ chúng ta còn chụp hình kỉ niệm riêng mà, nên chắc sẽ ổn thôi.”
Miu-chan bổ sung trong khi vẫn đang khúc khích.
”Nghiêm túc đấy! Anh ta chẳng biết xấu hổ là cái gì sao vậy! Coi như chúng ta không quen anh ta đi!”
Sora-chan nhanh bước lên trước, trong khi tôi cũng vội vã đuổi theo. Đi qua Torii, và cả căn phòng hành chính của đền, một sảnh đường rộng lớn với sàn lát đá hiện ra trước mắt chúng tôi, trong khi tòa nhà trang trọng kia hẳn là kagura-den.
(Eng: After going through the Torii, walking through the shrine administrative office, a vast plaza with a rockpaved floor came into our view, while the spectacular building over there would be the kaguraden. )
(Phần chú thích: ‘Torii’ là một loại cổng truyền thống của Nhật Bản, thường được thấy ở lối vào hoặc trong đền thờ Thần đạo, nơi chúng là vật được đánh dấu cho sự chuyển đổi từ những gì mang tính trần tục đến nơi thiêng liêng. ‘Kagura-den’ là nơi dành riêng cho việc thực hiện điệu Noh hay Kagura, một nơi linh thiêng trong văn hóa Nhật.
Cả hai các bạn chắc đã biết là gì rồi, chắc chỉ không rõ tên thôi…)
Dự định của chúng tôi là sau khi xong lễ, chúng tôi sẽ ra đây chụp một bức hình kỉ niệm, và thế là mọi chuyện ổn thỏa.
Sau đó, chúng tôi định sẽ về nhà để thay đồ trước, rồi ra ngoài ăn tối cùng nhau.
Điều đáng tiếc nhất là, đó cũng là lúc Hina phải bỏ bộ kimono tuyệt vời ra.
Suy cho cùng thì, tôi cũng không dám để một cô bé ba tuổi mặc bộ kimono ra ngoài đường như vậy.
Và giờ, đứng trước kagura-sen đằng kia, tôi có thể thấy Oba-san và Oji-san từ nhà Takanashi đang đợi ở đó.
“Các bác đang chờ các cháu đó, mọi thủ tục các bác đã lo liệu rồi.”
Sau khi nói vậy, Oba-san đưa cho tôi một cái trông như thẻ số vậy.
Dường như sau khi Oba-san đến nhà chúng tôi ở Ikebukuro để giúp Hina mặc đồ, dì đến gặp Oji-san ở đền để lo thủ tục. Không nói đến chuyện dì ấy làm mọi thứ nhanh thế nào, mà hiệu quả công việc cũng thật đáng ngưỡng mộ.
“Ohhh! Hina-chan! Cháu trông đáng yêu quááááá!!!”
Như một Oji-san nhà Takanashi, chú ấy bắt đầu ‘chương trình’ chụp ảnh non-stop ngay và luôn. Trong khi cầm cái máy ảnh, có khi còn đắt hơn cái Sako-senpai đang dùng, chú ấy chụp hình Hina từ mọi góc độ khác nhau.
“Oji-san từ nhà Takanashi, rất vui được gặp chú ạ.”
“Miu-chan became more dazzling as well! Did you grow taller again!?”
(Xin lỗi nhưng tui không biết nên dịch sao cho hay… ‘dazzling’ dịch ra là chói sáng’, hổng lẽ nói ‘cháu trở nên thật chói sáng’ à???)
“Trời~ Không phải tháng trước chúng ta đã gặp nhau rồi sao ạ?”
“Oh, đúng rồi ha! Waahahahaa”
Thế quái nào lại đi nói thế chứ…… Tôi thấy tinh thần mình kiệt quệ luôn rồi quá…
( Thấy hơi khó hiểu… Eng: How to say this…… This feeling of my whole body going weak.)
“Haizzz… Em thực sự chẳng dám tưởng tượng ra xem chuyện gì tiếp theo.”
Dường như Sora-chan cũng có những suy nghĩ giống tôi, với đôi vai đang thực sự rũ xuống.
“Sora-chan! Nhìn qua bên này nào! Nào! Cười lên nào, cười lên!”
“A- Ahahaha…”
Thật tình. Nếu cứ thế này, chắc chúng tôi sẽ mất thêm thời gian ở đây mất.
“Buổi lễ sẽ sớm bắt đầu thôi, hãy vào đợi ở bên trong sảnh.”
Quãng thời gian đờ đẫn trôi qua, chúng tôi nhanh bước vào kagura-den sau khi Oba-san giục chúng tôi vào trong. ___(While the dull waiting time passed, we quickly entered the kagura-den after Oba-san chivvied us inside.___ Không hiểu nên dịch bừa vậy.) ___ Bởi lẽ chỉ có họ hàng mới được vào cùng, nên tôi quay sang bảo Raika-san và những người khác đợi bên ngoài.
Bầu không khí thậm chí còn trang nghiêm hơn cả bên ngoài kia, hẳn rõ kagura-den là chốn trang nghiêm nhường nào.
Nhiều gia đình cũng đang đứng đó chờ đợi cho buổi lễ.
Dù tất cả đều đang mặc những bộ kimono đầy tinh tế, nhưng rõ ràng rằng không thể có đứa trẻ nào đáng yêu hơn, hay thậm chí nhìn đẹp hơn Hina được. Ummm, người ta thường bảo rằng, trong tâm trí các ông bố bà mẹ thì con cái của mình luôn là đẹp nhất; liệu có phải là trong tình huống này không nhỉ?
“Uuu~”
Ngay lúc đó, tôi để ý thấy Hina đang chạy đi chạy lại xung quanh, nhìn em ấy dường như không được khỏe.
“Sao vậy, Hina?”
“Uuu~…”
“Cái đai lưng của em không thoải mái sao? Em có cần nới lỏng nó ra chút không?”
Sora-chan cũng quay lại nhìn đứa em của mình đầy lo lắng.
“……Pee.”
“Eh…”
“Cái……?”
Dù là người hỏi, nhưng câu trả lời từ Hina khiến chúng tôi đóng băng trong tức khắc.
“Hina muốn pee~”
“Đ- Đợi chút đã nào! Ngay lúc này hả!?”
“Hina! Đợi, cố chút nữa thôi!”
“Hông~ thể~”
Hoàn toàn lơ luôn lời đáp trong hốt hoảng của chúng tôi, Hina ngồi luôn ra sàn.
( I don’t know how to translate this sentence… Eng: Ignoring our panicked responses, Hina started to stamp the floor.___ ‘stamp’???)
“Pee~ Pee~”
Trong kagura-den đầy thanh tịnh, tiếng ‘pee pee’ vang lên…
Những phụ huynh gần đó đều đang cố nhịn cười.
“Ah~ Nghiêm túc đó! Đây là lí do vì sao anh bảo em đừng có uống nước trái cây trước khi vào rồi mà!”
“Oi-tan, chẳng phải chú hứa sẽ hông nói sao~?”
“Em đào đâu ra mấy cái từ đấy vậy hả???”
“D- Dù sao thì, chẳng phải chúng ta nên đem Hina vào phòng vệ sinh trước hay sao?”
“Nhưng không phải đã gần đến lượt chúng ta rồi sao?”
“Mà nói mới nhớ, làm sao để đi vệ sinh trong khi đang mặc kimono vậy???”
“Các cháu đang ồn ào gì thế?”
Chúng tôi nghe được một giọng đầy bình tĩnh, hoàn toàn không có chút gì hoảng hốt, vang lên. Oba-san đã trở lại sau khi hoàn tất thủ tục.
“Th- Thật ra là…”
Sau khi tôi giải thích lí do, Oba-san trông vẫn không có chút rắc rối gì lắm, mà chỉ bế Hina đến nhà vệ sinh sau khi nói ‘Dì sẽ đưa con bé đến đấy.’.
Và như thế, thậm chí còn chưa tới năm phút, dì đã đưa Hina trở lại; trông em ấy cũng khá hơn rất nhiều.
“Hah~ Tốt hơn rùi~”
Ngay khi nghe thấy những lời đó, tôi cảm tưởng bao căng thẳng vừa rồi bỗng chốc biến mất.
“Yuuta-san.”
“V- Vâng!”
Nhưng ngay khi nghe Oba-san gọi tên mình, tôi vô thức nghiêm lại.
“Cậu là người giám hộ của con bé. Vậy nên, trước khi hoảng lên như vậy, hãy nghĩ xem nên là gì đã.”
“Vâng…… Cháu xin lỗi.”
Tôi bị quở trách như vậy…
“Oi-tan. Không sao đâu!”
“Em……”
Lời an ủi của Hina thậm chí còn khiến tôi thấy nản hơn nữa kìa…
__________
Buổi lễ Shichi-Go-San diễn ra đơn giản hơn tôi nghĩ nhiều.
Nhà sư phụ lo việc với bọn trẻ đã đứng thành hàng, và làm một nghi lễ cầu nguyện đơn giản cho từng đứa một. (‘priest’ thì là linh mục, nhưng thấy đây không phải là Cơ Đốc giáo nên trans xin để là nhà sư) Ban đầu tôi tôi còn lo Hina sẽ không chịu đứng yên trong lúc đang làm lễ, nhưng may thay em ấy lại rất nghe lời trong lúc đó.
Chỉ là những lời cầu nguyện của nhà sư khá buồn cười với Hina, nên một số lúc trông em ấy như thể cười luôn được, khiến tôi và Sora-chan thấy lo lắng không thôi.
Trong hoàn cảnh như thế, chúng tôi tới phần quan trọng nhất với lễ Shichi-Go-San của một đứa bé ba tuổi, nghi lễ cắt tóc.
Điều đó có nghĩa là, mái tóc mà vốn giữ nguyên từ lúc sinh ra giờ sẽ được cắt đi, và bắt đầu cho mọc lại, với một sự vận động về mái tóc bị cắt bằng kéo. Chỉ có người lớn tuổi trong nhà mới được thực hiện điều này.
( Câu trên thấy có hơi hơi… lạ. Eng: That means, the baby hair that is grown on a child from birth are to be cut, starting to let the hair grow long from this day onwards, making a motion of cutting the hair with scissors. This ritual has to be done by an elder among the relatives.)
Và, phần này được giao cho anh trai của Shingo Nii-san, Nobuyoshi-san.
Và, ngay lúc chạm vào mái tóc óng mượt của Hina, Nobuyoshi-san, nãy giờ cứ căng thẳng đến nỗi cứng ngắc, lại ngay lập tức phát ra tiếng thút thít.
“Hina-chan…… đáng yêu. Cháu chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc… Shingo… Sao mà…? Uuuu…”
Tôi có thể hiểu cảm xúc đang trào dâng trong lòng chú ấy. Trong khi Hina đang nhìn chú ấy với vẻ không hiểu sao, chúng tôi, người đang ra hiệu cho Hina đừng đung đưa như vậy, cũng trực trào những giọt lệ.
Và cuối cùng, buổi lễ cũng kết thúc tốt đẹp. Những gì tiếp theo như dự định sẽ là chụp ảnh kỉ niệm.
Người đang đợi chúng tôi ở ngoài đền là Shiori-chan, dường như chị đến khá muộn; và cả…… Sako-senpai.!?
“Đứng lại! Tên biến thái kia! Đưa mấy bức hình ngươi chụp ra đâyyyyyyy!”
Vẫn đang cầm cái máy ảnh to đùng trên tay, Sako-senpai đang bị Shiori-san truy đuổi.
Phía bên kia, Nimura và Raika-san, những người không biết tới Shiori-chan, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo trong cái tình huống này.
“Ah! Sora-chan! Tên này đã bí mật chụp hình đó! Stalker! Chị đã để ý rồi, tên này đã bí mật chụp hình em suốt! Giúp chị bắt hắn!”
“Đ- Đợi! Đợi chút đã ạ! Đây là hiểu lầm thôi ạ! Em chỉ là một thợ chụp ảnh đang ẩn mình để chụp những bức hình tuyệt vời nhất về Hina-sama thôi ạ! Sora-kun, nhanh lên và giải thích cái hiểu nhầm này coi!”
“…… Sora-chan, không thể như thế được…… Em biết tên này hả?”
“Không, em không quen anh ta.”
Sora-chan trả lời dứt khoát.
“S- Sao? Sora-kun, làm ơn! Ta sẽ không gọi nhóc là oba-san nữa! Làm ơn, hãy tha cho ta!”
Ở đó, là Sako-senpai đang rên rỉ, trong khi Nimura và tôi đang ôm đầu trong bất lực, và Oba-san đang thể hiện một gương mặt khá phức tạp.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc cho đến chúng tôi chuẩn bị chụp ảnh ngoài đền.
“T- Tôi sẽ ra chỗ khác.”
“Đừng nói vậy, hãy chụp cùng nhau. Chị cũng ở đây rồi mà.”
Tôi mời Shiori-san, người đang định từ chối, tham gia cùng chúng tôi. Đương nhiên, cả Nimura và Raika-san nữa.
Sau cùng thì, nếu không có mọi người, chúng tôi cũng đã chẳng có được ngày Shichi-Go-San mà mình mong đợi.
Bỏ qua Nobuyoshi-san, người không muốn khuôn mặt sướt mướt của mình được ghi lại trên màn ảnh, và Sako-senpai, người đang lãnh trách nhiệm một thợ chụp ảnh, chúng tôi đều gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến ngày Shichi-Go-San của Hina với một nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười đó chắc chắn sẽ được Nee-san và Nii-san trông thấy, dù đang ở trên thiên đàng kia, hay nơi nào đi nữa. Chắc chắn là như vậy.
( Eng hơi khác xíu nha: The smile must have been felt by Nee-san and the others somewhere in heaven. It’s unmistakable.)
__________
Tôi nên nói điều gì tiếp đây. Rằng đó thực sự là một tuần bận rộn.
Tiếng thở dài cùng những dòng suy nghĩ ập tới khi chúng tôi bước chân về nhà.
Chỉ cần nghĩ rằng chuyện này rồi sẽ diễn ra lần nữa cũng đủ khiến tôi thấy nản lòng.
Cái suy nghĩ rằng thật là một phước lành khi lễ Shichi-Go-San của Sora-chan và Miu-chan đã qua đi chợt lướt qua tâm trí tôi.
(Eng: That made the thought that it’s fortunate that Sora-chan and Miu-chan had already completed their Shichi-Go-San surface in my mind.)
Bỏ qua một bên vấn đề với đống báo cáo còn chưa hoàn thành của tôi, và ––
“Oi-tan mệt?”
Hina, người đang ngồi trong lòng, ngước lên nhìn tôi.
Em ấy vừa mới tắm xong, và đang lau kho tóc ở phòng khách.
“Hmm? Chỉ một chút thôi. Còn Hina thì sao? Em có mệt không?”
“Chirose Ame rất ngon.”
“Chitose Ame. Mà, em thích nó là được…… Rồi, tóc đã khô rồi đó.”
“Mnn!”
Hina nhanh chóng chạy vào trong bếp.
“Nè! Hina! Nhớ đóng của tủ sau khi dùng nha!”
Sora-chan, người vừa bước xuống từ tầng hai, nhắc nhở Hina đang lấy sữa từ trong tủ lạnh.
“Onii-chan, em tìm thấy rồi.”
“Mnn, cảm ơn em.”
Tôi nhận lấy một chồng album từ tay Sora-chan.
Dòng chữ trên trang bìa được in cẩn thận, và được làm rất chi tiết : ‘Kỉ niệm gia đình Takanashi’.
Chúng tôi đã nhờ Sako-senpai đi in những bức đẹp nhất về ngày hôm nay, và cũng muốn lưu giữ chúng trong cuốn album ngay lập tức. Cuốn album chứ đầy những bức hình của nhà Takanashi.
Đương nhiên, Shingo Nii-san, cha của Sora-chan và mấy đứa nhỏ, cũng ở trong này; và cả Nee-san nữa.
Nee-san trong những bức hình đây có chút khác lạ khi đem so với hồi tôi sống với chị.
Có lẽ, do chị đã trở thành một người mẹ.
“Yuri-san nói rằng ba chị em nên cùng nhau chụp hình khi bức hình kia được chụp.”
(???) (Eng: Yuri-san once said that the three of us must be taken together when photos are taken)
Sora-chan liếc nhìn vào tấm hình dường như được chụp ở một sân vận động nào đó với một gương mặt hoài niệm.
“Ah! Mama! Để Hina xem! Để Hina xem!”
“Đừng nhanh vậy chứ! Nào, ngồi xuống đây nào, cùng xem với Onee-chan nha.”
Tôi lấy một cuốn khác, và cũng lướt qua nó.
Ở đó, là những bức hình khi Sora-chan và Miu-chan lúc còn bé.
Miu-chan, lúc đó trông chỉ hơn Hina bây giờ vài tuổi, luôn bám lấy Sora-chan trong mỗi bức hình.
Mặt khác, những bức hình của Sora-chan lại được chụp với một người phụ nữ xinh đẹp. Dường như đó là mẹ đẻ của em ấy.
“Ah! Onii-chan! Nhin nè, nhìn nè, bức hình em chụp trong lễ Shichi-Go-San đó!”
Nó cũng được chụp năm Sora-chan lên ba. Sora-chan đang mặc cùng một bộ kimono mà Hina mặc hôm nay. Nụ cười tươi rói đang hiện lên trên bức hình đó làm choáng ngợp cả tâm trí tôi. Còn bên góc ảnh là một người phụ nữ với một nụ cười của một người mẹ hiền từ.
(Eng: The Sora-chan in the photo wore clothes similar to what Hina was wearing today, while the bright smile in the photo overlapped with Hina in my memories, while the woman at a side wore a smile like that of a holy mother.)
Thực sự, tôi không chắc về những chuyện đã xảy ra với mẹ của Sora-chan và Miu-chan. ((( Dù tôi nghe rằng mẹ của Sora-chan đã mất, tôi không dám hỏi xem lúc đó em ấy bao nhiêu tuổi /or/ Tôi chỉ nghe rằng mẹ Sora-chan đã mất, và tôi thực sự không dám tưởng tưởng tượng ra lúc đó em ấy mới bao nhiêu tuổi.)))
(Eng: Although I heard that Sora-chan’s mother already passed away, I never asked of Sora-chan’s age when that happened.)
Bởi vậy, tôi chọn việc nói những thứ đang diễn ra trước mắt mình.
“Uuu~ … Ohh! Em đáng yêu quá! Có thể so với Hina được ấy!”
“Th- Thật không?”
“Thật. Em trông rất tuyệt trong bộ kimono đó.”
“Ehehe….. Hina~ Onii-chan nói chị cũng đáng yêu như Hina kìa!”
“Waa~!”
Sora-chan ôm em gái mình từ phía sau, nghiêng ngả đủ hướng trong phấn khích.
Đang ngắm nhìn khung cảnh hạnh phúc này, tầm nhìn của tôi bị thu hút bởi một bức hình vừa lướt qua.
Tô nhìn vào bức hình mà không khỏi bị sốc. Trong bức hình là Sora-chan, Nii-san và một người phụ nữ khác đang bế bé Miu-chan dường như vừa chào đời.
“Đây là…”
Xét từ vẻ ngoài, người này trông dày dặn hơn Nee-san.
Vẻ ngoài của cô ấy chắc không thể là người Nhật được, một mái tóc dài, vàng óng – rất giống Miu-chan ở mọi góc nhìn.
Vậy đây là mẹ của Miu-chan…
Cô ấy thực sự rất đẹp, và giờ tôi có thể hiểu sao Miu-chan lại nổi bật như vậy; nó làm tôi thấy ngưỡng mộ Nii-san từ tận đáy lòng vì đã tìm được một người phụ nữ đẹp như vậy.
Mà nó mới nhớ, khi thấy mái tóc của Miu-chan, tôi đã nghĩ mẹ ruột em ấy không phải người Nhật, và giờ thì chắc chắn là như vậy rồi.
Mà nói lại thì, thậm chí nếu nói Nee-san không đẹp bằng người này, thì cũng không thể phủ nhận chị ấy chắc chắn là một người phụ nữ rất đẹp, và mẹ của Sora-chan cũng vậy nữa. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là mẹ của một cô bé vô cùng đáng yêu mà, nên chuyện này hoàn toàn có thể có lí.
--- Nii-san, anh thực sự có mắt nhìn đấy!
Khi tôi lướt qua cuốn album trong khi suy nghĩ như vậy, tôi đột nhiên nhận thấy có gì đó là lạ. Tôi lật lại cả cuốn album lần nữa, và lúc đó …… “Onee-chan, em tắm xong rồi… Eh? Mọi người đang làm gì ở đây vậy?”
Miu-chan, người vừa mới tắm xong, bước ra phòng khách với mái tóc đang được buộc lên.
“Bọn chị đang xem album. Miu, tới đây rồi cùng xem nha?”
“Uuu~…… Thôi ạ. Em sẽ đi ngủ.”
Miu-chan lấy chai nước khoáng từ trong tủ, rồi trở về phòng mình.
Có phải do em ấy thấy mệt không vậy? Tôi thấy Miu-chan không được như thường ngày.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
Sora-chan nhìn tôi khó hiểu, trong khi tôi vẫn liếc nhìn theo bóng dáng Miu-chan.
“Onii-chan?”
Tâm trí tôi trở lại bởi lời gọi của Sora-chan, và tôi nhanh chóng đảo mắt trở lại.
“…Err~ Anh nghĩ cũng đến lúc mình đi tắm rồi ngủ thôi.”
“Phải rồi, chúng ta sẽ rất bận rộn kể từ ngày mai, nhỉ? Và anh cũng còn rất nhiều báo cáo cần giải quyết nữa.”
“Uuu…… Dù có thực là vậy đi chăng nữa… Làm ơn đừng nhắc với anh về chúng chứ…”
Tôi rời phòng khách với đôi vai rã rời.
Vấn đề bí ẩn mà tôi cảm thấy…
Trong cả cuốn album đó, không có tấm hình nào về ngày Shichi-Go-San của Miu-chan.
Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!