Ba chúng tôi vào quán cà phê và bắt đầu giới thiệu lại về bản thân.
“Em là Kanade Doumoto. Một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều về lần đó.”
Cách cúi đầu lịch sự như thế, nhìn là biết em ấy được giáo dục rất tốt,.
Nhưng điều tôi quan tâm hơn là họ của con bé. Không chỉ tôi mà Aina cũng có vẻ ngạc nhiên và nghiêng đầu, cố gắng liên kết mọi thứ lại với nhau.
“À, xin lỗi. Anh rất ngạc nhiên khi nghe thấy họ của em.”
“Có phải họ của anh cũng…?”
Tôi gật đầu.
“Hayato Doumoto. Đó là tên anh."
“…Ehhh?”
Vâng, em ấy phản ứng như thế cũng là lẽ thường tình thôi.
Việc giống tên hay họ chẳng phải điều gì bất thường. Nhưng tôi vẫn rất bất ngờ khi người mà mình giúp đỡ lại cùng họ với mình. Thế giới thật nhỏ bé, giờ tôi tin câu nói đó rồi đấy.
“Chị rất ngạc nhiên khi em có cùng họ với Hayato-kun đó. Chị là Aina Shinjo. Rất vui được gặp em."
“À, vâng! Ừm… Doumoto-san và Shinjo-san phải không? Rất vui được gặp anh chị ạ."
Tôi cảm thấy hơi lạ khi cô ấy gọi mình là Doumoto-san.
Có vẻ như Aina cũng nghĩ như tôi, và nàng nói với nụ cười trên môi.
“Nè, nếu em thấy ổn thì tại sao chúng ta không gọi nhau bằng tên nhỉ? Việc em và Hayato-kun gọi nhau bằng họ thì hơi khó phân biệt mà phải không?”
"Như vậy có được không ạ…?"
Ý kiến của Aina thật táo bạo.
Tôi gật đầu đồng ý, nói rằng tất nhiên như vậy sẽ tốt hơn.
“… Vậy thì, em xin phép gọi anh chị là Hayato-san và Aina-san. Em cũng rất vui nếu hai người cũng gọi em là Kanade."
"Anh hiểu rồi. Kanade-chan.”
Kanade có vẻ vui mừng khi tôi gọi tên em ấy. Và vì lý do nào đó, em ấy đang chăm chú nhìn tôi… có lẽ, con bé muốn tôi nói lại lần nữa?
“… Kanade-chan.”
“À… ehehe♪… Vâng!”
Aina đứng cạnh tôi lẩm bẩm “Dễ thương quá!”.
Đúng là em ấy cười lên trông rất dễ thương. Nhìn Kanade lần nữa, mái tóc đen dài gần bằng tóc Arisa và buộc thành hai bím nhìn có vẻ hơi trẻ con. Em ấy có đôi mắt đen giống tôi và khuôn mặt nhỏ nên bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ con bé thật đáng yêu.
“Đồng phục Kanade-chan đang mặc là của trường nữ sinh Sejo phải không?”
Kanade gật đầu.
Sejo không giống như tên một ngôi trường cho lắm, nhưng đó là trường con bé đang theo học. Việc học ở một trường cao trung bình thường khiến tôi lo lắng khi giao tiếp với một người học ở trường nữ sinh thế này. Tôi cảm thấy họ có chút tinh tế, nói đúng hơn là một cảm giác đặc biệt mà những học sinh bình thường như tôi không có.
“À, mặc dù là trường nữ sinh nhưng em chỉ là một học sinh bình thường như mọi người thôi ạ. Vì vậy em sẽ rất vui nếu hai người cư xử với em như vừa nãy. Trường của em cũng không khác biệt gì mấy so với những ngôi trường cao trung khác đâu ạ.”
Mặc dù Kanade nói thế nhưng tôi nghe rằng Seijo là nơi tập trung khá nhiều tiểu thư đài cát… huh? Nói cách khác, gia đình con bé chắc cũng vào hàng khá giả.
“Nè, trời tối rồi đó. Gia đình em có giờ giới nghiêm hay gì không?”
“… Sao?”
Tôi và Aina vễ trễ một chút cũng không sao… Nhưng nhìn vào phản ứng của Kanade, chắc là con bé thì không được nhỉ.
“…Ờm~…Không sao đâu! Ý em là, Mấy hôm nay lúc nào em cũng đi tìm Hayato-san đến tận giờ này! Vì vậy mọi chuyện hoàn toàn ổn mà!”
“… Thật ra là không ổn chút nào phải không?”
"… Vâng."
Tôi tự hỏi con bé có hơi ngốc so với vẻ bề ngoài không.
Đúng là tôi và Aina đã dụ Kanade vào quán cà phê, nhưng tốt nhất nên đưa con bé về nhà càng sớm càng tốt.
“…Oh, anh chị đợi em một chút nhé.”
Hình như Kanade có cuộc gọi đến.
Kanade nhìn vào màn hình và trả lời với giọng run run.
"… Mẹ? Vâng…Con xin lỗi. Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng…”
Nhìn cảnh con bé cúi đầu xin lỗi khiến tôi cảm thấy có lỗi. Nếu có thể, tôi muốn nói với mẹ của Kanade rằng chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nếu tôi, một tên con trai, nói chuyện với bà ấy.
“Này Kanade-chan, chị có thể nói chuyện với mẹ em một lát được không?”
"Hả? À, vâng.”
Nói xong, Aina nhận lấy chiếc điện thoại từ Kanade.
“Xin chào, xin lỗi vì đã đường đột, Cháu là Shinjo… Vâng, hôm nay cháu đã gặp Kanade-chan và chúng cháu đang nói chuyện trong quán cà phê. Cháu rất xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng.”
“Ừm, Aina-san, em mới là người có lỗi…”
"Được rồi, được rồi. Vâng… À, thật sao? Cháu hiểu. Chúng cháu sẽ đợi. Được ạ."
Aina đưa lại điện thoại cho Kanade sau khi nói xong.
Cô ấy kể lại cho tôi trong khi nhìn chằm chằm Kanade.
“Bà ấy không hề tức giận, chỉ là lo lắng thôi. Mẹ em còn nhờ chị ở bên cạnh cho đến lúc bà ấy đến, có được không?
“À, vâng. Vậy làm phiền chị nhé.”
Tôi hiểu rồi, như thế cũng ổn đấy.
Tôi thả lỏng cơ thể một chút, và cảm thấy mình cần phải đi vệ sinh.
Tôi nói với Aina rồi vào toilet, giải phóng nỗi buồn và quay về chỗ ngồi.
“….? Có chuyện gì xảy ra lúc anh vắng mặt à?"
“Không, không có gì đâu.”
"… Vâng. Không có gì ạ."
Tôi tò mò nhìn Aina, người trông như đang tận hưởng và Kanade, có vẻ hơi xấu hổ.
(chắc là xác nhận để kết nạp vào harem rồi ?)
Vì Aina nói thế nên tôi không hỏi nữa, nhưng Kanade cứ liếc nhìn và tránh ánh mắt tôi cho đến khi tôi hỏi con bé.
“Có chuyện gì vậy…?”
“À, ừ, cái đó… cái đó…”
Tôi đã làm gì sai sao?
Tôi thấy hơi lo lắng, nhưng những lời tiếp theo của Kanade-chan, như thể đã hạ quyết tâm, khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
“Ừm… Em gọi Hayato-san là Onii-san có được không?”
“Onii-san?”
"Đúng. Em đã luôn khao khát có một người anh trai, và khi trò chuyện với Hayato-san như này, em nghĩ anh chính là hình mẫu anh trai lý tưởng mà em thường thấy trong manga đó.”
“Hả…”
Ừm, tôi lớn hơn con bé nên có gì lạ đâu nhỉ?
Tôi hơi ngạc nhiên khi một người mới gặp hôm nay lại gọi mình như vậy, nhưng chắc chẳng sao đầu và liền gật đầu đồng ý.
“… Onii-san … Onii-san”
“Pfft♪”
Aina cười khúc khích với Kanade-chan, người đang lẩm bẩm một mình.
Lúc sau, một chiếc ô tô đến đón con bé, Kanade cúi đầu chào tôi đi về phía chiếc xe.
“Con bé đúng là kỳ lạ.”
"Đúng vậy…"
Tôi không hay tiếp xúc với những người nhỏ tuổi hơn mình, vậy nên tôi không hiểu Kanade cho lắm. (câu này tui chế, eng với raw tui đel hiểu lun ?)
Tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ thế này? Nó làm tôi khá là khó chịu.
"Nói về điều đó thì…"
"Vâng?"
“Aina nói rằng Kanade giống em, tại sao vậy?”
“À, cái đó~.”
Aina cười khúc khích và trả lời tôi.
“Em tự hỏi liệu con bé có nhìn Hayato-kun theo hướng đó không ta”
“Con bé… nhìn anh thế nào cơ?”
"Vâng. Em nghĩ chúng em rất giống nhau đó. Em khá là đồng cảm với con bé… Vậy nên, em chỉ nghĩ rằng sẽ thế nào nếu có thêm một đứa em gái. Em chắc là Hayato-kun cũng sẽ rất vui khi có một cô em gái dễ thương vậy.”
Ồ, tôi chưa nghĩ đến nó.
Tôi là con một nên nếu có chị gái thì chắc chắn tôi sẽ được chiều chuộng, còn nếu có em gái thì tôi cảm thấy mình sẽ yêu thương con bé nhiều nhất có thể. Thực tế thì, có vẻ như anh chị em thường không hòa hợp với nhau cho lắm...
“Giờ thì, chúng ta cũng nên về nhà thôi. Chị hai và mẹ đang đợi chúng ta đó ”.
"Được rồi."
Chà, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng hãy nhanh chóng về nhà thôi, mọi người đang đợi rồi.
[Tác note]
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!
Tôi cũng mong được gặp các bạn trong năm nay đó.
[Tui note]
Đầu tiên, cái tiêu đề của tui sửa lại 1 chút, để nguyên thì không biết diễn tả sao cho nó hay. Nếu để nguyên thì nó sẽ là: “Aina bảo rằng cô ấy (Kanade) giống như cô”, nghe nó không hay cho lắm ha ?
Thứ hai, ông tác chúc mừng năm mới, nhưng tui chẳng biết là năm nào ?. Check raw thì cũng không thấy ngày đăng lun kkk.
Thứ ba, dạo này bận quá nên không đăng hằng ngày được, mong mấy ní ráng chờ nha.