Oshi ni netsuai giwaku detakara kaisha yasunda

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Mở đầu - Chương 03

Dù tới giữa trưa cơ mà nơi trước nhà ga vẫn đông thật. Tôi không quen với tình hình này, có lẽ là bởi việc thường ở trong công ty.

Đúng là giờ nghỉ trưa quý giá. Cuối cùng thì, tôi lại quyết định đi. Nếu xảy ra chuyện gì thì công ti sẽ để mắt đến thôi, vậy nên để đề phòng thì tôi đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm. Tôi cũng đã mở điện thoại nên là có thể gọi cảnh sát ngay đó.

Tôi liền rời văn phòng sớm hơn tí, thay đồ trong nhà vệ sinh gần ga và cất vest vào tủ khóa. Việc này tốn mất 10 phút lận. Kim đồng hồ chỉ lên đỉnh. Muộn cha nó rồi.

Lý do duy nhất là bởi tôi thấy không phải đi xa thì cũng chả cần thay đồ đi làm như này.

Tôi biết tên quán rượu là “Trimaru” vì là chuỗi quốc gia mà. Cơ mà tôi chỉ mới đến đó vài lần thôi. Nơi tôi đang tìm là tầng năm của tòa nhà nhỏ bé này. Không hiểu sao bầu không khí có hơi đáng sợ. Tôi tự hỏi liệu mình có chơi game nhiều quá không.

Tôi rời khỏi thang máy và nhanh chóng tới nhà hàng. Nhà hàng này đang bận bịu chuẩn bị bữa trưa. Tôi thấy có hơi nhẹ nhõm một tí.

“Ơ, ừm, đây là….Yamamoto ạ.”

Như tôi đã nói. Tôi nói tên đó ra tại quầy lễ tân. Nữ bồi bàn mỉm cười nói: “Mừng anh đã tới.” Nụ cười ấy thậm chí còn chả biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu có thể thì tôi chỉ muốn cứ thế mà về thôi.

Ghế quầy bị đám doanh nhân ngồi hết chỗ để nghỉ trưa. Với hy vọng không gặp tay đồng nghiệp nào, tôi liền đeo kính và khẩu trang, thứ chả hay dùng tí nào. Trong thâm tâm tôi tự hỏi tại sao mình lại phải cải trang như này đấy.

Tôi được đưa đến phòng riêng. Hình như tôngr cộng có 10 phòng, nhưng cửa thì đóng hết. Bên trong còn nghe được cả tiếng cười nữa nên hẳn là nơi này khá là tiện đây.

Tôi liền kéo cửa trượt với ý định đang hiện lên trong đầu này.

“...”

“Xin lỗi, tôi tới muộn…”

Ở đó là một cô gái.

Cô đội mũ đen và đeo kính. Tôi vội lên tiếng xin lỗi, nhưng cô nàng lại khẽ cúi đầu.

Nói thật, tôi có thấy hơi thất vọng. Cứ tưởng có một hai tên nào đó mạnh mẽ với nam tính cơ. Không, có thể chúng nó sẽ xuất hiện bất thình lình ấy. Tôi vẫn cảnh giác và rồi nhìn thẳng mặt cô ấy.

“Blue Rose đó à..?”

Bằng cách này, buổi gặp mặc trực tiếp trở nên hài hơn tí rồi. Rõ ràng cô ấy là người Nhật, nhưng tên thì nghe hơi ảo. Lần đầu tiên trong đời, tôi lại nói như thế đó. Blue Rose. Không, ngay từ đầu không thể gọi đây là Buổi gặp mặt trực tiếp được.

Cô nàng liền gật đầu trước câu hỏi đó.

“Tới muộn quá đó, Cheerleader ạ.”

Là tên tài khoản tôi. Nói ra như thế nghe khập khiễng vãi chưởng. Cơ mà với người chả hề để tâm cái tên tài khoản như tôi đây thì đó chỉ là cái tên tôi đặt với kiểu nghĩ đó thôi. Lúc ấy, tôi không hề nghĩ có cô gái nào đó sẽ nói thế đâu đấy.

“Tôi hơi bận việc chút thôi.”

“Ồ không, tôi không trách anh đâu.”

“Ờ hiểu rồi…”

Trông cô có vẻ chả cáu tí nào. Vì nhìn cô nàng nên tôi mới chắc chắn thế đó.

Nhìn kĩ thì, tôi liền nhận ra mái tóc đen ấy vuốt ngược ra sau, và tôi không thể không bị thu hút được.

“Ừm…về chuyện hôm qua thì?”

Tôi hỏi thẳng cô ấy. Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định kéo dài khoảnh khắc này. Máy ghi âm tôi nhét trong túi ngực áo sơ mi polo của mình cũng đang hoạt động rất bình thường luôn.

Sau đó người này làm vẻ mặt tò mò.

"Trước đó thì. Anh bình tĩnh ghê ha."

"À ừ. Tôi có hơi tò mò về chuyện này với cả...."

"Không, ý tôi không phải thế."

Vậy thì, ý cô ấy là gì nhỉ? Tôi đang băn khoăn không biết có nên hỏi hay không thì cô bỗng tự tháo kính ra

"............... Hở?"

Không nói được câu nào luôn. Cơn sốc này đến với tôi như thể muốn nói, "Đây có phải là cái mà họ gọi là sốc không nhẩy?" Chẳng mấy chốc bỗng thấy rùng mình, lo lắng hệt như lúc bắt tay làm quen vậy.

Dù có trang điểm nhẹ, nhưng tôi chắc chắn nhận ra khuôn mặt của cô ấy. Hiếm có cặp kính nào có thể thay đổi diện mạo của một người nào đó đến vậy.

Kỉ niệm ấy lại hiện về trong tôi. Cô gái mà tôi ngưỡng mộ đang ở ngay trước mặt mình, nhưng tôi còn đang bối rối đến mức dành hàng giờ liền chỉ đê4r nói với cô một lời này.

Cô gái đó đang ở ngay trước mặt tôi.

"Mo, mo, Momo-chan......? Không, không đời nào. Không phải vậy đúng không? Đúng vậy. Này chắc là lại chơi khăm kiểu mới chứ gì!"

Tôi nói với tốc độ bàn thờ, như mấy thằng mọt sách điển hình, nhưng tôi thây kệ. Thật không thể tin được. Một tài khoản không liên quan nào đó đã đe dọa tôi, và khi đến nơi thì lại là người này ư? Thề là chả hiểu gì luôn ấy.

"Không đùa đâu. Nên là, tôi muốn giải thích."

Tuy nhiên, bầu không khí quanh cô ấy có hơi khác so với Aimi Momoka trên sân khấu. Hình ảnh một người kiên định vẫn còn đó, nhưng cô ấy có phần dịu dàng hơn thì phải. Có phải vì lớp trang điểm nhẹ? Ừ thì tôi vẫn nghĩ cô ấy dễ thương thôi.

Ngoài ra, cô còn mặc bộ đồ hệt như lúc được đăng ảnh trên tạp chí hàng tuần. Tức là, tôi đã đưa cho Momo-chan ví khi ấy. Nói cách khác, tôi đã chạm vào ví của Momo-chan mất rồi.

"Kukuku."

"Hửm?"

“À không, xin lỗi nha."

Bỗng dưng cô nàng lại cười như thế. Tôi vội cố tỏ vẻ lãnh đạm, không ngờ đã 32 tuổi rồi mà tôi còn có thể cười một cách biến thái như vậy.

Tôi hắng giọng một lần và quyết định giữ cái đầu lạnh. Dù sao thì nghĩ về chuyện đấy cũng chả có ich gì. Cô ấy sẽ không hại tôi, và tôi còn có thể nghe cô ấy nói đấy.

"Dù đang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ lắng nghe cô."

"Cảm ơn anh đã quyết định như thế nhé. Thực ra, nói thật thì, tôi thấy lo rằng mình sẽ không thể nói chuyện với anh đấy."

“Đương nhiên rồi. . . . . ."

Nói tới đó thì tôi cũng như vậy thôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên nỗi kinh hoàng khi nhận được một tin nhắn từ một tài khoản mà tôi không có liên quan gì. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được đâu.. Cơ mà tôi đoán cô ấy cũng như thế thôi.

Hiện tại, tôi muốn nói rằng thật là nhẹ nhõm quá đi. Cứ tưởng là thư rác cơ, nhưng mà sự xuất hiện của chính Aimi Momoka đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của tôi.

Chỉ đoán thế thôi nhá, nhưng việc thần tượng phản ứng với những điều như thế này không phải là chuyện bình thường đâu. Về cơ bản, tùy nơi làm việc thì họ sẽ phản ứng theo kiểu gì đó. Tôi thấy chuyện này xảy ra nhiều rồi.

Lần này thì không. Nếu bản thân thần tượng hành xử như này, đó chắc chắn là quyết định của chính cô ấy rồi. Nếu bất cứ ai trong cơ quan biết, họ chắc chắn sẽ ngăn cản cô thôi. Tôi đang đối mặt với cô ấy như thế này đấy, nhưng mà lại chả biết cô nàng sẽ làm gì mình.

Nếu vậy thì, sự nghi ngờ này sẽ không phải là một vấn đề đơn giản đâu.

"Tôi thực sự xin lỗi vì đã khiến anh bị lôi vào cái vụ này nhé."

"Ồ, không. Nói sao nhỉ, tôi có thể gặp Momo-chan như thế này, nên là chuyện ấy cũng vui đó. ......"

Tôi nói thế đấy. Đó không phải là ý định thực sự đâu, nhưng không phải là nói phét nhá. Tôi là một người hâm mộ, hay đúng hơn, tôi chỉ trông ưa nhìn tí xíu thôi. Tôi không đồi bại đến mức lạm dụng cô gái xinh đẹp đang cúi đầu trước mình đâu nhá. Không muốn thế đâu.

Ừm, nói một cách đơn giản thì, tôi bị dân chúng chỉ trích rồi đấy.

"Tôi có thể hỏi cô không?"

"......... Được thôi."

Về vấn đề thời gian thì, tôi quyết định rằng việc chờ nghe lời giải thích của cô ấy sẽ không hề thúc đẩy cuộc trò chuyện. Ngay khi nói thế, cô nàng liền suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu. Không hiểu nổi cô nàng này luôn.

"Sao cô lại ở đây một mình vậy? Có được sếp cho phép hay gì không vậy?"

Trông cô như gái rượu ấy. Tôi phát ốm luôn rồi. Có lẽ bởi vì chuyện ấy khá nghiêm trọng, nhưng cô ấy không nói gì cả và đang suy nghĩ về chuyện này. Ừm, nãy giờ chưa gọi món gì luôn. Tôi tự hỏi liệu cô nàng có nghi ngờ tôi không đây.

"Mọi chuyện là quyết định của riêng tôi á. Những chuyện xảy ra trên báo chí hôm nay cũng thế.”

Như mong đợi luôn. Nếu tvào văn phòng, tôi nghi ngờ tầm quan trọng của sự tồn tại của công ty lắm đấy.

Tức là, Người có tài làm việc này thì chả đáng khen đâu. Ý nghĩa của việc gọi cho ai đó trên tài khoản SNS và hành xử như thể họ muốn nói về việc đăng tin lên báo chí là gì nhỉ? Đó là những gì tôi đến đây để hỏi đấy.

...... Tôi chỉ nói cho các cháu nghe câu này thôi này. Đảm bảo đó không phải là một lý do chính đáng đâu.

"--Tôi muốn từ bỏ việc trở thành một thần tượng."

Thấy chửa các thanh niên. Người ta thậm chí còn muốn khiến tôi bỏ đi thanh xuân của cuộc đời đây này.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage