Tôi không tài nào tận hưởng mùi hương thuốc lá như thường ngày nữa. Lo lắng quá, hay đúng hơn là, tôi đang bị lú…
Cơ mà cái cảnh đây đã khiến đầu tôi hiện lên bao nhiêu là ý tưởng. Hệt như lúc đến dự buổi hòa nhạc ở Fukuoka ba tháng trước, với cả tôi mặc vest lúc đó nhé. Và thực tế thì tôi đã dừng chân tại cửa hàng tiện lợi sau buổi hòa nhạc đó.
Trên tất cả, khung cảnh trong bức ảnh đó rất quen. Tôi đang nhìn cô nàng ấy. Nói cách khác, thằng cha đó là tôi.
Yêu thần tượng á hả? Không, không, không đời nào. Trước kia thì có nói chuyện với cô nàng thật, cơ mà tính cả bắt tay thì chỉ diễn ra có vài giây thôi. Thậm chí tôi còn chẳng biết liệu hai người bọn tôi có nói chuyện bao giờ chưa nữa là.
Và dĩ nhiên, tôi chẳng thể hỏi cô câu nào bởi nhân viên đang ở đó. Đến cả thông tin liên lạc còn chả biết. Thực ra thì tôi còn không cả biết cô ấy là Momo-chan đâu đấy.
Để lấy lại chút bình tĩnh, tôi quyết định xem kĩ tin tức.
Dù có những cáo buộc về vụ tình ái này nọ cơ mà bằng chứng thì chỉ “đếm đến đầu ngón chân” thôi. Nếu không ôm hôn nhau thì không thuyết phục tí nào. Trên Internet cũng nói thế.
Tiếp đến, các cháu cùng tôi nói về người khác nhé. Báo cáo không hề đề cập gì nhiều đến hắn. Người ta đồn là hắn là một tên con trai có vóc dáng và chiều cao rất chi là bình thường, và cả việc hai người thân nhau nữa. Xin lỗi vì bình thường quá nhé.
Ừm, tôi đoán là báo cáo đã bị bỏ qua rất bình thường luôn. Nếu là người thứ ba, thì tôi sẽ nghĩ thế. Tôi sẽ phủ nhận hết sức có thể. Momo-chan này, nàng đã lên kế hoạch để xuất hiện trong bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào chưa vậy? Thực sự không thích tí nào đâu, nhưng có thể đấy là loại hình kinh doanh rất nổi đấy.
“Không, cơ mà mấy người làm tôi rối lắm rồi đấy…”
Có là trường hợp nào đi nữa thì tôi vẫn là người gặp rắc rối. Thậm chí việc lôi kéo người ta vào cái trò bịp bợm thế cũng chả có gì khó chịu,
Với tôi, tôi chả hề thấy tệ khi biết mình bị hiểu lầm là bạn gái của Momo đâu. Dù có khó chịu đấy. Tôi chưa hề nghĩ tới việc trở thành bạn trai của cô nàng mình ngưỡng mộ đâu.
Vấn đề là bây giờ này. Sẽ ra sao nếu chuyện ấy xảy ra? Việc yêu thần tượng sẽ được giấu kín nếu mối quan hệ ấy không có gì sai. Nếu là Momo-chan thì sẽ không thể tránh khỏi việc trỉ trích tôi đâu.
Dù bức ảnh có bị tranh khảm che đi nữa, thì không phải là riêng tư 100%. Người hâm mộ đều biết Momo thích mấy người mặc vest, và nếu người ta viết rằng buổi biểu diễn đã kết thúc thì có thể được coi là dấu hiệu cho thấy cô nàng đã kêt đôi với người hâm mộ nào đó đấy.
Tôi phải tham khảo ý kiến…
Tôi không hề nghĩ mọi người lại phát hiện nhanh thế đâu. Đó là lý do vì sao chuyện đấy khó chịu á. Kể cả nếu có tự chôn mình tại đây thì những gì có thể làm rất chi là hạn chế.
“Mình đoán giữ mồm giữ miệng là ý hay đấy.”
Đó là những gì tôi tự nhủ với bản thân.
THực ra thì tôi thấy đó là một lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu tôi bị phát hiện và vì chuyện ấy khiến mình bị thiệt, tôi sẽ đưa nhà xuất bản ra tòa. Vì tôi vô tội mà. Việc thằng hâm mộ nào đấy bảo tôi với cô nàng đang hẹn hò nghe chả thành thật tí nào luôn.
Ngoài ra, vẫn chưa có thông báo chính thức nào từ phía Momo-chan. Rõ rằng các anti-fan sẽ làm ầm lên, như thể nói rằng im lặng là một việc tích cực, mặc dù phản ứng lại tin đồn như thế sẽ là sai lầm.
Tôi đã từng thấy nhiều báo cáo về mấy vụ tình cảm trong quá khứ, nhưng hiếm khi họ phủ nhận rõ ràng như thế. Càng gây ồn ào thì càng bị dư luận chú ý. Phương thức như thế đã trở thành xu hướng chủ đạo trong ngành công nghiệp thần tượng ngày nay. Tôi đoán là mình schỉ cần đợi chuyện này chìm vào quên lãng là được thôi ......
Tôi liền mở tài khoản SNS của mình. Tài khoản người hâm mộ Momo-chan bằng cách nào đó đã được rất nhiều người theo dõi Tôi đã được mời đến nhiều cuộc họp ngoại tuyến, nhưng mà đây rất tự hào về tính cách khá nhút nhát của mình đấy nhá. Tôi thực sự không thích tham gia tí nào đâu
Và rồi có tin nhắn.
"Thật không bình thường tí nào."
Điều đó nói rằng, về cơ bản tôi không bao giờ nhắn tin với bất kỳ ai. Dù có kết bạn, nhưng cũng chỉ thế thôi. Tôi thậm chí không biết họ là ai. Tôi thấy rất vui khi biết được tin tức liên quan đến Momo-chan. Tôi tự hào nói rằng đây là cách sử dụng mạng xã hội khôn ngoan.
Người tôi đang nói chuyện là một tài khoản có tên "Blue Rose", chưa hề kết bạn luôn. Nó đã bị khóa. Nhưng cái tên thì nhìn quen quen. Người này là người cũ mà tôi đã kết bạn khá sớm sau khi tạo tài khoản này. Nhưng chả hơn thua gì hết.
[Xin lỗi vì liên lạc đột ngột như này nhé. Đây là lần đầu tiên tôi gửi cho anh một tin nhắn như thế này ...]
"Lâu quá luôn ấy"
Lâu tới nỗi khiến tôi thở dài luôn. Tôi tự hỏi tên này đã nhắn gì suốt quãng thời gian dài như thế đấy.
Ừm nếu rắc rối quá, thì cứ bỏ qua thôi. Mạng xã hội là thế mà? Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đang nghĩ việc nói những lời xúc phạm với người ta. Nhiều người không hiểu rằng lời nói ấy có thể biến thành những lời đường mật hoặc là lưỡi dao sắc lạnh đâu.
Tôi liền châm điếu thứ hai. Vừa làm thế, tôi vừa đọc đoạn tin nhắn. Sự phấn khởi thường lệ thoát ra khỏi mũi tôi, thực chất là vì tôi đã bình tĩnh hơn trước đấy.
Nhưng rồi sẽ mất tinh thần ngay thôi.
[--Tôi muốn nói chuyện với anh về tình yêu của Momoka Aimi.]
Tôi lỡ ho sặc sựa. Ngay khi định thôi không đọc nữa, hắn tiếp tục nán lại chỉ trò chuyện ngắn gọn. Như kiểu khói thuốc thở ra từ phổi sẽ phả lại vào mặt mình ngay ấy. Tôi thậm chí còn đang thổn thức đây này. Cú sốc ấy lớn lắm đấy
"Hể, tại sao ......?"
Suốt 32 nồi bánh chưng thì đây là câu nói thảm hại nhất từng nghe luôn. Tôi thấy xấu hổ về bản thân mình. Rối quá. Không thể tin nổi giờ tôi đang là một ông chú đấy.
Quan trọng hơn là anh chàng Blue Rose này. Tin nhắn của hắn lịch sự một cách kỳ lạ hơn là lời đe dọa. Điều đó càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.
Nó không chỉ là một mối đe dọa đâu. Tôi không thể phủ nhận rằng có thể hắn đã gửi cho ai đó, nhưng nó quá chính xác. Nếu đọc kỹ thì, nó cũng gợi ý về điều gì đó mà tôi đã đăng lên tweet trong quá khứ. Đây rõ ràng là một tin nhắn nhắm vào tôi đây mà.
[--Tôi biết anh đang ngạc nhiên. Đó là lý do vì sao tôi liên hệ với cậu để giải thích đấy.]
Vâng, đây biết mà. Lịch sự gớm nhỉ. Ngày nay, bất cứ kẻ nào đe dọa ai đó trên trang mạng xã hội đều là thằng ngu. Thực ra thì, điều đó có thể đúng thật, nhưng từ tài khoản Blue Rose này thì tôi không cảm nhận được điều đó đâu . Đây là chủ quan. Không có bằng chứng đấy.
Câu cuối cùng của phần tin nhắn ấy kết thúc như sau.
[--Chúng tôi sẽ đợi cậu lúc 12:00 trưa ngày mai tại Izakaya "Torimaru ◯ △ Ekimae". Hãy nói với lễ tân, tôi là Yamamoto.]
Phiến diện thế. Đây đang cười vì sợ đây. Đợi ở Izakaya lúc 12:00 trưa á? Định làm gì, ăn trưa à? Và hắn còn lịch sự chỉ định nơi ở trước nhà ga nữa chứ. Điều đó có nghĩa là hắn biết nơi tôi ở à?
Đúng là tôi nhớ mình đã đăng lên tweet gì đó hệt như thế lúc ....... Thật quá đáng sợ khi họ có thể gần như biết được tôi.
Trên tất cả, hắn biết tôi trông như thế nào. Có thể là hắn biết thông tin cá nhân về tôi đấy.
"Hừm......"
Một lần nữa, tôi cứ thế lặp lại rằng đó không phải là lời đe dọa, không phải đe dọa đâu. Hắn lịch sự nói, "Tôi muốn giải thích." cơ mà.Không, nếu thực sự đến đó thì có lẽ sẽ là mối đe dọa đấy.
Trước đó, ngày mai là một ngày cuối tuần. Mặc dù là giờ nghỉ trưa của tôi, nhưng tôi nghi ngờ liệu mình không bị lôi vào dư luận nào đó không
Bằng mọi giá, tôi cố gắng trả lời rằng.
[Tôi nghĩ là hơi khó ấy tại phải đi làm mà.]
Tôi quyết định lưu cuộc trò chuyện này bằng cách chụp màn hình vì tôi nghĩ đó có thể là bằng chứng gì đó đấy. Bình tĩnh nghĩ lại thì, vẫn thấy nguy hiểm. Để mà nói rằng họ tin tôi ấy thì hơi khó à nha.
Câu trả lời đến nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên.
[Tôi không có ý đe dọa anh đâu. Làm ơn đấy, tôi cần anh dành chút thời gian đó.]
Tôi không hiểu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ không hoàn thành công việc vào ngày mai đâu. Không, tôi có thể sống phụ thuộc như thế mãi, không chỉ hôm nay mất
Tôi chuẩn bị hút điếu thuốc thứ ba. Nhưng rồi lại đi ra ngoài. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về chuyện ấy và rồi quyết định đi ngủ. Cảm giác như tôi đã tham gia vào chuyện gì đó rắc rối và thậm chí còn thấy cuộc sống này vô giá trị nữa chứ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage