Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

84 8075

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

221 993

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

115 1569

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

74 872

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

301 7148

Tập 01 - Chương 06 : Món quà cho cô gái xinh đẹp nhất trường

Tôi thực sự biết ơn Saito. Cô ấy đã cho tôi mượn sách rất nhiều lần. Ban đầu chỉ là một cuốn trong ngày thôi, nhưng bây giờ cô ấy cho tôi mượn hai cuốn mỗi ngày. Dù không còn phải vất vả mang chúng đến trường nữa, nhưng việc có một thằng con trai ghé qua nhà gần như mỗi ngày chắc hẳn cũng sẽ tạo nên áp lực cho cô ấy theo một cách nào đó

Vì cô ấy đã làm quá nhiều điều cho tôi, tôi luôn muốn làm điều gì đó để đáp lại. Thật lòng mà nói, cô ấy đã giúp tôi nhiều đến mức chỉ một hành động cảm ơn không thôi có lẽ sẽ không đủ để đền đáp.

Và cơ hội hoàn hảo để trả ơn sắp đến—sinh nhật của cô ấy, chính xác là hai tuần nữa. Nếu tôi đột nhiên tặng cô ấy một món quà cảm ơn thì kiểu gì cô ấy cũng từ chối thôi. Nhưng nếu tôi nói đó là một món quà sinh nhật, có lẽ cô ấy có thể vui vẻ đón nhận nó.

Tôi biết sinh nhật cô ấy là khi nào . Chỉ là tình cờ thôi nhé , thật đấy. Lần đầu tiên cầm cuốn sổ tay học sinh của cô ấy, tôi đã để ý sinh nhật của cô ấy sau tôi đúng hai tháng, vì vậy nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi không thể để lỡ cơ hội hoàn hảo này. Với suy nghĩ đó, tôi lên tiếng.

"Này, có thứ gì mà cậu thực sự muốn có không?"

Nếu đã tặng quà cảm ơn, tôi muốn đó là thứ cô ấy thực sự thích. Nhưng thực sự là tôi gần như không biết cô ấy thích thứ gì. Có im lặng suy nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề gì, nên lựa chọn duy nhất chính là hỏi thẳng.

Nói thì nói vậy, lẽ ra tôi nên suy nghĩ kỹ hơn về cách hỏi. Cái cách tôi buột miệng nói ra mà không có chút suy nghĩ nào khiến cô ấy nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

"Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?"

"Ờm… ngoài đồ ngọt ra, tớ không thực sự biết cậu có thích gì cụ thể không."

"Oh, ra là vậy. Xem nào, như cậu biết đấy, tớ rất thích sách. Nhưng về một thứ mà tớ muốn thì…"

Cô ấy gật đầu như thể hài lòng với lời giải thích của tôi và bắt đầu suy nghĩ. May mắn là cô ấy dường như không nhận ra điều tôi đang hỏi có liên quan đến sinh nhật cô ấy. Khoanh tay, cô ấy chìm vào suy tư sâu sắc nhưng không nói gì một lúc lâu, chỉ thỉnh thoảng ngân nga khe khẽ.

"Hmmm…"

"Thật sự không có gì à?"

"Ý tớ là, tớ chưa bao giờ thực sự có nhiều ham muốn về vật chất…"

Cô ấy rõ ràng đang cố nghĩ ra điều gì đó, nhưng không có gì nảy ra trong đầu, và đôi mày cô ấy chau lại với vẻ bối rối. Sau đó, sau một lúc suy nghĩ thêm, khuôn mặt cô ấy sáng lên một chút như thể cuối cùng đã nghĩ ra điều gì đó.

"Oh, thực ra—có một thứ."

"Thật sao? Là gì vậy?"

"Một cuốn sách mới có tên là Lời thú tội của bị cáo A."

"...Một cuốn sách, huh."

Đó là một câu trả lời đậm chất "cô ấy" đến nỗi tôi không thể không thở dài. So với những thứ mà một nữ sinh trung học bình thường mong muốn, nó có vẻ hơi… khô khan. Bình thường thì con gái sẽ trả lời là đồ trang điểm, phụ kiện, có thể là một chiếc túi xách hoặc mấy thứ tương tự thế. Nhưng sao lại là một cuốn sách chứ? Tôi không thể không cười gượng trước sự lựa chọn bất ngờ này.

"Tớ có thể mua nó, nhưng vì là sách mới phát hành nên tớ không chắc nó có thực sự hay không nữa. Mà nó là bìa cứng nên giá không hề rẻ đâu."

"Ừ, sách bìa cứng đắt thật. Tớ thường tự mua sách bìa mềm cơ."

"Đúng không? Trừ khi sách bìa cứng bán chạy thì mới không phát hành bản bìa mềm thôi, nhưng đối với một học sinh trung học thì chúng có hơi ngoài tầm với."

"Ừ, cậu nói phải."

Rất nhiều cuốn sách sẽ không bao giờ có bản bìa mềm trừ khi bản bìa cứng bán chạy. Gần đây, ngày càng có nhiều sách được phát hành dưới dạng bìa mềm ngay từ đầu, nhưng con đường từ bìa cứng đến bìa mềm vẫn tồn tại. Nhưng nếu là người đam mê đọc sách, có lẽ tốt hơn là nên mua bìa cứng. Tuy nhiên, chúng rất rất đắt—giá không hề mềm đối với hầu hết học sinh trung học.

"Nhân tiện, cậu bắt đầu đọc sách từ khi nào?"

"Tớ ư? Tớ đã đọc từ khi còn bé xíu. Tớ luôn thích được nghe đọc truyện tranh. Tớ đoán tất cả bắt đầu vì mẹ tớ thường đọc cho tớ nghe mỗi ngày. Tớ nghĩ đó là điều đã giúp tớ có thói quen này."

"Huh , vậy là mẹ cậu thực sự đọc cho cậu nghe mỗi ngày sao?"

"Đúng vậy, mỗi ngày. Điều đó làm tớ rất hạnh phúc."

Saito mỉm cười nhẹ khi nói. Trông giống như nụ cười dịu dàng mà cô ấy thỉnh thoảng thể hiện gần đây, nhưng nó cũng có vẻ nhuốm màu hoài niệm… và một chút gì đó mong manh.

"Chà, tớ hiểu rồi—cậu yêu sách thật đấy. Nhưng thật sự không có thứ gì khác cậu muốn sao?"

"Hmm… không, thực sự không có gì."

Tôi cố hỏi cô ấy thêm lần nữa, bám víu vào hy vọng mong manh rằng cô ấy sẽ nói ra một thứ gì đó khác, nhưng đúng như tôi dự đoán, sách là thứ duy nhất trong danh sách của cô ấy. Có lẽ cô ấy thậm chí không nghĩ đây là một món quà sinh nhật. Cô ấy chỉ trả lời thành thật về một thứ mà cô ấy không ngại nếu sở hữu nó. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc nếu tôi tặng nó—nhưng vẫn có gì đó không ổn cho lắm.

Cuối cùng, công cuộc tìm ra món đồ yêu thích của cô ấy vẫn không có gì tiến triển. Cảm thấy hoàn toàn bế tắc, tôi chỉ có thể nhìn cô ấy nghiêng đầu và bối rối trước vẻ mặt vô cùng chán nản của tôi.

 

Đó là thứ Bảy, và vì ca làm của tôi có vào buổi tối, nên tôi quyết định đến hiệu sách để tìm cuốn sách mới mà Saito đã đề cập.

Tôi biết rõ hiệu sách này. Tôi đã đến đây thường xuyên đến mức về cơ bản tôi biết mọi loại sách nằm ở đâu. Tôi luôn ghé qua mỗi khi có chút thời gian rảnh lúc ra ngoài, và trước khi tôi nhận ra, tôi đã thuộc lòng cách bố trí của nó.

Các hiệu sách luôn khiến bạn muốn ở lại. Nhìn thấy những kệ sách đầy ắp khiến tinh thần tôi phấn chấn, và không bao giờ biết mình sẽ tình cờ gặp những tựa sách mới nào. Đối với những người đam mê sách, đây về cơ bản là thiên đường. Tôi cũng thường ở lại lâu hơn nhiều so với dự định khi đến đây.

Và sau khi dành tất cả thời gian ở đó, thật không phải khi rời đi mà không mua gì. Vì vậy, tôi chọn một cuốn sách mới—ngay cả khi tôi đã có một cuốn đang đọc dở. Đương nhiên, điều đó có nghĩa là chồng sách "chờ đọc" của tôi lại cao thêm một cuốn. Hiệu sách thực sự là những nơi đáng sợ. Tôi đi chậm rãi qua không gian quen thuộc. Lúc đầu, tôi đã lo lắng mình sẽ không tìm thấy nó, nhưng vì là sách mới phát hành, nó được trưng bày ngay trước quầy.

Oh, nó kia rồi.

Tôi nhặt nó lên và kiểm tra giá tiền: 1.700 yên. Với số tiền đó, tôi có thể mua được ba cuốn sách bìa mềm. Tuy không phải là mức giá vô lý cho một cuốn sách bìa cứng, nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại do dự. Tác giả là một nhà văn trinh thám nổi tiếng với hàng tá cuốn sách, vì vậy có lẽ đây là một lựa chọn an toàn về mặt chất lượng. Tôi đọc qua phần giới thiệu và cũng bắt đầu thấy hứng thú.

Có vẻ là một cuốn sách hay. Tôi chắc chắn Saito sẽ thích nó. Nhưng mà… đây có thực sự là thứ phù hợp để tặng làm quà sinh nhật không? Đó không phải là một lựa chọn tồi, nhưng tôi không thể rũ bỏ cảm giác muốn tặng cô ấy một thứ gì đó đặc biệt hơn—một thứ sẽ thực sự khiến cô ấy hạnh phúc. Tôi định đặt cuốn sách lên kệ, quyết định bỏ qua, thì—

"Um…"

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói sau lưng khiến tôi giật mình. Tôi quay lại và thấy Saito đang đứng đó trong bộ quần áo thường ngày mà tôi không quen mắt.

"Huh? Saito?"

"Đúng vậy. Cậu cũng đến hiệu sách à?"

"Ừ, như cậu thấy đấy."

Bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của cô ấy, tôi vẫn cố gắng đáp lại.

Saito mặc một chiếc áo khoác màu xám và đi đôi bốt đen. Mái tóc của cô ấy được uốn nhẹ vào trong như thường lệ ở trường, nhưng hôm nay nó có một lọn sóng lỏng lẻo, bồng bềnh hơn, tạo ấn tượng dễ thương hơn nhiều. Có vẻ như cô ấy cũng đã trang điểm kỹ hơn một chút, kết hợp với những đường nét vốn đã rõ ràng của cô ấy, khiến cô ấy trở nên vô cùng bắt mắt. Đôi môi mềm mại, bóng bẩy của cô ấy, được tô một lớp son bóng nhẹ mà tôi chưa từng thấy trước đây, có một vẻ bóng bẩy gợi cảm tự nhiên thu hút ánh nhìn. Lần này, tôi nhận thức rõ ràng rằng cô ấy là một cô gái, và tôi thấy khó có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt tôi cứ trôi xuống dưới.

"Cậu đang đọc gì à?"

"Eh, tớ chỉ đang xem loanh quanh thôi."

Không đời nào tôi có thể nói rằng tôi đến đây để tìm quà sinh nhật cho cô ấy, vì vậy tôi đã cố tình lảng tránh câu hỏi. Nhìn xuống tay cô ấy, tôi thấy cô ấy đang cầm một chiếc túi giấy của hiệu sách, cùng với những thứ trông giống như túi hàng tạp hóa.

"Có vẻ cậu đã mua hết đồ mình cần rồi nhỉ?"

"Đúng vậy. Tớ đã đi một vài nơi và đang trên đường về thì tình cờ thấy cậu, nên tớ đã gọi."

Cô ấy khẽ nhấc những chiếc túi mua sắm của mình lên khi nói. Có khá nhiều túi, và chúng trông khá nặng—cánh tay cô ấy thậm chí còn hơi run rẩy vì sức nặng.

"Tớ hiểu rồi… Cậu có muốn tớ xách giúp không?"

"Huh? Nhưng không phải cậu vẫn đang xem sách sao?"

"Tớ đã xong việc cần làm ở đây rồi, và tớ cũng không chắc có nên về thẳng nhà hay không, nên tớ rảnh lắm."

Tôi đã xác nhận được loại sách cô ấy muốn, vì vậy công việc của tôi ở đây đã xong. Hơn nữa, cô ấy trông có vẻ rất chật vật với những chiếc túi đó—tôi không thể cứ thế bỏ đi. Tôi nghĩ cô ấy có thể sẽ từ chối, nhưng sau khi liếc nhìn tôi với ánh mắt có chút do dự, cô ấy ngập ngừng gật đầu.

"Ừm… vậy thì, phiền cậu được không?"

"Chắc chắn rồi. Oh—chờ tớ lấy một quyển sách đã nhé, nhanh thôi, rồi tớ sẽ đi cùng cậu ngay."

Nói xong, tôi lấy một cuốn sách mà tôi đã định mua—một cuốn tôi đã tìm thấy trên mạng trước đó—và đi đến quầy thu ngân.

Cảm giác thật kỳ lạ khi bước ra khỏi một hiệu sách mà không mua gì. Hơn nữa, đây là hiệu sách duy nhất gần nhà tôi. Nếu nó đóng cửa, tôi sẽ gặp rắc rối to đấy… Ừ, lại thêm một cuốn sách chưa đọc vào chồng sách, nhưng tạm thời bỏ qua vậy.

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết và thanh toán xong tại quầy.

"Xin lỗi đã để cậu đợi."

"Không sao đâu, thật đấy."

"Tốt rồi. Bây giờ thì để tớ xách đống túi đó cho."

Tôi đưa tay phải ra, và Saito nhẹ nhàng đáp lại, "Vậy thì… làm ơn," khi cô ấy nhẹ nhàng đưa chúng cho tôi. Khoảnh khắc tôi nhận lấy chúng, sức nặng ập đến—chúng nặng hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Vậy, cậu có muốn tớ xách chúng về tận nhà không?"

"Ừ. Cảm ơn cậu."

Siết chặt tay, tôi bắt đầu đi bên cạnh cô ấy. Chúng tôi ra khỏi trung tâm mua sắm và đi cạnh nhau trên con đường chính. Cho đến giờ, tôi luôn chỉ đi theo sau cô ấy, vì vậy đi bộ về nhà cạnh cô ấy như thế này cảm thấy khá mới mẻ. Thật sự là việc ở gần Saito là điều tôi vẫn chưa thể quen được, và nó khiến tôi hơi căng thẳng.Dù thấy hơi bồn chồn, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi.

Khi chúng tôi đến gần cửa hàng kem mà chúng tôi đã ghé thăm trước đây, Saito đột ngột dừng lại ngay trước tấm biển của cửa hàng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Sau hôm nay họ sẽ không bán loại kem phiên bản giới hạn nữa. Um… cậu có muốn đi cùng tớ không?"

"Tại sao lại là tớ…?"

Tôi đang xách túi cho cô ấy, và bây giờ lại là chuyện này. Ăn kem với một cô gái bằng tuổi vào một ngày cuối tuần như thế này… cảm giác quá giống một buổi hẹn hò. Cô ấy đã nói trước đây rằng cô ấy không thực sự đi chơi với bạn bè nhiều, nhưng dù vậy, tôi nghĩ cô ấy có thể tự đi một mình sau cũng được mà.

"Cậu đã từng nói là nếu không có ai chịu đi với tớ thì cậu sẽ đi với tớ mà, phải không?"

Khi cô ấy nói vậy, tôi nhớ ra. Ừ, hình như tôi có nói vậy thật. Có lẽ là lần gần nhất chúng tôi đến đây cùng nhau. Tôi chỉ coi nó là một câu nói để cổ vũ cô ấy chút chút, nhưng…

"Được rồi, chắc là tớ có nói vậy thật… Nhưng sao cậu không tự đi một mình?"

"Bởi vì ở một mình khiến tớ… lo lắng…"

Cái giọng điệu ngượng ngùng bất ngờ đó không giống với sự tự tin thường ngày của cô ấy, nó dễ thương một cách đáng ngạc nhiên—và có phần buồn cười. Vẻ mặt hiếm thấy của cô ấy thật sự vô cùng ấm áp, khác hẳn với vẻ mặt dè dặt thường ngày, đến nỗi tôi không thể không cười một chút.

"Cậu cười gì vậy?"

"À, không có gì cả. Chúng ta đi nào."

Nếu muốn đi thêm lần nữa thì hẳn là cô ấy thích món kem này lắm, dù cho cô có hơi ngượng ngùng. Hoặc có lẽ là món kem giới hạn đã thu hút cô ấy. Mà dù sao đi nữa, nếu cô ấy sẵn lòng đi thêm lần thứ hai thì chắc lần đầu tôi đưa cô ấy đến đây cũng đáng.

Với suy nghĩ đó, tôi nghĩ đi cùng cô ấy lần nữa cũng có sao đâu nhỉ.

"Tớ cảm giác mình đang bị trêu chọc."

Chắc hẳn cô ấy đã để ý thấy vẻ mặt tươi cười của tôi, vì cô ấy phồng má một chút và trông có vẻ khó chịu.

Có lẽ cô ấy đang cố dọa tôi bằng cách lườm, nhưng nói thật là nó chẳng đáng sợ chút nào. Nếu có thì, cái cách cô ấy trông giống như một con thú nhỏ đang hờn dỗi chỉ khiến tôi muốn bật cười lần nữa.

 

Khi chúng tôi vào trong và chọn bàn, đôi mắt của Saito lấp lánh với sự quyết tâm.

"Lần này, tớ sẽ gọi món. Cậu muốn gì?"

"Oh, cảm ơn. Tớ sẽ chọn matcha."

"Hiểu rồi."

Lần trước, tôi là người đặt món, nên tôi đoán cô ấy muốn mình là người chủ động. Khi tôi nói cho cô ấy món tôi muốn gọi, cô ấy tự tin bước đến quầy. Cô ấy trông có hơi … tự tin quá… Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ ổn. Có rất nhiều loại chọn nằm ngoài những gì được liệt kê trên thực đơn.

"Eh!? T-Topping!? T-Tớ phải làm sao đây…?"

Đúng như dự đoán, tôi có thể nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cô ấy từ quầy. Lúng túng và vấp váp, cô ấy bằng cách nào đó đã làm theo hướng dẫn của nhân viên và đặt món. Sau khi vật lộn trong ba hoặc bốn phút, cô ấy quay lại trông như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn.

"Làm tốt lắm."

"Tớ không nghĩ lại có nhiều lựa chọn topping đến vậy."

"Trông cậu hoàn toàn bị ngợp luôn đấy nhỉ."

"Đ-Đó là do tớ bị bất ngờ, thế thôi. Quên nó đi."

Nhìn thấy cô ấy lúng túng như vậy—một điều hiếm khi cô ấy thể hiện—thật thú vị, nên tôi đã trêu chọc cô ấy một chút. Đôi má nhợt nhạt của cô ấy ửng hồng khi cô ấy hơi phồng má và quay đi với vẻ hờn dỗi. Việc đó có thực sự chỉ là một chút bất ngờ hay không còn phải xem xét, nhưng tôi quyết định không hỏi thêm.

 

"Số mười hai!"

 

Sau khi ngồi đợi vài phút, số của chúng tôi được gọi. Chúng tôi cùng nhau đến nhận kem từ nhân viên. Khi tôi liếc nhìn, Saito đang đi một cách vụng về, rõ ràng là không quen cầm nó. Cái cách cô ấy di chuyển, hơi căng thẳng và cứng nhắc, khiến tôi phải cố mà nhịn cười.

"Gì vậy?"

"K-Không có gì, đừng bận tâm."

Cái cách cô ấy vẫn còn căng thẳng vì lo lắng thật buồn cười. Nhưng nếu tôi cười thêm nữa, cô ấy có thể sẽ lườm tôi thật sự, nên tôi đã kìm lại.

Chúng tôi ngồi xuống một trong những chiếc ghế trong cửa hàng, và cô ấy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi. Ngay cả lúc đó, cô ấy vẫn có vẻ quá ý thức về cây kem trong tay, và những cử động của cô ấy hơi vụng về. Tôi suýt nữa bật cười lần nữa nhưng đã kiềm chế được vì chúng tôi đang ngồi cạnh nhau.

Cô ấy chăm chú nhìn cây kem trong tay với đôi mắt lấp lánh. Vẻ mặt của cô ấy ngây thơ và trẻ trung, đầy vẻ dễ thương đúng tuổi.

"Được rồi, ăn thôi."

"Ừm, itadakimasu."

Sau câu nói quen thuộc, cô ấy nhẹ nhàng múc một miếng và đưa lên miệng bằng một cách cẩn thận.

Các vị kem phiên bản giới hạn có thể thành công hoặc thất bại—vậy lần này thì sao? Tôi quan sát phản ứng của cô ấy, và dựa vào cách đôi mắt cô ấy mở to và đôi môi từ từ cong lên thành một nụ cười,có vẻ loại này là thành công rồi. Nghĩ lại thì, dạo này cô ấy có vẻ không còn vô cảm như trước nữa.

Với mỗi thìa kem, đôi mắt cô ấy dịu dàng và đôi má hơi ửng hồng của cô ấy rạng rỡ khi nụ cười của cô ấy từ từ sâu hơn. Đôi môi của cô ấy, thả lỏng và chỉ hơi cong thành một nụ cười, mang một sự ấm áp mà trước đây chưa từng có.

"...Huh? Gì vậy?"

Nhận ra tôi đã nhìn chằm chằm cô ấy nãy giờ, cô ấy nghiêng đầu tò mò. Mái tóc đen mượt của cô ấy khẽ đung đưa theo chuyển động.

"Tớ chỉ đang nghĩ…cậu thật sự thích nó nhỉ."

"Tất nhiên rồi. Dù gì nó cũng rất ngon mà."

"...Phải."

Nụ cười dịu dàng của cô ấy thanh lịch như những cánh hoa nhảy múa trong bầu trời—nó quá đẹp để nhìn. Vì vậy, tôi không thể cứ mãi nhìn cô ấy và quay đi.

71517ba5-7e37-4956-80a4-287753eac797.jpg

Sau khi ăn xong kem, chúng tôi rời khỏi cửa hàng. Dù con đường có chút vòng vèo khi tạt qua tiệm kem, chúng tôi giờ đây tiếp tục đi bộ về phía căn hộ của Saitou.

"Mà này, cậu mua khá nhiều đồ nhỉ?"

"Chủ yếu là hàng tạp hóa thôi. Tớ cũng mua một vài vật dụng gia đình. Hôm nay cũng được giảm giá nữa, và t-tớ đã mua nhiều hơn dự kiến. Mấy cái túi cũng vì thế mà khá nặng, vì vậy tớ thực sự cảm kích sự giúp đỡ của cậu."

"À, không có gì đâu. Dù sao cũng tiện đường về nhà mà."

Nghe cô ấy nói vậy khiến tôi suy nghĩ. Một cô gái trung học mua một đống hàng tạp hóa và nhu yếu phẩm hàng ngày không phải là điều thường thấy. Khi tôi đến nhà cô ấy trước đây, tôi không cảm nhận được sự hiện diện của cha mẹ xung quanh. Chắc hẳn cô ấy đang sống một mình.

Nhưng căn hộ đó quá lớn đối với một người sống một mình. Chắc chắn cô ấy xuất thân từ một gia đình giàu có. Tôi cảm thấy như mình đã tưởng tượng được hoàn cảnh gia đình của cô ấy—chỉ một chút thôi.

"Cậu cũng mua sách nữa mà, phải không? Cậu đã mua gì vậy?"

Chuyện gia đình không phải là thứ tôi có thể tùy tiện nhắc tới, vì vậy tôi tạm gác chuyện đó sang một bên và hỏi một điều đã làm tôi băn khoăn. Tôi không thể không liếc nhìn chiếc túi của hiệu sách mà cô ấy đã cầm suốt nãy giờ

"Này này—cậu có nhớ bộ truyện tớ đã cho cậu mượn không?Cuối cùng nó cũng được phát hành dưới dạng bìa mềm rồi."

Với ánh mắt sáng ngời, cô ấy vui vẻ lôi cuốn sách ra khỏi túi để cho tôi xem. Chắc chắn rồi, đó là tập một phiên bản bìa mềm của bộ truyện tôi đang đọc.

"Không thể nào! Thật sao? Tớ không biết đó."

"Nó mới ra tuần trước. Tớ đã chờ mãi. Và nó còn bao gồm một câu chuyện hoàn toàn mới nữa—tớ thực sự rất mong chờ nó."

“Nhớ cho tớ mượn khi cậu đọc xong nhé."

"Chắc chắn rồi. Tớ nhớ mà."

Tôi không ngờ nó lại được phát hành dưới dạng bìa mềm, lại còn có một câu chuyện mới nữa. Điều đó khiến tôi càng mong đợi hơn. Tôi vẫn chưa đọc xong hết bộ đấy nữa , lại thêm sách để đọc nữa rồi.

Và vì là bìa mềm nên nó rẻ hơn bìa cứng. Có lẽ lần sau tôi sẽ tự đi mua luôn. Vừa đi bộ tôi vừa tự nhủ với lòng mình.

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã xách đống túi đó giùm tớ."

Khi chúng tôi đến căn hộ của Saito, cô ấy lịch sự cúi đầu trước cửa.

"Đã bảo cậu không cần bận tâm mà. Sao tớ dám để cậu một mình xách hết đống túi nặng như thế chứ."

"Tớ hiểu rồi… Ừm, cậu có muốn vào uống chút trà không?"

"Hả? Sao tự dưng lại?"

"Ừm… chà, tớ chỉ nghĩ mình nên cảm ơn cậu một cách đàng hoàng vì đã giúp tớ xách túi."

Cô ấy luôn đề cao phép lịch sự, vì vậy tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn thể hiện sự cảm kích của mình. Dù rất biết ơn đề nghị của cô ấy, nhưng tôi có một ca làm sau đó, và hơn nữa, ở một mình với một cô gái trong nhà cô ấy—đặc biệt là khi cô ấy trông dễ thương như thế này sau khi đã cố gắng hôm nay—chắc chắn sẽ khiến tôi không biết phải làm sao nữa.

Tôi có thể hình dung ra sự im lặng khó xử. Chắc là hôm nay tôi phải từ chối rồi.

"Ah—không, tớ ổn mà. Tớ còn có việc phải làm nữa."

"...Tớ hiểu rồi. Được rồi. Cảm ơn cậu một lần nữa vì ngày hôm nay."

"Ừ, không vấn đề gì. Hẹn gặp lại nhé."

"Ừm. Hẹn gặp lại ở trường."

Có vẻ cô ấy thực sự muốn cảm ơn tôi, vì khi tôi từ chối lời mời, cô ấy trông có vẻ hơi thất vọng.

 

Cuối tuần trôi qua, và một ngày đi học bình thường lại tới. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang vọng khắp phòng.

"Bài học hôm nay kết thúc ở đây. Các em nhớ hoàn thành bài tập trước tuần sau nhé."

"Đứng dậy. Cúi chào. Ngồi xuống."

Sau hiệu lệnh của lớp trưởng, buổi học kết thúc và mọi người trong phòng bắt đầu di chuyển.

"Này, hôm nay lên sân thượng ăn trưa đi. Cũng khá lâu rồi nhỉ."

"Huh? Được thôi, nhưng lạ nha. Anh em mình thường ăn ở căng tin mà."

"Chỉ là nay tao có hứng thôi."

Cảm thấy mệt mỏi sau giờ học, tôi đã rủ Kazuki đi ăn trưa. Cậu ta trông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng đã đồng ý ngay.

Tôi nói đó là do tâm trạng, nhưng chỉ là nói dối. Tôi không thể nghĩ ra món quà sinh nhật nào cho Saito ngoài một cuốn sách, và phương sách cuối cùng tôi có thể nghĩ tới, tôi quyết định nhờ đến Kazuki. Cậu ta quen tiếp xúc với các cô gái và có vẻ am hiểu về những thứ này. Nói thì nói vậy, nếu cậu ta phát hiện ra tôi đang tìm quà để tặng ai đó, kiểu gì cậu ta cũng hỏi tôi từng chi tiết một cho mà xem. Mới tưởng tượng thôi cũng đã làm tôi nổi da gà rồi.

Khi chúng tôi lên đến sân thượng, trời trong và ấm áp dễ chịu. Gần đây trời đã lạnh hơn, vì vậy thời tiết này là một điều hiếm có. Mùa đông sắp đến rồi, tôi nghĩ vẩn vơ. Tôi thư giãn trong sự ấm áp yên tĩnh khi chúng tôi tiến đến một chiếc ghế trống, nơi tôi ngồi xuống và mở túi bánh mì tôi đã mua trước đó.

"Vậy? Mày có chuyện muốn nói, phải không?"

"Mày đoán nhanh thật đấy."

"Chà, tất nhiên rồi. Mỗi khi mày có chuyện gì bận tâm, mày luôn rủ tao lên sân thượng. Nếu Minato là người mời, thì chắc chắn phải có chuyện gì đó."

"Mày vẫn nhạy bén như mọi khi."

Thường thì tôi sẽ biết ơn sự thấu hiểu đó, nhưng hôm nay nó chỉ là một sự phiền phức. Một khi tôi đề cập đến chuyện này, cậu ta chắc chắn sẽ bắt đầu đào sâu.

Cố gắng tìm cách giải thích, tôi từ từ bắt đầu nói.

"Chà… cũng không hẳn là vấn đề gì đâu, chỉ là tôi có câu hỏi thôi. Mày thường tặng quà gì cho con gáii?"

"Quà cho con gái hả? Hừm."

Cậu ta ngay lập tức nắm bắt được từ "quà" và nở nụ cười trêu chọc thường thấy.

"Nói cho tao biết đi.Mày suốt ngày đi hẹn hò với con gái mà. Kiểu gì mày cũng đã từng tặng quà sinh nhật hay mấy thứ tương tự rồi, đúng không?"

"Ừ, ừ. Để xem nào—hầu hết là tao chọn đồ ngọt. Nếu chỉ là bạn không thì xem nào, một món đồ từ cửa hàng nổi tiếng luôn là một lựa chọn an toàn. Các cô gái thường thích đồ ngọt, vì vậy socola hoặc bánh kem là một lựa chọn không tồi."

"Đồ ngọt à…"

Đó là lời khuyên tương tự mà tôi đã từng đưa cho Hiiragi-san. Đúng vậy, đồ ngọt là phương án an toàn, và trừ khi bạn tặng ai đó một thứ gì đó thực sự tồi tệ, họ có lẽ sẽ hài lòng với nó. Nhưng như một cách để nói lời cảm ơn vì tất cả những gì cô ấy đã làm, nó có vẻ không hoàn toàn phù hợp.

"Hmm. Nhưng nếu đó là người tao thân thiết, hoặc người tao nợ rất nhiều, tớ sẽ chọn một thứ gì đó chu đáo hơn—như một thứ gì đó liên quan đến làm đẹp, hoặc có thể là một món phụ kiện. Nếu mày là người tặng, loại đó có thể tốt hơn. Cảm giác đặc biệt hơn."

Kazuki cười tinh quái, giống như một đứa trẻ biết mình đang đi đúng hướng. Bản năng của cậu ta quá nhạy bén. Hoàn toàn chính xác—Saito đã giúp tôi rất nhiều, và tôi đang cố gắng tìm một thứ gì đó có ý nghĩa hơn để tặng cô ấy. Cậu ta về cơ bản đã đoán ra mọi thứ.

"Tao hiểu rồi. Tao cũng đang nghĩ ra vài thứ."

"Không vấn đề gì. Vậy—cô gái may mắn đó là ai nào? Tao chưa bao giờ nghe Minato thân thiết với ai đến mức muốn tặng quà cho họ đâu đó!"

Ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, cậu ta đã lao vào, những câu hỏi dồn dập bay tới như thể cuối cùng cũng đến lượt cậu ta. Ugh… đúng như tôi dự đoán.

"Im đi. Tao chỉ tò mò thôi, không có gì hết."

"Mày kín miệng thật đấy, anh bạn. Chà, sớm muộn gì tao cũng moi ra được thôi. Ồ—và một lời khuyên cuối cùng: có lẽ nên hỏi ý kiến của một cô gái khác. Con trai và con gái có xu hướng nhìn nhận những thứ này khác nhau."

"Được rồi. Tao có nghĩ đến một người—tao sẽ thử hỏi họ."

"Khoan, gì cơ!? Mày quen ai đó có thể nói chuyện về chuyện này á? Từ khi nào mày lại hòa đồng đến vậy? Thôi nào, kể chi tiết cho tao đi!"

"...Đó là một người ở chỗ làm thêm của tao thôi. Bằng tuổi chúng ta. Trước đây tao đã từng kể rồi. Chỉ có vậy thôi."

"À, ừ, hình như mày có nhắc tới. Không thể tin được mày đã thân thiết đến mức có thể hỏi người ta lời khuyên đấy. Mày đã trưởng thành rất nhiều, Minato—tao tự hào về mày rồi đấy."

"Thôi cái kiểu làm cha mẹ quan tâm đi."

Chà, cậu ta là lý do tôi bắt đầu công việc này, và tôi đã gặp Hiiragi-san nhờ điều đó. Cậu ta cũng đã cho tôi rất nhiều lời khuyên về cách hòa đồng với mọi người, vì vậy theo một cách nào đó, tôi thực sự nợ cậu ta. Nhưng cái nhìn ấm áp, thấu hiểu của cậu ta thực sự khiến tôi khó chịu.

"Con trai tôi đang trong giai đoạn nổi loạn… Tôi đau lòng quá."

"Kinh tởm quá. Và thôi ngay cái kiểu giả giọng kỳ quặc đó đi."

Thế là quá đủ rồi. Tôi cũng không kiềm chế được và nổi cáu . Nghiêm túc đấy, cậu ta…

Tôi thở dài. Cậu ta đã giúp tôi vô số lần, nhưng vì lý do nào đó tôi vẫn không thể hoàn toàn biết ơn.

"Chà, dù sao thì, hỏi cô đồng nghiệp đó có vẻ là một ý kiến hay. Tao chắc chắn mày sẽ nhận được một số thông tin hữu ích. Và này… có thể đây sẽ là chìa khóa kết nối hai người lại với nhau không chừng."

"Không có chuyện đó đâu. Nhưng cảm ơn vì đã lắng nghe."

Hiiragi-san chỉ là một đồng nghiệp. Không hơn, không kém. Chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện, và đôi khi chúng tôi giúp đỡ nhau, vì vậy cô ấy có lẽ sẽ sẵn lòng lắng nghe lần này. May mắn thay, chúng tôi làm cùng ca sau giờ học hôm nay, vì vậy thời điểm hoàn toàn phù hợp. Với ý kiến của Kazuki và quan điểm của Hiiragi-san, tôi sẽ có thể đưa ra quyết định. Đó là kế hoạch khi tôi ăn xong bữa trưa.

 

◇◇◇

 

Như những tôi đã nói với Kazuki, tôi đã tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với Hiiragi-san khi chúng tôi kết thúc công việc tại nơi làm thêm. Cậu ta nói, lấy ý kiến của một cô gái khác sẽ vô cùng hữu ích. Thêm vào đó, cô ấy có phần tỏa ra một bầu không khí giống như Saito, vì vậy có lẽ sở thích của họ cũng tương tự. Dù sao đi nữa, cũng đáng để hỏi. Vừa nghĩ,tôi cũng hoàn thành các bước cuối cùng của việc đóng cửa.

"Hiiragi-san, cậu có rảnh không?"

"Ừm có? Có chuyện gì vậy?"

Cô ấy nhìn tôi tò mò, vẻ mặt hơi bối rối.

"Thực ra… tớ muốn hỏi cậu một chuyện."

"...Được rồi."

Chúng tôi không quá thân thiết, vì vậy tôi nghĩ có khả năng cô ấy sẽ từ chối. Nhưng sau một khoảng lặng ngắn ngủi, khó xử, cô ấy gật đầu.

"Sắp tớ sinh nhật của một người quan trọng với tớ. Tớ đang cố gắng tìm xem nên tặng cậu ấy ấy cái gì."

"Cậu ấy có thích thứ gì không?"

"Khi tớ hỏi hôm trước, cậu ấy nói cậu ấy thích sách.”

"Nếu vậy, một cuốn sách không phải là ổn sao?"

"Hmm…"

Một cuốn sách thực sự là lựa chọn an toàn nhất. Tôi biết điều đó. Nhưng có điều gì đó không ổn. Nó có vẻ hơi nhạt nhẽo cho một món quà sinh nhật.

"Nếu cậu đang vật lộn đến thế, có lẽ cậu không cần phải tặng gì cả?"

Cô ấy nói thẳng thừng, gần như lạnh lùng, như thể sắp hết kiên nhẫn. Nhưng đó không phải là một lựa chọn.

"Không, tớ muốn tặng cậu ấy một thứ gì đó. Cậu ấy đã giúp tớ rất nhiều. Cậu ấy không cần phải cho tớ mượn sách, nhưng cậu ấy luôn chọn làm vậy—không bao giờ tỏ ra khó chịu, thậm chí còn vui vẻ về điều đó. Và khi tớ thiếu ngủ, cậu ấy lo lắng cho tớ. Tớ thực sự biết ơn vì điều đó. Dù đôi khi cậu ấy hơi nghiêm khắc, nhưng lòng tốt của cậu ấy luôn giúp đỡ tớ. Không phải là tớ có thể nói những điều này trước mặt cậu ấy, nhưng… chà. Vậy, ừm— tớ có nói gì không ổn à?"

Tôi không nói điều đó với người trong cuộc, nhưng mở lòng với ai đó như thế này vẫn vô cùng xấu hổ. Khi tôi vội vàng nói qua tình trạng của mình, bị choáng ngợp bởi sự khó xử, Hiiragi-san nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt mở to sau cặp kính, hoàn toàn chết lặng. Khi tôi hỏi cô ấy có chuyện gì không ổn, cô ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, để ánh mắt của mình lang thang trên sàn nhà. Tôi có thể thề rằng má cô ấy hơi ửng hồng.

"...Đ-Đừng lo. Tiếp tục đi."

Giọng cô ấy vẫn lạnh lùng và sắc bén như thường lệ, nhưng vì cô ấy có vẻ đủ bình tĩnh, tôi tiếp tục.

"Được rồi, chà… đó là lý do tại sao tớ muốn tặng cậu ấy một thứ gì đó. Tớ muốn thể hiện lòng biết ơn của mình. Và tớ muốn cậu ấy hạnh phúc. Tớ… thực sự thích cách cậu ấy cười khi cậu ấy hạnh phúc."

Cái cách đôi mắt cô ấy dịu lại thành một đường cong nhẹ nhàng, cái cách cô ấy cười với niềm vui thực sự—nó vô cùng quyến rũ. Nhìn thấy vẻ mặt đó thật dễ chịu, và tôi thấy mình muốn nhìn thấy nó lần nữa và lần nữa. Cô ấy thường giữ vẻ mặt nghiêm túc, vì vậy những nụ cười hiếm hoi đó càng trở nên đặc biệt hơn. Chỉ cần nhìn cô ấy rạng rỡ như vậy cũng đủ để khiến tôi hạnh phúc.

Tất nhiên, lòng biết ơn là lý do chính của tôi. Nhưng muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy—cảm giác đó không phải là thứ tôi có thể phớt lờ.

"...T-Tớ hiểu rồi. Vậy thì, tớ nghĩ một cuốn sách chắc chắn là lựa chọn an toàn nhất. Nhưng có lẽ… cậu có thể thêm một món đi kèm chăng , như một món phụ kiện nhỏ chẳng hạn."

Cô ấy đưa ra lời khuyên bằng một giọng hơi cao, ngập ngừng một cách bất thường.

"Ừ, hay đấy! Dù sao thì cũng không có quy tắc nào nói rằng tớ không thể tặng hai món quà."

Tôi thực sự muốn tặng cô ấy một cuốn sách—đó là thứ cô ấy thực sự muốn. Nhưng tôi có cảm giác đó không phải là tất cả. Dù sao thì cô ấy vẫn là một cô gái. Tình yêu của cô ấy với đồ ngọt, như kem, đã thể hiện rõ điều đó. Tôi cá rằng cô ấy cũng thích những thứ dễ thương hoặc xinh đẹp, ngay cả khi cô ấy không thể hiện ra. Vì vậy, có lẽ tôi sẽ tặng cô ấy một thứ gì đó như thế làm món quà thứ hai. … Ngay cả khi có khả năng cô ấy sẽ từ chối thẳng thừng, tôi sẽ đối mặt với nó nếu điều đó xảy ra.

"Ừ… tớ nghĩ đó là một ý kiến hay. Vậy …"

"Ah—đúng rồi. Cảm ơn cậu lần nữa!"

Trước khi tôi kịp nói thêm điều gì, cô ấy nhanh chóng quay người và đi nhanh về phía phòng thay đồ. Sững sờ, tôi nhìn cô ấy rời đi trong im lặng. Ngay trước khi cô ấy biến mất sau góc tường, tôi nhận thấy tai của cô ấy—hơi ửng đỏ.

 

<<<POV Saito>>>

 

Tôi không hề biết… Rằng cậu ấy đã nghĩ về tôi nhiều đến thế.

 

Tôi đã quá choáng ngợp, và tôi gần như đã chạy trốn. Tôi nghĩ mình đã nói lời tạm biệt trước khi rời đi, nhưng tôi tự hỏi liệu có vẻ kỳ lạ không khi tôi đột ngột bỏ đi như vậy? Tôi đã quá bàng hoàng, tôi thậm chí không nhớ những gì đã xảy ra sau đó. Trước khi tôi nhận ra, tôi đã cuộn tròn trên giường với khuôn mặt vùi vào gối.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra, và tâm trí tôi hoàn toàn rối loạn. Tôi không thể sắp xếp bất cứ điều gì—suy nghĩ của tôi cứ quay cuồng. Tôi cần bình tĩnh lại. Tôi hít một hơi thật sâu—và đó là lúc những lời nói của cậu ấy bắt đầu vang vọng trong đầu tôi.

 

"Tớ thực sự thích cách cô ấy cười khi cô ấy hạnh phúc."

 

Ughhhh—thật tình! Không đời nào tôi có thể bình tĩnh sau chuyện đó. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những gì cậu ấy nói. Nó cứ mắc kẹt trong đầu tôi, và tôi không biết phải làm gì với bản thân mình. Một câu nói như vậy đúng là bất công mà. Làm sao tôi có thể không đỏ mặt sau khi nghe một điều như thế? Mặt tôi nóng bừng, và chỉ cần nghĩ về cậu ấy là đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng—tôi không thể hiểu được bất cứ điều gì nữa.

Vẫn vùi mặt vào gối, tôi siết chặt nó trong vòng tay. Tôi chỉ nằm đó trên giường suốt một lúc lâu, quằn quại trong sự bối rối, thực sự không thể đếm nổi những sự hỗn loạn trong đầu nữa.

"...Haa."

Cuối cùng, tôi đã bình tĩnh lại một chút và ngẩng đầu lên khỏi gối. Không khí mát lạnh tràn tới , thật sảng khoái sau khi mặt tôi bị úp xuống quá lâu. Thở dễ dàng hơn, và tôi cuối cùng cũng có thể cảm thấy oxy lưu thông trong cơ thể. Sau khi trở nên minh mẫn hơn, tôi bắt đầu suy ngẫm về mọi thứ đã xảy ra hôm nay.

Tôi đã thử nghĩ từ lúc cậu ấy hỏi tôi muốn gì, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu ấy đang tìm một món quà sinh nhật. Chắc hẳn cậu ấy đã biết từ sổ tay học sinh của tôi hoặc có thể nghe từ ai đó. Dù sao đi nữa, việc cậu ấy nghiêm túc hỏi mọi người lời khuyên và cố gắng tìm ra—điều đó thực sự làm tôi cảm thấy ấm lòng. Mặc dù vậy, tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi vì đã nghe lỏm tất cả những điều đó.

Cậu ấy đang nghiêm túc tìm một món quà sinh nhật cho tôi. Chỉ nghĩ về điều đó đã khiến tôi ngày càng hạnh phúc hơn. Tại sao nhỉ? Tôi đã nhận được quà sinh nhật trước đây. Nhưng biết rằng cậu ấy đang đặt rất nhiều suy nghĩ vào một thứ gì đó chỉ dành cho tôi—nó khiến tim tôi đập thình thịch theo một cách mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. Tôi có thể cảm thấy mình đang bắt đầu mỉm cười.

Đã có rất nhiều người tặng tôi những lời chúc mừng hời hợt, nhưng cậu ấy thì khác. Cậu ấy không chỉ nói điều gì đó tốt đẹp—cậu ấy đã hành động. Sự chân thành đó cho tôi thực sự cảm nhận được mình quan trọng với cậu ấy đến nhường nào.

Cậu ấy rõ ràng nghĩ rằng tôi đã giúp đỡ cậu ấy suốt thời gian qua. Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó, nhưng nếu tôi có thể hỗ trợ được phần nào, thì tôi rất vui. Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều lần, và tôi chưa bao giờ biết cách đáp lại. Biết rằng tôi đã đền đáp được điều gì đó—dù chỉ một chút—khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn. Tôi thở ra một hơi, nhận ra rằng tôi cũng đã có thể hỗ trợ cậu ấy.

Cậu ấy đã cứu tôi, hết lần này đến lần khác. Khi tôi buồn, cậu ấy luôn tốt bụng với tôi. Khi tôi lo lắng, cậu ấy đã ở bên cạnh tôi. Khi mọi thứ trở nên nguy hiểm, cậu ấy đã bảo vệ tôi. Hết lần này đến lần khác.

Và bây giờ, cậu ấy nói rằng cậu ấy thích nụ cười của tôi. Điều đó hơi xấu hổ—nhưng cũng vô cùng ấm áp. Nghĩ lại thì, tôi đã bắt đầu cười tự nhiên hơn khi ở bên cậu ấy. Không phải nụ cười giả tạo mà tôi từng dán lên mặt, mà là một nụ cười chân thật tự nhiên trào ra mà tôi không nhận ra. Có lẽ là vì cậu ấy. Lòng tốt của cậu ấy, rất cởi mở và chân thành, luôn khiến tôi cảm thấy an toàn và thoải mái. Đó là lý do tại sao tôi đã có thể cười trở lại.

Tôi thực sự vui vì đã gặp cậu ấy. Tôi vui vì đã gần gũi hơn với cậu ấy. Tôi vui vì chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Tôi muốn gần gũi hơn nữa. Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt phấn khích, trẻ con của cậu ấy khi cậu ấy nói về sách. Tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của chúng tôi về những câu chuyện, đùa giỡn, và chỉ tận hưởng những khoảnh khắc yên tĩnh, bình yên đó cùng nhau.

"Hehe."

Tôi mỉm cười một cách vô thức. Tôi có thể hình dung ra tất cả một cách rõ ràng—chúng tôi nói chuyện và cười đùa, và cuối cùng tôi đảo mắt khi cậu ấy bắt đầu một bài diễn văn về sách. Đó chính là cậu ấy, và suy nghĩ đó lại khiến tôi bật cười.

Nghĩ về cậu ấy khiến tôi cảm thấy bình tĩnh. Nó làm tôi hạnh phúc… Và có một chút bồn chồn. Nhưng tôi không ghét cảm giác đó. Thực tế, nó khá dễ chịu. Rất nhiều cảm xúc khác nhau trỗi dậy khi tôi nghĩ về cậu ấy—nhưng cuối cùng, tất cả chúng đều khiến tôi cảm thấy ấm áp bên trong.

Gần đây, tôi đã có thói quen tua lại những sự kiện trong ngày trong đầu trước khi đi ngủ. Tôi sẽ nhớ lại những cuộc trò chuyện của chúng tôi, và lồng ngực tôi sẽ thắt lại. Đôi khi, lòng tốt của cậu ấy khiến tôi hạnh phúc đến mức tôi muốn khóc một chút. Tôi không biết đây là gì. Tôi hoàn toàn không hiểu. cậu ấy là một bí ẩn đối với tôi. cậu ấy luôn như vậy—và vẫn như vậy.

Khi ở bên cậu ấy, tôi có thể là chính mình. Tôi cười mà không suy nghĩ. Điều đó chỉ xảy ra khi tôi ở bên cậu ấy.

À, trời ạ. Tôi chỉ đang cố gắng suy ngẫm về ngày hôm nay, nhưng cuối cùng tôi lại chỉ nghĩ về cậu ấy suốt. Khuôn mặt cậu ấy hiện lên trong đầu tôi, và bây giờ tôi nhớ cậu ấy đến đau lòng. Tôi ôm chặt chiếc gối, mong ngày mai sẽ đến sớm.

 

◇◇◇

 

Lời khuyên tôi nhận được từ Hiiragi-san trong lúc làm việc thật sự ý nghĩa. Cô ấy nói phải—không có quy tắc nào nói rằng tôi không thể tặng hai món quà. Tặng cô ấy một cuốn sách, và một thứ gì đó đẹp đẽ mà cô ấy sẽ thích—chính xác rồi, đó thực sự là kế hoạch tốt nhất. Tôi đang có tâm trạng tốt, hài lòng với lời khuyên, thì Kazuki đến bắt chuyện.

"Hôm nay mày có tâm trạng tốt quá nhỉ. Để tao đoán—hôm qua là ca làm của mày nhỉ? Cô đồng nghiệp đó đã cho mày một ý tưởng tuyệt vời hay sao?"

"Cô ấy nói phụ kiện cũng sẽ là một lựa chọn tốt. Tao đang định đi mua sắm vào một lúc nào đó trong tuần này."

Chúng tôi đang trò chuyện trong khi ăn đĩa cơm cà ri trong căng tin—à đây là ý tưởng của Kazuki.

"Hửm, nếu một cô gái nói vậy, thì người mày tặng món quà này chắc hẳn là người mày rất thân thiết. Ý tao là, nếu mày đã phải mất công đi tìm một món quà, tao đã nghĩ đó phải là một người đặc biệt."

"...Chả có gì đâu. Đừng vội kết luận."

"Ừ, ừ, chắc chắn rồi. Mày nói sao cũng được."

Cậu ta cười toe toét suốt, rõ ràng đang tưởng tượng ra điều gì đó lãng mạn.

"Cô ấy chỉ là một người bạn. Tao chỉ hơi mắc nợ cô ấy một chút thôi."

"Cái gì—'mắc nợ'!? Ý mày là cô ấy đến nấu ăn cho mày vì mày sống một mình hay sao!?" (Thiên sứ nhà bên)

Kazuki đã đi quá xa, và tôi thở dài, khó chịu.

"Không đời nào có chuyện đó. Mày nghĩ tao đang sống trong một bộ rom-com nào vậy? Cô ấy chỉ cho tao mượn sách, thế thôi."

"Chà, tao không biết mày có một người bạn như vậy. Và lại là một cô gái. Vậy đó là ai? Nếu không phải là đồng nghiệp của mày, và mày không có nhiều bạn bè ngoài trường, thì chắc chắn phải là ai đó trong lớp chúng ta… nhưng tao chưa bao giờ thấy mày nói chuyện nhiều với bất kỳ cô gái nào…"

"Lại kết luận ngay được. Nói thêm một câu nữa tao sẽ không bao giờ nói chuyện với mày nữa."

"Được rồi, được rồi, xin lỗi! Tao chỉ đùa thôi. Nhưng thật lòng, tao vui vì mày đã có người thân thiết đến mức muốn tặng quà. Một lời khuyên này, phụ kiện có thể không dễ kiếm đâu."

"K-Không dễ kiếm á?"

"Ừ, mọi người có sở thích riêng, và nếu mày chọn sai thứ, nó có thể khiến mọi thứ trở nên khó xử. Tốt nhất mày phải cẩn thận."

"Thật sao? Tại sao mày không nói sớm hơn?"

"Thì tao nghĩ mày đã biết rồi."

"Làm sao tao biết được? Tao chưa bao giờ tặng quà cho con gái trước đây, đó là lý do tại sao tao hỏi mày! Tao không biết phụ kiện lại là thứ cao cấp đến vậy…"

Tôi bất giác ôm đầu.

"Haha, chà—chúc may mắn."

"Mày nói thì dễ lắm."

"Dễ với tao mà."

Kazuki cười vui vẻ khi ăn thêm một miếng nữa. Tôi không thể không thở dài khi nhìn thấy cảnh đó. Đây là một vấn đề. Tôi không định thay đổi kế hoạch bây giờ, nhưng tôi chắc chắn đang bắt đầu lo lắng. Loại phụ kiện nào sẽ thực sự khiến cô ấy vui chứ? Khi tôi ngồi đó căng thẳng về điều đó, mắt tôi nhìn về phía Saito, người tình cờ đang ăn ở phía xa của căng tin.

“…?”

Vì lý do nào đó, cô ấy đang nhìn lại tôi, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Nhưng gần như ngay lập tức, cô ấy nhìn đi chỗ khác.

Chuyện gì vậy? Bình thường, ngay cả khi chúng tôi ở trong cùng một căng tin, cô ấy cũng sẽ không liếc nhìn tôi. Tại sao lại là bây giờ? Bối rối, tôi tiếp tục quan sát cô ấy. Sau đó, cô ấy lại liếc nhìn tôi, chỉ trong giây lát.

Và một lần nữa, khoảnh khắc mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt khó xử. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần đầu tiên cô ấy hành động như vậy. Chúng tôi thường trao đổi một cái nhìn nhanh hoặc gật đầu nếu chúng tôi nhìn thấy nhau, nhưng chưa bao giờ chuyện này xảy ra—chưa bao giờ cô ấy thẳng thừng tránh mặt tôi. Tôi có làm gì sai không vậy? Không thể hiểu được, nhưng tôi vẫn tiếp tục quan sát khi cô ấy bắt đầu trò chuyện với bạn mình. Tạm thời, tôi quyết định bỏ qua và xem như không có gì.

 

"Sau giờ học cậu có rảnh không?"

"Tớ không bận giờ cả. Vẫn như mọi khi nhé."

"Hiểu rồi."

Sau giờ học, tôi đợi ở chỗ để giày như thường lệ chờ Saito xuất hiện. Tin nhắn của cô ấy trong giờ ăn trưa không có vẻ gì là khác biệt. Vẫn bình tĩnh và thờ ơ như mọi khi—có lẽ hơi lạnh lùng một chút, nhưng đó là cách cô ấy thường ngày. Chuyện ở căng tin chắc hẳn chỉ là do tôi tưởng tượng. Tôi tự nhủ lại điều đó và chờ đợi.

Một lúc sau, Saito xuất hiện. Mái tóc đẹp của cô ấy óng ả khi cô ấy bước đi, thu hút mọi ánh nhìn một cách dễ dàng. Thêm vào đó là những đường nét rõ ràng của cô ấy—đôi mắt hai mí rõ ràng, chiếc mũi thanh tú, và đôi môi trông như quả mọng chín đỏ, mềm mại và đầy đặn. Nhìn cô ấy như thế này, tôi lại một lần nữa được nhắc nhở về vẻ đẹp tuyệt vời của cô ấy.

Khi cô ấy bước đi và phát hiện tôi đang đợi, mắt cô ấy chạm vào mắt tôi trong một khoảnh khắc ngắn—rồi ngay lập tức hạ xuống. Cô ấy đi thẳng qua tôi mà không nói gì.

…Huh?

Cơn lo lắng khuấy động trong lồng ngực tôi. Mà hợp lý thôi—chúng tôi không nên bị nhìn thấy cùng nhau quá nhiều ở trường. Phản ứng đó là "bình thường". Tuy nhiên, cú sốc của nó đâm vào tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Chúng tôi thường ít nhất cũng nhìn vào mắt nhau và gật đầu. Nhưng bây giờ cô ấy cố tình tránh mặt tôi. Tại sao? Bối rối và bất an, tôi đi theo sau cô ấy.

Ngay cả trên đường đến nhà cô ấy, cô ấy vẫn tiếp tục quay mắt đi. Bình thường, cô ấy thỉnh thoảng sẽ liếc lại để kiểm tra xem tôi có còn theo sau không, nhưng hôm nay, nếu mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy sẽ nhanh chóng quay đầu về phía trước.

Tại sao cô ấy không nhìn tôi? Mỗi khi mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Tôi đã làm gì khiến cô ấy khó chịu sao? Dù tôi có suy nghĩ kỹ đến đâu, tôi cũng không thể nghĩ ra điều gì. Tôi không có câu trả lời nào khi chúng tôi đến căn hộ của cô ấy.

"Đây là sách của hôm nay."

"À, cảm ơn."

Giống như mọi khi, cô ấy đưa cuốn sách. Nhưng ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn cúi đầu nhẹ, tránh ánh mắt của tôi. Tuy nhiên, cô ấy vẫn nói chuyện với tôi bình thường và cho tôi mượn sách, vì vậy không có cảm giác như cô ấy ghét tôi. Tôi chỉ không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

"Này."

"V-Vâng?"

Khi tôi lên tiếng, cô ấy giật mình. Cơ thể cô ấy cứng đờ, và cô ấy ngước nhìn tôi—nhưng chỉ trong một giây. Mắt cô ấy nhanh chóng hạ xuống lần nữa, hàng mi dài đổ bóng mờ.

“…”

Tại sao cô ấy lại thay đổi đột ngột như vậy? Tôi rất muốn biết. Nhưng… có ổn không khi hỏi? Tôi có nên đề cập đến chuyện đó không?

"...Thôi bỏ đi. Không có gì đâu."

"Tớ hiểu rồi."

"Được rồi, cảm ơn cậu vì cho tớ mượn sách."

"Không có gì. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Chỉ hôm nay thôi. Có lẽ đến ngày mai, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cô ấy không trở nên lạnh lùng hay xa cách—cô ấy vẫn nói chuyện với tôi như mọi khi. Có vẻ cô ấy không ghét tôi. Tôi quyết định chờ xem sao. Giờ có ép buộc cô ấy cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng dù nói thế, sự bất an tiếp tục âm ỉ trong lồng ngực tôi.

Đen đủi là, thái độ của Saito đã không trở lại bình thường. Vài ngày trôi qua, và bây giờ chỉ còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật của cô ấy—nhưng cô ấy vẫn không nhìn vào mắt tôi.

Nếu cô ấy thực sự ghét tôi, cô ấy sẽ không nhìn tôi chút nào. Tuy nhiên, tôi thường bắt gặp cô ấy đang quan sát tôi từ xa. Nhưng ngay khi mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy sẽ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lần nào cũng vậy.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn bình thường. Cô ấy vẫn cho tôi mượn sách như trước. Có lẽ tôi chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Nhưng điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây, và cảm giác không chắc chắn xa lạ đó cứ lớn dần. Chúng tôi thường nhìn vào mắt nhau khi nói chuyện, và bây giờ cô ấy chủ động tránh nó. Sự lo lắng đi kèm với điều đó thật khó để phớt lờ.

Ngày hôm đó, tôi cũng đang mượn một cuốn sách ở nhà cô ấy. Giống như mọi khi, cô ấy vào trong lấy sách và đưa cho tôi.

"Đây là sách của hôm nay."

"À, cảm ơn."

"Không có gì."

Tôi nhận cuốn sách cô ấy đưa và cảm ơn cô ấy. Trước đây, cô ấy sẽ nhìn vào mắt tôi—nhưng bây giờ, Saito luôn giữ ánh mắt của mình cúi xuống, không bao giờ gặp ánh mắt của tôi.

Đã vài ngày rồi. Có lẽ ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Tôi cứ tự nhủ như vậy. Nhưng đến bây giờ, tôi đã đến giới hạn của mình.

"...Này, cậu có nghĩ rằng dạo này cậu cư xử hơi kỳ lạ không?"

"...Kỳ lạ là sao? Tớ nghĩ tớ vẫn hoàn toàn bình thường mà."

Đến cả bây giờ, cô ấy cũng không nhìn tôi. Mắt cô ấy vẫn cố định ở đâu đó bên dưới mắt tôi. Cô ấy thường luôn nhìn vào mắt tôi bằng đôi mắt to, trong veo của mình. Bây giờ, cô ấy gần như phớt lờ tôi, và tôi không thể không cảm thấy hơi cô đơn… và hơi tổn thương.

"Ý tớ là, mỗi khi chúng ta nhìn vào mắt nhau, cậu lại quay đi ngay lập tức. Tớ… đã làm gì sao?"

"Cậu không làm gì cả. Chỉ là tớ…"

"Gì cơ? Cậu chán cho tớ mượn sách hay sao? Nếu vậy, tớ thực sự xin lỗi."

"K-Không phải vậy!"

Nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã chán việc cho mượn sách, tôi đã nói thẳng. Nhưng sau đó Saito nhẹ nhàng kéo tay áo tôi và ngước nhìn tôi. Lông mày cô ấy hơi nhíu lại, và cô ấy trông không giống như đang nói dối. Nhưng nếu không phải chuyện đó, tôi không có lời giải thích nào khác cho việc tại sao cô ấy lại tránh mặt tôi.

"...Thật sao? Ý tớ là, nếu cậu mệt mỏi với nó, cứ nói thẳng. Tớ gần đây cũng dựa dẫm vào cậu khá nhiều mà."

"Không, thực sự không phải vậy."

Cô ấy giữ ngón tay trên tay áo tôi và lắc đầu với một lực đáng ngạc nhiên. Mái tóc đen mượt của cô ấy óng ả và đung đưa theo chuyển động.

Cô ấy rõ ràng đang nói thật. Chắc hẳn tôi đã hiểu lầm.

"Vậy thì… tại sao?"

"Bởi vì…"

Cô ấy lẩm bẩm một cách khó xử, vật lộn để nói ra. Tôi lặng lẽ chờ đợi. Môi cô ấy mím lại thành một đường nhỏ. Đôi mắt cô ấy, mà tôi đã không nhìn trực tiếp một thời gian, run rẩy nhẹ. Cô ấy trông… có vẻ bối rối.

"Hm?"

Khi tôi nghiêng đầu bối rối, cô ấy lại nhìn đi chỗ khác và thở dài nhẹ. Sau đó, từ từ, cô ấy ngẩng đầu lên một lần nữa.

"...Tớ chỉ không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Dạo này tâm trạng tớ có hơi thất thường. Vì vậy không phải là tớ không thích cậu hay tớ đang tránh mặt cậu. Xin cậu đừng lo lắng về điều đó."

"...Hiểu rồi. Có vẻ như cậu cũng có chuyện riêng, hửm?"

Lời giải thích của cô ấy không thực sự rõ ràng, nhưng tôi hiểu cảm giác không chắc chắn về bản thân. Tôi cũng có trải qua vài tình huống tương tự—khi mọi thứ cảm thấy rối tung và tôi không thể hiểu được suy nghĩ của chính mình.

"Tớ sẽ không nói nó nghiêm trọng đến thế. Tớ chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn đi chỗ khác, nhưng đừng để nó làm phiền cậu."

"Chà, tớ chỉ vui vì không phải là cậu ghét tớ."

"Không, không bao giờ. Thực ra… tớ coi cậu là một người bạn thực sự tốt, vì vậy đừng lo lắng."

"Cảm ơn vì đã tin tưởng tớ. Được rồi—tớ sẽ cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về nó."

"Vâng, tớ sẽ rất cảm kích điều đó."

Chúng tôi nhìn nhau, và lần đầu tiên sau một thời gian, đôi mắt cô ấy dịu lại nhẹ nhàng khi chúng gặp mắt tôi. Làn sương mù đã đè nặng lên lồng ngực tôi lặng lẽ tan biến. Bầu không khí quen thuộc, yên bình giữa chúng tôi đã trở lại.

"Vậy thì được rồi. Cảm ơn cậu lần nữa vì cuốn sách."

“Không có gì.”

Bây giờ tôi đã biết cô ấy không ghét tôi, tôi quay đi. Nhưng ngay khi tôi rời đi, khuôn mặt cô ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng tôi còn điều gì đó muốn nói. Tôi quay lại.

"Oh, và… rất vui được gặp lại cậu hôm nay. Bây giờ tớ cảm thấy thoải mái hơn một chút."

Điều đó có lẽ giải thích tại sao sương mù trong đầu tôi đã tan đi dễ dàng như vậy. Chỉ cần có thể đối mặt với cô ấy, nói chuyện với cô ấy một cách đàng hoàng—điều đó khiến tôi thực sự hạnh phúc. Tôi muốn cô ấy biết điều đó.

Khi tôi nói vậy, đôi mắt to của cô ấy đơ ra một giây vì ngạc nhiên. Sau đó chúng liếc sang trái và phải trong hoảng loạn, và giọng cô ấy cao lên một chút khi cô ấy lắp bắp:

"U-Ừm…"

"Haha. Sao lại lắp bắp thế? Hẹn gặp lại nhé."

Nhìn Saito lạnh lùng vấp váp thật bất ngờ và dễ thương. Tôi không thể không mỉm cười. Cô ấy quá bối rối—thật sự sảng khoái mà. Tất cả sự lo lắng từ trước đã biến mất, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái khi quay về nhà. Tôi bước đi với một bước chân nhún nhảy, vẫn mỉm cười vì vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy mà tôi đã thấy trên khuôn mặt cô ấy.

 

Vào thứ Bảy, khi sinh nhật của Saito đang đến gần, tôi đến trung tâm mua sắm. Thường thì, tôi chỉ đến siêu thị, hiệu sách, hoặc đôi khi là một cửa hàng quần áo. Nhưng hôm nay tôi cần tìm một món phụ kiện cho con gái, điều đó có nghĩa là tôi phải vào những cửa hàng mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ghé trước đây. Điều đó khiến tôi hơi lo lắng—nhịp tim tôi không thể bình tĩnh lại.

Đầu tiên, tôi quyết định đến hiệu sách và mua cuốn sách. Cuốn mà Saito muốn vẫn được trưng bày trong khu vực sách mới phát hành, vì vậy tôi tìm thấy nó dễ dàng. Khi tôi cầm nó lên, ký ức về việc tình cờ gặp cô ấy ở đây tuần trước hiện lên trong tâm trí tôi.

Cô ấy đã đề cập rằng bộ truyện đang được phát hành dưới dạng bìa mềm, phải không nhỉ?

Lúc đó, Saito đã nói với tôi rằng cô ấy đã mua tập đầu tiên của phiên bản bìa mềm của bộ truyện cô ấy đang cho tôi mượn. Vì tôi đã ở đây rồi, tôi nghĩ mình cũng nên xem thử. Tôi đi đến khu vực sách bìa mềm. Tôi đã biết nhà xuất bản từ gáy sách cô ấy đã cho tôi xem, vì vậy tôi tìm thấy nó ngay lập tức.

 

Đây rồi. Lấy được rồi.

 

Đó là một cuốn sách tuyệt vời, một cuốn tôi không bao giờ chán đọc lại, vì vậy tôi cũng nhặt nó lên và ra khỏi cửa hàng. Hoàn thành xong công việc mua sách, cuối cùng cũng đến lúc giải quyết phần khó hơn—món phụ kiện. Điều đó có nghĩa là… bước vào một cửa hàng dành cho con gái.

Lúc đầu tôi đã cân nhắc mua hàng trực tuyến, nhưng tôi thực sự muốn xem món hàng trực tiếp và chọn một thứ mà tôi có thể cảm thấy hài lòng khi tặng. Tôi hít một hơi thật sâu và đi về phía cửa hàng phụ kiện gần nhất.

 

...Khó xử thật.

 

Tại sao các cửa hàng dành cho con gái luôn có cảm giác xa lạ đối với con trai vậy? Không phải là cửa hàng cố tình tạo ra cảm giác đó—nhưng vẫn vậy, tôi chỉ muốn quay đi và chạy. Mọi thứ về nó đều cảm thấy khó xử, và mặc dù tôi biết không ai chú ý đến tôi, tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng mọi người đang nhìn chằm chằm. Tôi buộc mình phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt và thở ra một hơi nhẹ.

Các phụ kiện điển hình mà các cô gái đeo bao gồm bông tai, khuyên tai, dây chuyền, vòng tay, và có thể là đồ trang trí tóc. Và chắc chắn rồi, cửa hàng này có đầy kệ chỉ có những thứ đó. Kazuki và Hiiragi-san có lẽ đã nghĩ đến những món đồ này khi họ nói rằng phụ kiện có thể là một lựa chọn tốt. Nhưng… có thực sự ổn không?

Với những phụ kiện như thế này, nếu bạn không nắm bắt được sở thích của người đó, họ có lẽ sẽ không hài lòng với nó. Kazuki tinh ý và biết những thứ này, vì vậy tôi chắc chắn những món quà của cậu ta được đón nhận nồng nhiệt. Nhưng tôi không có kiến thức đó. Tôi chỉ mới thấy Saito trong mặc thường phục một lần—làm sao tôi biết được sở thích của cô ấy?

Ngoài ra, nếu ai đó thực sự thân thiết với bạn, có lẽ sẽ ổn khi tặng loại này. Nhưng Saito và tôi có thân thiết đến thế không? Khó cả nói. Cô ấy tin tưởng tôi, chắc chắn rồi, và cô ấy đã nói như vậy. Nhưng chẳng phải điều đó làm mọi thứ tệ hơn sao—tặng một thứ như thế này có phải chỉ nói với cô ấy rằng tôi xem cô ấy là một cô gái, là người khác giới không?

Càng nghĩ, tôi càng trở nên không chắc chắn.

Gợi ý của Hiiragi-san về việc tặng hai món quà vẫn là một ý tưởng tuyệt vời. Dù sao thì Saito cũng là một cô gái, và tôi muốn thêm một thứ gì đó đẹp hoặc dễ thương sẽ khiến cô ấy hạnh phúc. Nhưng có thứ gì mà không phải là mấy cái phụ kiện điển hình không chứ? Chỉ nghĩ về nó đã khiến tôi lo lắng về những gì sắp tới.

Vì cửa hàng này dường như không có thứ tôi cần, tôi chuyển sang cửa hàng tiếp theo.

 

"Chào mừng!"

 

Ngay khi tôi bước vào cửa hàng tiếp theo, một nhân viên đã chào tôi. Rõ ràng là tôi không làm gì sai, nhưng chỉ cần được nhận ra đã khiến tôi cảm thấy khó xử hơn. Cảm thấy vội vã và bối rối, tôi đi thẳng đến quầy trưng bày phụ kiện.

Cửa hàng này khác với cửa hàng trước—nó chuyên về đồ thủy tinh. Mắt tôi bị thu hút bởi những màu sắc trong veo, lung linh phản chiếu xung quanh tôi. Những sắc màu rực rỡ lấp lánh tuyệt đẹp. Nhưng giống như nơi khác, nó chủ yếu có bông tai, dây chuyền, và đồ trang trí tóc. Không có gì mới hoặc độc đáo nổi bật.

Tôi nghĩ mình sẽ chọn một thứ gì đó an toàn, như một món đồ trang trí tóc… và rồi một thứ gì đó lọt vào mắt tôi.

 

...Cái gì thế kia?

 

Từ xa, tôi có thể thấy một miếng bạc—kích thước gần bằng lòng bàn tay, dài và hẹp. Những tia sáng nhỏ lấp lánh trên bề mặt của nó. Tôi bước lại gần hơn, từng bước một, và cuối cùng đưa tay ra chạm vào nó.

Sự mát lạnh của kim loại chạm vào đầu ngón tay tôi, với một chút trọng lượng. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nó. Những mảnh thủy tinh màu nhỏ được khảm trên bề mặt của nó, và sự lung linh, sống động rực rỡ khiến tôi quên cả chớp mắt. Khi tôi nghiêng nó trong tay, ánh sáng phản chiếu thay đổi màu sắc—một hoa văn luôn thay đổi, giống như một dải cực quang màu hồng anh đào mềm mại. Nó đã cướp đi hơi thở của tôi.

 

"Bạn có quan tâm đến món đồ đó không?"

 

Một giọng nói từ phía sau kéo tôi trở lại thực tại—đó là nhân viên cửa hàng. Chắc hẳn tôi đã nhìn chằm chằm vào nó khá lâu mà không nhận ra.

"À, vâng. Thực ra tôi đang tìm một món quà cho một người bạn."

"Tôi hiểu rồi. Cái đó là một chiếc kẹp sách. Nó thường được những người yêu sách ưa chuộng."

"Một… chiếc kẹp sách?"

Nó có kích thước và hình dạng phù hợp. Nhưng vì tôi chỉ từng sử dụng những chiếc kẹp sách giấy miễn phí ở các hiệu sách, tôi thậm chí còn không nghĩ đến nó. Nhưng bây giờ tôi đã biết, nó thực sự hoàn hảo. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy sử dụng kẹp sách, vì vậy có lẽ cô ấy sẽ đánh giá cao nó. Đến cả tôi còn nghĩ nó đẹp cơ mà—cô ấy chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.

"Đó là một sản phẩm mới mà chúng tôi vừa nhập về."

"Nó thật tuyệt vời… thực sự đẹp. Tôi sẽ lấy nó."

"Chắc chắn rồi. Vì đó là một món quà cho một người bạn, bạn có muốn gói nó lại không?"

"Vâng, làm ơn với ạ."

"Hiểu rồi. Mời bạn đi lối này."

Nhân viên dẫn tôi đến quầy thu ngân. Trong khi họ cẩn thận gói quà, tôi không thể không tưởng tượng sẽ ra sao khi tặng nó cho cô ấy. Tôi thực sự vui vì đã tìm thấy một thứ tốt. Ít nhất, cô ấy sẽ không ghét nó mà… phải không? Tôi hy vọng cô ấy thích nó. Tôi hy vọng nó sẽ khiến cô ấy hạnh phúc. Tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nghĩ về phản ứng của cô ấy khiến tôi mong chờ được tặng nó cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy mỉm cười…

 

Đột nhiên, hình ảnh Saito mỉm cười dịu dàng như những cánh hoa bay lượn hiện lên trong tâm trí tôi.

Nhờ lời khuyên của Kazuki và Hiiragi-san, cuối cùng tôi cũng đã có thể chọn được một món quà cho Saito. Vào ngày sinh nhật của cô ấy, tôi đứng trước cửa nhà cô ấy, chờ cô ấy ra ngoài, cảm thấy hơi căng thẳng. Cô ấy đang ở trong, lấy cuốn sách cô ấy đang cho tôi mượn. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để tặng quà cho cô ấy khi tôi nhận sách.

Sau một lúc, cô ấy ra ngoài cầm cuốn sách như mọi khi.

"Xin lỗi đã để cậu đợi. Đây là sách của hôm nay."

"Ah, cảm ơn."

Mặc dù là sinh nhật của cô ấy, cô ấy có vẻ hoàn toàn bình thường—không có gì thay đổi. Không có cảm giác như cô ấy đang nghĩ về nó chút nào. Cô ấy hành động quá tự nhiên đến nỗi tôi không biết làm thế nào để đề cập đến nó. Tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu hôm nay có thực sự là sinh nhật của cô ấy không.

Nhưng món quà đã ở trong túi của tôi. Không có ích gì khi suy nghĩ quá nhiều. Tôi siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm, và lên tiếng.

"...Hôm nay là sinh nhật cậu, phải không?"

"Đúng vậy."

Thế là xong—không còn đường lùi nữa. Chuẩn bị tinh thần, tôi lôi một chiếc túi giấy nhỏ ra khỏi ba lô. Đôi mắt đen, trong veo của cô ấy mở to một chút khi cô ấy nhìn vào chiếc túi trong tay tôi.

"Đây. Quà sinh nhật của cậu."

Tặng quà cho ai đó đã đủ hồi hộp, nhưng tặng cho một cô gái—dù người đó có bình thản tới đâu—vẫn rất xấu hổ. Những lời nói tuôn ra thẳng thừng, hơi thô thật đấy, khi tôi nhẹ nhàng đặt chiếc túi vào bàn tay đang mở của cô ấy.

"Ừm… cảm ơn cậu. Cậu biết từ sổ tay học sinh của tớ à?"

"À… tớ chỉ tình cờ nhớ ra thôi."

Tôi nghĩ cô ấy sẽ ngạc nhiên trước món quà đột ngột, nhưng có vẻ như cô ấy đã đoán ra mọi chuyện—cô ấy không có vẻ đặc biệt sốc. Nếu có thì, cô ấy có vẻ hơi bồn chồn, mắt cô ấy thỉnh thoảng liếc về phía chiếc túi giấy trước mặt. Cô ấy trông… có vẻ quan tâm.

"...Tớ mở nó ra được không?"

"Ừ, cứ tự nhiên."

Tôi gật đầu, và cô ấy từ từ mở chiếc túi và nhìn vào bên trong. Tôi không đặt bất cứ thứ gì mà cô ấy sẽ không thích vào đó, nhưng vẫn vậy, tôi không có cách nào biết liệu cô ấy có thực sự thích nó không. Sự lo lắng cuộn trào trong dạ dày tôi.

Thứ đầu tiên bên trong là cuốn sách cô ấy đã nói rằng cô ấy muốn. Lúc tôi đọc qua phần giới thiệu, nó có vẻ khá thú vị. Tôi hy vọng cô ấy sẽ cho tôi mượn nó khi cô ấy đọc xong.

"Cậu đã từng nhắc đến cuốn này trước đây nhỉ."

"Ừm… tớ có nói. Tớ thực sự mong chờ được đọc nó."

Cô ấy mỉm cười nhẹ khi nhìn cuốn sách, và tôi cũng thấy mình mỉm cười. Phản ứng đó có vẻ là một dấu hiệu tốt—không có dấu vết của sự thất vọng trong biểu cảm của cô ấy, chỉ có niềm hạnh phúc lặng lẽ. Tôi cảm thấy sự căng thẳng trong lồng ngực mình bắt đầu dịu đi.

Cũng trong chiếc túi là chiếc kẹp sách tôi đã chọn vào thứ Bảy. Nó nhỏ và được nhét dưới cuốn sách, vì vậy tôi không mong cô ấy sẽ chú ý đến nó, nhưng cô ấy bắt đầu lục lọi trong túi và cuối cùng đã tìm thấy nó. Cẩn thận kiểm tra, cô ấy lôi ra chiếc túi trang trí nhỏ mà nó được gói trong đó.

Vì là một món quà, cửa hàng đã gói nó rất đẹp—một chiếc túi màu hồng sọc trắng và một dải ruy băng. Khi cô ấy cẩn thận bắt đầu tháo nó ra, tôi lại cảm thấy căng thẳng. Một phần trong tôi muốn chạy trốn. Có lẽ tôi nên về nhà ngay bây giờ… Nhưng ngay khi tôi định hành động theo suy nghĩ đó, cô ấy đã lôi món đồ ra khỏi túi.

"Một… chiếc kẹp sách?"

Mắt cô ấy chớp chớp, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay. Chiếc kẹp sách kim loại lấp lánh, được khảm những mảnh thủy tinh nhiều màu sắc lấp lánh trong ánh sáng.

"Ừ… tớ nhận ra tớ chưa bao giờ thấy cậu dùng kẹp sách, nên…"

Không thể chịu đựng được sự khó xử, tôi lẩm bẩm lời giải thích. Tôi không biết mình nên nói gì trong những khoảnh khắc như thế này. Lời nói của tôi tuôn ra thẳng thừng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. Cô ấy sẽ thích nó chứ? Cô ấy sẽ hạnh phúc chứ? Cô ấy sẽ mỉm cười chứ? Tôi không thể rũ bỏ sự nghi ngờ và quan sát phản ứng của cô ấy với hơi thở dồn dập.

Cô ấy đứng yên một lúc, mắt mở to—rồi từ từ, biểu cảm của cô ấy dịu lại. Cô ấy nhìn chiếc kẹp sách như thể đang trìu mến nhìn một thứ gì đó quý giá, đôi môi cong lên thành một nụ cười ấm áp, dịu dàng. Một nụ cười có cảm giác như có thể bao bọc bạn và giữ bạn an toàn.

"...Nó rất đẹp. Cảm ơn cậu. Tớ sẽ trân trọng nó."

Giọng cô ấy nhỏ nhẹ và chân thành. Cô ấy cầm chiếc kẹp sách bằng cả hai tay, gần như thể đang giấu nó khỏi tôi—như thể để giữ nó an toàn khỏi bị lấy đi. Ánh mắt cô ấy hạ xuống, tập trung vào chiếc kẹp sách lấp lánh trong tay. Ánh sáng phản chiếu tô màu cho đôi mắt cô ấy những sắc thái dịu dàng, khiến cô ấy trông gần như thuộc về thế giới thần tiên. Tôi không thể không nín thở.

Vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm thường thấy trên khuôn mặt cô ấy không còn nữa. Nụ cười cô ấy đang mang bây giờ dịu dàng và thanh thản hơn nhiều so với những nụ cười nhạt mà tôi đã thấy trước đây. Khi cô ấy chiêm ngưỡng chiếc kẹp sách lấp lánh, dáng vẻ của cô ấy trông thanh lịch, trưởng thành—nhưng vẫn vậy, biểu cảm dịu dàng, trìu mến của cô ấy ngây thơ và quyến rũ không thể tả.

 

Chết tiệt.

 

Mặt tôi nóng bừng. Biểu cảm đó thật sự nên bị cấm đấy. Nhìn thấy cô ấy như vậy khiến tôi không thể không ý thức về cô ấy. Việc cô ấy đã thể hiện nó với tôi, và chỉ mình tôi—không thể khiến tôi không cảm thấy điều gì đó. Nụ cười mềm mại, dịu dàng của cô ấy, đầy ấm áp và trìu mến, đẹp đến mức làm tim tôi đau nhói. Tôi không thể rời mắt.

Tôi có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ má mình. Khi tôi đưa ngón tay lên mặt, rõ ràng là—tôi đã hoàn toàn đỏ mặt. Tôi không thể chịu đựng được nữa, và bất giác nhìn đi chỗ khác.

May mắn thay, cô ấy quá tập trung vào chiếc kẹp sách nên không nhận ra. Thật là nhẹ nhõm.

Cô ấy đang giơ nó lên ánh sáng, quan sát cách nó thay đổi khi cô ấy nghiêng nó. Miệng cô ấy cong lên thành một nụ cười nhỏ, mãn nguyện, đôi mắt nheo lại vì thích thú. Nụ cười đó quá dễ thương, và nó chỉ làm mặt tôi càng nóng hơn.

"...Tớ vui vì cậu đã nhận nó. Tớ đã lo cậu sẽ từ chối."

Tôi nói ra những lời đó chỉ để cố gắng giữ bình tĩnh. Với cách cô ấy thường hành động ở trường, tôi đã nghĩ cô ấy có thể ổn với cuốn sách—nhưng một thứ vật chất như thế này? Tôi đã nghĩ cô ấy có thể từ chối. Tuy nhiên, cô ấy trông rất hạnh phúc. Tôi không thể mong đợi gì hơn.

"Tớ sẽ không bao giờ làm thế… Ý tớ là, tớ thường từ chối những thứ từ những người tớ không quen biết, nhưng… cậu thì hơi đặc biệt. Với tư cách là một người bạn, ý tớ là vậy."

"...Cái gì?"

Má cô ấy ửng hồng khi cô ấy lẩm bẩm những lời đó, đôi mắt hạ xuống. Sau đó, như thể xấu hổ vì những gì mình vừa nói, cô ấy quay đi, mặt cô ấy hướng hẳn về phía đối diện.

Mặc dù tôi biết cô ấy không có ý lãng mạn, từ "đặc biệt" vang vọng trong lồng ngực tôi, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"...Cảm ơn nhé.

Suy nghĩ của tôi rối bời, đầu óc tôi trống rỗng. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

 

<<<POV Saito>>>

"Chà, hẹn gặp lại. Tớ đã tặng cậu quà sinh nhật rồi, nên tớ về đây."

"Ah, được rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều."

"Không có gì. Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

"Ừm, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Sau khi nói những lời đó, cậu ấy nhanh chóng bước đi. Chắc hẳn cậu ấy đã rất xấu hổ khi tặng quà cho tôi nên mới vội vã bỏ đi như vậy. Nhưng dù vậy, việc cậu ấy tặng nó cho tôi đã khiến tôi rất hạnh phúc. Tôi tận hưởng niềm vui đó khi nhìn bóng cậu ấy khuất dần.

Khi tôi chắc chắn cậu ấy đã đi hẳn, tôi lấy cuốn sách và chiếc kẹp sách tôi nhận được và đi vào trong. Tôi đi qua phòng khách và đi thẳng đến phòng mình, rồi ngã xuống giường.

 

Tôi đã nhận được một món quà sinh nhật

 

Thực sự tôi cảm thấy như mơ vậy, mặc dù nó vừa mới xảy ra. Nó thực sự giống như một giấc mơ. Tôi ôm cuốn sách và chiếc kẹp sách vào ngực và nhìn chúng lần nữa. Ừ, chúng thực sự ở đây. Cậu ấy thực sự đã tặng chúng cho tôi. Hehe… Tôi không thể ngừng cười được. Tôi rất hạnh phúc. Rất hạnh phúc. Rất hạnh phúc. Tôi cứ nhìn cuốn sách và chiếc kẹp sách hết lần này đến lần khác, và lần nào, tôi cũng không thể ngừng mỉm cười.

Cuốn sách khiến tôi hạnh phúc, nhưng chính chiếc kẹp sách mới là thứ tôi yêu nhất. Nó thực sự đẹp. Tôi chưa bao giờ thấy một chiếc kẹp sách như thế này trước đây. Nó trông đẹp chỉ cần nhìn thoáng qua, nhưng khi tôi giơ nó lên ánh sáng và di chuyển nó, màu sắc lung linh và chuyển sang các sắc thái khác nhau. Nó giống như một dải cực quang màu hồng đào, và tôi có thể nhìn nó mãi mà không chán. Nó đẹp đến mê hoặc đến nỗi tôi bất giác thở dài kinh ngạc.

Tôi tự hỏi cậu ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm chiếc kẹp sách này. Tặng một chiếc kẹp sách làm quà không phải là điều bạn chỉ nghĩ ra ngay lập tức—chắc hẳn cậu ấy đã suy nghĩ rất kỹ. Chắc chắn, có rất nhiều kẹp sách kim loại ở ngoài kia mà, nhưng tìm được một chiếc đẹp đến thế này chắc hẳn vô cùng khó khăn. Tôi cá rằng cậu ấy đã hỏi rất nhiều người lời khuyên và tìm kiếm bằng tất cả những gì có thể chỉ để tìm được một chiếc hoàn hảo.

Chỉ riêng suy nghĩ đó đã khiến tôi hạnh phúc không thể tả. Biết rằng cậu ấy đã nghĩ rất nhiều về tôi lấp đầy trái tim tôi với cảm giác bồn chồn, không thể diễn tả này. Nó dâng lên trong tôi cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa, và từ lúc nào tôi đã thấy mình ôm chặt cuốn sách vào ngực.

 

Tại sao một món quà từ cậu ấy lại khiến tôi hạnh phúc đến thế? Tôi đã nhận đủ loại thứ từ những người khác trước đây. Nhưng cậu ấy… đặc biệt.

Không chỉ là về món quà. cậu ấy khác với mọi người. Mỗi khi có chuyện liên quan tới cậu ấy, tôi đều cảm thấy hạnh phúc. Trái tim tôi tự rung động. Tôi cảm thấy bồn chồn. Lồng ngực tôi thắt lại. Chỉ nghĩ về cậu ấy đã khiến tôi bồn chồn và không thể bình tĩnh lại được. Và khi chúng tôi nói chuyện, tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc đến mức không thể ngừng mỉm cười.

Gần đây, tôi thấy tôi vô thức quan sát cậu ấy. Tuy nhiên, khi mắt chúng tôi gặp nhau, tôi lại lo lắng đến mức không thể nhìn vào cậu ấy. Tôi không hiểu chính mình. Vì điều đó, tôi suýt nữa đã khiến cậu ấy nghĩ rằng tôi không thích cậu ấy, nhưng tôi rất vui vì sự hiểu lầm đó đã được giải quyết.

Điều này bắt đầu từ khi nào? Khi nào tôi bắt đầu cảm thấy như vậy? Trước khi tôi nhận ra, cậu ấy đã trở thành một người đặc biệt. cậu ấy không chỉ là một người bạn. Không chỉ là người có chung sở thích về sách. Không chỉ là người tôi làm việc bán thời gian cùng. Cậu ấy đã trở thành một người không thể thay thế và vô cùng quan trọng đối với tôi.

 

Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ấy chỉ là một tên kỳ quặc. Đương nhiên—chưa ai từng đối xử với tôi như cách cậu ấy đã làm lúc đó. Cậu ấy không tỏ ra thân thiện và thậm chí còn tránh nói chuyện với tôi. Tôi nhớ tôi đã hoàn toàn bị bối rối bởi chuyện đó. Mặc dù chúng tôi đã kết nối qua sự cố sổ tay học sinh, cậu ấy không bao giờ lấy điều đó làm cớ để tiếp cận tôi. Cậu ấy không hề cố gắng nói chuyện với tôi, như thể nó chưa bao giờ xảy ra.

Chưa ai từng hành động như vậy xung quanh tôi trước đây. Nhưng có lẽ đó là lý do tại sao sự phòng bị của tôi đã giảm xuống và tôi đã có thể trở thành bạn đọc sách với cậu ấy. Cậu ấy không có mục đích xấu nào cả, và chỉ đơn thuần tận hưởng những cuốn sách tôi cho cậu ấy mượn. Nói chuyện với cậu ấy cảm thấy tự nhiên và thoải mái. Cuối cùng, cậu ấy đã trở thành một người bí ẩn trong mắt tôi.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nghĩ cậu ấy vô cùng bí ẩn. Có rất nhiều điều tôi không biết về cậu ấy. Nhưng những gì tôi biết là—mặc dù có vẻ thờ ơ với người khác—đôi khi cậu ấy nói những điều có cảm giác như chúng nhìn thấu trái tim bạn. Tuy nhiên, cậu ấy không bao giờ vượt quá giới hạn. cậu ấy chỉ đưa ra những lời bạn cần nghe. Khi tôi nhận ra điều đó, ấn tượng của tôi về cậu ấy đã thay đổi. Tôi thấy cậu ấy là một người thực sự tốt bụng.

Và khi tôi bắt đầu nhìn cậu ấy theo cách đó, tôi bắt đầu để ý đến tất cả những điều nhỏ nhặt. cậu ấy đã giúp tôi lấy những cuốn sách tôi không thể tự lấy được. Cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi nguy hiểm một lần. Cậu ấy đã cõng tôi đến phòng y tế khi tôi bị sốt. Cậu ấy đã an ủi tôi khi tôi buồn và luôn đối xử tốt với tôi. Mỗi khi tôi gặp rắc rối, cậu ấy đều ở đó.

Từng thứ trong đó—tất cả chúng—đều là những món quà từ cậu ấy. Cậu ấy luôn cứu tôi. Luôn tốt bụng. Luôn bảo vệ tôi. Và mỗi khi tôi nhận ra điều đó, tim tôi lại đau nhói. Nó đau thật sự.

Cậu ấy là một người tốt. Một người tốt bụng. Một người chân thành. Tôi biết điều đó quá rõ. Tôi cũng biết cậu ấy là một người bạn thân. Nhưng từ "bạn" nghẹn lại trong cổ họng tôi. Cậu ấy từng nói chúng tôi "chỉ là bạn", nhưng vì lý do nào đó, điều đó thực sự làm tôi khó chịu. Cậu ấy có thực sự chỉ là một người bạn đối với tôi không?

Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi cảm thấy thoải mái. Nói chuyện với cậu ấy khiến tôi hạnh phúc và phấn khích. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, tôi lo lắng nhưng hạnh phúc. Chỉ nghĩ về cậu ấy đã làm mặt tôi nóng lên. Đây có phải là những cảm giác bạn có đối với một người bạn không? Ngay cả khi cậu ấy là một người bạn đặc biệt với tôi, điều này kì lạ thật nhỉ, phải không?

Tôi biết cảm giác này là gì. Cảm giác này tôi chưa từng có trước đây. Ngay cả khi tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng cậu ấy chỉ là một người bạn, trái tim tôi đã biết. Nhưng khoảnh khắc này, tôi phải thừa nhận nó thôi, tôi biết tôi sẽ không thể dừng lại. Điều đó làm tôi sợ. Đó là lý do tại sao tôi không muốn thừa nhận nó. Tôi muốn tiếp tục giả vờ cậu ấy chỉ là một người bạn và cư xử với cậu ấy theo cách đó. Nhưng… tôi không thể nữa.

 

Một lần nữa, tôi hạ ánh mắt xuống chiếc kẹp sách trong tay. Một món quà cậu ấy đã chọn cho tôi bằng cả trái tim. Một món quà như thế này không công bằng. Nó thật gian xảo. Không đời nào tôi có thể tiếp tục giả vờ sau khi được tặng một thứ như thế này. Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi không thể đè nén nó. Tôi phải thừa nhận. Tôi sẽ thừa nhận.

Tôi lấy hết can đảm, hít một hơi, và từ từ nhắm mắt lại. Và trong bóng tối đó, khuôn mặt tươi cười của cậu ấy từ một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ hiện lên. Lồng ngực tôi thắt lại đau đớn. Nó thắt lại và rồi, như thể giải phóng tất cả những cảm xúc đó cùng một lúc, tôi từ từ đưa chiếc kẹp sách lên môi và nhẹ nhàng chạm vào nó bằng một nụ hôn.

 

—Tớ thích cậu, Tanaka-kun.

f2b7d610-c1c2-4c41-b1cc-9d7e65ee2aa6.jpg