Cuộc gặp gỡ với mẹ của Kanade-chan, Sumire, khiến tôi bị sốc.
Đầu tiên, bà ấy nói mình là người được chọn để nên duyên với bố tôi, và giờ người chồng hiện tại của Sumire-san lại chính là em trai của bố, nên Kanade-chan chắc chắn là em họ của tôi rồi.
"Quá nhiều thông tin sao?"
"… Vâng, đúng vậy. Có vẻ như chùng đó là quá đủ cho hôm nay rồi ạ.”
Thực lòng thì tôi cảm thấy đầu mình như sắp xì khói luôn ấy chứ.
Đối với tôi, thật đáng kinh ngạc, nhưng tôi cũng rất vui khi được nghe nó. Tôi vẫn chưa biết gì nhiều về dòng họ của bố mình, và mặc dù cũng chẳng có nhu cầu muốn biết đâu nhưng tôi nghĩ cũng nên tìm hiểu một chút.
“Về phía chồng cô thì, cũng không thích cách mà mọi chuyện đã xảy ra, vì nó đã phá hủy mọi dự định trong tương lai của ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy càng tức giận hơn trước cách mà bố chồng và mẹ chồng cô đã đối xử với Kasumi-san và cháu.”
“……”
“… Lẽ ra chúng ta nên đến xin lỗi sớm hơn. Cô rất xin lỗi.”
Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của mẹ lúc đó, dù lúc đó tôi còn rất nhỏ. Nhưng đó là lỗi của những người đã tùy tiện nói ra những lời chửi rủa kia, chứ không phải Sumire-san và chồng bà ấy… Tất nhiên, có thể bà ấy chỉ đang diễn kịch, nhưng tôi không muốn tỏ ra hoài nghi vào lúc này.
“Về chuyện đó… cháu biết nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng giờ thì cháu ổn rồi. Bố mẹ đã không còn ở đây nữa nhưng cháu rất hạnh phúc vì bây giờ đã có những người quan trọng ở bên mình. Cháu không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa đâu ạ, xin cô đừng lo lắng.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ vì những lời đó là sự thật.
Sumire-san tròn mắt nhìn tôi, có lẽ bà ấy cảm nhận được điều đó qua vẻ mặt của tôi nên đã mỉm cười nhẹ nhõm.
“Vậy sao… thật tốt khi nghe cháu nói vậy.”
“… Nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ rằng việc cứu Kanade-chan lại dẫn đến cuộc gặp này.”
"Đúng vậy. Con bé có vẻ khá thích cháu đấy, Hayato-kun. Nó chưa tiếp xúc nhiều với người khác giới và luôn tỏ ra khó chịu khi ở gần đàn ông, nhưng… có lẽ một phần trong con bé cảm nhận được rằng cháu chính là anh trai của nó” 1
Chà, nếu đúng như vậy thì con bé có trực giác tuyệt vời đấy chứ.
Nói chuyện với Sumire-san xong nên tôi quay về chỗ lũ bạn đang trông coi Kanade.
“Cảm ơn tụi mày nhiều.”
"Có gì đâu. Hơn nữa, con bé toàn nói về mày thôi.”
“Tao đã nghĩ rằng sẽ khó trò chuyện lắm, nhưng con bé lại nằng nặc đòi nghe chuyện về mày đấy…Tên đào hoa này!” 2
Đau đấy! Đừng đánh vào lưng tao thế!
Nhưng mà… có thể sẽ hơi khó khăn khi tạm biệt nhau thế này. Sumire-san chắc sẽ giải thích mọi chuyện với Kanade, nhưng tôi nghĩ việc giải thích sẽ dễ hơn nếu có tôi đi cùng.
“Xin lỗi bọn mày nhé, tao có vài chuyện riêng cần nói với họ.”
“Được rồi. Dù sao bọn tao cũng đang tính đi mua mặt nạ đây.”
“Đúng đúng. Tụi tao cũng muốn được nổi tiếng!”
"…Vậy thì phắn lẹ đi.”
Hai tên đó dắt nhau rời đi vời vẻ hưng phấn… Thật sự thì chẳng ai thích đeo mặt nạ và chạy long nhong ngoài đường cả, trừ hai tên đó ra…Tôi thở dài, nhưng Kanade trông như muốn nói chuyện nên tôi quyết định tiến về phía con bé.
Kanade chạy đến chỗ tôi, dáng vẻ như không thể chờ đợi được nữa…và rồi vấp ngã.
"A…"
“Coi chừng!”
Tôi mừng vì đã đỡ được con bé
Tôi ôm Kanade và giúp con bé đứng đậy …nhưng hình như có gì đó sai thì phải.
“…Ah, tay của anh.”
Đúng, tay trái của tôi đang đặt trên ngực của Kanade.
Tôi đã quen với nó khi sống cùng ba cô nàng nhà Shinjo rồi. Nó nhỏ hơn của Arisa một chút, khiến tay tôi lún vào sâu bên trong. 3
“Anh xin lỗi, Kanade-chan!”
Khi buông con bé ra, Kanade đặt tay lên chỗ tôi vừa chạm vào, mặt đỏ bừng.
“Không, không sao đâu. Em không phiền nếu đó là anh đâu, Onii-san.” 4
“Anh… anh hiểu rồi.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Kanade nói vậy.
“Onii-san? Sao anh lại quay đi chỗ khác thế? Trông em không dễ thương ạ?”
“À, không-không. Không phải vậy. Anh nghĩ Kanade-chan là một cô gái rất xinh đẹp, ừ thì, em cũng có những chỗ rất là trưởng thành đó!”
Hình như tôi…đang quấy rối tình dục thì phải.
Tôi nghĩ mình sẽ bị nhìn với ánh mắt ghê tởm, nhưng con bé lại cúi xuống với đôi má ửng hồng và chắp hai ngón trỏ vào nhau. 5
Sumire-san, người đứng nhìn cuộc nói chuyện của chúng tôi, cuối cùng đã lên tiếng.
“Nè Kanade, có lẽ ở một khía cạnh nào đấy, Hayato-kun đúng là onii-san của con dó?"”
"Hở? Ý mẹ là sao?"
Tôi kể cho Kanade nghe về chuyện của mình, lúc này đang tròn mắt kinh ngạc.
Chà, nói ra thì dài lắm nên tôi sẽ chỉ nói những ý quan trọng thôi, rằng chúng tôi là anh em họ, và chỉ kể ngắn gọn về gia đình mình.
“Em chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như này, nhưng… em hiểu rồi. Vậy anh đúng là onii-san của em ha…ehehe.”
"Trông em có vẻ vui nhỉ?"
"Tất nhiên rồi! Onii-san… Onii-san♪”
Nhận thức về “onii-san” của con bé đang dần lệch lạc thi phải.
Khi Sumire-san rời đi trong chốc lát, Kanade tranh thủ nói ra mong muốn của mình.
“Onii-san… um, anh có nhớ những gì em đã nói khi trước không?”
"Khi trước?"
"Vâng. Là ước mơ có một người anh trai đó ạ.”
“À ừ, em đã nói thế nhỉ.”
Tôi nhớ cả hai đã nói về chuyện này vào hôm gặp lại con bé.
“Um… Nếu không phiền thì, anh cứ gọi em như mọi khi cũng được đó?.”
"Em muốn vậy sao?"
“Vâng, em rất muốn được anh gọi bằng tên ạ♪”
“…Vậy thì, Kanade?”
“~…Ahhh♪” 5
… Đúng là phản ứng của con bé y hệt như Aina vậy.
Nhưng tôi thấy dáng vẻ và cách cư xử đó của con bé thật dễ thương. Tôi không nghĩ mình lại có mối quan hệ như thế này, rằng Kanade là em họ của mình. Tôi cũng biết rằng bố mình có một người em trai, nhưng bố chằng bao giờ nhắc về chú ấy cả.
Vậy nên khi biết cô bé này là em họ của mình, tôi đã có cảm giác quen thuộc.
“Chà, mặc dù đã biết nhau từ trước rồi…nhưng từ giờ chúng ta sẽ là anh em họ nhé, Kanade.”
"……A"
Tôi đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đầu Kanade.
Kanade nheo mắt tận hưởng, và khi bỏ tay ra, đôi mắt con bé rưng rưng buồn bã. Tôi có cảm giác rằng không chỉ Aina, mà cả Arisa và Sakuna-san đều sẽ yêu quý con bé.
Sau khi trò chuyện một lúc, tôi chia tay Kanade và Sumire-san.
Có vẻ như Sumire-san cũng sẽ nói với chồng mình về cuộc gặp hôm nay, và bà ấy cũng bảo tôi đừng ngần ngại xin giúp đỡ nếu gặp khó khăn gì,
“…Cũng đến giờ phải về rồi ha.”
Chúng tôi đã nói chuyện khá nhiều và trời cũng dần chuyển tối, vậy nên tôi quyết định sẽ về nhà thật nhanh.
Khi về đến nhà Shinjo, có ánh đèn bên trong và cửa đã được khóa để đề phòng, vậy nên tôi mở điện thoại để báo rằng mình đã về. Ngay sau đó, có tiếng bước chân dồn dập và khi cánh cửa mở ra, đó là Aina nhảy vào lòng tôi.
“Mừng về nhà, Hayato-kun♪”
“Anh về rồi đây, Aina.”
Tôi đi vào phòng khách và thông báo cho Arisa và Sakuna-san biết mình đã về.
Giờ ăn tối, khi bốn người quây quần bên nhau, tôi quyết định kể cho họ nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tôi kể cho họ nghe về em trai của bố mình, Sumire-san và Kanade.
“Thì ra là vậy. Kanade-chan là em họ của Hayato-kun… Em cũng từng nghĩ như vậy khi thấy hai người có cùng họ.”
“Anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó luôn đấy.”
Vừa qua thực sự là một chuỗi những sự kiện bất ngờ.
Aina nói rằng muốn gặp lại Kanade, nhưng Arisa và Sakuna-san chưa gặp con bé bao giờ. Vì vậy tôi cũng muốn cho họ gặp nhau nếu có cơ hội.
“Hayato-kun, anh có thấy khá hơn khi được biết thêm về gia đình mình không?” 6
"… Anh nghĩ là có. Anh không để ý lắm đâu, nhưng em nhắc tới nó khiến anh cảm thấy trong lòng có chút vui khi gặp được họ.”
À đúng rồi, về phần ông bà nội thì họ vẫn chưa tha thứ cho bố tôi và thậm chí còn không muốn nhắc đến chúng tôi. Tôi biết đấy là cố chấp, nhưng chẳng sao vì tôi cũng không muốn gặp lại họ nữa.
"… Nghĩ kĩ lại thì."
"Sao ạ?"
Tôi hỏi Arisa đang ngồi bên cạnh.
“Có chuyện gì đã xảy ra à? Tóc em hơi rối đó.”
“À~ cái này. Tụi em đã thử trang phục Noel một chút—”
“Nee-san—Im lặng nào!” 7
“Mukyuu!?”
Aina nhét miếng gà rán vào miệng Arisa khi cô ấy định nói gì đó.
… Ừm, có lẽ mình không nên hỏi thì tốt hơn chăng?
“Chúng em đang chuẩn bị một số thứ cho Giáng sinh, và cố gắng hết sức để Hayato-kun có thế tận hưởng một cách trọn vẹn nhất, vây nên cứ đợi đi nhé♪”
"Huh…"
Tôi hiểu rồi. Được rồi, tôi đang mong chờ nó đấy.
Nhưng do tôi tưởng tượng hay sao mà…Vẻ mặt của Sakuna-san trông tinh nghịch thế nhỉ?
[tui note]
1 Linh cảm của thần hay gì mà ác z.
2 Câu này tui dịch theo ngữ cảnh và cách hiểu của mình, chứ eng với raw câu này khó hiểu quá.
3 Review chân thực vậy ní ?
4 Phắc…
5 Nwngs ác
6 Khúc này tui không biết là Sakuna hay là 1 trong 2 chị em đang hỏi nên xin phép để đại nha.