Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi bày tỏ tình cảm của mình với Arisa và Aina và xác nhận tình cảm của chính mình với Sakuna-san.
Thành thật mà nói, đây là một sự thay đổi lớn đối với tôi và những cô gái xung quanh tôi cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Hayato-kun, anh có muốn em làm gì không?”
“Em muốn được âu yếm với anh, Hayato-kun!”
“Hãy để cô chiều chuộng cháu hôm nay, được không? Hayato-kun~”
Cả ba người đều gửi những lời yêu thương của họ đến tôi theo những cách khác nhau. Arisa, Aina, và Sakuna-san, tình cảm của ba người có vẻ giống nhau, nhưng thực ra không phải… Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi cảm thấy mình sắp gặp rắc rối nếu chuyện này cứ tiếp tục.
“… Nghiêm túc mà nói, sao mình lại lo về những chuyện xa xỉ thế này?” [2]
Tôi cười khúc khích khi nhớ lại cuộc trao đổi với ba người họ.
Chuyện này không thể tiếp tục như vậy được. Tôi muốn được chiều chuộng nhưng tôi biết việc chỉ được họ chiều chuộng mà không làm gì thì không công bằng. Ba người họ không chỉ tử tế với tôi mà còn dành cho tôi rất nhiều lời khen ngợi, đặc biệt là Sakuna-san.
“Chỉ có cháu là người nhận được tất cả tình yêu? nếu đó là điều cháu nghĩ thì cháu nhầm rồi, Hayato-kun. Cháu không chỉ nhận được tình yêu mà còn dành tình yêu cho bọn cô bằng cách quan tâm đến Arisa và Aina, và bằng cách luôn ở bên để giúp đỡ cô ”.
Tôi nghĩ việc giúp đỡ họ trong công việc hàng ngày là điều hiển nhiên.
Tôi quan tâm đến họ và họ coi tôi như một thành viên đáng tin cậy trong gia đình.
“Cháu lấy mọi thứ ở trên cao giúp cô trước khi cô kịp nhờ. Cháu luôn đi cùng bọn cô mỗi khi đi mua sắm. Cháu ôm bọn cô bất cứ khi nào bọn cô để ý đến cháu… Hayato-kun. Cháu có thể nghĩ điều này bình thường, nhưng cô và hai đứa cảm thấy hạnh phúc với sự bình thường đó!” (Cách tán gái đấy, anh em lấy giấy bút sách vở ra ghi vô)
Có vẻ như những gì tôi cho là bình thường, trong mắt họ lại rất đặc biệt.
Dù sao thì họ cũng muốn tôi ở đó vì họ. Dù tôi có nói gì với họ thì họ cũng không bao giờ từ chối tôi và luôn cố gắng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi. Tình cảm của họ thật sự rất nặng nề, nhưng không phải là tôi không thích.
…
"Chào buổi sáng." Tôi gửi lời chào khi bước vào lớp.
Dứt lời, các cô gái quay sang nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng bọn con trai lại nhìn chằm chằm vào tôi như thể họ đang soi mói tôi. Tôi không cảm thấy bất kỳ ánh mắt ác ý nào, nhưng tôi có thể nói rằng họ đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
“Yo, Hayato.”
"Chào buổi sáng."
Tôi đặt chiếc cặp lên bàn và ngồi xuống, và hai thằng bạn thân vây lấy tôi như thường lệ.
Tôi vẫn nhận được khá nhiều ánh nhìn, nhưng chỉ cần có họ ở bên cạnh như thế này thôi cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái.
“Hayato gần đây đã trở nên nổi tiếng.”
Nổi tiếng… có chút sai sai.
“Ý tao là, còn gì để nói nữa, khi chủ đề bàn luận của cả lớp… cặp chị em xinh đẹp đều đã ở đây rồi.”
(Câu: “I mean, what’s more to say, when the talk of the town… the beautiful sisters are already here.” tui dịch như trên, mong mấy ní góp ý :) )
"Eh?"
Thằng bạn tôi nhìn chắm chằm về phía lối vào lớp học. (Eng:” One of my friends looked toward the entrance of the classroom.”)
Hai cô gái bước vào lớp không chút do dự và mỉm cười vui vẻ ngay khi nhìn thấy tôi rồi đi thẳng tới chỗ ngồi của tôi.
“Chào buổi sáng, Hayato-kun. Chúc anh buổi sáng tốt lành♪” (Aina)
“Em đoán chúng ta vẫn còn chút thời gian cho đến khi cuộc họp buổi sáng bắt đầu.” (Arisa)
Hai người đó là Arisa và Aina.
Khi họ đến nơi, lũ bạn chí cốt vỗ nhẹ vào vai tôi và bảo tôi hãy tận hưởng đi.
Arisa và Aina sau đó đến gần tôi và hỏi.
“Mẹ không làm gì anh à?”
“… Cô ấy không làm gì cả.”
“Fufu, Hayato-kun, anh thật dễ đoán.”
Sakuna-san đến nhà tôi sáng nay, tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy đã ở trên giường khi tôi thức dậy. Bình thường tôi sẽ nhận ra ngay cả khi đang ngủ nếu có ai đó đến bên cạnh tôi, nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể nhận ra Sakuna-san.
"… Mẹ?"
Tôi lỡ thốt lên khi đang ngái ngủ. Sau đó, Sakuna-san ôm lấy tôi và điều đó thật tuyệt vời, chủ yếu là vì cô ấy quá xúc động và tiếp tục giữ như thế trong một lúc. Tôi không thể yêu cầu cô ấy buông tôi ra vì cô ấy trông áp đảo đến mức tôi để cô ấy ôm đến khi hài lòng.
“Nhưng mà… việc hai người đến đây như thế này đã trở nên khá bình thường rồi.”
Đây không phải là lần đầu tiên hai chị em xinh đẹp nổi tiếng của trường đến thăm tôi.
Lúc đầu, tôi chắc chắn rất bối rối, nhưng khi những lần ghé thăm tiếp tục tăng lên, điều đó dường như ngày càng trở nên bình thường hơn đối với tôi.
“Oh, Hayato-kun, có sợi chỉ trên tóc anh này.”
"Huh? Thật à?”
Nó ở đâu nhỉ, tôi nghĩ, rồi Arisa đưa tay ra. Và khoảnh khắc tiếp theo tôi cảm thấy ngón tay cô ấy vuốt nhẹ tóc tôi, khuôn mặt cô ấy sát bên tôi như thể sắp hôn tôi.
“Fufu… Em phải kiềm chế lại vì chúng ta đang ở trường.”
Cô ấy có lẽ sẽ hôn tôi điên cuồng nếu không có ai xung quanh, và mặc dù cô ấy trêu chọc việc làm của Arisa (việc Arisa mong muốn được dùng như công cụ á), nhưng chính Aina là người chiều chuộng tôi bất cứ khi nào chúng tôi ở một mình.
“Ummm, em hy vọng ít nhất em có thể hôn anh trước mặt các bạn kìa.”
“Aina, em thật là… haah.” (Thoại của Arisa)
Arisa thở dài trước mong muốn của Aina. Thành thật mà nói, Arisa đôi khi nói và làm những điều khác thường, nhưng tôi cũng thường được cứu bởi nhận thức về lẽ thường của cô ấy.
(Eng: “but I am often also saved by her comparative common sense.”. Ý main là đôi khi anh được cứu bới những suy nghĩ bất thường của Arisa, nhưng Arisa lại cho rằng suy nghĩ của mình là lẽ thường tình. Đm mấy thằng lol Eng trans này, dùng từ hack não vãi )
“Anh trông cậy vào em, Arisa.”
“Ừm… fufu♪”
Chỉ là một lời thì thầm bình thường từ tôi, nhưng dường như nó làm Arisa rất hạnh phúc.
Khi tôi đang nói chuyện với họ. Một câu bạn cùng lớp đi tới chỗ chúng tôi. Cả tôi, Arisa và Aina nghiêng đầu, cậu ta hỏi,
“Ừm… tại sao chị em nhà Shinjo lại quen biết với Doumoto?”
Đây có lẽ là lần đầu một đứa bạn cùng lớp hỏi tôi điều này.
Cậu ta không có gì đặc biệt, chỉ là một người bạn cùng lớp, và trong khi các cô gái đang nhìn chằm chằm vào tôi và đỏ mặt, tôi có thể thấy ý định trong mắt cậu ta khi cậu ta nhìn tôi, cậu ta đang tự hỏi tôi đã làm gì.
Khi lũ bạn tôi chuẩn bị đứng dậy giải vây, Arisa là người lên tiếng trước.
“Anh ấy đã cứu mạng chúng tôi.”
"… Eh?"
Lời của Arisa khiến không chỉ cậu trai mà mọi người trong lớp đều chết lặng và nhìn cô.
Tôi biết cô ấy sẽ không kể cho cậu ta nghe chi tiết về sự việc đó, nhưng cô không nói gì sai nên tôi cũng không lên tiếng. Ý tôi là, Aina đang đặt tay lên vai tôi để trấn an tôi rằng mọi chuyện vẫn ổn.
“Hayato-kun trước đây đã cứu tôi và Aina. Đó là lý do vì sao chúng tôi trở thành bạn thân.”
“Cứu mạng cậu… đừng nói với tôi là?”
“Fufu, cậu đoán xem?”
Arisa cười khúc khích như thế, và để phần đó cho cậu tưởng tượng.
Arisa quay người về phía tôi, nắm lấy tay tôi và nâng lên. Sau đó, như đang giữ lấy kho báu, cô ấy nhìn nó cẩn thận, nheo mắt và tiếp tục nói.
“Nếu chuyện đó đã xảy ra thì ở gần anh ấy thế này cũng chẳng có gì lạ phải không?”
"… Ừ, đúng vậy."
Cậu ta gật đầu khi Arisa đáp lại mạnh mẽ câu vừa nãy. Từ vẻ ngoài của Arisa và từ câu chuyện, một lần nữa cả lớp đã biết tại sao tôi lại thân thiết với chị em nhà Shinjo đến thế. Sự thật như chính Arisa đã nói mặc dù cô ấy không kể chi tiết cho họ, nhưng họ không nghi ngờ lời nói của cô ấy.
“Đó là lý do tại sao Aina và tôi là bạn với anh ấy. Vì vậy tôi hy vọng cậu hiểu những gì tôi vừa nói. Tôi không muốn làm anh ấy thấy xấu hổ… và cậu cũng không muốn gây rắc rối cho người đã giúp đỡ mình, phải không?
“…Ah, tôi hiểu rồi.”
Cậu ta gật đầu với những lời của Arisa và trở lại chỗ ngồi.
Lũ bạn thân của tôi thở phào nhẹ nhõm vì không có chuyện gì xảy ra, và khi chạm mắt với tôi, tụi nó giơ ngón cái lên để động viên tôi.
“Chị ấy không nói gì sai, và cũng không nói ra cốt lõi của câu chuyện. Nee-san quả thật rất giỏi… trong việc khiến mọi người tin tưởng mình bằng bầu không khí điềm tĩnh và lời nói mạnh mẽ. Mặc dù chị ấy đã làm loạn rất nhiều trước mặt anh đấy, Hayato-kun.”
“Haha… nhưng cảm ơn vì đã giúp anh.”
"Vâng. Em rất vui vì đã giao việc này cho Nee-san xử lý.”
Arisa có lẽ chỉ nói những gì cô ấy nghĩ, nhưng khi nhìn mặt cô ấy lúc cô quay lại chỗ tôi, cô ấy dường như không ý thức được lời nói của mình. Nói cách khác, cô ấy rất tự nhiên trong việc giải quyết mối quan hệ của chúng tôi theo cách tốt nhất có thể mà không để mọi người nghi ngờ.
“Arisa thật tuyệt vời nhỉ?”
"Huh? Em…thật tuyệt vời?"
"Ừm."
“Chị thật tuyệt vời, Nee-san.”
“Vậy sao… hehe♪”
Oh, cô ấy trông thật dễ thương khi cười.
Sau đó, cặp chị em ở lại đây cho đến năm phút trước khi vào lớp. Khi họ chuẩn bị rời đi, Arisa lẩm bẩm điều gì đó.
“Em có giúp ích gì cho anh không?”
"Eh? Tất nhiên là có. Cảm ơn em rất nhiều."
“Không cần phải cảm ơn em đâu, nhưng em rất vui vì anh nói vậy…”
Nụ cười của Arisa thật đẹp. Không chỉ lời của Arisa, mà cả lời của Aina đã thuyết phục mọi người xung quanh, nên việc ba chúng tôi ở bên nhau đã trở thành chuyện thường ngày. Và đôi khi bạn bè của chúng tôi cũng đến nói chuyện cùng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc sống thường nhật buồn tẻ của tôi đã kết thúc, và chị em nhà Shinjo đã tham gia vào cuộc sống hàng ngày của tôi một cách thuận lợi.
[Tác note]
Truyện này vừa vượt mốc 100.000 ký tự.
Tôi biết ơn tất cả các bạn đã đọc câu chuyện của tôi và đã tiếp động lực để tôi tiếp tục lâu dài như vậy. Tôi đã cười toe toét mỗi khi nhận được một bình luận ủng hộ và tôi thực sự biết ơn điều đó! Cảm ơn rất nhiều!
[Tui note]
ĐCM mấy thg Eng trans dùng từ như cc, làm chap này dịch vãi cả chubin, đau đầu ác :(
[1] [1] Eng: “I hate to say this, but I feel like I’m really going to be screwed Going to be screwed: Gặp rắc rối theo nghĩa tốt (Có vụ này nữa hả, đm mấy thg khứa Eng trans =)) ) [2] Eng: “… Seriously, what kind of luxurious worry am I having?”. [2] Luxurious worry: Lo lắng về nhứng chuyện xa xỉ, là loại lo lắng khiến người khác ghen tị. Giống như được ba người đẹp chiều chuộng, anh main vẫn phàn nàn. Có phước để hưởng còn phàn nàn, đm main :)