Đêm hôm đó, sau khi trả lại cuốn sổ tay học sinh cho cô gái xinh đẹp nhất trường, tôi lại tiếp tục ca làm thêm thường lệ của mình.
Cả đêm hôm trước tôi gần như chẳng chợp mắt, vì cứ lo lắng xem nên trả cuốn sổ cho cô ấy thế nào. Có lẽ cũng vì thế mà hôm nay đầu óc tôi lơ đãng đi hẳn. Khi đang bưng đĩa trở lại bếp, chân tôi vấp nhẹ vào thứ gì đó.
“Ah!”
Tôi vội vàng lấy lại thăng bằng, nhưng đã quá trễ. Chiếc đĩa trượt khỏi tay, rơi xuống sàn. Tiếng loảng xoảng của gốm vỡ vang vọng khắp cửa hàng. Đây là lần đầu tiên tôi làm rơi đồ, và trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
“Này! Cậu nghĩ mình đang làm cái trò gì thế hả, làm rơi đĩa ngay trước mặt khách!? Mảnh vỡ còn văng sang tận bên này—nguy hiểm lắm biết không! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy!?”
“T-Tôi thực sự xin lỗi…”
Hóa ra mảnh sứ vỡ đã bắn tới gần vị khách. Đó là một người phụ nữ thấp tròn, bà ta hét toáng lên bằng giọng chói tai, không ngừng mắng mỏ tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể cúi đầu lia lịa mà xin lỗi.
Bất chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên từ đằng sau
"Xin lỗi quý khách. Có chuyện gì làm quý khách thấy khó chịu sao ?"
Hiiragi-san bước lên, đứng giữa tôi và vị khách đang tức giận.
Tôi không ngờ cô ấy lại xuất hiện,nên bất giác sững người nhìn tấm lưng của Hiiragi-san.
“Thằng nhóc này làm rơi đĩa ngay trước mặt tôi! Mảnh vỡ suýt nữa thì văng trúng rồi đấy!”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục phàn nàn, nhưng Hiiragi-san không hề nao núng. Cô bình tĩnh xử lý cuộc nói chuyện bằng giọng điệu điềm đạm như thường lệ. Chính sự điềm tĩnh ấy khiến tôi cũng dần lấy lại tinh thần.
“Thành thật xin lỗi quý khách. Tôi sẽ nhờ người mang dụng cụ dọn dẹp ra ngay.”
Hiiragi-san quay lại nhìn tôi.
“Tanaka-kun. Cậu có thể vào trong gọi quản lý ra đây được chứ?”
“Tớ hiểu rồi.”
Ngay lập tức, tôi hiểu rằng cô đang cố gắng bảo vệ tôi khỏi bị mắng thêm. Tôi vội vàng chạy vào trong gọi quản lý. Vừa nghe tôi giải thích, ông liền chạy ra ngoài.
“Thành thật xin lỗi quý khách.”
Ông cúi đầu sâu để tạ lỗi, tôi còn thấy Hiiragi-san bình tĩnh giải thích lại tình huống bên cạnh.
Người khách hàng vẫn tiếp tục phàn nàn thêm một lúc , nhưng nhờ sự xuất hiện của quản lý , mọi thứ đã được giải quyết mà không để lại rắc rối gì thêm.
Phần còn lại của ca làm trôi qua hoàn toàn yên ổn, không có thêm sự cố nào. Khi hết giờ, Hiiragi-san cũng kết thúc ca làm cùng lúc với tôi. Tôi nhìn thấy cô ấy bước vào phòng thay đồ nữ.
Tôi muốn cảm ơn cô vì chuyện lúc nãy, nên quyết định đứng đợi ở cửa sau một lát.
Hôm nay thật sự cô ấy đã cứu tôi một bàn thua trông thấy...
Đó là lần đầu tiên tôi mắc lỗi lớn đến vậy, lại còn bị khách mắng thẳng mặt, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì. Tôi không biết phải cảm ơn Hiiragi-san thế nào cho đủ. Từ ngày bắt đầu làm việc , cô ấy đã nhiều lần chỉ bảo—lúc nào cũng bình tĩnh, không bao giờ nổi giận kể cả khi tôi có thắc mắc. Dù bề ngoài có chút lạnh lùng, xa cách, nhưng cách cô ấy giải thích mọi việc lại rất rõ ràng và dịu dàng. Trong thâm tâm, tôi chắc chắn Hiiragi-san là một người rất tốt.
Khi tôi còn đang nghĩ xem nên trả ơn như thế nào, thì cửa sau khẽ kêu “cạch” và Hiiragi-san bước ra.
“Hiiragi-san!”
“Ừm? Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn cậu... chuyện lúc nãy... vì đã giúp tớ.”
“...Tớ có làm gì à?”
Tôi cảm ơn cô ấy vì đã giúp đỡ, nhưng Hiiragi-san chỉ khẽ nghiêng đầu,trông hoàn toàn khó hiểu. Có lẽ với cô ấy, chuyện đó chẳng đáng gì. Chính cái sự tử tế tự nhiên, vô thức đến mức bản thân còn không nhận ra ấy lại càng khiến cô ấy rực sáng hơn trong mắt tôi.
“Chuyện cậu giúp tớ đối phó với vị khách hàng lúc nãy , tớ thật sự rất biết ơn cậu.”
“...À, chuyện đó à. Đừng bận tâm. Đó là một phần của công việc mà . Với cả cũng nhân tiện dạy cậu cách đối phó với tình huống bất ngờ luôn, đúng chứ?”
Cô khẽ gật đầu, như thể đó là điều hiển nhiên.
Với cô, rõ ràng chuyện ấy chẳng đáng để quan tâm. Câu trả lời có phần ngắn gọn, nhưng tuyệt nhiên không hề lạnh lùng.
“Không thể coi như không có gì được!Cậu có đang gặp khó khăn trong chuyện gì không . Nếu có, tớ rất sẵn lòng giúp cậu!”
Không chỉ hôm nay.Hiiragi-san đã giúp đỡ tôi biết bao nhiêu lần từ khi bắt đầu làm, lúc nào cũng quan tâm, để ý đến tôi. Tôi không thể nào coi nhẹ điều đó.
Được giúp lại cô ấy,dù chỉ là một chút thôi, là cách duy nhất tôi nghĩ ra để đền đáp. Đơn giản, nhưng chân thành—và quan trọng hơn cả, nó khiến tôi cảm thấy mình cũng có thể làm điều gì đó có ý nghĩa.
Tuy vậy,tôi cũng chẳng hi vọng cô ấy sẽ gật đầu đồng ý. Hiiragi-san vốn luôn giữ khoảng cách với mọi người. Dù có vướng phải khó khăn gì, tôi cũng nghi ngờ việc cô sẽ chia sẻ cùng ai đó.
Dù sao thì , kể cả nếu cô ấy từ chối, tôi cũng chỉ muốn cho cô ấy thấy sự biết ơn của tôi. Thế là đủ. Nếu bị từ chối, tôi sẽ mua chút bánh ngọt từ tiệm nổi tiếng nào đó rồi đưa cho cô thay lời cảm ơn. Đó vốn là kế hoạch ban đầu của tôi.
Thế nhưng… sau khi khẽ chạm ngón tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ một lát, Hiiragi-san lại bất ngờ buông ra một câu khiến tôi không ngờ tới.
“...Vậy thì,một lời khuyên cho tớ thì sao?”
“...Huh!?”
Tôi bật ra một tiếng ngốc nghếch, hoàn toàn bất ngờ bởi câu nói ngoài dự đoán.
“Nếu làm phiền cậu thì không cần để tâm đâu.”
“Kh-không! Không phải vậy! Chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi! Giúp được cậu là tớ vui rồi! Có chuyện gì vậy!?”
Có lẽ vì tôi chần chừ quá lâu nên cô tưởng rằng tôi sẽ từ chối, nên mới cố rút lại lời với giọng điệu lạnh nhạt thường ngày. Tôi vội vàng trấn an cô ấy. Không ngờ đến, thật sự quá bất ngờ… nhưng nếu cô cần sự hỗ trợ của tôi thì chắc chắn tôi sẽ làm tất cả những gì mình có thể.
“...Hôm nay, có một người lạ đến bắt chuyện với tớ. Ban đầu tớ rất cảnh giác, nhưng hóa ra cậu ấy chỉ muốn trả lại đồ tớ đánh rơi thôi. Tớ muốn cảm ơn đàng hoàng... nhưng lúc đó tớ như bị đóng băng vậy, chẳng nói được gì cả.”
“Vậy…cậu muốn tớ tìm giúp người đó để cảm ơn hả?”
Cái đó thì… hơi quá sức rồi.
Tôi thật sự muốn giúp, nhưng với lượng thông tin quá ít ỏi thì gần như bất khả thi. Kể cả có biết người đó mặc gì, bao nhiêu tuổi, thì cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ý tôi là, tôi đâu phải thám tử. Không có manh mối cụ thể thì làm sao mà tìm ra được.
“Không cần đâu. Tớ đã biết cậu ấy học cùng trường rồi, nên sẽ tự tìm. Thứ tớ muốn hỏi thật ra là chuyện khác cơ. Tớ định ngày mai sẽ làm một chút đồ ngọt tặng cậu ấy để cảm ơn… nhưng tớ không biết con trai thường thích loại bánh kẹo nào. Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ tặng gì cho con trai cả, nên...”
“À, tớ hiểu rồi.”
Đúng là phong cách của Hiiragi-san—luôn muốn cảm ơn một cách tử tế, dù là việc nhỏ nhất. Dù bề ngoài lạnh nhạt, khó đoán, nhưng cô đúng là người có trái tim chân thành mà
Tôi chưa từng nghĩ cô ấy lại tìm đến tôi để xin lời khuyên, nhưng một khi cô ấy cần, tôi nhất định phải giúp hết sức. Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem con trai thường thích đồ ngọt gì…
“T-Tớ nghĩ là , trước hết—cậu nên tránh mấy món quá ngọt thì hơn.”
“Quá ngọt? Như thế là không tốt sao?”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng chút bối rối. Biểu cảm đó—khác hẳn với gương mặt điềm tĩnh thường ngày—lại khiến cô trông vô cùng dễ thương. Tôi phải vội lắc đầu để kéo bản thân về thực tại.
“Không, không phải là đồ ngọt thì dở hay gì đâu. Chỉ là… dựa trên trải nghiệm của những người tớ biết— trong đó có tớ nữa—rất nhiều con trai không hứng thú lắm với mấy món ngọt gắt. Những món có vị ngọt vừa phải sẽ dễ hợp khẩu vị của họ hơn.”
Dĩ nhiên cũng có nhiều chàng trai mê đồ ngọt, nhưng ngay cả họ thì mấy món ngọt nhẹ ăn vẫn sẽ ngon thôi. Nên nếu không rõ sở thích người ta, chọn loại “an toàn” sẽ chắc chắn hơn.
“…Ra là vậy.”
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt nghiêm túc dõi theo từng lời tôi nói. Nhìn cách Hiiragi-san lắng nghe chăm chú như thế, tôi càng chắc chắn rằng cô thật sự muốn bày tỏ lòng cảm ơn một cách tử tế.
“Với lại, vì cậu sẽ đưa cho cậu ấy ở trường, nên mấy món cần ăn liền như bánh kem thì không hợp đâu. Tớ nghĩ bánh quy, madeleine, hoặc có khi là cupcake cũng ổn.”
“Ra vậy… đại loại như thế đúng không. Tớ hiểu rồi. Nhưng… nếu tớ chọn mấy loại bánh ngọt đó, cậu có nghĩ tớ sẽ vô tình làm phiền cậu ấy không?”
Có lẽ lo sợ việc tặng quà sẽ làm đối phương khó xử, đôi mày của Hiiragi-san khẽ cụp xuống khi ngẩng nhìn tôi. Với vóc dáng nhỏ nhắn của cô, cái cách hơi nghiêng đầu rồi ngước mắt lên vô tình lại khiến gương mặt trông y hệt như ánh mắt của một con cún con vậy , đáng yêu đến mức khó mà làm ngơ. Cảnh tượng ấy để lại trong lòng tôi một cảm giác lạ lùng, khó diễn tả thành lời.
Mong muốn xua đi nỗi lo ấy cho cô, giọng tôi bật ra cứng rắn hơn thường ngày.
“Không sao đâu. Tớ đảm bảo đấy—không đời nào cậu ta nghĩ là phiền hay không muốn nhận cả. Được ai đó tặng thứ gì luôn là một bất ngờ dễ chịu mà.”
“…C-Cậu nghĩ thế ư?”
Cô vẫn còn chút ngập ngừng, có lẽ vì chưa quen với việc tặng quà cho người khác. Ngay cả khi nghe tôi trấn an, nét bối rối trên gương mặt ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Dù sao thì , cậu đã có ý tưởng gì trong đầu chưa?”
“Vẫn chưa. Ý này vừa nảy ra thôi, nhưng dạo này có một tiệm bánh ngọt khá nổi tiếng nên tớ định thử đến đó xem.”
“Oh.Tớ còn không biết mấy chỗ như thế tồn tại luôn đấy. Cậu biết nhiều hơn tớ tưởng đó.”
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ Hiiragi-san lại thuộc kiểu người rành rẽ về mấy tiệm bánh ngọt hợp mốt hay xu hướng thế này. Có chút bất ngờ thật.
“À, không—tớ chưa từng đến bao giờ. Chỉ là thỉnh thoảng mấy bạn nữ trong lớp có mang đồ ở đó đến chia sẻ nên tớ có biết chút chút.”
“Ra là vậy.”
Nghe thế thì đúng là hợp lý thật. Tôi cũng không nghĩ cô ấy là kiểu người đam mê đồ ngọt. Nhưng nếu từng nghe qua từ người khác thì việc cô ghi nhớ cũng không có gì bất ngờ.
Nếu như cô ấy không có ý tưởng nào, tôi đã định gợi ý vài chỗ mà Kazuki hay kể với tôi. Nhưng có lẽ giờ thì khỏi cần rồi.
“Vậy chúc cậu may mắn nhé. Tớ về trước đây.”
“Vâng,cảm ơn cậu vì đã giúp tớ .”
◇◇◇
Hôm sau khi tôi hỗ trợ Hiiragi-san ở chỗ làm thêm.
Ngay sau khi tan học, khi đang chuẩn bị về nhà, tôi bắt gặp Saito đang đứng gần cổng chính của trường. Vừa đúng lúc tôi nhìn thấy thì ánh mắt cô ấy—đôi mắt sâu thẳm, với mí đôi rõ rệt—đôi mắt chúng tôi cũng chạm nhau. Ít nhất, tôi có cảm giác là vậy.
Tôi mới chỉ tiếp xúc với cô ấy đúng một lần, và cô ấy cũng không có lý do gì để bắt chuyện với tôi. Chắc chắn không có chuyện cô ấy nhớ tôi là người đã trả lại sổ tay học sinh cho mình đâu. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Làm sao cô ấy lại đứng đây chờ tôi được.
Tôi tự nhủ như thế khi cố đi ngang qua.
“Tớ có thể xin một chút thời gian của cậu không?”
Một giọng nói trong trẻo, bình tĩnh vang lên. Không hẳn là dịu dàng, nhưng lại ấm áp hơn hẳn so với hôm qua. Tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy lại gọi mình, nên buột miệng thốt ra một câu ngớ ngẩn.
“Huh? Tớ á?”
Cô ấy muốn gì chứ? Chắc có liên quan chuyện hôm qua, nhưng tôi chẳng thể đoán được lý do.
…Hay là cô ấy nghĩ tôi đã làm hỏng sổ tay học sinh? Biết đâu trong đó có vết rách, và giờ cô ấy đến để phàn nàn hay chăng?
“Chỉ là để cậu biết trước thôi, tớ không có làm rách sổ tay của cậu đâu nhé. Nếu có vết xước nào thì là do cậu làm rơi thôi, chẳng liên quan gì đến tớ đâu.”
Tôi vội vàng lên tiếng thanh minh trước khi bị nghi ngờ, nhưng có vẻ tôi đã lầm. Saito nghiêng đầu, đôi mắt mở to đầy bối rối.
“Ơ...? Không mà, nó vẫn nguyên vẹn.”
“À... vậy à. Thế cậu cần gì ở tớ?”
Hóa ra tôi đã hiểu lầm tình huống ngay từ đầu. Hay lắm, giờ thì trông tôi chẳng khác nào một tên ngốc tự suy diễn. Nhưng nếu không phải đến để phàn nàn thì là chuyện gì nhỉ?
Vẫn còn đang hoang mang, tôi đứng chôn chân tại chỗ. Saitou, với vẻ hơi lúng túng, khẽ lấy ra một chiếc túi nhỏ mà cô ấy để ở chiếc cặp sau lưng.
“Ừm.. cái này là cho cậu.”
Đôi bàn tay cô ấy khẽ run lên khi đưa nó về phía tôi. Chẳng kịp suy nghĩ, tôi theo phản xạ nhận lấy chiếc túi. Chiếc túi kêu lên một tiếng sột soạt nhỏ, nhẹ tênh khi nằm gọn trong lòng bàn tay. Thậm chí nó chẳng nặng chút nào—ngược lại, còn nhẹ đến bất ngờ.
“C-Có gì trong này vậy?”
“Đây là tấm lòng của tớ vì cậu đã giúp tớ tìm lại cuốn sổ tay hôm qua , đây chỉ là một món quà nhỏ để cảm ơn thôi.”
À. Thì ra là chuyện này. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cô ấy lại bắt chuyện với mình.
Khá bất ngờ khi cô ấy phải mất công đến tận đây chỉ để nói lời cảm ơn. Có lẽ cô ấy không lạnh lùng như tôi tưởng. Cái vẻ ngoài băng giá ấy chắc chỉ là do quá thận trọng mà thôi.
“Ừm, cảm ơn nhé.”
“...Không có gì.”
Dù đã đưa quà rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa rời đi. Cô chỉ đứng đó, trông đầy căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào chiếc túi trên tay tôi.
“Tớ mở nó ra được chứ?”
Có gì đó khiến cô băn khoăn chăng? Nghĩ vậy, tôi thấy tốt hơn hết là nên hỏi trước, dù chỉ là vì tò mò.
“Ể? À... ừ, cậu cứ mở đi.”
Đôi môi cô ấy mím chặt thành một đường thẳng, gương mặt càng lúc càng căng thẳng—như thể đang chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó.
Bị phản ứng ấy khơi gợi trí tò mò, tôi cẩn thận mở chiếc túi, để nó phát ra tiếng sột soạt nhỏ khi tôi ghé mắt nhìn vào bên trong. Thứ hiện ra là vài chiếc bánh quy được làm thủ công. Loại chocolate chip**, với những đốm nâu sẫm lấm tấm trên bề mặt vàng óng. Trông ngon đến mức tôi không kìm được mà bẻ một cái ăn thử ngay tại chỗ.
“Whoa!?”
Tôi cứ nghĩ sẽ chỉ là bánh quy chocolate chip bình thường, nhưng tôi đã lầm. Ẩn bên trong là một lớp sốt cam chanh nhẹ, mang lại hương vị tươi mát bất ngờ. Bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm xốp. Độ ngọt vừa phải—không quá gắt—khiến ngay cả người không hảo ngọt như tôi cũng thấy hoàn hảo.
Ngon đến mức tôi buột miệng thốt ra những gì đang nghĩ.
“Cái này... ngon thật sự đấy.”
“!? T-Thật sao? May quá, tớ mừng vì cậu thích.”
Có vẻ cô ấy đã rất lo lắng về phản ứng của tôi. Khi nghe lời khen, gương mặt Saito thoáng nhẹ nhõm, và khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt. Chỉ một chút thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vốn luôn điềm tĩnh của cô ấy rạng rỡ lên, dù chỉ thoáng qua, đã khiến tôi bất giác nhìn chằm chằm mà quên cả chớp mắt.
Huh … hóa ra cô ấy cũng có những biểu cảm như vậy
Tôi đã luôn nghĩ rằng Saito là một người vô cùng xinh đẹp - nhưng chỉ có vậy thôi . Tôi chỉ có thể ngắm nhìn cô ấy giống như cách mọi người chiêm ngưỡng một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ vậy - một thứ gì đó đậm chất nghệ thuật nhưng là có chút xa cách.
Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu tại sao mọi người lại cho rằng cô ấy đáng yêu bất chấp vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách , nhưng khi nhìn cô ấy thực sự mỉm cười như vậy - dù có phần nhỏ và hơi ngại ngùng - tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao . Có điều gì đó rất con người , rất chân thực toát ra từ cô ấy trong khoảnh khắc đó .Nó thực sự rất cuốn hút
“Có chuyện gì sao?”
Bắt gặp ánh mắt tôi, nụ cười thoáng qua trên môi cô ấy liền biến mất, thay vào đó là giọng điệu dè chừng quen thuộc. Giọng nói lại trở nên đều đều, và bức tường vô hình kia lại được dựng lên. Thật có chút thất vọng khi thấy sự ấm áp mong manh ấy tan biến nhanh đến thế.
“...Không có gì. Cảm ơn cậu. Tớ sẽ thưởng thức nó ở nhà. Vậy nhé.”
“À... ừ. Tạm biệt.”
Cố gạt đi cảm giác lạ lẫm bên trong lồng ngực, tôi vội kết thúc cuộc trò chuyện và bước đi.
Dù vậy, tôi cũng không ngờ mình lại được nói chuyện với người con gái xinh đẹp nhất trường đến tận hai lần. Thực sự điều này đã khiến tôi hoàn toàn bất ngờ—nhưng chắc chắn đây sẽ là lần cuối. Ít nhất thì tôi cũng đã kịp nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Tôi tự nhủ đó là một món quà may mắn nho nhỏ khi trên đường trở về nhà.
Đúng như dự đoán, tôi và Saito đã không nói chuyện với nhau thêm lần nào nữa sau đó.
Vốn dĩ giữa chúng tôi chẳng có mối liên hệ nào. Ngay cả việc nói chuyện hai lần liên tiếp cũng gần như là một phép màu. Mà phép màu thì không kéo dài mãi. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của chúng tôi đã chấm dứt tại đó. Chỉ vì nói chuyện hai lần không có nghĩa là có bất kỳ điều gì đã thay đổi. Các mối quan hệ không vận hành theo cách đó.
Nếu có điều gì thay đổi, thì đó là mỗi khi chúng tôi thỉnh thoảng lướt qua nhau trên hành lang vào giờ giải lao, cô ấy sẽ khẽ gật đầu ra hiệu. Chỉ có vậy thôi.
Giờ ăn trưa đến như thường lệ, và Kazuki lại gần tôi.
"Ê, Minato. Nay rảnh không. Ăn trưa với tao nhé"
"Được thôi."
Tôi lấy ví từ trong cặp rồi đứng dậy. Khi chúng tôi bước ra hành lang, Kazuki nở một nụ cười có phần tự mãn.
"Mày nghe gì chưa? Hôm nay thư viện có sách mới về đấy."
"Ồ, thật á? Thế thì tan học tao phải ghé qua thôi. Mà hỏi thật, sao lúc nào mày cũng hóng được mấy tin này hay vậy?"
“Tác dụng của việc có mạng lưới xã hội rộng rãi đó. Muốn biết tin tức mới nhất về thư viện thì sao không thử giao tiếp nhiều hơn đi?”
“Thôi khỏi. Có mày đang làm việc đấy cho tao rồi.”
“Chà, từ hôm giúp mày vụ cải trang, tao đã nhận ra rồi—mày hoàn toàn có khả năng giao lưu với mọi người, chỉ là cố tình không làm thôi. Để tao đoán nhé, vì nói chuyện nhiều thì mất thời gian đọc sách chứ gì? Mày nên biết ơn cái thằng chỉ dạy mày đủ thứ như tao đi.”
Cậu ta cằn nhằn, nhưng quả thật Kazuki đã giúp tôi rất nhiều. Nghĩ rằng dù sao chúng tôi cũng sắp đi ăn cùng nhau, tôi quyết định trả ơn một chút.
“Ừ, tao thực sự biết ơn. Xem như hôm nay tao bao mày bữa trưa đi—coi như trả công cho thông tin vừa rồi.”
“Tuyệt quá.Nay may dữ ta.”
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa hướng về căn-tin. Thế nhưng ngay khi bước vào, một bầu không khí kỳ lạ ập đến—mọi ánh mắt đều đổ dồn về cùng một hướng.
Theo bản năng, tôi đưa mắt nhìn theo… và thấy Saito.
Sự hiện diện của cô ấy nổi bật đến mức tôi buột miệng thốt ra:
“…Wow.”
“Hử? Oh—Saito-san à?”
Kazuki lần theo ánh nhìn của tôi rồi gật gù, giọng điệu như thể đã hiểu rõ.
“Ừ, không ngờ cô ấy có thể ăn uống bình thản được khi bị nhìn chằm chằm thế kia.”
Một nhóm bạn gái vây quanh cô ấy, vừa trò chuyện vừa ăn. Saito thỉnh thoảng đáp lại, vẫn điềm nhiên ở vị trí trung tâm. Không có cậu con trai nào ngồi gần. Có lẽ vì ai cũng hiểu nếu bắt chuyện thì sẽ bị cô ấy lạnh lùng gạt đi thôi. Nhưng chỉ cần liếc quanh căn-tin cũng đủ thấy rõ số lượng nam sinh nhìn lén cô ấy—kẻ thì ngưỡng mộ, kẻ thì với những ý đồ chẳng trong sáng chút nào.
Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi cô ấy làm sao để giữ được sự bình tĩnh trước chừng ấy ánh nhìn. Đẹp thì đúng là có lợi thật, nhưng tình cảnh của cô ấy ngột ngạt quá mức rồi. Dù chẳng liên quan gì đến mình, tôi vẫn không khỏi lo lắng cho cô ấy.
“Chắc cô ấy cũng khổ sở lắm nhỉ.”
“Ừ, nhìn cũng đoán được. Nếu là tớ thì chắc chết vì căng thẳng mất.”
“Tinh thần gì mà yếu đuối vậy? Nhưng mà hiếm thật đấy, thấy mày quan tâm đến con gái. Đừng bảo là giờ mày thích cô ấy rồi nhé?”
“Không đời nào.”
Y như dự đoán, Kazuki lại cố gắng lái câu chuyện sang hướng tình cảm, và tôi mặc xác cậu ta. Tôi quay mặt khỏi hướng Saito, nhưng nụ cười trên gương mặt cô ấy—thứ nụ cười khi nói chuyện cùng bạn bè—vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi. Nó trông như một nụ cười gượng ép.
“Mày đúng là bất lực khi nói đến con gái nhỉ. Không có nổi một người lọt vào mắt sao?”
“Có thể… nếu gặp ai đó khiến tớ thấy thú vị hơn cả sách.”
“Cái đó thì khó đấy.”
Cậu ta bật cười, nụ cười vừa bất lực vừa châm chọc. Tôi chẳng trách được. Dù vậy, đó là câu trả lời nghiêm túc của tôi. Sau đó, cả hai chúng tôi tiếp tục bữa trưa, trò chuyện vu vơ như thường lệ.
Tan học, tôi đi thẳng đến thư viện để tìm mấy cuốn sách mới mà Kazuki đã kể.
Càng tiến sâu vào trong trường, đám đông càng thưa dần. Như thường lệ, càng đến gần thư viện, không khí càng lắng xuống. Hành lang lúc này gần như vắng bóng người.
Bước đi giữa lối hành lang yên ắng, tâm trí tôi chợt quay lại bữa trưa khi nãy.
…Không ngờ Saito lại nổi tiếng đến vậy.
Trước đây tôi chỉ nghe nói cô ấy rất nổi tiếng, nhưng hôm nay mới thật sự hiểu được. Nghĩ mà xem, tôi còn nhận được một món quà từ một người như cô ấy nữa chứ… Nếu kể cho ai đó, chắc họ sẽ bảo tôi phóng đại quá mức, hoặc thẳng thừng cho là bịa đặt.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đó cũng đã xảy ra. Vì một lý do nào đó, Saito đã đưa quà cho tôi. Nhưng mọi chuyện chắc chỉ dừng lại ở đó. Chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, chẳng có lý do gì để tiếp xúc thêm lần nào nữa.
Và như thế cũng tốt thôi. Mọi thứ cứ trở về đúng vị trí vốn có của nó.
Mang theo suy nghĩ ấy, tôi bước đến cửa thư viện. Một bầu không khí tĩnh lặng, hơi trầm buồn bao phủ không gian nơi đây. Đúng như tôi đoán, chẳng có ai khác ngoài sự yên tĩnh vây quanh.
Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt khi bị đẩy mở, mùi giấy cũ quen thuộc thoáng len vào mũi khiến tôi bật cười. Suýt nữa thì tôi đã cười như một thằng ngốc rồi. May mà kìm lại kịp.
Chỗ này đúng là tuyệt nhất. Chỉ cần được bao quanh bởi sách thôi cũng khiến tôi cảm thấy yên bình. Tôi để lại niềm hứng khởi đang sôi trào trong lòng rồi bước sâu hơn vào trong.
Không có ai ở đây, từng bước chân của tôi vang lên khe khẽ, nhịp cộp, cộp trải dài khắp dãy kệ.
Khi đến khu vực sách mới, tôi lập tức lướt mắt tìm kiếm. Ngay lập tức, tôi bắt gặp một cuốn mà mình đã từng đọc từ lâu. Tôi lấy nó xuống, vì nghĩ rằng đáng để đọc lại lần nữa.
Chọn một chỗ ngồi, tôi mở sách ra. Ngay từ trang đầu tiên, nó đã kéo tôi vào thế giới của nó.
—Và rồi, chuyện đó xảy ra, sau một lúc.
“Cậu đang đọc gì thế?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên ngay bên cạnh. Tôi giật mình quay sang—và ở đó là Saito, mái tóc đen óng ánh khẽ lay động.
…Huh?
Tôi chớp mắt mấy lần, nhưng cô ấy vẫn ở đó. Đúng là Saito đang đứng đó thật. Cảnh tượng siêu thực đến mức tôi chẳng thể thốt nên lời, chỉ ngồi chết trân.
“Um…”
Cô ấy gọi thêm một tiếng, giọng hơi lo lắng, kéo tôi về hiện thực. Tôi vội nhớ lại câu hỏi vừa rồi và giơ cuốn sách trong tay lên cho cô xem.
“À, ừm… là cuốn này. Cậu biết nó không?”
“Có, tớ biết.”
Câu trả lời này làm tôi vô cùng bất ngờ. Đây đâu phải tác phẩm nổi tiếng gì. Nếu không phải fan của tác giả hoặc thích tiểu thuyết trinh thám, chắc chắn sẽ có ai từng bắt gặp qua nó. Vậy mà cô ấy lại biết—nghĩa là Saito hẳn cũng là một độc giả nghiêm túc.
“Cuốn đó hay lắm. Nó chẳng đi theo motip thường thấy đâu—cốt truyện hồi hộp, nhiều khúc ngoặt (plot-twist) bất ngờ. Tớ nhớ lúc đọc lần đầu đã bị cuốn vào, ngồi một lèo đọc hết. Với cả…”
Có vẻ đây chính là một trong những tác phẩm yêu thích của cô ấy. Chắc vì thấy tôi đang đọc nên mới lại gần bắt chuyện. Gương mặt vẫn giữ vẻ vô cảm thường ngày, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt đã tố cáo tất cả—Saito thật sự rất thích cuốn này.
“Cậu thích cuốn này lắm nhỉ?”
“…Ah…”
Nghe tôi nói vậy, má cô khẽ đỏ lên. Có vẻ cô vừa quá nhập tâm mà không nhận ra, giờ lại thấy xấu hổ. Cô hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng sắc hồng trên má vẫn chưa tan.
“Tớ có thích. Có vấn đề gì không?”
Giọng cô hơi cứng, như thể cảnh báo tôi đừng trêu chọc.
“Không hề. Tớ cũng thích đọc sách mà.”
Tôi nhún vai, không muốn làm cô khó chịu.
“Nếu cậu thích thể loại đó, mình có thể giới thiệu một quyển tương tự. Cũng cùng phong cách, chắc hợp gu cậu đấy.”
“Thật à?Tớ hứng thú rồi đấy. Không biết thư viện ở đây có không nhỉ…”
Tình cờ đó cũng là một trong những cuốn tôi yêu thích. Nếu có tác phẩm nào tương tự, tôi nhất định muốn thử. Tôi vừa định đứng dậy tìm thì—
“…Nếu cậu muốn, mình có thể cho mượn. Mình mang theo đây.”
“…Huh?”
Tôi đứng yên bất động
“Xin lỗi , cậu nói lại câu hồi nãy được không”
“…Nếu không thích thì thôi vậy.”
“—Khoan đã! Mình muốn mượn! Nếu cậu có ở đây thì mình rất muốn đọc!”
Cô có vẻ hiểu nhầm sự chần chừ của tôi là từ chối và định rút lại lời đề nghị bằng giọng sắc lạnh quen thuộc. Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại.
“…Đây này.”
“Cảm ơn.”
Cô rút cuốn sách từ trong cặp ra, đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, lật vài trang. Quả thực phong cách và bầu không khí khá giống cuốn tôi đang đọc. Văn phong mượt, cảm giác rất hợp gu tôi.
Tôi vẫn không ngờ được mượn sách từ một người như cô ấy. Cuộc sống đôi khi cũng kỳ lạ thật mà.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn cuốn sách trên tay, Saitou cất lời:
“Có gì lạ sao?”
“À không… chỉ là mình nghĩ—không phải ngày nào cũng có cơ hội được mượn sách từ “cô gái xinh đẹp nhất trường” đâu.”
“…Mình không thích bị gọi như vậy.”
Nét mặt cô thoáng chút khó chịu, thậm chí còn thở dài khe khẽ. Xem ra cô thật sự ghét cái danh hiệu đó. Nghĩ lại, nếu tôi ở vào vị trí cô, chắc cũng chẳng vui vẻ gì.
“Xin lỗi. Mình sẽ không nói nữa. Cảm ơn vì đã cho mượn—xong mình sẽ trả lại.”
“Cứ thong thả. Không cần vội đâu.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đó. Sau đó, cả hai im lặng quay lại ghế ngồi, tiếp tục chìm vào thế giới riêng trong từng trang sách.
Khi về đến nhà, sau khi đã “xử lý” xong cuốn sách mới mượn ở thư viện, tôi lấy ra cuốn đã mượn của Saito.
Chưa bao giờ trong đời tôi nghĩ mình sẽ mượn sách từ cô ấy. Nhưng giờ thì nó ở ngay trước mặt tôi đây. Đã mượn thì tất nhiên phải đọc thôi.
Tôi đặt quyển sách xuống bàn thật nhẹ nhàng. Bìa sách có hơi bẩn một chút, nhưng tổng thể vẫn còn rất tốt—rõ ràng là được cô ấy chăm sóc cẩn thận. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết Saito rất trân trọng nó.
Một hơi thở xen lẫn hồi hộp và háo hức thoát ra từ lồng ngực, tôi chậm rãi mở sách, cẩn thận đến mức sợ làm hỏng. Và rồi, từng dòng chữ cuốn lấy ánh mắt tôi. Tôi lật trang, để mắt trượt qua từng chữ, tận hưởng từng nhịp văn như thể đang hé mở ra một bí mật. Càng đọc, tôi càng bị cuốn hút. Đến mức quên thở, quên cả thời gian.
“Hay thật sự…”
Đúng như lời Rena Saito đã nói, thể loại của tác phẩm này rất giống với cuốn trước đó. Nó hợp gu tôi đến kỳ lạ. Chẳng mấy chốc, tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong câu chuyện. Càng nghĩ đến việc cô ấy đã giới thiệu nó cho mình, tôi càng thấy biết ơn. Và thế là tôi đọc liền một mạch không ngừng nghỉ
Tiếng chim hót vẳng bên tai. Tôi ngoảnh ra cửa sổ—ánh sáng len qua khe rèm, chiếu vào căn phòng. Nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ số 5. Tôi đã đọc suốt cả đêm mà không hay biết. Thật chẳng ra sao mà. Dù đã đọc xong sách, nhưng rõ ràng tôi đã hơi quá rồi. Tôi khép sách lại, cố gắng chợp mắt được chút nào hay chút đó.
Ngày hôm sau, lê lết với đôi mắt thâm quầng, tôi vẫn gắng gượng qua hết tiết học. Khi tan trường, tôi lại đến thư viện để trả sách. Bên trong, như thể đã hẹn trước, Saito đã ngồi sẵn ở đó, chuyên tâm vào một cuốn tiểu thuyết khác. Gương mặt cô ấy thư thái lạ thường, đôi mắt khẽ nheo lại trong niềm thích thú. Một dáng vẻ tôi chưa từng thấy, khiến tôi suýt nữa ngẩn ngơ nhìn mãi. Vội lắc đầu, tôi kéo mình về thực tại.
“Tớ đến để trả đây. Cuốn này tuyệt lắm.”
Nghe tiếng tôi gọi, Saito từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong veo khẽ mở lớn khi nhận ra tôi.
“Trông cậu thiếu ngủ lắm đấy. Cậu ổn chứ?”
Hôm nay tôi chưa soi gương, nhưng chắc hẳn bộ dạng lúc này trông thảm hại lắm. Ánh mắt lo lắng của Saito nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng giấu nổi sự quan tâm.
“Ừm… tối qua tớ thức khuya đọc cuốn sách cậu cho mượn. Hay đến mức chẳng dừng lại nổi.”
“Ra vậy… Tớ vui vì cậu thích, nhưng cậu thực sự cần ngủ đủ giấc đấy. Chăm sóc bản thân mình cũng vô cùng quan trọng.”
“…T-Tớ hiểu rồi.”
Lời nói của cô có hơi giống lo xa, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành ấy, tôi không thể phản bác. Chỉ đành gật đầu, dù hơi miễn cưỡng.
“À, cảm ơn vì đã trả tớ sách.”
“Không, tớ mới phải cảm ơn cậu. Thật sự đấy. Vậy nhé.”
Thật ra tôi muốn nói nhiều hơn về cuốn sách, nhưng cô ấy đang đọc dở cuốn sách của mình, còn trò chuyện với một kẻ như tôi thì chắc chẳng thú vị gì. Hơn nữa, nếu có ai trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rắc rối to. Nghĩ vậy, tôi đành quay đi.
“Khoan đã.”
“Gì thế?”
“Cuốn đó thật ra có cả phần tiếp theo. Nếu cậu muốn thì…”
Giọng cô khẽ nhỏ lại, rồi Saito lục trong cặp. Chẳng mấy chốc, cô rút ra một quyển sách có bìa tương tự, đưa về phía tôi với chút ngập ngừng.
“Có tập hai sao… Tớ cũng muốn mượn thật đấy, nhưng mà mượn liên tục hai ngày như này có hơi nhiều quá nhỉ ”
Mượn sách của cô hai ngày liền, nói thật, tôi thấy mình hơi quá đáng. Với lại, nếu ai đó bắt gặp cảnh tôi thường xuyên trao đổi gì đó với nữ sinh xinh đẹp nhất trường, chắc chắn sẽ gây chú ý. Người ta sẽ bàn tán, và Kazuki chắc chắn sẽ trêu tôi tới bến.
Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ cô ấy chẳng coi tôi đặc biệt gì đâu. Có lẽ cô chỉ xem tôi như một bạn đọc cùng sở thích, hoặc cùng lắm cũng chỉ là người quen tình cờ. Nhưng dính líu nhiều thế này, lòng tôi vẫn có chút lưỡng lự.
“Tớ đọc xong rồi, để ở nhà cũng chỉ phủ bụi thôi. Được đọc thì cuốn sách mới thấy hạnh phúc chứ.”
“…Nếu cậu đã nói vậy thì tớ xin mượn nhé. Cảm ơn rất nhiều.”
Thật lòng, chỉ riêng việc đây là phần hai của một câu chuyện quá hấp dẫn đã khiến tôi muốn đọc ngay rồi. Và khi cô ấy sẵn lòng đưa, tôi còn lý do gì để từ chối? Tôi nhận lấy quyển sách, không giấu nổi sự cảm kích.
“Cậu biết đấy, nếu cứ tiếp tục như thế này—trao đổi sách qua lại—ai đó có khi sẽ tưởng tớ thích cậu mất. Mấy đứa con trai dễ nghĩ đơn giản lắm.”
“Ồ? Thế cậu có vậy không?”
“Không đời nào. Nhất là với cái thái độ lạnh lùng thường ngày của cậu nữa.”
Không thể nào tôi hiểu nhầm, không phải với vẻ xa cách ấy, cũng không phải với ánh nhìn hờ hững đó. Tôi chỉ nhún vai, tránh ánh mắt cô.
Thật ra, một đứa chẳng có gì nổi bật, hầu như chẳng tồn tại trong lớp như tôi nghĩ đến chuyện Saito Rena có tình cảm với mình thì quá hoang đường. Cùng lắm, cô chỉ coi tôi là một người bạn chung sở thích—nếu không muốn nói chỉ là một người qua đường. Nghĩ khác đi chỉ là tự ảo tưởng.
“Vậy thì chẳng có gì phải lo nhỉ? Nhân tiện, bộ truyện này còn nhiều tập lắm. Cậu đọc xong thì tớ sẽ cho mượn tập tiếp.”
“Thật sao? Cảm ơn nhiều nhé.”
Ngay sau đó, cô quay lại với cuốn sách đang đọc dở, còn tôi hiểu ý nên rời đi, tiếp tục đến chỗ làm thêm. Dù đang làm việc, đầu óc tôi vẫn không ngừng nghĩ tình tiết trong tập mới, làm tôi khó mà tập trung nổi. Nhưng bằng cách nào đó tôi cũng xoay xở xong ca làm.
Vừa về đến nhà, tôi đã lập tức mở sách ra.
“Vẫn hay như cũ.”
Thường thì nhiều bộ truyện sẽ có tập một vô cùng ấn tượng, nhưng tập hai lại lại đi xuống thảm hại. Thế nhưng, cuốn này thì không. Ngược lại, nó còn cuốn hút hơn cả tập đầu. Tôi bị cuốn đến mức chẳng dừng lại được. Có vẻ như đêm nay lại là một đêm không ngủ rồi.
Từ dạo đó, mỗi lần trả sách cho Saito, tôi lại mượn thêm một cuốn khác. Thế là tự nhiên mà số lần trò chuyện giữa hai đứa cũng nhiều hơn. Ban đầu chỉ là vài câu trao đổi ngắn ngủi, rồi dần dần biến thành những cuộc thảo luận dài đến quên cả thì giờ. Nói chuyện với cô ấy vui đến mức tôi chẳng để ý thời gian trôi.
Thế nhưng, khoảng cách giữa chúng tôi thì vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Nếu có khác thì chỉ là… mỗi lần tôi mang sách trả, thể nào cũng bị mắng vì trông như thiếu ngủ. Đúng là hơi phiền thật, nhưng mà tại đọc cuốn quá thế nên là khỏi ăn khỏi ngủ luôn. Thế là việc ăn mắng đã thành thói quen luôn rồi.
“Cậu trông buồn ngủ quá đó.”
Ca làm hôm ấy vắng khách đến mức tôi ngáp dài ngáp ngắn. Hiiragi-san, người mà đã lâu rồi tôi mới cùng ca, cất giọng nhắc nhở.
“Ừ thì… dạo này tớ đam mê vài thứ, nên thành ra thiếu ngủ.”
“Ra là vậy. Nhưng cũng phải giữ gìn sức khoẻ chứ.Biết là còn trẻ,nhưng lơ là một chút cũng dễ sinh bệnh lắm.”
“Tớ vừa mới bị người khác nhắc y hệt thế đó.”
“Vậy thì chắc người đó cũng lo cho cậu đấy.”
…Tôi thì lại thấy giống như bị rầy vì làm nũng quá hơn là lo lắng thật lòng. Nhưng thôi, nghe thì vẫn phải nghe.
“Chắc vậy. Mặc dù hơi phiền phức, nhưng tôi vẫn im lặng lắng nghe.”
“Chỉ nghe thôi, chứ có chịu xem lại mình đâu, đúng không?”
Tôi nhún vai. Hiiragi-san thở dài, vẻ mặt như thể chính cô cũng từng khổ sở vì một người giống vậy.
“À này, quà cảm ơn lần trước, cậu ấy có thích không?”
Để khỏi bị mắng tiếp, tôi cố lái sang chuyện khác. Nghe vậy, Hiiragi-san thoáng nghiêm túc hơn, rồi cúi đầu cảm ơn.
“Ừ,cảm ơn cậu nhiều. Cậu ấy nói là rất ngon, nên chắc là ổn rồi.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
“Ừ… tớ cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Cô từng lo lắng chuyện ấy khá nhiều, nên giờ kết quả tốt khiến tôi cũng an tâm.
“Thế… cái người nhặt được đồ của cậu là người thế nào vậy?”
“Cậu ấy tốt lắm. À thật ra, dạo này tôi còn nói chuyện với cậu ấy một chút. Chân thật, tử tế… chỉ là hơi bướng bỉnh thôi.”
Cô khẽ thở dài, nhưng không hề khó chịu. Trái lại, nụ cười nhẹ nơi khoé môi khiến tôi phải ngẩn người.
“…Gì thế?”
“À không… Tôi chỉ bất ngờ thôi. Tớ cứ nghĩ cậu vốn tránh nói chuyện với con trai mà.”
Bởi từ trước đến nay, ngoài công việc ra, tôi chẳng thấy cô trò chuyện thân thiết với ai cả.
“Ừ, đúng là vậy. Tớ thường tránh tiếp xúc với con trai. Nhưng mà người đó… không có ý gì khác, cũng chẳng tỏ ra hứng thú đặc biệt với tôi, nên nói chuyện khá dễ chịu.”
Nói đến đây, nụ cười dịu dàng ấy lại hiện rõ hơn. Một nụ cười hiếm thấy, khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày, khiến khuôn mặt bình thường của cô trở nên rạng rỡ lạ thường. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ, bất cứ chàng trai nào mà nhìn thấy nụ cười này, hẳn sẽ lập tức rung động.
“Tuyệt quá. Có vẻ như cậu đã tìm được một người bạn tốt rồi.”
Tôi thành thật chúc mừng. Không ngờ, Hiiragi-san lại mở to mắt, thoáng ngơ ngẩn.
“Bạn bè à… Vậy ra đây là cái người ta gọi là bạn sao?”
Như thể đang độc thoại, Hiiragi-san khẽ thì thầm, trong giọng nói vương chút hứng khởi. Khóe môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Madeleine (phát âm tiếng Pháp: /mad.lɛn/) là một loại bánh ngọt nhỏ, có nguồn gốc từ vùng Lorraine ở phía đông bắc nước Pháp. Tại Việt Nam, bánh này thường được gọi với cái tên thân thuộc là bánh sò vì hình dáng đặc trưng của nó. Bánh quy chocolate chip (hay còn gọi là bánh quy sô-cô-la chip) là một trong những loại bánh quy (cookie) nổi tiếng và được yêu thích nhất trên thế giới, có nguồn gốc từ Hoa Kỳ. Đặc điểm nhận dạng chính của loại bánh này là những viên sô-cô-la nhỏ, gọi là "chocolate chip", được trộn lẫn vào trong phần bột bánh trước khi nướng.