Sáng thứ Bảy, trên bàn ăn tươm tất là những món Sasha đã bỏ công sức chuẩn bị.
Bữa sáng hôm nay mang đậm phong cách Nhật, được chuẩn bị vô cùng cầu kỳ, và tất cả chúng tôi đều thức giấc trong hương thơm nồng nàn của món súp Miso.
“Sasha! Lâu lâu cũng phải để bọn con giúp một tay chứ!”
“Mẹ thật là, cứ làm mọi thứ một mình hoài!”
Đúng như lời Sora và Miyu nói, khi ngày về nước của Sasha càng đến gần, cô ấy càng tỏ ra nỗ lực hết mình, như thể muốn dành trọn khoảng thời gian ít ỏi còn lại cho chúng tôi.
“He he he! Đây là sở thích của cô mà, cứ để cô làm nhiều một chút đi.”
Sasha chớp mắt nói, rồi giục chúng tôi ngồi xuống dùng bữa. Thật hết cách với cô ấy.
Trong khi mọi người đang tận hưởng bữa sáng ấm áp với những món ăn ngon lành, thì có một người dường như lạc lõng hoàn toàn với bầu không khí này.
Đó chính là Ninmura, người đã bị em gái đuổi khỏi nhà và đang tạm trú ở đây.
“…Ninmura?”
“Có chuyện gì không, Segawa?”
“À, cậu có ăn sáng không? Món Sasha nấu ngon lắm đó.”
“…Cũng được, cảm ơn.”
Nghe thì có vẻ là một cuộc đối thoại bình thường, nhưng Ninmura nãy giờ vẫn không hề động đến bữa sáng trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào làn hơi bốc lên từ bát súp Miso, thất thần.
“Anh Ninmura, súp Miso ngon lắm đó ạ.”
“A! Em sẽ giúp Ninmura rưới chút xì dầu lên đậu phụ nha!”
“Anh Ninmura muốn dùng nước sốt của Hina không ạ? Có sốt trứng và sốt cá, anh Ninmura thích loại nào hơn?”
“…Haha, cảm ơn mấy đứa, anh không sao đâu.”
Phải nhờ đến sự động viên của ba chị em Sora, Miyu và Hina, Ninmura mới chịu cầm đũa lên.
Thế nhưng, Ninmura dường như chẳng có chút hứng thú nào với thức ăn, chỉ ăn hai ba miếng rồi lại dừng lại. Nhìn Ninmura cứ đứng trơ ra, nhìn chằm chằm vào bát súp Miso, ai nấy đều cảm nhận được nỗi buồn bủa vây cậu ấy. Tôi và Sora cùng nhìn nhau. Có lẽ bức thư hồi đáp vỏn vẹn hai chữ “Tôi ghét anh” của Satomi đã gây ra tổn thương không hề nhỏ cho Ninmura. Mới hôm qua, tôi còn tưởng Ninmura đã khá lên một chút… Chúng tôi, những người mong chờ trí tuệ của người lớn sẽ phá tan bầu không khí này, thử nhìn về phía Sasha. Thế nhưng, Sasha lại tỏ ra chẳng mảy may bận tâm.
“Hina, ăn phải nhai kỹ nuốt chậm nhé.”
“Vâng ạ, ưm, ưm.”
Sasha tươi cười vui vẻ chăm sóc Hina. Nhìn Sasha vẫn bình thường như mọi khi, có vẻ cô ấy không lo lắng mấy. Tuy nhiên, Sora và Miyu, sau khi ăn xong bữa sáng, lại nhìn tôi và Ninmura đầy vẻ lo lắng. Thật là, để hai cô con gái của tôi phải bận lòng đến thế này, Ninmura chí ít cũng phải phấn chấn lên một chút chứ. Trước hết, tôi nở nụ cười trấn an hai đứa.
“Các con không cần lo lắng đâu, Sora, con không phải đến câu lạc bộ sao? Không cần chuẩn bị gì à?”
“Không, không sao đâu ạ… Hôm nay không có gì quan trọng…”
“Ơ… con… con đi pha trà đây.”
Nghe tôi nói vậy, hai đứa mới hơi ngập ngừng rời bàn, vẫn lộ rõ vẻ lo lắng. Sau khi chúng rời đi, tôi cố gắng dùng thái độ lạc quan nhất để nói chuyện với Ninmura. Cứ thế này, không biết Ninmura phải mất mấy tiếng mới ăn xong bữa sáng.
“Ninmura, cậu nếm thử món hầm của Sasha xem. Nghe có vẻ lạ, nhưng món này được hầm bằng mứt thay vì đường đấy. Dù cá và mứt nghe có vẻ không hợp, nhưng vị chua của trái cây quyện vào thực sự rất ngon.”
“À… ừm, nghe có vẻ được đấy.”
Theo lời giục của tôi, Ninmura dùng đũa gắp một miếng đồ hầm… Ngay lúc đó, Ninmura lại nhìn chằm chằm vào bát súp Miso và đờ người ra. Xem ra, mọi chuyện tệ thật rồi. Tôi nhìn khuôn mặt điển trai đang thẫn thờ của người bạn thân, không biết phải làm sao.
Cuối cùng, tôi quyết định kéo Ninmura, người vẫn cứ ngồi thất thần với bữa sáng chỉ mới ăn được vài miếng, đi dạo.
Đi bộ một đoạn dưới ánh nắng chan hòa có lẽ sẽ giúp cậu ấy phấn chấn hơn một chút.
Khi tôi ngỏ lời muốn Ninmura đi dạo, cậu ấy đồng ý ngay tắp lự, nhưng chẳng nói năng gì, trông có vẻ tâm hồn treo ngược cành cây. Có vẻ cậu ấy thực sự rất thương Satomi. Dù nói vậy, việc cứ bất chấp ý muốn của con bé mà áp đặt quan điểm của mình lên nó, liệu có đúng hay không, bản thân tôi cũng không chắc. Nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện này giống như đang diễn tập cho cảnh ba chị em dẫn bạn trai về nhà vậy, nên tôi cũng không thể đứng ngoài cuộc.
Hai chúng tôi, mỗi người một nỗi niềm, cứ thế vô thức đi theo con đường mà Jūbei hay đi dạo. Điều này khiến tôi chợt nhớ ra, khi chúng tôi ra khỏi nhà, Jūbei đã đi theo sau Ninmura, trông có vẻ muốn đi cùng. Kể từ khi Ninmura đến nhà tôi ở, Jūbei dường như đặc biệt thân thiết với cậu ấy, cứ như đang an ủi vậy.
“Con chó này thật kỳ diệu…”
Tôi cảm thấy Jūbei dường như thường xuyên đến gần những người đang buồn bã. Nói chó là bạn của con người, quả không sai. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nuôi chó, nên tôi cũng không biết những con chó khác có làm điều tương tự không nữa…
Chúng tôi cứ thế lặng lẽ bước đi, hai người đàn ông đi dạo cùng nhau, cảm giác có chút kỳ lạ. Nhưng việc không cần trò chuyện bất cứ điều gì, chỉ đơn thuần cùng nhau đi bộ, cũng mang lại một sự bình yên kỳ lạ.
Không biết Ninmura có cảm nhận tương tự không, cậu ấy cứ bước đi đều đặn trên suốt chặng đường. Chúng tôi cùng lúc rẽ qua góc phố, thỉnh thoảng dừng lại một chút trước khung cảnh lạ lẫm xuất hiện trước mắt, rồi lại đồng loạt cất bước.
Có lẽ tôi nên nói chuyện với Ninmura về Satomi. Tôi biết giờ đây trong đầu Ninmura toàn là chuyện của em gái, nhưng nếu Ninmura muốn nói, cậu ấy chắc chắn sẽ mở lời. Tôi nghĩ trước khi điều đó xảy ra, tôi chỉ cần chờ Ninmura tự mình lên tiếng là được. Dưới ánh nắng mặt trời càng lúc càng lên cao, tôi lại rẽ qua một góc phố.
“Ồ, hóa ra ở đây có công viên à, trước giờ tôi không hề biết.”
Chúng tôi vô thức đã đi khá xa. Ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn, chúng tôi quay đầu về phía mùi hương đó và thấy một chiếc xe bán hàng rong đang đậu bên đường trước công viên.
“Thơm quá… Mùi gì vậy nhỉ?”
Câu hỏi của tôi, bất ngờ lại được Ninmura trả lời.
“…Đó là mùi kebab đó, Segawa, cậu chưa thấy ở các quán ăn vặt hay chợ đêm bao giờ à?”
“Ồ, tôi biết món đó, nhưng nói thật, tôi chưa ăn bao giờ.”
“Tôi mời cậu ăn thử một lần nhé, Segawa, dù sao thì gần đây cũng phiền cậu chăm sóc rồi.”
Nói xong, Ninmura cuối cùng cũng nở nụ cười.
Tôi và Ninmura mua hai suất kebab, rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trong công viên rộng lớn.
Nhận lấy xiên kebab nóng hổi, tôi mỉm cười hỏi Ninmura:
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, đi bộ một lúc thấy thoải mái hơn, với lại cũng thấy đói bụng rồi.”
“Haha, tại cậu không chịu ăn đàng hoàng bữa sáng người ta bỏ công chuẩn bị đó, tự chuốc lấy thôi.”
“Cũng đúng, tôi hình như còn làm phiền Segawa và mọi người lo lắng nữa, ngại quá.”
Ninimura hiếm hoi nói với vẻ ngại ngùng, sau đó liền ăn sạch xiên kebab trong nháy mắt.
Có lẽ Ninmura muốn dùng cách đó để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Với suy nghĩ đó, tôi cũng bắt đầu ăn.
“Đừng bận tâm, tôi cũng thấy khó chịu vì chẳng giúp được gì cho cậu cả.”
“Đừng nói thế, cậu đã giúp tôi rồi. Nhờ có cậu, tôi mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ.”
Nimura gấp gọn gàng giấy gói thức ăn còn sót lại, nhìn tôi với nụ cười sảng khoái và nói. Có vẻ Ninmura đã dần lấy lại được phong thái thường ngày. Sau đó, Ninmura bắt đầu từ tốn kể về chuyện của mình.
“Chắc tôi chưa từng kể với cậu… Gia đình tôi làm Miso, đã từ rất lâu rồi, là một gia đình chuyên làm Miso có tiếng, kiểu danh gia vọng tộc ở vùng nông thôn ấy, còn có cả nhà kho lớn nữa, haha…”
“Nghe bất ngờ thật đấy… À, không phải, tôi không có ý nói cậu không hợp với gia thế đó đâu…”
“Haha! Không sao đâu, thực ra tôi cũng không quen với môi trường ở quê nhà lắm. Vì vậy, tôi đã phải cố gắng rất nhiều. Chỉ là nhìn bát súp Miso sáng nay, tôi không khỏi nhớ lại vài chuyện ngày xưa…”
Đây là lý do Ninmura cứ nhìn chằm chằm vào bát súp Miso sao? Giống như Ninmura đã từng kể với tôi gần đây, cậu ấy là người con trai duy nhất trong số bốn anh chị em. Gia đình Ninmura, nơi kế thừa nghề làm Miso, dĩ nhiên có kỳ vọng cậu ấy sẽ tiếp quản sự nghiệp gia đình, đặc biệt là người chị cả hơn Ninmura nhiều tuổi. Có lẽ vì bản thân không thể kế thừa gia nghiệp nên cô ấy càng nghiêm khắc dạy dỗ em trai mình. Chỉ riêng cái bối cảnh về người chị cả xinh đẹp và nghiêm khắc của một gia đình danh giá ấy thôi, cũng đủ để tôi phần nào hiểu vì sao Ninmura và Satomi lại sợ chị đến thế.
“Bữa sáng nhất định phải có súp Miso, đồ hầm Miso, dưa muối Miso, tóm lại là toàn Miso. Nghe cứ như đang nói đùa phải không? Nhưng đó là sự thật đấy. Nếu tôi mở lời nói thỉnh thoảng muốn ăn chút gì đó khác, chị sẽ giận dữ mắng rằng ‘Thợ làm Miso sao lại không ăn Miso!’. Dù tôi có quyết định tự học làm món khác, chị lại nói ‘Có thời gian rảnh rỗi đó, thà học việc cho tốt còn hơn’. Chắc là từ lúc đó, tôi bắt đầu đặc biệt chú trọng đến việc nấu nướng. Thực ra tôi vẫn luôn phản kháng môi trường gia đình như vậy… Cuối cùng, cũng vì không muốn kế thừa gia nghiệp nên tôi mới chạy đến Tokyo đấy.”
Nhớ lại thì, những món Ninmura nấu quả thực đều là món Tây. Dù Ninmura miệng thì nói là luyện nấu ăn để lấy lòng con gái, nhưng hóa ra đằng sau còn có lý do này sao? Sự thật lần đầu tiên được nói ra này dường như khiến Ninmura có chút ngượng ngùng, cậu ấy vừa nói vừa liên tục điều chỉnh hai tay đang khoanh trước ngực, rồi tiếp tục:
“Dù gia đình tôi là như vậy, nhưng Satomi thực ra vẫn luôn lén lút nếm thử món tôi nấu. Tôi thực ra cũng vì muốn nghe Satomi nói ‘Anh ơi, ngon lắm đó’ mà đặc biệt cố gắng luyện tập.”
“Là vậy sao…”
Cảnh tượng hai anh em hòa thuận dường như hiện lên trước mắt tôi.
“Satomi luôn đứng về phía tôi. Dĩ nhiên, giờ tôi cũng biết các chị không hề ghét tôi, và tôi nghĩ mình có lẽ cũng từ nhỏ đã luôn nhìn sắc mặt các chị, hoặc là phải đối phó với khách hàng ở cửa hàng, nên mới vô thức học được cách đối phó với con gái đấy.”
Ninmura nói với giọng đùa cợt, nhưng có lẽ điều này cũng đúng phần nào. Ninmura ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong, thở dài một tiếng.
“Haizz, nhưng lần này tôi thực sự không biết phải đối xử với Satomi thế nào nữa. Nói thật, tôi còn không ngờ mình lại bị đả kích đến vậy. Satomi đã mười sáu tuổi rồi, có một hai người thích cũng không có gì lạ, dù nói đến chuyện kết hôn thì tôi vẫn cho là quá sớm.”
“Tôi có lẽ có thể hiểu được. Khi tôi nghe chị gái đột ngột nói ‘Em sắp kết hôn’, tôi cũng bị sốc rất lớn.”
“Vì Segawa cậu có hội chứng mê chị gái mà.”
“Xin lỗi đi… Cậu không có tư cách nói tôi thế đâu. Tôi khuyên cậu nên nhìn vào gương xem mình bây giờ trông ra sao đi.”
“À haha, cũng phải, tôi cũng không ngờ mình lại thành ra thế này. Tôi vốn tưởng mình là một người anh rất hiểu Satomi. Tôi thật lòng mong em ấy được hạnh phúc, nhưng thực sự không đơn giản chút nào. Xem ra sau này tôi không thể trêu chọc cậu được nữa rồi, à haha.”
Vì Ninmura nói đùa với thái độ thoải mái, nên tôi cũng an tâm mỉm cười.
Tôi đã hiểu ra một vài điều. Bản thân tôi cũng thực sự mong chị gái mình được ‘hạnh phúc’.
Tôi nghĩ Ninmura phần lớn cũng mong Satomi được ‘hạnh phúc’ mà thôi, chỉ đơn giản là như vậy.
Thế nhưng… cái gọi là hạnh phúc, nghĩ kỹ lại, thực ra lại được tạo thành từ những yếu tố vô cùng phức tạp.
Khi đó, tôi đã phản đối vì chồng của chị gái là “người hơn tuổi, đã ly hôn hai lần, lại còn có con riêng”.
Bởi vì tôi cho rằng điều đó không giống với “hạnh phúc bình thường” mà chị tôi xứng đáng có được. Mặc dù cuối cùng tôi vẫn đồng ý dưới sự quyết định kiên quyết của chị, nhưng chuyện đó vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng tôi. Thế là tôi có một thời gian dài cứ né tránh gia đình mới của chị. Tuy nhiên, khi tôi trưởng thành và gặp họ, tôi mới biết anh rể Shingo là một người tốt, và ba chị em cũng có một tình cảm sâu sắc vượt trên huyết thống. Chị gái tôi thực sự rất hạnh phúc.
Nhưng khi tôi biết điều này, một số chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Ước gì tôi có thể quay về quá khứ và nói với bản thân lúc đó rằng mình thực ra không cần phải phản đối. Ngay lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Nimura… và Satomi – họ vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn được.
“…Phải rồi, đúng vậy, chúng ta không phải vẫn còn việc chưa làm sao?”
“Cậu đang nói gì vậy, Segawa?”
Thấy tôi đột nhiên đứng bật dậy đầy phấn khích, Ninmura có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Nimura, cậu đã gặp bạn trai của Satomi chưa?”
“Ơ… chưa gặp…”
“Tôi biết ngay mà.”
Tôi nở nụ cười có chút đắc ý. Xem ra những kinh nghiệm cay đắng trước đây của tôi cuối cùng cũng có lúc phát huy tác dụng.
“Chúng ta đi gặp cậu ta đi, Ninmura, đi gặp bạn trai của Satomi.”
“Gì chứ!? Se-Segawa, cậu đang nói gì vậy? Không được đâu.”
“Có gì mà không được? Gặp mặt đối phương chắc chắn sẽ tốt hơn. Đó là người Satomi thích đó. Dù có phản đối, dĩ nhiên cũng phải gặp mặt đối phương rồi mới phản đối thì mới hợp lý chứ.”
“Nhưng, nhưng mà…”
Nimura bất thường lưỡng lự. Tôi nghĩ đây chắc là đề nghị mà Ninmura chưa bao giờ nghĩ tới.
“Tôi… bây giờ thực ra… hơi hối hận.”
Nói đến đây, tôi hơi ngừng lại.
“Tôi muốn nói là tôi hối hận vì đã từng phản đối việc chị tôi tái hôn với bố của Sora và các em. Mặc dù tôi đã gặp mặt người ta, nhưng lại không nói được mấy câu tử tế. Dù chị tôi ép tôi đồng ý, nhưng không lâu sau tôi bắt đầu sống ở ký túc xá… Tôi chưa bao giờ sống chung với anh rể và các em, cho đến trước khi tai nạn xảy ra, tôi thậm chí còn chưa đến nhà họ ở Ikebukuro được mấy lần. Chuyện này chắc cậu cũng biết rồi mà?”
“Segawa…”
“Bây giờ nghĩ lại, anh rể Shingo thực sự là một người tốt. Tôi nghĩ chị gái tôi… đã luôn rất hạnh phúc. Nhìn Sora, Miyu, Hina, điều này không thể sai được. Vì vậy, hồi đó tôi đã mắc một sai lầm lớn. Tôi lẽ ra nên tìm hiểu anh rể Shingo kỹ càng hơn mới phải.”
Nếu tôi đã làm thế, tôi chắc hẳn có thể trò chuyện với Sora, Miyu, Hina nhiều hơn về anh rể Shingo. Tôi có thể đã cùng mọi người chia sẻ thêm nhiều kỷ niệm về người thân.
“Hãy đi gặp đối phương đi, tôi cũng sẽ đi cùng cậu. Nếu đối phương thực sự là một kẻ tồi tệ, lúc đó chúng ta hãy dốc sức phản đối. Trước tiên hãy thử nói chuyện vài câu với cậu ta xem sao. Điều này cũng là để sau này mình không phải hối hận.”
Người bạn thân điển trai của tôi đã do dự một lúc lâu.
“Nimura.”
Khi tôi lại lên tiếng giục, Ninmura cuối cùng cũng nở một nụ cười bất lực.
“Được thôi, Segawa… Dù sao thì cậu đã quyết định rồi là sẽ kiên trì đến cùng mà.”
“Haha, nhưng cậu cũng quen rồi đúng không?”
“Cũng phải, thật là, cậu lúc nào cũng làm tôi bất ngờ.”
Tôi kéo tay Ninmura, giúp cậu ấy đứng dậy khỏi ghế.
“Cậu có thông tin gì về bạn trai của Satomi không?”
“Tôi có nghe Satomi nói tên và trường đại học của cậu ta.”
Nimura dường như đã rũ bỏ được bóng tối, lấy điện thoại ra và thao tác.
“…Nhưng nếu cậu ta là kẻ trăng hoa, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu…”
Trong chuyện này, tôi nghĩ đối phương cũng chẳng muốn bị một người như cậu phê phán đâu. Thôi thì, bây giờ cứ giữ thể diện cho Ninmura, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chúng tôi nhanh chóng bắt đầu hành động.
Khi Yuuta kéo Ninmura ra khỏi nhà, Miyu ở lại nhà dường như vì lo lắng cho tình hình của hai người mà không thể ngồi yên, còn Sasha thì vui vẻ chơi đùa cùng Hina.
“Chuyện đó thực sự nghiêm trọng quá, anh Ninmura chẳng giống bình thường chút nào cả.”
Sora, người đang phụ họa theo lời Miyu, thực ra cũng thấy việc em gái cứ lo lắng cho Ninmura như vậy có chút thú vị.
“Nhưng mà, em thực ra có chút vui.”
Nghe chị mình nói vậy, Miyu ngạc nhiên chớp chớp mắt.
“Anh Ninmura luôn điềm tĩnh và thông minh, lại lo lắng cho em gái đến thế, chắc là vì anh ấy rất yêu quý em gái mình đúng không?”
“Ừm, phải đó, thật sự rất ngạc nhiên.”
“Được yêu thương như vậy cũng là một điều tốt mà. Em nghĩ anh Ninmura đối với Satomi chắc chắn là một người thân rất quan trọng.”
“Ừm, đúng rồi đó. Nếu chúng ta ở cấp ba mà cũng nói muốn kết hôn, bố chắc chắn cũng sẽ giống anh Ninmura nhỉ.”
Chắc là vậy rồi, Sora nghĩ. Khi đó, Yuuri nhất định sẽ cố gắng an ủi bố. Nếu họ còn sống… Dù chỉ nghĩ đến họ thôi cũng khiến Sora và Miyu cảm thấy đau lòng, nhưng hình ảnh dễ hình dung của họ cũng khiến trong lòng hai đứa cảm thấy một làn hơi ấm áp.
“Với tính cách của bố, chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.”
Nói đến đây, hai chị em nhìn nhau bật cười, Sora và Miyu đều hiểu rằng mình được yêu thương nhường nào.
"À mà, kể cả không phải bố đi nữa, chú cũng rất có thể đấy. Cái ông chú ấy có khi lại mất hồn mất vía cho mà xem. Vậy nên đến lúc cháu kết hôn, cháu phải để mắt kỹ một chút mới được."
"Chỉ mỗi Miyu kết hôn mới phải để ý thôi à?"
"Chị chỉ cần phát triển thuận lợi với người mà chú không phản đối là được rồi!"
"Ừm? Người chú không phản đối là sao cơ...?"
"Nếu là chính chú ấy thì chú có mà phản đối đằng trời! Dù chắc sẽ cằn nhằn lắm nếu cháu thích mấy người như chú ấy cho xem."
Nhận ra ý tứ trong lời Miyu, mặt Sora bỗng đỏ bừng.
"Chị đây có thể thấu hiểu cảm giác của Satomi lắm đó!"
"Miyu! Đừng có trêu chị thế!"
Miyu bật cười khi thấy chị gái đỏ mặt, nhưng rồi vẻ mặt cô bé bỗng trở nên nghiêm túc.
"Chị này, em muốn đi gặp Satomi thêm lần nữa."
"Ơ? Miyu à..."
"Em vẫn rất lo cho cô ấy. Với lại, em cũng không muốn thấy anh Ninmura cứ như vậy... Em nghĩ gia đình cãi nhau đến mức không nói chuyện với nhau là điều không nên."
"Ừm, cũng đúng. Nhưng mà, em đi gặp cô ấy thì làm được gì chứ?"
"Chuyện đó thì phải xem người có kinh nghiệm bỏ nhà đi như em đây cố gắng thế nào rồi."
Miyu cười nói vậy, Sora suy nghĩ một lát rồi cũng mỉm cười.
"Đợi đã, Miyu, vậy thì chị cũng đi."
"Ơ? Chị cũng đi ạ? Tại sao?"
"Sao mà tại sao chứ? Miyu, chị cũng muốn làm gì đó... Với lại, chị Sasha sắp về nước rồi, em nên ở nhà nhiều nhất có thể chứ. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần mà."
Đến nửa sau câu nói, Sora hạ thấp giọng để Sasha không nghe thấy.
"Sasha hát hay thật đấy~"
"Hì hì, cái này không làm khó được mẹ đâu, ngày xưa mẹ còn đi thu âm nữa đấy, dù thời gian ngắn thôi."
"Thu âm là sao ạ?"
Sora nghe thấy tiếng đối thoại từ phía sau.
"Mẹ sẽ sớm quay lại thôi mà, cũng chỉ xa có khoảng một tháng thôi đúng không? Thoáng cái là về rồi."
Mặc dù Miyu đáp lời với giọng điệu lạc quan, nhưng Sora biết tâm trạng Miyu không hề nhẹ nhõm như nụ cười của em. Dẫu sao, đây là lần đầu tiên Miyu có thể ở bên Sasha lâu đến thế.
Thời gian ở bên nhau càng dài, khi chia ly, Miyu có lẽ sẽ càng cảm thấy cô đơn. Sora không khỏi lo lắng như vậy.
Chính vì lẽ đó, với tư cách là chị cả, mình phải cố gắng để tâm hơn mới được.
"Miyu lần trước đã làm hỏng rồi còn gì? Lần này cứ để chị đi là được."
"Chị này, trước giờ chị chưa từng gặp Satomi mà đúng không?"
"Miy... Miyu lần trước cũng là lần đầu tiên gặp cô ấy mà?"
"Nhưng lúc đó có anh Ninmura mà, nếu chị đột nhiên chạy đến, làm sao mà tự giới thiệu với người ta được?"
"Ưm..."
Miyu đã nói trúng điểm khiến Sora khó lòng phản bác. Đúng là mình khác với cô em giỏi giao tiếp. Việc mình, một người không giỏi nói chuyện với người lạ, lại có thể tự giới thiệu suôn sẻ với người mới gặp, thậm chí còn thuyết phục đối phương hòa giải với Ninmura, quả thực là điều khó tưởng tượng nổi.
"Hai đứa cứ đi cùng nhau đi."
Đúng lúc này, Sasha lên tiếng. Giọng Sasha rất dịu dàng, pha chút ý cười.
"Mẹ thấy rất vui, cả Sora và Miyu đều trở thành những đứa trẻ tốt bụng, biết nghĩ cho Ninmura đến vậy. Mẹ thực sự biết ơn. Các con không cần bận tâm chuyện của mẹ, cứ làm điều mình muốn đi."
Nhận ra những lời mình vừa nói đều bị Sasha nghe thấy, Sora có vẻ hơi chán nản.
"Nhớ về nhà trước bữa tối nhé."
"Con biết rồi, mẹ!"
"Cảm ơn chị, Sasha!"
"Đi chơi hả? Hina cũng đi! Hina cũng muốn đi chơi!"
Biết hai chị sắp ra ngoài, Hina cũng la lớn đòi đi theo.
"Hina cũng muốn đi ư?"
Việc phải đưa Hina đến Hachiōji, một nơi khá xa nhà, khiến Sora và Miyu không khỏi khó xử. Nhưng trên mặt Sasha lại nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa đang hé.
"Vậy thì, mẹ sẽ ở lại trông nhà với Jūbei vậy. Jūbei, hôm nay trông cậy vào con nhé."
"Gâu!"
Jūbei vẫy đuôi kêu lên đáp lại. Được Sasha cho phép, Sora gật đầu thật mạnh.
"Ừm, dù sao cũng hiếm khi quay lại căn hộ ở Hachiōji mà, Hina chắc cũng muốn đi."
Sau khi đồng ý, Sora nhanh chóng chuẩn bị để ra ngoài, rồi bắt đầu sửa soạn cho Hina.
"Vậy bọn con đi đây, chị Sasha, làm phiền chị trông nhà ạ."
"Không sao đâu, chuyện nhà cứ giao cho mẹ. Sora các con cứ thoải mái làm điều mình muốn đi!"
"Vâng! Bọn con sẽ cố gắng! Miyu, không sao chứ? Chúng ta cùng đi nào!"
"Sao lại thế này chứ... Chị này, dạo này chị có vẻ hơi khác thì phải... Mặc dù vốn dĩ đã là người một khi đã quyết định thì không nghe lọt tai lời nào khác, nhưng mà..."
"He he, con gái thì lúc nào chẳng thay đổi được chứ."
Sasha vừa cười vừa nói. Nghe Sasha nói vậy, Sora cũng nở nụ cười hơi ngượng ngùng. Chứng kiến phản ứng ăn ý giữa mẹ và chị gái, Miyu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô bé cũng biết đây là một sự thay đổi khiến mình vui mừng.
"Được rồi, vậy thì lên đường nào... Không, xuất phát!"
Trong lời tuyên bố xuất phát đáng yêu của Hina, ba chị em rời nhà dưới ánh mắt tiễn biệt của Sasha.
Điểm đến là Hachiōji thân thuộc, đối với ba chị em, đó là một nơi đầy ắp kỷ niệm.
Mặc dù chúng tôi chỉ biết tên trường và họ tên, nhưng lại nhanh chóng tìm được cách gặp anh ấy. Sở dĩ thuận lợi như vậy là vì trường đại học của bạn trai Satomi là một trường đại học hàng đầu Tokyo nổi tiếng khắp nơi. Đối với tôi, người đã chuẩn bị tinh thần để đến tận Sendai, thì kết quả này thực sự khiến tôi hơi ngớ người.
Vì đối phương là sinh viên năm cuối, nên dù hôm nay là cuối tuần, vào thời điểm này anh ấy dường như vẫn ở phòng thí nghiệm để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Vì vậy, chúng tôi chỉ cần báo tên cho phòng công tác sinh viên của trường, nhà trường sẽ giúp chúng tôi gọi anh ấy đến gặp mặt.
"Ôi... Tự nhiên tôi muốn chạy trốn quá."
Khi chúng tôi đang đợi đối phương đến tại quán cà phê trong khuôn viên trường đại học, Ninmura mở lời.
"Anh cũng cố gắng lên chút đi chứ, tôi ở chỗ này cũng thấy không dễ chịu chút nào."
Dù sao thì đây không phải là Tamabun, mà là một trường đại học hàng đầu, đối với kẻ nhát gan như tôi, ở đây thực sự rất ngượng.
"Anh nói gì lạ vậy, đây là ý của anh mà."
Tuy đúng là như vậy, nhưng ở ngôi trường này, chúng tôi cũng là người ngoài trăm phần trăm.
Tuy nhiên, chúng tôi thậm chí còn không có thời gian để lo lắng. Không lâu sau, chúng tôi thấy một người hớt hải chạy vào quán cà phê được thiết kế khá đẹp mắt này. Người đó thoạt nhìn không lớn hơn chúng tôi là bao. À, anh ta vấp ngã rồi.
Người đàn ông đó đứng dậy, quay đầu nhìn quanh, rồi đi thẳng về phía chúng tôi.
"Xin, xin lỗi... Anh là anh trai của cô Satomi phải không ạ?"
Mặc dù đối phương có lẽ lớn tuổi hơn chúng tôi, nhưng người này, với cảm giác như một sinh viên năm nhất, chính là bạn trai của Satomi. Ấn tượng đầu tiên, thật lòng mà nói, không giống mẫu người mà Satomi xinh đẹp đến vậy lại chấp nhận từ bỏ việc học để kết hôn.
"À, vâng, tôi là Ninmura Kouichi."
Nimura đứng dậy từ ghế đáp lời, dùng giọng điệu trang trọng hiếm thấy. Nghe Ninmura xưng danh, bạn trai của Satomi lập tức đứng thẳng người.
"Hân, hân hạnh được gặp! Tôi, tôi là Shinohara Ryōsuke! Bình thường được cô Satomi chiếu cố rất nhiều ạ!"
Vừa tự giới thiệu tên, anh Shinohara vừa cúi đầu thật sâu chào. Chỉ là khi anh ấy cúi xuống, cây bút và điện thoại trong túi áo ngực cũng trượt ra, rơi xuống đất.
"Không, không phải! Ối!"
Anh Shinohara vội vàng chui xuống gầm bàn nhặt đồ, đầu lại đụng vào bàn. Phải nói sao nhỉ... có lẽ là một người rất khó để người khác ghét bỏ. Quần áo trên người anh ấy cũng xộc xệch, tóc tai không chải chuốt đặc biệt, là một người chẳng liên quan gì đến thời trang. Hơn nữa, trên mặt còn có râu ria, tuy dáng người cao ráo, nhưng chẳng thể nào nói là mỹ nam được. Nói trắng ra, cảm giác như một người hoàn toàn trái ngược với Ninmura.
Nếu nhất định phải nói, có lẽ giống tôi trước khi tôi sống cùng Sora và các em ấy vậy.
"Thật, thật xin lỗi."
Anh Shinohara vừa xin lỗi vừa xoa chỗ đầu bị va, rồi mới ngồi xuống.
"Xin, xin phép tôi tự giới thiệu lại. Tôi là Shinohara Ryōsuke. Trước đây tôi từng đến nhà anh làm phiền, nhưng không thể gặp được anh. Mặc dù vẫn luôn muốn tìm cơ hội chào hỏi anh, nhưng thực sự không sắp xếp được thời gian, nên đến tận hôm nay mới có thể đến thăm... Tôi thực sự xin lỗi."
Khi anh Shinohara gọi mình là 'anh cả', lông mày của Ninmura khẽ giật giật.
"Nhân tiện, anh và hai chị gái thật sự rất giống nhau. Tôi nhận ra ngay lập tức. Lần đầu tiên tôi đến nhà, thấy mọi người đều có dung mạo đoan trang đến vậy, còn rất kinh ngạc nữa..."
Anh Shinohara mồ hôi nhễ nhại, nói với nụ cười căng thẳng.
"Chuyện gia đình tôi thì đừng nhắc đến nữa."
"Không, không phải vậy ạ..."
Nimura đột nhiên cắt ngang câu chuyện bằng giọng điệu cứng rắn.
"Nimura, bình tĩnh nào."
"Ưm... Tôi biết..."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ninmura, người vốn tính tình hòa nhã, lại tỏ thái độ như vậy. Anh Shinohara lúc này nhìn về phía tôi.
"Ơ... Xin lỗi, không biết anh là...?"
"À, tôi là Segawa Yuuta, là bạn của anh ấy. Tôi đã đề nghị Ninmura đến gặp anh hôm nay. Không biết có phải coi là làm tròn trách nhiệm hay sao nữa... Nói đơn giản, tôi chỉ đi cùng Ninmura thôi."
"Ra vậy... Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."
Thấy anh Shinohara lễ phép cúi đầu cảm ơn, tôi vội vàng đáp lễ.
"Chúng tôi đột ngột đến đây, đáng lẽ chúng tôi mới phải xin lỗi anh."
"Đừng nói vậy, xin đừng xin lỗi. Tôi mới là người thấy không phải chứ."
"Không, không, đáng lẽ tôi mới..."
"Không, tôi mới..."
"...Mấy người đang làm cái quái gì vậy?"
Nimura hơi ngớ người nhìn chúng tôi. Không phải vậy, tôi chỉ hơi hiểu được suy nghĩ của người này thôi.
"Vậy thì... ừm, hôm nay hai anh đến đây vì chuyện của cô Satomi phải không ạ?"
Anh Shinohara hơi do dự hỏi. Điều này cũng khiến Ninmura nghiêm mặt. Từ đây trở đi, không phải lúc để tôi lên tiếng. Tôi chỉ có thể im lặng theo dõi mọi chuyện diễn ra. Đương nhiên, nếu xảy ra xung đột, tôi vẫn sẽ ra mặt ngăn cản.
"Đúng vậy. Anh có biết em gái tôi bỏ nhà trốn đến Tokyo không?"
"Ơ...! Bỏ nhà ư!? Sao lại có chuyện đó được!?"
"Anh đừng có giả nai với tôi! Sinh viên năm cuối hẹn hò với học sinh cấp 3, còn xúi giục con bé bỏ nhà đến gần chỗ mình ở, anh còn muốn giả vờ không biết sao!"
"Khoan, khoan đã! Đợi chút! Ninmura! Bình tĩnh!"
Thấy Ninmura đột nhiên bộc lộ thái độ nóng nảy mà tôi chưa từng thấy, tôi vội vàng tiến lên giữ chặt anh ấy lại. Ánh mắt tò mò của những người khác trong quán cà phê đều đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi vừa cười trừ ra hiệu với xung quanh rằng không sao, vừa vỗ vai Ninmura.
"Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh bình tĩnh lại đã. Nhìn thế nào thì anh Shinohara cũng đang rất ngạc nhiên mà."
Chỉ thấy anh Shinohara ngồi ngây ra đó, trông có vẻ đầu óc trống rỗng.
"Bỏ nhà... Lại bỏ nhà ư, sao lại..."
"Anh Shinohara, anh hoàn toàn không biết chuyện này sao?"
"Vâng, vâng ạ... Thật đáng hổ thẹn."
Trông không giống nói dối. Tôi và Ninmura nhìn nhau, rồi tôi thay Ninmura hỏi.
"Ờm... Anh Shinohara, anh và Satomi đang hẹn hò phải không?"
"...Vâng, vâng, có lẽ là vậy."
"Cái gì mà 'có lẽ là vậy'!"
Tôi đè chặt Ninmura, người có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, tiếp tục hỏi. Mặc dù không thể đòi hỏi Ninmura giữ được sự bình tĩnh thông thường, nhưng dù sao đi nữa, Ninmura cũng quá thiếu bình tĩnh rồi.
"Hai người chắc chắn là đang hẹn hò, và còn đến nhà nhau ra mắt rồi chứ?"
"Vâng, vâng ạ. Thực ra là khi tôi tham gia câu lạc bộ, tôi đã đến trường cấp 3 của cô Satomi ở Sendai. Tôi đã hướng dẫn một số hoạt động của câu lạc bộ ở đó. Không hiểu sao, cô Satomi lại rất ngưỡng mộ tôi... Rồi tôi nhận được thư tình của cô Satomi..."
Nhìn vẻ mặt anh ấy đỏ bừng khi nói, cảm giác như chỉ là một học sinh cấp 3 có chiều cao vượt trội mà thôi.
"Thật lòng mà nói, trước đây tôi chưa từng có bạn gái, nên có hơi đắc ý một chút. Hơn nữa, cô Satomi lại đáng yêu, đáng yêu đến thế mà, đúng không ạ!"
Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng bây giờ thì đừng nói những lời đó thì hơn, anh Shinohara. Ninmura cảm giác sắp bùng nổ đến nơi rồi.
"Nhưng mà... Nói thật, trong tình huống này, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy mình chỉ đang bị trêu đùa thôi. Một cô gái đáng yêu như vậy, làm sao có thể thích một người như tôi chứ? Khi cô Satomi mời tôi đến nhà, tôi cũng nghĩ chắc là cô ấy muốn kết thúc trò đùa này, nên mới đến làm phiền. Nhưng mà... Lúc đó, cô Satomi lại giới thiệu tôi với gia đình là 'bạn trai' của cô ấy. Đến lúc đó, tôi mới biết cô ấy nói thật."
Theo cách nói này, lúc đó anh ấy chắc chắn đã rất kinh ngạc. Còn về phần Ninmura, thì anh ấy im lặng lắng nghe anh Shinohara nói.
"Vậy là hai người bắt đầu hẹn hò nghiêm túc từ đó sao?"
"Vâng, vâng ạ. Nói ra thật có chút hổ thẹn, tôi cũng coi đây là một cơ hội ngàn năm có một... Cô Satomi là một cô gái tốt, xuất sắc. Tôi hẹn hò với suy nghĩ rằng dù thế nào cũng không muốn chia tay cô ấy."
Anh Shinohara nhìn thẳng vào Ninmura với thái độ thành khẩn nói.
"Vậy nên, anh đã đưa ra yêu cầu kết hôn ngay lập tức với cô ấy sao?"
Có lẽ vì đã hiểu được diễn biến sự việc, Ninmura đã bình tĩnh lại một chút, anh ấy nhìn lại anh Shinohara hỏi.
"Không, không, tôi không đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Tôi có nói rằng chúng ta cứ từ từ hẹn hò, nếu cô Satomi học xong đại học mà tấm lòng không thay đổi thì..."
"...thì sẽ kết hôn với anh, anh đã nói như vậy đúng không?"
"Vâng, thực ra... là chị gái của cô Satomi nói rằng nếu không như vậy thì sẽ không cho chúng tôi hẹn hò. Lúc đó, khi tôi suy nghĩ kỹ càng rồi nói ra những điều này, mặc dù cô Satomi rất vui, nhưng chị gái cô ấy lại vô cùng tức giận..."
—Trong tình huống đó, chắc hẳn anh Shinohara cũng gặp khó khăn lắm. Mặc dù có thể đưa ra lời hứa kết hôn trong tình huống đó cũng là điều không tầm thường chút nào.
"Là chị ấy... Hừm... Tôi chắc là đã hiểu tình hình rồi..."
Nimura ôm đầu nói.
"Sau khi bị đuổi ra, tôi vẫn liên lạc với cô Satomi qua email và điện thoại, nhưng chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian rồi. Chúng tôi sống cách xa nhau một quãng, bản thân tôi cũng đang thực hiện nghiên cứu tốt nghiệp, cộng thêm việc tôi phải quyết định chuyện tìm việc làm, đó là chuyện tuyệt đối không thể thất bại. Không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì cô Satomi nữa."
Mục tiêu việc làm mà anh Shinohara nhắc đến sau đó là một doanh nghiệp hàng đầu có thể thêm từ "siêu" vào phía trước. Anh Shinohara đã được nhận vào vị trí chính thức tại một công ty mà lẽ ra không thèm để mắt đến trường đại học của chúng tôi ngay từ thời điểm này, hơn nữa còn là vị trí nghiên cứu viên. Có lẽ anh ấy thực ra là một người thông minh phi thường thì sao...
"Tôi có nghe cô Satomi nhắc đến chuyện gia đình phản đối, nên tôi muốn tìm được việc làm trước rồi mới đến thăm lần nữa. Tôi cũng đã nói với cô Satomi như vậy..."
"Vậy thì... Nếu đã vậy, tại sao Satomi lại làm chuyện bỏ nhà đi chứ..."
Người trả lời câu hỏi của tôi là Ninmura.
"...Tôi nghĩ... có lẽ là chị tôi... đã nói lời khó nghe rồi..."
Chỉ thấy Ninmura với vẻ mặt thất thần, nói với giọng yếu ớt.
"Chị gái tôi suốt ngày nói 'kẻ ác lừa dối học sinh cấp 3 Satomi', 'sẽ kiện hắn theo luật bảo vệ thanh thiếu niên', và 'tuyệt đối không để Satomi gả cho súc vật đội lốt người'. Tôi thực ra cũng từng nghĩ đối tượng của Satomi thực sự tệ đến vậy sao? Nhưng mà..."
"Tuổi tác của chúng tôi thực sự có chênh lệch, và thực ra tôi cũng hiểu rằng người ta sẽ không muốn gả Satomi cho một người không mấy nổi bật như tôi. Ngay cả bản thân tôi ban đầu cũng không tin có chuyện này. Nhưng không hiểu sao, sau khi biết cô Satomi bằng lòng thích một người như tôi, tôi cũng... tôi thực sự ngay lập tức đã yêu cô ấy sâu đậm rồi..."
Anh Shinohara đỏ mặt nói. Ưm~ Có vẻ anh ấy là một người tốt, hơn nữa Satomi còn là bạn gái đầu tiên của anh ấy, lại còn chắc chắn được vào làm ở một công ty hàng đầu, vậy thì nhìn chung không có yếu tố nào đặc biệt cần phải phản đối cả.
"Vậy là anh hoàn toàn không biết chuyện Satomi bỏ nhà đi sao?"
「Phải rồi, tuy ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin qua lại, nhưng cũng chỉ toàn kiểu ‘cố gắng học nhé!’ thôi, với lại chúng tôi còn nói chuyện về việc sẽ gặp nhau vào kỳ nghỉ hè nữa chứ, tôi nào ngờ được cô ấy lại ở Tokyo…」
Tôi nghĩ chắc Satomi cũng không muốn khiến anh Shinohara phải lo lắng đâu.
「Tôi đoán chắc là chị ấy bảo Satomi phải chia tay người ta… hoặc là định tịch thu điện thoại của Satomi gì đó, thế là Satomi mới nghĩ chỉ cần cưới ngay là xong… Con bé đó tính tình bộc trực lắm.」
Thấy Ninmura thở dài, anh Shinohara lắc đầu nói.
「Tất nhiên tôi cũng muốn kết hôn với cô Satomi, nhưng mà, tôi không đến mức hồ đồ đòi cô ấy cưới tôi ngay đâu, vì nếu như thế mà sau này cô ấy hối hận thì tôi áy náy lắm… Haha.」
Anh Shinohara nói ra những lời này với thái độ thẳng thắn, cảm giác như vậy có lẽ cũng là một kiểu khí chất đàn ông vậy.
「Thì ra là thế ư, xin lỗi nhé, tôi cứ xị mặt ra với anh mãi…」
「Đừng nói thế, xin đừng bận tâm, nói tóm lại bỏ nhà đi là không đúng, tôi cũng sẽ liên lạc với Satomi, thử thuyết phục cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy nên học xong cấp ba rồi đại học thì hơn, nếu có thể học ở một trường đại học tại Tokyo thì thực ra cũng… Đừng, đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói chuyện không đứng đắn như sống chung đâu nhé!」
Khi anh Shinohara vội vã giải thích, Ninmura khẽ cúi đầu với anh.
「…Tôi hiểu rồi, xem ra đây đúng là vấn đề của chị tôi với Satomi. Tôi sẽ nói chuyện lại với gia đình… nhiều hơn. Tôi hiểu anh Shinohara đã nghiêm túc suy nghĩ cho Satomi rồi.」
「Vâng, vâng ạ? Cảm, cảm ơn anh… anh cả.」
Ninmura nghe anh Shinohara đang thở phào nhẹ nhõm gọi mình như thế, liền một lần nữa cứng mặt lại.
「Bây giờ tôi còn chưa có lý do gì để anh gọi tôi như thế! Hơn nữa, sáu năm nữa, tình cảm của Satomi cũng có thể thay đổi đấy! Chuyện này anh phải hiểu rõ chứ!」
「Vâng, tôi sẽ cố gắng để cô Satomi không chê tôi đâu ạ.」
Anh Shinohara nói với nụ cười ngượng nghịu, ừm, họ thật sự yêu nhau đó chứ, tôi thậm chí còn muốn ủng hộ họ nữa là, với lại cái chuyện trước đây chưa từng có bạn gái cũng khiến tôi thấy đồng cảm đôi chút.
Thế nhưng, Ninmura xem ra vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận đối phương.
「Cảm ơn anh hôm nay đã bớt chút thời gian gặp chúng tôi… Cuối cùng tôi phải nói rõ, nếu trong lúc Satomi còn chưa thành niên mà có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu! Dù anh có trốn đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm ra anh!」
「Ừm, ừm… à.」
Anh Shinohara sau khi gật đầu đáp lời, khẽ co người lại, má đỏ bừng. Thấy phản ứng đó, mặt Ninmura tức thì tái mét.
「Chẳng, chẳng lẽ… hai người… đã, đã làm gì không được phép…」
「…X-xin lỗi, t-tôi, chúng tôi… đã nắm tay rồi ạ!」
Đừng đùa chứ, ngay cả học sinh tiểu học cũng nắm tay mà, ngay lúc tôi suýt bật cười thành tiếng.
「Hai người lại nắm tay rồi! Chuyện đó còn quá sớm mà!」
——Này, Ninmura, có lẽ những chàng trai bị cậu cướp mất bạn gái, cùng với những ông bố của mấy cô gái đó, nếu nghe cậu nói lời này, tôi nghĩ kiểu gì cũng sẽ tức giận đấy. Cuối cùng tôi quyết định thay mặt cánh đàn ông trên đời, vỗ một cái vào gáy Ninmura. Ninmura dường như cũng vì cú vỗ này của tôi mà nhận ra sự lỡ lời của mình, rồi cười ngượng nghịu.
Xem ra, ít nhất bạn trai của Satomi không giống người xấu. Chỉ cần biết được điều này, cũng coi như một sự thu hoạch rồi. Tôi và Ninmura sau khi xin lỗi anh Shinohara vì hành vi thất lễ, liền lên đường trở về.
Còn Ninmura, người đã lấy lại được chút nụ cười, trên đường đi hình như vẫn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Khi Sora và các em từ Ikebukuro đến Shinjuku, sau khi chuyển sang tuyến Keio, liền thẳng tiến đến Hachioji. Ba chị em ngồi cạnh nhau trên ghế, Hina lập tức chuyển sự chú ý ra ngoài cửa sổ.
「Ngồi thế này cạnh nhau, lại nhớ chuyện cũ nhỉ.」
「Ừm, đúng vậy…」
Cái ngày đầu tiên từ Ikebebukuro đến Hachioji, Sora nhớ lại khi đó họ ngồi trong chuyến tàu sáng sớm, lòng đầy bất an “Chúng ta rồi sẽ ra sao đây?”. Lúc đó Yuuta cũng ở bên họ, chú ấy mở lời muốn cưu mang ba chị em, khiến Sora cảm thấy vô cùng đáng tin. Nếu không có chú Yuuta, ba chị em có lẽ chỉ biết khóc mà thôi. Nhưng giờ đây, dù có ba người ở bên nhau thế này, cũng không hề có chút bất an nào.
Bởi vì giờ đây họ có một ngôi nhà để trở về, có những người đang chờ đợi mình ở nhà. Việc Sora và các em hiểu được điều này quan trọng đến nhường nào, cũng là nhờ có chú Yuuta, và rất nhiều người đã giúp đỡ họ. Còn Ninmura là người bạn đồng hành mà ba chị em gặp sớm nhất sau chú Yuuta.
Chính vì vậy… chúng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ninmura gặp khó khăn.
Trong lòng Sora và Miyu đều có chung suy nghĩ ấy, ngay cả Hina hôm nay cũng đặc biệt ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
「Hina giờ lễ phép hơn trước nhiều rồi đó, ngoan quá đi.」
「Ừm, vì Hina đã bốn tuổi rồi mà!」
Hina, ngồi ngoan ngoãn với hai chân khép lại giữa hai người chị, trông rất đắc ý, như thể mình cũng hiểu chuyện hơn trước vậy. Cô em út bé bỏng cũng đã lớn lên, cảm nhận được sự thật này khiến Sora vui mừng khôn xiết. Điều đó cũng khiến Sora càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn đền đáp hết mức có thể cho những người đã giúp đỡ họ.
Sau khi đến ga Hachioji, lại bắt xe buýt, đi thêm khoảng ba mươi phút nữa, ba người cuối cùng cũng đến được căn hộ mà Ninmura đang sống. Căn hộ lâu ngày không gặp này trông vẫn y nguyên.
Ba người ôm nỗi hoài niệm, bước lên cầu thang mà trước đây ngày nào cũng đi qua, đến trước cửa căn phòng cũ, bấm chuông, không thấy phản hồi gì. Nghĩ kỹ lại, họ đến mà không hề báo trước, biết đâu trong nhà không có ai, nhưng… Miyu suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định thử gọi.
「Chị Satomi ơi~ Em là Miyu nè, chị có ở trong không ạ? Chị Satomi ơi~」
Một lúc sau, tiếng bước chân truyền ra từ trong nhà, xem ra Satomi quả nhiên có ở đó.
Satomi nói vọng ra qua cánh cửa, giọng cô đầy cảnh giác.
『Miyu… anh hai không có ở ngoài đó chứ?』
「Không có, không có đâu ạ, em để anh Ninmura ở nhà rồi.」
『Thật sao… Vậy chị mở cửa đây, không được lừa chị đó nhé.』
Chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra một cách dè dặt, một cô gái đáng yêu từ sau cánh cửa thò đầu ra.
「Chị Satomi, buổi trưa vui vẻ ạ.」
Nghe Miyu chào hỏi, Satomi cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác.
「May quá, may mà Miyu em đến đấy, thực ra, chị có một chuyện đang đau đầu… ơ, Miyu, em không đi một mình sao? Hai người này là…」
Thấy Satomi vẻ mặt ngạc nhiên, Miyu lè lưỡi.
「Hehe! Họ là chị và em gái của em đó, em đưa họ đến cùng luôn!」
Sora và Hina liền cúi đầu.
「Ờ… em là Takanashi Sora! Rất vui được gặp chị!」
「Em là Hina ạ… Không phải, em là Takanashi Hina!」
「Oa! Ai cũng xinh đẹp quá… Rất vui được gặp, chị là Ninmura Satomi.」
Satomi cũng cúi đầu chào lại, Miyu cười tươi hỏi tiếp:
「Vậy, chị Satomi, có chuyện gì làm chị đau đầu vậy ạ?」
「Ờ, à… ừm, mọi người vào đi đã. Tuy đây là phòng của anh chị, chẳng có gì để đãi cả.」
Cứ thế, ba chị em, với tư cách khách của Satomi, bước vào căn hộ 6 chiếu (khoảng 10m2) mà họ vẫn hoài niệm.
Khi Satomi chuẩn bị trà nước, Sora quay đầu nhìn quang cảnh trong phòng. Căn phòng so với lúc họ ở đây đã mang một cảm giác khác. Màu sắc rèm cửa, hình dáng bàn, cùng một vài vật trang trí nhỏ đều đã được thay bằng những thứ phản ánh sở thích và gu thẩm mỹ thời thượng của Ninmura. Ngay lúc này, Hina chỉ vào một góc tường nói:
「Cái này! Cái này! Cái này là Hina vẽ đó!!」
Chỗ Hina chỉ, có thể nhìn thấy vết vá. Đó là dấu vết Hina nghịch ngợm để lại trước đây.
Khi mới đến đây, Hina có một khoảng thời gian còn bướng bỉnh hơn bây giờ rất nhiều, nên đã xảy ra không ít chuyện.
Chú Yuuta lúc đó tuy đã vội vàng mua bột trét về sửa chữa, nhưng vì không thạo nên kết quả là trên tường vẫn còn để lại vết hình mặt thỏ mà Hina vẽ năm xưa. Hina vẫn còn nhớ chuyện này.
「Hina vẫn còn nhớ hả, hehe, lúc đó còn bé tí mà.」
「Ơ~ vì đây là nhà của chú mà? Nhà nhỏ hơn!」
「Nhưng giờ nhà của chú, cũng là nhà của chúng ta ở Ikebukuro rồi, đây giờ là nhà của anh Ninmura mà.」
「Vâng! Có nói là cho anh Ninmura mượn ở đó ạ!」
Có rất nhiều chuyện, Hina đều nhớ rất rõ. Sora và Miyu nhìn nhau, mỉm cười.
「Hehe, hai đứa đang nói chuyện gì thế?」
Satomi lúc này bưng trà quay lại bên cạnh ba người.
「Đây, của Hina là nước ép táo đó nhé.」
「Cảm ơn ạ!」
Vì không đủ cốc chén, nên Satomi và Hina uống nước trái cây đóng hộp.
Điều này khiến Sora nhớ lại chuyện hồi mới đến đây, vì thiếu bát đĩa nên phải chạy ra cửa hàng một trăm yên để mua.
Thấy Hina vui vẻ nhìn vết vá trên tường, Satomi mỉm cười.
「Cái vết đó trông cứ như mặt thỏ vậy đó, chị cứ thấy lạ lạ mãi. Thường thì thấy vết thế này, chắc ai cũng không biết là gì rồi sửa đi thôi đúng không? Nhưng anh chị thì không làm vậy…」
Satomi cười khổ, nêu lên thắc mắc.
「Ờ… cái vết này… là do bọn em để lại ạ. Thực ra vì một vài lý do, chị em bọn em đã từng ở đây với anh… à, là người tương đương với chú của bọn em, một thời gian. Sau khi bọn em chuyển đi, anh Ninmura mới đến ở… Vì vậy, bọn em cũng rất hoài niệm việc vết này vẫn còn nguyên như cũ ạ.」
「Chú mà em nói, chắc là bạn của anh hai, Segawa Yuuta phải không? Ừm, chị có nghe nói một chút về chuyện của các em. Khoảng thời gian đó chắc khó khăn lắm nhỉ? Các em giỏi thật đó.」
「À, phải rồi, chị Satomi đã gặp anh hai rồi mà.」
Không cần nhắc đến chuyện bố mẹ trước mặt Hina, khiến Sora thở phào nhẹ nhõm.
「Người nghiêm túc như Yuuta mà lại chơi bạn với anh hai, ban đầu chị cũng ngạc nhiên lắm đó, vì, các em cũng biết mà, anh chị đúng kiểu vậy đó.」
「Đâu có, anh Ninmura không phải rất tuyệt sao?」
「Ơ? Thế ư? Chẳng lẽ Miyu thích kiểu người như anh chị à?」
「Không đâu, anh ấy chẳng phải kiểu em thích chút nào.」
「Đúng vậy đó~」
Hai cô gái xinh đẹp cùng cười rạng rỡ nói, điều này khiến Sora hơi đồng cảm với Ninmura đang không có mặt ở đây.
Thế nhưng, lời Satomi nói ra tiếp theo suýt nữa khiến Sora phun ngụm trà trong miệng.
「Nếu buộc phải nói, thì chắc chị thích kiểu người như Segawa hơn.」
「Ế ế!?」
「Chị đùa thôi mà, chị chung tình với Ryosuke lắm đó.」
Nghe Satomi nói vậy, Sora mới thở phào một hơi.
「À, vừa nãy Sora rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm đó nhé, nói vậy thì, chẳng lẽ em…」
「Ế ế!? Đ-đâu có! Em đâu có đâu ạ!」
「Chị Satomi, đừng có trêu chị ấy nữa chứ, đừng nhìn chị em vậy mà, chị ấy cứ tưởng mình giấu giỏi lắm đó.」
「Mi, Miyu!」
「A ha ha! Miyu đúng là… các em tình cảm thật đó.」
Satomi khẽ cười.
「Gia đình chị Satomi có bốn anh chị em, chắc cũng rộn ràng lắm nhỉ?」
Nghe Miyu nói vậy, biểu cảm của Satomi không khỏi lộ ra vài phần cô đơn.
「Ừm… khó nói lắm, chị với cô chị gái phía trên gần đây cứ cãi nhau suốt, chị bỏ nhà đi, một nửa cũng là vì chuyện đó, quan hệ của chị với bố mẹ còn chưa đến nỗi tệ như vậy đâu…」
Nói đến đây, Satomi thở dài. Lúc này, Miyu chợt nhớ ra điều gì đó, mở lời hỏi:
「À đúng rồi, chị Satomi, vừa nãy chị không phải nói có chuyện làm chị đau đầu sao?」
「À! Đ-đúng vậy, phải nói sao đây… Chuyện chị bỏ nhà đi, hình như Ryosuke đã biết rồi, vừa nãy anh ấy nhắn tin cho chị, hình như có vẻ hơi tức giận…」
「Ryosuke là… người mà chị Satomi muốn kết hôn phải không ạ?」
Sora hỏi vậy, còn Hina thì ngồi im lặng giữa Sora và Miyu, lắng nghe mọi người nói chuyện.
「Ừm… anh ấy là người đang học đại học ở Tokyo…」
「Ế? Chị Satomi, chị không nói cho bạn trai biết chuyện chị bỏ nhà đi sao?」
「C-chị nói nè, a-anh ấy bây giờ đang làm nghiên cứu tốt nghiệp, đúng lúc bận rộn, nên chị nghĩ không muốn làm anh ấy lo lắng… Nhưng mà, nhưng mà, anh ấy đã nói trước mặt bố và chị gái chị là muốn cưới chị rồi đó! Nên chuyện anh ấy muốn kết hôn với chị là thật đó!」
Từ biểu hiện có chút hoảng loạn của Satomi, Miyu nhận ra có chút nói dối, liền lộ ra vẻ mặt khó xử.
「Ờ… bọn em không có ý muốn truy cứu chuyện này đâu ạ… Nhưng nếu là vậy, giờ chẳng phải rất tệ sao?」
「Đ-đúng vậy đó! Anh ấy là người rất nguyên tắc, có thể sẽ rất tức giận… Mi, Miyu, nếu chị bị anh ấy đá thì sao…」
「Bi, bình tĩnh đã, bình tĩnh lại đi mà.」
Chỉ riêng việc an ủi Satomi đang tái mét mặt mày cũng tốn của mọi người kha khá công sức.
「Chị ơi, chị có sao không ạ?」
「À, ch-xin lỗi nhé, Hina, ừm, ừm, chị không sao đâu.」
Thấy Hina lộ vẻ mặt lo lắng, Satomi mới bừng tỉnh lại.
「Haiz… các em đặc biệt đến chơi, ngại quá, chuyện này chị lại không thể bàn với anh hai, cũng không thể viết thư kể cho bạn bè ở trường được, Miyu các em có thể đến, thật là tốt quá.」
Nghe Satomi nói với nụ cười yếu ớt như vậy, Miyu và các em cũng không biết phải đáp lời ra sao.
Nhưng, lúc này người quyết định phá vỡ sự im lặng… là Sora.
「Ờ… em nghĩ thế này… Người mà chị Satomi thích, có phải là người… nếu không kết hôn với chị ngay lập tức, thì sẽ bỏ rơi chị Satomi không ạ?」
「Ế!? K-không! Đâu có chuyện đó! Anh ấy là người rất thành thật mà!」
「Vậy thì… tại sao… chị lại bỏ nhà đi ạ?」
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp này, Satomi nhất thời khó lòng đáp lời.
「C-cái này là vì… chị ấy quá vô lý, không cho em gọi điện thì cũng là bắt em chia tay anh ấy nhanh lên, rồi còn nói gì mà dù anh ấy có nói muốn cưới em đi chăng nữa, đợi anh ấy vào được một công ty hàng đầu ở Tokyo thì sẽ nhanh chóng quên em thôi, ngày nào cũng nói mấy lời đó… Em thực sự không thể chịu nổi nữa, nên mới…」
「Thì ra là vậy… nên chị Satomi mới vội vàng muốn kết hôn phải không?」
Miyu không khỏi cười khổ, cảm thấy Satomi thực sự là một người bị tình cảm làm cho mờ mắt.
「Nhưng, nếu là thế… thì càng không nên làm người đó bận tâm chứ ạ?」
Sora nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
「Ế…?」
「Bởi vì, nếu chị Satomi đột nhiên đến trước mặt anh ấy nói muốn kết hôn… em nghĩ người đó chắc không thể từ chối được đâu. Nhưng mà, người nhà chị Satomi, chắc chắn sẽ rất tức giận, vậy người cảm thấy phiền phức, chẳng phải là người mà chị Satomi thích sao?」
Sora từ tốn nói từng câu từng chữ.
「Sao lại thế được… Nhưng, em nghĩ Ryosuke anh ấy cũng muốn kết hôn với em mà.」
「Có lẽ đúng là vậy, nhưng mà… chuyện sống chung với nhau, không hề dễ dàng đâu ạ.」
Nói xong, Sora quay đầu nhìn quanh căn phòng.
「Bọn em vì một vài vấn đề… ba chị em đã từng chuyển đến căn nhà này, nhờ anh hai chăm sóc, bốn người bọn em đã sống trong căn phòng rộng sáu chiếu này.」
「…Sống ở đây ư?」
Satomi vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn quanh căn nhà. Satomi nghĩ đây thực sự không phải là nơi có thể chứa được bốn người cùng sinh hoạt, bởi vì chỉ riêng cô và anh trai sống ở đây đã thấy quá nhỏ rồi.
「Cả chuyện nấu ăn hay giặt giũ, bọn em hầu như chưa bao giờ làm việc nhà, căn bản không thể lo liệu được nhiều đến thế. Lúc đó những gì bọn em làm… cũng có thể coi là hành vi bỏ nhà đi tương tự, để ba chị em bọn em có thể ở bên nhau, anh hai thực sự đã nỗ lực rất nhiều.」
Miyu nhìn Sora, gật đầu đồng tình, Hina cũng vui vẻ đặt hai tay lên chiếc bàn thấp.
「Hina dù ở nhà nhỏ hơn cũng vui lắm ạ!」
Nhìn nụ cười rạng rỡ của ba cô gái, Sora xoa đầu Hina, gật đầu nói:
「Lúc đó, bọn em mới phần nào hiểu được việc có một cuộc sống bình thường khó khăn đến mức nào, tuy bây giờ cũng ngày nào cũng phải cố gắng là vậy… Haha, em nói đi đâu rồi ấy nhỉ.」
Chỉ thấy Sora như không biết nói gì, chuyển ánh mắt sang Miyu.
「Chị ơi là chị, tức là nếu hai người cứ thế kết hôn, tất cả những chuyện đó sẽ thành chuyện của chị Satomi hết đó. Hơn nữa, lúc chúng ta sống ở đây, chú còn bị họ hàng mắng rất dữ dội nữa đó, em nghĩ nếu hai người cứ thế kết hôn, bố mẹ và chị gái của chị Satomi, cùng với anh Ninmura, chắc chắn sẽ rất rất tức giận với người tên Ryosuke đó.」
"Chuyện… chuyện đó thì… chỉ cần có tình yêu thôi mà…"
Trong lúc Satomi ấp úng, Sora nhìn thẳng vào cô ấy.
"…Nhưng như vậy cô đơn lắm, rõ ràng chị vẫn còn cha mẹ mà. Em nghĩ người thân trong gia đình nên hòa thuận thì hơn. Chuyện cưới xin, chắc cũng không cần vội vã đến thế đâu, phải không ạ?"
"Sora à…"
Satomi biết rõ những cô bé trước mặt mình đã mất cha mẹ vì tai nạn, nên cô bất chợt thấy mình như một đứa trẻ đang làm nũng vậy. Cô khẽ mỉm cười dịu dàng, nhìn ba chị em.
"Hơn nữa, dù có phải mất thêm thời gian đi chăng nữa… đợi đến lúc mọi chuyện ổn thỏa… chị Satomi có thể trở thành người mà anh ấy tự nguyện lựa chọn. Em nghĩ… như thế mới là tốt nhất. Nếu đối phương thực sự là người chị Satomi yêu mến, thì hẳn là… hẳn là anh ấy sẽ sẵn lòng chờ đợi đến lúc đó mà, phải không ạ?"
Sora cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
"Chị hai giỏi ghê á."
Miyu thốt lên đầy ngưỡng mộ. Chắc thấy vui, Hina cũng vòng tay ôm chặt lấy Sora.
"Chị Sora giỏi ghê á!"
"Thật là, đừng có trêu người ta mà, đây là suy nghĩ mà em đã trăn trở từ lâu đó nha."
Lúc này, Satomi cúi đầu, như thể cảm thấy xấu hổ.
"…Xin lỗi, tôi đột nhiên… thấy mình thật đáng xấu hổ."
Nhìn những cô bé trước mặt mình thành tâm khuyên bảo, Satomi – người đáng lẽ phải là người lớn hơn – lại cảm thấy hổ thẹn vì cách ứng xử của mình.
"Haha, hơn nữa… chúng cháu ngoài anh hai ra thì còn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người, anh Ninmura cũng là một trong số đó. Anh Ninmura thường xuyên đến nấu cơm giúp chúng cháu, hoặc đến hỏi han quan tâm chúng cháu nữa. Chúng cháu cũng mong anh Ninmura được hạnh phúc, mà muốn vậy thì đương nhiên chị Satomi cũng phải luôn vui vẻ tươi cười nữa chứ."
"Đúng, đúng vậy! Anh Ninmura mà buồn đến thế, đây là lần đầu tiên chúng cháu thấy đó!"
"Anh Ninmura chẳng có tí tinh thần nào! Còn không ăn cơm nữa! Hina lo lắm đó! Thế nên chị Satomi ơi, phải làm cho anh hai vui lên đó!"
Thấy Hina cố gắng bắt chước điệu bộ của Ninmura, Miyu không nhịn được mà bật cười khúc khích.
"Sora, Miyu, Hina… cảm ơn các em, và… xin lỗi, chắc tôi đã quá hấp tấp rồi. Tất cả là vì tôi đã cãi nhau với chị gái, lại chẳng chịu nhượng bộ chút nào, làm cho anh Ryousuke và mọi người lo lắng, thật là không đúng. Dù là bố mẹ tôi hay bên anh Ryousuke… tôi đều nên bàn bạc kỹ hơn với mọi người mới phải. Tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với mọi người, cố gắng để mọi người thông cảm."
Nói đến đây, Satomi lau khóe mắt mình.
"Thế nhưng… sau này phải làm sao đây? Dù tôi muốn về Sendai… cũng phải nói với anh trai một tiếng đã. Hơn nữa, sau khi về, lần này chị gái tám phần sẽ còn giận hơn mà bắt tôi chia tay anh ấy…"
"Chuyện này… đây đúng là lúc chị Satomi có thể dựa dẫm vào anh Ninmura đó! Không đúng, đã giúp đến đây rồi thì chúng cháu cũng sẽ cùng giúp sức! Dù không thể kết hôn ngay lập tức, cũng nên đợi đến khi hai người có thể tự mình quyết định rồi mới đưa ra kết luận chứ! Phải không, chị hai!"
"Ừm, ừm! Đúng vậy, chúng ta cứ nói với anh hai một tiếng, rồi cùng đi với chị Satomi về nhà đi!"
"Tuyệt vời! Lại được đi chơi rồi!"
Đúng lúc này, như thể nghe được cuộc đối thoại, điện thoại của Satomi reo lên báo có tin nhắn mới.
Và trong tin nhắn đó, là nội dung khuyến khích Satomi hãy mạnh dạn đưa ra quyết định hơn nữa.
"Ồ ồ…"
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy nhà của Ninmura, chúng tôi không khỏi kinh ngạc mà dừng bước.
"Lớn quá! Oách ghê!"
Đúng như lời Hina nói, nhà của Ninmura có quy mô lớn hơn tôi tưởng tượng đến năm lần.
Gia đình Takanashi chúng tôi toàn bộ xuất quân, ngồi trên chiếc xe thuê do Ninmura lái, đi đến nhà cũ của cậu ấy. Bởi vì không hiểu sao Sora và các em cứ khăng khăng muốn đi cùng Satomi về nhà, nên đây là điều tất yếu phải xảy ra.
Satomi, Sora và Miyu – những cô bé vốn bất ngờ thân thiết với nhau – nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng. Nhìn thấy bộ dạng đó của họ, tôi hơi mừng vì mình đã đi theo.
"Tuy nói là lớn, nhưng hầu hết đều là kho miso thôi, chỗ ở thì bình thường lắm."
Ninmura, với vẻ mặt cũng hơi căng thẳng, tuy miệng nói vậy, nhưng ngay cả khu nhà ở cũng vô cùng rộng rãi. Ngôi nhà gỗ được chăm sóc tỉ mỉ ấy, trông hệt như kiến trúc thuần Nhật chỉ có thể thấy trong các bộ phim cổ trang. Khi chúng tôi đi qua khu vườn rộng rãi bên ngoài kiến trúc, đến trước cửa hiên, thì thấy ở đó có một người phụ nữ xinh đẹp, dung mạo rất giống Ninmura, đang đứng đợi chúng tôi.
"Ưm… chị Yoshimi…"
Vẻ mặt của Ninmura và Satomi cùng lúc sụp đổ. Dù không cần đặc biệt xác nhận, cũng có thể nhận ra đây chính là người chị cả nghiêm khắc mà Ninmura đã nhắc đến. Dung mạo và thần thái đôi mắt của cô ấy rất giống với Ninmura. Thì ra là vậy, khuôn mặt này dù là nam hay nữ đều trông rất ưa nhìn nhỉ… Ngay khi tôi vừa nảy ra ý nghĩ đó, người phụ nữ xinh đẹp kia đã cất tiếng.
"Cuối cùng em cũng về rồi, Satomi. Đã suy nghĩ kỹ về những lời ngớ ngẩn em nói chưa!? Kouichi, sao em đưa Satomi về mà lâu quá vậy! Em có biết cô ta đã nghỉ học bao nhiêu ngày không! Chừng nào Satomi chưa chịu hối lỗi, thì chị không cho phép hai đứa bước chân vào nhà!"
Nghe tiếng mắng giận dữ của chị gái, Satomi giật mình run lên, còn Ninmura thì bất lực nhún vai. Lúc một người phụ nữ đẹp nổi giận, cảm giác cũng có khí thế hơn hẳn.
"Chị, chị ơi…"
Hai người họ chưa kịp mở miệng thì khí thế đã bị lấn át, không nói được lời nào. Đối mặt với thái độ không cho phép tranh cãi đó, chúng tôi đứng sau lưng Ninmura cũng chẳng biết làm sao. Nhưng đúng lúc này, một bước chân nhẹ nhàng chạy về phía trước.
"Không được cãi nhau đâu!"
Hina lao vào giữa người phụ nữ đẹp và Satomi, cất tiếng nói.
"Mọi người phải hòa thuận với nhau chứ~ Nào, bắt tay đi ạ!"
"Cái, cái đứa bé này từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ… đây không phải là con của cậu đó chứ!"
Thấy một đứa bé bốn tuổi đứng ra hòa giải mâu thuẫn, chị gái của Ninmura kinh ngạc nhìn Ninmura.
"Bé này tên Hina, là cháu gái của bạn em đó mà, hai người đứng đằng kia cũng là bạn em."
Ninmura dường như thở phào nhẹ nhõm một chút, lúc này quay đầu vẫy tay về phía chúng tôi đang đứng phía sau. Chúng tôi lúc đó mới dám tiến lên chào hỏi.
"À thì… cháu là bạn mà anh Ninmura đã kể, cháu là Segawa Yuuta, xin lỗi đã đột ngột chạy đến đây ạ."
"Cháu là Takanashi Sora! Hô, hôm nay đã làm phiền rồi ạ!"
"Cháu là em gái Miyu~ Rất vui được làm quen!"
Sự xuất hiện của chúng tôi khiến chị gái của Ninmura rõ ràng là có chút xao động.
"Kou, Kouichi! Sao em dẫn bạn về mà không nói trước một tiếng vậy!"
"Ế? Em chưa nói sao? Haha, thật ngại quá."
"Em, em phải biết hôm nay không phải lúc để tiếp bạn bè chứ? Kouichi!"
Thằng nhóc Ninmura này, tám phần là cố ý không nói. Chắc chắn cậu ta đã đoán trước được chị gái sẽ chặn họ lại rồi.
"Để khách đứng mãi thì thất lễ quá. Dù sao thì mọi người cứ vào nhà đã."
Ninmura chớp mắt với chúng tôi như thể để cảm ơn, rồi mời chúng tôi vào nhà.
Chúng tôi bước vào phòng khách thì thấy anh Shinohara đã đến trước theo kế hoạch.
"S-sao Ryousuke lại có mặt ở nhà!?"
Satomi thấy anh Shinohara thì kinh ngạc tột độ. Đây là kế hoạch mà chúng tôi đã sắp xếp từ trước.
"Thật ra hôm qua anh có gặp anh trai em rồi, nghe nói Satomi em bỏ nhà đi, anh hết hồn luôn đó."
Nghe thấy từ "anh trai", thân hình Ninmura giật mình.
"Anh! Sao anh lại… À! Vậy lá thư hôm qua là…!?"
"Đúng là vậy đó. Anh ấy cũng là người trong cuộc, nên để anh ấy tham gia thì tốt hơn phải không? Nếu chỉ có Satomi và chị hai nói chuyện này, mọi thứ sẽ phức tạp hơn đó, vì hai người từ trước đến nay đều chẳng biết nhượng bộ là gì cả."
Nghe Ninmura nói vậy, chị Yoshimi và Satomi cùng lúc sa sầm mặt lại. Nhìn phản ứng đó của họ, tôi thấy họ đúng là hai chị em có tính cách giống nhau.
"Chào mừng quý vị đã ghé thăm, tuy không có gì ngon để đãi, nhưng mọi người cứ tự nhiên nhé."
Đúng lúc này, lại có thêm hai người phụ nữ xuất hiện, bưng trà nước ra. Một trong số đó chắc là mẹ của Ninmura, dung mạo người phụ nữ đó cũng rất giống Ninmura. Người phụ nữ trẻ hơn còn lại thì trông giống Satomi hơn, vẻ mặt hiền hòa hơn, và còn đang mang bụng bầu khá lớn. Tôi nghĩ người này hẳn là chị hai trong nhà Ninmura.
"Chị Mutsumi, việc bưng trà cứ để em làm là được rồi mà."
"Không sao, không sao đâu em. Dù gì thì hiếm khi thằng Kou lại dẫn bạn về nhà mà, để chị giúp đãi khách một chút nhé."
Nói xong, cô Mutsumi liền mang bụng bầu đã khá lớn bưng trà đến cho mọi người.
Trong phòng khách rộng rãi của nhà Ninmura, dường như tất cả mọi người đều đã tập trung lại, nhưng không hiểu sao, cha của Ninmura lại không xuất hiện.
Chị cả Yoshimi ngồi ở ghế chủ tọa, Satomi và anh Shinohara thì ngồi đối diện, sát bên nhau.
Ninmura và cô Mutsumi thì ngồi riêng ở hai bên trái phải. Từ cách sắp xếp này, dường như có thể thấy được mối quan hệ quyền lực trong gia đình Ninmura. Mẹ của Ninmura, nghĩ rằng Hina có thể sẽ cảm thấy buồn chán trong một buổi họp trang trọng như vậy, đã đưa Hina sang phòng bên cạnh. Cuộc họp gia đình lúc đó mới chính thức bắt đầu.
Dù mở đầu có một khoảng thời gian mọi người chỉ im lặng uống trà, nhưng Satomi quyết định là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Chị Yoshimi, em muốn kết hôn với anh Ryousuke đây!"
Tuy nhiên, câu đầu tiên của Satomi lại đúng là như vậy, khiến Ninmura ở bên cạnh thở dài thườn thượt.
"Satomi em mới mười sáu tuổi! Kết hôn là chuyện của người lớn, con nít như em đừng có mơ mộng vớ vẩn nữa."
"Người ta không phải con nít nữa đâu!"
"Đương nhiên em là con nít! Một đứa chưa tốt nghiệp cấp ba như em, sau này định sống thế nào đây? Em chẳng hiểu chút gì về những khó khăn trong cuộc sống cả, đừng có mà nói những lời huênh hoang nữa!"
"T-tại sao chị Yoshimi lại tỏ vẻ hiểu biết như vậy chứ! Bản thân chị đến giờ vẫn chưa gả được, đừng có mà xen vào chuyện của em!"
Nói sao đây… từ chuyện chưa nói được hai câu đã biến thành cãi vã, khiến chúng tôi lập tức hiểu được tính cách cố chấp của hai người này đến mức nào.
Thì ra là vậy, họ đúng là hai chị em có tính cách giống nhau. Có lẽ chính vì thế mà người chị hai kẹp giữa họ lại hình thành tính cách trái ngược.
"Tôi nói này, sao hai người lại cãi nhau nhanh đến vậy chứ? Hơn nữa, hai người còn chưa hỏi ý kiến anh Shinohara nữa kìa."
Theo lời thúc giục của Ninmura, anh Shinohara hơi lo lắng mở lời.
"Tôi, tôi dự định một ngày nào đó sẽ kết hôn với cô Satomi!"
"Ryousuke…!"
Khoan đã, Satomi, đây không phải lúc để cảm động đâu.
"Ồ… tức là, cậu đến để cưới Satomi đi sao? Satomi mới có mười sáu tuổi, hành động của cậu thật là vô trách nhiệm đó."
Bị chị Yoshimi lườm một cái, anh Shinohara không khỏi giật mình run rẩy.
"Tuy nhiên, nếu Satomi nguyện ý đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nói rằng mình không còn là người nhà này nữa, vậy thì cậu cứ sớm mang cái đứa em ngốc nghếch này đi đi. Dù sao thì hai người cũng chẳng quan tâm đến tương lai đâu phải không?"
Dù phải chịu ánh mắt lạnh lùng của chị Yoshimi, nhưng anh Shinohara vẫn không lùi bước mà mở lời.
"Nhưng, nhưng mà, tôi không có ý định kết hôn ngay bây giờ. Sang năm tôi sẽ tốt nghiệp đại học, tôi nghĩ sau đó tôi cũng sẽ có một khoảng thời gian phải chuyên tâm vào công việc bận rộn, lúc đó cuộc sống chắc chắn cũng chưa ổn định. Thế nhưng, trong tương lai gần, tôi nhất định sẽ trở thành người đàn ông có thể chăm sóc cho Satomi. Tôi dự định đến lúc đó, rồi, rồi mới cầu hôn!"
Anh Shinohara nói ra suy nghĩ của mình, dù có đôi lúc hơi ấp úng, nhưng thái độ thì vô cùng thành khẩn.
"Và, và tôi cũng mong cô Satomi có thể tốt nghiệp cấp ba! Ngoài ra, nếu có thể, tốt nhất là cũng nên học đại học! Nếu cô Satomi sau khi tốt nghiệp đại học mà vẫn không thay đổi ý định, đến lúc đó, tôi dự định sẽ… lại đến đây cầu hôn lần nữa! Tôi… tôi nói thật lòng đó!"
Người đàn ông hai mươi hai tuổi với vẻ ngoài của một học sinh cấp ba, sự quyết tâm của anh ta đã khiến Satomi mười sáu tuổi đỏ hoe mắt.
"Ryousuke…"
Trong căn phòng, một sự tĩnh lặng khó chịu bao trùm.
"…Chuyện là vậy đó, nên chuyện kết hôn gì đó, thật ra chỉ là bốc đồng nhất thời của Satomi thôi."
Sau khi chờ mọi người đủ thời gian để tiêu hóa tuyên bố quan trọng cả đời của anh Shinohara, Ninmura mở lời.
"Anh hai! Nhưng, em—"
"Satomi, anh sẽ đợi em. Em có thể từ từ suy nghĩ kỹ càng. Chỉ là sáu năm thôi mà, anh đã mất hai mươi hai năm mới gặp được em rồi, anh sẽ không ngại đợi thêm sáu năm nữa đâu."
"Ryousuke…"
Những lời chân thành của anh Shinohara khiến Satomi không thể tiếp tục cãi lại.
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết…
"Thấy chưa, Satomi, người duy nhất nghĩ em không phải con nít, chỉ có mỗi mình em thôi."
Chị Yoshimi đắc ý nói.
"Người ta không phải con nít đâu!"
"Nhưng ngay cả bạn trai của em cũng nói vậy mà."
"Chị hai đồ đại ngốc! Em chịu hết nổi rồi! Ryousuke!"
"Dạ, dạ!"
"Ryousuke không nghĩ em là con nít phải không!"
"Dạ đúng vậy, cô Satomi, tôi không hề nghĩ như vậy!"
"Vậy thì, bây giờ kết hôn với em đi! Em đã không muốn sống chung với chị hai nữa rồi, em ghét chị hai lắm!"
Ôi… tình hình lại quay về điểm xuất phát rồi. Anh Shinohara trông có vẻ bối rối, còn chị Yoshimi thì lộ ra vẻ mặt hơi tổn thương.
"Em cứ như vậy, nên mới bị người ta coi là con nít đó. Rõ ràng chuyện gì cũng chỉ biết dựa dẫm người khác, lại còn tùy tiện thế nữa."
Chị Yoshimi như muốn che giấu vết thương lòng của mình, dùng thái độ gay gắt phản bác.
"Anh hai, nhìn thế này… ừm, chị Yoshimi có phải đang lo lắng cho chị Satomi không ạ?"
Sora khẽ hỏi tôi.
"Ừ, cô ấy là em gái út trong nhà, chắc là rất được cưng chiều, có lẽ vì thế nên mới coi cô ấy như trẻ con."
"À~ chắc giống như cháu lo lắng cho Hina vậy đó ạ?"
"Nhưng bị đối xử như trẻ con cũng sẽ khiến người ta tổn thương mà…"
Sora gật đầu đồng ý với Miyu, rồi cũng cảm thán thêm vào.
Đúng là vậy, ngay cả Hina cũng cố gắng rất nhiều vì mình là 'chị hai'. Bị coi là con nít, bị yêu cầu làm mọi việc theo lời người khác, chắc chắn sẽ sinh ra phản cảm. Thế nhưng, người主張 như vậy cũng là mong đối phương hạnh phúc, cố gắng tránh cho người mình yêu đi vào con đường nguy hiểm. Đáng tiếc là chị Yoshimi không thể truyền tải được tấm lòng này đến Satomi.
"À thì… cháu rất hiểu tâm trạng của hai người đó ạ."
Miyu lúc này giơ cao tay, xin phép phát biểu. Chị Yoshimi trông khá không hài lòng nhìn Miyu.
"Cô bé hiểu được cái gì mà hiểu chúng tôi?"
"Dạ thì… dù người ngoài như cháu không tiện xen vào, nhưng cho phép cháu tóm tắt lại một chút nha. Có phải chị Yoshimi đang lo lắng cho chị Satomi – người mà chị Yoshimi cho là còn con nít – nên không muốn chị ấy kết hôn sớm và phải chịu khổ đúng không ạ?"
Nghe Miyu nói vậy, chị Yoshimi tuy vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Còn chị Satomi thì thích anh Ryousuke, nên mong muốn được ở bên anh ấy, đúng không ạ?"
"Đúng vậy! Miyu!"
"Và, chị Satomi cũng không muốn người ta coi mình là con nít đúng không ạ?"
Nghe Miyu phát biểu từng câu từng chữ trúng trọng tâm, Satomi cũng gật đầu lia lịa.
"Vì người ta đã đến tuổi kết hôn rồi mà."
"Em còn nói thế nữa! Satomi, em kết hôn còn quá sớm! Chạy đến thành phố lớn không có người thân, chỉ với hai người các em, các em có biết cuộc sống sẽ khó khăn đến mức nào không?"
Cảm giác hai người lại sắp cãi nhau nữa rồi.
"…Vậy thì, mọi người có thể mỗi người lùi một bước được không ạ?"
Lần này đến lượt Sora căng thẳng mở lời, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, khiến Sora không khỏi đỏ mặt.
"À thì… Hina nhà cháu tuy mới bốn tuổi, nhưng bị coi là con nít cũng sẽ giận đó ạ… Thế nên, cháu nghĩ chị Yoshimi có lẽ nên tin tưởng chị Satomi thêm một chút… còn chị Satomi cũng nên suy nghĩ nhiều hơn về tấm lòng lo lắng của người thân dành cho mình… Cháu nghĩ vậy đó ạ."
Tuy Sora càng nói giọng càng nhỏ dần, nhưng đây là một phát biểu vô cùng dũng cảm.
"Anh Ninmura đã giúp chúng cháu rất nhiều, nên thấy anh Ninmura buồn thì chúng cháu cũng đau lòng lắm. Nếu hai người không cãi nhau thì mọi chuyện chẳng phải sẽ được giải quyết êm đẹp sao?"
Miyu lúc này ưỡn ngực, thẳng thắn nói ra lời thật lòng.
"Cảm ơn em, Miyu. Đúng như mọi người nói, chuyện này vốn dã chẳng liên quan gì đến anh Shinohara cả, chỉ là hai người cãi nhau nên mới dẫn đến chuyện Satomi bỏ nhà đi thôi phải không? Hai người có chuyện gì thì nên bình tĩnh mà nói chuyện cho đàng hoàng chứ."
"Kouichi!"
Chị Yoshimi dùng giọng trách móc gọi tên Ninmura.
"Chị à, đừng nói lời giận dỗi nữa. Chị lo lắng quá rồi đó."
Người lên tiếng hòa giải, là người chị hai trầm tính, cô Mutsumi.
"Nhưng mà… Satomi nó…"
Nghe cô Mutsumi mở lời, chị Yoshimi cắn môi bất mãn.
"Không lẽ chị Mutsumi muốn em út Satomi của chúng ta rời khỏi nhà này sao? Anh Kouichi đã ít khi về nhà rồi, nếu đến cả Satomi cũng đi, thì em không chịu đâu!"
Cô Yoshimi bắt đầu nói với vẻ hờn dỗi hệt như trẻ con.
"Lỡ, lỡ mà Satomi… bị bắt nạt đến phát khóc ở một nơi thật xa thì sao, lúc đó chúng ta đâu thể giúp gì cho em ấy được nữa!"
Dường như cô Yoshimi cuối cùng cũng đã nói ra được tâm tư thật lòng mình, đó chính là tình yêu thương sâu sắc mà cô dành cho cô em út được cưng chiều hết mực.
"Chị… phải rồi, chị là chị ruột của em mà. Mỗi lần em bị người khác ức hiếp, người giận dữ nhất… lúc nào cũng là chị giúp em cả…"
Quả nhiên là vậy, họ thật sự là những người thân trong gia đình có tình cảm vô cùng khăng khít. Chúng tôi mỉm cười nhìn hai người với đôi mắt hoe đỏ, chưa được bao lâu, tấm cửa giấy bị kéo sang, một người đàn ông trông có vẻ hiền hòa bước vào. Đó là chủ nhân của gia đình Ninmura, cha của Ninmura Kouichi và Satomi.
"Thật xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu. Vì công việc nên tôi không thể sắp xếp được. Tuy không dám nói là tạ lỗi, nhưng xin mời mọi người dùng bữa trước đã, miso nhà chúng tôi làm ngon lắm đó."
Nhìn nụ cười hiền hậu của ông, tôi không khỏi nghĩ: "Người này thật sự là cha của Ninmura Kouichi sao?"
Sau khi báo tin dùng bữa, rất nhiều người đã tề tựu tại đại sảnh nhà Ninmura. Ngoài gia đình Ninmura và chúng tôi ra, còn có cả nhân viên ở đây cùng gia đình họ, thậm chí cả họ hàng và hàng xóm sống quanh đó cũng đến. Dù còn là ban ngày nhưng không khí cứ như một buổi tiệc lớn vậy. Ba chị em nhà tôi như thường lệ được chào đón nồng nhiệt là điều đương nhiên, ngay cả tôi và thầy Shinohara cũng được tiếp đãi chu đáo. Chúng tôi không ngừng chào hỏi những người đến bắt chuyện. Với thầy Shinohara thì tôi còn hiểu, dù sao thì anh ấy cũng là người có thể sẽ trở thành chồng của Satomi trong tương lai.
Điều kỳ lạ là thái độ của mọi người đối với tôi. Tôi rõ ràng chỉ là bạn đại học của Ninmura Kouichi, thực sự không hiểu tại sao mình lại nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Chẳng mấy chốc, cô Yoshimi đi tới và nói với tôi:
"Cậu là Segawa phải không? Cậu là… bạn của Kouichi à?"
"À… vâng, đúng vậy ạ…"
"Kouichi lại dẫn bạn về nhà, đây là lần đầu tiên đấy, nên tôi rất muốn nói chuyện với cậu."
"Lần đầu tiên ạ?"
"Ừm…"
Cô Yoshimi nói với giọng có chút buồn bã.
Thì ra cô Yoshimi vì chuyện em trai phải kế thừa gia nghiệp nên đã quản giáo Ninmura Kouichi quá mức nghiêm khắc. Vì điều này mà Ninmura Kouichi nảy sinh phản kháng, từ khi lên cấp ba đã ít khi về nhà, suốt ngày sống cuộc đời vui chơi. Ngay cả khi vào đại học, bắt đầu cuộc sống tự lập, cậu ấy cũng hiếm khi về thăm nhà. Điều này khiến cô Yoshimi vô cùng lo lắng không biết Ninmura Kouichi đang sống cuộc đời như thế nào.
Thiệt tình, nếu cậu chịu khó về nhà thường xuyên thì có lẽ Satomi đã không bỏ đi rồi, Ninmura Kouichi à.
"Tuy hơi thất lễ, nhưng tôi đã tìm hiểu đôi chút về cậu. Chính vì vậy, có người như cậu làm bạn với Kouichi, tôi rất mừng…"
"Cô đừng nói vậy, chính tôi mới là người được Ninmura Kouichi giúp đỡ nhiều. Tôi rất mừng vì đã có thể làm bạn với cậu ấy."
Cô Yoshimi mỉm cười, với vẻ mặt hiền dịu giống hệt mẹ cô. Đương nhiên, nét mặt này cũng rất giống với Ninmura Kouichi.
"Thế nào mà người Satomi dẫn về, tôi cứ tưởng là người không đáng tin cậy, nhưng xem ra lại hiểu chuyện bất ngờ. Tôi thấy cậu… cậu cũng cho tôi cảm giác có gì đó tương tự, có lẽ là cảm giác nội tâm kiên định chăng."
"À ha ha… Người ta cũng hay nói tôi một khi đã quyết thì khó lay chuyển lắm ạ."
Mặc dù tôi tự cho mình là người khá dễ mềm lòng, nhưng nếu nhắc đến chuyện tôi cưu mang ba chị em nhà Takanashi thì tôi cũng không thể phản bác. Biết đâu tính cách này của tôi, bất ngờ lại là thứ mà chị gái đã để lại cho mình.
"Ô, hiếm khi thấy Yoshimi trò chuyện hợp cạ với ai đó thế này."
"Xem ra cô rất ưng cậu nhóc này nhỉ, hay là chiêu mộ về làm rể luôn đi?"
"Mấy, mấy người đừng có nói linh tinh!"
Nghe mấy ông chú say rượu trêu chọc như vậy, cô Yoshimi đỏ mặt lớn tiếng quát tháo.
"…Anh hai, anh cười ngây ngô gì thế."
"Ư... Ố! Đau quá! K, không! Sora, đau lắm đó!"
Hông tôi bỗng bị Sora véo một cái thật mạnh. Tôi cười lộ liễu đến thế sao?
"Dù sao thì chị của anh Ninmura là người đẹp mà! Chú cứ làm rể đi!"
Nghe Miyu mỉm cười nói những lời đó, tâm trạng của Sora lại nhanh chóng đóng băng.
"À phải rồi! Chú đi tìm Hina xem sao!"
Tôi vội vàng tìm cớ chuồn đi. Tìm một lúc, tôi mới thấy Hina đang cùng Miyu ở với cô Mutsumi. Hai đứa bé có vẻ rất tò mò về cái bụng bầu của cô Mutsumi.
"Hina, sao thế con?"
"À, chú ơi! Hina nghe nói, chị Mutsumi bảo ở đây có em bé đó chú!"
"Phải đó con, Hina con cũng được sinh ra như vậy đấy."
"Hina không còn là em bé nữa rồi, Hina bốn tuổi rồi!"
Nghe Miyu nói vậy, Hina khó hiểu đáp lại.
Phải rồi, tuy Hina đã từng thấy em bé sơ sinh, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Hina thấy phụ nữ mang thai nhỉ.
"Dù là chú, hay Hina, và tất cả mọi người ở đây, lúc đầu đều là em bé hết đó con."
Dù Mutsumi dịu dàng giải thích như vậy, Hina vẫn tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có thể gật đầu phụ họa. Tôi nhìn dáng vẻ của cô Mutsumi mà không khỏi nhớ đến chị gái mình.
Khi Hina còn trong bụng chị, lẽ ra tôi nên đến thăm chị nhiều hơn mới phải. Trong lòng tôi dâng lên những suy nghĩ đã vô ích này. Lúc này, tôi nhớ lại chuyện cô Yoshimi nói rằng Ninmura Kouichi rất ít khi về nhà.
Tôi muốn cho Ninmura Kouichi biết đó là một điều đáng tiếc, đối với gia đình, đó cũng là hành vi khiến họ cảm thấy cô đơn.
Điều này cũng là để Ninmura Kouichi không phải hối hận về sau như tôi. Tôi rời đại sảnh để tìm Ninmura Kouichi, đúng lúc gặp mẹ của cậu ấy. Điều khiến tôi ngạc nhiên là, mẹ của Ninmura Kouichi vừa nhìn thấy tôi đã nói "Kouichi nó ở trong phòng" và dẫn đường cho tôi. Bà ấy cứ như có siêu năng lực vậy.
Hay là, những người làm mẹ, hễ là chuyện liên quan đến con cái mình, đều có thể dự đoán trước được?
Câu hỏi của tôi không được mẹ của Ninmura Kouichi trả lời. Bà ấy dẫn tôi đến cửa phòng của Ninmura Kouichi rồi lập tức rời đi.
"Ô, Segawa cậu cũng trốn vào đây à? Dù sao thì ở ngoài đó cũng nhiều người say lắm."
Tôi bước vào một căn phòng đơn sơ chỉ có giường, bàn học và một giá sách nhỏ.
Trên giá sách toàn là sách liên quan đến nấu ăn. Nhắc mới nhớ, Ninmura Kouichi từng nói cậu ấy vẫn luôn luyện tập tài nấu nướng. Theo lời Ninmura Kouichi, tôi ngồi xuống cạnh giường cậu ấy.
"Lần này cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Sao tự dưng lại nói vậy?"
Đối mặt với lời cảm ơn đột ngột của Ninmura Kouichi, tôi cảm thấy hơi khó hiểu.
"Không có gì, vì tôi vẫn chưa cảm ơn cậu mà."
"Cậu đừng câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, hơn nữa tôi cũng vẫn luôn được cậu giúp đỡ mà."
Đó là lời thật lòng của tôi, từ ngày đầu tiên nhập học quen biết Ninmura Kouichi, tôi đã luôn nhận được sự giúp đỡ từ cậu ấy.
"Nhắc mới thấy, cũng hơi ngại khi về gặp gia đình thế này."
"Gia đình cậu tốt lắm mà, cậu nên về nhà thường xuyên hơn để họ thấy cậu chứ, như vậy hai chị gái cậu chắc chắn sẽ rất vui."
"Tôi sẽ làm vậy." Ninmura Kouichi ngượng ngùng đáp lại. Mặc dù tôi không có nhiều ký ức về cha mẹ mình nên không thể so sánh được, nhưng tôi nghĩ gia đình Ninmura Kouichi đều là những người vô cùng nhân hậu. Điều này cũng khiến tôi hiểu tại sao Ninmura Kouichi lại đối xử với mọi người thân thiện, ôn hòa đến vậy: cha mẹ ít nói; người chị cả tận tâm quản giáo em út; người chị thứ hai lặng lẽ hỗ trợ chị cả; cô em út được mọi người yêu thương; và ở giữa còn có người con trai cả, giữ cho mối quan hệ luôn ổn định.
Cái gọi là tình thân, có lẽ tự nhiên sẽ là như vậy. Điều này khiến tôi có không ít cảm xúc. Có lẽ mọi người đều nên trở về nơi mình thuộc về. Lúc này, tôi chợt nảy ra một câu hỏi.
"Nimura Kouichi… cậu học xong đại học rồi, cuối cùng vẫn sẽ kế thừa gia nghiệp chứ?"
"Sao thế? Tự dưng hỏi vậy."
"Không có gì, vì trước đây có nghe cậu nhắc đến chuyện kế thừa gia nghiệp…"
"Ô, tôi chưa nói với cậu à? Tôi sẽ không kế thừa gia nghiệp đâu."
"…Hả?"
"Chuyện kinh doanh bây giờ do chị Yoshimi làm rồi, hơn nữa chồng của chị Mutsumi cũng là sư phụ của nhà tôi mà. Huống hồ cụ cố tôi còn định tiếp tục làm nữa… Nói trắng ra là, chẳng có lý do gì bắt buộc tôi phải kế thừa cả."
"…"
"Ha ha, tôi đúng là may mắn ghê, nếu mà như trước bị ép kế thừa gia nghiệp, có khi còn bị sắp xếp xem mắt rồi cưới cái một luôn ấy chứ, chắc chắn là vậy đó. Dù tôi không phản đối việc dành cả đời cho một người phụ nữ đâu, nhưng để làm vậy thì vẫn phải tìm hiểu kỹ càng đã… Ơ, hả? Sao thế? Segawa, vẻ mặt cậu hơi đáng sợ đấy."
"Tôi nghĩ cậu vẫn nên giúp đỡ gia đình nhiều hơn đi, rồi để chị gái sai vặt cậu như chó mỗi ngày! Với lại, trả lại sự cảm động và tình bạn của tôi đây!"
"Ơ kìa!? Nói nặng lời quá rồi đó! Segawa!"
Tôi còn tưởng Ninmura Kouichi có thể sẽ biết điều hơn sau chuyện của Satomi chứ… Ai dè, Ninmura Kouichi vẫn y như cũ.
Chẳng mấy chốc, cả hai chúng tôi đều bật cười cùng lúc. Mặc dù sau này chắc chắn sẽ còn nhiều vấn đề khác, nhưng tôi nghĩ có thể ở cùng với tên này, và những người bạn khác, chúng tôi đều có thể vượt qua.
Sau khi được gia đình Ninmura Kouichi khoản đãi, chúng tôi đã từ chối lời mời nhiệt tình ở lại qua đêm của mọi người, rồi lên xe do Ninmura Kouichi lái để về nhà ở Ikebukuro. Nếu có gì đáng tiếc thì đó là nếu không phải vì vấn đề lái xe, chúng tôi đã có thể giữ Ninmura Kouichi lại đó rồi.
Còn về thầy Shinohara thì dường như anh ấy sẽ ở lại qua đêm, đến sáng hôm sau mới đi Shinkansen về. Tâm trạng muốn ở bên Satomi nhiều hơn của anh ấy thật sự không khó để hiểu. Sau một chặng đường dài, chúng tôi cuối cùng cũng về đến Ikebukuro. Chúng tôi đưa quà lưu niệm mua trên đường cho Sasha, và cất gọn những sản phẩm miso được tặng ở nhà Ninmura Kouichi. Khi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, trời đã hoàn toàn tối. Giờ đây, Sasha đang tươi cười lắng nghe chúng tôi kể lại mọi chuyện.
"Dù có xe đi chăng nữa, đi về trong ngày vẫn mệt mỏi quá chừng à ~ Mệt chết đi được ~ Hết hơi rồi nè ~"
Miyu nằm dài trên ghế sofa, không muốn nhúc nhích chút nào. Hina thì đã sớm quyết định đầu hàng, chúng tôi vừa mới bế Hina về giường cho bé ngủ. Đúng lúc này, điện thoại nhà reo lên.
"Để em nghe cho ~ ♪"
Sasha, người duy nhất còn tràn đầy năng lượng, lập tức chạy đến chỗ điện thoại. Mặc dù bản thân tôi cũng vì sáng mai có tiết học nên đáng lẽ phải đi ngủ sớm, nhưng một khi cơ thể đã thả lỏng thì rất khó để cử động lại. Tôi nghỉ thêm chút nữa rồi về phòng ngủ vậy — ngay khi tôi nghĩ đến đây và mặc cho cơn mệt mỏi chi phối, Sasha cầm ống nghe điện thoại đi đến bên cạnh tôi.
"Tìm Yuuta đó."
"Tìm tôi? Là ai vậy nhỉ?"
Không gọi vào điện thoại di động của tôi, mà lại cố tình gọi vào điện thoại nhà, điều này khá hiếm thấy.
"Em nghe không rõ lắm, chỉ nghe thấy đối phương nhắc đến Segawa, nên em nghĩ chắc là tìm anh đó."
Nghe Sasha giải thích, tôi khó hiểu cầm lấy ống nghe.
"A lô, tôi là Segawa—"
"Segawa! K, không hay rồi! Cậu, cậu nhất định phải giúp tôi!"
Giọng nói quen thuộc như mọi khi, cộng thêm thái độ cực kỳ căng thẳng, khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Cuộc điện thoại này là của tiền bối Hanamura, và anh ấy đang vô cùng sốt ruột.
"Rốt, rốt cuộc là tình huống gì vậy? Tiền bối Hanamura! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Những gì tôi nghe được từ tiền bối Hanamura là một tình huống vô cùng bất ngờ.