Tiếng sấm rền vang nghe như tiếng 1 con quái vật đang gào rú.
1 Tia sét lóe lên từ cửa sổ. Sau đó ta có thể xác định nó trên nguyên mẫu của Kawazu-san.
Tôi đã thấy nó thực hiện hành động và mục đích của mình.
Boom!!
1 tia sáng xanh nhạt lóe lên, tôi mở mắt ra.
“Fuhahaha! Cuối cùng thì…nó cũng đã hoàn thành!”
Lẽ ra đó phải là 1 ấn tượng về một khao học gia tuyệt vời nhưng tôi đã thất bại.
Đây là Tarou.
“…Tôi cảm thấy nó rồi. Nghĩ xem nào, nếu dùng phép thuật thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì”
Tôi giật ngón tay và ngay lập tức, hiệu ứng sấm sét trên cửa sổ biến mất. Nó đã trở lại là ngôi làng tinh linh bình thường.
Tôi đã giỏi hơn khi tạo ảnh chiếu.
Trở lại chủ đề, tôi sợ hãi chạm vào tấm gương trước mặt.
Cảm giác pháp lực thất thoát là…không có.
Sau đó, cái gương mà tôi chạm vao hiển thị 1 màu xanh hoàn toàn. Một logo hình con ếch xuất hiện.
Nhân tiện, người vẽ cái logo này là Tonbo-chan.
Nhưng giờ không phải lúc nói về chuyện đó.
Màn hình khởi động và tôi nhảy múa vui vẻ.
“Ya-hooo!”
Kawazu-san đã bỏ cuộc, tôi thì không.
Tôi đã tìm kiếm rất nhiều với [Ma thuật sáng tạo] và tôi cuối cùng cũng tìm ra nó.
“Kawazu-san! Xong rồi ! Nó hoàn thành rồi”
“Haa? Cậu đang mơ ngủ đấy à?”
“Không đời nào! Nó thật sự hoàn thành rồi”
Tôi mang chiếc máy tính mới tới chỗ Kawazu-san, người đang tập trung câu cá trên bờ hồ. Nó thật không thể tin được.
Kawazu-san đang hoài nghi.
“Đó là sự thật, nhìn cái này mà xem!”
Tôi cho Kawazu-san thấy sản phẩm và ông có 1 phản ứng bất ngờ dễ hiểu.
“Fufu, đây là nguyên mẫu chúng ta tạo ra sáng nay phải không? Cậu đã làm gì?”
“Tôi dùng loại phép thuật có thể làm nó tự thu thập được pháp lực”
“…Thật thế ư?”
Tôi mỉm cười gật đầu trước sự nghi ngờ của Kawazu-san.
“Aa, Có phải ông đã đề cập đến nó khi chúng ta mới đến làng tinh linh không? Về [Điểm đến] hay [Dòng chảy] gì gì đó. Vì nó chắc chắn có pháp lực nên tôi nghĩ rằng mình có thể sử dụng nó. Tôi đã thử tìm kiếm và đã tìm thấy! Phương pháp sử dụng phép thuật từ [Dòng chảy].”
Nếu thực sự không có, tôi nghĩ sẽ có thể sử dụng một nguồn từ bên ngoài. Và tôi đã tìm thấy nó sau khi tôi tìm kiếm bằng cách sử dụng các từ khóa mà tôi còn nhớ được.
Khi tìm ra rồi thì mọi thứ tiến triển rất nhanh.
Kawazu-san trông có vẻ quan tâm nhưng sự kiêu ngạo của anh không cho phép làm thế.
“Oh…hou, một câu chuyện thú vị, nhưng đó không phải là thứ có thể được sử dụng chỉ với pháp lực của con người cậu hiểu chứ? Thực ra nó giống như sản phẩm thô vậy”
“Đúng thế. Vì thế để sử dụng phép thuật, ông sẽ cần một thứ gọi là đá mana. Loại phép thuật để chế tạo đã mana tiêu tốn cả đống pháp lực luôn!”
“Cậu có thể tạo ra đá mana ư?”
Khi tôi đang tự hào về phương pháp của mình, Kawazu-san to tiếng.
Tôi nhìn vào khuôn mặt chảy dãi của Kawazu-san, ông đã quay sang nhìn tôi.
Ý ông ta là gì? Qúa khó hiểu.
“…Sao thế, Kawazu-san?”
“Không? Không có gì? Không phải vấn đề lớn. Chỉ là, nếu cậu giữ im lặng trong 1 lúc thì giọng của cậu sẽ to hơn 1 chút, phải không? Và về….đá mana mà cậu tạo ra, nó trông như thế nào vậy?”
“…aa, tôi đã tạo ra 1 vài nguyên mẫu”
Nghi ngờ có chuyện gì đấy, tôi lấy ra 1 nguyên mẫu thất bại từ trong túi. Đôi mắt của Kawazu-san đã sáng rực lên.
Nó giống như…đôi mắt bị mù quáng bởi lòng tham.
“…”
Tôi di chuyển viên đá sang bên phải. Đôi mắt của Kawazu-san lướt theo.
Rồi sang bên trái. Lại nữa.
Điều này….viên đá này có thể làm được gì.
Mắt tôi sáng lên bởi ý tưởng.
“Aa, viên này chỉ chứa được 1 ít pháp lực. Nó quá nhỏ nên tôi sẽ vứt đi.”
Sau đó, tôi giữ viên đá và quăng nó xuống hồ.
“….ĐỒ NGUUUUUUUUUUUUUU!”
Khuông mặt của Kawazu-san tái đi và ngay lập tức ông nhảy xuống hồ.
Tôi ngạc nhiên vì ông ấy thực sự làm thế.
Ngoài ra, kỹ thuật bơi của Kawazu-san là bơi bướm.
Tôi nhìn vào viên đá trong tay và thắc mắc nó thực ra là gì.
Tự hỏi ông ấy sẽ phản ứng thế nào và tôi ném đi 1 viên sỏi.
“Chỉ đùa thôi nên lên đi”
Đúng như mong đợi, nó trở nên khó xử khi ông ấy bắt đầu lặn.
Tôi vẫy viên đá trong tay và gọi ông quay lại.
A, ông quay lại thật.
“…”
Kawazu-san trườn lên bờ 1 cách im lặng. Người ông ướt đẫm nước.
“Er, yea! Một người đàn ông phải ướt đẫm nước mới chuẩn!”
“Ngay bây giờ, Lão không quan tâm! Làm những thứ như thế là không tốt!”
Và tôi đã bị mắng.
Thực sự khá đáng thương, cảm giác như nó là kết quả của sự mù quáng vì tham lam.
“Không, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ông sẽ nhảy…”
“Hmph! Cậu cũng sẽ nhảy nếu cậu biết dù chỉ một ít giá trị của viên đá đó”
Kawazu-san càu nhàu.
Có thật viên đá này có giá trị đến thế.
Nó trông khá bòng vá đen sì nhưng khá phẳng.
“…vậy cái này rất giá trị?”
Trông không giống như 1 cái nháy mắt, tôi cầm viên đá mana trong tay và Kawazu-san giải thích sau 1 tiếng thở dài.
“…aa, cậu có thể mua cả căn biệt thự với hòn đá này, nhưng chưa phải là tất cả. Với các pháp sư, họ muốn nó đến mức mà tay họ sẽ nhảy ra từ cái mồm.”
“Hee, viên đá này ư. Tại sao?”
“Haa….đó là bởi vì cậu có thể giữ phép thuật của cậu bên trong nó”
Kawazu-san nói điều đó với đôi mắt vẫn dính chặt vào viên đá.
“…Lưu giữ rồi sao nữa?” – Tôi hỏi và Kawazu-san làm điệu bộ muốn nói gì đó rồi dừng lại.
“…Không có nghĩa lý gì với cậu nhưng trong trường hợp khẩn cấp, nó sẽ là lợi thế có thể lưu trữ phép thuật. Hơn nữa, cậu thậm chỉ có thể thêm vào và sử dụng những pháp lực đã được tích lũy sẵn. Ví dụ, nếu cậu có 100 pháp lực và đá mana có thể lưu trữ 100 pháp lực, vậy cậu có thể sử dụng phép thuật cần 200 pháp lực. Nói đơn giản, tăng gấp đôi là rất đáng kể”
Cái nhìn của Kawazu-san đầy trách móc, hướng về tôi – check.
“…hee, chỉ là 1 hòn đó mà có ý nghĩa ghê thật, vì tôi có thể tạo ra nó mà”
Cuối cùng thì tôi sẽ cho ông thấy, CHỈ CÓ TÔI LÀM ĐƯỢC NÓ.
“…aa Đúng thế! Chết tiệt! Đó là vì cậu là kẻ không thể nhìn ra giá trị của mọi thứ!”
“Hey hey, Kawazu-san, nếu giá trí của mọi vật thay đổi, họ sẽ thay đổi đấy ông biết không? Thậm chí còn tệ hơn khi ông đến từ thế giới khác”
“Yea, Điều đó cũng… Dù sao thì đá mana là vật phẩm hiếm có. Ban đầu, 1 viên nhỏ có thể lưu giữ 10 hoặc 20 là tối đa. Viên to có thể lên đến 50 nhưng cái giá sẽ tăng gấp nhiều lần. Lão từng nghe về thứ có thể giữ đến 500 nhưng có lẽ nó sẽ là 1 kho báu quốc gia.”
“Hee. Thật đáng ngạc nhiên. Bằng 1 nữa ông cơ à?”
“Nếu cậu nói thế nghe có vẻ nhục nhã quá nên dừng đi thôi. Nhưng chỉ cần muốn thì tất cả pháp sư đều sẽ đổi tất cả để có được nó”
“…Tôi hiểu rồi. Thật là tuyệt”
Tùy vào cách bạn nói, ấn tượng sẽ thay đổi.
Chắc chắn, bạn sẽ chết nếu bạn sử dụng tất cả pháp lực, vì vậy ngay cả khi bạn có 1000 thì bạn cũng không thể sử dụng 1000 được.
Theo nghĩa đó, lợi thế này sẽ rất có ích.
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra vấn đề và Kawazu-san gật đầu mạnh.
“Chính xác! Không có thứ gì khác có cùng ảnh hưởng như đá mana, ngoại trừ việc hy sinh người khác.”
“Điều ông vừa nói là, khi tôi được triệu hồi, có phải ông đã nhầm lẫn về việc tôi trở thành 1 kẻ giết người hay gì đó đúng không?”
“Aa, cậu có thể chiết xuất pháp lực từ cơ thế sống. Đó là tại sao thứ này có giá trị như 1 sinh mạng vậy, cho các pháp sư. Không quan trọng nó có thể lưu trữ bao nhiêu, có cả đống pháp sư thèm muốn nó”
Đó là những gì Kawazu-san nói.
“Nhưng tôi đã có cách sử dụng nó rồi.”
Tuy nhiên, nếu nó là mặt hàng có giá trị, tôi cũng nên xem xét 1 số thiết bị bảo vệ nữa huh.
Tôi có nên cài phép tự hủy khi bị tháo rời không?
Mặc dù tôi đã bí mật nghĩ về nó nhưng tôi không cảm thấy mình có thể ngăn cản mọi người sử dụng nó.
Kawazu-san đã quen với phần đó, vì vậy ông ấy đồng ý.
“Lão biết, thật là lãng phí quá”
Có phần miễn cưỡng nhưng nếu thiếu nó, kết quả nghiên cứu của chúng tôi sẽ tan tành. Thứ này buộc phải được sử dụng.
“Trong trường hợp này, nó đã hoàn thành, cũng có thêm 1 số thứ đi kèm cùng nó nữa. Ông nghĩ sao về hộp [Trao đổi] thì sao?”
“Lão sẽ làm. Nhưng không phải nhanh quá sao? Tại sao không bắt đầu với việc tăng số lượng trước?”
Tôi đang nghĩ đến việc sản xuất hàng loạt và Kawazu-san đã có 1 cái nhìn thẳng thắn.
Qúa tệ đấy Kawazu-san, tôi cũng có những bí mật.
“Fufu. Kawazu-san, ông nghĩ rằng tôi chưa từng cân nhắc về nó ư? Tôi đã download chính xác phép thuật cần cho nó rồi”
Dự án máy tính cá nhân đã tiến đến bước sản xuất loạt, phương thức đã được hoàn thiện.
Tôi đã đưa phép thuật vừa tải về vào trong máy, và nó chia ra như 1 con trùng amip.
Dĩ nhiên, cấu trúc bên trong giống hệt nhau.
“Hãy ngạc nhiên đi! [Nhân bản]!”
“…Nh-Cậu vừa nói là Nhân bản sao?”
“Chính xác, chiếc đầu tiên đã được chế tạo từ những thứ ban đầu, nhưng sẽ dễ dàng hơn nhiều sau này nếu chúng ta nhân bản chúng”
Có một lượng pháp lực cần thiết để thực hiện, nhưng không nhiều lắm.
“Ở với cậu suốt đã làm cảm giác về giá trị của Lão lẫn lộn hết cả”
“Có vấn đề gì với nó, ông không thấy thú vị à?”
“Aaa, nó rất tuyệt. Dạ dày Lão đang quặn thắt đây”
Tôi cười toe toét sau khi thuyết phục Kawazu-san. Tôi đã bắt đầu nghĩ đến nơi tôi cần phổ biến thứ này.
Ra biển ư….hay lên núi?
Điều kiện tiên quyết là nơi đó phải gần [Dòng chảy]
Việc lưu trữ pháp lực đã được thực hiện, thức ăn thì ngon, và công nghệ này sẽ mang lại vô số lợi ích.
Qủa thật rất khó để vứt đi 1 thứ thú vị.
Dù sao, tôi đang tìm người có đủ các điều kiện, nhưng với tôi nếu không có máy dò tìm thì sẽ chỉ mò ra xương mà thôi.
“Tôi tự hỏi liệu có ai có đủ điều kiện để nhận thứ này không?”
“Cậu nói đúng”
Đang lẩm bẩm cạnh hồ thì đột nhiên 1 tiếng động vang lên trên đầu tôi.
“Nếu là chúng thì Bổn vương sẽ giới thiệu ngươi với kẻ chăm sóc mà ngươi đang tìm kiếm”
Một bông hồng mọc lên và cái gì đó thoát ra khỏi nó.
“Nữ hoàng ư?”
Chúng tôi ngẩng đầu lên và thấy Nữ hoàng đang mỉm cười, bao quanh bởi những bông hồng.
Có vẻ khung cảnh này khá là quen thuộc.