Chap 27: Đến nhà cô gái xinh đẹp nhất trường.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ xuân, tôi ghé nhà Saito chơi.
Do đã đến đây nhiều lần, tôi nhanh chóng có mặt tại cửa trước của ngôi nhà nhưng vẫn chần chừ chưa dám nhấn chuông.
Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà của một người khác giới, hơn nữa còn bằng tuổi mình, điều mà tôi thậm chí không nghĩ có thể xảy ra. [TN: Trước giờ ông cháu chỉ đứng ngoài cửa thôi]
Kể cả khi chỉ phải đi bộ, tinh thần của tôi đã hoàn toàn kiệt quệ bởi sự lo lắng bồn chồn.
Chính tôi là người đã thuận theo đề xuất đến nhà đọc sách của cổ, vậy mà giờ đây lại thở dài trách móc bản thân lúc ấy đã quá vội vàng.
Có điều, lo lắng mãi cũng chẳng giải quyết được gì, nên tôi dứt khoát bấm chuông. Sau đó, cánh cửa được mở ra và một Saito hoàn toàn khác xuất hiện sau cánh cửa.
“Vào đi.”
Thay vì bộ đồng phục như thường lệ, cô ấy khoác lên mình chiếc hoodie màu xám đi kèm với một chiếc quần màu đen, giống giống đồ trong nhà.
Có lẽ cô ấy chọn quần áo rộng vì thấy chúng thoải mái hơn.
Nếu là người bình thường thì còn bảo mặc vậy là thảm họa, chứ qua tay Saito thì mọi thứ lại hoàn hảo không một vết gợn ngay thôi. Quả nhiên là xinh đẹp cũng có lợi ích của nó.
“Xin phép ạ.”
Còn chưa kịp định thần trước bộ đồ khác thường ngày, tôi đã được dẫn vào một nơi mà bản thân trước nay chưa từng đặt chân đến.
“...Đâu đâu cũng thấy sách.”
Trước mặt tôi là hàng dài các kệ đầy ắp sách.
Tôi không giấu nổi nụ cười khi nhìn thấy căn phòng như thế này, tuy khác xa so với trung bình nữ sinh cao trung, song như vậy lại càng tôn lên nét riêng của cô nàng.
Mặc dù chưa một lần vào phòng con gái, nhưng tôi nghe nói nơi đó thường thoang thoảng hương hoa hay kẹo ngọt này nọ. Ấy vậy mà, trong căn phòng này, lại chỉ ngửi thấy toàn mùi giấy - thứ thường chỉ có ở những tiệm sách mà thôi.
“Thấy sao?”
“Không giống phòng một nữ sinh cấp ba chút nào.”
“Đừng mong tôi giống các bạn nữ khác chứ.”
Cô ấy biết mình khác xa so với các bạn nữ khác, và không ngại nói ra điều đó với tông giọng lạnh lùng thường ngày.
“Có điều, tớ thích mùi giấy lắm vì ngửi rất dễ chịu.”
Tôi khẽ thở dài rồi nói.
Có thể mùi này sẽ hơi lạ với người bình thường, nhưng lại đem đến cho tôi cảm giác vô cùng êm dịu. Đặc biệt là trong những hiệu sách, hương thơm tao nhã của chúng khiến tôi như được bao quanh bởi hàng hà sa số sách vậy.
Và căn nhà này thì chính xác là một nơi như thế, nhờ nó mà những căng thẳng trong tôi đã vơi đi đôi chút.
“...Vậy à. Tôi đi lấy đồ uống đây.”
Cô ấy đứng dậy và hướng về gian bếp.
Trong một thoáng tôi đã tự hỏi không biết nên ngồi ở đâu, nhưng ở đó có hai cái ghế đã chuẩn bị sẵn, nên bèn ngồi xuống một cái.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhìn quanh căn nhà. Có vẻ Saito sống một mình thì phải. Ngoài phòng khách, vẫn còn bếp và một nơi có vẻ là phòng ngủ.
Tôi đánh mắt về gian bếp và thấy cô ấy đang ủ trà trong bình trà.
Bất ngờ thật, tôi không nghĩ cô sẽ pha trà, nhưng trông cũng ngon đấy.
Saito không phải kiểu người chỉ thích đọc sách. Qua những động tác tinh tế kia, tôi có thể mường tượng ra cô ấy đã được nuôi dưỡng tốt như thế nào.
“...Chuyện gì vậy?”
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, cô đặt ấm trà xuống bàn cái rầm rồi nhẹ nhàng ngoảnh mặt sang nhìn.
“Giản dị đáng ngạc nhiên luôn.”
“Giản dị hay không thì tôi không biết, nhưng tôi sống một mình, nên ít nhất cũng phải làm được mấy việc này chứ.”
Có vẻ với Saito thì việc biết ủ trà chỉ là lẽ thường tình. Cô nàng vẫn đang yên lặng nhìn tôi, đoạn thở hắt một hơi rồi ngồi xuống chỗ đối diện.
Bầu không khí nhanh chóng trùng xuống, chỉ còn lại sự yên ắng. Đến nước này, tôi không còn cách nào khác ngoài nhận thức rằng chỉ có hai chúng tôi đang ở riêng trong căn phòng.
Tất nhiên, tôi chẳng có ý định làm gì khác đâu. Chỉ là, tôi hiện đang ở một mình cùng một người khác giới, đã vậy còn là một cô gái xinh đẹp, dù thế nào thì tình huống này vẫn hơi căng thẳng và khó mà cư xử tự nhiên được.
Cố gắng trấn tĩnh lại, tôi nhấp ngụm trà và tiếp tục đọc sách.