Khi chúng tôi bị bao vây, Kawazu-san là người duy nhất không thấy ngạc nhiên. Thái độ tự tin của ông không biến mất kể cả khi chúng tôi bị bao vây bởi các tinh linh.
Tôi thì sao ư? Hoàn toàn chết khiếp.
Nhìn qua thì sẽ không thấy lạ nếu có cái giáo hay mũi tên bay tới đây.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng thực tế là những vũ khí kia đang nhắm tới tôi cũng rất đáng sợ. Đó là bản năng của động vật thôi mà.
Và hơn tất cả là nụ cười lạnh lẽo của người phụ nữ xinh đẹp và đáng sợ kia.
“Có vẻ như cô là Tinh linh vương nhỉ. Chúng tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, Lão tin rằng cô hiểu rõ tình hình hiện tại phải không?”
“…Bọn ta sẽ không bị đe dọa chỉ vì điều đó đâu. Không biết mục đích của các ngươi là gì, nhưng nơi này không chào đón các ngươi”
Đúng như mong đợi, sự xuất hiện của chúng tôi không được hoan nghênh.
Tôi lặng lẽ quan sát những gì chúng tôi sẽ làm tiếp theo, hy vọng Kawazu-san vẫn giữ được vẻ lạnh lùng của mình.
Như một cơn gió thổi mang theo tin tốt lành, Kawazu-san nở nụ cười.
Của 1 con ếch.
“Hm, Lộng lẫy lắm. Tuy nhiên, nếu cô chấp nhận yêu cầu của chúng tôi thì cả hai bên đều sẽ có lợi”
“Ý ngươi là gì?”
Tinh linh vương cao lớn và mạnh mẽ tỏ thái độ trịch thượng, nhưng Kawazu-san không thèm quan tâm và tiếp tục.
“Chúng tôi muốn cô cho phép chúng tôi được sống ở đây” – Ông nói cái quái gì vậy Kawazu-san.
Tôi không muốn sống ở nơi nguy hiểm như thế này.
Hình như Kawazu-san nhận ra sự không hài lòng của tôi, nhưng ánh mắt ông như bảo tôi câm miệng lại. Và tôi ngậm miệng mình lại thật.
“Ngươi không đùa chứ? Pháp sư”
“Dĩ nhiên. Chúng tôi đang chạy trốn khỏi thế giới loài người. Cho dù chỉ một ít, chúng tôi muốn mượn 1 địa điểm để ở, đây chính là mục đích. Có thể không free cũng chả sao. Chúng tôi sẽ cung cấp mọi sự trợ giúp có thể”
“…Khá là đáng ngờ đấy. Nếu ngươi muốn đất, ngươi có lấy nó. Chả phải tên kia có sức mạnh đấy sao? Và nếu các ngươi không muốn làm điều đó, là do các ngươi đang có ý định khác?”
Kín đáo và không thay đổi thái độ, nhưng ánh mắt của cô ta đang chiếu thẳng vào tôi.
Tôi không xúc phạm ai bao giờ, và tôi cũng chẳng làm gì cả (trừ 1 vài cái). Nên tôi chỉ giữ im lặng.
“Dĩ nhiên. Chúng tôi muốn tránh xung đột. Nếu dùng bạo lực thì bọn này chẳng khác gì lũ quái vật. Chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm 1 cuộc thảo luận hữu nghị”
“Những điều ngươi nói khá là thú vị, một cuộc thảo luận với sức mạnh của hắn??”
Thái độ quá thách thức, nhưng Kawazu-san đã bình tĩnh trả lời, và cô ta đáp lại bằng giọng điệu đầy khinh bỉ.
Kawazu-san đang run lên vì giận dữ.
Chết tiệt, Ông ta hết nhịn nổi rồi.
Ngay sau đó, ông ấy đáp trả.
“…Hohoho. Lão không thể tưởng tượng được một tinh linh vương lại không đủ khả năng đàm phán, cho dù mang theo cả đống binh lính bên mình”
“Chỉ để truyền đạt mục tiêu của bọn ta một cách dễ hiểu nhất thôi. Ngay cả với lũ man rợ, những thứ này chỉ có mục đích thông báo rằng các ngươi không được chào đón”
Cả hai đều mỉm cười với nhau.
CON ẾCH VÀ NGƯỜI ĐẸP. Trái với cảnh hài hước, giọng nói của hai bên quá nặng nề.
“Tuy nhiên, tùy thuộc vào thái độ của cô, chúng tôi chắc không cần phải hoạt động tay chân phải không?”
“…Cuối cùng ngươi đã lộ mặt, pháp sư. Nhưng như ta đã nói, bọn ta không có định chịu đựng những lời đe dọa. Bọn ta sẽ, ngay cả khi mọi thứ trở về với cát bụi, sẽ chiến đấu tới tinh linh cuối cùng”
Căng thẳng đột ngột tăng lên, tôi che mặt mình lại.
Kawazu-san cũng nóng máu rồi. Điều này rất tệ.
“Hai bên đang đe dọa nhau….” (Tarou)
“Bầu không khí tệ quá…chẳng lẽ hai người đến để gây chiến ư? Nói gì đi” (Tonbo-chan)
Thậm chí Tonbo-chan cũng chuyển màu xanh lục do ảnh hưởng bầu không khí. Tôi nên làm gì đây?
Có lẽ tôi nên tham gia một chút.
Bởi nếu cứ như thế này, chiến tranh là chắc chắn.
Vì không có sự lựa chọn nào khác, chúng tôi bắt đầu suy nghĩ chiến lược.
“Kể cả khi cô nói thế, tôi chẳng biết gì về nó. Hay chúng ta nên thử cái gì đó?”
“Thử cái gì?”
“…Như thế này, chúng ta có thể hạ nhiệt bầu không khí chút, chúng ta không nên để ông già duy trì thái độ muốn giết nhau như thế”
Sau khi tôi tìm được người để đổ lỗi, Tonbo-chan đồng ý tham gia.
“Hiểu rồi! Vậy ngươi định làm gì?”
“Xem nào…Cái này thì sao?”
Trong khi chúng tôi lén lút thảo luận, Kawazu-san và nàng tinh linh vương vẫn tiếp tục. Sau đó Kawazu-san lên tiếng đúng thời điểm tệ hại nhất.
“Tiếp tục nhìn nhau như thế này sẽ không có tác dụng gì. Thế này thì sao? Cậu sẽ nói về thứ cậu quan tâm nhất…đồng ý không? Nói gì đó thì càng tốt”
“Lại đổ sang tôi à!...nhưng chơi luôn!” (Tarou)
Sự thật là tôi sẽ không bị sa thải vì việc này. Nhưng tôi muốn giết ông già.
Tôi đã chuẩn bị kế hoạch. (Trans: KẾ HOẠCH LÀM TRÒ, KHÔNG PHẢI GIẾT LÃO ẾCH ĐÂU)
Tonbo-chan và tôi gật đầu với nhau, Kawazu-san cảm thấy khó hiểu với chúng tôi bởi hành động khả nghi này.
“Yeahh…..”
Để bắt đầu, tôi đi về phía trước với vẻ nghiêm túc, sau đó tôi đưa ra hộp đựng côn trùng trên tay
Chuồn chuồn kim vẫy tay và mỉm cười.
“…Ngươi định làm gì?”
“Vậy thì, đây là 1 chiếc khăn tay mà không có thủ thuật hay thứ gì ẩn giấu…”
“?”
Tôi kéo ra 1 chiếc khăn tay màu đỏ và giữ nó ở tay kia.
Dĩ nhiên là tôi đã chuẩn bị nó với phép thuật.
Tôi đặt nó lên hộp, chạm vào nó với ngón tay.
Tiếp theo, tôi tháo chiếc khăn tay 1 cách bí ẩn, và Tonbo-chan ở trong đã được nhìn thấy.
“Vậy thì đây!”
Tôi di chuyển tay như thế đang nhào bột và chiếc hộp biến mất.
Tôi năm lấy chiếc khăn và đưa nó lên đầu để trình diễn.
Pon!
Với âm thanh trên, chiếc khăn tay tan thành mấy khói.
Âm thanh khá phô trương và trong làn khói xuất hiện…
“T-TADA!”
Trên đầu tôi là chuồn chuồn kim, đang giơ cả hai tay lên
Một màn ảo thuật không có thủ thuật hay âm mưu nào.
Tất cả được thực hiện với phép thuật.
Tạo ra cái khăn với phép thuật, làm Tonbo-chan biến mất với phép thuật. Từ đó tôi thoát khỏi cái lồng, và cuối cùng, tôi làm cái khăn biến mất – Tất cả đều bằng phép thuật.
Khói và âm thanh chỉ phô trương thêm thôi.
Và bây giờ, tôi quan sát sự nhiệt tình của các khán giả, từ biểu hiện của họ, tôi nghĩ đó là 1 thất bại tráng lệ.
“…”
Sự im lặng đáng sợ chào đón chúng tôi.
Thật tàn nhẫn.
Tôi cảm thấy mồ lạnh đổ xuống lưng.
“…Ngươi bảo là họ sẽ thích nó mà! Ngươi nói họ sẽ hài lòng mà!” – Chuồn chuồn kim than phiền với đôi mắt đẫm nước, nhưng tôi mới là người thấy nóng ruột này.
“…Không tốt! Không tốt chút nào” (Tarou)
“…Đọc tình huống kiểu gì vậy! Cậu đã làm cái quái gì thế!” (Kawazu-san)
“…Tôi không chịu được nó! Bầu không khí quá nặng nề!”
“…Kể cả thế, thì cái quái gì vừa xảy ra vây!”
Ba chúng tôi hét vào mặt nhau, trước mặt các tinh linh khác.
Và show diễn của tôi đã tạo ra phản ứng không ngờ.
“Cái gì thế? Ngươi đã sử dụng bao nhiêu phép thuật?”
“Chỉ là loại mà tôi đã từng nhìn thấy thôi…”
“Đống pháp lực khổng lồ đấy thật đáng sợ, nhưng có phải ngươi muốn mọi người bị ảo giác không?”
ÔI CHÚA ƠI! Dù nó không phải sự phản hồi mà tôi mong muốn, nhưng có vẻ sự lo lắng đã lan tràn qua những tinh linh ở phía sau.
“Có vẻ kết quả không mong đợi đã xuất hiện?”
“…Yea. Ôi trời, điều này thực sự tốt”
Nó đã hoạt động. Vì thế tôi bước lên và ho 1 tiếng. Kawazu-san thay đổi thái độ và chúng tôi tiếp tục.
Kể cả Tinh linh vương (=Nữ hoàng tinh linh) cũng nhận ra sự thay đổi thái độ của cấp dưới cô ta, cô thở dài. Và nói,
“.... Hiểu rồi. Nếu muốn thì ngươi có thể sống ở đây. Tuy nhiên, ngươi thì sao?”
Cô chỉ tay vào Kawazu-san. Kawazu-san kinh hoàng trước diễn biến bất ngờ.
“Lão thì sao là sao?”
“Đúng thế. Đó là phép thuật mà bọn ta không thể thực hiện. Và có vẻ anh ta có quan hệ với người của bọn ta (Trans: ý là Tonbo-chan), ta không có phàn nàn gì. Nhưng ngươi có xứng đáng không? Pháp sư loài người”
“…Oh, cô muốn thấy khả năng của Lão ư? Lão là bạn đồng hành của người này đấy, hiểu không?”
Vì nó không quan trọng cho 1 cuộc tranh cãi, Kawazu-san, người lôi tôi vào làm lá chắn thịt là kẻ tồi kệ nhất.
Đó là lý do tại sao tôi ra quyết định, vì nó quá rắc rối.
“Eh? Chúng ta thân đến thế sao?”
“Eh?” – Tất nhiên là Kawazu-san bị ngạc nhiên bởi thứ tôi vừa nói quả không thể tin được.
“Chỉ là Cho đi và Nhận lại thôi. Dù sao thì, tôi sẽ mượn và cho mượn 1 tay, tuy nhiên nó không đáng để tôi mạo hiểm mạng sống vì Kawazu-san” – Đó là cuộc sống mà tôi muốn giữ lại, thế nên tôi không có ý định rời bỏ nó. Tuy vậy, tôi không cần phải nói hết trong lúc này.
“…T-“
“T?”
“ĐỒ PHẢN BỘI” – Và người bị phản bội, Kawazu-san, hét vào mặt tôi.
“Khiếm nhã quá đấy, tôi chỉ muốn nói rằng ông nên chấp nhận thử thách của cô ta, thực hiện 1 cách trung thực cũng có chết được đâu? Tôi cũng muốn xem xem Kawazu-san là loại pháp sư gì?”
Không còn cách nào khác, Kawazu-san người đang giận dữ chấp nhận từ bỏ và thõng hai vai xuống.
“…argh! ĐƯỢC RỒI, LÃO CHẤP NHẬN! LÃO SẼ CHO CẬU XEM KHẢ NĂNG THỰC SỰ CỦA LÃO!”
Nữ hoàng tinh linh quan sát Kawazu-san trở nên nhiệt tình.
Với nụ cười sâu thẳm, cô ta bước về phía trước.
“Cuối cùng ngươi đã quyết định xong à pháp sư. Ta chút nữa đã mất hứng thú rồi. Ta sẽ là đối thủ của ngươi.”
“Thưa nữ hoàng!” – Những tiếng kêu ngạc nhiên phát ra từ những tùy tùng xung quanh, đó là do quyết định bất ngờ của nữ hoàng.
Có sự hoảng loạn xen lẫn, tuy nhiên họ đều im lặng.
“Đủ rồi, hạ xuống”
Kawazu-san vẫn lầm bầm về thái độ của tôi nhưng ông ấy vẫn nhảy vọt về phía trước.
Ông đã vào trạng thái chiến đấu, mặt khác, các tinh linh vẫn giữ nguyên vị trí.
“Vậy? Lão sẽ thể hiện sức mạnh thế nào đây?”
“Cứ làm những gì ngươi muốn. Đây chỉ là 1 trò chơi (với ta ) nên cứ làm gì tùy thích”
“Chắc thế không!” – Trong khi nói thế, Kawazu-san nhảy lên. Và 1 loạt phép thuật xuất hiện trước mặt ông.
Số lượng đã vượt quá 30 cái.
Những tinh linh nín thở, điều đó có nghĩa là phép thuật của Kawazu-san khá phi thường.
“Oh…ấn tượng đấy” – Những viên đạn đại bác nước được bắn ra. Mỗi vòng tròn phép thuật bắn ra đạn nước có thể đánh gục 1 cây cổ thụ và khung cảnh trông không khác gì một thác nước. Tiếc là lại trật mục tiêu.
Chúng dừng lại trước khiên vòm được hình thành trước mặt nữ hoàng, biến chúng thành băng.
“Nhưng chưa đủ…” – Có vẻ cô ấy đỡ đòn rất nhẹ nhàng.
Nhưng ngay khi tường băng đổ xuống, xuất hiện nhưng viên đá bay và sỏi. Biểu hiện của cô thay đổi ngay lập tức.
“…!” – Băng tan và những mảnh vỡ rơi xuống.
Có 1 viên đã rất sắc trong hỗn hợp, nó bắn như 1 viên đạn đến mục tiêu.
Tôi không biết cô ấy đã làm như thế nào, nhưng cô có thể tránh nó trong thời khắc quyết định.
Kawazu-san hạ cánh sau cú nhảy, trong khi vẫn giữ sự tự tin của mình.
“HOHOHO, Lão là 1 pháp sư có 500 năm kinh nghiệm đấy. Nếu cô hạ khiên xuống thì cô sẽ nếm đủ đấy.”
“…Ta hiểu rồi. Cứ tưởng ngươi chỉ là 1 con ếch nhưng hóa ra lại là 1 con cái”
Có vẻ nước chỉ là mồi nhử.
Ông ấy đã chỉ ra những điểm tốt của bản thân, có vẻ ông không điêu khi tự tin là 1 pháp sư vĩ đại.
“Ngươi có thể sử dụng phép thuật như thế không?” Tonbo-chan hỏi tôi trong khi vẫn đang ngạc nhiên vì đòn tấn công bất ngờ.
Một đường đỏ xuất hiện trên khuôn mặt tinh linh xinh đẹp và gương mặt của cá hộ vệ tinh linh cũng đổi màu.
Trong khi bản thân Nữ hoàng không có vẻ gì quan tâm đến nó.
“Yên lặng, ta đã bảo rằng đây chỉ là 1 trò chơi”
Mặc dù cô đã tuyên bố rằng đó chỉ là 1 trò chơi nhưng nụ cười tàn bạo đã xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Tôi nổi da gà vì sợ hãi.
“…Ta sẽ nghiêm túc một chút”
Một vòng phép xuất hiện ngay sau khi cô nói thế, và những quả cầu ánh sáng xuất hiện.
Nó có kích thước của 1 quả bóng chuyền, ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ xoay xung quanh.
Tuy nhiên, số lượng không lớn lắm. Trông như những con đom đóm, một đội quân ánh sáng không nên bị đánh giá thấp.
“Đi” – Với 1 từ duy nhất, chúng hướng tới Kawazu-san.
“….Cái gì đây” – Khuôn mặt Kawazu-san có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tuy nhiên, ông đang di chuyển theo phương pháp mà tôi không nghĩ rằng 1 pháp sư có thể làm thế.
“Lão đến đây”
“Thật đấy à??” – Tôi ngạc nhiên.
Kawazu-san nhảy vào chúng. Hơi thở của tôi không đều, nghĩ về những gì nên làm, hy vọng rằng ông đang làm đúng.
“Xem này! Lão có thấy rõ chuyển động của chúng!”
Kawazu-san thốt lên như thách thức, ông né tránh hoàn hảo những đòn tấn công.
Giống như đang khiêu vũ với cơ thể của 1 con ếch. Kawazu-san tỏa sáng như tránh né đội quân ánh sáng.
Thật vậy, ông đang tỏa sáng theo như biểu hiện của bản thân. Và theo nghĩa đen, cơ thể ếch của ông cũng phản chiếu ánh sáng.
Nhưng lúc này không phải thời điểm và cũng không đúng địa điểm để nói vậy.
“Chờ chút! Liệu ông ếch có chết không?” (Tonbo-chan)
“A, chắc sẽ ổn thôi”
“Sao ngươi có thể nói những thứ ngớ ngẩn thế? Đối thủ là nữ hoàng đấy biết không? Ngài là người mạnh nhất ở nơi này!”
Tôi muốn hỏi chuồn chuồn kim rằng cô đang theo phe nào. Nhưng thực tế đúng như cô nói, hành động đó có thể khá liều lĩnh.
Và tôi vẫn bình tĩnh quan sát.
“Yea, ra thế à? Nhưng tôi không nghĩ rằng Kawazu-san có thể dễ dàng bị đánh bại đâu”
“…Chuyện quái gì với sự tự tin đó vậy?” – Tôi cảm thấy có lỗi với Tonbo-chan, người có vẻ chẳng biết gì, nhưng không có nghĩa rằng tôi biết chính xác tình hình hiện nay.
Chỉ là, đi với Kawazu-san tới tận lúc này, tôi đã hiểu ra vài thứ.
Không nói đến những thứ khác, nếu chỉ về phép thuật thì Kawazu-san rất mạnh, không thua kém bất kỳ ai.
Tôi không thể hình dung ra cảnh Kawazu-san lại thua trong một cuộc đấu phép.
“Ông ta sẽ không thua 1 cách dễ dàng đâu, cái đó gọi là kinh nghiệm.”
“Thật thế ư?”
Thành thục lẩn tránh những quả cầu ánh sáng, Kawazu-san đang cố hết sức mình.
“FU HAHAHA! Lão làm được! Lão có thể làm được! Lão có thể làm thế này cả trăm năm nữa!”
“…Có vẻ như ông ấy đang bị cuốn theo” (Tonbo-chan)
“…nó ổn thôi…tôi nghĩ thế” (Tarou)
Dường như ông ấy không nhận ra mình đã già lắm rồi. Giống như 1 thanh niên đang độ trai tráng. Kawazu-san phóng ra 1 viên đạn sáng, nó tăng tốc và nhằm thẳng mục tiêu.
“Tốt! Đúng ra là phải thế! Lão sẽ cho cậu xem ! SỨC MẠNH CỦA LÃO KHI CÒN TRẺ!”
Mắt Kawazu-san tỏa sáng - sau đó, cao hơn, rồi cao hơn nữa - ông nhảy lên.
“Kee! Đỡ này! TUYỆT KỸ TẤT SÁT! [Cầu phép Kawazu]!”
Sau khi ông che khuất mặt trời, mọi người đều dõi theo cái bóng rất “cool” của ông. Tất cả đều nghĩ giống nhau, đó là 1 con người mạnh mẽ.
“Ông có ngốc không” – Lẽ ra nó sẽ là 1 câu chuyện tuyệt vời. Toàn bộ quả cầu ánh sáng đều hướng về phía Kawazu-san.
“Nu!” – Tiếp đó là 1 vụ nổ chớp nhoáng, khoảnh khắc vụ nổ khiến ánh sáng tỏa ra và không khí chấn động.
“Ông ấy chết rồi…phải không” (Tonbo-chan)
“…”
Và thế là Kawazu-san tan xác trên bầu trời.