Ore To Kawazu-San No Isekai Hourouki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 325

WN - Chương 25

Tôi chẳng mong đợi thứ gì đặc biệt.

Tôi chỉ nghĩ rằng với sự thay đổi mạnh mẽ của môi trường, chắc sẽ có thứ gì đó khác biệt so với những gì chúng tôi trải qua trước đây.

Thứ khác biệt này giờ đang hiện hữu.

Dù sao thì đây là thế giới hoàn toàn khác. Đúng thế, một nơi cũng khác biêt.

Phép thuật tồn tại, quái vật cũng thế. Một thế giới phép thuật quen thuộc với mọi người.

Tuy nhiên.

“…”

“Sao thế? Cái mặt không hài lòng đấy là sao”

“…thì, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đến đây mà vẫn phải học”

Những việc chúng tôi đang làm ở ngôi nhà mới là…

Học.

Chẳng hiểu từ đâu ra, 1 đống sách về phép thuật đang xếp chồng lên trên cái bàn học cũng mới tinh của tôi.

Ở thế giới này, thậm chí tại nơi ở của các tinh linh.

Vẫn học.

Thậm chí du hành đến những vùng đất lạ.

Học tiếp.

Những điều tôi muốn nói kẹt lại trong họng tôi. Tôi ngăn bản thân nói ra.

“Hãy biết ơn Lão đi. Lão sẽ đích thân dạy cậu phép thuật”

Lời ông có thể xuyên thủng mọi thứ và tôi nén cơn giận mình lại.

Hôm nay, độ kiên nhẫn của tôi đã vượt qua điểm K.

“Vâng, cám ơn nhiềuuuuuuuu”

“Lão chẳng thấy tí biết ơn nào cả. Tốt thôi. Lão chỉ ngạc nhiên khi cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn”

Như Kawazu-san nói, đó là 1 chuyện tồi tệ.

“Đó là do, ông biết mà…phép thuật đã trở thành cuộc sống của tôi rồi.”

Trong khi trưng ra 1 khuôn mặt xấu hổ, tôi vẫn tôn trọng làm theo hướng dẫn và nghiêm túc nhìn vào đống sách.

Tôi chỉ nói là tôi đang phải gánh lấy hậu quả, nhưng cá nhân tôi cho rằng tôi không đủ giỏi.

Thổi bay 1 ngọn núi, gieo hạt đậu thần. Chúng không hề tốt chút nào.

Và đó là những sai lầm vớ vấn. Tôi cũng không muốn bào chữa thêm nữa.

“Oh? Nếu cậu đã hiểu thì sẽ không có vấn đề gì nữa”

Sau đó, Kawazu-san lấy ra thêm nhiều cuốn sách nữa và đặt tiếp lên chồng sách vốn đã cao như núi.

“…!”

Tôi rút tay ra khỏi núi sách và hét lên.

“Cái gì thế này? Như thế này là quá nhiều rồi”

Kawazu-san cười nhạo tôi ‘Fu Fu’.

“Uh, yea. Tôi sẽ học” – Tôi nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm, nhưng đã quá muộn.

Nụ cười của Kawazu-san càng rộng hơn khi nghe thấy thế. Và ông đặt trên núi sách 1 chồng giấy.

“Vậy thì, chúng ta sẽ làm thế này! Đọc chúng, sau đó tổng hợp lại trên đống giấy này, ok?”

“…ok”

Thậm chí nếu tôi chết, tôi cũng sẽ làm.

Gì, tôi chỉ giải lao chút thôi mà.

Sau đó, tôi chỉ cần đi bộ và dạo quanh làng tinh linh để tinh thần thoải mái hơn.

Tôi mơ về điều đó nhưng tất cả đã bị nghiền nát.

“Từ lúc này, cậu không được rời khỏi đây cho đến khi giải quyết xong đống này”

“Cái gì! Không thể nào!”

“Tốt thôi, nếu cậu không tạo ra tòa tháp ngớ ngẩn đó thì chúng ta cũng không cần làm thế này”

“Ugh…Chỉ là tôi tưởng tượng ra nó và phóng to có 1 chút thôi mà”

Bị hối thúc, chính thế, tôi đã bị thúc dục nên tôi đã phạm sai lầm về tỉ lệ của tòa tháp.

“…Tôi đã hiểu ra, vậy nên nó chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu.”

“Không được, kể cả khi cậu nói thế thì vẫn có khả năng…”

“Ông có lý…nhưng cấm túc thế này thì quá đáng rồi”

“Chính xác! Lão cũng nghĩ rằng không nên đến mức này. Vậy cậu sẽ phải dành 1 nửa thời gian để luyện tập bên ngoài”

“…”

Và địa ngục của tôi đã bắt đầu như thế.

Năm ngày sau, cơ thể khô kiệt của tôi đứng trước cái bàn.

Đây chính là lúc mà cả tinh thần và thể chất đều bị vắt sạch.

“Thật khó coi” – Những lời này của Kawazu-san đã thức tỉnh tôi từ cõi chết.

“Y…”

“Y?”

“Ông quá độc ácccccc!!!!” – Sự kiên nhẫn của tôi đã hết và tôi bùng nổ.

“Săn lùng những điểm yếu của người khác! Tôi đã bị giam giữ! Không có chút thức ăn hay nước uống nào !!KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!” – Từ đó đến nay chưa có chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Một cuộc chạy đua với phép thuật.

Tôi phải chạy mà không hề được ngủ, ăn và uống đã được phép thuật giải quyết, và tôi tiếp tục phải sử dụng [Phục hồi] khi đã kiệt sức.

Vượt qua giới hạn của bản thân, dù tôi đã nghĩ rất nhiều về nó, tôi đã phải làm những thứ quá sức.

Trên hết, Kawazu-san thậm chí còn bắt tôi triệu hồi các vật dụng từ thế giới của tôi và gọi đó là luyện tập.

Không phải tạo ra chúng, mà là triệu tập.

Bằng cách không chế tạo với phép thuật, triệu tập những thứ như vậy tiêu tốn cả đống pháp lực.

Tệ hơn, chúng chắc chắn là đồ ăn trộm. May mắn thay không có cảnh sát nào đi sang thế giới khác để bắt trộm.

Hiện tại trong nhà chúng tôi có, 1 cái đài mp4 đặt trên giường nước, 1 cái tivi LCD 65’ , 1 cái nồi cơm điện. Kawazu-san đã chỉnh sửa để chúng thay vì sử dụng điện, có thể chạy bằng cách thêm pháp lực vào.

Sau này, tôi hiểu ra Kawazu-san là kiểu người sẽ yêu cầu những thứ ngẫu nhiên mà ông ấy thấy hứng thú. Và tôi cũng làm theo 1 cách vâng lời.

Rồi, Kawazu-san bị phân tâm bởi cái ông đã thấy và thốt lên.

“…ôi, cậu làm tốt lắm. Rất ấn tượng”

“Đây là 1 thiên đường tuyệt vời! Ngôi làng bí mật của tinh linh! Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ kìa!”

Tôi chỉ vào cửa sổ đang hiện hình 1 hồ nước tuyệt đẹp.

“Tôi đang sống bên cạnh cái hồ đấy mà vẫn bị giam trong nhà! Để tôi bơi chút đi mà”

“…Aa, thì ra cậu đang nghĩ về nó”

“Nhìn kìa” – Tôi chỉ vào 1 cái cửa sổ khác. Cái này cho thấy 1 cánh đồng hoa hấp dẫn màu sắc.

“Có 1 khu vườn đầy hoa ở ngay đây! Nằm nghỉ ở đấy và ngủ một giấc chính là bản năng của con người~ah!”

“Aa…Lão hiểu”

Cuối cùng, tôi mở rộng hai tay hết cỡ.

“Ngay cả các sinh viên cũng được đối xử tử tế hơn! Xin lỗi đi! Hãy xin lỗi thiên đường này đi! Và quan trọng hơn, HÃY XIN LỖI TÔIIIIIIII!”

“Tốt thôi, vì cậu đã hoàn thành mọi thứ kể cả nhiệm vụ đã nhận…Cậu siêng năng một cách bất ngờ”

“Giờ ông lại giảng bài à? Đừng đùa với tôi! Tôi làm việc nghiêm túc 1 cách tuyệt vọng! Lại nữa, trong khi đó, ông lại nằm ngủ phải không? Nhiều lần tôi chỉ muốn bỏ quách và tận hưởng! Cảm giác như tôi đã kiệt sức vì suy nghĩ!”

“…Lão nghĩ là do Lão đã can thiệp sai cách. Và thay vì thế mà Lão cảm thấy thoải mái.”

“IM ĐI”

Vai tôi rung lên khi hít thở. Và do đã la hét quá lâu, tôi bình tĩnh lại.

Không phải vì tôi không thấy kiệt sức mà mọi thứ đều ổn đâu nhé.

Tinh thần của tôi bị đẽo gọt và giờ thì phẳng lỳ như 1 mặt phẳng.

Ngủ, Nghỉ, Ăn – Cuối cùng tôi cũng hiểu chính xác được rằng cơ thể tôi quan trọng như thế nào.

“Đến nước này thì, Kawazu-san, ông có hợp tác và giúp tôi có 1 cuộc sống thoải mái không?”

“Cuộc sống thoải mái à…cậu vẫn chưa có được nó sao?”

“…” – Nhìn vào căn phòng này thì sẽ nghĩ thế thật.

Không, không phải thế. Nó đủ những thứ thiết yếu nhất.

“Vẫn chưa đủ, tôi đâu phải 1 ẩn sĩ đúng không? Tôi muốn ăn thức ăn ngon, vui chơi. Không đời nào tôi hài lòng với việc ăn sương được. Aaa, tôi muốn dùng internet!”

“Đúng là 1 kẻ thích đòi hỏi…Lão không phiền giúp cậu 1 tay nhưng chính xác thì cậu muốn làm gì?”

Trước câu hỏi của Kawazu-san, tôi đang nằm bẹp trên mặt bàn, lẩm bẩm.

“Tôi muốn 1 cái PC…”

“PC?”

Tất nhiên là Kawazu-san chưa từng nghe về nó.

Chuẩn bị các thiết bị điện tử là những thứ tôi có thể thực hiện.

Tất nhiên việc triệu tập chúng cũng là khả thi với sự giúp đỡ của Kawazu-san.

Chỉ là máy tính sẽ không hoạt động chỉ với chừng đó.

Tôi không thể chỉ triệu tập sóng điện từ và cũng không có ai sở hữu 1 cái máy tính ở thế giới này.

Một người dùng bình thường như tôi không thể làm được gì nếu thiếu internet.

Chỉ là tạm thời thôi.

Giữa rất nhiều vướng mắc, tôi đột nhiên có ý tưởng.

“Ngh! Nếu nó không tồn tại thì chỉ cần tạo ra nó là xong”

“…Cậu, đủ rồi đấy, đi ngủ đi. Lão luôn nghĩ cậu là 1 kẻ kỳ lạ nhưng chẳng lẽ cậu điên rồi ư?”

“Sai rồi! Tôi đã nghĩ ra cách luôn rồi”

“Oh?”

“Tạo ra 1 máy tính cá nhân!”

“Nghĩa là sao?” – Câu hỏi không phải là có thể hay không thể.

Tôi có rất nhiều thời gian và tôi sẽ làm đến khi hoàn thành.

Tôi đã căng thẳng đến tối đa rồi. Đúng thế, đêm nay sẽ là 1 đêm lạ.

“Hm, về cơ bản, đó là công cụ để trao đổi thông tin”

Sau khi nghe những lời giải thích của tôi, Kawazu-san rên rỉ với 1 khuôn mặt khó coi.

“Đúng thế, sẽ có rất cách để sử dụng nó. Một người bình thường như tôi sẽ sẵn sằng nếu có mạng.”

Dĩ nhiên, không đời nào tôi có đủ kỹ năng để làm mọi thứ 1 mình.

Tôi sẽ tạo ra những thứ tương tự bằng phép thuật.

“Nghe có vẻ thú vị đấy. Cậu sẽ phân phát nó cho các pháp sư khác ư?”

“Không, mục tiêu là những người dân”

Tôi không hiểu tại sao ông có thể đi đến kết luận đó nhưng khi tôi phủ định, Kawazu-san làm 1 bộ mặt kỳ lạ và phồng má lên.

“…Sao lại thế? Mặc dù không có ý nghĩa gì trong những thông tin xuất phát từ những dân thường?” – Kawazu-san bắt đầu nói gì đó có vẻ xúc phạm, vì thế tôi lập luận chống lại nó.

“Điều đó là không đúng. Những người bình thường có thể tạo ra những thứ cần thiết cho cuộc sống, phải không? Sau đó, họ có thể có được các sản phẩm khác bằng cách trao đổi! Với [Transfer Magic][Trao đổi thuật]! Hãy bắt đầu ngay lập tức! Và rồi chúng ta có thể ăn đồ ăn ngon bất kỳ lúc nào!”

Nếu nó sử dụng pháp lực, liệu chúng tôi có thể tạo ra nó và rồi chúng tôi có thể dựa vào dịch vụ vận chuyển? Hy vọng thế.

Nếu [Teleport][Dịch chuyển tức thời] là có thể thì nó cũng có thể lắm chứ.

Nguyên liệu được sử dụng khá thường xuyên, ban đầu là qua bưu phẩm.

Nếu nó thành công thì sẽ không còn là 1 giấc mơ nữa rồi.

“Cậu lại sử dụng phép thuật cho những thứ vô dụng huh” – Kawazu-san vẫn không hiểu được tầm quan trọng của nó.

Ông bất cần bỏ cuộc, nhưng tôi không thèm nghe khi ông ta bỏ rằng chúng vô dụng.

“Kawazu-san….ông chả biết gì cả. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu ông đánh giá thấp 1 người Nhật. Chúng tôi rất quan tâm đến vấn đề lương thực đấy biết không? Đó là cốt lõi của cuộc sống!”

Tôi cũng không phải ngoại lệ.

Cái tên Tarou, 1 tên phổ biến cho người Nhật, không phải để cho hay.

Kawazu-san chợt lo lắng sau khi nghe những từ kỳ lạ của tôi.

“Thật thế sao?”

“Chính xác! Ngay từ ban đầu, không cần bất kỳ kẻ nào, nếu Kawazu-san học lấy những thứ tôi đã download về thì ông có thể làm được gần như mọi thứ đúng không?”

“…Đúng thế” – Không phải khoe nhưng tôi giống như 1 thư viện sống về phép thuật.

Với sự quan tâm đến phép thuật, tôi không biết sẽ cần bao nhiêu năm để hiểu rõ nó nếu chỉ có hai người chúng tôi.

“Đã sẵn sàng! Hãy bắt đầu thôi!”

“Fufu…tốt thôi! Chúng ta có rất nhiều thời gian! Có lẽ cũng nên thử 1 chút! Dù sao thì nó cũng sẽ giúp cậu cải thiện kỹ năng của mình!”

“Haha! Khá là khôn khéo đấy nhưng nó cũng là những gì tôi mong đợi!”

“Vì thế cậu không cần lo lắng! Hãy vẽ ra 1 mục tiêu chi tiết và cho Lão thấy! Ngay bây giờ. Lão cũng sẽ tìm kiếm trong những cuốn sách có thể sẽ hữu ích cho mục tiêu đó”

“…eh? Ngay bây giờ ư?” – Với những lời lẽ lúng túng của Kawazu-san, một gáo nước lạnh dội vào lòng nhiệt tình đang hừng hực của tôi.

Kawazu-san nghiêng đầu bối rối sau khi nghe phản ứng yếu ớt của tôi.

“Không phải bình thường ư? Cậu muốn làm nó phải không?

“…uh-hm”

Tôi cắn môi, trợn mắt lên và cụng đầu vào sàn như 1 con búp bê nhồi bông.