Tháng Năm vẫn chưa kết thúc, cái nóng như thiêu như đốt dường như đã mở màn cho mùa hè sớm hơn dự kiến. Dù chưa đến trưa, không khí trong lớp học đã ngột ngạt đến mức tất cả sinh viên khoa tôi đều uể oải. Bản thân tôi cũng chẳng hứng thú gì, nhưng vẫn cố gắng quan sát tình hình phía sau từ vị trí bàn đầu nơi đặt quyển vở ghi chép.
"...Vẫn chưa thấy hắn đâu à?"
Mắt đảo quanh phòng học, bóng dáng Ninmura Kouichi vẫn biệt tăm. Dù đã gọi điện và nhắn tin suốt hôm qua, hắn vẫn im hơi lặng tiếng. Hi vọng mong manh cuối cùng là hắn sẽ đến lớp sáng nay. Thường thì giờ học tự chọn đầu tiên buổi sáng vắng hoe, nhưng hôm nay lại đông bất thường. Dù vậy, làm sao có thể lọt mắt được một gã nổi bật như Kouichi? Thở dài, tôi đứng dậy hướng về nhóm Jirou đang tụ tập cuối lớp:
"Ê, lâu lắm không gặp nhỉ!"
"À, Segawa à. Chào buổi sáng." Jirou thều thào đáp. Trừ khi liên quan đến con gái, không thì hắn lúc nào cũng trong trạng thái vô hồn thế này.
"Hiếm thật đấy, hai cậu lại chịu đến lớp sớm thế này."
"Tại ông Nagata dạy tâm lý học đang vào mùa yêu cầu báo cáo đấy. Làm xong cái này là y như rằng đậu môn!" Kojima hớn hở giải thích. Cậu ta nổi tiếng với mái tóc nhuộm đủ màu khi mới nhập học, nhưng từ năm hai đã ổn định với màu vàng kim và thói quen đội mũ lưỡi trai. Hôm nay trời nóng thế mà vẫn chỏng thêm cái mũ len trên đầu.
Bỏ qua chuyện đó, gặp được hai người này đúng là may mắn. Ngoài tôi, họ chính là cặp đôi "săn gái" thân thiết nhất với Kouichi. Biết đâu họ có manh mối gì.
"Nè, dạo này có ai gặp Kouichi không?"
"À... nhắc mới nhớ, lâu rồi chẳng thấy hắn đâu." Kojima vừa nói vừa gãi đầu như thể mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Kouichi.
Xem ra không trông cậy được vào họ rồi... Đang định thầm nghĩ vậy thì Jirou bất ngờ đáp:
"Hôm kia tôi thấy hắn đấy."
"Cậu thấy Kouichi? Ở đâu vậy!?"
"Còn đâu vào đấy nữa? Ga Hachioji đấy. Trông hắn vội lắm nên tôi không kịp gọi. Hắn xách cái túi to đùng, chắc đi du lịch rồi."
"Du lịch? Lại chọn đúng lúc tuần lễ Vàng vừa xong?" Thời điểm sát kỳ thi quan trọng mà bỏ học đi chơi thì quá kỳ lạ.
"Tôi đoán... hắn đang chạy trốn đấy." Kojima bỗng thốt ra từ khiến người nghe nổi da gà. "Ninmura đó, chắc dính vào đường dây đàn bà nguy hiểm rồi. Giờ phải trốn mấy bà chị đòi tính sổ nên chuồn ra nước ngoài đó mà."
"Nếu thế thì giờ Kouichi có khi... đang ở nước ngoài, hoặc dưới đáy biển rồi..."
"Này, đùa kiểu gì mà ác thế?" Jirou và Kojima tha hồ bịa chuyện khi vắng mặt đương sự. Đáy biển với chả đáy sông...
Nhưng chính tôi cũng đang nghĩ tương tự nên chẳng thể trách họ. Với tính cách trăng hoa của Kouichi, ai cũng nghĩ hắn gặp rắc rối tình ái là phải.
"Dù sao... đừng có phát ngôn bừa bãi nhé."
"Biết rồi. Thằng cha đó vài hôm nữa lại lò dò về thôi."
"Ừm ừm, chắc giờ đang núp ở nhà con nào đó chứ gì? Ghen tỵ ghê!"
Dù hai người họ nói như đùa, nỗi bất an trong tôi lại tăng lên gấp bội. Lần này có lẽ không đơn giản. Linh cảm xấu khiến tim tôi thắt lại.
***
Takanashi Sora len lén đến lớp bên cạnh trong giờ giải lao tiết đầu.
"Ơ..."
Đảo mắt quanh phòng, cô bé nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.
"Yoko! Yoko!"
Vẫy tay ngoài hành lang, cô gái đeo kính trí thức lập tức nhận ra bạn. Hanamura Yoko khép cuốn sách bọc bìa cẩn thận lại rồi bước ra.
"Có chuyện gì thế Sora? Cứ đến chỗ tớ cũng được mà."
"Ơ hehe... ngại lắm." Sora đỏ mặt lí nhí. Yoko hiểu ý nhún vai:
"Đừng để ý mấy trò của Maejima quá. Dù sao cậu cũng gặp họ ở câu lạc bộ mà?"
"Nhưng mà... với lại, đưa cái này cho Yoko ở đó cũng ngại lắm."
"Đưa gì cơ...?"
Khi Yoko ngơ ngác, Sora lấy ra phong bì in hình chú thỏ dễ thương.
"Cậu nhận giúp mình nhé?"
Gật đầu nhận lấy, Yoko mỉm cười hài lòng:
"Chú thỏ dễ thương quá. Nét vẽ đơn giản nhưng bắt được thần thái. Cậu vẽ à?"
"Không, Hina đấy. Bé thích thỏ lắm."
"Thế à? Mới bốn tuổi đã vẽ được thế này... có khi có năng khiếu đấy."
Sora hiểu ngầm "năng khiếu" Yoko nói đến liên quan sở thích otaku của Uesaka, bản thân và Yoko. Cô bé bật cười ngượng ngùng. Dạo này mải mê với hợp xướng, Sora hầu như không có dịp chia sẻ sở thích với bạn, khiến lòng đôi chút trống vắng. Yoko xem xét nội dung phong bì:
"Tiệc chia tay à? Nghe anh trai tớ kể sơ về mẹ của Miyu rồi."
"À... ừm. Lúc Sasha mới đến cũng nhờ anh cậu chở ra sân bay đấy."
Nhà Yoko điều hành "Hanamura Seika" - công ty bánh kẹo tuy nhỏ nhưng nổi tiếng với món mochi dâu. Anh trai Yoko cùng trường đại học với Yuuta, là đội trưởng đội bóng bầu dục và cũng là người giới thiệu việc làm cho Yuuta. Dù vậy, với Yoko thì anh trai chỉ là "kẻ to xác vô dụng" khiến cô đau đầu.
"Cứ việc sai vả kẻ vô dụng đó. Dạo này công ty đang phát triển sản phẩm mới mà hắn còn rảnh rỗi nghịch ngợm mấy con gấu bông thành hình cơ bắp. Người thiết kế mẫu mã nhà tớ cũng đang bí ý tưởng đây."
"Ahaha... Thế à? Nhưng bọn tớ rất biết ơn anh ấy đó."
Nụ cười chân thành của Sora khiến Yoko cũng dịu dàng đáp lễ:
"Cảm ơn lời mời. Tớ sẽ đến dự. Cũng muốn gặp mấy em của cậu lắm rồi."
"Yoko... cảm ơn cậu!"
Nụ cười rạng rỡ như hoa nở của Sora khiến Yoko thầm cảm thán.
"Ừm, cậu khôn đấy khi lén đưa cho tớ. Để Maejima và Kotani biết chắc đòi đi theo lũ đàn em. Quyết định đúng đắn đấy."
"Ơ... đâu có! Chỉ là... tớ chưa mời bạn bao giờ... sợ bị từ chối trước mặt mọi người..."
Đối diện ánh mắt ngây thơ ấy, làm sao có thể từ chối? Yoko nén tiếng thở dài chuyển đề tài:
"Sora này, tớ cũng có việc muốn nhờ. Nghe tớ nói chút nhé?"
Vừa nói, Yoko giơ cao phong bì có hình thỏ của Hina lên. Hình vẽ ngây ngô khiến Sora giật mình.
***
Tan học, tôi hối hả đến nhà Kouichi. Từ Đại học Tama Bun Gakuin đi bộ vài phút là đến khu chung cư quen thuộc. Căn hộ này do chị tôi và tôi tìm được, gần trường lại tiện ích đầy đủ, giá cả phải chăng. Sau khi tôi dọn đến Ikebukuro, Kouichi đã chuyển vào đây. Nơi đây lưu giữ ký ức về tháng ngày tôi và mấy đứa nhỏ Takanashi sống chung sau vụ tai nạn của chị và anh rể. Dù chưa đầy năm trôi qua mà cảm giác như đã xa xôi lắm.
Nhìn khoảng sân trước chung cư, hình ảnh Hina vẫy tay cười đùa hiện về khiến tôi bật cười. Chẳng biết từ khi nào, bé đã bỏ dần thói quen kết thúc câu bằng "~tto". Đáng yêu thế cơ mà! Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy, nhưng hình như bé không thích nên tôi cũng không nhắc.
Liệu tôi có trưởng thành kịp với tốc độ của lũ trẻ? Nghĩ đến đó, lòng dâng nỗi bất an. Bước lên cầu thang đầy kỷ niệm lên tầng hai, căn phòng đầu tiên - nơi chúng tôi từng sống nay là chỗ ở của Kouichi. Lâu ngày không gặp, tôi quyết định giữ phép tắc cơ bản.
Chuông điện thoại vang lên quen thuộc. Không hồi đáp.
"Ê, Kouichi~"
Gọi lớn vẫn im lìm. Đang định quay về thì...
*Cạch*
Tiếng động trong phòng khiến tôi giật nảy. Tưởng tưởng tượng nhưng lắng nghe kỹ, rõ ràng có người. May nhờ bức tường mỏng manh của chung cư cũ. Có người mà không chịu mở cửa?
Dù thoáng nghĩ đến chuyện "gái giang hồ" và "trốn nợ" mà Jirou nhắc, tôi nghiêng về khả năng Kouichi ốm nặng bất động. Thời tiết thất thường, dịch cảm đang hoành hành. Kouichi sống một mình, nếu ngã bệnh... Nghĩ đến đó, chân tôi như dính chặt.
Lập tức chạy xuống lấy chìa khóa dự phòng giấu dưới chậu cây - thói quen từ hồi tôi ở đây. Dù đổi chủ nhưng Kouichi vẫn giữ nguyên lối cũ. Cánh cửa mở ra trong tiếng hét:
"Kouichi! Cậu ổn chứ!?"
Xông vào phòng, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng.
Trong căn bếp nhỏ quen thuộc, một cô gái đang đứng.
Người con gái ấy dường như vừa tắm xong.
Căn phòng studio thiết kế cũ khiến ngay lối vào đã thấy nhà bếp và cửa phòng tắm. Cô gái chỉ quấn khăn tắm mỏng manh đang sửng sốt nhìn tôi.
"Ơ..."
Không khí đóng băng. Rồi...
"Kyaaaaaa!!!"
Tiếng thét chói tai khiến tôi vội tháo lui.
"Xin lỗi! Xin lỗi!!!"
Dựa lưng vào cánh cửa đóng sầm, tim đập thình thịch.
"Đợi đã... Sao lại có con gái ở đây?"
Nhìn lại biển số phòng 201 - đúng phòng Kouichi mà! Hắn từng thề sẽ không dẫn gái về nhà. Dù là tay chơi nhưng Kouichi có nguyên tắc riêng để tránh "thuyền đụng nhau". Thế nên tôi mới bất ngờ.
Cố trấn tĩnh, tôi nghĩ cách giải quyết. Dù sao nhìn trộm người ta là sai. Nhớ lần lỡ thấy Sora thay đồ, tôi hiểu cảm giác sững sờ ấy.
Nhưng phải hỏi cho ra nhẽ. Kouichi quen gái là thường, nhưng dẫn về nhà thì hiếm. Cô bé này trông chỉ tầm Sora, nhiều lắm như Kotori. Kouichi từng khẳng định không thích trẻ con. Có lẽ nên đề phòng hắn như cách đối xử với Sako-senpai... Thôi, đang hoảng loạn nên nghĩ linh tinh rồi.
Lắc đầu tỉnh táo, tôi gõ cửa:
"Xin lỗi! Tôi là Segawa, bạn Kouichi! Kouichi có ở đây không?"
Gọi mãi không hồi âm. Không thể bỏ đi khi chưa rõ tình hình. Tiếng gõ cửa vô vọng. Cô bé kia chắc đang cảnh giác cao độ.
Nhớ lại vài lần có gái tự ý đến nhà Kouichi - toàn bạn gái cũ của các võ sĩ rugby hay sumo. Biết đâu đây là fan cuồng giam lỏng hắn? Từng xem phim có tình tiết tương tự... Đành liều vậy.
Giá mà dẫn theo Raika-senpai. Tiếc là chị ấy đã chuyển sang học viện Shinjuku. Tự mình xoay xở vậy.
Gõ cửa lần nữa, phát hiện cửa không khóa.
"Tôi... mở cửa nhé? Cậu mặc đồ xong rồi chứ?"
Lên tiếng báo trước rồi hé cửa. Cô gái đã chỉnh tề khiến tôi thở phào. Nhìn kỹ, gương mặt cô bé sao quen quen... Đang phân vân thì vật gì bay tới.
"Úi!!!"
May chỉ là gối nên không đau. Cô gái ném như điên dại: sách, đồng hồ, ống bút, máy game... Tôi né liên tục như diễn viên đóng thế.
"Tránh cái gì hả!?"
"Không tránh thì chết à!?"
"Vậy thì... ăn cái này đi!!!"
Cô bé hì hục nhấc bàn lên. Trời ơi, ném bàn thì toi mạng!
"Khoan đã! Bị thương đấy!"
"Im đi đồ biến thái!"
Xem ra đây đúng là kiểu gái bám dai... Đang lo lắng cho số phận Kouichi thì bàn tay ai đó đặt lên vai.
"Segawa... cậu làm gì ở đây?"
Giọng nói quen thuộc. Quay lại, gương mặt điển trai đầy ngạc nhiên nhưng vẫn phong độ.
"Kouichi!? Cậu không sao à!?"
"Anh trai!!!"
Tôi và cô gái đồng thanh.
"...Anh trai?"
Cô bé này gọi Kouichi là anh trai?
"Ơ... thế ra cậu là bạn anh trai tôi...?"
```
Cô bé ban nãy còn chực vung cái bàn con lên, thấy thái độ của Ninmura thì nét cảnh giác, hằn học trên mặt cũng dịu xuống hẳn. Nhìn tình cảnh trước mắt, Ninmura chỉ còn biết thở dài thườn thượt.
“Thôi được rồi, cậu cứ vào nhà đã. Tôi sẽ kể cậu nghe mọi chuyện. Vào đây ăn kem rồi nói chuyện nhé.”
Nói đoạn, Ninmura giơ chiếc túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi đang cầm trên tay lên đung đưa. Thấy vẻ mặt thản nhiên như không của cậu ta, tôi chỉ muốn rụng rời tay chân.
“Cháu xin lỗi ạ! Cháu đã quá hấp tấp rồi!”
Sau khi đôi bên giới thiệu qua loa và chào hỏi xã giao vài câu, cô bé kia liền cúi gập người, đầu gần như chạm đất mà xin lỗi.
“Ơ… cũng không đến mức khoa trương thế đâu. Nói đi thì cũng phải nói lại, tự nhiên có một người đàn ông xa lạ xông vào nhà, cháu bị giật mình cũng là chuyện thường mà.”
“Đúng, đúng thế đấy ạ, đúng là không còn cách nào khác. Hơn nữa, cháu vừa mới tắm xong lại bị nhìn thấy, nếu cứ phải nói, thì cháu mới là người thiệt hại nhiều hơn đấy ạ!”
“Này, đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé, Tomomi.”
Nghe Ninmura mắng, cô bé ấy – tức thiếu nữ tên Tomomi – liền lí nhí nói “Cháu xin lỗi…” rồi lại co rúm người lại.
Chà, chuyện này đúng là hiếm có khó tìm. Đây chắc là lần đầu tiên tôi thấy Ninmura nói chuyện với thái độ cứng rắn như vậy.
“Xin lỗi cậu nhé, Segawa. Em gái tôi không được hiểu chuyện cho lắm, mong cậu bỏ qua.”
Ninmura nói rồi cúi đầu xin lỗi tôi. Cô thiếu nữ bên cạnh cũng vội vã cúi đầu theo. Nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau, tôi càng chắc chắn hơn. Hèn chi trước đó tôi thấy cô bé này hơi quen mặt, bởi vì hai người họ cả về vẻ ngoài lẫn khí chất đều giống nhau đến lạ.
“Đừng nói thế chứ, dù sao tôi cũng có lỗi mà… Hơn nữa, đã là em gái cậu đến chơi thì đáng lẽ cậu nên nói cho mọi người biết một tiếng chứ.”
Thấy tôi vẫy tay tỏ ý không bận tâm, em gái của Ninmura – Ninmura Tomomi – dường như thở phào nhẹ nhõm, khẽ đưa tay xoa ngực. Ngay cả cử chỉ ấy của cô bé cũng toát lên vẻ thanh tao, sang trọng. Nói cô bé là em gái của Ninmura, xem ra chẳng sai chút nào.
“Xin lỗi nhé, dạo này tôi đang có chút bất tiện…”
Thấy Ninmura gãi đầu nói vậy, sắc mặt Tomomi cũng có vẻ khó coi.
“Gần đây không liên lạc được với cậu, mọi người lo lắng lắm đấy.”
“Ôi chà, thật ngại quá. Tôi nhất định sẽ đền bù cho mọi người sau. Phiền cậu chuyển lời giúp tôi nhé, bảo mọi người đừng lo lắng có được không?”
Ninmura dùng thái độ y hệt mọi khi, chắp tay cầu xin tôi. Nhưng Tomomi bên cạnh cậu ta lại có vẻ không đồng ý.
“Em nói này, anh mà chịu khó liên lạc với mọi người thì đâu có chuyện gì đâu chứ! Chẳng phải là thế sao? Toàn là lỗi của anh! Giờ người ta đang trong tình cảnh khó khăn lắm đấy! Anh cứ ba phải, muốn làm hài lòng tất cả mọi người nên mới ra nông nỗi này!”
“Tomomi, em… có thể đừng lôi những chuyện khác vào được không?”
Ồ? Ninmura có vẻ hơi phát cáu rồi đấy. Chuyện này đúng là hiếm thấy.
“Em từ trước đến giờ không bao giờ biết kiềm lời, chính vì thế nên mới hay chọc giận các chị đấy.”
“Đó là lỗi của chị cả mà! Chị ấy không thèm nghe em giải thích, chỉ biết nói không được, không cho phép, chưa nói được mấy câu đã quát toáng lên, đầu óc toàn là đá! Chị cả cứ thế nên mới không lấy được chồng đấy!”
“Em… những lời này mà nói trước mặt chị Yoshimi thì em hết đường sống đấy…”
“Thế nên em mới bảo nếu ngay từ đầu anh chịu liên lạc thì đâu có chuyện gì! Anh đáng lẽ nên làm theo lời em nói rồi!”
“Em nói linh tinh gì đấy! Anh cũng không đồng ý em làm như thế đâu!”
Ninmura hiếm khi nổi giận, còn Tomomi cũng không cam chịu. Vì cả hai đều là trai tài gái sắc, nên cảnh tranh cãi này càng toát lên một khí thế lạ lùng.
“Xin lỗi….”
Đối mặt với cảnh tượng đôi anh em này coi tôi như không khí mà bùng nổ cãi vã, tôi đành run rẩy lên tiếng trong sự bối rối.
“Là người ngoài cuộc tôi không tiện xen vào, nhưng liệu hai người có thể giải thích qua tình hình được không ạ… Cụ thể là vì lý do gì mà Ninmura đến cả việc liên lạc với chúng tôi cũng không làm được thế?”
Từ nội dung cuộc đối thoại của họ, tôi chỉ có thể nắm được mỗi chuyện này. Nghe tôi đơn giản trình bày những gì mình hiểu, Ninmura liền gật đầu nhẹ với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nói đơn giản thì, em gái tôi bỏ nhà đến đây ở chực đấy.”
“Bỏ, bỏ nhà ư!? Ờ… Em gái cậu… Tomomi chắc là học sinh cấp ba nhỉ?”
“Vâng ạ! Cháu mười sáu tuổi, học lớp mười ạ! Cháu đã là người lớn rồi! Giờ có không ít nữ sinh cấp hai đã đi làm rồi đấy!”
Tomomi kích động nói vậy. Cô bé nói đúng, nhưng tôi cũng hiểu rõ gia đình cô bé sẽ lo lắng vì chuyện này. Với vai trò người cha thay thế như tôi bây giờ, ít nhiều cũng có thể thấu hiểu suy nghĩ của bậc làm cha làm mẹ.
“À, ra là thế ư… Chuyện này phiền phức thật đấy. Tôi nhớ nhà Ninmura hình như ở phía Bắc thì phải?”
“Đúng rồi, ở Sendai đấy. Em gái tôi vẫn đang học cấp ba gần nhà.”
“Mấy người ở quê đầu óc cứ khù khoằm! Người ta đã nghĩ anh chắc chắn sẽ hiểu cơ mà!”
Ninmura đưa tay ngăn Tomomi đang nói năng không kiểm soát lại, rồi với vẻ mặt ngượng ngùng tiếp tục giải thích với tôi:
“Thật ngại quá, hình như nó cãi nhau với mấy chị gái rồi bỏ đến chỗ tôi. Bản thân tôi cũng giật mình thon thót vì nó đột ngột chạy đến. Hơn nữa, dù tôi có nói tốt nói xấu thế nào nó cũng cứ nhất quyết bám riết lấy tôi… Nhà tôi cũng gọi đến mấy cuộc điện thoại, rồi cứ gửi thư hỏi han không ngừng, nên sau này tôi chỉ mở điện thoại khi tôi chủ động liên lạc thôi. Số lần nhà tôi gọi đến nhiều đến phát sợ ấy chứ.”
“Cũng phải thôi, vì bố mẹ cậu chắc chắn lo lắng lắm mà…”
Tôi vẫn nhớ khi mình đưa Sora và các em đến căn hộ này, ban đầu cũng thường xuyên có điện thoại gọi đến. Sở dĩ chúng tôi có thể chỉ cần báo cáo với dì Ryoko là xong, cũng nhờ dì đã chạy đôn chạy đáo giúp đỡ.
“Thật ra không chỉ bố mẹ thôi đâu, nhà tôi có bốn anh chị em, tôi là con thứ ba, trên tôi còn có hai chị gái, Tomomi là út. Giờ nó ra nông nỗi này, đều là tại mọi người chiều hư nó quá…”
“Em làm gì có bị chiều hư đâu! Mấy chị mới là người bướng bỉnh hơn em, em toàn bị sai vặt thôi! Đáng lẽ em phải được coi là bị bắt nạt mới đúng chứ!”
“…Tóm lại, mọi người đều rất lo lắng cho Tomomi, nên cứ thay phiên nhau gọi điện đến. Sau này nếu tôi không tắt máy thì đến cả đi vệ sinh cũng không được. Thật ra tôi cũng đã vài lần về nhà giải thích với mọi người, nhưng…”
“Mọi người đầu óc cứ khù khoằm! Cuộc đời của người ta là của riêng người ta, cứ làm theo ý mình thích chẳng phải tốt hơn sao!”
Ninmura mặc kệ Tomomi đang kích động, lần nữa cúi đầu trước tôi.
“Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Tóm lại, tôi chỉ bị em gái bỏ nhà ra đi làm liên lụy thôi. Thật ngại quá vì đã khiến mọi người lo lắng.”
Nghe Ninmura nói vậy, tôi nhẹ nhõm gật đầu. Hiểu rõ nguyên nhân khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Nhắc mới nhớ, nghe Ninmura lần đầu kể về chuyện gia đình khiến tôi khá bất ngờ. Có lẽ Ninmura lớn lên trong vòng vây của hai chị gái và một em gái, nên mới hình thành tính cách khéo léo trong việc đối phó với phụ nữ như bây giờ chăng.
“Dù sao đi nữa, biết cậu không sao là tốt rồi. Bọn tôi còn tưởng cậu bị ốm hay chìm xuống đáy biển gì đó, lo lắng mãi.”
“Chìm xuống đáy biển là sao?”
“À, không có gì, coi như tôi chưa nói gì đi.”
Vừa thả lỏng tinh thần, tôi liền lỡ lời.
“Tóm lại, cậu bình an là được rồi. Tôi chỉ sợ cậu lại dính vào rắc rối nào đó liên quan đến phụ nữ… Ơ, á!?”
Không biết từ lúc nào, Tomomi đã dí sát mặt vào tôi. Đôi mắt tròn xoe của cô bé không chớp nhìn chằm chằm tôi.
“C, có chuyện gì sao?”
“À, xin lỗi nhé, cháu chỉ thấy chú trông khá giống một người nào đó.”
Giống một người nào đó ư? Rốt cuộc là ai nhỉ? Trước khi tôi kịp đặt câu hỏi đó, Tomomi lại nhanh nhảu lên tiếng.
“À mà, không ngờ anh hai lại có bạn nam đấy nhé. Vì hồi cấp ba anh hai toàn cặp kè với các bạn nữ khác nhau, toàn giữ khoảng cách với con trai thôi. Chuyện này ở chỗ chúng cháu nổi tiếng lắm đấy.”
“Tomomi… em không thể bớt nói lại một chút được sao?”
Hóa ra Ninmura từ hồi cấp ba đã vậy rồi ư? Chẳng biết đây có nên là điều đáng ghen tị không nữa.
Chỉ là nhìn Ninmura lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, tôi không khỏi cười khổ.
“Tuy nhiên, bây giờ cậu ta không như thế đâu. Chuyện lần này đã khiến rất nhiều người lo lắng cho cậu ta đấy. Dù sao Ninmura ở đại học cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng đương nhiên cậu ta vẫn đặc biệt có duyên với con gái thôi.”
Tuy tôi chỉ nói sự thật, nhưng Tomomi lại mỉm cười như thể đang ngưỡng mộ điều gì đó.
“Chú bênh anh hai ghê… Chú Segawa… chú tốt thật đấy.”
“Ơ? C, có vậy sao?”
“He he, anh hai ở đây chắc chắn sẽ không sao đâu, vì chú Segawa thật sự rất giống một người nào đó mà.”
Tomomi cứ lặp đi lặp lại “Rất giống, rất giống” trong miệng, trông có vẻ khá vui.
Tôi đang không hiểu chuyện gì, cũng chỉ biết mơ hồ mỉm cười, còn Ninmura thì hiếm thấy cũng tỏ ra ngượng ngùng.
“Tomomi, đừng nói nữa. Xin lỗi nhé, Segawa, em gái tôi thật sự khó hiểu lắm phải không?”
“Cũng tạm thôi, không đến mức đó đâu… Mà cậu hỏi thế tôi cũng khó trả lời lắm.”
“Anh hai tệ quá! Em có khó hiểu đâu! Em là một cô gái xinh đẹp bình thường mà!”
“Chính vì thế nên em mới bị nói là khó hiểu đấy…”
Xem ra Tomomi cũng tự ý thức được mình là mỹ nhân. Nhìn cảnh hai anh em họ tình cảm cãi nhau, tôi cảm thấy khóe môi mình tự nhiên cong lên. Tôi và chị gái trước đây có giống họ thế này không nhỉ?
Sau đó, chúng tôi nói chuyện về chuyện lúc nhỏ của Ninmura. Sau khi dành thời gian nghe Ninmura kể về quá khứ bị hai chị gái sai vặt như quản gia, tôi liền chào tạm biệt hai người.
Tóm lại, may mà Ninmura không gặp phải vấn đề nguy hiểm nào. Tuy đúng là một rắc rối liên quan đến phụ nữ, nhưng vì đó là em gái của cậu ấy, thì mọi chuyện lại khác. Dù sao đi nữa, đây không phải là chuyện chúng tôi nên can thiệp.
Tuy nhiên, tại sao Tomomi lại phải bỏ nhà đi nhỉ? Tuy Ninmura có nhắc đến là cãi nhau với chị gái, nhưng Ninmura không giải thích nguyên nhân cãi vã. Tôi khá bận tâm về chuyện này, nhưng nếu đối phương không muốn chủ động nói, thì đây cũng không phải là chuyện tôi nên tiện hỏi. Chính vì vậy, khi ra về, tôi đã để lại một câu cho Ninmura:
“Đây dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình, tôi cũng không có ý định phải biết. Nhưng nếu có gì tôi có thể giúp được, thì cứ nói với tôi nhé.”
“…Ừm, cảm ơn cậu, Segawa… Thật ra, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Ninmura vừa cười khổ vừa vẫy tay chào tạm biệt tôi. Vẻ mặt của Ninmura lúc đó khiến tôi hơi lo lắng, bởi vì đó là một biểu cảm trĩu nặng tâm sự, hiếm thấy ở cậu ta.
Tôi rời khỏi căn hộ của Ninmura, rồi đạp chiếc xe đạp yêu quý của mình đến ga Hachioji. Vì thời tiết đã chuyển nóng, nên đạp xe dọc bờ sông cảm giác rất thoải mái. Chiếc xe đạp tôi mua khi mới nhập học này, giờ đạp vẫn rất êm ái. Tôi dừng xe ở bãi đậu xe đạp trước ga, rồi đi bộ đến Clie.
Lúc này vẫn chưa đến giờ tan làm tan học, hầu như không thấy bóng dáng khách hàng nào ở bất kỳ cửa hàng nào. Và tại quán cà phê kiêm quầy bar Clie nơi tôi làm thêm, tự nhiên cũng không ngoại lệ, vẫn trống rỗng như mọi khi… Tôi nhầm rồi.
“Đi nước ngoài đi!”
“Ế~ Thế thì không đủ ngân sách đâu!”
“Tớ nghe nói nếu ở Đông Nam Á, vật giá rẻ lắm, sẽ tiết kiệm bất ngờ đấy.”
“Thật á? Ryoko, nếu vậy thì để ai đó đi tìm hiểu thử xem sao.”
Trước mắt tôi là một nhóm khách quen đến mức không ngoa khi nói là khách ruột, là sự tồn tại đáng mừng đối với quán này. Nếu phải nói có gì đó không trọn vẹn, thì có lẽ là hơi ồn ào.
Và đối mặt với sự ồn ào này, người bị “tổn thương” nặng nhất chính là tiền bối Sako, cũng là một khách quen ở đây.
Tiền bối Sako bị các cô gái của câu lạc bộ tennis dồn vào góc, đang cố gắng thu nhỏ thân hình mũm mĩm của mình, lặng lẽ ăn bánh nướng ở một bên.
“Này! Shun-kun, đừng chỉ lo ăn chứ, đến giúp một tay đi. Cậu có biết chuyến đi nào giá rẻ không?”
“Tại sao tôi phải làm cái chuyện đó?”
“Có sao đâu! Cậu chắc chắn rất giỏi tra cứu mấy loại thông tin này mà, phải không?”
“Tôi đang nói này! Tại sao! Tôi! Vì cái gì mà nhất định phải giúp mấy cậu tra tài liệu hả!”
Ngay cả tiền bối Sako vốn điềm tĩnh thường ngày, trước mặt hội trưởng câu lạc bộ tennis, người bạn thời thơ ấu của mình, cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Tiền bối vừa thấy tôi, lập tức lộ ra vẻ mặt như thấy “cứu tinh đến rồi”, một tay bưng đĩa bánh nướng, chạy về phía tôi để “lánh nạn”.
“Yo! Tôi đợi cậu lâu lắm rồi! Segawa!”
“Sao thế ạ? Mấy người bên câu lạc bộ tennis có vẻ nói chuyện hăng say nhỉ.”
“Họ hình như đang bàn kế hoạch nghỉ hè thì phải. Lần này có vẻ muốn đi du lịch nước ngoài. Thiệt tình, rõ ràng vừa mới tập huấn bên ngoài dịp Tuần Lễ Vàng xong, giờ lại ngay lập tức tìm chỗ khác để chơi rồi.”
Đúng vậy, giờ họ đang bàn về chuyện nghỉ hè ngay sau đó, cái sự hăng hái này quả thực đáng kinh ngạc.
“Nghỉ hè là mùa du lịch cao điểm đấy, không sắp xếp ngay bây giờ thì sẽ không đặt được phòng đâu.”
Người nói với chúng tôi như vậy, là Sugaya Miki, người vừa xuất hiện từ phía sau quầy bar.
Cô ấy là một cô gái với gương mặt vẫn còn chút nét trẻ con, mái tóc xoăn nhẹ ngang vai.
Vẻ đáng yêu của Sugaya có chút khác biệt so với bộ đồng phục cứng cáp của Clie. Cô ấy là một trong số ít bạn khác giới của tôi, tuy nhiên, mối quan hệ bạn bè của chúng tôi đã có một chút thay đổi cách đây không lâu.
“He he, nhưng bây giờ đã nghĩ đến chuyện nghỉ hè thì đúng là hơi sớm thật đấy.”
“Đúng, đúng thế… có lẽ vậy…”
Miki vẫn nói chuyện với tôi một cách thoải mái như trước.
Nhưng tôi thì… vẫn khó tránh khỏi một chút gượng gạo.
“Yuuta, chào mừng em đến quán.”
Và sau Miki, lại một mỹ nhân khiến người ta phải sáng mắt xuất hiện từ phía sau quầy bar, đó là tiền bối Raika.
Mái tóc dài óng ả của tiền bối Raika lúc này được búi gọn thành kiểu đuôi ngựa, trên người cũng mặc bộ đồng phục Clie giống Miki.
Đôi gò bồng đảo vẫn lồ lộ và đầy đặn qua lớp áo sơ mi trắng, kết hợp với thiết kế vốn đã bó sát của bộ đồng phục, trông có vẻ nổi bật hơn bình thường. Chẳng lẽ tiền bối mặc nhầm size đồng phục rồi sao? Cái sự nổi bật đến lố bịch ấy khiến ngay cả tôi, người lẽ ra đã quen mắt rồi, cũng không biết phải xử lý ánh nhìn khó rời của mình thế nào.
“Yuuta, mắt em nhìn đi đâu thế hả?”
“Hả!?”
Khi tôi lấy lại tinh thần, mới phát hiện Miki bên cạnh đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không vui.
“Haizzz~ Thế này người ta buồn lắm đấy. Dù ngực người ta không to bằng tiền bối Raika, nhưng người ta tự tin là cũng đủ ‘có da có thịt’ mà.”
“Không, không phải đâu ạ, có gì mà phải so sánh chứ! Em, em cũng không có nhìn chằm chằm ngực đâu ạ! Hơn, hơn nữa, sao tiền bối Raika lại mặc đồng phục của quán này thế ạ?”
Nhận thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng đổi chủ đề.
“Ừm? Tôi mượn mặc thôi. Vì Yuuta đến quá muộn, nên tôi đang giúp một tay.”
Câu trả lời của tiền bối Raika rất ngắn gọn.
“Nhưng nói là giúp một tay…”
Tôi nghĩ tiền bối Raika tám phần là thấy Miki làm thêm nên cũng muốn thử xem sao. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, bao gồm cả tình huống Miki đến đây làm thêm lúc đó, quán này có vẻ khá tùy tiện.
“À này, cậu có gặp Ninmura không?”
Trong lúc tôi đang ngẩn người trước tình huống bất ngờ trước mắt, tiền bối Sako hỏi.
“Gặp thì có gặp…”
Vì Ninmura cũng đã nhờ tôi giải thích tình hình với mọi người, nên tôi đã kể qua loa về chuyện em gái cậu ta, Tomomi, bỏ nhà đi.
“Ra là thế, Ninmura không sao dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng em gái bỏ nhà đi thì đúng là rắc rối thật. Vì là học sinh cấp ba, chắc chắn còn vấn đề trường học nữa chứ. Bố mẹ họ chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
Tiền bối Sako đưa ra ý kiến nghiêm túc. Miki bên cạnh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Có hỏi nguyên nhân bỏ nhà đi không ạ?”
“Không có, vì tôi nghĩ hỏi nhiều quá cũng không hay lắm. Tuy nhiên, tôi bây giờ mới biết nhà Ninmura có hai chị gái và một em gái, tổng cộng bốn anh chị em. Hơn nữa, nghe nói chị gái của Ninmura… nói thế nào nhỉ… hình như là người khá nghiêm khắc.”
Tôi đã nghe Ninmura nói một vài chuyện quá khứ mà có thể coi là than phiền, cũng có thể coi là tổn thương tâm lý thời thơ ấu về chị gái mình. Nhưng để kể lại những chuyện đó cho người khác biết, tôi thật sự cảm thấy không ổn. Với tư cách là người cũng có một chị gái mạnh mẽ như vậy, tôi rất hiểu tâm trạng của Ninmura. Nhưng dù tôi không nói rõ, tiền bối Sako hình như cũng ít nhiều nhận ra tình hình của Ninmura.
"Nói tóm lại, giờ cậu ta đang bị kẹp giữa cô em gái đáng yêu và cô chị gái đáng sợ."
"Đại khái là vậy đó."
"Hơn nữa, lại là chuyện gia đình, nên chắc Ninmura cũng không muốn chúng ta nhúng tay vào đâu. Có phải vì thế mà cậu ta không liên lạc với mình không? Ừm, đúng là suy nghĩ rất đặc trưng của Ninmura."
"Dù tôi hiểu tại sao cậu ấy làm vậy, nhưng thực ra cũng chẳng cần khách sáo với chúng tôi đến thế..."
Từ mùa hè năm ngoái, Ninmura đã luôn giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện gia đình. Vào lúc này, tôi thực sự mong muốn được giúp đỡ Ninmura, nhưng vì cậu ấy không có ý định tìm chúng tôi bàn bạc, đương nhiên chúng tôi cũng không tiện ép mình ra mặt.
"Sống trong một gia đình toàn phụ nữ, gặp phải vấn đề thì chắc khó xử lý lắm..."
"Yuuta, nhà cậu cũng thế mà."
Nghe tôi cảm thán, Oda Raika (織田萊香)-senpai chen vào nói. Ngẫm lại thì đúng là như vậy thật. Hóa ra lại dễ quên đi tình cảnh của chính mình đến bất ngờ. Khi tôi đang gãi đầu thì Sako Shuntarou (佐古俊太郎)-senpai lại nhìn tôi với vẻ tò mò.
"Sống chung với Miyu (美羽)-sama và Hina (雛)-sama mà vẫn không chút tự giác nào, cậu cũng tài thật đấy, Segawa (瀬川)."
"Chuyện cậu ta không tự giác chắc không chỉ có thế đâu."
Miki phụ họa theo với giọng bất lực. Ý này là sao nhỉ?
Tôi và Oda Raika-senpai, những người cũng chẳng hiểu mấy lời của Miki, nhìn nhau.
"Ơ..."
"Thôi không sao, đừng nghĩ nhiều quá. Giải thích cho hai cậu cũng phiền phức. Vả lại, bây giờ mọi người chỉ cần biết Ninmura bình an vô sự và người bỏ nhà đi là nữ sinh cấp ba là đủ rồi. Với vai trò của chúng ta, chỉ có thể chờ Ninmura tự liên lạc thôi."
"...Senpai, đừng nói là senpai đang nghĩ nếu em gái của Ninmura là tiểu học thì sẽ lập tức chạy đến giúp đỡ nhé?"
"Nói... nói bậy! Segawa! Tôi, tôi trông giống người thực tế như vậy sao! Nếu Ninmura nhờ giúp đỡ, bất kể em gái cậu ta là cô hay bà già, tôi cũng..."
—Nói cách khác, nếu là một cô bé đáng yêu, dù Ninmura không cầu cứu, Sako-senpai cũng sẽ chạy đến.
Dù tôi biết rõ Sako-senpai sẽ không gây ra thiệt hại gì đáng kể, nhưng anh ấy đúng là một người khiến người ta đau đầu...
Dù sao đi nữa, tôi đã giải thích tình hình cho họ rồi, sau này chỉ có thể giữ liên lạc với Ninmura và chờ xem cậu ấy có tính toán gì.
"Tình hình là vậy, trước khi vấn đề của Ninmura được giải quyết, tôi dự định sẽ cố gắng giúp cậu ấy trong công việc và những chuyện khác."
"Ừm, tôi chắc cũng có thể giúp Ninmura một chút."
Vì Sako-senpai, người có "mối quan hệ bí ẩn" trong trường đại học, đã đồng ý giúp đỡ, vậy thì hầu hết các vấn đề chắc đều có thể giải quyết được.
"Vậy thì, trước khi Ninmura quay lại, tôi cũng sẽ tiếp tục làm thêm ở đây."
"Ơ? Cậu định làm tiếp sao!?"
Nghe Miki nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cứ tưởng cô ấy chỉ đến đây giúp đỡ thay ca khi Ninmura vắng mặt thôi.
"Thật tình, làm gì mà ngạc nhiên thế. Tôi làm việc ở đây có vấn đề gì à?"
"K-không có vấn đề gì cả, nhưng mà!"
"Nhưng mà? Nhưng mà gì?"
Thấy tôi chần chừ, Miki áp sát mặt vào tôi, liên tục truy hỏi.
"Tôi biết cậu có thể ngại từ chối tôi, nhưng chuyện nhỏ thế này thì ít nhất cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ. Tôi đã nói rồi mà? Tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Và chuyện chúng ta là bạn bè sẽ không thay đổi. Tôi không muốn cậu cứ mãi bận tâm đến chuyện cũ đâu nhé."
"À... à cũng đúng, cậu đúng là đã nói thế, nhưng mà... tôi thật sự có thể đón nhận thiện ý của cậu sao?"
"Đương nhiên là được chứ! Với lại tôi làm thêm ở đây, cậu xếp lịch cũng sẽ dễ thở hơn mà phải không? Cứ an tâm nhận đi!"
Miki vỗ mạnh vào vai tôi, nở nụ cười nói vậy. Tôi cảm thấy áy náy vì đã từ chối lời tỏ tình của Miki, nên đối với thiện ý của cô ấy, tôi vừa mang ơn vừa thấy hổ thẹn, một cảm xúc phức tạp. Nhưng tôi cũng cảm nhận sâu sắc rằng Miki thực sự là một người rất tử tế, và điều này càng khiến tôi cảm thấy Miki thích một người như tôi thật đáng tiếc.
"Oda, có vẻ mọi chuyện lại trở nên thú vị hơn rồi đấy nhỉ."
"..."
Trước lời trêu chọc của Sako-senpai, Oda Raika-senpai không hề đáp lại. Cảm thấy ánh mắt của Oda Raika-senpai khiến tôi khó chịu bất thường, có phải là do tôi quá tự ý thức không? Dù sao đi nữa, vấn đề bên phía Ninmura xem ra đã tạm lắng xuống rồi.
Tôi trở về nhà Takanashi (小鳥游) ở Ikebukuro (池袋) sau đó, cũng đã kể cho Sora (空) và các em nghe chuyện xảy ra ở nhà Ninmura.
"Thì ra là vậy, vậy là anh hai đã gặp được Ninmura rồi."
Không nằm ngoài dự đoán, sau khi nghe tôi kể, Sora lộ vẻ yên tâm.
Cô chị cả của nhà Takanashi này vì có tinh thần trách nhiệm cao nên thường dễ lo lắng hơn người thường. Sau khi biết không liên lạc được với Ninmura, cả Sora và Miyu đều rất bận tâm.
"Chỉ là cậu ấy vì chuyện của em gái, chắc còn phải bận một thời gian nữa thôi. May mà phỏng đoán cậu ấy biến thành rong biển dưới biển cuối cùng chỉ là lời nói đùa."
"Chú ơi, rong biển là gì ạ?"
Hina (雛) đang được Sora ôm trong lòng, khuôn mặt ửng hồng vì vừa tắm xong, hỏi.
"Rong biển là đồ ăn đó con. Chú nói là tảo bèo, không phải rong biển đâu nhé."
Dù đôi mắt tròn xoe của Hina đầy rẫy thắc mắc, nhưng tôi quyết định bỏ cuộc việc giải thích, còn Sora thì không nhịn được cười.
"Em gái của anh Ninmura là người thế nào ạ? Chắc cũng giống anh Ninmura, là một mỹ nhân phải không ạ?"
Người tò mò đặt câu hỏi này là cô con gái thứ hai Miyu. Miyu vừa tắm xong, mái tóc vàng óng ả không còn buộc thành hai bím đặc trưng mà buông xõa từ vai xuống ngực, vẻ đẹp lộng lẫy đó khiến ngay cả tôi, người đã quen nhìn, cũng không khỏi sững sờ.
Hơn nữa, Miyu trông lúc này lại rất giống mẹ Sasha (沙夏).
"Ừm, cô bé đúng là có vài phần giống Ninmura thật. Thay vì nói là mỹ nhân, thì đáng yêu thì đúng hơn. Vả lại cô bé có nói mình mới mười sáu tuổi mà."
"Ôi, nếu là mười sáu tuổi, cũng xem như là một tiểu thư đúng nghĩa rồi."
Sasha, sau khi đưa Hina và Miyu đi tắm và đang sấy tóc cho mình, cũng tham gia vào câu chuyện.
"Sasha, xin đừng làm phức tạp mọi chuyện lên..."
"Ôi, ở tuổi đó, tôi đã làm người mẫu ở Nhật Bản rồi đấy, còn gửi tiền về nhà nữa."
Nói thì đúng là như vậy thật...
"Nhưng mà, như thế thì vẫn sẽ khiến bố mẹ lo lắng chứ ạ?"
"Ưm ~ nói vậy cũng phải. Nếu Sora nói mười sáu tuổi muốn ra ở riêng, tôi cũng sẽ lo lắng."
Sasha vừa gật đầu vừa nói vậy. Dù tôi bắt đầu sống nội trú từ năm mười sáu tuổi, nhưng ký túc xá có người quản lý, và mỗi cuối tuần Yuuri (佑理)-nee cũng đến thăm tôi ở ký túc xá, nên chắc không thể nói là ở riêng được.
Dù sao đi nữa, em gái của Ninmura bỏ nhà đi mà không có sự đồng ý của bố mẹ, nên chắc chắn khác với tình cảnh của tôi và Sasha.
Khi chúng tôi trò chuyện đến đây, Miyu chống ngón trỏ lên má, lộ vẻ mặt khó hiểu.
"Nhưng mà, người tên Satomi (聰美) đó, tại sao lại bỏ nhà đi ạ?"
"Chú đã nói rồi mà, cô bé cãi nhau với chị gái nên mới..."
"Không phải vậy ạ. Nói cho cùng thì, chú có hỏi nguyên nhân họ cãi nhau không ạ?"
"Ưm ~ chú không có cơ hội hỏi, có lẽ cũng là họ không nói cho chú biết..."
Thấy tôi gãi đầu nói vậy, Miyu nhún vai.
"Chú cứ thế mãi. Đó là phần quan trọng nhất mà, làm người ta bận tâm lắm đấy."
"Haha, có lẽ vậy. Nhưng không khí lúc đó thật sự không tiện mở lời. Tóm lại, vì chú thường được Ninmura giúp đỡ, nên chú muốn vào lúc này có thể giúp đỡ cậu ấy hết sức."
"Vâng, đúng vậy ạ, cháu cũng sẽ giúp đỡ."
Sora mỉm cười phụ họa.
"Vậy là anh hai sẽ tạm thời kiêm luôn công việc của Ninmura-san, chuyện nhà cứ yên tâm giao cho anh hai đi ạ."
"Chị cũng sẽ ở lại đây một thời gian nữa, Yuuta, cố lên nhé."
Khi chị tôi nói vậy, Miyu bên cạnh không hiểu sao lại lộ vẻ suy tư.
"Miyu? Em đang nghĩ gì vậy?"
"Ơ? À, không có gì ạ!"
Miyu vội vã vẫy tay đáp lại, rồi cô bé như chợt nghĩ ra điều gì đó, gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình.
"Đúng rồi, cô Shoko (小祥) nói sẽ đến dự tiệc chia tay mẹ ạ!"
"À, cháu cũng đã hỏi Yoko (陽子), cô ấy cũng nói sẽ đến ạ."
"Ôi! Xem ra sẽ rất náo nhiệt đây! Tôi thật sự không được vào bếp sao?"
Biết mình sắp được gặp bạn của hai cô con gái yêu quý, Sasha rạng rỡ mặt mày.
"Hehe, vậy thì, mẹ ơi, mình cùng vào bếp nhé?"
Miyu đưa ra một giải pháp thỏa hiệp. Tuy nhiên, lúc này, Sora lại cứ nhìn chằm chằm vào Hina.
"Sao vậy ạ? Chị Sora."
"Ừm, nghe chị nói này Hina, bạn của chị rất thích những hình vẽ đáng yêu của Hina, nên muốn hỏi xem có thể lấy chúng làm thiết kế cho món tráng miệng không, kiểu như dùng hình chú thỏ Hina vẽ để làm bánh kẹo ấy... Được không?"
"Ơ!? Chú thỏ Hina vẽ sẽ biến thành bánh kẹo ạ!?"
"Có làm được hay không thì chưa biết, nhưng người ta muốn nhờ chị hỏi Hina xem có được phép làm vậy không."
"Được ạ! Nếu làm thành bánh kẹo, Hina sẽ vui lắm ạ!"
Hina hơi phấn khích đồng ý.
"Tuyệt vời! Người ta nói dù không thực sự dùng đến, cũng sẽ mang rất nhiều bánh kẹo đến làm quà cảm ơn. Hina chắc cũng thích bánh kẹo của họ phải không? Chính là mochi dâu của Hanamura Seika (花村制果), nếu không có vấn đề gì, chắc sẽ mang đến vào buổi tiệc chia tay."
"Tuyệt vời! Hina muốn ăn thật nhiều mochi dâu!"
Nghe Hina đồng ý sảng khoái như vậy, Sora có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt ngực.
"Haha, thì ra có chuyện này. Nói vậy thì, Hanamura-senpai cũng từng nhắc là nhà họ muốn làm sản phẩm mới nhỉ."
"Vâng, nếu có thể giúp được thì tốt quá, vì chúng ta cũng thường xuyên được họ giúp đỡ mà."
Tôi và Sora nói xong, nhìn nhau gật đầu.
"Ôi, nếu được xác nhận sử dụng, vậy thì Hina cũng trở thành nhà thiết kế rồi nhỉ. Tôi không thể thua Hina được, hehe, cảm giác lần này sẽ là một buổi tiệc chia tay thật tuyệt vời."
Sasha tươi cười vui vẻ, bế Hina từ tay Sora sang. Tuy nhiên, cùng lúc đó, Miyu không hiểu sao cứ chống tay lên má, chìm sâu vào suy nghĩ.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Miyu như không thể đợi được, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi lớp. Hành động lộ rõ vẻ bồn chồn của Miyu đương nhiên thu hút ánh mắt xung quanh.
"Ơ? Miyu, hôm nay không về cùng tớ sao?"
Người nói là Sugihara Shoko (杉原祥子), bạn cùng lớp với Miyu. Nhìn thấy khuôn mặt thắc mắc của cô bạn đã đồng ý tham gia buổi tiệc chia tay, Miyu nở nụ cười ngượng nghịu. Bởi vì kế hoạch mà Miyu đã ấp ủ trong lòng mấy ngày nay vẫn chưa nói với ai.
"Shoko... Xin lỗi cậu, hôm nay tớ có chút chuyện riêng cần làm..."
Người bạn thân này, với chiều cao không thua kém cả nam sinh cùng tuổi, thường ngày luôn tỏ ra vô tư, đến cả Miyu, người thân nhất với cô ấy, đôi khi cũng không thể hiểu được cô ấy thường nghĩ gì. Mà nói cho cùng, đa phần chắc là nghĩ về đồ ăn thôi. Nhưng vì Shoko có khả năng nhận định rất nhạy bén trong một số việc, nên Miyu cũng cho rằng cô ấy tuyệt đối không phải là người có thể xem thường.
"C-có chuyện gì vậy? Tớ cũng đang vội đây..."
"Ưm ~... Cậu đang vội đi đâu thế?"
"Cái này... ừm... là bí mật mà ♪"
Miyu cố gắng nói với giọng dễ thương. Xem ra việc cô bé không định vội về nhà đã bị Shoko nhìn thấu.
"Vẫn như cũ thôi!"
Dù Miyu cố tỏ ra vẻ đáng yêu mà nam giới khó lòng cưỡng lại, nhưng chiêu này đối với cô bạn thân trước mặt cô ấy xem ra chẳng có tác dụng gì.
"Nhưng mà, Miyu, hôm nay cậu là người trực nhật dọn dẹp đấy nhé."
"Ơ? Đ-đúng thế sao?"
Miyu hiếm khi quên hẳn chuyện này. Nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết, mà để thời gian về nhà quá muộn, chắc chắn sẽ khiến Sasha và mọi người lo lắng. Nhìn thấy Miyu với vẻ mặt bối rối, Shoko nở nụ cười phóng khoáng.
"Nhưng mà, tớ có thể đổi cho cậu đó."
Nghe cô bạn nói vậy, Miyu lập tức chắp tay cảm ơn.
"Cảm ơn cậu! Tớ sẽ cho cậu phần đồ ăn vặt trưa mai!"
Tuy nhiên, Shoko không dễ gì bị thuyết phục như vậy, cô ấy nở nụ cười đắc ý, rạng rỡ hơn.
"Miyu này, ngày mai là ngày giảm giá đặc biệt của tiệm thịt Aizawa (相澤) đấy, cậu có biết không?"
"...Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đi cùng cậu, tớ sẽ mời cậu một chiếc bánh thịt bò."
"Miyu thông minh ghê, hiểu ngay. Chuyện dọn dẹp cứ giao cho tớ."
Giao dịch thành công, Miyu đeo lại cặp sách.
"Vậy nhé, tớ đi trước đây!"
"Không có gì!"
Nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của cô bạn, Miyu cố nén tiếng cười, nhanh chân chạy ra khỏi lớp.
Miyu chạy dọc theo con phố quen thuộc, thẳng về phía ga tàu.
Ký ức về con đường đến Đại học Tama Bunka (多摩文學院大學) trong tâm trí cô bé còn sâu sắc hơn cả Miyu tưởng.
Từ điểm đổi tàu điện cho đến vị trí bến xe buýt bên ngoài nhà ga, Miyu đều có những ký ức rõ ràng. Nghĩ kỹ lại, cô bé thực sự đã đi đoạn đường này hàng ngày trong hơn một tháng. Với nỗi hoài niệm về cảnh sắc Hachiōji (八王子) đã lâu không gặp, Miyu đi thẳng đến căn hộ của Ninmura. Sau khi bấm chuông, Miyu nghe thấy một giọng nữ vui vẻ nói từ phía sau cánh cửa: "Đến đây, đến đây ♪ Mình ra mở cửa đây ~", vừa nói vừa bước đến cửa.
"Chào mừng trở... Ơ...! Oa? Mỹ nhân tóc vàng!?"
Người mở cửa xuất hiện, đúng như Yuuta đã nói, là một cô gái đáng yêu.
"...Xin lỗi, chị, chị là ai vậy ạ?"
Cô gái trước tiên mở to mắt nhìn Miyu từ trên xuống dưới, rồi sau đó đầy rẫy thắc mắc hỏi.
"À, xin lỗi nhé, chị tên là Takanashi Miyu, ừm... Anh Ninmura... Anh Kouichi (浩一) có ở nhà không?"
"Anh Kouichi...?"
Cô gái đó lặp lại tên Ninmura một lần rồi hơi sững sờ, đúng lúc này...
"Ơ? Miyu, sao em lại đến đây?"
Ninmura thò đầu ra từ phía sau cô gái và nói.
"Anh, anh... Chẳng lẽ..."
Sau khi nhìn đi nhìn lại giữa anh trai và Miyu, Satomi (聰美) bỗng biến sắc mặt.
"Anh... Dù em có đáng yêu đến mấy, anh lại dám với, với, với học sinh tiểu học..."
"K-khoan đã, Satomi, anh biết em định nói gì, nhưng em bình tĩnh đã, nghe anh giải thích được không!"
"Anh hai đồ đại ngốc! Tội phạm! D-dám vươn móng vuốt đến học sinh tiểu học, em nhìn nhầm anh rồi!"
"Không phải! Đây là hiểu lầm! Cô bé này là người bên chỗ Segawa đó—"
"Em không muốn nghe anh viện cớ! Dù thế nào đi nữa, với tư cách là người thân, em có nghĩa vụ phải ngăn cản anh làm những hành vi bại hoại đạo đức!"
"Đã là người thân thì ít nhất cũng phải nghe anh giải thích chứ!"
Chứng kiến cảnh tượng cãi vã dữ dội giữa hai anh em trước mắt khiến Miyu không khỏi ngớ người.
Để giải tỏa hiểu lầm, và giúp Satomi lấy lại lý trí, phải mất thêm ba mươi phút nữa.
"Anh đã nói nhiều lần rồi, Satomi, em nên học cách nghe người khác nói hết câu."
Ninmura dùng giọng điệu nghiêm khắc hiếm thấy nói với cô em gái đang quỳ gối trên sàn.
"Ư... Em xin lỗi, tại vì, em nghĩ với tính cách của anh, có thể thật sự sẽ..."
"Đừng nghĩ anh như thế chứ..."
Ninmura thở dài thườn thượt với vẻ bất lực.
"Hơn nữa, nguyên tắc của anh là không đưa con gái về nhà. Anh luôn tìm chỗ đi chơi vào ban ngày, sau đó ăn tối, rồi đưa con gái về nhà, cứ thế từ từ rút ngắn khoảng cách sau đó—"
"...Em không muốn biết anh lừa con gái như thế nào đâu nhé."
"À... à cũng đúng, không phải, anh chỉ muốn giải thích chuyện này là hiểu lầm nên mới..."
Đối mặt với lời châm chọc bình tĩnh của em gái, Ninmura có vẻ lúng túng.
Cảnh tượng hài hước đó khiến Miyu không nhịn được bật cười.
"Pff... haha, anh Ninmura, hai anh em thật là hợp nhau."
"Miyu, đừng cười anh mà, với lại bọn anh thực ra cũng không hòa thuận đến thế đâu..."
"Đúng vậy, chúng em mới không hòa thuận đâu, anh ấy tự mình rõ ràng chỉ biết chơi bời, mà nói chuyện với em lúc nào cũng chỉ toàn giáo huấn thôi!"
Hai người này đúng là rất ăn ý.
"Mà này, Miyu thật là xinh đẹp đó, ban nãy em thật sự giật mình đấy, Miyu là con lai à?"
"Satomi, nói thế sẽ khiến Miyu khó xử đấy? Thật là bất lịch sự."
"À, em xin lỗi, em hơi kích động, vì ở quê không gặp được cô gái đáng yêu như thế mà."
"Không sao đâu ạ, cháu không bận tâm chút nào đâu ạ."
Miyu vừa mỉm cười nói. Thực ra, Miyu chẳng hề có ấn tượng xấu gì về Satomi cả. Miyu hiểu rằng Satomi, em gái của anh Ninmura, là một cô bé hoạt bát, thích nói chuyện, cộng thêm việc Miyu từng nghe nói nhà anh Ninmura còn có hai chị gái nữa. Vì thế, Miyu có thể hình dung ra gia đình Ninmura cũng náo nhiệt không kém gì nhà mình.
“À này, Miyu, sao hôm nay em lại ghé qua đây thế?”
“Ơ… em đến đây vì trường có chuyến đi ngoại khóa, tiện thể ghé qua thôi ạ.”
Miyu vội vàng bịa ra một lý do. Đương nhiên là Miyu cố tình đến đây, và đó là quyết định của riêng cô bé, không hề bàn bạc với bất cứ ai. Miyu mong muốn được nói chuyện với em gái của Ninmura, người mà cô bé nghe nói đã bỏ nhà ra đi, và nếu có thể, Miyu muốn giúp đỡ cô bé hết sức mình.
Trước đây, Miyu cũng từng vì chuyện buồn rầu về việc gặp lại Sasha mà bỏ nhà đến đây. Nói vậy thì, cô bé giống như một tiền bối của Satomi vậy. Chính vì thế, Miyu không thể ngồi yên nhìn được, nhưng nếu nói thẳng “muốn giúp đỡ”, chắc chắn sẽ bị anh Ninmura từ chối. Miyu tin là như vậy, bởi vì anh Ninmura là người không muốn làm phiền ai. Thế nhưng, lý do mà Miyu cố gắng bịa ra dưới những suy nghĩ ấy lại gần như vô nghĩa. Chỉ thấy em gái của Ninmura tươi cười nói:
“Thế à, cậu đến chơi sao! Dù sao thì chú Segawa và anh trai tớ rất thân nhau mà! Miyu cũng thân với anh trai tớ lắm hả? Sướng thật đấy, anh trai tớ được chơi cùng một bạn nữ dễ thương như cậu!”
Satomi nói mà chẳng chút nghi ngờ gì. Bị nụ cười rạng rỡ của Satomi làm cho lây, Miyu cũng bất giác mỉm cười theo.
“À, nhưng mà, mong là tớ không làm phiền hai người nhé…”
“Làm gì có! Bọn tớ sao mà phiền được chứ, Miyu muốn ở bao lâu cũng được hết! Đúng không, anh trai?”
“Ừ, đúng vậy… Nhưng này Satomi, anh nói trước nhé, em đang bỏ nhà ra ở nhờ chỗ người khác đấy, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của anh, chủ nhà này đã chứ –”
“À phải rồi! Ở góc phố kia có một tiệm crepe đó, tuy quán nhỏ nhưng có nhiều vị lắm, ngon tuyệt luôn!”
Satomi hoàn toàn không nghe anh trai nói gì, cứ thế tự mình tám chuyện với Miyu.
Không biết là đã từ bỏ hay lười sửa từng chút một, Ninmura chỉ khẽ thở dài.
“Hai đứa đi chơi đi, anh còn phải ra ngoài mua đồ ăn tối nữa.”
“Vậy là quyết định thế nhé! Miyu, mình đi thôi!”
“Ưm, ừm!”
Bị Satomi kéo đi, Miyu cùng cô bé rời khỏi nhà. Satomi là một người còn hoạt bát, vui vẻ hơn cả Miyu tưởng tượng. Một người như vậy rốt cuộc vì sao lại bỏ nhà ra đi chứ… Câu hỏi trong lòng Miyu càng lúc càng khó tìm được lời giải đáp.
Dù đã lâu không gặp, nhưng ông chủ tiệm crepe dường như vẫn nhớ Miyu.
Miyu nhận lấy chiếc crepe dâu tây được ông chủ tự nhiên tăng thêm lượng kem, cầm nặng trịch tay, rồi cùng Satomi ngồi sóng vai trên chiếc ghế dài mà quán đã chuẩn bị. Satomi, với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, mở to mắt nói:
“Oa! Crepe của Miyu thật là hoành tráng nha, đây là ưu đãi dành cho mỹ nữ sao?”
Cả hai quay đầu nhìn về phía ông chủ, nhưng ông chủ trầm mặc và mang khí chất của một người thợ lại cố ý tránh ánh mắt của họ. Chắc hẳn người đó đang thấy ngượng ngùng. Miyu thầm cảm ơn ông chủ trong lòng, đồng thời cũng chuyển ánh mắt sang Satomi.
“Chị Satomi cũng dễ thương lắm mà.”
“Đâu có đâu ~ Tớ có dễ thương gì đâu, ha ha!”
Satomi ngượng ngùng vặn vẹo người. Chỉ riêng động tác ấy thôi cũng đủ dễ thương rồi.
“Là em gái mà nói ra điều này thì hơi lạ, nhưng cậu cũng biết đó, anh trai tớ rất đẹp trai đúng không? Với lại, hai chị gái ở nhà tớ cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở vùng này đó, nhưng chỉ có tớ, chẳng biết là quá trẻ con hay sao, cảm giác cứ như vịt con xấu xí giữa bầy thiên nga vậy.”
“Làm gì có? Em thấy chị Satomi rất cuốn hút đó chứ… Ví dụ như, cười lên rất đẹp nè.”
“A ha ha, Miyu còn là học sinh tiểu học mà nói chuyện khéo ghê.”
Satomi lại ngượng ngùng gãi gãi đầu. Miyu thật lòng cảm thấy Satomi là một người đáng yêu.
Tính cách vui vẻ, đầy sức sống, tuy chỉ mới nói chuyện vài lần, nhưng có thể thấy Satomi bộc lộ cảm xúc rất thẳng thắn, cảm giác Satomi là một người không dễ bị ghét. Miyu chẳng thể nào hình dung được một người như vậy lại chọn bỏ nhà ra đi vì phiền muộn.
Điều này càng khiến Miyu thêm thắc mắc. Mặc dù lòng đầy nghi vấn, nhưng Miyu vẫn vui vẻ trò chuyện với Satomi về gia đình. Chỉ là sau một lúc, Miyu cuối cùng không kìm được mà hỏi thẳng.
“Cái đó… em có thể hỏi một câu không ạ?”
“Ừ? Câu gì thế?”
“Tuy em không biết mình có nên hỏi chuyện này không, nhưng… tại sao chị Satomi lại bỏ nhà đi vậy ạ?”
“……”
Satomi nhất thời không nói nên lời. Nếu nói vẻ mặt cô bé thêm một tầng u ám thì không bằng nói có vài phần giận dữ còn đúng hơn.
Sau một thoáng do dự, Satomi nuốt miếng crepe trong miệng xuống, nở một nụ cười gượng gạo.
“À… chắc là… vì bị phản đối… nên mới vậy đó.”
“Phản đối? Phản đối chuyện gì ạ?”
Sự im lặng lại bao trùm một lúc. Satomi thở hắt ra một hơi thật mạnh, rồi nói ra sự thật.
“Thật ra là… chuyện kết hôn.”
“Ra là kết hôn sao… Ơ, kết hôn!?”
Sau khi tự nhiên phụ họa theo, Miyu mới không khỏi nghi ngờ tai mình. Miyu mở to mắt nhìn Satomi.
“Nhưng, nhưng mà chị Satomi vẫn còn là học sinh cấp ba mà?”
Má hơi ửng hồng, Satomi có chút bất mãn nói:
“Dù là học sinh cấp ba, về mặt pháp luật thì đến mười sáu tuổi cũng có thể kết hôn mà!”
“Ơ… cái, cái này… tuy về mặt pháp luật là vậy, nhưng…”
“Bản thân tớ đương nhiên cũng nghĩ là hơi sớm, nhưng anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, tớ muốn giúp anh ấy một chút khi anh ấy đi làm ấy mà.”
“Khoan, khoan đã, đối tượng của chị Satomi bao nhiêu tuổi vậy ạ?”
“Hai mươi hai tuổi, là sinh viên đại học đó, chắc chắn sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở viện nghiên cứu của một công ty, là người rất giỏi giang đó. Nhưng anh ấy rất cẩu thả với những chuyện xung quanh mình, nếu cứ mặc kệ thì sẽ quên ăn, hoặc không tắm rửa gì đó, tuy nhiên, cái chỗ luộm thuộm đó cũng đáng yêu lắm… Hì hì.”
“Vâng, vâng ạ… Nhưng, nhưng mà… ơ… cho dù chị nói vậy…”
Miyu muốn giúp đỡ anh Ninmura, Miyu vốn nghĩ nếu là chị em cãi nhau thì mình có thể giúp được, nên hôm nay mới chạy đến đây. Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn vượt quá khả năng xử lý của Miyu.
Dù sao thì, Miyu không thể nào ngờ nguyên nhân cãi nhau lại là vấn đề kết hôn, mà cả hai đều là học sinh, lại còn có khoảng cách tuổi tác nữa. Như vậy thì chẳng trách gia đình phản đối rồi… Miyu không khỏi nảy sinh suy nghĩ đó.
Thế nhưng, Satomi dường như hoàn toàn không nghĩ như vậy, cô bé bắt đầu trút hết những suy nghĩ của mình vào Miyu.
“Mấy chị ấy nghĩ cứng nhắc quá, nói gì thì nói, hồi xưa mười sáu tuổi kết hôn rõ ràng rất phổ biến mà, hơn nữa người trong cuộc đều đồng ý rồi, đâu có liên quan gì đến mấy chị ấy đâu!”
“Cái, cái đó nói vậy cũng phải… ơ… sao, sao mà nói, nhưng có lẽ vấn đề không phải ở chỗ đó…”
Không biết phải làm sao, Miyu có vẻ hơi lúng túng. Đúng lúc này.
“Em còn nói mấy lời đó sao?”
Miyu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninmura tay xách túi mua sắm, đang đứng trước mặt hai người.
“Anh, anh trai! Anh lén nghe từ khi nào vậy!?”
Satomi mặt đỏ bừng, đứng dậy nói. Trên mặt Ninmura có vài phần giận dữ.
“Anh vừa mới nghe, anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Hơn nữa –”
“Cái, cái này không liên quan gì đến anh trai đâu! Đây là vấn đề của em và anh ấy mà!”
“Không phải, mọi người đều rất lo cho em đấy.”
Cả hai đều tỏ vẻ không ai chịu nhường ai, nhìn chằm chằm vào nhau.
“Anh cũng nói nhiều lần rồi, anh cũng cùng ý kiến với các chị, chuyện kết hôn này, đối với Satomi em mà nói còn quá sớm. Hai đứa muốn hẹn hò thì được, nhưng đâu cần phải vội vàng kết hôn chứ? Chuyện này đợi em tốt nghiệp rồi tính cũng chưa muộn.”
Ninmura cố gắng dùng giọng điệu lý trí nhất có thể nói. Miyu đứng bên cạnh chỉ có thể im lặng không nói một lời.
“Cái, cái gì mà! Anh trai thì biết gì mà nói! Là tụi em muốn kết hôn, không liên quan gì đến anh trai đâu!”
“Đây không phải là vấn đề biết hay không, anh đang nói chuyện thường thức đấy, em nên nghe nhiều ý kiến của người khác vào.”
Giọng điệu của Ninmura hiếm thấy nghiêm khắc, chắc chắn là vì anh đang lo lắng cho em gái mình.
Nhưng, Satomi, người trong cuộc, dường như không cảm nhận được tấm lòng của anh trai.
“Cái gì mà… cái gì mà… Em cứ nghĩ anh trai nhất định sẽ đứng về phía em, vậy mà ngay cả anh trai cũng…”
“Satomi… Đừng có nhõng nhẽo như trẻ con nữa, các chị ấy cũng là vì tương lai của em mà mới nói như vậy đó.”
“Em mặc kệ! Anh trai đồ đại ngốc! Anh rõ ràng suốt ngày trăng hoa!”
“Ưm… Cái, cái này là hai chuyện khác nhau mà!”
“Đủ rồi! Em không muốn nghe anh giảng đạo! Em ghét anh trai nhất!”
Chỉ thấy Satomi đẩy mạnh anh trai ra, rồi tự mình chạy đi.
Túi mua sắm rơi từ tay Ninmura xuống, phát ra tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng.
“Satomi!”
Satomi mặc kệ lời ngăn cản của Ninmura, không quay đầu lại mà bỏ chạy mất.
“…Ơ, cái đó… Anh Ninmura, em xin lỗi…”
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Miyu hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể khó khăn nặn ra câu nói đó.
Tuy nhiên, Ninmura dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng Miyu, ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.
Điều này khiến Miyu một lần nữa nhận ra suy nghĩ của mình chỉ là lợi bất cập hại, ngoài sự bất lực ra, cô bé chẳng nghĩ ra được cách nào khác.
Trong khi vấn đề bỏ nhà của em gái Ninmura đang diễn biến trước mắt Miyu, thì tại nhà Takanashi ở Ikebukuro, một sự cố nhỏ cũng đã xảy ra.
“Sasha! Sasha!”
Đúng lúc Sasha đang gấp quần áo đã phơi khô thì Hina chạy tới.
“Hina, có chuyện gì vậy con?”
“Xem này!”
Vừa nói, Hina vừa giơ lên con vật được gấp bằng giấy màu trên tay.
“Đây là hạc sao?”
“Đây là Hina gấp để Jubei khỏe mạnh đó!”
Đó chắc hẳn là con hạc giấy mà Hina đã cố gắng gấp bằng đôi tay nhỏ bé của mình, tuy còn hơi thô nhưng lại là một con hạc giấy đầy thành ý.
“Nghe nói nếu gấp thật nhiều thật nhiều thì Jubei sẽ khỏe mạnh đó!”
Hina hẳn đang nói về senbazuru (ngàn hạc giấy) rồi. Tuy không biết Hina học được kiến thức này từ đâu, nhưng đây cũng là kết luận mà Hina, một đứa trẻ bốn tuổi, đã nỗ lực suy nghĩ cho chú chó cưng có thời gian ngủ ngày càng dài của mình.
“Thiệt tình! Hina! Sao con lại hiểu chuyện đến thế chứ!”
Sasha vui vẻ không kìm được mà ôm chặt lấy Hina.
“Sasha, khó thở quá ~”
“Xin lỗi con, he he, cách này chắc chắn sẽ rất hiệu quả! Mẹ cũng giúp con nhé!”
Cứ thế, hai người bắt đầu gấp hạc giấy. Sasha, người đã làm việc trong ngành may mặc lâu năm, cũng khá thành thạo việc gấp hạc giấy.
“Sasha gấp giỏi ghê!”
“He he, chỉ cần Hina vui thì mẹ cũng sẽ rất vui.”
Khi số hạc giấy hai người gấp gần như chất đầy bàn, chuông cửa vang lên.
“Là chị hai về rồi sao?”
“Nếu là Sora và các chị ấy thì chắc sẽ không nhấn chuông đâu, có lẽ là có bưu kiện được giao đến.”
“Người giao hàng! Cần con dấu! Hina muốn đóng dấu!”
Hai người cùng đến tiền sảnh.
Nhưng, người đến không phải là người giao hàng, cũng không phải Sora và các chị, mà là một nhân vật ngoài dự đoán.
“Xin lỗi! Cho hỏi… bé Takanashi Hina có ở nhà không ạ?”
“Ôi… xin hỏi quý khách là? Tuy tôi hình như đã gặp quý khách rồi, nhưng…”
Thấy người đàn ông vạm vỡ mặc vest, đứng thẳng tắp trước mặt, Hina lập tức kêu to:
“A! Là chú bánh mochi dâu! Là chú đã đến vào ngày sinh nhật của Hina!”
Dường như rất vui vì Hina còn nhớ mình, người đàn ông vạm vỡ nhe hàm răng trắng bóng cười rạng rỡ.
“Đúng vậy! Cảm ơn cháu đã nhớ chú, Hina. Chú là tiền bối đại học của Segawa, chú họ Hanamura! Em gái Yoko của chú cũng thường xuyên được mọi người chiếu cố!”
Nói xong, Hanamura lập tức cúi gập người một góc chín mươi độ chuẩn mực, và lấy ra món quà gặp mặt.
“Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với bé Takanashi Hina, cũng như chú Segawa, người giám hộ của cháu! Phiền mọi người dành chút thời gian được không ạ!”
Giọng điệu nghiêm túc của Hanamura khiến Sasha và Hina nhìn nhau.
Thế là, trong khoảng thời gian trước khi Yuuta và Sora các chị về nhà, Hanamura đã trở thành bạn chơi thân thiết của Hina.